Hỏa Lực Đường Vòng Cung

Chương 364: Gặp Người Quen

Chương 364: Gặp Người QuenChương 364: Gặp Người Quen
Lyudmila phản ứng hơi chậm, chắc hẳn cô cũng không biết nên đáp lại thế nào, Thái tử đã hy sinh trên chiến trường, yêu cầu nhỏ nhoi này của cô hình như cũng không quá đáng.
Lúc này Vương Trung đã mặc quần xong, vừa mới cầm áo lên, thấy vị hôn thê có vẻ lúng túng, bèn lên tiếng: “Hoàng thái nữ điện hạ, Sa Hoàng bệ hạ đang như vậy, người phải mạnh mẽ lên, đừng làm nũng nữa.”
Lyudmila nhìn Vương Trung với ánh mắt biết ơn.
Olga: “Tướng quân các hạ, là anh hùng chiến tranh sắp phải đọc diễn văn trong lễ tưởng niệm, ngài cũng nên mạnh mẽ lên, đừng làm nũng với nữ hầu nữa.”
Nelly đang bày bát đũa, nghe vậy bèn ngẩng đầu nhìn Vương Trung với vẻ khó hiểu. Lyudmila nheo mắt nhìn Vương Trung như muốn nói “Chờ đấy, lát nữa giải thích cho tôi”.
Nhưng Olga có vẻ đã chơi đủ rồi, cô nàng dùng lễ nghi cung đình kéo váy, khẽ khụy gối hành lễ: “Vậy chúc hai người ngon miệng, hôm nay tâm trạng thật tốt.”
Nói rồi cô nàng chuồn thẳng. Lyudmila quay sang Vương Trung: “Làm nũng với nữ hầu là sao?”
Vương Trung: “À, là để cô ấy rửa mặt giúp ta thôi, không phải như em nghĩ đâu.”
“Thế à? Vậy anh diễn tả thử xem.”
Vương Trung: “Được, lại đây, ta diễn cho em xem.” “Không.” Lyudmila chống nạnh: “Không phải Nelly đang ở đây sao? Diễn thử xem làm nũng với nữ hầu thế nào.” Vương Trung nhìn Nelly, thà đau một lần còn hơn, bèn ôm eo Nelly, áp mặt vào ngực cô nàng: “Là thế này nè, Nelly, sờ đầu ta đi.”
Nelly nhìn Vương Trung với vẻ mặt ghét bỏ, miễn cưỡng sờ lên đầu hắn.
Vương Trung vội vàng rời khỏi “bức tường thép”: “Diễn xong rồi, em hài lòng chưa?” Lyudmila: “Anh lại giở trò với Nelly sao?”
Nelly: “Không, hôm nay là lần đầu tiên. Có người thấy công chúa nên mới giả vờ như không nhận ra, nhân cơ hội sàm sỡ đấy. Hắn là tội phạm thường xuyên tái phạm.” Lyudmila: “Cũng đúng, hắn đúng là tội phạm thường xuyên tái phạm. Vừa rồi còn nhân cơ hội sàm sỡ em.” Vương Trung: “Thôi không nói chuyện này nữa, ăn cơm thôi, à đúng rồi, hôm nay có hoạt động gì không?”
Lyudmila: “Bộ Tư lệnh thông báo hôm nay chúng ta được tự do hoạt động, lúc sáng sớm ông Mikhail có gọi điện thoại đến, nói trang viên đã chuẩn bị xong, chúng ta có thể chuyển qua đó rồi.” Vương Trung: “Ừm, biết rồi. Hôm nay được tự do hoạt động à, vậy thì phải đến Cục Hậu cần vơ vét trang bị thôi, Cục Quân giới ở đâu?”
Vương Trung đến thủ đô là vì muốn có trang bị và binh lính, còn những chuyện khác đều là tiện thể.
Hắn mặc áo xong, ngồi xuống bàn, cầm thìa khuấy cháo yến mạch, vừa khuấy vừa nói: “Chúng ta phải xem thử còn chiếc xe chở cậu ấm nào giống số 422 nữa không, kiếm thêm một hai chiếc, thành lập một trung đội xe tăng đều có trưởng xe và radio.
“Rồi thì pháo hạng nặng, hỏa tiễn Katyusha, cái gì cũng phải kiếm một ít. Pháo tự hành SU-76 dùng để đối phó tạm thời cũng phải có.” Lyudmila nheo mắt: “Anh... sẽ không cho rằng nói mấy chuyện này là có thể lảng tránh chuyện sáng nay chứ?” Vương Trung: “Không được sao? Ta có làm chuyện gì trái với lương tâm đâu, rõ ràng là công chúa đánh lén ta trước, ta chỉ muốn ôm một cái thôi mà. Ta định ôm em cơ! Ai bảo em chạy mất, làm chăn lạnh hết cả rồi!
Nói đến đây Vương Trung còn thấy ấm ức, đúng vậy, đều tại Lyusha, sáng sớm phải cho ta một cái ôm ấm áp, một nụ hôn chào buổi sáng, thì đã xảy ra chuyện này chưa? Không thể nào!
Lyudmila thở dài, cũng ngồi xuống bàn, kéo bát cháo yến mạch về phía mình.
Nelly vội vàng rót sữa nóng vào cốc cho cô.
Lyudmila vừa ăn vừa nói: “Vậy em và Nelly đến trang viên trước, Grigory đi cùng anh đến Cục Quân giới.”
“Được!” Vương Trung giơ ngón cái. Grigory nhìn Vương Trung với vẻ mặt cười như không cười, giơ tay chào: “Tướng quân, chào buổi sáng.”
Vương Trung qua loa đáp lễ, rồi hỏi: “Sao anh lại nhìn tôi như thế?”
“Tin tức đã truyền ra rồi, người ta nói anh sắp được làm Phò mã.”
Vương Trung bỗng nhớ tới bút tích của người bạn cũ mà hôm qua hắn nhìn thấy trong phòng game.
Biết đâu cả nhà Sa Hoàng sẽ không phải chịu kết cục bi thảm như ở Trái Đất, mà là... Sống cuộc sống an nhàn ở một biệt thự nơi xa xôi?
Rồi khi quay bộ phim “Chiến tranh và Hòa bình”, lại được mời làm cố vấn lễ nghi cung đình?
Dù sao nhìn cách đám người hầu trong cung bàn tán sôi nổi về vị Phò mã tương lai, có thể thấy ít nhất hiện tại, họ không bài xích việc có một vị Sa Hoàng.
Grigory: “Vậy có khi nào tôi được làm thị vệ gác cổng không?”
“Ý anh là gì? Làm lính gác của tôi thì anh thấy khó chịu lắm à? Vương Trung hỏi ngược lại. “Vậy thì không thể. Vì khí chất cao quý của ngài, giờ tôi cũng thành “bánh ngon” rồi, tối qua sung sướng lắm.”
Nếu không phải đang vội đi chọn trang bị, Vương Trung rất muốn để Grigory kể lại chỉ tiết xem “sung sướng” là thế nào.
Vương Trung lên xe Jeep, vỗ vào lưng ghế lái, giục: “Nhanh lên.”
Grigory lên xe, nhanh chóng khởi động. Lính gác cổng hình như đều nhận ra Vương Trung, vừa nhìn thấy hắn đã giơ tay chào, cũng không kiểm tra giấy tờ gì cả.
Ra khỏi cổng, Vương Trung nhìn các sĩ quan trên đường, bèn hỏi: “Sao nhiều sĩ quan thế?”
“Con đường trước cổng hoàng cung này, bây giờ là khu nhà ở của sĩ quan, không chỉ có sĩ quan của Bộ Tổng tư lệnh, mà còn có cả nơi ở của các sĩ quan cấp cao được gọi về. Con đường này bây giờ được gọi là Phố Sĩ quan.” Vương Trung ồ lên một tiếng, bỗng nhiên, hắn nhìn thấy một người quen.
“Dừng xe phía trước! Ngay ven đường ấy! Dừng cạnh viên trung tướng mặc quần ky binh kia kìa!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận