Hỏa Lực Đường Vòng Cung
Chương 226: Tình hình rạng sáng 17/7
Chuong 226: Tinh hinh rang sang 17/7
Sau khi xem toàn bộ quy trình nhận và giải mã điện báo, Vương Trung cuối cùng cũng hiểu được thứ gọi là điện báo này phiền phức đến mức nào.
Đầu tiên là điện báo này rất dài,tích tích tích" kêu vài tiếng mới được một chữ cái,tích tích tích" kêu nửa ngày trời mới được một từ.
Nếu nội dung điện báo dài, nhân viên thao tác ở đó "tích tích tích" nửa tiếng là chuyện rất bình thường.
Sau khi nhận xong còn phải xác nhận xem có bị thiếu sót gì không, phải nghe đối chiếu lại từ đầu một lần, sau đó mới có thể giải mã.
Điện báo dài hơn có thể từ lúc nhận được thông tin đầu tiên cho đến khi đến tay Vương Trung đã mất nửa ngày.
May mà điện báo của đội ky binh vô cùng ngắn gọn, chỉ mất một tiếng là xong.
Nhân viên giải mã trực tiếp đưa điện báo đã được giải mã cho Vương Trung: "Điện báo của Quân đoàn ky binh số 20!"
Vương Trung gật đầu, vừa nhìn nội dung bên trên: "Quân ta đã xuyên qua tọa độ... vị trí, cuộc tập kích của không quân đã tạo điều kiện rất lớn cho chúng ta, chúng ta xác định đã đánh tan một bộ phận Lữ đoàn cơ động phía sau số 240 của địch, một bộ phận Tiểu đoàn trinh sát thuộc Sư đoàn bộ binh 190, phá hủy một lượng lớn xe tải quân địch..."
Vương Trung nhanh chóng xem qua một lượt, đều là báo cáo về những chiến quả đã đạt được.
Hắn đưa điện báo cho Popov: "Có vẻ khả quan đấy."
Popov liếc nhìn, gật đầu: "Ừ”"
Sau đó, hắn quay đầu nhìn về phía Pavlov đang tổ chức cho tham mưu vạch ra kế hoạch tấn công: "Tham mưu trưởng! Báo cáo từ tiền tuyến!"
"Bên địch có dấu hiệu sụp đổ không?" Pavlov hỏi.
Vương Trung và Popov liếc nhìn nhau, sau đó Popov đáp: 'Không có, ít nhất là trong điện báo không có."
Pavlov: "Điều đó chứng tỏ mọi thứ đều bình thường. Chúng ta chắc chắn sẽ tiêu diệt được một số binh lực của địch, thiêu hủy một số xe tải, dầu đạn dược, tất cả đều nằm trong dự liệu. Tôi còn phải lên kế hoạch tấn công mới, không xem báo cáo cụ thể nữa, cứ giao cho văn thư phụ trách thống kê đi."
Vương Trung: "Hiểu rồi, giao cho văn thư cấp sáu - ý tôi là, Thượng tá văn chức Kalatayev."
Trong lúc nói chuyện, một văn thư chạy tới, lấy điện báo từ tay Popov.
Lúc này, điện báo viên vừa mới nhận xong điện báo bỗng nhiên ngồi thẳng dậy, điều chỉnh nút xoay của đài, sau đó bắt đầu ghi lại điện văn nghe được.
Vương Trung: "Lại nhận được điện báo của đội khác à?”
"Của Quân đoàn ky binh 21." Điện báo viên báo cáo, đồng thời tay vẫn đang nhanh chóng ghi lại những điểm và dấu gạch dài.
Vương Trung nhìn chằm chằm vào công việc của điện báo viên, một nhân viên giải mã khác cầm điện báo đã giải mã xong đứng dậy, đưa cho doanh trại trưởng doanh trại thông tin. Doanh trại trưởng: "Điện báo của Bộ Tư lệnh Tập đoàn quân."
Vương Trung nhận lấy điện báo xem nội dung bên trên, hít một hơi: "Bộ Tư lệnh Tập đoàn quân lại cho rằng chúng ta nên rút lui về bờ đông sông Sukhaya Verevka, lợi dụng dòng sông để ngăn chặn quân địch. Bộ Tư lệnh Tập đoàn quân bị làm sao vậy, trong đầu chỉ toàn nghĩ đến việc lợi dụng dòng sông để ngăn chặn quân địch thôi sao?
"Bỏ bờ tây chẳng khác nào bán Myshkin công tước cho bọn chúng sao?"
Lúc này, lại một nhân viên giải mã đứng dậy, đưa điện báo cho doanh trại trưởng doanh trại thông tin.
Vương Trung không đợi doanh trại trưởng cúi đầu xem, liền giật lấy điện báo, vừa xem vừa nói: "Tập đoàn quân 60 bên cánh chúng ta cũng nhận được lệnh rút lui, chết tiệt, Tập đoàn quân 60 từ bỏ khu vực phòng ngự thì bên sườn chúng ta sẽ bị lộ. Bộ thống soái đang làm cái quái gì vậy, tại sao không thay thế Tư lệnh Tập đoàn quân?”
Popov: "Có thể Bộ Thống soái cũng cảm thấy đối mặt với đội thiết giáp của Prosen trên thảo nguyên là không thích hợp?”
Vương Trung: "Nếu đã vậy, thì nên để Myshkin rút lui. Không được, tôi phải gọi điện thoại cho Bộ Thống soái hỏi xem chuyện gì đã xảy ra."
Hắn vừa dứt lời, điện báo mới đã được gửi đến: "Điện khẩn của Bộ Thống soái."
Vương Trung nhận lấy điện báo, nheo mắt nhìn hai dòng đầu tiên, liền chửi: "Mẹ kiếp, hóa ra là nỗ lực giải vây cho Myshkin đã thất bại, số quân còn lại của Tập đoàn quân ven biển tiêu đời rồi."
Nói rồi, hắn câm điện báo đi tới trước bản đồ toàn cục, cầm lấy cây gậy chỉ bản đồ, chỉ vào vùng ven biển nói: "Chỗ này tiêu đời rồi, cánh của Myshkin đã bị lộ, quân địch có thể tấn công Borsk bất cứ lúc nào, hiện tại sinh cơ của Myshkin là đi về phía nam, rút lui đến lối vào dãy núi Kavkaz, dựa vào dãy núi để phòng thủ."
Lúc này, tham mưu phụ trách cập nhật bản đồ vội vàng chạy tới, xóa bỏ biểu tượng của quân đội ven biển.
Vương Trung mặc kệ tham mưu, tiếp tục dùng gậy chỉ vào dãy núi Kavkaz: "Muốn rút lui đến tuyến này, quân đội của Myshkin phải di chuyển 150 thậm chí là 200 km, hắn ta phải xuất phát ngay lập tức."
Popov khoanh tay trước ngực: "Vừa nhìn đã biết là một nhiệm vụ gian khổ. Myshkin phải rút lui, cho nên Tập đoàn quân mới yêu cầu chúng ta nhanh chóng quay về phòng thủ, như vậy cũng không sai?"
Vương Trung: "Chó má, chúng ta rút lui rồi, Myshkin chạy trốn kiểu gì? Không thể để mặc cho quân địch toàn lực chặn đường rút lui của Myshkin được, chúng ta phải bày ra dáng vẻ sẽ tấn công trên thảo nguyên, tối đa hóa khả năng thu hút quân địch."
Vẻ mặt Popov vô cùng phức tạp: "Neu như toàn bộ quân Ant đều được huấn luyện bài bản và trang bị đầy đủ như chúng ta thì có thể thử tấn công xem sao. Đáng tiếc là không có chuyện tốt như vậy. Cứ nhìn Sư đoàn 401 thì biết, lúc bọn họ vào thì quân địch đã suy yếu lắm rồi, kết quả là thương vong nặng nề."
Vương Trung vuốt cằm: "Tôi cảm thấy, có thể lợi dụng tập đoàn quân của chúng ta để nhổ răng cọp, đánh cho Tập đoàn quân số 10 của bọn chúng một trận đau điếng, sau đó giả vờ như muốn ăn tươi nuốt sống bọn chúng."
"Với cách bố trí của tập đoàn quân chúng ta thì không làm được đâu?"
Vương Trung lắc đầu: "Đúng là không làm được. Nhưng nếu Tập đoàn quân đưa đội dự bị - Quân đoàn tăng 40 cho chúng ta, dựa vào 300 chiếc xe tăng của Quân đoàn 40, muốn bày ra đội hình tấn công cũng không thành vấn đề, thậm chí có thể tiêu diệt được một Su đoàn thiết giáp đang thiếu thốn dầu đạn dược của địch.
"Cộng thêm Sư đoàn Seeckt đã bị đánh tan trước đó, bọn chúng đã mất hai Sư đoàn thiết giáp ở khu vực này rồi..."
Vương Trung đang khoa tay múa chân thì Popov chen ngang: "Bon chúng sẽ buộc phải tăng quân về phía chúng ta."
"Đúng vậy!" Vương Trung dùng gậy gõ mạnh vào Yeisk trên bản đồ: "Nhiệm vụ yểm hộ Myshkin rút lui coi như hoàn thành. Chúng ta thậm chí có thể cố tình để lộ sơ hở, thu hút quân địch đến bao vây. Xe tải của chúng ta nhiều, chạy nhanh."
Popov cười nói: "Hay là dùng danh tiếng của cậu để hù dọa bọn chúng? Tôi cảm thấy được đấy!"
Vương Trung: "Thử xem, dù sao cũng phải làm cho được!"
Vasili đứng bên cạnh nhìn hai vị lãnh đạo tập đoàn quân thảo luận, không nói gì.
Lúc này, chuông điện thoại vang lên.
Pavlov vội vàng chạy tới, nhấc máy: "Nơi này là Bộ Tư lệnh Tập đoàn quân cơ động số 1"
Popov nói: "Tôi đoán là Bộ Thống soái."
Pavlov đặt ống nghe lên bàn, quay sang nói với Vương Trung: "Đại tướng Gorky của Phương diện quân phía Tây."
Vương Trung: "Tôi biết rồi, đến ngay đây."
Nói xong, hắn hạ giọng xuống, nói với Popov: "Chắc là bọn họ cũng vừa nhận được thông báo của Bộ Thống soái."
"Ừ, chắc là muốn hỏi ý kiến của cậu đấy." Popov nói,'Đại tướng Gorky rất coi trọng ý kiến của cậu, rõ ràng là kém hai cấp bậc."
Vương Trung: "Đừng nói bậy, cậu là tu sĩ cầu nguyện đấy."
Nói xong, Vương Trung chạy tới bên bàn, nhấc máy: "Tôi là Rokossovsky, xin mời nói."
Giọng nói của Đại tướng Gorky truyền đến từ trong điện thoại: "Mọi người đã giải mã xong chưa?”
"Xong rồi, hành động giải vây cho Myshkin đã thất bại."
"Khổ cho anh ta rồi, hiện tại chất lượng quân đội của chúng ta đúng là không thể tấn công người Prosen." Đại tướng Gorky, người vừa mới thua trận vào tháng 5, nói.
Có vẻ như đang muốn đổ lỗi.
Nhưng bản thân Vương Trung cũng chưa từng chỉ huy quân Ant hiện đại đánh một trận tấn công đẹp mắt nào, cho nên không nói ra.
Chất lượng quân đội thấp là sự thật, đúng là không đánh lại.
Gorky: "Vậy bây giờ phải làm sao? Tôi thấy quân của cậu đã xuất phát rồi, đang đối đầu trực diện với Tập đoàn quân của địch. Với những gì tôi biết vê Andrei, bây giờ hắn ta đang nghĩ cách thu hẹp phòng tuyến, có thể sẽ còn ra lệnh cho cậu rút lui về bờ đông sông."
Đoán chuẩn thật!
Vương Trung: "Hắn ta đã ra lệnh như vậy rồi, chẳng khác nào bán đứng Myshkin, nhất định không thể làm như vậy được."
"Vậy cậu định tấn công sao?" Đại tướng Gorky hỏi,Với chất lượng binh sĩ hiện tại? Chờ đến khi quân tinh nhuệ của cậu bị tiêu hao hết, thế tấn công sẽ trở nên hỗn loạn, giống như tôi hồi tháng 5 vậy."
Vương Trung: "Tôi định tập trung lực lượng ăn tươi nuốt sống một Sư đoàn của bọn chúng, trong đó có một Sư đoàn thiết giáp. Hiện tại sử dụng đội ky binh để phát động chiến tranh đột phá, hiệu quả rất rõ ràng, ky binh có thể quấy rối trên thảo nguyên thêm một tuần nữa, chúng tôi định trong vòng một tuần sẽ kết thúc trận chiến."
Gorky vô cùng kinh ngạc: 'Ky binh lợi hại như vậy sao?”
"Điều này liên quan đến địa hình thảo nguyên ở Nam Ant, đợi đánh xong trận này, tôi sẽ tổng kết phương pháp sử dụng đội ky binh trong thời kỳ mới."
"Vậy à. Vậy thì chúc cậu may mắn, bên này tôi cũng chuẩn bị phát động một số cuộc tấn công hạn chế, kiểm nghiệm một chút ý tưởng của mình."
Vương Trung: "Ý tưởng của ông?"
"Đúng vậy, dùng thế tấn công toàn diện để thăm dò điểm yếu trong phòng ngự của địch, sau đó dồn quân vào điểm đột phá. Về cơ bản là không đánh với quân Prosen, chất lượng quân đội không bằng cậu, nên tôi sẽ cho quân đi vòng qua trận địa phòng ngự kiên cố của cậu, tấn công Lữ đoàn cơ động phía sau yếu ớt và đội tiếp viện." Đại tướng Gorky nói, Tôi đã nói với cậu rồi mài!"
Vương Trung nhớ lại, hình như ông ta đã nói thật, chỉ là lúc trước hắn không để ý đến những lời này, nên quên mất.
Hắn vội vàng nói: "Đúng là ông đã nói, chúc ông thành công."
"Dù có thành công hay không, thì việc toàn tuyến tấn công bên này nhất định sẽ thu hút quân dự bị của địch, giảm bớt áp lực cho cậu."
Vương Trung: "Điều quan trọng là phải giảm bớt áp lực rút lui cho Myshkin công tước, nếu như hắn ta có thể rút lui an toàn về dãy núi Kavkaz, chắc chắn sẽ cầm cự được rất lâu."
Nếu như quân địch chiếm được thảo nguyên Nam Ant, thì liên lạc giữa vùng núi và khu vực trung tâm Ant chắc chắn sẽ bị cắt đứt, nhưng Myshkin có thể dựa vào mỏ dầu ở Kuban, và tuyến đường vận chuyển của quân Đồng minh từ phía bắc Bahala.
Tuyến đường vận chuyển này có sản lượng rất lớn, cung cấp cho mấy chục vạn quân của Myshkin là quá đủ.
Myshkin có thể trấn giữ tuyến phòng thủ trên núi cho đến khi Ant phản công, giành lại quyền kiểm soát thảo nguyên Nam Ant.
Mấu chết là phải để Myshkin rút lui an toàn về đó.
Cho nên, Tập đoàn quân Sukhaya Verevka nhất định không thể co cụm phòng ngự, mà phải khiến cho quân địch tin rằng, Tập đoàn quân sắp tấn công quy mô lớn.
Vương Trung nói với Đại tướng Gorky: “Tóm lại, tôi sẽ nghĩ cách chặn đường quân địch, tạo cơ hội cho Myshkin rút lui.'
"Nghe cậu nói vậy thì tôi yên tâm rồi, tôi không muốn nhìn thấy tin tức mấy chục vạn quân của chúng ta bị bắt nữa. Vậy nhé, tạm biệt."
"Tạm biệt.' Vương Trung cúp điện thoại. (Hết chương) Chương 227: Thay tướng
Thấy Vương Trung cúp điện thoại, Pavlov liền nói: "Với binh lực của chúng ta, ăn tươi nuốt sống một Sư đoàn trước mặt chắc là không thành vấn đề. Nhưng muốn ăn Sư đoàn thiết giáp của Prosen thì hơi khó, Sư đoàn thiết giáp của bọn chúng chắc chắn đã được trang bị đầy đủ, lần trước chúng ta cố công ăn Sư đoàn Seeckt đã tổn thất một số xe tăng và pháo tự hành rồi."
Vương Trung: "Chắc là có thể sửa chữa được một phần chứ?"
Pavlov cầm một tờ báo cáo trên bàn lên: "Đây là báo cáo mà bộ phận sửa chữa đưa cho vào chiều nay - lúc 5 giờ chiêu hôm qua."
Bây giờ đã là 0 giờ ngày 17 rồi, ngày 16 là ngày hôm qua, cho nên Pavlov mới sửa lại cách nói.
Vương Trung nhận lấy tờ báo cáo, vừa nhìn tổng số đã nhíu mày: "Nhiều xe đang sửa chữa như vậy sao?"
Theo số liệu trên báo cáo, có 100 chiếc xe jeep, hơn 40 chiếc xe tăng và 13 chiếc Xoáy Nước đang được sửa chữa.
Vương Trung: "Hôm qua - hình như hôm qua chúng ta không tổn thất nhiều như vậy?"
"Vì có một số xe tăng hôm trước vẫn chạy bình thường, hôm nay lại bị trục trặc nhỏ nên phải sửa chữa. Đặc biệt là Xoáy Nước, ngoài chiếc bị đứt bánh xích hôm trước ra, còn lại đều bị trục trặc kỹ thuật vào hôm qua.' Pavlov nói.
Vương Trung: "Ý anh là có bảy hay tám chiếc Xoáy Nước bị trục trặc kỹ thuật vào hôm qua? Để tôi xem nào, tổng cộng có 9 chiếc sửa chữa nhỏ, bánh xích cũng là sửa chữa nhỏ à?"
"Đúng vậy.'
Vương Trung kinh ngạc: "Vậy là có 4 chiếc phải đại tu vì trục trặc kỹ thuật? Đều là vấn đề gì vậy?"
"Phần lớn là do bộ lọc không hoạt động bình thường, cho nên động cơ bị hút vào rất nhiều cỏ vụn, phải vệ sinh toàn bộ động cơ, cho nên báo cáo là sửa chữa trung bình."
Vương Trung vẫn không dám tin, lúc này Vasili nói: "Tôi có nói chuyện với nhân viên sửa chữa, họ nói rằng những xe gặp vấn đề đều là những xe đã thay động cơ vào tháng 4 năm nay. Có thể là động cơ mới có vấn đề."
"Cậu chắc chắn chứ?"
Vasili nhún vai: "Chỉ là nói chuyện phiếm thôi, nhưng chúng ta có thể xem lại hồ sơ thay động cơ, văn thư cấp sáu chắc chắn sẽ không bỏ sót chỉ tiết này."
Vương Trung sửa lời: "Gọi người ta là Thượng tá văn chức Kalatayev. Thượng tá, ông nghe thấy chưa? Vậy phiền ông lấy hồ sơ thay động cơ ra đây."
Ông cụ rõ ràng là hừ một tiếng, sau đó dặn dò văn thư bên cạnh một hồi, rất nhanh sau đó một văn thư đã cầm một tập báo cáo đến.
Vương Trung lật bảng chuẩn bị chiến đấu của xe bọc thép sang trang sau: Bắt đầu từ trang này là bảng chi tiết, ghi chép chi tiết số hiệu chiến thuật, bộ phận hư hỏng, thời gian sửa chữa của các xe đang được sửa chữa.
Vương Trung đặt hai bản báo cáo cạnh nhau để đối chiếu, lập tức rút ra kết luận: "Hầu như tất cả các trường hợp hỏng hóc đều tập trung ở những xe đã thay động cơ từ tháng 4 năm nay, không còn nghi ngờ gì nữa, tỷ lệ đạt tiêu chuẩn của động cơ đã giảm."
Pavlov: "Tính ra thì, tháng 1 năm nay, những công nhân được tuyển dụng vừa mới kết thúc khóa đào tạo, bắt đầu tham gia sản xuất."
Vương Trung tặc lưỡi, muốn mở rộng sản xuất thì phải sử dụng công nhân chưa có tay nghề, đây cũng là điều bất đắc dĩ.
Hắn nhớ trong lịch sử thế giới, năm thứ hai của cuộc chiến tranh vệ quốc, sản xuất vũ khí của Liên Xô cũng xuất hiện vấn đề nghiêm trọng về chất lượng, thậm chí còn ảnh hưởng đến chất lượng giáp của xe tăng T-34 được sản xuất trong năm đó.
Giáp kém chất lượng đến mức xe tăng T-34 thậm chí có thể bị pháo 50 ly ngắn của xe tăng Panzer 咱 bắn xuyên thủng giáp trước.
Vương Trung cũng đã áp dụng một số biện pháp để giảm bớt ảnh hưởng của công nhân chưa có tay nghê - ba tháng đào tạo chính là do hắn đề xuất.
Không ngờ đào tạo ba tháng rồi mà vẫn vô dụng.
Động cơ mà Quân đoàn cơ động số 1 sử dụng đã có nhiều vấn đề như vậy, tình trạng động cơ của các đơn vị xe tăng khác còn đáng lo ngại hơn.
Vương Trung: "Xem ra tôi đã đánh giá thấp ảnh hưởng của công nhân chưa có tay nghề."
Hắn đặt hai bản báo cáo xuống.
"Chỉ có thể cố gắng sửa chữa thôi."
Pavlov: "Tin tốt là những chiếc xe tăng Hợp Chủng Quốc của Sư đoàn Melainia thuộc Quân đoàn Nhân dân số 1 đều đang trong tình trạng rất tốt, hơn nữa bọn họ cũng không tham gia trận chiến ở Yeisk, hiện tại đã đủ quân số, sĩ khí đang lên cao."
Vương Trung: "Tốt, vậy để Quân đoàn Nhân dân Melainia đảm nhiệm vai trò chủ công, trước tiên cho bọn họ tiếp quản trận địa phòng ngự của Quân đoàn cận vệ 1 và Sư đoàn 225. Đợi đến khi thế gọng kìm hoàn thành, đường rút lui của Sư đoàn 190 bị chặn lại, thì đến lượt đồng chí Melainia phát động tấn công."
"Được." Pavlov gật đầu,'Họ cũng sẽ rất vui."
Popov: "Nhưng như vậy, chúng ta sẽ không còn binh lực để tiêu diệt Sư đoàn thiết giáp của địch nữa, chúng ta nhất định phải có Quân đoàn tăng 40 hỗ trợ."
"Chúng ta cứ làm theo quy trình trước, báo cáo kế hoạch tác chiến lên Bộ Tham mưu, tôi đoán Bộ Tham mưu sẽ đồng ý giao Quân đoàn 40 cho chúng ta chỉ huy. Nếu như Bộ Tham mưu không đồng ý, tôi sẽ gọi điện thoại cho Hoàng đế bệ hạ." Vương Trung nói.
Popov gật đầu: "Cứ làm như vậy đi... Chúng ta thực sự chỉ là một Tập đoàn quân thôi sao?"
"Đương nhiên, cho dù được tăng cường Quân đoàn tăng 40, chúng ta cũng chỉ là một Tập đoàn quân, vẫn có sự chênh lệch so với biên chế Tập đoàn quân của Prosen, càng không thể so sánh với Phương diện quân.”
Nói xong, Vương Trung còn gật đầu, tự nói với chính mình: "Ừ, là Tập đoàn quân."
Vasili: "Thật ra, hôi ở Kalanskaya, chúng ta đã chỉ huy một đội quân có quy mô lớn hơn nhiều so với khả năng của Bộ Tư lệnh."
Pavlov như nhớ lại chuyện gì đó đau khổ, thở dài nói: "Lúc đó tôi mệt gân chết, biên chế vẫn là biên chế của Sư đoàn, nhưng phải xử lý những việc ở cấp bậc Tập đoàn quân, thậm chí là Phương diện quân. Cho nên lần này, khi thành lập Bộ Tư lệnh Tập đoàn quân, tôi đã cố tình tăng cường rất nhiều tham mưu và văn thư, quả nhiên là đúng như dự đoán”"
Vương Trung quay đầu nhìn đám tham mưu và văn thư chất cứng trong kho, thầm nghĩ: Hay cho lão Pavlov mày rậm mắt to, cũng giở trò mèo rồi!
Yekaterinburg, Cung điện Mùa hè, Bộ Thống soái Đế quốc Ant.
Đại tướng Tuganev đặt bức điện vừa nhận được xuống, nhìn sang Thống chế Boris, Bộ trưởng Bộ Quốc phòng: "Rokossovsky muốn giành quyên chỉ huy Quân đoàn tăng 40, xem ra là muốn ăn tươi nuốt sống một Sư đoàn thiết giáp của địch"
Thống chế Boris liếc nhìn cánh cửa thông với phòng làm việc của Sa hoàng, sau đó mới nói với Đại tướng Tuganey: "Chỉ cần lần này cậu ta thể hiện tốt, chắc chắn sẽ được lên làm Tư lệnh Tập đoàn quân, cho cậu ta thêm quân cũng không sao. Vấn đề là, Đại tướng Andrei có đồng ý không?"
Đại tướng Tuganev lắc đầu: "Chắc chắn là không, trên thực tế hiện tại có không ít Tư lệnh Tập đoàn quân ủng hộ quyết định của ông ta, rất nhiều Tập đoàn quân nhận được lệnh rút lui đã bắt đầu hành động rồi.
"Hiện tại chỉ có Tập đoàn quân cơ động số 1 là chưa có động tĩnh gì. Bóng ma bị quân Prosen bao vây năm ngoái vẫn còn ám ảnh rất nhiều chỉ huy của chúng ta."
Thống chế Boris thở dài: "Đúng vậy, ai cũng không muốn trở thành kẻ bị bao vây. Nếu nói ý kiến của Rokossovsky cho những vị chỉ huy đó, có khi bọn họ còn lôi chuyện Rokossovsky tự tay bắn chết Đại tướng Skorobo năm ngoái ra để nói."
Nói xong, hai vị quan chức cấp cao của Bộ Thống soái đều im lặng.
Vài giây sau, Đại tướng Tuganev lên tiếng phá vỡ sự im lặng: "Cũng là mùa hè, cũng là trên thảo nguyên, không thể trách các vị chỉ huy lại muốn chạy trốn. Chỉ có thể dùng quyên hạn của Bộ Thống soái để ra lệnh cho bọn họ tử thủ tại chỗ, ít nhất là phải đợi Rokossovsky hoàn thành cuộc tấn công, Myshkin công tước rút lui về dãy núi Kavkaz an toàn đã."
Thống chế Boris: "Cũng chỉ có thể làm vậy. Mệnh lệnh cho Tập đoàn quân Sukhaya Verevka thì ký tên ai đây?"
"Ký tên ta." Giọng nói của Olga vang lên từ cửa bên.
Hai người quay đầu lại, nhìn thấy Hoàng đế bệ hạ bước vào phòng, vội vàng đứng thẳng người.
Olga: "Mệnh lệnh ta ký, nếu thực sự xảy ra vấn đề ta sẽ chịu trách nhiệm. Theo ý đồ của Rokossovsky, đánh cho quân địch thiệt hại nặng nề, ủng hộ công tước Myshkin chiến đấu."
Tuganev và Boris liếc nhìn nhau, sau đó nguyên soái Boris là người có quân hàm cao hơn bèn lên tiếng: "Bệ hạ, vẫn chưa đến lúc. Hơn nữa chỉ cần một trong hai chúng ta ký tên là đã đủ để các vị tư lệnh tập đoàn quân dừng rút lui rồi. Nếu mệnh lệnh này dẫn đến kết quả xấu, chúng ta có thể tự nhận lỗi từ chức.
"Ồ, ra vậy." Olga gật đầu, sau đó nghi hoặc hỏi: "Còn những sĩ quan do Rokossovsky bồi dưỡng thì sao? Bọn họ đang ở đâu?"
Tuganev: "Họ vẫn đang tiếp tục tích lũy kinh nghiệm, hiện tại phần lớn đã được thăng chức làm chỉ huy sư đoàn và quân đoàn, chỉ có một số ít là tư lệnh tập đoàn quân. "Be hạ, có một điều thân phải nói rõ, việc lần này có nhiều tư lệnh tập đoàn quân vội vã rút lui như vậy là do thất bại năm ngoái đã ảnh hưởng quá lớn đến họ, chứ không có nghĩa là họ không đủ tư cách làm chỉ huy."
Olga có chút bất ngờ: "Thật sao?"
"Vâng, cho dù là chỉ huy dày dạn kinh nghiệm, sau khi trải qua thất bại thảm hại của Agasukov năm ngoái cũng sẽ lo lắng mình trở thành người tiếp theo bị quân Prosen bao vây. Xu hướng này chỉ có thể khắc phục bằng cách đánh bại quân Prosen.
"Chúng ta không thể chỉ vì những chỉ huy này tuân theo mệnh lệnh của Andrei mà cách chức họ, chúng ta cũng không có nhiều tư lệnh tập đoàn quân đủ tư cách để thay thế họ."
Tuganev nói xong, Olga nhìn chằm chằm hắn vài giây rồi nói: "Nếu không phải hiểu rõ công việc của ngươi bấy lâu nay, có lẽ ta đã nghi ngờ ngươi là kẻ phản bội."
Tuganev xua tay: "Lãnh đạo quân đội không phải chuyện đơn giản trắng đen rõ ràng. Đương nhiên, Andrei có thể bị thay thế vì hạ lệnh rút lui, hắn quả thật đã hành động quá bảo thủ, không quan tâm đến quân bạn, nhưng các tướng lĩnh dưới quyền hắn chỉ cần nhận được một mệnh lệnh yêu cầu không được rút lui là được."
Lúc này, nguyên soái Boris lên tiếng: "Hay là chúng ta điều động tướng quân Gorky - người phối hợp ăn ý với Rokossovsky - đến chỉ huy phương diện quân Sukhaya Verevka?"
Tuganev suy tư vài giây rồi nói: "Vậy thì để Ivan Stepanovich - người từng là tham mưu trưởng của tướng quân Gorky từ thời còn ở phương diện quân Thánh Andrews - làm tư lệnh phương diện quân phía Tây thì sao?”
Nguyên soái Boris: "Ivan Stepanovich? Được đấy, ta đã sớm cảm thấy để anh ta làm tham mưu trưởng là lãng phí tài năng, cứ để anh ta thử sức cũng tốt."
Olga: "Liệu có ổn không khi điều động hết tướng tài đến phương diện quân Sukhaya Verevka?"
Tuganev: "Thực ra, việc thay đổi các tướng lĩnh cấp cao không ảnh hưởng nhiều đến binh lính, bởi vì người mà binh lính thực sự quen thuộc là chỉ huy trực tiếp của họ, ai hạ lệnh cũng không ảnh hưởng nhiều đến tác phong chiến đấu của các đơn vị cấp cơ sở. Dù sao cũng không phải vị tướng nào cũng thích xuất hiện trước mặt binh lính ở tuyến đầu như Rokossovsky."
Olga gật đầu: "Được, vậy để tướng quân Gorky đi phối hợp với Rokossovsky."
(Hết chương)
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận