Hỏa Lực Đường Vòng Cung

Chương 404: Gia Đình

Chương 404: Gia ĐìnhChương 404: Gia Đình
Chương 404. Gia Đình
Popov nhíu mày: "Ý cậu là cái xe kéo trông xấu xí ấy hả? Cái thứ đồ chơi đó nhìn như thể là lấy một cây gậy buộc lên xe kéo vậy. Mà tuy tôi không rành về pháo, nhưng nhìn nó không giống bất cứ loại pháo nào của chúng ta cả.
"Nhìn nó có vẻ mảnh mai hơn pháo 76, nhưng nòng pháo thì lại rất dài! Giống như cây kim thêu ấy!"
Vương Trung: "Đúng, là kim thêu đấy, mà là cây kim thêu được tạo ra bằng rất nhiều công sức lao động. Sản xuất một khẩu pháo loại này tốn công sức bằng mấy khẩu pháo 76 cộng lại. Nhưng bù lại, uy lực của nó rất khủng khiếp, độ chính xác thì khỏi phải bàn."
Vasili cười nói: "Nghe hấp dẫn đấy. Vừa hay đội pháo chống tăng của chúng ta chỉ rút về mình pháo thủ thôi. Cậu lấy được loại pháo này ở đâu vậy?"
Vương Trung: "Mấy người khác chê nó chưa được thử nghiệm nên không thèm lấy." Mọi người đều ngẩn ra.
Vasili cười nói: "Lại giỡn nữa rồi! Chưa được thử nghiệm mà cậu đã thổi phồng nó lên như vậy?" Vương Trung thầm nghĩ tôi thổi phồng là vì ở Trái Đất loại pháo này đã được chứng minh năng lực rồi.
Hắn nhìn Vasili: "Ngày mai chúng ta sẽ thử nghiệm loại pháo này."
Nụ cười trên mặt Vasili vụt tắt.
Vương Trung: "Cậu phải hiểu, hiện tại quân nhu của chúng ta rất thiếu thốn, vì phần lớn nhà máy đều đang được di chuyển về phía đông, mà cho dù di chuyển xong thì cũng cần thời gian để khôi phục sản xuất. "Chính vì vậy nên chúng ta chỉ có thể tiếp tục sản xuất xe tăng T34 để bù vào chỗ trống, từ từ mở rộng sản xuất loại xe tăng duyệt binh được mọi người khen ngợi." Kharlamov là không quân nên khi nghe thấy xe tăng duyệt binh, hắn ngơ ngác hỏi: "Xe tăng duyệt binh?"
Vương Trung: "Để một tên lính bộ binh không được huấn luyện bài bản về xe tăng như tôi có thể ngồi trong xe tăng chỉ huy tác chiến, nên chiếc xe số hiệu 422 của tôi được chế tạo dựa trên xe tăng duyệt binh. Ai ngờ nó lại thể hiện năng lực tác chiến xuất sắc." Kharlamov trố mắt: "Vừa nãy cậu nói 'lính bộ binh không được huấn luyện bài bản về xe tăng ngồi trong xe tăng chỉ huy tác chiến' phải không?"
Vương Trung: "Tôi là lính bộ binh mà."
Kharlamov hít một hơi lạnh: "Cái gì? Tôi cứ tưởng cậu xuất thân từ lính thiết giáp! Dù sao... dù sao cậu đã chỉ huy xe tăng tiêu diệt tám tên tướng Prosen cơ mà?"
"Hai tên, hai tên tướng Prosen thôi." Vương Trung đã chán phải đính chính chuyện này nhiều lần:
"Hơn nữa trong đó có một tên bị pháo binh bắn chết." "Vậy à. Mà chiến tranh đúng là kỳ lạ thật, một trong những vị tướng chỉ huy xe tăng xuất sắc nhất của Prosen lại viết một cuốn sách có tên là é Bộ binh tấn công ) ."
Kharlamov lắc đầu: "Biết đâu được đến một ngày nào đó, một tên lính bộ binh như cậu lại trở thành nguyên soái không quân thì sao?" Vương Trung cười ha hả, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ không giấu gì cậu, ở War Thungder, tôi là siêu phi công bắn rơi hơn một nghìn máy bay địch đấy!
Thể chất của tôi mà chịu được việc lái máy bay thì nhất định sẽ cho cậu mở mang tầm mắt.
Nhưng máy bay thời này không có ghế phóng, phi công bị bắn rơi thì tỷ lệ tử vong rất cao, thôi thì cứ an phận làm tướng dưới mặt đất vậy.
Mà ở dưới mặt đất cũng chưa chắc đã an toàn hơn trên không là bao.
Lúc này, Nelly đẩy cửa bước vào, đẩy theo một chiếc xe: "Đến giờ ăn khuya rồi! Hôm nay chúng ta có bánh pho mát và bánh kếp từ Yekaterinburg mang tới." Kharlamov vừa nhìn thấy Nelly liền trố mắt: "Sao lại có một bé gái ở đây? Nhìn cô bé trạc tuổi con gái tôi, chắc đang học lớp năm nhỉ!"
Nelly liếc nhìn viên phi công với vẻ mặt chán ghét: "Tôi tốt nghiệp lớp mười lâu rồi." "Hả? Thật sao?" Trung tá Kharlamov kinh ngạc. Vasili hỏi: "Anh có con gái sao?"
"Đúng vậy, tôi luôn mang theo ảnh của vợ con tôi như bùa hộ mệnh. Mọi người xem này!" Kharlamov lấy chiếc dây chuyền đeo trên cổ xuống, mở ra cho mọi người xem bức ảnh bên trong.
Đó là một bức ảnh gia đình được gấp lại, chỉ để lộ mặt vợ con của anh ta.
Pavlov nhìn bức ảnh, xuýt xoa: "Ghen tị với anh thật đấy."
Vương Trung: "Tham mưu trưởng, anh cũng đeo nhẫn cưới mà?"
"Ừ, tôi có vợ rồi. Nhưng mà cô ấy... thôi không nhắc tới nữa."
Vị tham mưu trưởng lực lưỡng như gấu lắc đầu:
"Cô ấy khỏe đến mức có thể lên núi đánh nhau với gấu rồi."
Vương Trung cười nói: "Chuyện bình thường thôi. Phụ nữ Ant tương lai đều phải IYJhjbXOSUgên núi đánh nhau với gấu mà."
Nelly cau mày nhìn Vương Trung. Kharlamov nhìn ảnh vợ mình, lắc đầu: "Vợ tôi chắc chắn không đánh lại gấu đâu. Cô ấy là giáo viên trung học, khá yếu đuối. Mùa đông mà phải ra ngoài chặt củi là lại than đau lưng mỏi gối.
"Sau đó, Nhà thờ lắp đặt lò than cho tất cả các gia đình trí thức trong thành phố, cô ấy vì thế mà cảm ơn Nhà thờ suốt mấy năm liền. Cứ đến mùa đông, khi ngồi vo than ngoài trời, cô ấy lại kể cho con gái nghe về cái thời mà mọi người chỉ có thể đốt củi sưởi ấm."
Vương Trung: "Bây giờ mùa đông mọi người đều dùng dầu của Kuban để sưởi ấm rồi mà?"
Kharlamov lắc đầu: "Bên tôi không vận chuyển dầu tới được, chi bằng dùng than cho tiện, gần đó có mỏ than. Trước đây sản lượng than rất thấp, từ khi Nhà thờ tiếp quản thì sản lượng tăng lên, mọi người đều dùng than được."
Vương Trung: "Ra vậy." Kharlamov nói tiếp: "Gia đình tôi định chuyển tới Kazaria sinh sống, nhưng mà giờ thì Kazaria đã thất thủ rồi."
( Chương Bạo vì bạn peternguyen2702 đẩy kim phiếu )
Bạn cần đăng nhập để bình luận