Hỏa Lực Đường Vòng Cung

Chương 427: Nối Máy Cho Phu Nhân

Chương 427: Nối Máy Cho Phu NhânChương 427: Nối Máy Cho Phu Nhân
Chương 427. Nối Máy Cho Phu Nhân
21:00, ngoại ô phía đông Shostka, khu vực đóng quân của Trung đoàn súng trường Cận vệ số 5 Beshenkovichkaya, thuộc Lực lượng Dự bị của Sư đoàn Cận vệ số 1.
Lính gác đột nhiên nhìn thấy trong bóng tối có một nhóm người xếp hàng chỉnh tề tiến đến từ phía đông, liền giơ súng lên hô lớn:
"Dừng lại! Đơn vị nào?" Nhóm người kia lập tức dừng bước, sau đó hai người trông giống sĩ quan tiến về phía trạm gác.
"Trung đoàn 51, Sư đoàn Nội Vệ số 11."
Lính gác quay đầu hô lớn: "Trung đội trưởng!"
Trung đội trưởng dẫn theo hai binh sĩ xuất hiện:
"Đến rồi, lúc nhìn thấy có người đi tới là chúng tôi đã đến rồi. Cho kiểm tra giấy tờ và lệnh điều động. Chúng tôi không nhận được lệnh nào nói các anh sẽ đến đây cả." Tên sĩ quan vừa đưa giấy tờ ra vừa nói: "Chúng tôi đang thi hành nhiệm vụ đặc biệt, các anh không biết là chuyện bình thường."
Trung đội trưởng kiểm tra xong giấy tờ, truy hỏi:
"Lệnh đâu?"
"Nhiệm vụ của chúng tôi đặc biệt, không thể nói cho các anh biết!"
Tên sĩ quan quát lớn: "Các anh là cái thá gì mà dám hỏi đến chuyện của Thẩm Phán Đình?"
Trung đội trưởng không hề nao núng: "Sư đoàn trưởng của chúng tôi là tướng quân Rokossovsky, khẩu súng của ngài ấy là do đích thân Đức Cha ban tặng!"
Từ sau vụ bắt được tên thiếu tá Prosen kia, hắn thà chết cũng không muốn bị Vương Trung dùng khẩu súng lục đó bắn chết, trong Sư đoàn Cận vệ bắt đầu lan truyền rất nhiều câu chuyện liên quan đến khẩu súng lục kia.
Tên sĩ quan Sư đoàn Nội Vệ tức giận quát: "Các anh định bao che cho kẻ phản bội sao?"
"Sự đoàn của chúng tôi không có kẻ phản bội! Andrei, giương súng máy lên! Gọi điện thoại cho Sư đoàn, báo cáo có một đám người thuộc Sư đoàn Nội Vệ rất đáng ngờ đến đây!"
Đột nhiên, từ trong bóng tối lao ra hai tên, cứa dao vào cổ hai binh sĩ đi theo Trung đội trưởng.
Tên lính gác lúc đầu hoảng sợ, lập tức nổ súng.
Tiếng súng vang lên khiến cả Lực lượng Dự bị náo loạn. "Binh lính Sư đoàn Nội Vệ" lập tức dàn đội hình chiến đấu, xông về phía trận địa. Tiếng súng vang lên khắp cả trận địa. Vương Trung đang ăn tối, vừa nghe thấy tiếng súng liền ngẩng đầu lên: "Từ hướng đông?"
Hắn kéo bản đồ ra xem, phát hiện biểu tượng của quân mình ở phía đông có dấu hiệu giao tranh.
Nhưng bởi vì không liên lạc trực tiếp được nên không rõ tình hình cụ thể.
Vương Trung bình tĩnh nói: "Thông báo cho lính gác ở sân bay, các trung đoàn pháo binh, pháo cao xạ và Đại đội Tên lửa Thần Tiễn, lệnh cho bọn họ chuyển sang trạng thái sẵn sàng chiến đấu, không được đến gần đó. Sau đó gọi điện thoại cho Eugene, bảo anh ta điều tra xem chuyện gì đã xảy ra với Tiểu đoàn 3, bọn họ đang giao tranh với ai."
Báo cáo rất nhanh đã được gửi đến.
"Trung tá Eugene báo cáo, phát hiện một toán lính thuộc Sư đoàn Nội Vệ của Thẩm Phán Đình, lính gác muốn thông báo cho Sư đoàn, không cho bọn họ đi nên xảy ra giao tranh."
Pavlov đặt ống nghe xuống: "Có khi nào là tự mình người đánh tự mình người không? Dù sao thì sau đó Kirienko cũng đã phái Sư đoàn Nội Vệ đi truy quét lực lượng đặc biệt của địch."
Vương Trung: "Liên lạc với Kirienko, hỏi hắn xem đám nội vệ đánh tới đâu rồi." Pavlov lập tức cầm ống nghe: "Nối máy cho Tập đoàn quân. Cái gì? Mau kiểm tra đường dây!"
Nói xong hắn ta buông ống nghe, nhìn Vương Trung với vẻ nghiêm trọng: "Đường dây với Tập đoàn quân bị cắt rồi, sự việc ngày càng đáng ngờ." Vương Trung: "Gửi điện báo cho Tập đoàn quân xác nhận tình hình. Ngoài ra, đồng bộ tình hình cho quân của Kashukhov một chút. Kẻ địch có thể không chỉ nhắm vào chúng ta."
Pavlov lập tức ngoảnh lại gọi Sĩ quan thông tin.
Vương Trung quay người nhìn bờ Tây chìm trong màn đêm. Vì hôm nay là ngày 20, ánh trăng khá sáng, có thể nhìn rõ những chiếc xe tăng của địch trên cánh đồng. Khả năng sửa chữa của quân Ant quá kém, nếu không số xe tăng này chắc cũng sửa được kha khá.
Vương Trung nghĩ ngợi rồi nói: "Để tôi tự mình đi xem thử rốt cuộc đây có phải quân địch hay không."
"Không được." Popov và Pavlov đồng thanh phản đối. Hai người nhìn nhau, Pavlov ra động tác mời Popov nói: "Bây giờ là ban đêm, tình hình phức tạp, cho dù cậu ngồi xe tăng đi cũng có thể gặp nguy hiểm. Nhỡ đâu ngoài những kẻ giả dạng nội vệ, còn có những kẻ giả dạng thành bộ đội khác thì sao?" Vương Trung thầm nghĩ, chỉ cần xác định được là kẻ địch là tôi có thể nhìn thấy được ngay. Đây không phải là loại người bị ép phản bội như Skorobo, nếu là lực lượng đặc biệt của địch, chắc chắn sẽ bị hack của tôi làm lộ tẩy.
Hắn thử thuyết phục Popov: "Anh xem, lúc phá vây ở Orachi, tôi cũng là người ngồi trên xe tăng xông lên đầu tiên đấy."
Popov: "Lúc phá vây ở Orachi, tất cả chúng ta đều có thể bỏ mạng bất cứ lúc nào, cậu có chết ở đâu cũng chẳng khác gì. Bây giờ thì khác, cậu ở Sư đoàn bộ, sẽ không chết được. Nghe tôi, cứ ở yên trong Sư đoàn bộ, đừng có đi đâu cả, để cấp dưới xử lý."
Vương Trung: "Tin tôi đi, tôi xử lý nhanh hơn!"
Popov quay sang nhìn Pavlov với hàm ý "Tôi bó tay rồi đấy". Pavlov bèn trực tiếp cầm lấy điện thoại: "Nối máy cho phu nhân."
Bạn cần đăng nhập để bình luận