Hỏa Lực Đường Vòng Cung

Chương 47: Kính Ý

Chương 47: Kính ÝChương 47: Kính Ý
Chương 47: Kính Ý
Tổ xe số 67 bắt đầu sửa xe, Shelyosha lại nhảy xuống khỏi tháp pháo, nói với Vương Trung: "Bá tước đại nhân, thừa dịp bây giờ sửa xe, tôi đi xem xe số 422 đây.
"Thuận tiện thăm dò chiến trường một chút, đặc biệt muốn xem xét tình hình giao thông.
"Cái xe cồng kênh này mà không cẩn thận, nói không chừng đi nửa đường lại hỏng máy."
Vương Trung: "Được, tôi dẫn anh đi dạo một vòng."
Nói xong, Vương Trung chỉ xuống phía tây, dẫn đầu bước đi.
Lúc này, Pavlov lên tiếng: "Thiếu úy, mọi người ăn cơm chưa?”
Shelyosha đáp: "Chưa ạ, chúng tôi chạy một ngày rồi. Ban đầu nhận lệnh hành quân về Rogneda, vừa xuất phát đã nhận được điện đài, yêu cầu đến Bogdanovka, sau đó radio hỏng, trên đường lại gặp tàn quân chặn đường, vất vả lắm mới đến được Bogdanovka thì lại được thông báo nơi này cần chỉ viện.
"Nếu không phải chạy nhiều đường oan uổng như vậy, cái xe này cũng sẽ không hỏng hóc thường xuyên như vậy.'
Nói xong, anh ta chỉ vào xe tăng.
Pavlov: "Vậy thì mọi người thật may mắn, chúng tôi có thịt bò mà Boye ông chủ cất giữ, lại còn có khoai tây và dưa chuột muối nữa."
"Tuyệt quát" Shelyosha nói: "Để cho anh em ăn trước, tôi phải đi kiểm tra chiến trường."
Vương Trung: "Đi lối này."
Đoàn người bắt đầu di chuyển, Vương Trung tự mình lái xe tăng chạy một vòng trong làng, nắm rõ tình hình địa hình, vừa đi vừa giới thiệu cho Shelyosha.
Cuối cùng, đoàn người đi đến trước chiếc xe tăng số 422 đậu ở bìa làng.
Thi thể của tổ lái đã được bộ binh đưa đến nhà thờ mai táng, chỉ còn lại chiếc xe tăng vẫn ở vị trí chiến đấu lúc chạng vạng tối hôm qua.
Nhìn thấy chiếc xe tăng, trong lòng Vương Trung dâng lên một cảm xúc khó tả.
Vương Trung bước tới, nhẹ nhàng vuốt ve lớp giáp thép của chiếc xe tăng.
Trước khi xuyên không, Vương Trung từng xem một bộ truyện tranh, trong đó có hình ảnh một người lính Mỹ rưng rưng nước mắt cho chiếc xe Jeep bị hỏng của mình một phát súng kết liễu, bởi vì người lính ấy coi chiếc xe Jeep như người bạn chiến đấu thân thiết, không nỡ để nó rơi vào tay giặc.
Lúc đó Vương Trung còn thấy hơi khoa trương, nhưng bây giờ, Vương Trung hiểu con người ta hoàn toàn có thể nảy sinh tình cảm với vũ khí đã cùng mình rong ruổi trên chiến trường.
Vương Trung sờ lên lớp giáp lạnh lẽo của chiếc 422, nhớ đến những người đồng đội đã khuất, càng không muốn bỏ lại chiếc xe tăng này cho lũ quỷ Prosen.
May mà chiếc xe này vẫn chạy được, lái xe chỉ bị thương, vẫn có thể tiếp tục lái.
Nếu có pháo thủ, nó thậm chí có thể tiếp tục chiến đấu.
Shelyosha đứng bên cạnh, cẩn thận quan sát biểu cảm của Vương Trung, dường như hiểu ra điều gì đó. Anh ta không quấy rây Vương Trung "giao lưu tình cảm' với chiếc xe tăng nữa, mà đi vòng ra trước, xem xét vị trí trúng đạn.
Vương Trung thấy vậy bèn giải thích: "Có lẽ là trúng đạn từ phía trước, pháo 50mm của Panzer III."
Shelyosha: "Vâng, trúng vào tháp pháo phụ bên trái, bắn chết luôn anh lính điện đài đang điều khiển tháp pháo. Vị trí này trúng đạn, thông thường chỉ có lái xe mới sống sót, ngài thật may mắn."
Vương Trung: "Lúc đó tôi thò hơn nửa người ra ngoài, để có tâm nhìn tốt hơn."
"Chắc là do vậy mà ngài thoát chết." Shelyosha nói chắc nịch: "Tôi cũng từng lái T-28, nói thật đây không phải là loại xe tăng tốt, thà lái xe tăng hạng nhẹ còn hơn, ít nhất cơ động tốt hơn, lại ít hỏng hóc hơn."
Vương Trung: "Đúng vậy, ngoài khẩu pháo 45mm ra thì chẳng có gì hay ho."
Shelyosha tiếp tục kiểm tra bức tường đá phía trước xe tăng: "Lạ thật, lỗ đạn trên tường... Viên đạn này bay đâu rồi?"
Vương Trung chỉ về phía xa: "Tôi trúng đạn ở chỗ kia, lúc đó..."
Vương Trung kể lại trận đánh với bốn chiếc Panzer III lúc chạng vạng.
Shelyosha tấm tắc khen: "Đánh hay lắm!"
Lúc này, dưới ánh sao trời lờ mờ, có thể mơ hồ nhìn thấy xác của những chiếc Panzer III nằm rải rác trên cánh đồng hoang, Shelyosha nhìn hai chiếc xe tăng ở phía xa, nói: "Không ngờ lại bắn thắng được Panzer III của địch ở khoảng cách xa như vậy. Theo như tin tức thu thập được từ cuộc nội chiến Tây Ban Nha, bọn chúng có loại kính ngắm rất thích hợp để bắn xa, chúng ta thì phải tự mình tính toán dựa vào kích thước xe tăng địch."
Vương Trung cũng đã từng nhìn qua kính ngắm của quân Ant, Vương Trung cũng muốn thử xem mình có thể làm pháo thủ được không, kết quả phát hiện kính ngắm chỉ có vạch chia mil đơn giản, muốn biết khoảng cách đến mục tiêu thì phải dựa vào kích thước thực tế của xe tăng địch, kết hợp với vạch chia trên kính ngắm, tự mình tính toán.
Trong khi đó, những chiếc xe tăng Prosen bị bắn hạ trong thị trấn, kính ngắm đều được trang bị máy tính cơ khí, chỉ cần biết chiều dài cơ bản của xe tăng địch, điều chỉnh kính ngắm một chút là có thể tính ra khoảng cách ngay.
Không chỉ vậy, nhờ thiết kế tinh xảo, đồng thời khi tính toán xong khoảng cách, tâm ngắm cũng được tự động điều chỉnh, chỉ cân đặt tâm ngắm vào là bắn được.
Bên phía quân Ant, sau khi tính toán xong khoảng cách còn phải tự điều chỉnh tâm ngắm.
Vì vậy, Vương Trung có thể hiểu được tại sao lúc ban ngày, khi pháo thủ bắn loạt đạn đầu tiên để yểm trợ cho nhóm Vương Trung vòng ra sau, lại bắn trượt.
Nếu không phải dựa vào "khả năng đặc biệt" của Vương Trung có thể trực tiếp biết được khoảng cách đến mục tiêu, thì chưa chắc - không, phải nói là chắc chắn không thể bắn trúng địch ở khoảng cách xa như vậy.
Chẳng trách Shelyosha lại thán phục đến vậy.
Anh ta nói với giọng tiếc nuối: 'Pháo thủ của ngài thật sự rất lợi hại, chắc hẳn anh ta đã phải trải qua vô số lần huấn luyện bắn súng."
Vương Trung định nói là do Vương Trung đã báo khoảng cách, nhưng rồi lại thôi. Cứ để cho Shelyosha ca ngợi thêm vài câu, biết đâu sau này còn có thể xin huan chương gì đó cho pháo thủ. Mặc dù đối với người đã khuất, huân chương chẳng còn ý nghĩa gì, nhưng ít ra cũng khiến cho gia đình họ được an ủi phần nào.
Shelyosha: "Chúng ta đi tiếp thôi, hình như còn xe tăng địch bị bắn hạ trong làng phải không?”
Vương Trung: "Đúng vậy, và để đề phòng xe tăng địch dùng hỏa lực phong tỏa đường, chúng tôi đã dựng một số chướng ngại vật trên đường, mọi người muốn vào làng thì phải dọn dẹp chướng ngại vật. Đi lối này."
Sau đó, Vương Trung dẫn Shelyosha đi một vòng quanh làng trong khoảng nửa tiếng, để anh ta làm quen với địa hình.
Sau khi Shelyosha quay về xe của mình, Vương Trung quyết định đến nhà thờ xem sao.
Vương Trung cũng tò mò buổi lễ cầu nguyện diễn ra như thế nào.
Xe tăng hạng nặng số 67 đến chỉ viện, phần lớn là do buổi lễ cầu nguyện đã phát huy tác dụng, lời cầu cứu đã được các thầy tu ở phía sau nghe thấy.
Lúc đến cửa nhà thờ, người lính gác cửa đang ngủ gật, vừa nhìn thấy Vương Trung bèn tỉnh ngủ ngay lập tức, đứng nghiêm chào: "Công tước!"
Vương Trung: "Tôi là bá tước.
"Bá tước!"
Vương Trung: "Tôi có thể vào trong không?"
"Có thể, nhưng xin đừng lên tiếng." Nói xong, người lính nhẹ nhàng đẩy cửa.
Vương Trung rón rén bước vào nhà thờ.
Vương Trung thấy Sufang đang quỳ gối giữa bàn thờ, hai tay chắp lại câu nguyện, Lyudmila quỳ gối trên bậc thang bên phải bàn thờ, cũng chắp tay cầu nguyện.
Yetsemenko cầm một cái chuông, đi vòng quanh hai người, vừa đi vừa lắc chuông.
Vương Trung thấy cái chuông này quen quen, hình như rất nhiều tôn giáo phương Tây đều dùng loại pháp khí này, trong board game Warhammer 40K do người Anh sản xuất cũng có thứ này, các giáo sĩ của Mechanicus rất thích cầm thứ này vừa lắc vừa niệm kinh ở xung quanh các cỗ máy khổng lồ.
Vương Trung rón rén đi đến bên bàn thờ.
Yetsemenko liếc nhìn Vương Trung, khế suyt một tiếng.
Vương Trung thấy mình cứ đứng bên cạnh bàn thờ như vậy cũng không ổn, nhưng Vương Trung lại không theo đạo, cả đời chưa từng cầu nguyện bao giờ.
Vương Trung đành học theo Sufang và Lyudmila, vẽ một hình tam giác ngược trước ngực.
Đúng lúc này, Sufang đột nhiên mở mắt, reo lên: "Có trả lời rồi! Có người nói tiếp viện đã xuất phát được ba tiếng rồi!"
Vương Trung: "Tiếp viện đã đến rồi."
Sufang giật bắn mình, mất đà ngã nhào ra đất.
"Ôi, răng của tôi!" Vương Trung đang định bước tới đỡ Sufang thì Lyudmila bên cạnh mở mắt.
"Alyosha? Anh sao rồi? Vẫn còn sốt không?" Nói xong, Lyudmila định đứng dậy, nhưng có lẽ do quỳ lâu nên bị tê chân, loạng choạng suýt ngã, Vương Trung nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô.
Lyudmila ngã vào lòng Vương Trung.
Vương Trung không còn tâm trí đâu mà cảm nhận "cảnh đẹp" nữa, vội vàng đỡ Lyudmila ngồi xuống ghế bên cạnh, rồi quay sang đỡ Sufang đang nước mắt ngắn nước mắt dài: "Ben đó nói gì?"
"Họ nói tiếp viện đã được phái đi ba tiếng trước, yêu cầu chúng ta cố thủ đến tám giờ tối nay, phòng tuyến ở Bogdanovka vẫn chưa được củng cố xong."
Tin tức phòng tuyến chưa được củng cố xong thì tổ lái xe số 67 đã báo cáo rồi.
Vương Trung gật đầu: "Làm tốt lắm, tiếp viện đã đến rồi."
Sufang mừng rỡ: "Co bao nhiêu người?"
"Một chiếc, nhưng đủ rồi." Vương Trung nói với vẻ tự tin, dù sao thì ngoài khẩu 88mm ra, quân địch chẳng có thứ gì bắn thủng nổi giáp trước của KV-1.
Chiếc xe tăng đó mà đặt ở trên cánh đồng hoang, thì quả thực là "một phu đương quan, vạn phu bất khai”.
Sufang mỉm cười: 'Vậy thì tốt rồi. Tôi phải nghỉ ngơi một chút, cho tôi xin cốc nước."
Yetsemenko rõ ràng là đã chủ trì rất nhiều buổi lễ cầu nguyện, lập tức đưa cho cô một bình nước đầy.
Lyudmila ngồi bên cạnh đã uống rồi.
Vương Trung: "Mọi người nghỉ ngơi cho khỏe đi, chuyện còn lại cứ giao cho tôi - giao cho chúng tôi."
Shelyosha trở về xe của mình.
Lái xe Ashka hỏi: "Thế nào, tên bá tước đó có giỏi thật không?”
"Chắc là có thật." Shelyosha dừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Xác xe tăng nằm ngổn ngang trên cánh đồng hoang, nhìn không rõ lắm, nhưng tôi đi một vòng cũng không thấy pháo chống tăng..."
Ashka: "Chắc là do Thần tiễn! Tôi nghe nói ở đây có các thầy tu, chắc chắn là có cả đội Thần tiễn. Thiếu gia quý tộc đi lính lúc nào chẳng có đội Thần tiễn đi theo."
Shelyosha nghiêm mặt nói: “Đừng nói vậy, có lẽ vị bá tước này khác với những quý tộc khác. Tôi đã kiểm tra xác xe tăng trong làng, có sáu chiếc bị pháo tăng bắn hạ.
"Tôi đã phân tích tình hình, phỏng đoán có hai chiếc bị bắn hạ ngay khi vừa tiến vào làng, sau đó trải qua một hồi hỗn chiến, quân địch đã áp sát vào trong làng, giành được ưu thế.
"Sau đó, có người đã vòng ra phía sau, tập kích bất ngờ, bắn hạ ít nhất bốn chiếc xe tăng."
Shelyosha vừa nói vừa khoa tay múa chân: "Bốn chiếc xe tăng này đều bị bắn hạ từ phía sau hoặc bên hông, hơn nữa hướng của tháp pháo đều không phải là hướng bị tấn công.
"Có người đã sử dụng chiến thuật tấn công bên sườn cực kỳ tinh diệu để tiêu diệt chúng. Bản thân tôi tự nhận là không thể nào vừa di chuyển trong làng vừa bắn hạ xe tăng địch được, cho dù có bộ binh yểm trợ cũng không làm được.
Ashka nhíu mày: "Tất cả đều là do một tay tên bá tước đó làm sao?" Shelyosha: "Tôi không biết. Nhưng mà, nhớ cho kỹ, nếu tôi có mệnh hệ gì, các cậu hãy nghe theo mệnh lệnh của bá tước, đến lúc đó các cậu sẽ được chứng kiến khả năng của anh ta."
"Đừng nói gở." Pháo thủ vừa nói vừa cầm lấy đĩa thức ăn: "Nào, ăn chút thịt bò, uống chút rượu. Đây là rượu ngon đấy, nghe nói lấy từ hâm rượu của một ông bá tước nào đó ở địa phương, dễ cháy lắm, bọn họ toàn dùng loại rượu này làm bom xăng."
Shelyosha cầm lấy chai rượu, tu một hơi dài, rồi khen: "Rượu ngon! Nếu như ngày mai phải chết, được uống rượu ngon thế này cũng không uổng." Chuong 48: Dai bang tren bau troi Cao diem Peniye
Vương Trung bước ra khỏi nhà thờ, vừa hay nhìn thấy chiếc KV-1 số 67 đang chạy dọc theo con đường trong làng.
Vương Trung giơ ngón tay cái lên với tổ lái chiếc xe tăng, ánh mắt tiên bọn họ đi qua.
Lyudmila đứng sau lưng Vương Trung, lẩm bẩm: "Chỉ có mỗi một chiếc xe tăng... liệu có cản nổi quân địch không?”
Vương Trung: "Đừng coi thường chiếc xe tăng này, đây là xe tăng hạng nặng đấy, trọng lượng chiến đấu lên đến 50 tấn, Panzer III của quân địch chỉ nặng khoảng hơn chục tấn. Nó sẽ cho bọn chúng biết tay!"
Lyudmila nhìn nghiêng Vương Trung, do dự một chút rồi hỏi: "Anh... rất am hiểu về loại xe tăng này nhỉ?"
Vương Trung: "Tất nhiên!"
Lyudmila chớp chớp mắt: "Am hiểu từ bao giờ vậy?"
Lúc này Vương Trung mới nhận ra mình lỡ lời, Aleksei ở thế giới này là một tên công tử bột ăn chơi trác táng, chẳng biết tí gì về quân sự!
Vương Trung đành phải nói bừa: "Mới biết thôi! Shelyosha vừa giới thiệu cho tôi về tính năng của chiếc xe tăng!"
"Shelyosha à..." Lyudmila lặp lại,'Hai người thân thiết đến mức gọi nhau bằng tên thân mật rồi cơ à?"
Hỏng rồi, quên mất quy tắc xưng hô phức tạp của người Nga rồi. Trong trường hợp cấp trên xưng hô với cấp dưới như thế này, cách gọi an toàn và lịch sự nhất là gọi bằng tên đệm, kiểu như ... vich ấy.
Gọi là Shelyosha thì phải là người rất thân thiết mới gọi như vậy.
Vấn đề là, Vương Trung không biết tên đệm của anh ta, anh ta cũng không tự giới thiệu, Vương Trung toàn gọi là "thiếu úy", vừa rồi lỡ miệng mới gọi là "Shelyosha", cái tên này cũng là nghe trộm từ anh lái xe của tổ xe số 67.
Hơn nữa tình hình chiến trường quá khẩn cấp, Vương Trung cũng chẳng còn tâm trí đâu mà hỏi tên.
Đột nhiên, Vương Trung lại nghĩ đến anh pháo thủ của chiếc xe tăng số 422.
- Đáng lẽ ra phải hỏi tên anh ta mới phải, như vậy khi anh ta hy sinh, ít ra mình cũng biết viết điếu văn cho ai.
Mặc dù Vương Trung không cho rằng quân địch có vũ khí gì bắn thủng giáp trước và giáp hông của KV-1, nhưng để phòng hờ, vẫn nên hỏi cho chắc.
Vương Trung huýt sáo một tiếng - đây cũng là một trong những kỹ năng được thừa hưởng từ Aleksei - Bucephalus lập tức phi như bay đến, dừng lại trước mặt Vương Trung.
Vương Trung xoay người lên ngựa, phi thẳng về phía trước.
Lyudmila bị bỏ lại phía sau, hít đây một miệng bụi.
Sufang cẩn thận nhìn Lyudmila: "Cậu không sao chứ?"
Lyudmila lẩm bẩm: "Nếu như trước đây, trong tình huống vừa rồi, chắc chắn là anh ta sẽ giở trò với mình, bây giờ thì có vẻ như anh ta quan tâm đến xe tăng hơn." Sufang: "Chắc là chán cậu rồi."
Vương Trung phi thẳng một mạch đến cửa làng, hỏi han cặn kẽ tên tuổi của tổ lái xe số 67, sau đó ở lại giám sát bộ binh ngụy trang cho chiếc KV-1.
Xong xuôi mọi việc, nhìn đồng hồ thấy trời sắp sáng, chỉ còn khoảng nửa tiếng nữa.
Vương Trung quyết định quay về chợp mắt một lát.
Hôm qua Vương Trung còn bị sốt, cơ thể vẫn chưa khỏe hẳn, hôm nay lại phải đánh nhau cả ngày, làm chỉ huy mà lăn ra ốm thì hỏng bét.
Nhưng mà Vương Trung vừa mới ngủ chưa được một tiếng đã tỉnh dậy, hơn nữa tinh thần rất sảng khoái, không giống như người hôm qua còn ốm thập tử nhất sinh.
Vương Trung đứng dậy, bỗng nhìn thấy Lyudmila và Sufang đang ngủ cách đó không xa.
Lyudmila nằm gục trên bàn, nước miếng chảy lênh láng.
Sufang thì ngồi ngủ trên ghế dài, đầu tựa vào thành ghế.
Hôm qua Vương Trung còn tranh thủ chợp mắt được một lúc, hai cô gái này thì phải thức cả đêm để cầu nguyện.
Vương Trung cầm lấy chiếc khăn tắm đang đắp, đắp lên người Lyudmila.
Sau đó, Vương Trung chuyển sang chế độ quan sát toàn cảnh để xem xét tình hình quân địch, cứ như thể việc đắp chiếc khăn tắm kia đã tiêu hao hết toàn bộ sự dịu dàng của Vương Trung vậy.
Mẹ kiếp, dựa vào tâm nhìn của quân mình thì chẳng nhìn thấy được gì cả, vẫn là phải tự mình leo lên tháp canh quan sát mới được.
Vương Trung xỏ vội đôi giày da, sải bước ra khỏi phòng.
Người lính gác ở cửa cũng giống như hôm qua, vừa nhìn thấy Vương Trung bước ra bèn lập tức tỉnh ngủ, đứng nghiêm chào.
Tiếng động do người lính gác dậm chân khiến Sufang tỉnh giấc, cô dụi dụi mắt, hỏi: "Bá tước?”
Lyudmila cũng tỉnh dậy: "Alyosha?”
Sau đó, hai người họ cùng phát hiện ra trong phòng chẳng còn ai, chỉ còn biết nhìn nhau.
"A..." Lyudmila bỗng lên tiếng,'Khăn tắm!"
Cô ngửi ngửi: "Ừ, đúng là khăn của Alyosha."
Sufang đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ: "Sao tự dưng anh ta lại leo lên tháp canh nhỉ?"
Nói xong, cô cầm lấy chiếc mũ, chỉnh trang lại bộ quần áo ngủ nhàu nhĩ, rồi chạy ra ngoài.
Lyudmila cũng vội vàng đứng dậy, nhưng vô tình bị mép bàn va vào ngực, đau điếng, cô lại ngồi phịch xuống.
Vương Trung leo lên tháp canh, đưa mắt nhìn về phía xa.
Lúc này, mặt trời vừa ló dạng ở phía đông, sương sớm vẫn còn bao phủ khắp nơi, một đàn bồ câu từ đâu bay qua bầu trời, để lại tiếng gù gù. Nếu như không phải đang trong thời chiến, nhìn thấy khung cảnh này, Vương Trung chắc chắn sẽ liên tưởng đến cảnh Pazu thổi kèn harmonica nghênh đón bình minh trong bộ phim hoạt hình "Lâu đài trên không” của hãng Ghibii.
Đáng tiếc, chiến tranh đã hủy hoại tất cả.
Trong tâm mắt, xác xe tăng của quân địch nằm ngổn ngang như những nốt ghẻ lở.
Vương Trung bỗng nhiên nhớ đến một bài hát: Rồi một ngày kia/Khói bếp bay lên từ những mái nhà/ Hương lúa chín thơm nồng thoang thoảng đâu đây...
Rồi một ngày kia
Thiên thần sẽ được yên giấc nồng
Trong vòng tay mẹ hiền...
Nhưng bây giờ không phải lúc để ủy mị, điều quan trọng là phải nhanh chóng nắm bắt tình hình quân địch.
Vương Trung chuyển sang chế độ quan sát toàn cảnh, quan sát khu vực phía sau sườn núi đối diện.
Quân địch đang đóng quân trên cánh đồng hoang, dựng cả trăm chiếc lều, xe tăng được xếp ngay ngắn, xe sửa chữa cũng đang hoạt động.
Chiếc xe chỉ huy bọc thép treo cờ hiệu hình con đại bàng đang đỗ trên đỉnh đồi, bên cạnh là chiếc xe tăng chỉ huy có gắn biểu tượng đại bàng. Bên cạnh xe tăng có kê một chiếc bàn, tên tướng chỉ huy bị chột mắt và một tên sĩ quan Vương Trung chưa từng gặp mặt đang ngồi uống cà phê.
Đang uống cà phê!
Vương Trung đột nhiên vô cùng tức giận, nếu như trên tay hắn có pháo, thế nào cũng phải bắn cho địch nhân một phát, hất tung cả bàn ăn lẫn điểm tâm của bọn chúng!
Kêu ai tao nhãit
Tao nhã cái rắm! Kẻ xâm lược thì có tư cách gì mà tao nhã? Bọn chúng chỉ xứng có kết cục thê thảm nằm trong vũng bùn!
Tuy tức giận nhưng Vương Trung vẫn cẩn thận kiểm tra xem trong trận địa của địch có vũ khí hạng nặng mới nào không, ví dụ như pháo cao xạ 88mm chẳng hạn.
May mắn là, dù đã qua một đêm nhưng dường như quân địch cũng không được tăng cường là bao, những khẩu pháo mà Vương Trung nhìn thấy vẫn là loại pháo 75mm dùng cho bộ binh của ngày hôm qua, thậm chí đến cả pháo chống tăng 47mm cũng không thấy đâu.
Có vẻ hôm nay có thể cho tên đội lọt mắt bên kia một phen chấn động rồi.
Nghĩ đến đây, Vương Trung không nhịn được cười khẩy.
Tốt nhất là có thể cho hắn một phát chết luôn.
Đáng tiếc là hắn ta chỉ đứng trên đỉnh núi quan sát trận chiến, cách làng tận hai cây số, cho dù chiếc xe số 67 có lao ra khỏi màn khói thì khoảng cách đến đó cũng phải hơn một cây số rưỡi, theo như lời của Shelyosha thì ở khoảng cách này, độ chính xác của pháo 76mm rất kém, gần như không thể bắn trúng.
Đáng tiếc là bộ binh của địch quá đông, nếu cứ liều lĩnh xông lên thì chưa biết chừng sẽ bị bộ binh của địch nhân lợi dụng sơ hở tấn công bằng lựu đạn chống tăng. Hơn nữa, khả năng cơ động của xe tăng hạng nặng cũng không tốt, độ tin cậy của máy móc cũng rất kém, thế nên Vương Trung đành từ bỏ ý định cho Shelyosha và đồng đội lái xe xông lên.
Nếu đổi thành T34 thì nhất định phải cho tên kia một trận ra trò.
Vương Trung đang quan sát thì nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, bèn chuyển về góc nhìn thông thường, quay đầu lại thì thấy Sufang đang leo lên tháp nước.
"Cô đi nghỉ ngơi đi, ban ngày không cần cô đâu." Vương Trung nói.
Sufang nắm chặt tay: "Em có thể bắn súng máy!"
Vương Trung: "Hôm nay không cần dùng đến súng máy."
Sufang: "Vậy... Em...'
Cô ấy đảo mắt nhìn xung quanh như thể đang muốn tìm một việc gì đó để làm.
Lúc này, Lyudmila vừa đi lên vừa ôm ngực, nói: 'Aleksei, anh...
Vương Trung: "Tôi nhớ là chỗ thầy tu Yetsemenko còn một Thần tiễn nữa phải không?"
"À, ừm... là mũi cuối cùng rồi."
Vương Trung: "Vậy thì cô nên trở về vị trí của mình, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi đi."
"Hả?" Lyudmila ngây người, tay vẫn ôm ngực.
Vương Trung lại nhìn Sufang: "Hay là thế này, nếu cô nhất định muốn tìm việc gì đó để làm thì đến bệnh viện đi, hôm nay chắc sẽ có rất nhiều thương binh."
Thực ra, nếu như KV1 đã ra tay thì chắc là sẽ không có nhiều thương binh đâu. Nhưng mà... lỡ như có thì sao?
Hơn nữa, Vương Trung chủ yếu là muốn để cho hai cô gái nghỉ ngơi một chút.
"Đi nhanh đi, đi nhanh đi!" Hắn giục giã: "Nhỡ đâu có chuyện gì thì còn phải trông cậy vào hai người liên lạc với cấp trên đấy!"
"À, vâng." Sufang rụt cổ, quay người nhìn Lyudmila: "Đi thôi, đồng chí đại úy Vasilyevna."
Lyudmila nhìn Vương Trung, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng vẫn xoay người rời đi.
Đúng lúc này, trên bầu trời truyên đến tiếng động cơ gầm rú.
Bên dưới có người hét lớn: 'Không kích!"
Hai cô gái nhìn nhau rồi cùng lao về phía Vương Trung, một trái một phải, đẩy ngã hắn xuống đất.
Vương Trung bị ngã đau điếng, đang định phản kháng thì thấy một chiếc máy bay sơn màu ngụy trang bay từ hướng đông đến.
Vừa nhìn thấy hình dáng của chiếc máy bay đó, Vương Trung đã bật cười, vì hắn nhận ra đó là một chiếc máy bay cường kích II-2, hơn nữa còn là loại hai chỗ ngồi!
Chiếc máy bay lướt qua làng Cao điểm Peniye, lao về phía quân đội Prosen ở phía tây như một con báo săn phát hiện ra con mồi.
Quân đội Prosen hoàn toàn không ngờ tới việc sẽ bị tập kích, nên không hề có sự phòng bị nào.
Tên lửa do máy bay bắn ra đã bắn trúng một chiếc xe tải, đám người Prosen nhìn quả cầu lửa bốc lên mà ngây người, đến khi máy bay bắt đầu bắn phá, chúng mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, chạy tán loạn. Chiếc Il-2 trút hết số tên lửa còn lại lên đầu quân Prosen, khiến doanh trại của chúng bốc cháy.
Ngay sau đó, chiếc máy bay lại lượn vòng trở lại, bắt đầu dùng pháo 23mm và súng máy bắn xuống mặt đất.
Chỉ trong vòng ba phút, trong doanh trại của quân địch đã có thêm hàng chục thi thể, bảy, tám chiếc xe tải đang bốc cháy, khắp nơi đều là tiếng kêu rên của những người bị thương.
Thông qua góc nhìn từ trên cao, Vương Trung có thể nhìn thấy rõ ràng, ngay cả tên chỉ huy bị chột mắt đang uống cà phê kia cũng phải ôm đầu, nằm rạp xuống đất.
Ha ha ha, còn bày đặt tao nhã nữa không?
Sau khi hoàn thành cuộc tấn công, chiếc II-2 lại lướt qua làng Cao điểm Peniye.
Vương Trung đẩy hai cô gái ra, đứng dậy, giơ tay về phía chiếc máy bay, reo hò: "Ural"
Những người trên mặt đất tuy không có góc nhìn từ trên cao, nhưng có thể nhìn thấy khói đen bốc lên từ phía quân địch, bèn đồng thanh hô vang: "Ural"
Không quân Ant vẫn còn!
Chỉ riêng sự thật này thôi cũng đủ để cổ vũ tinh thần cho quân đội rồi!
Vương Trung cùng các binh sĩ biến niềm vui sướng thành những tiếng hoan hô vang dội, liên miên không dứt: “Ural" Chương 49: Bạch mã tướng quân
Bên phía quân đội Prosen.
Thiếu tá Sriffen tức giận, đứng dậy, mắng: "Không phải là không quân nói không quân Ant đã bị tiêu diệt hết rồi sao? Chẳng lẽ chúng ta lại bị chính không quân của mình tấn công?"
Thiếu tá Franz cũng bò dậy, vừa lấy khăn tay lau cà phê dính trên quân phục, vừa phụ họa: "Lời nói của không quân, một chữ cũng không thể tin. Nghe nói công tước Meyer đã lấy hết kinh phí của không quân để xây dựng lâu đài của ông ta rồi."
Có vẻ như các sĩ quan cấp cao xuất thân từ tầng lớp quý tộc phế thải và những người kế nhiệm mới nổi đều đã đạt được sự đồng thuận: Không quân không thể tin tưởng được.
Thiếu tá Sriffen quay đầu lại, nói: "Phó quan, báo cáo tổn thất."
Người phó quan tiến lên, giơ tay chào: "Báo cáo thiếu tá, tổng cộng 21 người chết, 49 người bị thương, 7 chiếc xe tải bị phá hủy."
Sriffen tức giận mắng: "Lũ không quân chết tiệt, hại tôi mất toi hai trung đội! Hai trung đội đấy!"
Thiếu tá Franz an ủi: "Chúng ta nên tính món nợ này lên đầu đối phương. Cũng may là tối hôm qua chúng ta đã được một tiểu đoàn công binh chiến đấu chi viện, hôm qua, họ đã chiến đấu rất hiệu quả, hôm nay, nếu tiếp tục tăng cường thêm công binh tham chiến, chắc chắn chúng ta sẽ giành chiến thắng."
"Hi vọng là vậy." Sriffen nhìn lên bầu trời, dường như lo lắng chiếc máy bay vừa mới tập kích sẽ quay trở lại cho ông ta một bất ngờ khác: "Nhưng với khởi đầu như thế này, tôi có linh cảm chẳng lành. Tối qua, các trạm quan sát có phát hiện điều gì bất thường trong làng không?"
Người phó quan lập tức báo cáo: "Báo cáo thiếu tá, tối qua, lính canh gác có nghe thấy tiếng động cơ trong làng."
Sriffen cau mày: "Đối thủ của chúng ta rất xảo quyệt, rất có thể tiếng động cơ đó chỉ là một chiêu nghi binh. Không phải hôm qua, tên xạ thủ bắn tỉa chiếc xe tăng số 422 kia nói rằng hắn ta đã bắn trúng sao?”
Lúc này, tham mưu trưởng cũng bước tới, thay người phó quan trả lời: "Đúng vậy, pháo thủ cho rằng ít nhất đã bắn trúng một phát. Nhưng kẻ địch vẫn có thể bắn trả, có lẽ là không trúng chỗ hiểm.”
Sriffen mím môi, đứng dậy, quan sát ngôi làng ở phía xa một lúc, sau đó mới hạ giọng nói: "Rất có thể tiếng động cơ tối qua chỉ là một cái bẫy, thực ra, chiếc xe tăng đó đã mất khả năng chiến đấu, chúng cố tình dùng tiếng động cơ để dọa chúng ta, khiến chúng ta không dám phái xe tăng tiến vào làng giao chiến với chúng."
Lúc này, Hoffman, chỉ huy của kíp xe số 170, bước lên đỉnh núi, gót giày khua "cộp" một tiếng, sau đó hô lớn: "Báo cáo!"
Sriffen: "Nghỉ, nói đi."
Hoffman: "Tôi yêu câu được tham gia cuộc tấn công ngày hôm nay, tôi muốn đơn đấu với chiếc xe tăng số 422 của địch!"
"Vớ vẩn! Chiến tranh không phải là trò chơi của bọn hiệp sĩ!" Sriffen mắng: "Chúng ta là kẻ thù, là đối thủ sinh tử với nhau! Nếu không nhận thức được điều này, cậu sẽ phải trả giá đấy!"
"Tôi cam đoan sẽ tiêu diệt chiếc xe số 422 đó, xe tăng của Ant quá lạc hậu, chúng chỉ là sử dụng mưu mẹo mới có thể giành được chiến thắng một cách tình cờ mà thôi. Tôi tuyệt đối sẽ không để cho chúng thực hiện được ý đồ đâu!" Hoffman tự tin nói.
Sriffen nhìn chằm chằm Hoffman vài giây, sau đó vươn tay võ vai anh ta: "Rất tốt, vậy sáng nay, trung đội của cậu sẽ phối hợp với bộ binh tấn công."
Sau đó, ông ta quay sang thiếu tá Fritz: "Hoffman là lính xe tăng xuất sắc nhất của chúng ta, trung đội của anh ta là trung đội tinh nhuệ nhất, trước giờ tôi vẫn luôn để dành anh ta làm quân dự bị."
Fritz đưa tay ra: "Rất vui được hợp tác với cậu, đại úy Hoffman”"
Hoffman vội vàng bắt tay Fritz.
Mặc dù hiện tại, vị hoàng đế trẻ tuổi đang cố gắng đề bạt những người trẻ tuổi tiếp nhận kỹ thuật mới để đối đầu với các sĩ quan cấp cao cũ, nhưng binh lính ở cấp cơ sở nào có quan tâm đến những điều đó, họ vẫn rất kính trọng những sĩ quan quý tộc phế thải kiểu cũ.
Đặc biệt là Fritz, ông ta là hiện thân của hình mẫu sĩ quan kiểu cũ trong tưởng tượng của mọi người.
Sriffen: "Chuẩn bị tấn công đi, chúng ta đã lãng phí 24 tiếng đồng hồ rồi, nếu như để lỡ cả đoàn xe chở pháo hạng nặng phía sau, thì công sức chúng ta hành quân thần tốc đến đây sẽ trở thành công cốc đấy!"
Fritz lại nói: "Đoàn xe pháo hạng nặng chắc cũng sắp đến rồi, chúng ta đã bị chặn ở đây 24 tiếng đồng hồ rồi, chi bằng chờ pháo hạng nặng đến rồi hãy nói, như vậy có thể giảm bớt thương vong."
"Không!" Sriffen cao giọng: "Ở Carolin, chúng ta dựa vào xe tăng và Stuka (Máy bay ném bom Junkers du 87 Stuka), liên tục tấn công, cuối cùng đã đánh đuổi được quân đội Liên hiệp Anh xuống biển! Pháo hạng nặng không phải là yếu tố cần thiết, đây mới chính là chiến tranh hiện đại!"
Fritz im bặt.
Vương Trung nhìn thấy quân địch đã dàn trận xong, bèn lớn tiếng nói với những người ở dưới tháp nước: "Ẩn nấp đi! Quân địch chuẩn bị pháo kích rồi!"
Vừa dứt lời, loạt đạn pháo đầu tiên đã rơi xuống.
Sau khi xác nhận lại một lần nữa, chắc chắn rằng đội hình của quân địch không có gì bất thường, Vương Trung ung dung bước xuống khỏi tháp nước trong tiếng pháo ầm ầm, đi vào phòng làm việc của quản đốc nhà máy rượu.
Nhà máy rượu là công trình kiến trúc bằng bê tông duy nhất trong toàn bộ ngôi làng, đạn pháo 75mm của quân địch căn bản không thể phá hủy được.
Đương nhiên, nếu bắn từ cửa sổ vào thì vẫn có thể gây sát thương cho người bên trong, nhưng pháo binh của địch là pháo bắn thẳng, góc bắn đã quyết định đạn pháo không dễ gì bắn trúng cửa sổ như vậy.
Vương Trung vừa quan sát bản đồ vừa ở trong phòng, dường như không hề nghe thấy tiếng nổ âm ầm bên ngoài.
Hắn muốn tìm vương quốc Kalesia trên bản đồ, nhưng cuối cùng chỉ tìm thấy tên của khu vực mà họ đang đứng: Công quốc Vostrom.
Địa hình của công quốc này cơ bản là bằng phẳng, có lẽ ngọn núi nhỏ ở phía tây làng Cao điểm Peniye đã là một trong những ngọn núi cao nhất của công quốc này rồi.
Ngoài ra, Vương Trung còn phát hiện ra rằng, đi về phía đông làng Cao điểm Peniye một đoạn sẽ gặp một con sông lớn tên là Tiber, thị trấn Bogdanovka nằm ngay bên bờ sông. Đúng lúc Vương Trung đang nghiên cứu bản đồ, thì tiếng pháo kích bên ngoài đột nhiên ngừng lại.
Hắn nhìn đồng hồ, thâm nghĩ: "Lạ thật, sao hôm nay thời gian pháo kích lại ngắn hơn hôm qua nhiều như vậy?”
"Tại sao lại dừng lại?" Sriffen cau mày hỏi.
Vẻ mặt của viên đại đội trưởng pháo binh vô cùng khó xử: "Báo cáo thiếu tá, vừa rồi, không quân của địch tập kích, đã đánh trúng xe chở đạn của chúng ta, hiện tại không còn đủ đạn pháo nữa."
Khóe miệng Sriffen giật giật.
Franz nhân cơ hội đề nghị: "Vậy chúng ta chờ pháo hạng nặng..."
"Cho pháo cối bắn khói ngụy trang đi, bắt đầu tấn công!" Sriffen cắt ngang lời Franz: "Ngoài ra, liên lạc với không quân, yêu cầu họ phải làm tròn trách nhiệm của mình!"
"RõI"
Vương Trung lại leo lên tháp nước, quả nhiên nhìn thấy pháo cối của quân địch đang bắn khói ngụy trang.
Điểm rơi của đạn khói hoàn toàn giống với hôm qual
Vương Trung không biết nên nói quân địch cứng nhắc hay là nên khen họ huấn luyện bài bản nữa.
Đợi đến khi màn khói ngụy trang đã được giăng ra, đội hình tấn công của quân địch bắt đầu xuất phát.
Tiếng động cơ của chúng truyền đến làng Cao điểm Peniye, chiếc xe tăng hạng nặng số 67 ẩn nấp ở đầu làng cũng khởi động, rời khỏi chỗ ẩn nấp, men theo con đường cái, lao vê phía địa điểm phục kích.
Không đúng, nói là phục kích thì không chính xác, phải nói là địa điểm giao chiến trực diện với quân địch mới đúng.
Trong đội hình tấn công của quân địch, Vương Trung phát hiện ra một gương mặt quen thuộc, đó là chiếc xe tăng số hiệu 170: Trước đó, chính là chiếc xe tăng này đã bắn một phát cực kỳ chính xác từ khoảng cách 2 cây số, đánh trúng tháp chuông của nhà thờ, khiến quả chuông lớn rơi từ trên cao xuống.
Bây giờ, quả chuông bị vỡ đó vẫn nằm chỏng chơ trên đường.
Bọn chúng phái cả quân chủ lực đến đây rồi.
Nhìn kỹ chiếc xe tăng số 170, Vương Trung thấy trên nòng pháo có hai vòng tròn màu vàng và ba vòng tròn màu bạc.
Vương Trung không biết ở thế giới này, quân đội Prosen quy định như thế nào, nhưng hắn biết rằng, huân chương dành cho cá nhân tiêu diệt xe tăng của Đức Quốc xã là cứ tiêu diệt được 5 chiếc xe tăng thì sẽ được đổi 5 vòng tròn màu bạc lấy 1 vòng tròn màu vàng.
Nếu như cách tính vòng tròn tiêu diệt xe tăng này cũng dựa theo quy tắc tương tự, vậy thì chiếc xe tăng số 170 này đã tiêu diệt ít nhất là 13 chiếc xe tăng.
Quả là một đối thủ đáng gờm, nếu có thể giải quyết được hắn ta ở đây, vậy thì sẽ giảm bớt được bao nhiêu tổn thất cho lực lượng xe tăng!
Nghĩ đến đây, Vương Trung không khỏi cảm thấy vui mừng. Đúng lúc này, ở góc nhìn bên trái, Vương Trung nhìn thấy một chiếc xe tải hạng nặng đang chạy vào, sau đó dừng lại.
Lông tơ sau gáy hắn lập tức dựng đứng lên, loại xe tải hạng nặng này thường được dùng để kéo pháo hạng nặng, mà loại pháo hạng nặng cỡ nòng 100mm trở lên thường sẽ không di chuyển đến vị trí gần tiền tuyến như vậy.
Bởi vì loại pháo đó có tâm bắn lên đến mười mấy cây số, không cần thiết phải đến gần tiên tuyến như vậy.
Chỉ có pháo bắn thẳng mới cần phải di chuyển đến gần tiền tuyến.
Xe tải hạng nặng kéo theo pháo bắn thẳng - trong đầu Vương Trung chỉ có thể nghĩ đến một khả năng.
Không được, phải xác định xem chiếc xe tải kia đang kéo cái gì.
Vương Trung vội vàng leo xuống khỏi tháp nước, cởi dây cương của Bucephalus đang buộc vào cọc gỗ ở cửa, sau đó xoay người lên ngựa, phi như bay.
Lính gác canh giữ ở cửa nhà máy rượu nhìn thấy Vương Trung, vội vàng hô lên: "Bá tước đại nhân, ngài định đi đâu vậy?”
"Ta đi một lát rồi về, ở yên tại vị trí canh gác cho tai"
Vừa dứt lời, Bucephalus đã lao vút qua con đường đầy rẫy những hố bom của làng Cao điểm Peniye.
Những người lính đang nấp sau công sự chắn đạn đều tò mò thò đầu ra, nhìn theo bóng Vương Trung.
"Chúng ta chuẩn bị tấn công sao?" Có người hỏi.
Trong tình huống này, Vương Trung biết, nếu như hắn ta hạ lệnh tấn công, những người này chắc chắn sẽ lập tức rời khỏi công sự, theo hắn, người đang cưỡi ngựa, xông pha trên chiến trường.
Vì vậy, Vương Trung lớn tiếng nói: "Tất cả ở yên tại chỗ, nhớ kỹ nhiệm vụ của mình! Không được tự ý hành động! Tất cả ở yên tại chỗ cho tal
Vương Trung vừa hô lớn, vừa thúc ngựa phi ra khỏi làng, đến cửa làng, hắn kéo mạnh dây cương, Bucephalus dừng bước.
Ở cửa làng, Vương Trung nhìn thấy rất rõ ràng, thứ mà chiếc xe tải hạng nặng kia đang kéo là một cây cầu phao.
Lúc này hắn mới nhớ ra, vừa rồi, khi quan sát bản đồ, hắn có nhìn thấy vài con sông, quân địch muốn nhanh chóng tiến quân, chắc chắn phải tính đến khả năng quân Ant sẽ cho nổ tung các cây cầu.
Vương Trung thở phào nhẹ nhõm, nhưng hắn lại nghĩ, dù sao mình cũng đã chạy đến cửa làng rồi, chỉ bằng tiến thêm 500 mét nữa, xem thử bố trí của quân địch như thế nào.
Dù sao cũng có màn khói ngụy trang che chắn, cho dù quân địch có muốn truy kích hắn, vị chỉ huy tối cao, thì cũng sẽ bị chiếc xe tăng hạng nặng số 67 chặn lại.
Nghĩ vậy, Vương Trung tiếp tục thúc ngựa tiến về phía trước, vừa đi, hắn vừa quan sát động tĩnh của quân địch thông qua góc nhìn từ trên cao.
Ngoài đội bắc cầu phao, Vương Trung còn nhìn thấy rất nhiều xe công trình hạng nặng, xem ra, quân địch sẽ điều động thêm rất nhiều công binh chiến đấu tham gia vào cuộc tấn công.
Lúc này, Vương Trung đột nhiên nghe thấy có người gọi mình: "Bá tước đại nhân, ngài đang làm gì vậy?” Hắn chuyển sang góc nhìn thông thường, phát hiện ra Bucephalus đã vượt qua ca chiếc xe tăng hạng nặng số 67, Shelyosha đang trừng lớn hai mắt, nhìn hắn chằm chằm.
"Bá tước đại nhân!"
Vương Trung: "Ta đi do thám tình hình của quân địch, mọi người không cần phải lo lắng."
Nói xong, Vương Trung tiếp tục thúc ngựa phi về phía trước.
Sau khi chuyển sang góc nhìn từ trên cao, hắn thậm chí còn nhìn thấy cả xe thiết giáp sửa chữa, chúng đang sửa chữa một chiếc xe tăng hạng nặng bị hỏng.
Chết tiệt, chẳng lẽ trước mặt mình là một tiểu đoàn hỗn hợp của quân địch? Thế giới này đã xuất hiện khái niệm tiểu đoàn hỗn hợp từ bao giờ vậy?
Vương Trung sử dụng hack để nhìn rõ mọi thứ của quân địch.
Đang lúc hắn hưởng thụ cảm giác thích thú khi sử dụng hack thì đột nhiên sực tỉnh, không biết là mình đã đi quá xa rồi hay không?
Sau khi bừng tỉnh, hắn vội vàng chuyển về góc nhìn thông thường, kết quả phát hiện ra phía trước căn bản không có màn khói ngụy trang nào cả - Bucephalus đã chạy quá nhanh, vượt khỏi cả màn khói rồi!
Hắn vội vàng kéo mạnh dây cương.
Do đã phi nước đại một quãng đường dài nên Bucephalus có hơi hưng phấn, thiếu chút nữa đã không dừng lại được, hai chân trước của nó nhấc cao lên.
Vương Trung rất vất vả mới có thể khống chế được con ngựa đang hưng phấn quá độ, do quá hoảng loạn nên động tác của hắn khiến Bucephalus chắn ngang giữa đường.
Sau đó, hắn và quân đội Prosen bốn mắt nhìn nhau.
Ngượng ngùng quá đi mất.
Lần này, hắn thật sự toát mồ hôi hột.
Nhưng ở góc nhìn của thiếu tá Sriffen thì tình hình lại hoàn toàn khác.
Sriffen là người có thính giác rất tốt, ông ta đã nghe thấy tiếng động cơ gầm rú từ phía quân Ant từ lâu, bèn giơ ống nhòm lên, muốn xem thử xem, kẻ nào lại muốn dùng loại xe tăng lạc hậu đó để giao chiến trực diện với lực lượng thiết giáp hùng mạnh của Prosen trên vùng bình nguyên rộng lớn này.
Nhưng hình như, những tên chỉ huy xe tăng của Ant đều rất nhát gan, không thích thò đầu ra ngoài quan sát tình hình.
Đúng lúc thiếu tá Sriffen đang nghĩ như vậy thì từ trong màn khói mù, một con ngựa trắng dân dần hiện ra.
Trên lưng con ngựa trắng là một vị tướng quân oai phong lẫm liệt.
Vị tướng quân kéo dây cương, con ngựa trắng hí vang một tiếng, giơ cao hai chân trước lên.
Thiếu tá Sriffen không phải là quý tộc phế thải nên không am hiểu về cưỡi ngựa, nhưng thiếu tá Franz, một lão quý tộc phế thải đứng bên cạnh, lại khen ngợi: "Thuật cưỡi ngựa điêu luyện, trong thi đấu cưỡi ngựa, động tác này là để thị uy với đối thủ, ý là hắn ta đang khinh thường chúng ta."
Thiếu tá Sriffen mím chặt môi. Lúc này, vị tướng quân đó điều khiển con ngựa trắng của mình, chắn ngang giữa đường.
Franz nói: Động tác này có ý là...'
"Tôi biết." Sriffen nghiến răng nghiến lợi, nói: "Han ta đang muốn nói là chúng ta đừng hòng tiến thêm một bước nào nữa.”
Franz gật đầu: "Đúng vậy, con ngựa này thật sự là một con tuấn mã, nếu mang về thủ đô Germania, chắc chắn có thể bán được ít nhất là ba mươi vạn Mark."
Sriffen đột nhiên chộp lấy ống nghe điện thoại, hét lớn: "Hoffmanl Bắn chết tên tướng quân kia cho tai Nhớ kỹ, đừng làm con ngựa bị thương!"
"Cái gì?" Franz kinh hãi: "Thật không quân tử!"
Sriffen cười lạnh: "Đối với dân tộc hạ đẳng không cần quân tử-"
Lúc này, trên sườn núi có thể nhìn thấy, xe tăng số 170 dừng lại.
Nó cách vị tướng quân cưỡi bạch mã kia còn khoảng một nghìn mét, Sriffen không hề nghi ngờ Hoffman sẽ bắn trúng mục tiêu.
Xe tăng số 170 bắt đầu xoay tháp pháo!
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, phía sau vị tướng quân, một con quái vật thép từ làn khói trắng lao ra.
Con quái vật đó còn to lớn hơn tất cả xe tăng của Prosen đế quốc, bánh xích của hắn nghiền nát mũ sắt mà bại binh vứt bỏ trên đường, động cơ gầm rú vang vọng khắp thảo nguyên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận