Hỏa Lực Đường Vòng Cung

Chương 154: Phòng ngự như Nguyên soái Rokossovsky

Chương 154: Phòng ngự như Nguyên soái RokossovskyChương 154: Phòng ngự như Nguyên soái Rokossovsky
Chương 154: Phòng ngự như Nguyên soái Rokossovsky
Tuyến tấn công của quân Prosen.
Lúc âm thanh đạn pháo xé gió vang lên, các binh sĩ phía sau xe tăng đều ngẩng đầu lên.
Quân đội Prosen bổ sung không ít binh sĩ có kiến thức quân sự cơ bản, nhưng không có kinh nghiệm chiến đấu trực tiếp, hoặc chỉ có kinh nghiệm chiến đấu thời Melainia, nhưng khoảng 60% binh sĩ là lính kỳ cựu tham gia chiến đấu ở mặt trận phía đông từ năm ngoái.
Sở dĩ tỷ lệ lính kỳ cựu không cao hơn là vì một số sĩ quan bị điều động đi thành lập đơn vị mới, hoặc được chuyển vào Quân đoàn ky sĩ Asgard.
Dù sao trong cuộc tấn công bắt đầu từ tháng 6 năm ngoái, quân đội Prosen không chịu tổn thất quá lớn - ngoại trừ một số sư đoàn bị bao vây tiêu diệt ở Kalanskaya vào cuối trận Yekaterinburg.
Những người lính kỳ cựu lập tức nhận ra tốc độ bay của đạn pháo bay trên bầu trời không nhanh.
"Đây là đạn pháo bắn từ rất xa." Một sĩ quan nói.
Lập tức có tân binh tò mò hỏi: "Sao anh biết?"
Lão binh: "Đạn pháo bắn từ xa, lúc bay qua đỉnh đầu tốc độ sẽ tương đối chậm, bởi vì quỹ đạo của những quả đạn này rất cao, nếu điểm rơi cách xa chúng ta, hiện tại nó đang ở điểm cao nhất của quỹ đạo...
Vừa nói, viên sĩ quan vừa giơ tay mô tả.
Đúng lúc này, ở phía trước rất xa đột nhiên bốc lên một cột khói đen, rõ ràng là đạn pháo đã phát nổ.
Mười mấy giây sau, tiếng nổ mới chậm chạp truyền đến.
Viên sĩ quan thốt lên: "Điểm rơi này cách chúng ta ít nhất năm cây số, vậy mà còn nhìn thấy cột khói lớn như vậy, quả này tuyệt đối là siêu trọng pháo, có thể là LeopoldI"
"Tôi lại nghĩ là Karl. Một lão binh khác nói.
"Cậu ngốc à? Tốc độ bay của Karl còn chậm hơn, lúc nấy bay qua đỉnh đầu chắc chắn không phải âm thanh này!"
Lúc này, một tân binh tò mò hỏi: "Sao mới có một quả rơi xuống? Lúc nãy oanh tạc chuẩn bị, tôi thấy trận địa địch toàn là hỏa cầu do đạn pháo nổ tung."
"Ngốc nghếch." Lão binh vỗ vào mũ sắt của tân binh"Loại pháo đường kính lớn này một quả rơi xuống đã đủ chết người rồi, rơi vào thành phố một quả đã giết chết cả nghìn người, bị thương không biết bao nhiêu. Một quả đạn pháo như vậy, một tiểu đoàn - không, một trung đoàn cũng bị xóa sổt"
Lúc này, viên trung úy từ nãy đến giờ vẫn im lặng nghe họ nói chuyện lên tiếng: "Mấy cậu tân binh này, đợi đến lúc bị trọng pháo của quân Ant oanh tạc thì sẽ hiểu."
Tân binh phản đối: "Tôi cũng đi lính ba năm rồi mới chuyển sang lực lượng dự bị, đừng có coi tôi là tân binh."
Trung úy: "Cậu chính là tân binh. Tôi nói cho cậu biết, trong quân đội Ant có một số tên rất độc ác, chúng sẽ điều tra trước xem nhà dân ở đâu, sau đó đợi khi giao chiến với chúng ta, ban đêm sẽ nhắm vào những ngôi nhà đó mà bắn."
Nghe vậy, sắc mặt tất cả những người lính kỳ cựu đều trở nên nặng nề. Trung úy nói tiếp: "Den lúc đó cậu sẽ biết bị trọng pháo oanh tac là cảm giác gì, đạn pháo rơi xuống cách giường của cậu một trăm mét, cậu sợ đến mức bò dậy, máu mũi sẽ chảy ròng ròng vì khoang mũi yếu ớt của cậu bị áp lực xé rách, nặng hơn còn có thể ho ra máu vì phế nang phổi bị áp lực phá hủy, máu sẽ theo đường hô hấp phun ra ngoài."
Tân binh nghiêm túc nói: "Tôi đọc báo rồi, đó là cách làm của gã tướng Bạch Mã, báo chí mắng hắn ta là cặn bã không màng đến tính mạng của đồng bào mình."
Biểu cảm của những người khác trở nên rất kỳ lạ.
Cuối cùng, viên trung úy nói: "Thực ra cũng không thể trách hắn ta, trước đây chúng ta đều coi người Ant là hạ đẳng, tùy ý tàn sát, có thể hắn ta mặc định là ở vùng bị chiếm đóng không còn đồng bào."
Tân binh nhất thời nghẹn lời, sau đó hỏi: "Trung úy, anh đã từng giết thường dân Ant chưa?”
Trung úy: "Tôi thì chưa. Nhưng khi cấp dưới của tôi giết họ, tôi đã không ngăn cản, còn đứng cười bên cạnh. Vì vậy chúng ta nhất định phải thắng trận chiến này, nếu không khi quân Ant đánh trả, chúng sẽ làm điều tương tự với chúng ta. Hơn nữa khi đó chúng là chính nghĩa, còn chúng ta là kẻ ác.
"Chúng ta luôn tự cho mình là ưu việt hơn người Ant, nên mới không kiêng dè gì mà làm ra đủ loại hành vi tàn bạo, nếu người Ant chứng minh được họ không hề kém cỏi hơn chúng ta, vậy thì những hành vi tàn bạo đó sẽ không còn lý do gì để tồn tại nữa"
Tân binh nói: "Trung úy, anh vẫn luôn dùng từ tàn bạo."
Trung úy: "Đúng vậy, dù có lý do gì hay không, thì đó vẫn là hành vi tàn bạo. Chỉ cần làm loại chuyện đó với con người, thì đó chính là tàn bạo. Khốn kiếp, lúc đó sao họ không tìm hai con cừu mà lại xuống tay với phụ nữ Ant?"
Lúc này, một lão binh nói: "Trước đây trung úy không như vậy, nhưng sau khi chúng ta bị đánh bại ở Yekaterinburg năm ngoái, anh ấy đã trở nên như vậy."
"Bởi vì bây giờ tôi thường xuyên mơ thấy căn nhà đó, chỉ khác là người làm chuyện đó với mẹ con Ant không phải là lính của tôi, mà là lính của Ant làm chuyện đó với vợ con tôi. Còn gã tướng Bạch Mã kia thì đứng ở vị trí của tôi lúc đó, vừa vỗ tay vừa chế nhạo, bình phẩm vóc dáng, khuôn mặt của con gái tôi."
Trung úy nhìn vê phía phòng tuyến quân Ant vẫn còn ở rất xa.
Hắn nói: "Mà trong mơ tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn tất cả những chuyện đó xảy ra, bởi vì tôi đã gục trên mặt đất, trở thành một cái xác chết."
Lúc này, xe tăng đi qua một gốc cây bị gãy, trung úy vô thức quay đầu lại nhìn, kết quả phát hiện trên gốc cây có một mảng màu đỏ. Ban đầu hắn tưởng đó là máu, nhưng sau đó mới nhận ra đó là sơn đỏ.
Hắn lập tức ý thức được đây là vật đánh dấu của quân phòng thủ, hét lớn: "Mau nằm xuống! Súng cối sắp nã tới rồi!"
Vừa dứt lời, cách đó vài chục mét đã có đạn pháo rơi xuống, tiếp theo là màn đạn cối dày đặc liên tiếp dội xuống.
Trung úy nằm sấp trên mặt đất, hét lớn: "Chết tiệt! Cách phòng ngự này, là Rokossovsky! Chúng ta lại gặp phải Rokossovsky rồi!"
Sở chỉ huy Sư đoàn 5 quân phòng thủ cứ điểm, sư đoàn trưởng hài lòng quan sát hiệu quả của màn đạn cối qua ống nhòm. "Tốt lắm, tốt lắm." Hắn cười lớn nói: "Cho chúng nếm thử những gì tôi học được ở Học viện Quân sự Suvorov! Chính Nguyên soái đã tự mình giải đáp những thắc mắc của tôi!"
Lúc này, tham mưu trưởng sư đoàn hỏi: "Nguyên soái thật sự trẻ tuổi như vậy sao? Có người nói, người lập công là anh trai Pyotr, em trai chỉ là nhờ ngoại hình nổi bật nên mới được chọn để xuất đầu lộ diện."
Sư đoàn trưởng lắc đầu: "Không, tôi thề là tôi đã gặp Rokossovsky lúc ông ấy còn trẻ, bởi vì khi giảng bài, trong mắt ông ấy có thần, ông ấy thật sự đã thấu hiểu chiến tranh, cho dù tôi hỏi gì ông ấy cũng có thể đối đáp trôi chảy."
Thực ra đó đều là những kiến thức có trong các tác phẩm quân sự ở những thế giới khác nhau, dĩ nhiên ở đây không ai biết.
Sư đoàn trưởng chống hai tay lên bệ cửa sổ quan sát của sở chỉ huy, nhìn ra chiến trường đầy khói lửa và tiếng nổ, cảm thán: "Đáng tiếc là Nguyên soái Rokossovsky chưa nghiên cứu về tấn công, chúng ta chỉ có thể phòng ngự giống như ông ấy."
Tham mưu trưởng cười nói: "Một vị tướng duy nhất của toàn bộ quân đội Ant có thành tích tiêu diệt quân địch một cách có hệ thống, vậy mà lại nói ông ấy không biết tấn công, có vẻ không ổn lắm đâu."
"Không, không, đó là chính Rokossovsky tự nói, ông ấy nói quân địch ở Kalanskaya là thua Tướng quân Mùa Đông và Tướng quân Bùn đất, chứ không phải thua ông ấy. Còn nói cuộc tấn công đó giống như đá một cái vào gốc cây đã bị mối mọt ăn mục ruỗng, chứ không phải là bản lãnh của ông ấy.
"Vì vậy, ông ấy chỉ dạy chúng tôi cách phòng ngự, đợi khi nào ông ấy có kinh nghiệm tấn công đối phương với nguồn tiếp tế dồi dào, địa hình kiên cố, thì sẽ viết sách dạy chúng tôi cách tấn công."
Hắn lại nhìn về phía phòng tuyến: "Nhìn kìa, đây chính là phòng tuyến được xây dựng theo cách của Rokossovsky! Tiếc là lúc tôi học thành tài trở về, mặt trận đã bị địch chiếm đóng, không thể giống như ông ấy tự mình đi trinh sát địa hình mà địch có thể khống chế."
Tham mưu trưởng: "Ý anh là, dựa vào thông tin trinh sát trực tiếp, suy đoán vị trí sở chỉ huy và trung tâm tiếp tế của địch, sau đó nhân lúc ban đêm hoặc giờ ăn cơm của chúng pháo kích quấy rối?"
"Ừm"' Sư đoàn trưởng cắn môi,'Không sao, đợi khi nào chúng ta chuyển sang nơi khác phòng thủ, có thể thử xem."
Buổi trưa ngày 1 tháng 5, tại sở chỉ huy Tập đoàn quân 11 của Prosen, Thượng tướng Eric von Schlieffen đang gọi điện thoại cho Đại tướng Ewald von Kleist, Tư lệnh Binh đoàn Thiết giáp số 1.
"Cuộc tấn công đầu tiên đã bị chặn lại, hơn nữa thương vong còn lớn hơn dự kiến rất nhiều." Schlieffen nói,'Quân địch đã có bước tiến bộ rõ rệt vê khả năng phòng ngự so với năm ngoái."
Kleist nói: "Sư đoàn trưởng thiết giáp của tôi nói, cách phòng ngự này rất giống với chiến thuật phòng ngự của Rokossovsky ở Olachi mà chúng ta từng thấy trong báo cáo tổng kết kinh nghiệm, quân Ant không còn cố chấp đánh nhau với chúng ta trên một trận địa nữa, mà thích đợi quân ta vừa chiếm được trận địa thì pháo kích bao phủ, gây thương vong lớn rồi mới phản công giành lại trận địa."
Schlieffen đáp: "Đúng vậy, bộ binh cũng báo cáo, hâm tránh pháo trên trận địa được đào rất kín đáo, còn có mìn gài, quân ta không quen thuộc địa hình căn bản không tìm thấy hầm tránh pháo, có tìm được cũng không dám xuống, kết quả bị tổn thất lớn dưới hỏa lực của địch.
"Hệ thống chiến hào trên trận địa cũng được bố trí rất tinh vi, gây khó khăn cho việc phòng thủ pháo kích của chúng ta."
Schlieffen dừng lại một chút, nói tiếp: "Xem ra thông tin trong báo cáo của Rabverd nói Rokossovsky bị điều động về hậu phương làm giáo viên là chính xác, còn việc có phải do đấu đá chính trị thất bại hay không thì không rõ."
Kleist nói: "Loai thông tin tình báo này mà đúng được một nửa là đã tốt lắm rồi. Vậy ông có kế hoạch gì chưa? Tấn công trực diện vào hệ thống phòng ngự như vậy sẽ rất nguy hiểm."
Schlieffen: "Không phải tên sủng thần Gilles của Hoàng đế đã biểu diễn rồi sao? Đào hào, công sự. Hoặc là để hải quân ra sức phong tỏa tiếp tế đường biển của cứ điểm Tân Hải."
"Tôi không muốn phải dựa vào binh chủng khác." Kleist nói,'Tôi sẽ cố gắng tìm cách bao vây, còn ông cứ tiếp tục đào công sự đi."
Schlieffen: "Chúc ông may mắn."
"Cũng chúc ông may mắn."
Tại St. Yekaterinburg, hội nghị trước mặt Sa hoàng được tổ chức vào lúc 11 giờ trưa.
Vương Trung và Đại tướng Gorky đến Cung điện Mùa Hè từ 10 giờ, trước tiên gặp gỡ các tướng lĩnh sẽ tham gia hội nghị ở phòng chờ.
Vừa vào phòng chờ, hai người đã nhìn thấy Đại tướng Turgenev với quân hàm mới.
"Ồ, nhận huân chương xong rồi à?" Gần đây, Vương Trung cũng coi như đã quen thân với đám "nhân vật văn học" này, đã đến giai đoạn có thể gọi trống không, bèn trêu chọc.
Turgenev nhìn quân hàm của mình: "Thêm một sao cũng chẳng có cảm giác gì, tôi đã phản đối rất nhiều lần, nhưng Hoàng đế vẫn để cho một lão già chỉ biết làm công việc văn phòng như tôi làm Tổng tham mưu trưởng."
Vương Trung: "Nếu ông không muốn làm thì để Đại tướng Gorky làm đi."
Dù sao cũng đều là nhân vật văn học cả.
Gorky: "Thôi khỏi, tôi còn đang bận nghiên cứu kế hoạch tấn công, bây giờ tôi không muốn giao lại quyền chỉ huy Tập đoàn quân phía Tây đâu."
Đang nói chuyện, Thượng tướng Chekhov bước tới.
Vương Trung: "Ông cũng được thăng chức à?"
Chekhov bực bội nói: "Cũng không biết là ai suốt ngày cứ kêu ca muốn đưa con rể của Sergei ra tiền tuyến để cho hắn ta biết thiết kế của mình tệ hại như thế nào. Ông ta định cùng con rể cáo lão hồi hương, nên tôi mới được đề bạt lên để tiếp tục rèn luyện."
Vương Trung: "Vị hôn thê của tôi nói là ông ta sức khỏe không tốt."
"Chẳng phải là một sao?" Chekhov thở dài,'Cậu nên sửa cái tính cách hấp tấp đó đi."
Sau đó, ông chuyển chủ đề: "Tình hình chiến sự thế nào rồi?"
Vị tân Tổng tham mưu trưởng đáp: "Hiện tại chúng ta đã đánh lui đợt tấn công đầu tiên của địch, nhưng chắc chắn quân Prosen sẽ không dừng lại. À, cứ điểm Tân Hải báo cáo bị trọng pháo với uy lực cực lớn tấn công, sức công phá còn mạnh hơn cả pháo chính của chiến hạm, không rõ là loại pháo gì."
Vương Trung: "Chắc là pháo đường ray, là Leopold hoặc Karl." Chekhov: "Nghe có vẻ lần này chúng ta có thể ngăn cản kẻ địch rồi."
Vương Trung: "Đúng, nhưng có thể ngăn cản bao lâu là một vấn đề."
Gorky: "Giống như năm ngoái, cố gắng hết sức kéo dài thời gian đến ngày lầy lội tháng 10, đồng thời dụ địch xâm nhập, ở nội địa nước ta đánh một trận tiêu diệt."
Chekhov: "Ý ông là tốt nhất không chống cự?"
"Không." Gorky đại tướng lắc đầu: "Hiện tại mới tháng tư, sớm như vậy để địch nhân vào đại bình nguyên không tốt, chúng ta sẽ với tốc độ chớp nhoáng đánh mất chiến tranh."
Chekhov gật đầu: "Hiểu rồi."
Lúc này Tuganev hỏi Vương Trung: "Quân mới của cậu chuẩn bị xong chưa?"
Vương Trung: "Hiện tại đã chuẩn bị xong, nhưng có thêm thời gian chuẩn bị, đến lúc đó tác chiến hiệu quả càng tốt, thưa đại tướng."
Chekhov đồng ý: "Hơn nữa, quân của hắn bây giờ bao gồm cả phi chiến đấu viên có gần 20 vạn người, biên chế lớn như vậy muốn chuyển đến Tân Hải - Borsk, rất phiên phức, bây giờ lập tức xuất phát, quân tiên phong phải đi nửa tháng, trong thời gian hai tuần sau quân đội sẽ lần lượt đến."
Nói cách khác, Vương Trung phải vận chuyển mẫu quân này một tháng mới có thể hoàn chỉnh đưa đến tay công tước Myshkin.
Vương Trung thật sự không nghĩ tới điểm ấy.
Chekhov nhìn vẻ mặt này của Vương Trung, còn giải thích: "Hiện tại tuyến vận chuyển không phải chỉ có mình cậu sử dụng, trên đường sắt chật ních binh lính và tiếp tế vận chuyển."
Tuganev tiếp lời: "Đúng rồi, rất nhiều người đề nghị, quân này của cậu không nên gọi là quân, sẽ khiến mọi người nhầm lẫn với quân chỉ có hai ba vạn người, lại không có nhân viên hậu cần. Cậu xem có muốn đổi tên hay không?”
Vương Trung: "Vậy gọi là tập đoàn quân."
Lúc này Olga đột nhiên xuất hiện, nói: "Thuận tiện đổi tên bộ đội luôn đi, cơ động quân gì đó không có cảm giác như bộ đội tinh nhuệ."
Những người khác vội vàng chào Olga: "Be hạ.'
Vương Trung lại đang tiếp tục đối thoại: "Vậy cô nói gọi là gì? Gọi đột kích, đã có biên chế tập đoàn quân đột kích rồi."
Olga gật đầu ra hiệu với những người khác, sau đó tiếp tục nói với Vương Trung: "Prosen lập một đoàn ky sĩ Asgard, hay các cậu cũng lấy một cái tên tương tự đi."
Vương Trung suy nghĩ một chút nói: "Không cần, tên không quan trọng, cho dù phiên hiệu tập đoàn quân của tôi bình thường, chỉ cần lập nên chiến tích ghi vào sử sách, phiên hiệu này cũng sẽ lưu danh sử sách.
Olga gật đầu: "Vậy gọi là tập đoàn quân cơ động số một đi. Dù sao tập đoàn quân của cậu cũng không phải là quân đoàn đột phá, mà hình như cậu cũng không có ý định tập trung phòng thủ, gọi là cơ động là thích hợp."
Vương Trung: "Cảm ơn cô đã đặt tên."
Olga nhìn chằm chằm Vương Trung mấy giây, nói: "Cậu lại muốn ra tiền tuyến đúng không?” Vương Trung: "Chưa chắc, vừa rồi thượng tướng Chekhov nói với tôi, tập đoàn quân của tôi muốn điều động đến chiến tuyến nam bộ cần một tháng."
Chekhov: "Van chưa thể là tiền tuyến, một tháng chỉ đủ đưa các cậu đến đầu mối then chốt tiếp tế, sau đó các cậu còn phải tốn thời gian kết nối với hệ thống hậu cần địa phương, rồi hành quân ra tiền tuyến."
Gorky: "Thật ra không cần vội vàng đưa quân mới vào chiến đấu. Ít nhất hiện tại phương hướng Tân Hải-Borsk còn tương đối vững chắc. Nếu chúng ta ở tuyến sông Valdai chặn địch nhân tiến công, có thể lợi dụng sông Valdai vận chuyển bằng thuyền, trực tiếp xuất phát từ Yekaterinburg, một đường xuôi dòng mà xuống cũng không có vấn đề gì."
Vương Trung: "Có thể vận chuyển bằng thuyền đến một nửa, sau đó xuôi nam gia nhập vào trận chiến trên thảo nguyên. Chúng ta có "Xoáy Nước”, đây là một loại xe có thể tiêu diệt xe tăng kẻ địch ở khoảng cách rất xa, chúng ta còn có pháo thủ tốt nhất."
Olga: "Vậy cậu còn phải ở lại Yekaterinburg một thời gian nữa sao?"
Vương Trung: "Điều này phải xem tình hình chiến trường. Chưa thể nói trước được, thưa bệ hạ."
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận