Hỏa Lực Đường Vòng Cung
Chương 272: Rokossovsky khải hoàn trở về
Chuong 272: Rokossovsky khai hoan tro ve
Ga tàu không tên cách thành phố St. Yekaterinburg 130 km.
Mặc dù chỉ là một ga tàu nhỏ không tên, nhưng ở đây có hệ thống tiếp nước và tiếp than rất quan trọng, cho nên hầu hết các đoàn tàu quân sự đều dừng lại ở đây một thời gian ngắn. Để bảo vệ cho các đoàn tàu, ở đây có bố trí pháo phòng không, sân bay dã chiến cũng được xây dựng ở gần đó, dần dần, thị trấn nhỏ này cũng trở nên đông đúc hơn.
Đoàn tàu chở sở chỉ huy của Vương Trung cũng dừng lại ở đây.
Ba vị chỉ huy cao nhất của Tập đoàn quân Cơ động số 1 sau khi rút lui vê Yalgava đã tập hợp lại một lần nữa.
Bởi vì sau khi rút lui về tuyến sau, Tập đoàn quân sẽ được rút về tuyến sau để nghỉ ngơi, chỉnh đốn, không cần phải gánh vác nhiệm vụ phòng thủ ở sông Sukhaya Verevka nữa. Trước khi lên tàu, đương nhiên phải tập hợp lại toàn bộ đội ngũ.
Tập đoàn quân của Đại tướng Gorky sau khi thả cho Tập đoàn quân Cơ động số 1 rút lui, đã được bổ sung thêm hai tập đoàn quân đầy đủ quân số từ lực lượng dự bị.
Thế giới chỉ có Prosen bị thiệt hại đã thành hiện thực.
Pavlov và Popov vừa xuống xe lửa đã bắt đầu nuốt mây nhả khói, Vương Trung không hút thuốc yên lặng rời xa bọn họ, đi dạo trên sân ga.
Lúc này trên toa xe chở đài phát thanh nhảy xuống một tham mưu thông tin, nhanh chóng chạy đến trước mặt Vương Trung: "Báo cáo! Điện báo từ Yalgava gửi tới."
Vương Trung cầm điện báo, liếc mắt nhìn.
Pavlov hỏi: "Có tin tức gì không?"
Vương Trung: "Không có gì, trung đoàn ky binh được giao nhiệm vụ ở lại đốt lò đều đã rút về hết, chỉ có mấy chục người hy sinh khi bị máy bay địch oanh tạc, có thể chấp nhận được."
Popov cười nói: "Rút lui quy mô lớn như vậy, chỉ tổn thất mấy chục người, vậy mà cậu nói 'Có thể chấp nhận được”? Yêu cầu cũng không cao lắm nhỉ, đây mà là có thể chấp nhận được sao, đây đáng để mà reo hò một tiếng: "Tuyệt vời!" chứ."
Vương Trung giơ hai tay lên: "Tuyệt vời!"
"Giả trân quát" Popov nói.
Vương Trung nhún vai, đưa điện báo cho Pavlov đang đi tới, để hắn phụ trách lưu trữ.
Pavlov liếc mắt nhìn điện báo, lập tức gấp lại đưa cho tham mưu phía sau, sau đó châm điếu thuốc hỏi: "Quay về St. Yekaterinburg thì làm gì?"
Vương Trung: "Việc đầu tiên là phải lo cho lính tăng cái đã, để cho những tay lái xe tăng thiện nghệ của chúng ta có thể ngồi lên những chiếc xe tăng đúng nghĩa. Cậu xem bây giờ cái xe tăng T34 là thứ gì, vốn dĩ tháp pháo hai người đã phá hỏng khả năng quan sát rồi, bây giờ động cơ và giáp trước tháp pháo lại được sản xuất cẩu thả, biết bao nhiêu tay lái xe tăng dày dạn kinh nghiệm đã bỏ mạng oan uổng."
"Trở về phải xử bắn những kẻ chịu trách nhiệm cho những vấn đề này ngay."
"Thêm nữa, xem có thể xoay sở được chút gì đó thích hợp cho tác chiến đô thị hay không, thứ gì đó để công phá các lô cốt bê tông cốt thép kiên cố ấy. Ví dụ như đạn tên lửa 380mm chẳng hạn." Không sai, Vương Trung đang muốn có thứ gì đó giống như pháo tự hành Sturmtiger.
Chỉ có điều phải đơn giản hơn một chút, rẻ hơn một chút.
Mặc dù đưa pháo nòng vòm hạng nặng B4 vào phạm vi 500 mét để khai hỏa cũng là một cách, nhưng B4 quá mỏng manh, đánh nhau trong đô thị chung quy vẫn có chút vấn đề.
Vương Trung đứng trên sân ga, nhìn đường sắt chạy về St. Yekaterinburg, dòng suy nghĩ đã trôi dạt đến một tương lai không xa - mùa đông năm 915, tại một thành phố nào đó bên bờ sông Valdai, sau khi chém giết đến kiệt quệ thì quân đội Prosen bị bao vây bởi hàng triệu quân...
Lúc này, một tham mưu khác từ trên toa xe chở đài phát thanh bước xuống, nhanh chóng chạy tới.
Lần này là Pavlov nhận điện báo, hắn nhìn qua, nói với Vương Trung: "Tập đoàn quân Borsk cũng đã rút lui toàn bộ về dãy núi Raul, hiện tại chính thức được đổi tên thành Tập đoàn quân vùng núi Raul. Xem ra hành động của chúng ta đã hoàn toàn thành công."
Vương Trung gật đầu: "Rat tốt. Ghi công cho Vasili, cho cậu ta vào trường học tập nửa năm, thăng lên thiếu tá."
Vasili đang đứng cách đó không xa nghe thấy: 'Hả? Tôi còn phải đi học sao? Không muốn đâu, tôi muốn ở lại chiến đấu cùng ngài!"
Vương Trung: "Nửa năm nay tôi cũng không có việc gì khác, con tôi sắp chào đời rồi! Chắc là phải ở St. Yekaterinburg khoảng nửa năm.
Lúc này, Vương Trung thấy vài chiếc xe jeep lái vào cổng nhà ga.
Pavlov cũng nhìn thấy đoàn xe jeep, lẩm bẩm: "Cảm giác như là tới tìm chúng ta. Nhưng mà cái thị trấn nhỏ bé này đâu có sở chỉ huy nào có thể gây phiền toái cho chúng ta chứ?"
Vương Trung: "Nhưng có sân bay, biết đâu..."
Thực ra hắn đã dùng hack, biết được những người trên xe jeep là ai, cũng biết bọn họ đến làm gì.
Nhưng hắn chỉ có thể diễn kịch.
Một nhóm sĩ quan từ trên xe jeep bước xuống, dưới sự dẫn đầu của một viên thượng tá sải bước tiến vê phía Vương Trung.
Người lính đi sau lưng viên thượng tá ôm theo một chiếc hộp rõ ràng là để đựng quân hàm và huân chương.
Cả nhóm đi đến trước mặt Vương Trung, đồng loạt đứng nghiêm chào.
Vương Trung đáp lễ, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Công tước Aleksei Konstantinovich Rokossovsky, chúng tôi đến để truyền đạt mệnh lệnh mới nhất từ Bộ Tổng tư lệnh, ngài được thăng cấp lên thượng tướng Rokossovsky."
Vương Trung nhíu mày: "Tôi đâu có lập được chiến công gì?"
Pavlov nói: "Có lẽ đúng là chiến quả hiện tại ít hơn nhiều so với năm ngoái, nhưng cậu đã chỉ huy một loạt tướng tá trung tướng rồi, tiếp tục mang quân hàm trung tướng thì không thích hợp. Bộ Tổng tư lệnh hẳn là cũng cân nhắc đến điểm này."
Vương Trung suy nghĩ một chút, đúng là như vậy. Làm thượng tướng cũng không có gì không tốt, chỉ còn một bước ngắn nữa là trở thành đại tướng chỉ huy Tập đoàn quân rồi.
Vì thế hắn nói: "Tôi biết rồi, cảm ơn sự tin tưởng của Bộ Tổng tư lệnh." Viên thượng tá nhìn chằm chằm hắn, muốn nói lại thôi.
Pavlov nhắc nhở: "Còn có Hoàng đế nữa."
Vương Trung: "Ồ phải rồi, cảm ơn sự tin tưởng của Bộ Tổng tư lệnh và Hoàng đế Bệ hạ."
Viên thượng tá gật đầu, giao quyết định bổ nhiệm cho Vương Trung, sau đó lùi lại một bước nhường chỗ.
Người lính bưng quân hàm bước lên, một viên thượng sĩ đi đến bên cạnh Vương Trung, hỏi: "Bắt đầu được chưa ạ?”
Vương Trung gật đầu.
Thế là viên thượng sĩ tháo quân hàm của Vương Trung xuống, cầm lấy quân hàm mới đeo lên cho hắn.
eebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Vương Trung chỉnh trang lại quần áo một chút, cười nói: "Rất tốt, đợi va nhà có thể khoe khoang với Lyuda một chút!"
Nhưng viên thượng tá lại đứng trước mặt hắn, cao giọng nói: "Tiếp theo, truyền đạt mệnh lệnh của Bộ Tổng tư lệnh cho Bộ Tư lệnh Tập đoàn quân Cơ động số 1. Các anh em sẽ lập tức được cải tổ thành Bộ Tư lệnh Quân Viễn chinh Balath, hành quân đến Abadan tiếp nhận binh lính viễn chinh, đồng thời chuẩn bị cho chiến dịch quân sự đặc biệt Balath."
Vương Trung nhíu mày, sao lại còn cả chiến dịch quân sự đặc biệt nữa chứ?
Chờ chút, hình như trước đó đúng là có tin tức, nói rằng quốc vương Balath muốn ngả về phía Prosen, Liên hiệp Vương quốc đang chuẩn bị xử lý Balath, Ant sẽ phái quân viễn chinh.
Không ngờ quân viễn chinh này lại do mình lãnh đạo.
Vương Trung: "Tôi có thể về thăm vợ con trước được không? Vợ tôi sắp sinh rồi."
Viên thượng tá: "Tình hình quân sự khẩn cấp, mong ngài thông cảm."
Pavlov: "Chúng ta đi trước, dù sao giai đoạn đầu tiếp nhận binh lính, xây dựng kế hoạch cậu cũng không giúp được gì. Cậu cứ về St. Yekaterinburg thăm vợ con đi, sau đó nhanh chóng tập kết với chúng ta là được."
Vương Trung nhìn Pavlov: "Cậu không về nhà sao?"
Tham mưu trưởng nhún vai: "Không phải là để chăm sóc cho ngài tư lệnh đây sao, đi nhanh về nhanh nhé. Còn nữa, cậu đi cùng đoàn quân về St. Yekaterinburg, như vậy cũng tốt cho sĩ khí của binh lính, nếu không cậu đi đánh Balath mà không mang theo đội quân cũ, sẽ có không ít người bất mãn đấy."
Vasili: "Tôi bất mãn đây, có thể đừng bắt tôi đi học được không, tôi thấy chức thượng úy cũng tốt rồi."
Vương Trung nhìn cậu ta: "Vậy cậu đi cùng tôi vê St. Yekaterinburg, sau đó vào trường học."
"Vẫn phải đi học sao?"
Vì vậy, hành trình mới lại tiếp tục.
(Hẹn gặp lại ở hạ quyển)
(Hết chương)
2024-07-15
Tổng kết quyển này, tổng kết tháng sáu và xin nghỉ phép Tổng kết ba trong một.
Trước tiên là tình hình cập nhật của tháng sáu.
Chắc chắn là rất nhiều anti sẽ hả he khi nhìn thấy biểu đồ này, kiểu gì cũng có những bình luận như “A, ít hơn tháng trước rồi, chắc sắp bị đào thải rồi".
Thực ra tháng này cập nhật ít là bởi vì giữa tháng có một hoạt động, tôi phải đến Hoàng Sơn tham gia hội nghị tác giả của tập đoàn Yuewen.
Tôi đã đạt được thành tựu "chinh phục Hoàng Sơn bằng dép lê", kết quả là chân bị cọ xước be bét.
Lượng cập nhật của tháng bảy chắc chắn sẽ trở lại bình thường.
Tổng số phiếu đề cử của tháng sáu là 134. 639 phiếu, cứ 2. 000 phiếu là một chương thì phải cập nhật 67,3 chương, cứ tính là 68 chương đi, tôi đã cập nhật được 12 chương, vậy là còn nợ 56 chương, ngoài ra còn có chương dành cho các đại gia ủng hộ kim đậu từ tháng năm nữa. Hay là làm tròn luôn nhỉ, tính là 81 chương đi, tổng cộng là 99 chương, đợi đến khi tôi cập nhật hết số chương này thì cũng vừa đến ngày 20 tháng 8, ngày phát hành của Black Myth: Wukong, chúng ta cùng nhau chiến game, thế nào?
Tất nhiên là nếu tôi tính toán nhầm thì mọi người cứ nhắc nhở quản lý, quản lý sẽ nhắc tôi, đến lúc đó tôi sẽ cập nhật theo số lượng chính xác, đảm bảo không thiếu của mọi người chương nào.
Nói về quyển này.
Thực ra quyển này có một số chỗ có thể khiến cho độc giả cảm thấy không được thỏa mãn cho lắm, ví dụ như Prosen quá mạnh, đánh đâu thắng đó, không có những chiến thắng vang dội, hủy diệt.
Vấn đề này chủ yếu là bởi vì hiện tại vẫn là giai đoạn đầu, đợi đến khi thời gian trong truyện đến năm 917, lúc đó thứ duy nhất có thể cản bước Rokossovsky chỉ còn lại tình trạng hậu cần của hắn mà thôi, chỉ cần hậu cần đáp ứng được thì hắn có thể tấn công mãi mãi.
Nhưng Hỏa Lực Đường Vòng Cung rốt cuộc vẫn là một bộ truyện trên mạng, vẫn phải khiến cho độc giả cảm thấy thoải mái, sảng khoái, cho nên quyển sau sẽ là màn chơi "ăn thưởng”, quân viễn chinh thế như che tre, quét sạch cao nguyên Balath, Rokossovsky đem quân tiến đến bờ sông Hằng, diện kiến nữ phù thủy của Anh quốc, cùng với vũ nữ Shiva của Ấn Độ.
Sau khi san bằng Balath, ha ha cũng bước vào giai đoạn khó khăn nhất, lúc này Tập đoàn quân Cơ động số 1 sau khi được nghỉ ngơi dưỡng sức, kết hợp với Quân Viễn chinh vừa khải hoàn trở về, cuối cùng Rokossovsky cũng trở thành tư lệnh tập đoàn quân, chính thức bước lên đỉnh cao!
Nội dung của quyển sau nữa sẽ là một bước ngoặt, tiếp đó là cuộc phản công tổng lực, đại bao vây, thế như chẻ tre quét sạch thảo nguyên Nam Ant.
Nói nhiều cũng vô dụng, cơm phải ăn từng miếng một, chúng ta hãy cùng chờ xem.
Ngoài ra, tháng 7 này tôi còn có một hoạt động chung với một blogger nổi tiếng trên Weibo là Andys Thần Phong. Thông tin chỉ tiết về hoạt động như sau:
Thông báo hoạt động
Bộ truyện Hỏa Lực Đường Vòng Cung sẽ tổ chức hoạt động chung với tác giả Andys Thân Phong vào tháng 7.
Giải thưởng là các tác phẩm của Andys Thần Phong: Bộ sách tranh Một Quyển Bác Vật Chí Không Đứng Đắn, bộ sách tranh Văn Hóa Trên Bàn Ăn.
Cách thức tham gia: Chúng tôi sẽ sử dụng hình thức rút thăm trúng thưởng bằng phiếu đề cử, mỗi phiếu đề cử dành cho Hỏa Lực Đường Vòng Cung sẽ có một lượt rút thăm trúng thưởng, càng nhiều phiếu đề cử thì tỷ lệ trúng thưởng càng cao. Hoạt động lần này cho phép trúng thưởng nhiều lần, nhưng mỗi người chỉ được trúng thưởng tối đa hai lần, nếu rút trúng lần thứ ba thì phần thưởng đó sẽ được chuyển cho người tiếp theo.
Kết quả rút thăm trúng thưởng sẽ được công bố trực tiếp vào đầu tháng 8 trên một trang web mà ai cũng biết là gì đấy, chúng tôi sẽ rút ngẫu nhiên số thứ tự trong danh sách phiếu đề cử, người có số thứ tự trùng với số được rút ra sẽ là người chiến thắng, mọi người hãy chú ý theo dõi tài khoản — Không Thể Tinh Phẩm Thần Vu Lục.
(Vị trí số thứ tự phiếu đề cử được hiển thị trong hình ảnh)
Giải thưởng: 20 bộ Một Quyển Bác Vật Chí Không Đứng Đắn, mỗi bộ gồm hai quyển; 20 bộ Văn Hóa Trên Bàn Ăn, mỗi bộ gồm bốn quyển.
Ngoài ra chúng tôi còn tổ chức hoạt động rút thăm trúng thưởng bằng hình thức chia sẻ bài viết trên Weibo, người chiến thắng sẽ do hệ thống lựa chọn ngẫu nhiên.
Hoạt động trên Weibo sẽ được chia làm hai đợt, đợt một diễn ra từ ngày 1 tháng 7 đến ngày 15 tháng 7, giải thưởng là bộ sách tranh Văn Hóa Trên Bàn Ăn; đợt hai diễn ra từ ngày 16 tháng 7 đến ngày 31 tháng 7, giải thưởng là bộ sách tranh Một Quyển Bác Vật Chí Không Đứng Đắn.
Mọi người hãy chú ý theo dõi tài khoản Weibo — Andys Thần Phong.
Giải thưởng: 10 bộ Một Quyển Bác Vật Chí Không Đứng Đắn, mỗi bộ gồm hai quyển; 10 bộ Văn Hóa Trên Bàn Ăn, mỗi bộ gồm bốn quyển.
Cuối cùng, nhân dịp kết thúc một quyển, theo thường lệ tôi sẽ nghỉ ngơi một ngày, hơn nữa hôm nay cũng là ngày lễ, chúc mọi người ngày lễ vui vẻ.
Hẹn gặp lại mọi người vào ngày 2 tháng 7!
(Hết chương) Chương 273: Gặp lại
Ngày 3 tháng 8 năm 915, khoảnh khắc Vương Trung đặt chân lên sân ga cũng là lúc dàn nhạc bắt đầu tấu lên khúc nhạc chào mừng.
Nhưng Vương Trung chẳng còn tâm trí đâu mà để ý đến dàn nhạc, hắn nhìn chằm chằm vào Lyudmila với chiếc bụng bầu vượt mặt, bước dài sải bước tiến đến, định ôm chầm lấy người vợ chưa cưới của mình.
Nhưng khi đến gần, hắn chợt nghĩ nếu cứ thế này mà ôm thì liệu có khiến cô bị đau hay không, thế là vội vàng phanh gấp lại.
Lyudmila: "Anh cứ ôm em đi, em không để ý đâu."
Vương Trung: "Em không để ý, nhưng anh không thể không hỏi ý kiến của con được. Em yêu, anh về rồi đây"
Nói rồi hắn trịnh trọng ôm lấy Lyudmila - nói chính xác thì phải là vợ sắp cưới, bởi vì hai người mới chỉ đính hôn.
Vừa dứt khỏi vòng tay, Vương Trung còn chưa kịp rụt tay về thì Lyudmila đã siết chặt lấy cánh tay hắn, chủ động hôn lên.
Vương Trung cảm giác như lưỡi của mình sắp bị cô nuốt mất.
Một phút sau, Lyudmila vừa chép miệng vừa buông tha cho hắn.
Vương Trung: "Nhìn em chẳng giống người vừa mới hôn chồng mình xong chút nào, mà giống như vừa gặm xong đầu heo hơn. Mặn nhạt thế nào? Có ngấm gia vị chưa?”
Lyudmila hơi nhíu mày: "Lần đầu tiên hôn em, anh cũng nói như vậy."
Vương Trung kinh ngạc: "Thật sao?”
Lyudmila mỉm cười không đáp.
Hỏng rồi, xuyên không đến giờ cũng lâu rồi mà mấy câu thoại trong tiểu phẩm hài trước khi xuyên không vẫn còn ám mình.
Để che giấu sự lúng túng, Vương Trung vội vàng chuyển chủ đề sang đứa con sắp chào đời, vừa xoa bụng Lyudmila vừa hỏi: "Dự sinh là ngày nào?”
"Mấy ngày nữa thôi”, Lyudmila cười nói,'Anh về đúng lúc thật đấy."
Vương Trung: "Vậy thì em phải cảm ơn Prosen đấy, nếu không phải bọn họ bị kế hoạch nghi binh của anh lừa gạt... à không, bị kế hoạch nghi binh do anh đề xuất, Vasili thực hiện lừa gạt, thì giờ này chắc anh vẫn còn đang vừa đánh vừa rút lui với đội hậu vệ ấy chứ."
Lyudmila mỉm cười đáp lời: 'Giống như năm ngoái đúng không?”
Trong nháy mắt, vô số hình ảnh hiện lên trong đầu Vương Trung, tất cả đều là những ký ức vừa đánh vừa rút lui trong năm ngoái, và trong mỗi hình ảnh đều có sự xuất hiện của Lyudmila.
Hồi nhỏ, Vương Trung từng học một bài tập đọc tên là "Lễ cưới trên pháp trường”, lúc đó thầy giáo đứng trên bục giảng phân tích sự tàn bạo của kẻ thù, lòng dũng cảm và tỉnh thần lạc quan của người anh hùng, còn Vương Trung khi đó còn ngây thơ lại ngồi dưới lớp ghen tị với nhân vật chính, cảm thấy việc những người yêu nhau nắm tay nhau hiên ngang đối mặt với cái chết, để tiếng súng của kẻ thù làm lễ pháo thật lãng mạn biết bao. Sau đó khi làm bài tập, Vương Trung đã viết những cảm nhận thật lòng của mình vào bài cảm nghĩ về bài tập đọc, kết quả là bị điểm kém.
Bây giờ, Vương Trung chợt nhận ra, bản thân đang sở hữu một tình yêu nhuốm màu bi tráng mà trước kia mình hằng ao ước.
Vì thế hắn nói: "Anh chợt nghĩ, hay là chúng ta hoãn kết hôn lại một thời gian, đợi đến khi nào bắn pháo về phía Prosennia, chúng ta sẽ dùng tiếng pháo đó làm lễ pháo cho hôn lễ, như vậy có lãng mạn không?”
Lyudmila chưa kịp trả lời thì những người xung quanh đã reo hò amT "Được!"
Vasili cũng góp vào: "Hay là bắt sống tên hoàng đế Prosen, đem ra bắn chết trước nhà thờ để góp vui."
"Được!"
"Hay quát"
"Ural"
Những người đứng gần nghe thấy Vương Trung nói gì, còn những người đứng xa thì không, họ chỉ nghe thấy tiếng hô "Ural", hơn nữa bầu không khí xung quanh lại cực kỳ náo nhiệt, thế là cũng hùa theo hô vang “Ural"
Vương Trung vội vàng làm thủ thế, đè xuống tiếng hoan hô không hiểu thấu bắt đầu, tràng diện vừa mới được khống chế, Lyudmila liền nói: "Em không đồng ý, em không đợi được lâu như vậy. Nếu không, anh nhanh đánh bại Prosen, sang năm đánh vào Prosen...'
Vương Trung vội vàng che miệng nàng lại: "Đừng, em nói ra chuyện này, tối mai trong tửu quán nên nói tiên đoán sang năm anh thắng lợi."
Vasili: "Ngày mai? Hừ hừ, anh quá coi thường mọi người rồi, đêm nay nên nói như vậy!"
Vương Trung khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn Vasili: "Hai vợ chồng chúng tôi đoàn viên, sao anh cứ xen mồm vào vậy?"
"Vì người đoàn viên với tôi không đến." Vasili nghiêm túc nhìn Vương Trung: "Bây giờ tôi đang rất lo lắng."
Vốn dĩ Vương Trung muốn nói đùa, nhưng Lyudmila lại tum lấy hắn.
Tuy gần đây Prosen oanh tạc Yekaterinburg giảm bớt số lần, nhưng dù sao ngẫu nhiên vẫn nổ một chút, có lẽ cô gái đã chết trong oanh tạc.
Nếu như là lấy cái này để trêu chọc Vasili thì không tốt lắm.
Ngoài ra, nếu cô gái đội nón xanh cho Vasili, vậy thì trêu chọc hắn cũng không tốt lắm.
Cho nên Vương Trung võ võ bả vai Vasili: "Sẽ đến!"
Mẹ nó, cảm giác tựa như Gojo Satoru nói "sẽ thắng”.
Con mẹ nó, ta lại còn nhớ rõ cái tên Gojo Satoru này!
Nỗi nhớ quê đột nhiên dâng lên bị tiếng hò hét cao vút xa xa cắt ngang:
"Vasilil Vasili thân yêu của tôi!"
Vương Trung nhìn Vasili: "Có phải là mẹ anh tới không?”
Lyudmila điên cuồng bóp cánh tay Vương Trung. Vasili nhìn Vương Trung, nụ cười trên môi không che giấu được: "Là em yêu của tôi!"
Nói xong hắn tháo mũ xuống giơ cao quơ quo, vừa vung vẩy vừa hô: "Tôi ở đây! Tôi ở đây!"
Hắn vừa hô vừa chạy về phía cô gái bên kia.
Những người khác thấy thế nhao nhao nhường đường, rốt cục, hai người giống như hai quả đạn pháo đụng vào nhau, sau đó bắt đầu gặm nhau.
Vương Trung chỉ vào Vasili hỏi Lyudmila: "Vừa nãy chúng ta cũng giống vậy sao?"
"Tôi cảm thấy cũng không sai biệt lắm." Lyudmila cười nói, sau đó kéo tay Vương Trung: "Đi thôi, về nhà! Hôm nay anh không được làm việc!"
Vương Trung: "Yên tâm, công việc đều đã bị Pavlov mang đi hết rồi! Hiện tại hắn vẫn đang trên đường đến Abadan, đang cùng bàn bạc kế hoạch tác chiến với toàn bộ bộ tư lệnh.
"Các chiến sĩ chỉ cần nghỉ ngơi và hồi phục là được rồi, các tham mưu và văn thư phải suy nghĩ nhiều hơn.”
Lyudmila suy nghĩ một chút nói: "Hay là em chuẩn bị cho bọn họ một chút quà nhỉ? Hiện tại tình huống cung ứng ở thủ đô tốt hơn rất nhiều so với lúc các anh xuất phát, có thể phát quần lót chất lượng tốt cho bọn họ."
Trước đây, những thứ không quan trọng như quần lót, tất cả đều là sản phẩm sợi hóa học dễ dàng sản xuất hàng loạt, mùa đông mặc không đủ ấm, mùa hè mặc nóng muốn chết, ra mồ hôi còn khó chịu, giống như có một lớp nước dính trên da vậy.
Vương Trung: "Anh nghĩ bộ phận hậu cần sẽ bổ sung cho bọn họ những thứ này, em không bằng viết thư cảm ơn, để Pavlov đọc cho bọn họ, hoặc là liên hệ với gia đình của bọn họ ở hậu phương, chụp chút ảnh gửi cho bọn họ."
Lyudmila khẽ gật đầu: "Không nói nữa, về nhà thôi."
Cô kéo Vương Trung đi về phía cửa nhà ga, tất cả mọi người đều vội vàng nhường đường cho hai người.
Bỗng nhiên, một nhiếp ảnh gia của Hợp Chủng Quốc xuất hiện!
Ánh đèn flash lóe lên cùng với làn khói trắng, mùi đặc trưng của nó lập tức xộc vào mũi Vương Trung.
"Chụp một bức ảnh thật đẹp nào!"
Nhiếp ảnh gia lẩm bẩm, đồng thời phóng viên Mike xuất hiện: "Thưa tướng quân, hoan nghênh ngài khải hoàn trở về. Nghe nói ngài sẽ lập tức đi tới Abadan, chuẩn bị chỉ huy cuộc tấn công vào Balath?"
Vương Trung: "Chúng tôi tiến công Balath là vì muốn ngăn chặn Balath ngả theo đế quốc Prosen tà ác, đây là một phần của cuộc chiến tranh chính nghĩa, dùng từ tan cong là không chính xác."
Phóng viên Mike: "Đương nhiên rồi! Là tôi lỡ lời. Xin hỏi ngài đánh giá thế nào về chiến dịch quân sự chung lần này với Liên hiệp Vương quốc? Ý tôi là, ngài có cảm thấy quân đội Liên hiệp Vương quốc đáng tin cậy không?”
Vương Trung: "Tất nhiên rồi, tôi thấy Không quân Hoàng gia đã thể hiện rất xuất sắc, rất mong chờ được hợp tác với họ. Còn Hải quân Hoàng gia, tuy rằng bị Hải quân Đế quốc Phù Tang đánh cho tan tác, nhưng họ vừa mới đánh chìm niềm kiêu hãnh của hải quân Prosen, thực lực hẳn là cũng rất đáng tin cậy."
"Ngài cố tình không nhắc tới Lục quân Liên hiệp Vương quốc sao?" Phóng viên Mike cười ẩn ý hỏi. Vương Trung: "Đương nhiên là không, tôi nghe nói lần này tham gia chiến dịch có quân bài chủ lực của Barakha - lính bộ binh Gurkha, tôi rất mong chờ màn trình diễn của bọn họ."
Lần hành động liên hợp này, Liên hiệp Vương quốc chủ yếu điều động các đơn vị đóng quân ở Barakha, ngoài một số ít quân chính quy, lực lượng chủ yếu là các đơn vị địa phương của Barakha.
Vương Trung tỏ vẻ nghi ngờ về sức chiến đấu của quân đội Barakha, bởi vì trên Trái Đất, hơn trăm lính Ấn Độ đã bị năm người của quân đội hắn đánh cho tơi tả, cuối cùng tất cả đều đầu hàng, còn để lại một câu nói nổi tiếng: "Quân địch không những không đầu hàng, chúng còn dám đánh trả."
Là một người Trung Quốc, hắn thực sự không thể nào xem trọng quân đội Barakha.
Phóng viên Mike cẩn thận quan sát biểu cảm của Vương Trung, nói: "Tôi biết mà, ngài đang khinh thường quân đội Barakha và Lục quân Liên hiệp Vương quốc từ tận đáy lòng!"
"Tôi không hề nói gì cả!" Vương Trung lên giọng: "Anh đừng có ngụy biện!"
Phóng viên Mike phớt lờ lời nói của Vương Trung, tiếp tục hỏi: "Vậy ngài nghĩ gì về việc Hợp Chủng Quốc điều động lục quân tham gia cuộc tấn công này?"
Vương Trung: "Tôi rất nghi ngờ liệu Hợp Chủng Quốc có thể đưa quân đội tới nơi xa xôi như vậy hay không..."
Lyudmila: "Chuyện này không nên nói ở đây, lỡ lộ bí mật quân sự thì sao?"
Vương Trung: "Không sao đâu, chuyện này ai cũng biết rồi, cho dù Prosen có biết thì cũng đã muộn, bọn họ cũng không thể phái thêm quân đến Balath, cùng lắm là một vài đơn vị hạng nhẹ."
Phóng viên Mike lắc đầu: "Tôi thực sự không hiểu nổi giới lãnh đạo của Balath, trong tình huống này mà còn ngả theo Prosen, chẳng phải là tự tìm đường chết sao?"
Vương Trung: "Anh chưa xem báo cáo tình hình nội bộ của Balath à? Liên hiệp Vương quốc và phe thế tục của chúng tôi đều đang hỗ trợ các lực lượng địa phương, tất cả chúng tôi đều muốn tiêu diệt chế độ quân chủ chuyên chế. Bọn họ chỉ đang cố gắng vùng vẫy lần cuối mà thôi."
Lyudmila lại cắt ngang Vương Trung: "Hay là lên xe rồi nói chuyện tiếp, em có thể đi xe khác, để mọi người nói chuyện cho thoải mái."
"Cũng được." Vương Trung gật đầu.
Cùng lúc đó, trong lãnh thổ Prosen, tại Sào Huyệt.
"Chiến hạm tối tân nhất của đế quốc chúng ta! Niềm kiêu hãnh của Hải quân, vậy mà lại bị một chiếc máy bay hai tâng cánh lỗi thời bắn hỏng bánh lái!" Hoàng đế Prosen đập mạnh tay xuống bàn/Phòng không của các ngươi đâu?"
Thống chế Hải quân cúi đầu, không nói gì.
Ngược lại, Gilles lên tiếng: "Nhưng trước đó chúng ta cũng đã phá hủy niềm kiêu hãnh của Hải quân Liên hiệp Vương quốc, và còn gây ra thiệt hại nặng nề cho thiết giáp hạm King George V mới nhất, tôi nghĩ..."
Hoàng đế ngồi xuống, đưa tay lên xoa trán: "Chúng ta vẫn luôn tự hào rằng khoa học kỹ thuật của chúng ta là số một thế giới! Vậy mà kết quả là gì? Loại xe tăng hạng nặng mới nhất của chúng ta lại bị xe tăng mới của Ant - thứ mà chúng ta luôn coi thường - nghiền nát! Chiến hạm tối tân nhất của chúng ta lại bị máy bay hai tâng cánh bắn hỏng bánh lái! "Dân chúng sẽ nghi ngờ liệu chúng ta có phải là chủng tộc thượng đẳng nhất thế giới hay không!"
Bộ trưởng Bộ Tuyên truyền đứng ra: "Xin hãy yên tâm, trong mắt người dân, niềm kiêu hãnh của Hải quân chúng ta đã chiến đấu đến hơi thở cuối cùng, tiêu diệt năm chiến hạm của địch rồi mới chịu chìm, người dân sẽ ca ngợi sự dũng cảm của các sĩ quan và binh lính Hải quân, và rơi lệ vì họ."
Hoàng đế im lặng vài giây, thở dài nói: "Chỉ có thể như vậy. Bảo Viện Hàn lâm Khoa học đẩy nhanh tiến độ nghiên cứu tên lửa chống hạm, chỉ dựa vào hải quân truyền thống thì chúng ta sẽ không bao giờ có cơ hội đánh bại Liên hiệp Vương quốc và Hợp Chủng Quốc."
Ngoại trưởng tiến lên một bước: "Có lẽ chúng ta có thể trông cậy vào hạm đội của Đế quốc Phù Tang."
Hoàng đế khit mũi: "Hải quân đã đánh giá dữ liệu do Đế quốc Phù Tang cung cấp, kết luận là bọn họ hoàn toàn không phải là đối thủ của Hải quân Hợp Chủng Quốc. Nếu muốn tiếp tục chiến tranh, chúng ta phải tiếp tục thực hiện Kế hoạch Xanh, chiếm Abadan, cướp lấy dầu mỏ, cắt đứt huyết mạch của Ant!"
Hoàng đế dừng lại một chút: "Tất nhiên, còn phải hỗ trợ Hoàng gia Balath chiến đấu, sau khi chiếm được Abadan, chúng ta có thể vận chuyển lục quân đến Balath."
Lúc này, cánh cửa bỗng nhiên mở ra, thư ký cơ yếu cầm một bức điện báo bước vào: "Bẩm báo! Điện báo khẩn của Trung tướng Erwin."
"Đọc lên!" Hoàng đế phẩy tay.
Vị thư ký cúi đầu, đọc to: "Tôi đã nhìn thấy sông Nile."
(Hết chương) Chuong 274: Cao sa mac
Bắc Phi, trong lãnh thổ Mamluk.
Trung tướng Erwin Johannes Eugen Rommel ngồi xổm bên bờ sông Nile, giơ máy ảnh lên, hướng ống kính Zeiss được chế tạo đặc biệt cho hắn về phía một chiếc thuyền nhỏ trên sông.
Trên thuyền không có người, có lẽ đã nhìn thấy xe tăng của quân đội Prosen nên nhảy xuống sông bỏ chạy, chiếc thuyền nhỏ trôi dạt vê phía hạ lưu dưới tác động của gió.
Erwin liên tục dùng ngón tay cái gạt cần lên phim, giống như một tay súng lão luyện đang lên đạn, khung cảnh sông Nile được ghi lại trọn vẹn trong cuộn phim.
Phía sau hắn, một người lính thông tin cầm điện báo chạy tới, nhưng bị viên phó quan chặn lại.
Viên phó quan nói nhỏ: "Nếu không có gì đặc biệt quan trọng thì không được phép làm phiền tướng quân chụp ảnh."
"Để cậu ta lại đây." Trung tướng Erwin nói,'Chỉ là đọc một bức điện báo thôi mà, sẽ không làm gián đoạn việc chụp ảnh của tôi đâu."
Người lính thông tin lập tức chạy đến trước mặt Erwin, báo cáo: "Đội trinh sát ở hạ lưu báo cáo, phát hiện tàu pháo hạng nặng nước nông của Liên hiệp Vương quốc cùng bảy tàu pháo sông đang phối hợp với các đơn vị thiết giáp tiến về phía nam."
Vừa dùng ống kính máy ảnh tìm kiếm dấu vết của loài chim nước, Erwin vừa nói: "Nhanh hơn tôi tưởng tượng đấy, thủy lôi của chúng ta đã được đưa đến chưa?"
Viên phó quan: "Vẫn chưa, hiện tại chúng ta thiếu phương tiện để phong tỏa dòng sông. Thưa tướng quân, cuộc tấn công quá nhanh đã khiến toàn quân kiệt quệ, chúng ta không thể đánh bại hạm đội của Hải quân Hoàng gia."
"Ai cũng biết là chúng ta không thể đánh bại bọn họ. Kẻ địch cũng biết, cho nên chúng ta có thể đánh cược một phen." Erwin tiếp tục dùng máy ảnh ghi lại khung cảnh tuyệt đẹp: "Lợi dụng sự chủ quan của quân địch, đánh úp bất ngờ để giành chiến thắng. Vậy rốt cuộc thủy lôi đang ở đâu? Hả? Hải quân nói sao?"
Viên phó quan nhún vai: "Hải quân vừa bị đánh chìm một chiếc thiết giáp hạm mới nhất."
Erwin kinh ngạc: "Cái gì? Không phải kỳ hạm của hạm đội Liên hiệp Vương quốc đóng tại Alexandria là một con tàu cũ nát sao? Nghe nói tốc độ của nó còn chưa đến 27 hải lý, làm sao có thể đánh bại thiết giáp hạm tốc độ cao mới nhất của chúng ta?"
Viên phó quan: "Không phải ở Địa Trung Hải... Tóm lại hiện tại chúng ta không có thủy lôi để phong tỏa dòng sông. Hơn nữa, chúng ta cũng sắp hết đạn dược và lương thực."
Erwin tức giận nhìn mọi thứ trước mặt, bất đắc dĩ đậy ống kính máy ảnh lại, cẩn thận cất chiếc máy ảnh vào hộp đựng chuyên dụng.
Erwin: "Không có thủy lôi thì không thể phong tỏa tuyến đường thủy, đạn dược của chúng ta lại không đủ, giao chiến với pháo hạm và pháo binh của địch không phải là thượng sách."
Hắn trầm ngâm vài giây, thở dài nói: "Rút lui thì lại quá đáng tiếc, xem ra chỉ có thể lợi dụng sự cứng nhắc trong chiến thuật của kẻ địch."
Viên phó quan nghỉ hoặc hỏi: "Ý tướng quân là..." "Nguy trang. Hai bên bờ sông Nile đều là vùng đồng bằng ngập lũ, anh xem nhiều cây cối và rong rêu như vậy." Erwin giậm chân xuống đất: "Còn có mặt đất này nữa, đất rất thích hợp để đào bới, nếu không tận dụng thì thật là lãng phí."
Viên phó quan: "Vậy kế hoạch của ngài là..."
Erwin quay đầu nhìn về phía bắc, dường như ánh mắt hắn có thể nhìn xuyên qua không gian, nhìn thấy điểm cực bắc của toàn bộ chiến trường.
"Tôi đã nghiên cứu chiến thuật của gã Rokossovsky bên phía Ant, hầu hết các tướng lĩnh của chúng ta đều khit mũi coi thường chiến thuật của hắn, cho rằng đó chỉ là trò trẻ con. Nhưng tôi thì khác."
Erwin dừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Cho dù chỉ là trò trẻ con thì đã sao? Có thể giành chiến thắng chính là nghệ thuật của chiến tranh. Vì vậy, chúng ta hãy học theo Rokossovsky, dùng xe máy kéo những cành cây này chạy trên sa mạc, tạo ra ảo giác rằng một đội quân thiết giáp hùng hậu đang rút lui.
"Còn toàn bộ lực lượng của chúng ta sẽ mai phục trong vùng đồng bằng ngập lũ ven sông Nile."
Đúng lúc này, Tham mưu trưởng Quân đoàn Châu Phi cũng vội vã chạy đến, vừa lúc nghe được câu nói cuối cùng, liền kinh ngạc thốt lên: "Nhưng làm thế nào để đối phó với tàu pháo hạng nặng nước nông của quân địch? Loại tàu đó tuy có lớp giáp yếu, nhưng cũng đủ để chống lại pháo 88 ly của chúng ta, ngay cả pháo 150 ly của chúng ta cũng chưa chắc đã bắn thủng được nó!"
Erwin dùng ngón tay trỏ gõ nhẹ vào đầu: "Động não một chút đi. Chúng ta có thể dùng pháo 88 ly và 150 ly tiêu diệt những chiếc pháo hạm hộ tống, sau đó dùng thuyền áp sát và chiếm lấy tàu pháo hạng nặng."
Tham mưu trưởng và viên phó quan: "Hả?"
Erwin nói tiếp: "Tôi đã nghiên cứu bản thiết kế tàu pháo hạng nặng nước nông của địch mà Bộ phận Tình báo đánh cắp được, hầu hết các khẩu pháo phụ của chúng đều không được bọc thép, chúng ta có thể dùng súng máy hạng nặng và pháo tự động bắn phá, gây thương vong lớn cho đối phương. Ngoài ra, chúng ta còn có thể dùng pháo tăng và lựu pháo 150 ly.
"Còn pháo chính của tàu pháo hạng nặng nước nông cần tới 30 giây mới có thể bắn một loạt đạn, chỉ cần chúng ta chú ý đội hình, thì sẽ không phải lo lắng. Sau khi chiếm được tàu pháo, chúng ta có thể quay đầu ở hồ Nasser, sau đó xuôi dòng tấn công Alexandria. Chiếm được Alexandria, chúng ta sẽ có nguồn tiếp tết"
Viên phó quan và Tham mưu trưởng liếc nhìn nhau.
Tham mưu trưởng: "Kế hoạch này quá mạo hiểm, thưa tướng quân!"
Erwin nhìn Tham mưu trưởng: "Vậy anh thử nói xem, từ trước đến nay, có chiến dịch nào của chúng ta là không mạo hiểm?"
Tham mưu trưởng suy nghĩ một chút rồi đáp: "Lúc chúng ta vừa mới rời khỏi Libya -"
Erwin liên tục xua tay: "Không, không, tôi đang nói đến những trận chiến sau khi Hoàng đế bắt đầu chiến dịch chinh phục. Trong trận Melainia, chúng ta chỉ có một số lượng nhỏ xe tăng Panzer Ill và Panzer IV, vì muốn cuộc tấn công diễn ra suôn sẻ, nên đã phải sử dụng cả lực lượng Brandenburd.
"Chiến dịch phương Bắc càng như vậy, sử dụng không quân trên diện rộng để đột kích vào cụm pháo đài ven biển của địch, lại còn cả cuộc đổ bộ mạo hiểm nữa. Chẳng phải kế hoạch đó quá mức viển vông hay sao?
"Chiến dịch Carolin, để cho lực lượng xe tăng xuyên qua rừng rậm, chẳng phải rất mạo hiểm sao? Hay là chiến dịch ở vùng đất thấp, sử dụng lực lượng không quân để chiếm giữ Ant trước thời hạn, tất cả đều là những ý tưởng chưa từng có tiền lệ, quá sức viển vông!
"Đây là vinh quang của Prosen chúng ta, và giờ đây chúng ta sẽ tiếp nối vinh quang đó tại nơi đây. Khi chúng ta sáp nhập Mamluk vào bản đồ đế quốc, sẽ chẳng còn ai nhớ đến Rokossovsky nữa, mọi người sẽ ca tụng chúng ta, ca tụng ta."
Tham mưu trưởng vẫn mang vẻ mặt khó chịu, nhưng hắn không phản bác nữa.
Còn viên sĩ quan phụ tá thì tỏ ra phấn khích: "Quả thực là như vậy. Trong tình thế hiện tại, quân địch cũng sẽ cho rằng chúng ta chỉ có thể chạy trốn, chúng ta nhất định có thể đánh úp bất ngờ! Quá tuyệt vời, tướng quân, ngài quả thật là vị tướng quân số một của đế quốc!"
Erwin cười khổ: "Không, nếu như tôi có thủy lôi, có thể dùng thủy lôi để phong tỏa mặt sông, tôi đã chẳng hành động như vậy. Nhưng chúng ta không có thủy lôi, không có! Mẹ kiếp, tôi đã nói với hải quân từ sớm là tôi muốn thủy lôi rồi, sao đến giờ vẫn chưa đưa tới!
"Tôi cũng đã nói với Không quân là tôi muốn thủy lôi, Không quân đã cam kết là sẽ dùng thủy phi cơ cỡ lớn để đưa tới, cuối cùng cũng chẳng thấy đâu!"
Lúc này, ngay cả tham mưu trưởng cũng để lộ ra vẻ mặt đồng cảm: "Nếu không phải hải quân và không quân vô dụng như vậy, thì hậu cần của chúng ta cũng chẳng đến mức căng thẳng như thế này."
Erwin: "Không sao, chiếm được Alexandria, chúng ta sẽ có nguồn tiếp tế, thậm chí có thể phát động một cuộc tấn công mới, phong tỏa hoàn toàn con kênh đào đó, bóp nghẹt Liên Hiệp Vương Quốc!"
Ngày 4 tháng 8, thủ đô Ant.
Vương Trung vừa duỗi người, vừa đi đến bàn ăn, cầm lấy tờ báo đã được đặt sẵn trên bàn.
Vừa nhìn thấy tiêu đề trang nhất, mọi sự mệt mỏi của Vương Trung đều tan biến hết.
Đế quốc Prosen đánh bại hạm đội phòng thủ sông của Liên Hiệp Vương Quốc, áp sát Alexandria?
Cái quái gì thế này?
Ngủ một giấc dậy thế giới đã thay đổi rồi sao?
Chuyện này là thế nào, đây vẫn là Ant sao?
Vương Trung vội vàng nhìn tên tờ báo, quả thật vẫn là báo của Ant.
Vương Trung lại cam tờ báo chạy về phòng, xoa xoa mái tóc của Lyudmila đang chải đầu, xác nhận đây vẫn là vợ mình.
Lyudmila mang vẻ mặt khó hiểu: "Chuyện gì vậy? Có tin tức gì trên báo sao?"
Vương Trung lại nhìn vào tiêu đề trang nhất: "Không biết nữa, có một tin tức cực kỳ khó tin, hắn (chỉ Cáo Sa Mạc) đã làm thế nào vậy?"
Với tình trạng tiếp tế eo hẹp của quân Châu Phi, làm sao có thể men theo sông Nile để áp sát Alexandria?
Vương Trung: "Tôi phải đi gọi điện thoại, gọi vài cuộc điện thoại!"
Nói xong, Vương Trung vội vàng chạy đi.
Lyudmila và Nelly nhìn nhau, sau đó đồng loạt nhún vai. Trong lúc Vương Trung đang bận rộn tìm người xác nhận tình hình, thì bên bờ sông Nile, Erwin giao chiếc máy ảnh yêu quý của mình cho viên sĩ quan phụ tá, sau đó đứng ở bờ sông, tạo dáng đang nhìn vê phía xa, nơi có con tàu pháo hạng nặng nước cạn treo cờ Prosen.
Viên sĩ quan phụ tá tìm góc chụp, bấm máy.
Erwin: "Không được, tôi không nên đứng đó chụp như vậy, điều một chiếc Tứ Hào nòng dài tới đây!"
"Vâng!"
Người lính thông tin lập tức bắt đầu liên lạc, chẳng bao lâu sau, một chiếc Tứ Hào nòng dài đã chạy đến bờ sông, xe trưởng nhảy xuống xe, chào Erwin: "Tướng quân! Kính chào ngài!"
Erwin gật đầu, tùy ý phẩy tay, sau đó bắt đầu trèo lên xe tăng, xe trưởng thấy thế vội vàng đỡ lấy, lái xe cũng thò đầu ra giúp đỡ, kéo Erwin lên xe.
Vị thượng tướng tay trái vịn vào tháp pháo, tay phải cầm ống nhòm, tạo dáng đang quan sát con tàu pháo hạng nặng nước cạn ở phía xa.
Không cần Erwin ra lệnh, viên sĩ quan phụ tá đã bắt đầu tìm góc độ, chụp lia lịa.
Erwin: "Chờ chút, hình như vẫn còn phim, đợi tôi chui vào trong xe tăng, chụp thêm mấy tấm nữa."
Thế là Erwin chui vào trong xe tăng, thành thạo đeo tai nghe, để phần gọng tai nghe đè lên mũ - đây cũng là tạo hình kinh điển của các xe trưởng xe tăng Prosen.
Sau khi đã "Trang bị" xong cho bản thân, Erwin tạo dáng, viên sĩ quan phụ tá lại bắt đầu bấm máy.
Erwin: "Phải đảm bảo cả xe tăng và tàu pháo hạng nặng nước cạn đều nằm gọn trong khung hình đấy!"
"Yên tâm đi tướng quân."
Trong lúc Erwin đang bận rộn, hai người lính canh bên cạnh bắt đầu buôn chuyện:
"Sao tướng quân lại chụp mãi không xong vậy?”
"Tôi nghe nói tướng quân thực ra muốn làm nhiếp ảnh gia, lúc còn là tiểu đoàn trưởng, ngài ấy từng đoạt giải thưởng nhiếp ảnh đấy, hình như là giải thưởng lớn của toàn Prosen."
"Thật hay giả vậy?"
Lúc này, người lính thông tin chạy tới, chào: "Báo cáo, không quân liên lạc, thủy phi cơ chở thủy lôi hôm nay có thể hạ cánh trên sông!"
Erwin đang chụp ảnh bỗng dừng lại, cau mày nhìn người lính thông tin: 'Lẽ ra hai ngày trước chúng đã phải đến rồi! Như vậy thì tôi đã không cần phải mạo hiểm như thế này!"
Người lính thông tin tỏ vẻ bối rối: "Cũng không phải do tôi mà không quân không đến được, tướng quân."
Erwin lắc đầu: "Còn gì nữa không?”
"Còn nữa, liên đoàn không quân mang theo vũ khí bí mật hôm nay đã hoàn thành chuyển sân bay, ngày mai có thể tham chiến, vũ khí bí mật của họ rất hiệu quả đối phó với những chiến hạm cũ kỹ của hạm đội Aegean của Liên Hiệp Vương Quốc."
Erwin đáp lại bằng giọng điệu không mấy hào hứng: "Ừm, tôi biết rồi. Không có bọn họ, chúng ta cũng sẽ chiếm được Alexandria." Đề cử truyện "Tôi là Tiên": Nơi này có Vân Thần cầm radio dự báo thời tiết, có Quỷ Thần cầm dui cui điện. Có Hỏa Thần đeo súng phun lửa, có chân nhân đạo môn sử dụng súng lục làm pháp khí, có Long Vương Trường Giang canh giữ con đập lớn.
Khi bạn sở hữu kỹ thuật và sức mạnh vượt thời đại, bạn chính là thân tiên trong mắt người phàm.
(Hết chương) Chương 275: Chỉ tiêu thiết kế vũ khí mới
Ngày 6 tháng 8, Vương Trung nhìn thấy tờ nhật báo của đế quốc Prosen được ban tình báo gửi đến, trên bàn làm việc của ủy ban trang bị.
Bức ảnh trên trang nhất là hình ảnh thượng tướng Erwin đang nhìn về phía xa, nơi có con tàu pháo hạng nặng nước cạn treo cờ Prosen và cờ hải quân.
Ảnh chụp ở thời đại này có độ phân giải rất thấp, cộng thêm việc in ấn báo chí khiến chất lượng hình ảnh càng giảm, nên không thể nhìn rõ mức độ hư hại của con tàu pháo hạng nặng nước cạn.
Vương Trung nghiên cứu bức ảnh hồi lâu, nhưng không nhìn ra manh mối nào, bèn lên tiếng gọi: "Vasili, lại đây dịch giúp tôi một chút... À..."
Vasili đã đến trường học tập rồi.
Vương Trung bèn đổi giọng, gọi nữ thư ký trưởng của mình, quý bà Gabrielle: "Ulyanova, tìm giúp tôi một người biết tiếng Prosen!"
Chẳng bao lâu sau, một nữ văn thư biết tiếng Prosen được gọi đến văn phòng của Vương Trung.
Nữ văn thư có vẻ rất căng thẳng, sau khi vào phòng, cô nàng vẫn không ngừng chỉnh trang lại quần áo và tóc tai.
Vương Trung đưa tờ báo cho cô nàng: "Phiên cô dịch giúp tôi tiêu đề trang nhất."
Nữ văn thư giật mình: "Hả?”
Vương Trung: "Dịch tiêu đề trang nhất ấy."
"À, vâng ạ." Nữ văn thư cúi đầu bắt đầu dịch.
Nữ thư ký trưởng của Vương Trung, bà thím Gabrielle đứng bên cạnh, dùng ánh mắt nghiêm khắc nhìn chằm chằm nữ văn thư, rõ ràng là sẵn sàng lên tiếng khiển trách hành động vượt quá giới hạn của cô nàng bất cứ lúc nào.
Nữ văn thư: "Quân đội của đế quốc Prosen quang vinh đã dùng dũng khí và trí tuệ để tiêu diệt hạm đội nội hà hùng mạnh của Liên Hiệp Vương Quốc, đồng thời gây ra thiệt hại nặng nề cho lực lượng quân đội đi theo hộ tống hạm đội.
"Thượng tướng đế quốc Erwin .Johannes Eugen Rommel đã khéo léo lợi dụng tư duy cứng nhắc của quân địch, giả vờ cho toàn quân rút lui - thực chất những chiếc xe máy đó chỉ kéo theo cành cây.
"Lực lượng chủ lực của Quân đoàn Châu Phi đã mai phục ở vùng đồng bằng ven sông, phục kích hạm đội của Liên Hiệp Vương Quốc, tiêu diệt các tàu hộ tống, hơn nữa còn trèo lên tàu pháo hạng nặng nước cạn...'
Vương Trung nhíu mày, sao hắn lại cảm thấy chiến thuật này có chút giống với chiêu mà mình thường dùng nhỉ? Có phải Erwin này đang học theo mình không?
Nữ văn thư vẫn tiếp tục dịch, nhưng Vương Trung không còn để tâm đến nội dung trang nhất nữa - dù sao thì phần lớn còn lại đều là những lời lẽ khoa trương. Vương Trung bước đến trước quả địa cầu, tìm vị trí của Mamluk.
Nếu Alexandria thực sự bị Prosen chiếm đóng, hải quân hoàng gia sẽ mất đi căn cứ hải quân quan trọng nhất, rất có thể sẽ phải rút lui ve đảo Malta.
Cơ sở hạ tầng trên đảo Malta thực sự không tốt lắm, e là không thể nào hỗ trợ cho toàn bộ hạm đội. Hơn nữa, lượng vật tư dự trữ trên đảo Malta cũng không nhiều.
Trường hợp xấu nhất là hải quân hoàng gia phải rút hoàn toàn khỏi biển Aegean, co cụm về Gibraltar.
Nếu điều đó xảy ra, con kênh đào sẽ hoàn toàn nằm trong tay Prosen, tàu thuyên của bọn chúng có thể đi qua kênh đào để tiến vào biển Barakha.
Tất nhiên, hải quân hoàng gia chắc chắn sẽ không yếu đến mức để mặc cho Prosen vận chuyển binh lính và vật tư đến Balath.
Liên Hiệp Vương Quốc bị cắt đứt tuyến đường vận chuyển qua kênh đào cũng sẽ không sụp đổ ngay lập tức, thực tế là hiện tại, phần lớn ngành sản xuất công nghiệp của Liên Hiệp Vương Quốc đều tập trung ở Canada, ngành công nghiệp trong nước cũng dần khôi phục sau khi cường độ không kích của không quân Prosen giảm xuống.
Hiện tại, chuỗi cung ứng công nghiệp của Liên Hiệp Vương Quốc không còn quá phụ thuộc vào Barakha, quặng sắt được nhập khẩu từ Úc, than đá được Hợp Chủng Quốc cung cấp, tất cả được đưa đến Canada để luyện thành thép với số lượng lớn, sau đó được chế tạo thành các sản phẩm công nghiệp.
Barakha hiện tại chủ yếu cung cấp binh lính và chè (trà).
Vương Trung nhìn quả địa cầu, suy nghĩ một hồi, hắn cảm thấy cho dù Mamluk có bị Prosen chiếm đóng thì dường như cũng không đến mức khiến cục diện toàn bộ chiến trường thay đổi một cách căn bản.
Chỉ là tiến độ của quân Đồng minh sẽ bị chậm lại một chút, như vậy... nói không chừng có thể nhân cơ hội đó, trước khi quân Đồng minh mở mặt trận thứ hai, sẽ tiêu diệt hoàn toàn Prosen.
Vương Trung không nhận ra rằng, những toan tính hiện tại của hắn rất giống với việc hắn chơi game "Hearts of Iron IV" trước khi xuyên không, chỉ khác là lần này, hắn thực sự là một vị tướng quân có thể quyết định sinh mạng của hàng vạn người, thuộc hạ của hắn cũng không còn là những dãy số 0 và 1 nữa.
Lúc này, nữ văn thư rốt cuộc cũng đã dịch xong trang nhất, cô nàng ngẩng đầu lên nhìn Vương Trung: "Báo cáo tướng quân, tôi đã dịch xong rồi ạ. Ngài có muốn tôi dịch tiếp trang sau không ạ?"
Vương Trung lắc đầu: "Không, không cần đâu, cô có thể quay về làm việc."
Vẻ mặt của nữ văn thư lộ rõ vẻ thất vọng.
Vương Trung hoàn toàn không để ý đến điều đó, hắn vẫn đang mải mê tưởng tượng về việc điều binh khiển tướng trên quả địa cầu.
Vẫn là làm chuyện này thú vị hơn.
Gabrielle ra hiệu bằng tay, giục nữ văn thư rời đi.
Cô gái đành phải bước ra khỏi phòng.
Gabrielle: "Tướng quân, ngài vẫn còn một tập tài liệu chưa xem đấy."
Vương Trung bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ miên man, trở về với thực tại phũ phàng.
"Tôi thấy trong thời gian tôi đi đánh trận, ủy ban vẫn hoạt động rất tốt, có thực sự cần tôi phê duyệt những tài liệu này không?" Vương Trung hỏi.
Gabrielle đẩy gọng kính lão lên: "Tất nhiên là cần rồi ạ."
Vương Trung đành phải ngồi xuống trước bàn, bắt đầu xem tài liệu, kết quả là tài liệu đầu tiên chính là bản yêu cầu về pháo tự hành tấn công đô thị mà Vương Trung đã đề xuất sau khi trở về từ chiến trường.
Các văn thư của ủy ban đã cụ thể hóa những yêu cầu mà Vương Trung đưa ra thành những chỉ tiêu thiết kế chỉ tiết.
Vương Trung nhanh chóng xem qua nội dung, lắc đầu: "Không, không đúng, tính cơ động của bản thiết kế này quá tốt, chúng ta không cần nó di chuyển quá nhanh, cũng không cần nó có khả năng cơ động đường dài, ý tôi là thứ này sẽ được vận chuyển bằng đường sắt đến tiền tuyến.
"Động cơ của nó chỉ cần đủ để di chuyển từ nhà ga đến tuyến đầu là được. Hiểu ý tôi chứ? Hy sinh khả năng cơ động và tốc độ bắn, để đổi lấy uy lực hủy diệt kinh người cho mỗi phát bắn và lớp giáp bảo vệ dày đến mức có thể di chuyển ngang dọc trong thành phố."
Vương Trung nói xong, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Gabrielle vẫn đang đứng im, vẻ mặt nghiêm nghị.
Vương Trung: "Cô có nghe thấy tôi vừa nói gì không?”
"Tôi sẽ chuyển lời của ngài cho những người chịu trách nhiệm xây dựng bản thiết kế, hoặc là ngài có thể tự tay viết những ý kiến của mình vào tài liệu." Quý bà Gabrielle đáp.
Vương Trung đưa tay lên đỡ trán - Gabrielle vốn chẳng hiểu gì về quân sự, nói với bà ta thì có ích gì chứ.
Thế là Vương Trung cầm bút lên, gạch bỏ chỉ số tốc độ, sau đó viết ý kiến của mình vào bên cạnh.
Mẹ kiếp, trước kia những lời phê bình này đều là do Vasili viết!
Sau khi hoàn thành xong tài liệu đầu tiên, Vương Trung mở tài liệu tiếp theo ra, phát hiện đây cũng là bản yêu cầu mà hắn đã đề xuất sau khi trở về từ tiền tuyến, bản yêu cầu về thiết kế xe tăng đột phá hạng nặng.
Bản thiết kế này khá phù hợp với ý tưởng của Vương Trung, những chỉ số được đề xuất rất gần với xe tăng IS-3 của Trái Đất.
Chỉ là không biết khi chế tạo ra, nó sẽ trông như thế nào. Mặc dù Vương Trung nhận ra IS-3, nhưng bảo hắn vẽ bản thiết kế thì chịu, chỉ có thể chờ các kỹ sư thiết kế phác thảo ra hình dáng đại khái, sau đó hắn mới có thể dựa theo trí nhớ của mình để chỉnh sửa.
Sau khi ký tên thông qua tài liệu thứ hai, Vương Trung mở tài liệu thứ ba.
"Chỉ tiêu thiết kế xe tăng hạng trung 30 tấn sử dụng tháp pháo hình tròn".
Chính là nó! Với trình độ công nghiệp hiện tại của Ant, e là không thể chế tạo ra T-54 thực thụ, nhưng sang năm, khi những chiếc máy móc do Hợp Chủng Quốc viện trợ được đưa đến, trình độ kỹ thuật của công nhân trong các nhà máy cũng được cải thiện, khi đó mới có hy vọng.
Tất nhiên, không thể đặt hết hy vọng vào một chỗ, cần phải có một phương án an toàn hơn, tăng trọng lượng của xe tăng lên 40 tấn, chế tạo ra một loại xe tăng mới có thể đối đầu với xe tăng Panther.
Vương Trung điều chỉnh một chút các chỉ số của xe tăng tháp pháo hình tròn, sau đó ký tên phê duyệt.
Làm xong, Vương Trung ngừng xem xét tài liệu, nói với Gabrielle: "Gọi lão hiệu trưởng đến đây, tôi cần phải đề xuất một yêu cầu mới."
Gabrielle: "Ngài nên xem xét xong tập tài liệu trước đã, không biết hai người sẽ bàn bạc đến bao giờ đâu."
Vương Trung suy nghĩ một chút, cảm thấy bà ta nói cũng có lý, bèn gật đầu: "Được rồi." Trong lúc Rokosovky và thuộc ha đang thảo luận về chỉ tiêu thiết kế của loại xe tăng mới, thì ở ngoại 6 Alexandria.
Thượng tướng Erwin đang đứng trên một ngọn đồi nhỏ, dùng ống nhòm quan sát quân cảng ở phía xa.
Hạm đội của Liên Hiệp Vương Quốc đã rời khỏi vị trí neo đậu, đang nã pháo vào quân đội Prosen, hỏa lực dữ dội của các khẩu pháo trên tàu chiến quả thực không phải là thứ mà một con tàu pháo hạng nặng nước cạn có thể so sánh được.
Hỏa lực dữ dội đó đã khiến cho Quân đoàn Châu Phi của Erwin không thể nào nhúc nhích được trong suốt hai ngày qua.
Hôm nay không quân hứa hẹn sẽ dùng công kích mạnh mẽ chấn nhiếp hạm đội Liên Hiệp Vương Quốc, khiến cho bọn họ bỏ thủ Alexandria.
Nhưng không quân đã nói thời gian đã qua một tiếng, hải quân hoàng gia của Liên Hiệp Vương Quốc còn đang trút lửa đạn ở bờ bên kia, không có ý định dừng lại.
Ngay khi Erwin định từ bỏ, pháo binh bên cạnh trạm quan sát hô to: "Máy bay! Máy bay của chúng tal
Vừa đặt kính viễn vọng xuống, Erwin lập tức khôi phục tư thế quan sát.
Hắn nhìn thấy Stuka xếp thành hàng chỉnh tề từ phía bắc bay tới. Cao hơn là một lượng lớn máy bay ném bom hạng nặng, nhưng Erwin không nhìn thấy máy bay vận tải vũ khí bí mật trong truyền thuyết.
Stuka bắt đầu lao xuống, trong tiếng rít, xung quanh quân hạm Liên Hiệp Vương Quốc trên mặt biển bắt đầu dâng lên cột nước cực lớn.
Hạm đội pháo kích của địch lâm vào hỗn loạn, mỗi chiếc tàu đều đang vội vã né tránh công kích của máy bay ném bom bổ nhào.
Đồng thời, máy bay ném bom hạng nặng bắt đầu tấn công các thiết bị ở cảng.
Erwin mắng một câu: "Mẹ kiếp, bọn chúng còn ném bom cả vật tư chất đống ở cảng! Chúng ta còn trông cậy vào chỗ vật tư đó để ăn đấy! Chết tiệt! Sao không thấy chúng dùng vũ khí bí mật đó để xử lý hải quân Hoàng gia đi! Ném bom vật tư của tôi làm cái quái gì?”
Đúng lúc này, Erwin bỗng nhiên chú ý tới hai chiếc máy bay ném bom cỡ trung bay theo sau đội hình máy bay ném bom.
Hắn nhìn thấy một chiếc trong đó ném xuống một thứ lấp lánh, ban đầu hắn cho rằng đó là phản quang, sau đó phát hiện không phải, thứ đó hình như có đèn riêng, đang nhấp nháy trên không trung.
Erwin mơ hồ nhớ tới, hình như Viện Khoa học Đế quốc đã nghiên cứu ra một loại bom có thể điều khiển từ xa, gọi là Fritz X gì đó, chẳng lẽ đó chính là thứ đó?
Erwin nhìn quả Fritz X bay thẳng về phía chiến hạm của hải quân Hoàng Gia.
Hắn bắt đầu cầu nguyện, cầu nguyện quả bom này có thể trúng đích!
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, quả bom đánh trúng giữa tàu chiến, ngay lập tức xuyên thủng công trình gần ống khói, tạo thành một lỗ thủng lớn khủng bố.
Khoảnh khắc tiếp theo, chẳng có gì xảy ra.
Erwin nhíu mày. Lenao là bom hỏng? Vũ khí bí mật gì mà lại rác rưởi vậy?
Ngay sau đó, boong tàu ở giữa chiến hạm cong lên!
Tiếp theo, một vụ nổ lớn xảy ra, ánh lửa màu da cam xuyên thủng boong tàu, bốc lên bầu trời, tạo thành một đám mây hình nấm khổng lồ——
Sóng xung kích quét qua toàn bộ cảng trước cả tiếng nổ, toàn bộ kính ở thành Alexandria đều vỡ vụn.
Sau đó, tiếng nổ chói tai suýt chút nữa xé toạc màng nhĩ Erwinl
Chiến công đầu tiên của bom điều khiển từ xa, đã ra đời!
"Ngươi biết không? Ta từng là người lợi hại nhất trên thế giới này, ngay cả chư thần cũng không thể làm gì ta, chỉ cần ta có thể tìm được thân thể, là có thể hồi sinh."
"Vậy thì sao?”
"Vậy nên... Ai đã giấu thi thể của ta đi!"
(Hết chương)
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ Chuong 276: Chien tuyen Nhiet Sa 1
Liên Hiệp Vương Quốc, chiến ham WarSpite của hải quân hoàng gia.
Phó chỉ huy hạm đội, Huân tước Cunningham, buông kính viễn vọng xuống, dùng mắt thường nhìn đám mây hình nấm hình thành từ vụ nổ.
Mọi người trên cầu tàu đều đang căng thẳng tìm kiếm hướng bắn của pháo - theo bản năng họ cho rằng đây là kiệt tác của một khẩu pháo chính cỡ lớn.
Huân tước Cunningham: "Không cần tìm nữa, đây là bom điều khiển từ xa của Prosen, quân đội Ant đã từng thấy qua, còn thu được một quả bom chưa nổ, Viện Khoa học Hoàng gia đã chế tạo thành công thiết bị gây nhiễu, nhưng vẫn đang trong quá trình thử nghiệm."
Đại phó kinh hô: "Vậy bây giờ phải làm sao?"
"Ra lệnh cho khu trục hạm thả khói ngụy trang, thứ này chỉ là hổ giấy, thao tác viên phải dùng mắt để dẫn đường, một khi tâm nhìn bị che khuất bởi khói thì nó cũng chỉ là một quả bom thông thường."
Sau khi mệnh lệnh của Huân tước Cunningham được truyền đạt, các khu trục hạm bắt đầu thả khói, một chiếc khu trục hạm lớp G còn chạy với tốc độ cao đến vị trí chắn gió của tàu WarSpite, bắt đầu thả khói.
Lúc này chuông điện thoại vang lên, hạm trưởng tàu WarSpite nhấc điện thoại, trả lời vài câu rồi báo cáo với Huân tước: “Trạm quan sát phòng không phát hiện máy bay địch quay lại, hướng 171!"
Huân tước Cunningham: "Xoay bánh lái hết cỡ về bên trái! Báo cáo của quân đội Ant nói rằng phạm vi theo dõi của loại bom này không lớn, toàn lực tiến về phía trước!"
Hạm trưởng lặp lại mệnh lệnh của Huân tước: "Toàn lực tiến về phía trước, xoay bánh lái hết cỡ về bên trái!"
Thủy thủ lái tàu bắt đầu điên cuồng xoay bánh lái, thủy thủ ba phụ trách vừa lặp lại mệnh lệnh vừa đẩy cần điều khiển đến vị trí tốc độ tối đa.
Vài giây sau, chuông điện kêu lên, kim đồng hồ cũng di chuyển đến vị trí tốc độ tối đa, điều này có nghĩa là phòng động cơ đã nhận được mệnh lệnh.
Huân tước nắm chặt tay vịn trong buồng lái, những người khác cũng nắm chặt lấy bất cứ thứ gì có thể nắm được bên cạnh.
Chỉ có thủy thủ lái tàu vẫn đang điên cuồng xoay bánh lái, cho đến khi bánh lái không thể xoay thêm được nữa.
Thủy thủ lái tàu hô lớn: "Đã xoay bánh lái hết cỡ về bên trái!"
Vừa hô xong, hắn cũng nắm chặt lấy bánh lái.
Lúc này, boong tàu dưới chân mọi người bắt đầu nghiêng.
Đại phó nhìn chằm chằm vào đồng hồ đo độ nghiêng, hô lớn: "Nghiêng 5 độ!"
Vừa dứt lời, kim đồng hồ đo độ nghiêng đã chỉ đến 10 độ, con tàu già WarSpite đang dốc toàn lực để chuyển hướng.
Một chiếc khu trục hạm lớp G số hiệu H91 cắt ngang qua đường đi của tàu WarSpite, làn khói dày đặc từ ống khói của nó che khuất gần hết tâm nhìn của cầu tàu. Đại phó hô lớn: "Nghiêng 15 đội"
Huân tước: 'Lái ngược lại!"
Thủy thủ lái tàu lại bắt đầu điên cuồng xoay bánh lái.
Nhưng toàn bộ thân tàu vẫn nghiêng, bởi vì một chiến hạm lớn như vậy muốn thay đổi trạng thái di chuyển không phải là chuyện đơn giản.
Mãi đến vài chục giây sau khi thủy thủ lái tàu bắt đầu xoay bánh lái, độ nghiêng của boong tàu mới bắt đầu giảm bớt.
Huân tước Cunningham còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, trong ống liên lạc đã truyền đến tiếng hét của lính quan sát phòng không: "Quả thứ hai đến rồi! Tôi thấy quả thứ hai rồi!"
Huân tước: "Bắn pháo phòng không! Dù không bắn trúng thì cũng phải gây nhiễu đường bay của nó!"
Tiếng pháo phòng không vang lên dôn dập từ bên ngoài cầu tàu.
Bản thân Huân tước cũng lao ra khỏi buồng lái, đứng trên đài quan sát bên cạnh, ngẩng đầu nhìn thứ đồ chơi có thể đánh chìm soái hạm của hạm đội chỉ với một quả.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một vật thể rơi xuống mạn phải của tàu WarSpite, cách đó chưa đến một hải lý (đơn vị đo khoảng cách trên biển, một hải lý bằng 1852 mét), cột nước bắn lên trông giống như vụ nổ của một khẩu pháo 4 inch一一
Huân tước vừa nghĩ như vậy, một lượng nước biển lớn đã dâng lên từ mặt biển và phun trào lên.
Sóng xung kích từ dưới nước truyền đến, khiến boong tàu rung chuyển dữ dội.
Nước biển trên trời rơi xuống như trút nước, đổ ập xuống người Huân tước.
Ông mặc kệ, quay đầu lại hỏi: "Tình hình thế nào? Có bị rò rỉ nước không?"
Người bình thường có thể nghĩ rằng một quả bom phát nổ cách đó 200 mét sẽ không ảnh hưởng gì đến con tàu, nhưng Cunningham là một thủy thủ lão luyện, ông biết rằng sóng xung kích truyền đi xa hơn và mạnh hơn dưới nước, ngay cả một vụ nổ cách đó 200 mét cũng có thể làm hỏng thân tàu và gây rò rỉ nước.
Lý do tại sao bom chìm có thể tấn công tàu ngâm cũng là vì điều này, một quả bom chìm phát nổ cách đó hơn 100 mét cũng có thể gây hư hỏng cho tàu ngầm.
Đại phó: "Bộ phận kiểm soát thiệt hại đang kiểm tra, hiện tại chưa có vấn đề gì, chỉ có một số đường ống bị rò rỉ nước."
Huân tước Cunningham lau mồ hôi lạnh, quả bom đầu tiên đã được tránh thoát.
Lúc này, một thủy thủ đang quan sát bên cạnh Huân tước đột nhiên hét lên: "Nhìn kìa!"
Huân tước nhìn theo hướng tay người thủy thủ, nhìn thấy nửa trước tàu chiến Nữ hoàng Elizabeth bị nổ thành hai đoạn đang nhô lên cao, sau đó cắm thẳng xuống nước.
Trên tàu, đủ loại đồ vật không ngừng rơi xuống, nhìn kỹ thì thấy rất nhiều trong số đó là con người.
Người thủy thủ đang quan sát thấp giọng thốt lên: "Chúa ơi, con người rơi xuống như rác vậy."
Huân tước vừa định trả lời thì một thủy thủ khác lại chỉ tay lên trời hét: "Nhìn kìal"
Huân tước tưởng rằng đó là một quả bom điều khiển từ xa khác, nhưng khi ngẩng đầu lên, ông lại thấy vô số vệt khói bay về phía phi đội Prosen trên bầu trời, cuối cùng không quân hoàng gia cũng đã đến! Tiếng reo hò vang lên khắp tàu WarSpite, từ boong pháo phòng không, boong đèn pha đến boong tàu nhỏ - mọi người đều đang reo hò.
Huân tước Cunningham quay đầu lại, ra lệnh cho sĩ quan nhất phó: "Gửi lời chào đến không quân hoàng gia. Sau đó, hạm đội tiếp tục thực hiện nhiệm vụ bắn phá quân Prosen bên ngoài thành phố."
"RõU"
Thượng tướng Erwin Rommel mím môi, cau mày nhìn hạm đội hải quân Hoàng gia trên biển.
Lúc này, sĩ quan tham mưu truyền tin nói: 'Không quân nói rằng không quân hoàng gia đã điều động máy bay từ sân bay gần El Alamein, họ hỏi tại sao chúng ta không chiếm tất cả các sân bay."
Erwin Rommel cuối cùng cũng không kìm nén được cơn giận: "Bởi vì tôi cần tiếp tết Không chiếm được Alexandria thì lấy đâu ra tiếp tế! Làm sao tôi có thể quét sạch các sân bay ở phía đông?"
Sĩ quan tham mưu truyên tin: "Vậy... cứ trả lời như vậy sao?”
"Không/' Erwin hít một hơi thật sâu, Thôi bỏ đi, trả lời không quân như thế này: Cảm ơn sự hỗ trợ của các bạn, sự yểm trợ của các bạn đã giúp chúng tôi có được nửa tiếng đồng hồ quý giá, chúng tôi đã tấn công vào thành phố, hiện đang giao tranh với lục quân Liên Hiệp Vương Quốc ở cự ly gần. Ngoài ra, trong cuộc không kích vào ngày mai, yêu cầu không sử dụng máy bay ném bom bay ngang để ném bom vào cảng, đặc biệt là khu vực bến tàu, chúng tôi rất cần số hàng tiếp tế ở đó. Chỉ vậy thôi, cậu lặp lại một lần nữal"
Sĩ quan tham mưu truyên tin viết xuống chữ cái cuối cùng, sau đó đọc to lại một lần.
Erwin phẩy tay.
Sĩ quan tham mưu truyên tin vội vã rời đi.
Vị thượng tướng tiếp tục nhìn những chiến hạm đang nhả đạn trên biển, chửi rủa: "Lũ khốn đó rốt cuộc có bao nhiêu đạn vậy, bắn lâu như vậy rồi mà vẫn chưa hết đạn sao?"
Tham mưu trưởng: "Nghe nói hải quân giao chiến có thể kéo dài cả ngày, ban đêm còn đánh đêm, ban ngày hôm sau lại tiếp tục đánh tiếp. Có lẽ họ mang theo rất nhiều đạn dược."
Thượng tướng Erwin Rommel mắng: "Nếu là xe tăng của chúng ta thì bắn một ngày như vậy đã hết đạn từ lâu rồi. Tại sao gã béo của Liên Hiệp Vương Quốc năm đó không chế tạo một chiếc tuân dương hạm chạy trên mặt đất nhỉ?"
Tham mưu trưởng chỉ biết cười khổ.
Tại thủ đô của Đế chế Mamluk, do Liên Hiệp Vương Quốc và quân đội Mamluk kiểm soát.
Thượng tướng Bernard Montgomery vỗ ngực trước mặt Quốc vương Mamluk: "Bọn họ tuyệt đối không thể nào chiếm được Alexandria, chúng ta có một lực lượng lớn trong thành phố, còn có cả binh sĩ Gurkha thiện chiến, lính thủy đánh bộ của hải quân hoàng gia cũng ở trong đó.
"Hơn nữa, đêm nay chúng ta sẽ điều động lực lượng đặc nhiệm Commando đi ám sát Erwin, tên tướng được Hoàng đế Prosen trọng dụng, đồng thời phá hủy cả kho tiếp tế của hắn! Quân đội Prosen ở Châu Phi sẽ tan rã như rắn mất đầu!"
Quốc vương của Mamluk là một gã béo nặng gân 200kg, nghe nói chưa bao giờ ngừng ăn, lúc này cũng vừa ăn đùi gà vừa nghe Thượng tướng Montgomery nói. Đợi vị tướng nói xong, ông ta mới miễn cưỡng lấy đùi gà ra khỏi miệng, suy nghĩ một lúc rồi nói bằng cái miệng đầy dầu mỡ: "Ừm, tốt lắm! Nếu như quân địch không thể nào chiếm được Alexandria, vậy chúng ta có thể không cần dời đô nữa phải không? Ta có thể yêu cầu quản gia của ta ngừng việc di chuyển vàng bạc châu báu của ta chưa?"
Tướng quân Montgomery nhíu mày: "Ngài đã bắt đầu di chuyển vàng bạc châu báu rồi sao?"
Gã béo nhún vai - vì quá béo nên động tác này trông như thể sắp làm rung chuyển cả mặt đất: "Phòng ngừa vạn nhất. Châu báu của ta hơi bị nhiều."
Tướng quân Montgomery: "Trong đó có cả kho báu của Mamluk sao? Ví dụ như xác ướp?”
"À, những thứ đó hả, những thứ đó đều bị Carolin và Liên Hiệp Vương Quốc lấy hết rồi, chúng tôi chỉ còn lại một ít bia đá thôi, chẳng lẽ ngài quên rồi sao?" Quốc vương hỏi ngược lại.
Tướng quân Montgomery có chút xấu hổ: 'À, đó là đang thay mặt bảo vệ."
"Đúng vậy, đúng vậy, thay mặt bảo vệ di tích văn hóa của chúng tôi, thay mặt bảo vệ kênh đào của chúng tôi, được một cường quốc như Liên Hiệp Vương Quốc hầu hạ, thật là quá sung sướng!" Vị quốc vương béo ú nói với vẻ chân thành.
Tướng quân Montgomery đột nhiên không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện này nữa, ông nói: "Vậy tôi xin phép đi xử lý công việc quân sự, nếu ngài có yêu cầu gì, xin cứ trực tiếp nói với ngài Toàn quyền."
Nói xong, không đợi Quốc vương trả lời, vị tướng chào một cái rồi xoay người rời khỏi đại sảnh nguy nga tráng lệ.
Ra khỏi đại sảnh, làn gió nóng từ sa mạc thổi vào mặt khiến Thượng tướng Montgomery toát mồ hôi hột.
Sĩ quan phụ tá đứng đợi bên ngoài, thấy Montgomery đi ra liền lập tức đứng dậy: "Tướng quân, sư trưởng Sư đoàn Thiết giáp số 7 đang đợi ngài ở sở chỉ huy."
Montgomery gật đầu: "Tốt, quân Prosen bây giờ chắc chắn đã rất mệt mỏi, đợi bọn chúng đánh vào thành phố, giằng co với lính thủy đánh bộ và binh sĩ Gurkha một hai ngày, chúng ta sẽ nhân cơ hội phản công. Lần này nhất định phải chôn sống "Con cáo sa mạc" đó."
Thượng tướng Montgomery hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn về phía bầu trời - lúc này trên sa mạc xuất hiện ảo ảnh, có thể nhìn thấy rõ ràng Tượng Nhân sư và Kim tự tháp Giza ở cách xa El Alamein.
Montgomery nhìn chằm chằm vào ảo ảnh, nói: "Không ngờ chúng ta cũng phải sử dụng chiến thuật của Rokkosovsky bên Ant, dùng không gian và khoảng cách tiếp tế để triệt tiêu sức chiến đấu của Prosen. Thật là khó chịu, chẳng khác nào thừa nhận rằng người Prosen là một chủng tộc ưu tú hơn."
Sĩ quan phụ tá: "Nhưng chúng ta sẽ là người chiến thắng cuối cùng. Người chiến thắng cuối cùng mới là người ưu tú hơn, phải không ạ?”
Montgomery suy nghĩ một lúc rồi cười: "Cậu nói đúng, người Prosen có thể rất giỏi chiến đấu, nhưng nếu chúng ta là người chiến thắng cuối cùng, vậy thì chúng ta mới là người ưu tú hơn. Đi thôi, đến sở chỉ huy.'
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận