Hỏa Lực Đường Vòng Cung

Chương 742: Hàng phục Ác Hổ

Chương 742: Hàng phục Ác HổChương 742: Hàng phục Ác Hổ
Chương 742: Hàng phục Ác Hổ
Vương Trung nói xong cầm bộ đàm suy nghĩ một chút, đem đồ vật kín đáo đưa cho Vasili: "Tôi không hiểu tiếng Prosen, anh tới chiêu hàng!" Vasili: "Tôi ư? Không không không, tôi không có lòng tin thuyết phục được người Prosen kiêu ngạo."
Vương Trung hơi suy nghĩ một chút, nói: "Như vậy đi, tôi cưỡi bạch mã chạy trước mặt kẻ địch lắc lư, lớn tiếng nói chuyện, anh không cần phải để ý đến việc tôi nói vui cái gì, dù sao tôi vừa nói chuyện anh liần phiên dịch." Vasili kinh hãi: "Vậy xe tăng còn đang chiến đấu, dùng đại bác oanh kích chúng ta, ngài cứ như vậy xuất hiện trong tầm mắt bọn họ sao? Không, tôi không thể để ngài mạo hiểm như vậy!"
Vương Trung mỉm cười. Đúng vậy, cưỡi ngựa xuất hiện trong tầm bắn của xe tăng địch vô cùng nguy hiểm. Nhưng Vương Trung có hack, có thể nhìn thấy rõ ràng hướng đi của thân xe và tháp pháo của kẻ địch.
Pháo chính và súng máy đồng trục của xe tăng chỉ có thể bắn mục tiêu mà nòng súng chỉ vào, còn súng máy thân xe bắn ở chính diện thân xe.
Nói thật, dưới tình huống biết rõ trạng thái của kẻ địch, né đường bắn của xe tăng đơn giản hơn né đường đạn của bộ binh nhiều.
Dù sao thì dù là tháp pháo điện, tốc độ xoay cũng chỉ có vậy, chậm hơn nhiều so với con người xoay nòng súng. Vương Trung cần, chỉ là dũng khí một mình một ngựa đối mặt Hổ thức, trực diện khả năng gặp phải cái chết bất ngờ mà thôi. Mà bây giờ Vương Trung không thiếu nhất chính là dũng khí.
Dũng khí chia làm hai loại, một loại bắt nguồn từ sự ngu dốt, giống như người Zulu xông lên súng máy Maxim, một loại khác là sau khi biết được phía trước khủng bố và tàn khốc, vẫn ngẩng đầu tiến lên.
Dũng khí của Vương Trung là loại thứ hai, hắn đã từng thấy mưa bom bão đạn, hắn đã từng khiêu vũ cùng tử thần. Hắn huýt sáo một tiếng, quả nhiên tiếng hí của Bucephalus từ đằng xa truyền đến - con ngựa này có thể là cảm thấy tiếng súng giao tranh ồn ào làm phiền nó ăn cỏ, nên trốn ở xa, bây giờ mới vui vẻ chạy tới. Vương Trung xoay người lên ngựa, theo lệ cầm lấy cờ đỏ, cắm phần đuôi vào chỗ chống đỡ trên yên ngựa, một tay giơ cao cờ xí phóng ngựa về phía trước.
Vasili nhìn bóng lưng của hắn, lại nhìn nhìn thượng sĩ cao cấp Grigory.
Grigory ra hiệu cho tài xế lái xe.
Vasili hỏi: "Chúng ta phải đuổi theo hắn sao?" Grigory nhún vai: "Không, chúng ta sẽ dừng lại ở khoảng cách mà anh có thể nghe thấy tiếng hắn, có lẽ cách kẻ địch khoảng hai cây số."
Vasili lại hỏi: "Anh không làm tròn trách nhiệm cảnh vệ sao?”
Grigory: "Hắn làm loại chuyện này, có cảnh vệ hay không cũng không khác nhau, cứ giao cho các Thiên thần bảo vệ tướng quần đi."
"Anh nói đúng."
Vasili cầm lấy bộ đàm, điều chỉnh đến tần số
Grigory hỏi: "Anh làm được không?"
"Tôi đã có chủ ý rồi, thật ra chiêu hàng này, mấu chốt không phải ở việc tôi nói gì, mà là ở uy áp của tướng quần." Vasili nhún vai: "Cho nên tôi sẽ làm mạnh tay một chút!"
Vương Trung vừa chú ý hướng đi của chiếc xe số 217, vừa lên kế hoạch cho lộ trình di chuyển.
Không thể đi vào phía trước thân xe, may mà thần xe tăng đã bị tê liệt trong trận không kích hôm qua, cho nên chỉ cần quan tâm hướng của tháp pháo là được.
Đương nhiên bởi vì góc bắn của súng máy thân xe có hạn, Vương Trung không thể cứ đi vòng tròn mãi, đi được ba phần tư vòng thì phải quay đầu chạy, khoảnh khắc quay đầu là nguy hiểm nhất, có thể bị pháo xe tăng bắn thành bột phấn.
Nhưng chỉ cần động tác của hắn đủ nhanh, kẻ địch sẽ không kịp phản ứng.
Cảm giác nguy hiểm khi khiêu vũ cùng Tử thần kích thích tuyến thượng thận của Vương Trung, khiến toàn thân hắn đều rơi vào trạng thái hưng phấn, ngay cả tư duy của đại não cũng trở nên nhảy vọt.
Cho nên ý nghĩ hiện tại trong đầu hắn là: Tôi chỉ cần trượt một cái, xông vào gầm xe tăng Hổ thức, ném vào hai quả lựu đạn, trận chiến sẽ kết thúc, tôi có thể bắt sống hoàn hảo chiếc Hổ thức này!
Mang theo ý nghĩ như vậy, Vương Trung một đường tiến lên.
Nơi hắn vừa ở cách vị trí giao chiến thực tế năm cây số, cho nên hắn phải tiến về phía trước ba cây số trở lên, mới có thể lọt vào tầm mắt của kẻ địch.
Chiếc xe jeep do Grigory chỉ huy chở Vasili đi theo phía sau hắn hai trăm mét.
Một nhóm người cứ như vậy xuyên qua khu vực triển khai của đội tiên phong.
Chắc hẳn rất nhiều người đã nhìn thấy lá cờ đỏ mà Vương Trung giơ lên, đáng tiếc trong tay Vương Trung không có bộ đàm, không nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ.
Cuối cùng, Vương Trung đi qua chiếc xe tăng Whirlwind đầu tiên bị đứt xích, chứng tỏ khoảng cách tới kẻ địch chỉ còn 1800 mét.
Trong bụi cỏ có vài lính tăng đứng dậy, hô to với Vương Trung: "Tướng quân! Ngài muốn làm gì vậy? Phía trước nguy hiểm! Mau dừng lại!" Vương Trung quay đầu nhìn về phía chiếc xe jeep do Grigory chỉ huy, chỉ vào đám lính tăng.
Grigory lập tức chỉ huy xe Jeep chuyển hướng, lái đến trước mặt đám lính tăng, hỏi thăm tình hình của bọn họ. Vương Trung thì tiếp tục tiến lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận