Hỏa Lực Đường Vòng Cung

Chương 22: "Me kiếp, mày bắn nhầm quân mình rồi"

Chương 22: "Me kiếp, mày bắn nhầm quân mình rồi"Chương 22: "Me kiếp, mày bắn nhầm quân mình rồi"
Chương 22: "Mẹ kiếp, mày bắn nhầm quân mình rồi”
Sufang nhìn theo chiếc xe tải khuất dần trong sương sớm, rồi quay sang quan sát cô gái tóc bạc.
Quả là một mỹ nhân! - Cô thâm cảm thán.
Lúc này, Lyudmila mới lên tiếng: "Có lẽ anh ta sốt đến hồ đồ rồi, trước kia anh ta không bao giờ làm vậy đâu."
"Anh ta trước kia? Cô quen Bá tước lâu rồi sao?" Sufang tò mò hỏi.
Lyudmila nhún vai: "Tôi quen anh ta từ nhỏ, lãnh địa của chúng tôi ở cạnh nhau."
"Vậy cô là nữ Bá tước?" Sufang hỏi tiếp.
"Chưa, hiện tại tôi là thầy tu nên không thể nhận tước vị." Lyudmila đáp.
Người làm chức sắc tôn giáo không thể nhận tước vị thế tục.
"" Sufang gật đầu."Vậy sau này cô sẽ kết hôn với Bá tước chứ?"
"Hả?" Lyudmila ngẩn người, quay sang nhìn Sufang, rồi cười lớn."Cô... đừng nói là cô thích anh ta đấy nhé? Anh ta là một tên sở khanh có tiếng đấy, rất nhiều salon ở Yekaterinburg không chào đón anh ta vì anh ta rất hay sàm sỡ phụ nữ, cứ như chó dại vậy. Nói mới nhớ, lúc nãy tôi đỡ anh ta, anh ta lại không giở trò gì, chắc là sốt đến lú lẫn rồi."
Sufang kinh hãi: “Anh ta là người như vậy sao?”
"Cô không thuộc Lữ đoàn 41 nên không biết đâu. Cả lữ đoàn đều biết tăm tiếng của anh ta. Mà hôm qua, sau khi súng nổ, anh ta đã vừa khóc vừa chạy xuống hầm trú ẩn, còn tè cả ra quần nữa, khiến sĩ khí của cả Lữ đoàn 41 đều sụp đổ." Lyudmila nói.
Cô nàng vừa dứt lời thì Yegorov đã lên tiếng: "Thôi nào. Trước kia anh ta có thể là một kẻ hèn nhát, nhưng lúc này tôi thấy anh ta là một người Ant dũng cảm! Nếu không có anh ta, có lẽ giờ này chúng ta đã bị vây chặt trong Rogneda rồi.
"Cô chú ý lời nói một chút, thầy tu. Đừng nói những điều ảnh hưởng đến tinh thần binh sĩ."
Thầy tu cũng là chức sắc tôn giáo.
"Xin lỗi, tôi chỉ là... Lyudmila ấp úng.
Cô nàng ấp a ấp úng mãi không nói nên lời, cuối cùng chỉ biết nhún vai.
Lời còn chưa dứt, một tiếng nổ lớn đã vang lên từ phía xa.
Những người lính đang nghỉ ngơi bên đường đồng loạt nằm rạp xuống đất.
Yegorov là lính kỳ cựu nên vẫn bình tĩnh phất tay: "Bình tĩnh, còn xa lắm! Nếu là pháo bắn về phía chúng ta, các cậu sẽ nghe thấy tiếng huýt gió trước, khi nào thành lính kỳ cựu như tôi, các cậu còn có thể nghe ra được cỡ nòng pháo."
Nhưng Lyudmila lại hét lên: "Tiếng súng từ hướng anh ấy đi tới!"
Nói rồi, cô nàng giật lấy ống nhòm của Yegoroy, chạy vội tới một tảng đá ven đường, quan sát về phía xa.
Cơn gió từ hướng đông thổi tới, thổi tung bím tóc, để lộ mái tóc bạc óng ánh trong nắng sớm.
*x* Vương Trung nhìn thấy xe tăng khai hỏa từ góc nhìn toàn cảnh.
Hắn muốn nhảy ra khỏi xe nhưng người không còn chút sức lực.
Khi chuyển về góc nhìn thông thường, quả đạn pháo đã rơi xuống ven đường, đất đá văng tung tóe bay cả vào trong xe, rơi đây mặt Vương Trung.
Sergei lập tức mở cửa xe, nhảy xuống, chiếc xe tải mất lái vẫn tiếp tục lao về phía trước.
Trong cơn hoảng loạn, Vương Trung đưa tay nắm lấy vô lăng, dò dẫm chân phải tìm bàn đạp phanh, nhưng do cơ thể quá yếu, hắn không thể đạp nổi.
Nhưng có lẽ vì không ai đạp ga, hoặc động cơ đã bị mảnh pháo làm hỏng, chiếc xe tải dan dân chậm lại.
Xe tăng trên đỉnh đồi lại bắn thêm một phát, thùng xe rỗng lập tức nổ tung thành một quả cầu lửa.
Kính chắn gió phía sau vỡ tan, mảnh vỡ văng vào cào rách má Vương Trung.
Vương Trung ngồi trong xe, cố gắng mở cửa nhưng bất thành.
Lúc này hắn mới nhận ra, hình như không cần phải tự mình mạo hiểm như vậy.
Mẹ kiếp, muốn bảo toàn tính mạng, cuối cùng lại tự mình chuốc lấy cái chết.
Có lẽ xe tăng trên đỉnh đồi đã nhìn thấy cờ trắng trên xe, hoặc họ đã chắc chắn phá hủy được chiếc xe tải nên muốn tiết kiệm đạn, họ ngừng bắn.
Vương Trung ngồi trong cabin, thử mở cửa xe thêm hai lần nhưng đều thất bại, có lẽ quả đạn pháo vừa rồi đã làm hỏng cửa xe.
Hắn đành phải cố gắng di chuyển về phía ghế lái, định bụng sẽ chui ra bằng cửa Sergei vừa nhảy xuống.
Hắn không biết liệu chiếc xe có phát nổ hay không.
Bị thiêu sống là cái chết đau đớn nhất, Vương Trung không muốn trải qua.
Đúng lúc này, hắn thấy một con ngựa trắng xuất hiện trên sườn núi!
Một người đàn ông cưỡi bạch mã phi xuống từ đỉnh đồi, lao thẳng về phía chiếc xe tải đang bốc cháy.
Vương Trung nhìn con bạch mã, quên cả việc đang cố gắng thoát thân.
Chuyển sang góc nhìn toàn cảnh, Vương Trung thấy rõ người đàn ông cưỡi bạch mã là một Đại úy đội mũ bảo hiểm xe tăng, có lẽ là chỉ huy của toán xe tăng này.
Vị Đại úy phi ngựa tới gần, nhìn thấy quân hàm trên người Vương Trung, chửi thề một tiếng "Địt mẹ con chó cái”, vội vàng nhảy xuống, chạy tới mở cửa xe.
Kéo được Vương Trung ra khỏi xe, vị Đại úy thở phào nhẹ nhõm, đứng nghiêm chào: "Báo cáo, Đại úy Rubakoy, chỉ huy Đại đội 2, Tiểu đoàn 2, Trung đoàn Xe tăng 31, Quân đoàn Xe tăng 4, phụng mệnh tới đây chặn đánh quân Prosenl"
"Đại đội 22 Tôi chỉ thấy có bốn chiếc xe tăng." Vương Trung hỏi.
Vị Đại úy cười khổ: "Chỉ còn lại chừng này thôi, không kích đã tiêu diệt gan hết xe tăng của chúng tôi rồi. Máy bay Prosen được trang bị pháo 20mm, bắn chúng tôi như bắn bia tập, chưa kể còn có bom nữa."
Nói rồi, anh ta nhìn lên đỉnh đồi, tiếp tục than: "Xe tăng của chúng tôi giáp mỏng lắm, tất cả là tại tên Bộ trưởng Công nghiệp Quốc phòng chết tiệt kia, cứ thích xe tăng đa tháp pháo! Xe tăng Prosen giờ toàn là đơn tháp pháo rồi! Ngay cả chúng tôi lúc thảo luận cũng nhận thấy xe tăng đơn tháp pháo của Carolin mới là tương lail"
"Anh biết xe tăng của mình giáp mỏng, sao còn bày trận trên đồi?" Vương Trung hỏi.
"Tầm nhìn tốt, pháo 45mm của chúng tôi có thể bắn hạ xe tăng Prosen từ khoảng cách rất xa." Vị Đại úy đáp.
"Vậy nếu không quân địch quay lại thì sao? Hơn nữa anh chỉ có bốn chiếc xe tăng, địch thì lại đông như kiến." Vương Trung nói.
"Chúng tôi đã chuẩn bị hy sinh rồi. Hôm qua, khi xuất phát từ căn cứ, chúng tôi có tới hàng trăm người, anh em thân thiết như ruột thịt, giờ chỉ còn lại vài người, sống chết có nhau thôi." Vị Đại úy đáp.
"Không được." Vương Trung lắc đầu nguầy nguậy. Bây giờ các anh do tôi chỉ huy. Tôi chỉ là mũi nhọn đánh trước, phía sau còn một tiểu đoàn bộ binh và các đơn vị trực thuộc. Phía sau ngọn núi kia có một thị trấn, chúng ta sẽ rút vào đó phòng thủ."
Vương Trung thích chơi game chiến lược thời gian thực, đặc biệt là tựa game "Waggamer: Red Dragon". Trong game, nếu xe tăng mạo hiểm tiến vào khu vực đô thị sẽ bị bộ binh dùng súng chống tăng bắn cho tan xác.
Hơn nữa, trước khi xuyên không, Vương Trung cũng xem khá nhiều video hướng dẫn "bài thể dục chống tăng" của các chiến sĩ Hamas, nên lúc này, hắn nghĩ ngay tới việc rút vào khu vực đô thị để đánh du kích.
Phương án này có thể không phải tối ưu, nhưng trong tình huống hiện tại, đây là cách làm tốt nhất mà Vương Trung có thể nghĩ ra.
Vị Đại úy nhìn chằm chằm vào Vương Trung một lúc rồi nói: "Lúc nay từ trên đồi, tôi thấy một đoàn xe Prosen bật đèn di chuyển, sau đó bỗng dưng tắt đèn hết. Đó có phải là tiểu đoàn bộ binh mà anh nói không?”
"Phải, chúng tôi phản công, tiêu diệt một sư đoàn của địch, còn chiếm được một kho hậu cần, số xe tải này đều là chiến lợi phẩm." Vương Trung gật đầu.
Vị Đại úy gãi đầu: "Theo lý mà nói, tôi cần xác minh thân phận của anh, nhưng mà... trực giác mách bảo tôi rằng anh là quân mình. Hơn nữa, anh bị thương, đang sốt mà vẫn dám xông thẳng vào đội hình xe tăng của chúng tôi, gan dạ như vậy, thật khó tin anh lại là gián điệp."
"Vậy quyết định của anh là gì? Bỏ qua những lời vô nghĩa đi, nói thẳng quyết định của anh cho tôi biết." Vương Trung nói.
Vị Đại úy tặc lưỡi: "Vừa trúng đạn, radio của chúng tôi bị hỏng, không liên lạc được với chỉ huy cấp trên, theo điều lệnh, chúng tôi sẽ nghe theo mệnh lệnh của anhI"
Bạn cần đăng nhập để bình luận