Hỏa Lực Đường Vòng Cung

Chương 70: Đao quang kiếm ảnh

Chương 70: Đao quang kiếm ảnhChương 70: Đao quang kiếm ảnh
Chuong 70: Dao quang kiem anh
Vương Trung dẫn theo hai nàng công chúa - phải, hai nàng công chúa, một thật, một của hắn - đi dạo ba tiếng đồng hồ ở doanh trại của mình.
Hắn đã chuẩn bị tinh thần cho một màn đao quang kiếm ảnh rồi, dù sao hai cô nàng này đều là gái Ant, không câu nệ lễ nghi gì sất, toàn nói thẳng, làm thẳng.
Nhưng tình hình hóa ra lại tốt hơn hắn tưởng tượng rất nhiều.
Ban đầu Vương Trung đóng vai trò hướng dẫn viên du lịch, nhưng dần dà Lyudmila giành mất vị trí này, kéo Olga đi "thăm thú" khắp doanh trại, thậm chí còn coi các bài huấn luyện của lính tráng như trò tiêu khiển.
Lúc hai nàng công chúa thật giả vui vẻ tập bắn súng máy, Vương Trung không nhịn được hỏi Nelly vẫn luôn đi theo: "Thế này là bình thường hả? Hai người họ hòa thuận thế kia, không phải là yên lặng trước cơn bão đấy chứ?"
Nelly nhìn Vương Trung, hỏi ngược lại: "Sao, anh thật sự muốn bỏ Lyuda, cưới Thái nữ điện hạ, làm Hoàng thân à?"
Vương Trung: 'Không, tôi không có ý đó. Nhưng Hoàng Thái nữ vốn thẳng tính, nên tôi cứ tưởng hai người họ sẽ..."
Nelly: "Anh nói gì vậy, dù anh có cưới Lyuda thì vẫn có thể có nhân tình mà, phụ nữ không có nhân tình chứng tỏ cô ấy yêu chồng thật lòng, đàn ông không có nhân tình chứng tỏ anh không có sức hấp dẫn."
Vương Trung: "Hả? Là thế sao?"
'Chứ sao nữa."
Lúc Nelly nói câu này, Olga bắt đầu bóp cò súng máy, Lyuda làm xạ thủ phụ, đỡ dây băng đạn cho cô.
Hai người họ nằm rạp xuống đất, trông như thể lấy ngực làm gối dựa.
Vương Trung dừng lại, nhìn súng máy giật lắc lư.
Lyudmila mặc quân phục nên không sao, chứ Hoàng Thái nữ - chà chal
Lúc đạn súng máy bắn nát bức tường gạch sau bia tập bắn, Olga còn cười ha hả.
Miệng Vương Trung há hốc thành hình chữ O, thâm nghĩ mẹ ơi, bất kể cưới ai trong hai người này, mình cũng không dám có nhân tình, không thì thành bia bắn tập bị bắn mất.
Lúc này, Nelly lại nói: "Sau này, cho dù Hoàng Thái nữ có lấy ai, cô ấy vẫn sẽ tìm đến anh, nhân tình của cô ấy ạ, hôn nhân quý tộc không có tình yêu, nên chuyện vợ chồng mỗi người nuôi một đám nhân tình cũng bình thường thôi."
Vương Trung kinh hãi: "Ý cô là sao? Vậy Lyuda cũng..."
"Không, cô ấy yêu anh mà." Nelly nói.
Vương Trung: "Tôi cũng yêu cô ấy, vậy chẳng phải chúng tôi nên chung thủy với nhau sao? Sao nghe cô nói, hình như tôi phải có nhân tình mới đúng?"
Nelly: "Đúng thế, chứng tỏ anh là người đàn ông ưu tú. Cho dù anh chưa từng động đến cô nhân tình đó, anh cũng phải có. Lyuda có lẽ thấy Hoàng Thái nữ rất hợp."
Vương Trung bị sốc nặng: "Có, có thật không?" Trong tiểu thuyết "Sông Đông em đềm', Grigory dan díu với Aksinya, vì sao lại khiến Natalia tự sát?
Vương Trung chìm vào suy tư.
Nelly như đoán được hắn đang nghĩ gì, bèn nói: "Chỉ có quý tộc mới thế thôi. Còn bình dân ấy à, nếu phụ nữ ngoại tình, đàn ông sẽ quyết đấu, hai người đàn ông kiểu gì cũng có một người chết.
"Còn nếu đàn ông ngoại tình, cô gái sẽ cảm thấy mình kém cỏi, có khi nghĩ quẩn."
Vương Trung: "Vậy khác biệt giữa quý tộc với bình dân cũng lớn quá, không, tôi không thể chấp nhận được."
Nelly chớp chớp mắt: "Nãy giờ tôi bia đấy.'... Bia đấy al
Cũng phải, nghĩ kỹ lại, trong những tác phẩm văn học Nga mà Vương Trung từng đọc, chẳng thấy quý tộc nào thản nhiên chấp nhận chuyện nuôi nhân tình cả. Như trong tiểu thuyết "Những người bị sỉ nhục”, mẹ của Nelly bị gã quý tộc kia ruồng bỏ, vì người yêu của hắn ta phải cưới một tiểu thư quý tộc chân chính.
Hả?
Vương Trung quay ngoắt sang nhìn Nelly: "Cô... là con gái của bà vú Lyusha đúng không?"
Nelly: "Vâng. Mẹ tôi cũng là vú nuôi của anh."
Vương Trung: "Ờ, ra vậy. Cô... không phải là con riêng của Công tước nào đấy chứ?"
Nelly nhìn Vương Trung với ánh mắt ái ngại, như thể hắn là một ông lão lẩm cẩm.
Vương Trung thở phào nhẹ nhõm, hóa ra chỉ là trùng tên.
Cũng phải, Nelly không có vẻ ương ngạnh và tự tôn cao ngút trời như cô gái trong truyện.
Tất nhiên, điểm giống nhau là trưởng thành sớm và giàu đức hy sinh.
Lúc đọc tiểu thuyết, Vương Trung đã cảm thấy (Nelly trong truyện) có thể làm mẹ mình được.
Nhưng kết thúc truyện bi thương quá, đúng là nghiền nát tất cả những gì tốt đẹp nhất, chỉ để lại một tia sáng le lói.
Truyện của Mao Tử phần lớn đều bi kịch, như "Sông Đông êm đềm', Grigory cuối cùng mất hết tất cả, kể cả Aksinya - người con gái hắn yêu, Natalia - người con gái yêu hắn, và cả quân hàm mà hắn liều mình giành lấy: Quân trắng, Quân đỏ, mất het.
Cuối cùng, thậm chí hắn còn ném cả khẩu súng đã cùng hắn vào sinh ra tử xuống dòng sông Đông.
Nhưng rồi, đứa con trai chạy về phía hắn.
Thật ra, Vương Trung không thích trẻ con cho lắm, nhưng khi đọc đến đoạn này, hắn lại thấy đứa bé như thiên thần giáng thế.
Thần kỳ thật, văn học Nga.
Trong lúc Vương Trung mải nghĩ ngợi, nét mặt Nelly càng thêm chua ngoa: "Thiếu gia, nếu anh dám nói hai người họ, anh chẳng chọn ai, chỉ chọn mình tôi thôi, thì dù anh có nói đùa, tôi cũng giận đấy."
Vương Trung: “Cô giận thì làm gì tôi?”
"tôi sẽ hắt nước trà nóng vào người anh." Nelly nói.
Vương Trung: 'Đó mà là lời con gái nhà vú em nói ra sao? Chắc chắn cô là con gái của Công tước nào rồi." Nelly: "Phái thế tục đã nắm quyền rồi, mẹ tôi là người tự do, làm công ăn lương."
"Xin lỗi. Là tôi lỡ lời." Vương Trung thật lòng xin lỗi vì lỡ lời.
Nelly bỗng luống cuống: "Ơ... Không, cũng không đến mức phải xin lỗi..."
Lúc này, Lyudmila và Olga đã đổi vị trí cho nhau, nhưng không bắn nữa mà cùng nhìn sang chỗ khác.
Olga: "Cô thấy sao?"
Lyudmila: "Hồi bé, anh ấy bám vú em lắm, có lẽ là nhìn thấy hình bóng của bà ấy trên người con gái."
Olga: "Cô chẳng lo lắng gì cả!"
"Không, chúng tôi sống cùng nhau từ nhỏ, coi nhau như người nhà. Tôi luôn coi Alyosha là em trai, Nelly là em gái út.'
ay mới là điều nguy hiểm nhất!" Olga nói,'Ra chiến trường, cô sẽ xa anh ấy chứ? Còn cô hầu gái kia thì lúc nào cũng kè kè bên cạnh! Lâu ngày...'
Lyudmila cười nói: 'Không đâu, tôi bắn tiếp đây, công chúa chịu khó đỡ dây băng đạn cho cẩn thận nhé."
Nói xong, Lyudmila lại bóp cò, Olga hoàn toàn không kịp trở tay, bị dây băng đạn trượt đi làm giật mình.
Lyudmila dừng lại: "Đỡ dây băng đạn cẩn thận chứ."
Lúc này, người lính phụ trách hướng dẫn bắn súng máy đứng bên cạnh giải thích: "Loại súng máy cũ này, không có xạ thủ phụ đỡ dây băng đạn cũng không sao, vẫn bắn được. Không có xạ thủ phụ thì chỉ là tăng tỷ lệ hỏng hóc thôi, không phải cứ thế nào cũng hỏng."
"Ra vậy." Olga đứng dậy phủi bụi đất - Thật ra, họ nằm trên tấm bạt nên người không hề bẩn.
Lyudmila cũng đứng dậy: 'Không chơi nữa à?”
Olga: "Tôi muốn anh ấy sang đây chỉ cho tôi cách bắn, thậm chí tự tay đỡ dây băng đạn cho tôi! Ai ngờ anh ấy lại đi trêu cô hầu gái kial"
Lyudmila liếc sang bên đó: "Bình thường mà. Mà ngài đừng nói to thế."
Lúc này, có người lính reo lên: "Tướng quân xác định là Hoàng thân rồi sao?"
Lyudmila: "Tôi mới là vị hôn thê của tướng quân."
Vị giáo sĩ giám sát huấn luyện đứng bên cạnh quát: "Shulov! Đi chạy vòng! Chạy cho đến khi nào tỉnh ra thì thôi!"
"RõI"
Olga nhìn Lyudmila: "Cô... Cô đính hôn rồi sao? Ý tôi là, đã làm lễ, trao nhẫn các thứ rồi? Tôi thấy cô chưa đeo nhẫn đính hôn."
Lyudmila: "Vẫn chưa làm lễ. Công tước Rokossovsky tháng Tám mới hy sinh. Mà đất phong của nhà tôi và nhà Công tước đều ở bên Borsk, chắc giờ này người nhà tôi đang bận rộn tham gia bảo vệ Borsk. Trong tình hình này, làm gì có ai rảnh rang lo liệu lễ đính hôn, giấy tờ cho chúng tôi."
Olga: "Vậy là cô chưa phải vị hôn thê của anh ấy, tôi vẫn còn cơ hội."
Lyudmila: "Chính miệng anh ấy nói chỉ coi ngài như em gái." "Chính miệng cô cũng từng nói coi anh ấy như em trai."
"Giờ thì không." Lyudmila nói.
Màn đấu khẩu nảy lửa khiến mọi người đều vô thức lùi xa hai vị "Tối cao" kia.
Olga: "Tôi công nhận hiện giờ cô đang chiếm ưu thế, nhưng tôi xin nhắc cô, nếu tướng quân Rokossovsky trở thành Hoàng thân, anh ấy sẽ càng trực tiếp gây ảnh hưởng đến chính sách của quân đội..."
Lyudmila: "Nhưng ngài mới chỉ là Thái nữ, chưa phải Ekaterina III. Hơn nữa, chắc ngài cũng nhận ra, Rokossovsky thân thiết với phe thế tục hơn, ngài nghĩ quý tộc sẽ chấp nhận một Hoàng thân như vậy sao?
"Tất nhiên, tôi sẽ không để bụng chuyện anh ấy coi ngài như em gái. Dù sao anh ấy và Hoàng thái tử quá cố cũng rất thân thiết. Cực đoan hơn, vì toàn thể Đế quốc Ant, tôi thậm chí có thể nhịn anh ấy và ngài có chút tin đồn thất thiệt.
"Phải nói là, xét những gì anh ấy từng làm, nếu tôi không nhịn được thì cuộc hôn nhân này sẽ là địa ngục. Xin hỏi ngài... đã chuẩn bị tỉnh thần chưa? Ngài đã sẵn sàng chia sẻ người đàn ông của mình cho các quý bà, quý cô ở St. Yekaterinburg chưa?
"Chỉ tính riêng những người tôi biết, anh ấy đã có 51 cô nhân tình ở St. Yekaterinburg rồi, mỗi tuân hẹn hò một người, cả năm không trùng."
Olga: "Không đúng, phải là 52 chứ?"
"Một tuần còn lại là của tôi." Lyudmila nói.
Olga nhìn chằm chằm Lyudmila, cô cũng không hề né tránh, nhìn thẳng vào mắt cô.
Cuối cùng, Olga thở dài: "Thôi được rồi, anh trai cũng tốt. Nhưng... Biết đâu giáo hội lại cho rằng cần một người gần gũi với họ hơn, làm cầu nối giữa họ với quý tộc?"
"Tôi thấy ngài cũng rất gần gũi với họ mà." Lyudmila cười nói.
Olga: "... Cũng đúng. Chúng ta tiếp tục đi thăm hỏi tướng sĩ tiền tuyến thôi."
Lyudmila: "Ơ kìa? Tôi cứ tưởng là đi tham quan chứ, tham quan công viên giải trí quân sự khổng lồ."
Olga: "Tất nhiên là không rồi."
Nói đoạn, cô quay sang phía các binh sĩ, hắng giọng rồi hát: "Khi hoa lê trắng nở khắp đất trời..."
Lyudmila lập tức cất giọng hát bè.
Dù sao thì cả hai đều được giáo dục như nhau, toàn là tiểu thư khuê các, nên trình độ âm nhạc không tồi.
Ngay đến tướng quân Rokossovsky cũng ngừng trò chuyện với cô hầu gái, quay sang nhìn.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận