Hỏa Lực Đường Vòng Cung

Chương 319: Giữa đồng minh

Chương 319: Giữa đồng minhChương 319: Giữa đồng minh
Chương 319: Giữa đồng minh
Sau khi gặp gỡ các sĩ quan của quân đội tự do Balath như Meyer, Vương Trung bỏ xe tăng số 422 lại, ngồi một chiếc Willys .Jeep trở về bộ tư lệnh quân viễn chinh còn chưa di chuyển ở ngoài thành.
Đoàn xe của Liên hiệp Vương quốc đã đến, xe tải Bren Carrier và xe bọc thép Daimler của đoàn xe đang đỗ trong sân.
Vương Trung nhảy xuống xe .Jeep, đi vòng quanh hai loại xe này.
Bren Carrier, một loại xe bọc thép hạng nhẹ, trước khi xuyên không, Vương Trung rất thích sử dụng loại xe này khi chơi Company of Heroes 2, giá rẻ, bên, hỏa lực cũng không tệ, quan trọng nhất là chạy nhanh, có thể đi khắp nơi quấy rối đối thủ.
Về phần xe bọc thép Daimler, thứ này là thứ tốt, trên Trái Đất, người Anh rất khen ngợi loại xe này, quân Đồng minh sau khi sử dụng qua cũng đều khen ngợi.
Nhận thức của Vương Trung về loại xe này, hoàn toàn đến từ trò chơi, ấn tượng của hắn đối với loại xe này là: Nhanh! Pháo cũng có thể bắn xuyên qua giáp hông của phần lớn xe tăng địch.
Nói chung, trong tay cao thủ, xe chạy nhanh, hỏa lực đạt yêu cầu, chính là xe tốt.
Vương Trung không ngừng đi vòng quanh hai loại xe.
Không còn cách nào khác, trước kia khi chỉ huy Tập đoàn quân cơ giới số 1, đơn vị được trang bị rất nhiều Willys Jeep và xe tải Studebaker, sau đó còn có xe thiết giáp M3, cho nên Vương Trung hoàn toàn không cảm thấy thiếu xe bọc thép chở quân —— bởi vì không hề thiếu.
Hiện tại chỉ huy quân viễn chinh, xe tải đều phải dùng để vận chuyển nhu yếu phẩm, bộ binh hoặc là đi bộ, hoặc là ngồi trên xe tăng, kết quả là xuất hiện rất nhiều vấn đề.
Quân viễn chinh thậm chí còn có rất ít Willys Jeep vốn được sử dụng làm xe thám báo và tiêu hao trong Tập đoàn quân cơ giới số 1, xe máy thì một chiếc cũng không có, phải đi thu giữ xe máy của quân địch.
Vì vậy, hiện tại nhìn thấy Bren Carrier và xe bọc thép Daimler của Liên hiệp Vương quốc, Vương Trung có chút không nỡ rời đi, chỉ muốn lập tức bưng bát đến trước mặt các sĩ quan của Liên hiệp Vương quốc, bắt đầu xin xỏ.
Hắn vừa đi vòng quanh hai loại xe, vừa lẩm bẩm: "Thật tốt quá, thật tốt quá."
Cuối cùng, giọng nói của Amelia vang lên: “Anh làm gì vậy? Giống như một tên nhà quê chưa từng thấy xe bọc thép."
Vương Trung: "Tôi có cách nào chứ, quân viễn chinh của tôi thật sự không có xe bọc thép hạng nhẹ định vị giống như Daimler và Bren Carrier! Ngay cả xe thiết giáp M3 cũng không có!
"Công nghiệp quốc phòng của chúng ta chỉ sản xuất xe tăng, pháo tự hành, pháo tự động và xe tải, không có năng lực sản xuất loại xe bọc thép chở quân tiền tuyến này."
Amelia khó hiểu hỏi: "Anh điều chỉnh sản xuất một chút là được rồi, chẳng phải anh là ủy viên của Ủy ban Trang bị sao? Hơn nữa còn là anh em kết nghĩa của Sa hoàng, chỉ là chuyện hạ lệnh mà thôi."
Vương Trung lắc đầu: "Đâu có đơn giản như vậy, xe tăng tiền tuyến tổn thất lớn như vậy, chỉ có thể dùng xe tăng mới để bổ sung chỗ hổng. Tôi thật ra muốn tăng cường năng lực sửa chữa tiền tuyến, giảm bớt lượng cần bổ sung mỗi tháng, nhưng không đủ công nhân sản nghiệp. "Tôi vẫn luôn cố gắng mở ra các loại chương trình học, huấn luyện kỹ thuật viên sửa chữa đạt tiêu chuẩn, nhưng tôi đoán phải đến cuối năm 916, chúng ta mới có thể huấn luyện ra đủ nhiều kỹ thuật viên, giảm tỷ lệ hao hụt xe tăng tiền tuyến một cách hiệu quả.
"Sau đó chúng ta có thể dồn sản lượng, để tạo ra xe chiến đấu bộ binh các loại."
Amelia nhìn chằm chằm Vương Trung vài giây, bỗng nhiên nói: "Ngài kể khổ với ta, chẳng lẽ là muốn Liên Hiệp Vương Quốc viện trợ xe cho Ngài sao?"
Vương Trung: "Cô muốn tặng hết số xe này cho tôi? Thật tốt quá, Yakov, gọi người lái hết số xe này đi! Còn nhớ phải hỏi bọn họ dùng loại dầu gì, đừng đổ nhầm!"
Amelia: "Ngài còn muốn cướp cả những thứ này sao?"
Vương Trung sờ sờ đầu: "Tôi cứ nghĩ đây là quà của các cô chứ?"
Yakov không nhịn được: "Tướng quân, chúng ta quả thực rất thiếu thiết giáp cho bộ binh, nhưng cũng không đến mức khốn quẫn như vậy. Hơn nữa... chiến sự ở Balath đã kết thúc."
Vương Trung nhìn chằm chăm Yakov, nháy nháy mắt: "Yakov, tuy rằng cậu là chuyên viên tham mưu, nhưng thời điểm cần ý kiến chuyên môn của cậu, tôi sẽ chủ động hỏi, lúc khác cậu có thể ít nói chuyện được không?”
Yakov che miệng: 'Ách, tôi biết rồi."
Grigory cười ha hả, vỗ vỗ bả vai Yakov: "Biết điều là tốt rồi, không sai cậu đi dọn phân đâu."
Vương Trung: "Còn có Yakov, hôm qua tôi ngửi thấy nhà vệ sinh của bộ tư lệnh có chút mùi rồi đấy."
"Được rồi được rồi, tôi biết rồi." Yakov nhún vai: "Tôi thấy việc dọn phân cũng không khó như vậy, hơn nữa chỉ cần thao tác đúng cách, cũng sẽ không làm bẩn bản thân."
Vương Trung nhìn sĩ quan phụ tá tiếp nhận mệnh lệnh vô lý của mình, trong mấy giây đồng hồ định rút lại mệnh lệnh, nhưng nghĩ lại ra lệnh sáng đổi tối không thích hợp, vì vậy quay đầu nói với Amelia: "Cô ra đây là chuẩn bị dẫn tôi đi gặp mặt sĩ quan quân viễn chinh của Liên Hiệp Vương Quốc sao?”
"Đúng vậy, mời đi lối này." Amelia làm dấu tay mời.
Mấy phút sau, Vương Trung gặp được các sĩ quan Liên Hiệp Vương Quốc đang nói chuyện với Pavlov.
Quân hàm của người dẫn đầu Vương Trung không nhận ra - hắn đối với quân hàm của Lục quân Anh vốn chẳng am hiểu gì, nhưng hắn có thể dùng "plugin".
Một giây sau hắn vươn tay: "Richard thiếu tướng, xin chào."
Amelia trợn tròn mắt: "Hình như tôi còn chưa giới thiệu tên tướng quân cho ngài?"
Vương Trung: "Nhưng trước đó tôi đã biết tên và quân hàm của vị tướng quân Liên Hiệp Vương Quốc hành quân từ phía nam lên rồi, tôi còn biết chức vụ của bọn họ, sau khi nhìn thấy quân hàm của vị này, suy đoán một chút là biết ngay là sư trưởng của Sư đoàn Thiết giáp số 5 đảm nhiệm mũi tiên phong.
"Là sĩ quan đến hội sư, quân hàm của ông ta rất thích hợp, nếu như người tới là chuẩn tướng của Lữ đoàn Thiết giáp số 1, vậy rõ ràng là có chút xem thường tôi, đúng không?”
Ở Ant, chuẩn tướng trong rất nhiều trường hợp không được coi là tướng quân, cho nên phái một người không phải tướng quân tới làm sĩ quan tiên phong "hội sư”, là không hợp lễ tiết.
Amelia: "Ngài... vậy mà lại nhớ rõ tên trên những tài liệu đó? Tôi thấy Ngài chưa bao giờ xem công văn... Pavlov: "Tướng quân của chúng tôi quả thật không thích xử lý công văn, nhưng trí nhớ của hắn siêu phàm, khi còn là sư trưởng, hắn thậm chí còn nhớ rõ tên và quân hàm của từng binh sĩ hy sinh."
Vương Trung: “Giờ tôi cũng nhớ rõ."
Nói xong, hắn ý thức được, chết tiệt, nhớ kỹ tên và quân hàm của toàn bộ những người đã hy sinh trong cả Tập đoàn quân thì quá đáng sợ, không thích hợp lắm, vội vàng chữa cháy: "Y tôi là, đến giờ tôi vẫn còn nhớ rõ tên của những người lính đã hy sinh ở Loktev hồi năm ngoái.
"Hiện tại tôi đã là chỉ huy cấp Tập đoàn quân, không thể nào nhớ hết tên của tất cả những người đã hy sinh được."
Amelia nhìn Vương Trung, biểu cảm đó rõ ràng là không tin.
Nhưng Amelia hiện tại cho rằng Vương Trung là người cùng loại với mình, đại khái cho rằng đây là năng lực thần bí của Vương Trung, cho nên cũng không nói gì.
Richard thiếu tướng nghiêm mặt, ra vẻ vênh váo, dáng vẻ này của hắn, ngược lại rất phù hợp với nhận thức của Vương Trung đối với đám tướng lĩnh lục quân cứng nhắc của Liên Hiệp Vương Quốc.
Nhưng hình như vết thương trên người Richard thiếu tướng này hơi nhiều, hắn đeo bịt mắt màu đen một bên mắt, tay áo bên trái trống rỗng, mà ống quần chân phải lộ ra một đoạn chân giả.
Vương Trung: "Woa, trên người ông có đến ba vết thương nặng sao?”
"Là bốn." Richard thiếu tướng nói/'Tôi còn bị mảnh đạn pháo găm trúng một bên... À mà, trứng."
Miệng Vương Trung há thành hình chữ O, hít một hơi lạnh: "Trời đất, vậy chuối tiêu kia còn không?"
"Vẫn còn nguyên vẹn." Richard thiếu tướng đắc ý đáp.
Vương Trung có chút hiểu được nguyên nhân Liên Hiệp Vương Quốc phái vị này đến làm sứ giả, đụng phải loại "mãnh tướng" này ai mà chẳng chấn động.
Hơn nữa Vương Trung mơ hồ nhớ tới, hình như ở địa cau cũng có một vị tướng quân như vậy, còn được Little John Khả Hãn làm thành video.
Nhớ mang máng vị tướng quân kia năng lực quân sự kém xa tài ăn nói, đánh trận cơ bản chỉ là gây thêm phiền phức.
Vậy là tìm được nguyên nhân Sư đoàn Thiết giáp số 5 của Liên Hiệp Vương Quốc tiến quân chậm như vậy rồi!
Richard thiếu tướng dường như hiểu lầm biểu tình của Vương Trung, tưởng rằng khí phách của mình đã khuất phục Vương Trung, vì thế ngẩng cao đầu dùng giọng điệu thông báo nói: "Tư lệnh quân viễn chinh Liên Hiệp Vương Quốc đang trên đường đến đây, ông ấy hy vọng ngài có thể giao nộp Quốc vương Balath cùng với toàn quyền đại sứ Prosen cho chúng tôi."
"Không được, Quốc vương Balath sẽ do người Balath tự mình xét xử, còn toàn quyền đại sứ Prosen đã bị đưa đến trại giam giữ tù binh của chúng tôi rồi. Đương nhiên, chúng tôi sẽ chia sẻ những thông tin tình báo mà hắn khai báo cho phía Liên Hiệp Vương Quốc theo hiệp ước."
"Cái gì?" Richard kinh hô,'Điêu này không phù hợp với hiệp nghị của chúng ta."
Vương Trung: "Hiệp nghị của chúng ta còn quy định phải cùng nhau công thành, vậy mà các ông có tuân thủ đâu?"
"Đó là bởi vì các người không đợi chúng tôi!" "Chúng tôi tấn công thành trì ngay lập tức, suýt chút nữa là để tên Tutka kia chạy thoát, nếu lúc ấy tôi không quyết đoán, thì hiện tại chính phủ lưu vong Balath đã được thành lập ở Prosemnia rồi." Vương Trung nhún vai,'Đến lúc đó, vị hoàng đệ kia sẽ danh chính ngôn thuận sao? Chắc chắn là phía Liên Hiệp Vương Quốc sẽ phải đau đầu giải quyết đấy? Ant chúng tôi hiện tại không có mấy lợi ích ở Balath."
Richard thiếu tướng nghẹn nửa ngày, rặn ra một câu: "Tôi sẽ báo cáo lại việc này cho tư lệnh quân viễn chinh Liên Hiệp Vương Quốc, Oginlek thượng tướng."
Vương Trung: “Tùy ông.”
Richard thiếu tướng cầm lấy mũ quân đội đặt trên bàn, phẫn nộ rời đi.
Vương Trung quay đầu hỏi Amelia: "Cô không đi theo sao?”
Amelia: "Nhiệm vụ của tôi là ở bên cạnh ngài, hơn nữa, sắp tới ngài sẽ cần đến sự bảo vệ của tôi."
Vương Trung: "Có ý gì? Tôi phải về nước? Chẳng lẽ máy bay chiến đấu của Prosen có thể bay qua đoạn đường này sao?”
Amelia: "Ngài vẫn chưa biết sao?"
Lúc này Pavlov đến, nhét một bức điện báo vào tay Vương Trung: "Đây là mệnh lệnh của Belinsky, yêu cầu sau khi chiến sự ở Balath kết thúc, giao quân đội cho tôi chỉ huy."
Vương Trung trợn tròn mắt nhìn tham mưu trưởng: "Vậy tôi đi đâu?"
Tham mưu trưởng chỉ vào bức điện báo.
Vương Trung lúc này mới bắt đầu đọc điện báo: "Aleksei Konstantinovich, tôi có một nhiệm vụ cực kỳ quan trọng muốn giao cho cậu, vì vậy mới lấy danh nghĩa cá nhân gửi bức mật điện này."
Vương Trung vội vàng nhìn chữ ký ở cuối cùng trước, quả nhiên là Belinsky, thậm chí còn không ghi chức danh Đại Mục thủ.
Hắn tiếp tục đọc: “Trong lãnh thổ Hợp Chủng Quốc, cậu có được thanh danh cực cao, tất cả người dân Hợp Chủng Quốc, ai ai cũng mong muốn được gặp mặt cậu, vị anh hùng đã xoay chuyển càn khôn, cứu vớt Ant. Điều này có ý nghĩa vô cùng quan trọng trong việc gia tăng viện trợ của Hợp Chủng Quốc dành cho chúng ta."
Vương Trung thè lưỡi, hắn không đọc to nội dung còn lại ra, mà nhanh chóng lướt qua một lượt.
Hắn buông bức điện báo xuống, nhìn những người khác: "Được rồi, vậy tôi sẽ đi Hợp Chủng Quốc một chuyến."
Bạn cần đăng nhập để bình luận