Hỏa Lực Đường Vòng Cung

Chương 24: "Thủ tục? Đây là thủ tục!"

Chương 24: "Thủ tục? Đây là thủ tục!"Chương 24: "Thủ tục? Đây là thủ tục!"
Chương 24: "Thủ tục? Đây là thủ tục!"
Yegorov vừa bước vào cửa, câu đầu tiên là: "Sao lại đặt sở chỉ huy ở tuyến đầu? Nguy hiểm quá. Hay là chuyển vào giữa làng đi, tôi vừa nhìn thấy ở ngoài có mấy ngôi nhà ba tầng."
Vương Trung đang uống nước, thấy Yegorov bước vào, liền đưa cốc nước cho bà chủ nhà, lau miệng nói: "Chuyện đó tính sau. Anh biết cách làm bom xăng đơn giản không? Dùng rượu mạnh, thay nút chai bằng giẻ tẩm rượu, trước khi ném châm lửa vào giẻ."
Yegorov: "Tất nhiên là biết, hồi Chiến tranh Mùa đông, quân Mannheim đã dùng thứ đó để đối phó với chúng ta."
Vương Trung: "Vậy sao ở Ropgenda không thấy anh dùng?"
Yegorov: "Vì không tìm được rượu thích hợp. Rượu lậu mà dân chúng tự nấu độ cồn thấp, nhiều tạp chất, châm không cháy. Muốn làm chỉ có thể dùng xăng, nhưng chúng ta là bộ binh, hơn nữa còn là bộ binh không cơ giới, làm gì có xăng, cỏ cho ngựa thì được cấp phát khối."
Vương Trung: "Tôi không tin là không tìm được rượu mạnh!"
"Rượu mạnh thì có, trong hầm rượu của quý tộc."
Lúc này, bà chủ nhà vừa đưa nước cho Vương Trung lên tiếng: "Ông Boye trong thị trấn có một nhà máy rượu, hàng năm đều dùng lúa mạch để nấu vodka, chở đến Agasuk bán."
Vương Trung: "Nghe thấy chưa? Đi trưng dụng nhà máy rượu đó."
Yegorov lộ vẻ khó xử: "Tôi đã phái người đến đó rồi, bị quản gia nhà ông Boye chặn lại."
Vương Trung: “Quản gia?"
Vương Trung nghiến răng đứng dậy: "Tôi đi xem sao."
Hắn đi được hai bước, quay đầu lại nhìn bà chủ nhà: "Natasha, cô mau chạy đi, bọn Prosen đó, không bằng cầm thú."
Bà chủ nhà mỉm cười: "Tôi nghe thấy ngài khuyên bà Irinichna ở nhà bên rồi. Nhưng cả nhà họ cũng không đi, ngài xem, tôi chỉ là một người đàn bà góa bụa, càng không có lý do gì để đi. Bọn Prosen không thể giết hết tất cả chúng tôi được? Hắn giết hết rồi thì lấy ai trông lúa mì trên mảnh đất rộng lớn này?”
Vương Trung: "Nhưng tôi đã tận mắt chứng kiến chúng tàn sát bừa bãi! Trên quảng trường trong làng chất đầy thi thể"
Bà chủ nhà: "Vậy thì chỉ còn cách nhờ ngài báo thù cho chúng tôi."
Vương Trung hiểu ra, trừ phi tận mắt chứng kiến, nếu không sẽ không ai tin rằng quân địch lại tàn bạo đến vậy.
Vương Trung còn muốn khuyên thêm vài câu nữa, nhưng hiện tại có việc quan trọng hơn, chỉ đành thôi.
Hắn xoay người, đi được hai bước lại loạng choạng suýt ngã, lúc này mới gọi với Yegorov: "Mang cáng cứu thương đến đây! Tôi đang sốt, không còn sức đi bộ nữa!"
Yegorov lập tức quay lại gọi lính: 'Cáng cứu thương!"
Vừa lúc đó, Tham mưu trưởng Pavlov bước vào, nhìn thấy dáng vẻ của Vương Trung, liền nói: "Tình trạng này của Bá tước Rokossovsky không thích hợp để chỉ huy bộ đội, hay là để cậu ấy rút lui cùng với bệnh viện dã chiến đi."
Vương Trung: “Anh muốn tước quyền chỉ huy của tôi? Gan to!"
Lúc này Vương Trung đang rất khó chịu, con người ta lúc ốm đau thường dễ cáu gan, lại còn bảo thủ hơn bình thường.
Vương Trung hoàn toàn không muốn rút lui, chỉ muốn ở đây cho lũ Prosen kia một trận ra trò.
Ngoài chuyện này ra, Vương Trung chẳng muốn làm gì khác. Ai dám ý kiến, Vương Trung sẽ nổi giận với người đó.
Chờ đến khi hạ sốt, chắc Vương Trung sẽ phải kinh ngạc với quyết định của mình lúc này.
Vương Trung: "Tôi thấy anh là gián điệp, giống như tên Giám mục giả mạo kia, muốn phá hoại hệ thống chỉ huy của chúng ta! Người đâu! Xử bắn hắn cho tôi!"
Pavlov sợ đến mức mặt mày tái mét: "Không, tôi không có ý đó!"
Một hạ sĩ đã cầm súng tiến lên, xem ra bình thường vị Tham mưu trưởng Pavlov này cũng chẳng được lòng ai.
Pavlov vội vàng nói lớn: "Tôi chỉ là lo lắng cho sức khỏe của ngài thôi! Xin tha mạng!"
Vương Trung: "Còn dám nói năng bừa bãi, tôi chém đầu anhy
Lúc này, hai người lính khiêng cáng cứu thương bước vào, vẻ mặt ngơ ngác, bởi vì họ không thấy ai bị thương.
Vương Trung chỉ tay xuống đất: "Đặt xuống đây!"
Hai người lính vội vàng đặt cáng cứu thương xuống trước mặt Vương Trung.
Vương Trung không chút khách khí nằm xuống cáng, phất tay: "Đến nhà máy rượu! Yegorov đi theo tôi!"
Nhà máy rượu nằm ngay bên cạnh trạm máy kéo mà Vương Trung nhìn thấy lúc nấy, xem ra khu vực này đều là tài sản của ông Boye, lãnh chúa ở đây.
Trước cổng sắt lớn được chạm khắc tinh xảo, đã có vài tên vệ sĩ tay lăm lăm súng, canh gác cẩn mật.
Vương Trung được hai người lính khiêng trên cáng, tiến thẳng về phía cổng lớn.
Một tên vệ sĩ giơ tay phải ra hiệu dừng lại: "Phía trước là lãnh địa tư nhân của ông Boye, cấm vào, quân lính!
Vương Trung: "Nơi này bị trưng dụng rồi, bao gồm cả nhà máy rượu, và cả số rượu bên trong."
Tên vệ sĩ quay đầu lại hét lớn: "Ông Korshov!"
Lập tức, một gã mập mạp ăn vận như một thư ký từ căn nhà nhỏ bên cạnh cổng bước ra, vừa ngáp vừa lắc lu đi tới: 'Chuyện gì vậy?"
"Vị Trung tá này nói muốn trưng dụng nhà máy rượu."
Korshov: "Có giấy tờ gì không?"
Vương Trung: "LU Prosen chỉ cách đây có hai mươi dặm! Chúng tôi cần rượu mạnh để làm bom xăng!"
"Vậy thì liên quan gì đến chúng tôi?" Korshov dang hai tay ra,"Trước khi ông Boye rút lui đã giao nơi này cho tôi, muốn trưng dụng thì phải có giấy tờ." Lúc này, do cơn sốt hành hạ, Vương Trung đã mất hết kiên nhẫn, gan giọng: "Can trở quân đội chuẩn bi tác chiến, tôi nghi ngờ anh là gián điệp của Prosenl"
Korshov: "Vậy thì ngài nên tìm tòa án...'
Vương Trung rút súng của Yegorov bên cạnh, bắn một phát vào bụng Korshov.
Mấy tên vệ sĩ cầm súng đều kinh hãi, rõ ràng không ngờ Vương Trung lại thực sự nổ súng.
Vương Trung: "Chúng là kẻ địch! Là gián điệp! Bắn!"
Yegorov giơ súng tiểu liên lên, xả một loạt đạn.
Vời giây sau, trước cổng trở lại yên tĩnh.
Một trung đội bộ binh chạy đến, người trung sĩ dẫn đầu hét lớn từ xa: "Đoàn trưởng! Chuyện gì vậy?"
Yegorov: "Phát hiện ra vài tên gián điệp. Không có gì đâu.”
Vương Trung: "Lấy chìa khóa của chúng, mở cửa, trưng dụng toàn bộ số rượu bên trong. Tìm một lão binh biết cách làm bom xăng, dẫn người đi làm ngay.
"Những lão binh nào biết dùng bom xăng, chia thành từng nhóm nhỏ, một người dẫn hai tân binh, tân binh mang bom, lão binh ném. Chiếm giữ toàn bộ các tòa nhà hai tâng hai bên đường!
"Yegorov, anh chọn vị trí đặt súng máy, cố gắng khóa chặt đám bộ binh đi theo yểm trợ xe tăng của địch, tạo cơ hội cho lính ném boml"
Yegorov gật đầu: "Rõ! Ngoài ra, tôi kiến nghị ngài nên đặt sở chỉ huy trong nhà máy rượu."
Vương Trung nhìn tòa nhà của nhà máy rượu trước mặt.
Yegorov: "Rõ ràng là tòa nhà này được xây dựng bằng bê tông cốt thép, cho dù địch có dùng trọng pháo cũng không phá hủy được. Nơi này có thể trở thành pháo đài cuối cùng của chúng ta."
Vương Trung không quan tâm đến chuyện đó, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào tháp nước của nhà máy rượu: "Tháp nước kia có phải là công trình cao nhất trong làng không?"
Yegorov: "Đúng vậy, còn cao hơn cả tháp chuông nhà thờ một chút."
Vương Trung: "Tốt! Đặt sở chỉ huy ở đây."
Yegorov: "Còn lực lượng xe tăng của Rubakov, ngài xem..."
Vương Trung: "Số xe tăng đó là lực lượng chỉ viện cơ động quan trọng, tôi muốn tự mình bố trí vị trí cho chúng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận