Hỏa Lực Đường Vòng Cung

Chương 537: Thành Thật Nhận Lỗi

Chương 537: Thành Thật Nhận LỗiChương 537: Thành Thật Nhận Lỗi
Chương 537: Thành Thật Nhận Lỗi
Vương Trung không cần quay đầu lại, chỉ cần chuyển góc nhìn là đã thấy màn sương tuyết bốc lên phía sau đội hình lính xung kích, đó là một toán ky binh lớn đang phi tới. Rất nhanh, Vương Trung đã nhìn thấy những ky binh mặc áo choàng đen.
Giữa các đội hình lính xung kích có những khoảng trống để xe cộ di chuyển, ky binh liên từ đó ào tới, xuyên qua tuyến lính xung kích đầu tiên rồi tản ra hai bên sườn, tạo thành đội hình tường thành. Họ trông giống như những con sóng, đuổi kịp đội hình xe tăng từ phía sau.
Kirienko đã từng nói, trong tình huống này, ky binh còn nhanh hơn cả xe tăng, không ngờ lại là sự thật.
Ky binh vượt qua đội hình xe tăng, xông thẳng về phía đám lính Prosen đang tán loạn, bắt đầu làm việc mà họ giỏi nhất: dùng mã tấu chém đầu kẻ thù như chém dưa hấu.
Rõ ràng là một binh chủng lỗi thời, vậy mà giờ đây lại có thể gặt hái như Thần Chết, đối thủ của họ có thể là đội quân hiện đại nhất châu Âu! Quả nhiên không có binh chủng vô dụng, chỉ có tướng chỉ huy không biết cách sử dụng.
Vì ky binh đã xông lên phía trước, Vương Trung cũng không thể bắn súng máy nữa, sẽ bắn nhầm vào ky binh.
Vì thế, hắn điều chỉnh tần số bộ đàm một chút, chuyển sang tần số mà quân Prosen sẽ sử dụng - Vasili thường nghe lén ở tần số này. Vương Trung: "Nhạc sĩ, trong tiếng Prosen, câu 'Bây giờ ai là thợ săn, ai là con mồi' nói như thế nào?" Không có hồi âm.
Vương Trung nhìn ky binh phía trước đang chém giết như chém dưa hấu, buồn chán hỏi lại lần nữa: "Nhạc sĩ, tiếng Prosen..."
"Cậu có chắc là muốn dùng bộ đàm để tán gẫu mấy chuyện nhảm nhí này không, Nhạc Thánh mù chữ?"
Là giọng của Vasili.
Vương Trung: "Nhạc sĩ, sao tôi lại thành mù chữ rồi?" "Để phân biệt với Beethoven. Hơn nữa cậu đúng là không biết nhạc lý."
Mẹ kiếp, Vasili, tôi thấy cậu là gánh phân chưa đủ nhiều rồi! Vương Trung: "Nhạc sĩ, trả lời câu hỏi của tôi đi, 'Bây giờ ai là thợ săn, ai là con mồi' nói như thế nào?"
Vasili: "Ngài chắc chắn muốn thảo luận chuyện này sao? Lại còn trên tần số của địch? Địch chỉ cần có bộ đàm là đều nghe thấy hết đấy."
Vương Trung: "Đúng vậy, cậu nói nhanh lên!"
Vasili bất đắc dĩ dịch lại lời của Vương Trung. Đúng lúc này, Vương Trung nhìn thấy một tên lính Prosen đang quỳ trên mặt đất, giơ súng lên quá đầu.
Vì vậy, hắn học theo và áp dụng ngay, dùng tiếng Prosen hỏi: "Bây giờ ai là con mồi, ai là thợ săn?"
Người bị hỏi là một lão binh, trên cánh tay có phù hiệu lính miễn trừ.
Hắn trợn tròn mắt, nhìn Vương Trung.
Ở góc độ này của hắn, lá cờ đỏ trên ăng-ten xe tăng của Vương Trung vừa vặn trở thành phông nền cho Vương Trung.
Tên lính Prosen há hốc mồm. Lúc này, một ky binh mang quân hàm trung tướng cưỡi ngựa tới bên cạnh xe tăng của Vương Trung, ghìm cương, để ngựa chạy chậm lại, hắn trước tiên chào Vương Trung, sau đó nói: "Tướng quân, xử lý tù binh như thế nào ạ? Tôi đã từng nghe nói về cách xử lý của ngài, sĩ quan cấp úy trở lên thì bắt sống, còn lại thì bắn vào vai..."
Vương Trung bỗng nhiên nhớ tới lời của Olga - lời của Sa Hoàng: Cố gắng bắt sống càng nhiều tù binh càng tốt, để chụp ảnh đăng báo và in truyền đơn.
Vì thế, Vương Trung nói: "Không, tình hình đã thay đổi, phải bắt sống toàn bộ tủ binh, đưa về Yekaterinburg! Phải đảm bảo họ còn sống và được đối xử tử tế."
Vị trung tướng do dự: "Tử tế sao?"
"Đúng vậy, đối xử tử tế! Chúng ta cần đưa họ đi diễu phố, để chứng minh với thế giới rằng chúng ta đã chiến thắng trong trận phòng ngự." "Rõ! Hẹn gặp lại ở Prosenia!" Vị trung tướng chào thiếu tướng Vương Trung, thúc ngựa phi nước đại về phía trước, vừa phi vừa hét: "Đừng giết tù binh, đưa tù binh về hậu phương có ích lắm đấy!"
Không phải chứ, câu này của anh dễ gây hiểu lầm đấy. Cho tù binh đi xây cầu sông Kwai cũng là có ích lắm đấy. Vương Trung thở dài, nói: "Tôi luôn cảm thấy, hai lần tấn công của mình đều quá dễ dàng, địch giống như cốc thủy tỉnh, vỡ tan chỉ trong một lần chạm." Vasili: "Nhạc Thánh, cậu vẫn đang bật chế độ phát của bộ đàm đấy."
Vương Trung giật mình, mới phát hiện ra vừa nãy khi thấy tù binh đầu hàng, mình quá phấn khích, học theo rồi áp dụng luôn, quên mất chưa tắt chế độ phát của bộ đàm, sau đó cứ tưởng mình đã tắt rồi. Hắn vội vàng tắt đi.
Nhưng nghĩ lại, hắn thấy không ổn, lại bật bộ đàm lên, vừa định nói thì lại do dự. Hắn vốn định nói: "Tôi biết, Nhạc sĩ. Đây là đang chế nhạo địch, là chiến thuật cao cấp."
Nhưng nói như vậy lại thành ra cố ý, giống như kẻ ngốc. Vì thế, Vương Trung nói: "Nhạc sĩ, cảm ơn cậu đã nhắc nhở, tôi quên tắt mất."
Haiz, nói như vậy là được rồi, thành thật thừa nhận mình quên tắt.
Địch nghĩ gì thì tôi mặc kệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận