Hỏa Lực Đường Vòng Cung

Chương 301: Hành Động Đặc Chung

Chương 301: Hành Động Đặc ChungChương 301: Hành Động Đặc Chung
Chương 301: Hành Động Đặc Chung
"Bác sĩ" lên xe máy, nói với đội viên Commaando: "Chờ một lát, chờ tôi cải trang xong đã."
Dứt lời anh ta lấy hộp trang điểm ra mở, cởi mũ quân đội treo trên kính chiếu hậu xe máy, tháo kính mắt xuống đặt lên đùi, bắt đầu thao tác trước gương trong hộp trang điểm.
Tài xế xe máy nhìn thấy bác sĩ thao tác, con mắt dần dần trợn to, cuối cùng trở nên giống như nhìn thấy quỷ, miệng cũng há hốc.
Thao tác xong xuôi,'Bác sĩ" bỏ bút lông mày vào hộp trang điểm, đóng hộp lại cái "bụp", nhìn về phía tài xế: "Đừng có vẻ mặt thiếu kiến thức như vậy, vợ anh cũng biết trò này."
"Tôi chưa vợ." Tài xế thành thật đáp.
"Bác sĩ' dừng lại, nhìn tài xế: "Vậy nếu anh chết trong nhiệm vụ nguy hiểm như vậy thì sao?"
Tài xế cười nói: "Vậy là Liên Hiệp Vương Quốc bớt đi một người phụ nữ khóc lóc, chẳng phải rất tốt sao?"
"Bác sĩ" suy nghĩ một chút, cũng cười: "Anh nói vậy cũng không sai, nhưng đội trưởng .Jonathan của các anh sau khi hoàn thành nhiệm vụ lần đầu tiên trở về là vội vàng đi kết hôn đấy."
"Đó là vì tình yêu tự tìm đến cửa, còn tôi nếu có thể lên trang nhất báo chí trở thành anh hùng ai ai cũng biết thì chắc cũng kết hôn rồi, ngài chuẩn bị xong chưa?”
"Chờ chút!" Bác sĩ cất hộp hóa trang, bỏ giấy tờ cũ trong người vào túi, lấy ra một bộ giấy tờ mới nhét vào túi, lại đeo kính mắt và đội mũ quân đội,'Xong rồi, đi thôi!"
Tài xế đạp ga một cái, xe máy gầm rú lao ra khỏi chỗ ẩn nấp, gia nhập dòng xe cộ trên đường, chạy như bay bên cạnh hàng xe tải dài dằng dặc, nhanh chóng vượt qua bảy tám chiếc xe tải.
Họ đi qua một trạm gác dẫn đường, Thượng úy thủ trạm vừa thấy quân hàm "Bac sĩ' liền tránh sang một bên nhường đường.
Vì tất cả mọi người đều đang tập trung nhìn vào chiếc xe máy, trạm gác không ai nhìn thấy một nhóm người mượn màn đêm vừa buông xuống, luồn qua mép xe tải chui vào gầm xe.
Rất nhanh, xe máy đã chạy đến cổng chính đầu cầu, dừng lại trước mặt sĩ quan chặn đường, Bác sĩ" xuống xe, không nói gì, mà là lấy ra hộp thuốc lá mạ vàng, rút một điếu thuốc lá ra ngậm vào chiếc tẩu dài.
Hắn ngậm tẩu thuốc, đi đến trước mặt viên sĩ quan chặn đường, nhìn viên sĩ quan với vẻ đầy ẩn ý.
Đó là một Thiếu úy người Prosen, hoàn toàn không nhận ra "Bác sĩ" chính là vị Thượng tá vừa rồi, thậm chí còn không để ý biển số xe máy chưa được thay.
Vị Thiếu úy do dự một chút, rồi vẫn lấy bật lửa ra châm thuốc cho "Bác sĩ".
Bác sĩ rít một hơi dài, dùng tiếng Prosen pha giọng cà ri hỏi: "Chuyện gì thế này? Các anh chặn đám tàn quân rút lui ở đây là muốn chặn tâm bắn của chính mình à? Lính Ant rất giỏi đánh cận chiến đấy!"
Hàng xe dài dằng dặc quả thực đã che khuất toàn bộ tâm bắn của súng máy trên đầu cầu, pháo phòng không đặt nằm ngang cũng không thể bao quát đường cái, bộ binh Ant có thể ung dung tiến đến cự ly gần.
Vị Thiếu úy nhìn đoàn xe, lắc đầu: "Chúng tôi nhận được lệnh là không được để bất cứ ai đi qua, nhưng tôi cũng không muốn đám người này chặn tâm bắn của mình, cho nên mời họ quay lại đi, nói với tôi cũng vô ích."
Vừa dứt lời, viên sĩ quan chỉ huy quân đội Balath liền hét lên: "Trên bãi biển xuất hiện mười vạn quân Ant (thực ra không có), mấy trăm chiếc xe tăng (cũng không nhiều như vậy), chúng tôi đến đó là chịu chết! Tướng của chúng là Rokossovsky đấy, có người chạy thoát đã tận mắt nhìn thấy, Rokossovsky giơ cao lá cờ đỏ, đám lính đi qua bên cạnh hắn đều phát sáng đỏ hai mắt!"
Vị Thiếu úy cười lạnh: "Mê tín, làm gì có chuyện Rokossovsky thần thánh như vậy! Hắn ta vừa mới bị đế quốc đánh cho chạy khỏi Yeisk, quân đội tổn thất hơn một nửa! Hắn ta cũng chỉ đến thế mà thôi!"
Đây là chiến thuật tuyên truyền của Prosen, giống như "chiến báo đại bản doanh" và "Giết địch một trăm triệu Hổ Cứ Bảo đảo' của Trái Đất, sau này tình huống kiểu này chắc chắn sẽ còn nhiều.
Bác sĩ: "Nhìn sĩ khí của họ kìa, không đâu, họ sẽ không quay lại đâu. Anh nên báo cáo tình hình này cho chỉ huy của anh đi, để họ đi qua, như vậy tâm bắn của các anh sẽ thông thoáng, họ cũng có thể chạy trốn vào đất liền, biết đâu chạy được một lúc là họ hồi phục tỉnh thần, lại có thể trở thành quân bạn chia sẻ gánh lo cho đế quốc thì sao."
Người Prosen suy nghĩ một chút, xoay người đi đến chỗ điện thoại của trạm gác, nhấc điện thoại lên nói: "Cho tôi gặp Thượng tá Le Bon. Thượng tá, hiện tại đám tàn quân Balath đang tháo chạy chặn tâm bắn của chúng ta, có nên để họ qua cầu trước không ạ. Bây giờ họ chẳng giúp ích được gì, nhỡ đâu lính Ant đánh đến, họ còn có khả năng tấn công vào tuyến phòng thủ của chúng ta, dam phải mìn, vân vân."
"Vâng, họ bị quân Ant và Rokossovsky kia dọa vỡ mật rồi. Vâng, họ thề sống thê chết là Rokossovsky đang ở Balath. Vâng, kính chào ngài."
Cúp điện thoại, Thiếu úy Prosen đi đến trước mặt "Bác sĩ": "Thiếu tá đồng ý rồi. Nhưng mà, tôi chợt nhớ ra là vẫn chưa xác nhận thân phận của ngài, xin hỏi..."
"Bác sĩ' lấy giấy tờ ra: "Yêu cầu của anh rất chính đáng, đây là giấy tờ của tôi."
Vị Thiếu úy cau mày: "Đây là tiếng Balath, ngài phải có giấy tờ tạm thời mà chúng tôi có thể xem hiểu chứ, chính là loại in trên giấy ấy..."
Bác sĩ lấy ra một chiếc nhẫn có biểu tượng hoàng gia Balath: "Cái này anh xem hiểu chứ?"
Viên sĩ quan Balath đã sợ đến choáng váng, lập tức lùi lại nửa bước quỳ xuống đất: 'Điện hại"
Thiếu úy Prosen nhìn người Balath, trịnh trọng chào "Bác sĩ": "Thất kính, hóa ra là hoàng tử điện hại"
"Bác sĩ" lắc đầu: "Bình thường thôi, hoàng tử nước tôi nhiều như vậy, có một người bằng lòng ra tiền tuyến cũng không có gì lạ. Vậy có thể cho quân tôi đi qua chưa?"
Thiếu úy Prosen gật đầu: "Đương nhiên rồi ạ."
Hắn ta quay đầu ra lệnh cho binh lính: "Dọn chướng ngại vật! Cho đi, cho đi!"
Lính Prosen được huấn luyện bài bản, chỉ mười mấy giây đã dọn dẹp xong toàn bộ chướng ngại vật.
Viên sĩ quan Balath quỳ rạp xuống đất, nhìn "Bác sĩ" với vẻ mặt vô cùng cảm kích: "Điện hạ, đại ân đại đức của ngài, chúng tôi muôn đời khó quên."
"Đi nhanh đi." "Bác sĩ" phẩy phẩy tay, thật ra trong lòng đang lo ngay ngáy người ta hỏi "Ngài là hoàng tử nào", chỉ mong đám người Balath này đi cho khuất mắt, chỉ còn đám người Prosen là dễ lừa gạt.
Đoàn xe lái qua trạm gác, hướng về phía cây câu lớn.
Lính Prosen trên cầu hiển nhiên đã nhận được mệnh lệnh, không hề chặn đoàn xe lại. Tất cả mọi người đều đang đổ dồn sự chú ý vào đoàn xe, ngay cả lính canh trên tháp canh vòng ngoài của Prosen cũng đang nhìn xe tải Balath đi qua, hoàn toàn không ai nhìn thấy các đội viên đột kích đang luồn lách vượt qua bãi mìn trong bóng tối.
Phía đoàn xe, ngay khi chiếc xe tải thứ sáu vừa lái lên cầu lớn, tên lính gác ở đầu cầu nhìn sang chiếc xe tiếp theo, còn tâm mắt của đám lính trên đầu cầu thì bị chiếc xe tải che khuất —— ngay khoảnh khắc đó, một bóng người chui ra từ gầm xe, lao vọt vào bóng tối của công trình kiến trúc.
Sau khi bóng đen xuống xe, lập tức chui từ gâm cầu sang bờ bên kia, tìm thấy dây kíp nổ.
Hắn ta lấy kìm công binh ra,'cạch" một cái cắt đứt dây điện.
Lúc này, đèn pha từ phía thung lũng đối diện chiếu tới, bóng đen vội vàng co người lại, nấp vào bóng cầu.
Trên cầu, xe tải vẫn đang nối đuôi nhau đi qua.
Bên kia cầu, liên tục có những bóng đen nhảy xuống xe trong góc khuất tâm nhìn của lính Prosen, lăn vào trong bóng tối.
Cùng lúc đó, biệt đội Commaando đã âm thầm vượt qua bãi mìn và hàng rào dây thép gai.
Lính gác Hans đang lén hút thuốc, đột nhiên có người võ vai hắn ta.
Hắn ta giật nảy mình, tưởng là sĩ quan đến kiểm tra, điếu thuốc rơi xuống đất, kết quả quay đầu lại thấy cũng là lính trơn như mình, bèn thở phào nhẹ nhõm: "Mẹ kiếp, làm tao giật hết cả mình..."
Lời còn chưa dứt, miệng hắn ta đã bị bịt chặt, một đôi tay sắt từ phía sau siết chặt cổ họng, chỉ vài giây sau, cổ hắn ta đã gãy "rắc" một tiếng, không còn giãy giụa nữa.
Hans bị kéo vào trong bóng tối, một tên lính gác khác cao hơn hắn ta nửa cái đầu đứng vào vị trí của hắn,'cảnh giác" quan sát xung quanh.
Vài tên Commando vũ trang đầy đủ đi ngang qua người tên lính gác.
Phía bên này, bác sĩ thấy đoàn xe đã đi gan hết, bèn nói với Thiếu úy Prosen: "Chỉ huy của các anh đâu? Tôi muốn gặp anh ta."
Vị Thiếu úy vội vàng nói: "Ở trong doanh trại bên kia, chính là tòa nhà treo cờ Balath ở cửa ấy."
Dù sao thì đám lính Prosen này vẫn đang mặc quân phục Balath, treo cờ thì đương nhiên là treo cờ Balath rồi.
Lúc này bác sĩ đã nhìn thấy các đội viên Commando đang nap trong bóng tối chuẩn bị chiếm trạm gác, bèn nói: "Anh dẫn tôi đi đi."
Đem chỉ huy đi, lát nữa tốc độ phản ứng của quân địch khi đối mặt với cuộc tấn công sẽ chậm hơn.
Hơn nữa, người Prosen đúng là rất tuân thủ kỷ luật, nhưng không có nghĩa là không có sĩ quan ở trước mặt thì họ sẽ không lười biếng.
Vị Thiếu úy lộ vẻ khó xử: "Tôi phải bám trụ ở đây."
Bác sĩ: "Có sao đâu, chỉ mấy giây thôi mà, có chuyện gì xảy ra được chứ!"
Vị Thiếu úy suy nghĩ một chút, gật đầu: "Vâng, vậy tôi đưa ngài qua đó. Herman, anh chỉ huy thay tôi!" Một Thượng sĩ đeo hai huan chương chiến thương chào vị Thiếu úy: "RõI"
Đám người Prosen này, mặc dù đang mặc quân phục Balath, nhưng lại không chịu từ bỏ huân chương của mình, tên Thượng sĩ kia còn đeo cả Thập tự sắt trong cổ áo quân phục BalathI
Bác sĩ nhìn Thượng sĩ này thêm một cái, sau đó đi theo vị Thiếu úy vào bên trong.
Tài xế xe máy thấy thế vội vàng dừng xe ở bên cạnh, tay cầm súng tiểu liên chạy theo.
Vị Thiếu úy cảnh giác nhìn tài xế: "Đây là..."
Bác sĩ: "Thị vệ của tôi, anh ta không biết nói, là tôi mua được từ chợ nô lệ đấy, biết cả kung fu Cyris nữal"
Tài xế vội vàng phát ra âm thanh "A Đạt", còn khoa tay múa chân một hồi.
Vẻ mặt vị Thiếu úy đầy khó hiểu.
Bác sĩ: 'Hoàng đế Prosen các anh không thuê những người kỳ lạ như vậy sao?"
Vị Thiếu úy lắc đầu: "Be hạ còn trẻ, thậm chí còn chưa kết hôn."
"Vậy à, chắc hẳn ngài ấy là một vị hoàng đế tốt, sống rất trong sạch." Bác sĩ vừa nói vừa cẩn thận quan sát hiệu quả của lời nịnh nọt.
Hiển nhiên là hiệu quả rất tốt, vị Thiếu úy đồng tình từ tận đáy lòng: "Vâng, bệ hạ đã khiến Prosen trở nên vĩ đại chưa từng có, ngài ấy đã chinh phục cả Uropa rồi đấy!"
Bác sĩ: "Đúng vậy, chắc hẳn trong vòng nửa năm nữa sẽ chinh phục được cả Ant?"
"Chắc chắn rồi! Bộ trưởng Tuyên giáo nói, chỉ cân chiếm được Abadan, Ant nhất định sẽ đầu hàng, vì bọn chúng không có đủ dầu để sưởi ấm, sẽ bị chết rét hết!"
Bác sĩ: "Thì ra là vậy!"
Đoàn người vừa đi vừa nói chuyện, tiến vào bộ chỉ huy, đi thẳng đến văn phòng của viên sĩ quan chỉ huy.
Vừa vào văn phòng, vị Thiếu úy liền giới thiệu: "Thượng tá Hawke, vị này là... ừm, không biết nên xưng hô với hoàng tử điện hạ như thế nào ạ?"
Bác sĩ chưa kịp trả lời thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng nổ lớn.
Thượng tá Hawke quay đầu nhìn ra ngoài, lập tức ấn nút báo động trên bàn.
Tiếng còi báo động chói tai vang lên.
Vị Thiếu úy xoay người định chạy ra khỏi phòng, trở về vị trí chiến đấu của mình, nhưng "người thị vệ câm' của "hoàng tử" đã nhanh tay khóa trái cửa phòng, đồng thời xả súng tiểu liên bắn.
Vị Thiếu úy trúng sáu phát đạn, ngã ngửa ra sau ——
Thượng tá Hawke rút súng lục ra, nhưng bị bác sĩ dùng gậy đánh bay.
Ngay sau đó, bác sĩ đeo chiếc nhẫn có biểu tượng hoàng gia Balath vào, đấm thẳng một cú vào mặt viên Thượng tá.
Cả cái cằm của viên Thượng tá bị lệch sang một bên, hai chiếc răng bay ra ngoài, đập vào tường.
Cùng lúc hai chiếc răng rơi xuống đất, cơ thể viên Thượng tá đổ sụp xuống, trượt dài trên tường.
"Người thị vệ câm' hỏi: "Cái nhẫn này mày lấy đâu ra đấy?" Bác sĩ: "Đồ lưu niệm bán ở Vương đô, một shilling hai mươi lăm xu một chiếc." (Hết chương 301) Chương 302: Huyết Dạ
Thời gian lùi lại một chút, ba phút trước khi trận chiến bắt đầu.
Jonathan mặc quân phục, nghênh ngang đi về phía đầu cầu.
Vì mọi người đều đang tập trung chú ý vào đoàn xe, không ai cảm thấy hắn ta có gì bất thường.
Cửa đầu cầu có một lính gác, nhìn thấy .Jonathan đi tới liền giơ tay phải lên làm động tác "dừng lại”, sau đó dùng tiếng Prosen hỏi gì đó.
Jonathan cho tên lính gác xem bánh kẹo và rượu trong tay —— thật ra đây đều là đồ hắn ta lẻn vào bếp ăn của đội canh cầu lấy trộm lúc trước.
Nhìn thấy đồ ăn, tên lính gác càng thêm nghi hoặc, nhưng .Jonathan làm động tác "suyt". Tên lính gác nhìn động tác này, suy nghĩ một giây, hình như đã hiểu ra chuyện gì, lập tức mở cửa ra hiệu cho hắn ta "vào đi”.
Jonathan đi vào đầu cầu, đóng cửa lại, sau đó thuận tay khóa trái cửa —— loại cửa pháo đài này đều có thể khóa từ bên trong, bên ngoài dù có chìa khóa cũng không mở được.
Hắn ta đặt đồ ăn lên bàn.
Tên lính Prosen vốn đang ở cửa sổ bắn súng nhìn ra ngoài, nghe thấy tiếng động bèn quay đầu lại, nhìn thấy đồ ăn trước tiên, vui vẻ nói gì đó, đi tới cầm lấy một chiếc xúc xích.
Lúc này, tên lính mới nhận ra Jonathan là gương mặt lạ hoắc, ngẩn người ra.
Không nói hai lời, Jonathan rút loan đao ra chém một nhát, tên lính lập tức ôm cổ ngã ra sau.
Jonathan đỡ lấy tên lính sắp ngã xuống, cẩn thận đặt hắn ta lên ghế dựa bên cạnh bàn, tay cầm loan đao lặng lẽ mò lên tâng hai của tháp canh.
Một viên Quân sĩ trưởng đang ngồi trước bàn viết gì đó, có thể là thư nhà, hoàn toàn không để ý dJonathan đã mò đến sau lưng.
Thế là Jonathan chém một đao vào sau lưng quân sĩ trưởng, lưỡi đao cong vút lên đâm hết vào người hắn.
Tên quân sĩ trưởng cố gắng muốn quay đầu, nhưng thân thể đã không nghe sai khiến, hắn chỉ có thể chuyển ánh mắt đến cực hạn, từ khóe mắt nhìn Jonathan.
Jonathan rút loan đao ra, lại chém một đao vào cổ quân sĩ trưởng, khiến đầu và thân thể hắn hoàn toàn tách rời.
Hắn cầm lấy vải dầu trên bàn, bắt đầu lau vết máu trên loan đao, lúc này bên ngoài truyền đến tiếng chim kêu.
Jonathan vội vàng thu hồi loan đao, trở lại tang một, mở cửa ra, sau đó người bên ngoài đẩy thi thể lính gác vào cửa, nói: "Bác sĩ mang chỉ huy trạm gác của địch đi rồi, mấy người chúng tôi đều vào vị trí rồi, anh dùng súng máy phát tín hiệu hành động đi."
"Biết rồi." Jonathan nói.
Người bên ngoài nhìn .Jonathan: "Anh có thể dùng súng máy à?"
"Tôi chỉ thích dùng vũ khí lạnh thôi, chứ đâu phải bị thần kinh không thể dùng vũ khí nóng, yên tâm đi. Tôi còn ném lựu đạn đấy! Còn nữa, tòa tháp này có ba khẩu súng máy, các cậu gọi thêm hai người nữa tới đây."
Người bên ngoài dứt khoát quay đầu nhỏ giọng kêu gọi: "Philip! Lại đây mau lên, ba người chúng ta thủ ở đầu câu."
Rất nhanh, một đội viên Commando võ trang đầy đủ tiến vào cửa, ngay sau đó người nói chuyện bên ngoài cũng lách mình tiến vào.
Jonathan vội vàng đóng cửa lại, khóa trái, sau đó ba người hợp lực đẩy tủ bên cạnh tới, chắn ngang cửa chính.
Ngay sau đó ba người xông lên sân thượng của tòa tháp.
Trên tháp canh cũng có đèn pha, nhưng là loại cố định chiếu về hướng cửa chính, cung cấp nguồn sáng cho cửa chính.
Jonathan cười nói: "Tuyệt quá, lát nữa chúng ta dùng đèn này làm chói mắt bọn địch, để chúng không cách nào ngắm bắn chúng ta được."
"Được! Vậy thì, Jonathan, bắt đầu thôi!"
Jonathan gật đầu, nằm sấp trước súng máy. Đây không phải là súng Maxim, mà là MG34 của quân Prosen. Cũng may .Jonathan từng học cách sử dụng vũ khí của quân Prosen, bèn trực tiếp kiểm tra súng, lại điều chỉnh bánh xe của giá ba chân, cuối cùng nhắm thẳng vào trạm gác ở cổng.
Kết quả hắn còn chưa khai hỏa, phía bên kia câu đã nổ súng trước.
Là tiếng súng tiểu liên Sten.
Đoàn xe của quân Balath vừa mới đi qua, xung quanh vừa yên tĩnh trở lại, cho nên tiếng súng này nghe đặc biệt đột ngột.
Jonathan lập tức bóp cò, súng máy của quân Prosen lập tức phát ra tiếng súng khiến rất nhiều binh sĩ quân Đồng minh bị PTSD phải khiếp sợ, hỏa tuyến do đạn lửa dệt thành quét qua trạm gác ở lối vào khu phòng ngự.
dJonathan rất chắc chắn lần này mình đã bắn hạ ít nhất năm tên lính Prosen, những tên còn lại thì được huấn luyện rất bài bản, nằm rạp xuống đất.
Nhưng xạ thủ súng máy của trạm gác cũng lập tức điều chỉnh họng súng, bắn về phía tòa tháp, nhưng vì ánh đèn pha quá sáng nên không cách nào nhắm bắn chính xác, tất cả đều bị lệch.
Ngay sau đó, xạ thủ súng máy Prosen nghe thấy tiếng chốt an toàn của lựu đạn bật lên.
Lựu đạn của quân Prosen đều là loại dây giật, chỉ cần nắm lấy vòng dây giật một cái là có thể kích nổ kíp, còn lựu đạn của quân Đồng minh thì phải rút chốt an toàn ra rồi buông tay, chốt an toàn sẽ bị lò xo bật ra, đồng thời kim hỏa tinh sẽ va vào kíp nổ.
Cho nên khi lựu đạn của quân Đồng minh được kích hoạt sẽ có tiếng "ting" thanh thúy này, sau đó chốt an toàn bay lên cao.
Xạ thủ quay đầu lại, vừa nhìn thấy quả lựu đạn bay tới dưới chân mình.
Vụ nổ hất tung hắn ra khỏi công sự.
Biệt đội Commando từ trong bóng tối xông ra, dùng súng tiểu liên Sten bắn yểm hộ, tạo thành hỏa lực đan xen với súng máy, nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ toàn bộ trạm gác.
Lúc này từ hướng khu nhà chính truyền đến tiếng còi báo động inh ỏi, rất nhiều tên lính Prosen mặc quân phục của quân Balath xông ra khỏi doanh trại, bài bản tiến về vị trí chiến đấu.
Jonathan trên đầu cầu điều chỉnh họng súng, bắn về phía khu nhà chính, ngay lập tức bắn hạ bảy tám tên. Ngay sau đó quân Prosen ném ra đạn khói.
Jonathan chẳng thèm quan tâm, dựa vào trí nhớ của mình dùng súng máy phong tỏa khu nhà ở.
Nhưng điều này không thể ngăn cản quân Prosen triển khai đội hình bao vây đầu câu.
Ở hướng trạm gác, đội viên Commando chiếm được súng máy, bắn về phía quân Prosen, tạo thành hỏa lực đan xen với đầu cầu.
Jonathan vừa bắn vừa hô to: "Nhanh lên, đạn! Martin, đạn!"
Martin xách theo hai thùng đạn lớn từ trong đầu cầu trèo lên, đồng thời nhắc nhở: "Nên thay nòng súng rồi!"
dJonathan nhìn nòng súng đã đỏ rực, lắc đầu: "Ke nó đi, dù sao cũng không dùng mãi được, hỏng thì hỏng!"
Martin đặt đạn dược xuống, lấy bình nước ra: "Để tôi tưới chút nước cho anh!"
Nước trong bình vừa rơi xuống nòng súng liền bốc hơi ngay, lượng lớn hơi nước thậm chí còn làm bỏng mắt .Jonathan, nhưng hắn vẫn không ngừng bắn, băng đạn cuối cùng trên súng máy đã nhanh chóng hết sạch.
Hắn mở nắp hộp tiếp đạn: "Nạp đạn!"
Martin nhét băng đạn mới vào súng.
Lúc này phía dưới tháp canh truyền đến tiếng hô lớn của quân Prosen.
Jonathan đang định đóng nắp hộp tiếp đạn lại, thì ngẩng đầu lên nhìn thấy một quả lựu đạn cán gỗ bay thẳng về phía mặt mình.
Hắn lập tức đưa tay chụp lấy quả lựu đạn, sau đó ném ngược trở về.
Quả lựu đạn vừa rơi vào màn đêm là phát nổ, phía dưới còn vang lên tiếng kêu thảm thiết của quân Prosen.
Martin giúp .Jonathan đóng nắp hộp tiếp đạn, hô: "Xong rồi!"
Jonathan lại tiếp tục bắn.
Martin thì giật chốt lựu đạn ném xuống dưới, cho nổ tung những tên địch đã mò tới gần tháp canh.
Lúc này George ở phía sau hai người cũng đang dùng súng máy bắn, hô lớn: "Đạn!"
"Tới đây! Nòng súng của cậu có cần làm nguội không?”
"Của tôi là súng Maxim, có ống làm mát bằng nước! Cậu lấy nhầm đạn rồi anh bạn!"
"Mẹ kiếp, sao không nói sớm là cậu dùng súng Maximl"
dJonathan không kịp quan tâm tới hai người phía sau, hắn lại bắn thêm khoảng ba mươi viên, lại thấy một quả lựu đạn bay về phía mặt mình -
Thế là hắn lại chụp lấy quả lựu đạn cán gỗ, ném ngược trở về.
Quả này vừa nổ, bên cạnh lại có một quả khác bay tới.
Jonathan dứt khoát cầm luôn cây xẻng công binh bên cạnh lên, coi như vợt cầu lông mà đánh quả lựu đạn ngược trở vê. Quả này còn chưa nổ, quả thứ ba lại bay tới, Jonathan chỉ có thể tiếp tục vung xẻng, căn bản không thể bắn được.
Đột nhiên, tâng một truyền đến tiếng nổ lớn, có lẽ là quân Prosen đã ném lựu đạn vào từ cửa sổ tầng một. Nhưng mà tầng một đâu có ail
Đột nhiên, trận địa pháo phòng không bên cạnh khai hỏa.
Pháo tự động 20mm bắn liên tục vào xung quanh lô cốt, bắn hạ toàn bộ quân địch đang bao vây tòa tháp.
"Làm tốt lắm!" Jonathan hướng về phía pháo phòng không hô lớn,'Cẩn thận bọn chúng bao vây!"
Đáp lại hắn là tiếng súng tiểu liên Sten, biệt đội Commando đã chiếm giữ trận địa xung quanh pháo phòng không.
Pháo tự động 20mm đánh cho quân phòng thủ Prosen tan tác, cuộc bao vây đầu cầu bị hóa giải trong chớp mắt.
Đột nhiên, một khẩu súng máy hạng nặng Maxim trên gác mái khu nhà ở của quân Prosen khai hỏa.
Mục tiêu là trận địa pháo phòng không, hai đội viên Commando đang điều khiển pháo tự động 20mm trúng đạn, ngã xuống vị trí. Đội viên Commando đang vận chuyển đạn pháo tuy rằng lập tức nằm xuống, nhưng vẫn trúng đạn ở lưng.
Xạ thủ súng máy Prosen chiếm ưu thế điểm cao bắt đầu nã đạn, áp chế đội viên Commaando ở trận địa pháo phòng không không thể nào ngóc đầu lên được.
Jonathan điều chỉnh họng súng, nhắm bắn vào gác mái, nhưng góc bắn của hắn không thể bắn trúng xạ thủ súng máy đang nấp sau bức tường gác mái.
Lúc này, một đội viên Commando như anh hùng xuất hiện trên nóc nhal Anh ta vẫy tay với .Jonathan, rõ ràng là đang ra hiệu cho .Jonathan ngừng bắn.
Vừa lúc .Jonathan bên này bắn hết một băng đạn, hắn mở nắp hộp tiếp đạn, rút băng đạn đã hết ra.
dJonathan ngừng bắn, nhưng quân Prosen dưới đất cũng phát hiện ra đội viên Commando trên nóc nhà, bắt đầu dùng súng trường Kar98k trong tay tập trung bắn.
Jonathan lập tức thay băng đạn mới, bắt đầu áp chế đám lính Prosen này.
Chưa kịp đợi hắn áp chế hoàn toàn được quân địch, đội viên Commando trên nóc nhà đã đứng dậy.
Viên đạn của súng trường Kar98k bắn nát mảnh ngói dưới chân anh ta, rõ ràng là xạ thủ không chỉnh thước ngắm cho chuẩn.
Người đội viên Commando dũng cảm tiến về phía trước giữa làn đạn, lao người tới bên cửa sổ gác mái, móc ra hai quả lựu đạn, dùng răng cắn chốt an toàn, giật mạnh.
Tay trái tay phải mỗi tay cầm một quả lựu đạn, đồng thời buông chốt an toàn, ném quả bên tay trái vào trong phòng trước, định ném quả bên tay phải thì một viên đạn găm trúng người anh ta.
Người đội viên Commando trẻ tuổi lộ vẻ mặt đau đớn, nhưng vẫn cố gắng ném quả lựu đạn bên tay phải vào trong.
Gần như ngay khi quả lựu đạn bay vào trong phòng, hai quả lựu đạn đồng thời phát nổ, khẩu súng máy bị hất văng ra khỏi cửa sổ, rơi xuống đất.
Toàn thân người đội viên Commando đổ sụp xuống bên cửa sổ, những viên đạn của súng trường Kar98k vẫn liên tục bắn vào xung quanh anh ta.
Mảnh ngói bị bắn vỡ liên tục, không thể chịu được trọng lượng của người chiến sĩ, anh ta từ từ trượt xuống mái nhà, rơi xuống đất, ngã đè lên khẩu súng máy.
Jonathan nhìn thấy cảnh tượng sau khi lựu đạn phát nổ, hắn đứng bật dậy, tháo súng máy khỏi giá ba chân, cầm trên tay, vừa gào thét vừa bắn về phía quân địch.
Martin thấy vậy cũng phải kinh ngạc, hô lớn: “Đặt trên giá ba chân bắn mới chuẩn chứ!"
dJonathan: “Aaaaaaaaal"
"Jonathan, bình tĩnh nào!"
(Hết chương) Chuong 303: Kich chien suot dem
Không biết quân Prosen có phải bị khí thế của Jonathan dọa sợ hay không, mà hỏa lực của chúng rõ ràng đã yếu đi - đương nhiên súng trường Kar98k cũng không thể bắn ra hỏa lực dày đặc được.
Tiểu đội bộ binh của quân Prosen chủ yếu tập trung xung quanh súng máy, kết quả các vị trí súng máy đã được thiết lập đều bị biệt đội Commando triệt hạ, cho nên bên phía quân Prosen chỉ còn lại súng tiểu liên trong tay đội trưởng là còn chút hỏa lực tự động.
Rõ ràng quân Prosen không quen chiến đấu trong tình huống không có súng máy.
Jonathan bắn hết đạn, nằm xuống hô lớn: "Đạn!"
"Nòng súng của anh nóng chảy rồi! Khẩu súng máy đó hỏng rồi!" Martin hô.
Lúc này .Jonathan mới phát hiện nòng súng đúng là đã hỏng thật rồi, chạm vào bao cát còn phát ra tiếng xèo xèo.
Hắn chửi thề một tiếng, cầm lấy súng tiểu liên, bắn về phía quân Prosen đang bắt đầu bao vây lần nữa.
Quân Prosen dùng súng trường Kar98k bắn trả, mũ nồi của .Jonathan bị bắn bay.
Hắn bò xuống, chửi: "Me kiếp, súng tiểu liên Sten này căn bản không đủ sức sát thương bọn chúng."
Martin: "Súng này cùi bắp thế nào thì chúng ta đều biết rõ rồi!"
Lúc này, hỏa lực của quân địch đột nhiên im bặt, không còn nghe thấy tiếng "veo vèo" của những viên đạn súng trường Kar98k bắn vào bao cát nữa.
Jonathan: "Chuyện gì thế nhỉ?"
Hắn và Martin nhìn nhau, sau đó cùng thò đầu ra quan sát.
Quân Prosen đang rút lui khỏi doanh trại!
Hai người lại nhìn nhau, .Jonathan hỏi: "Anh có biết chuyện gì xảy ra không?”
Martin chỉ biết dang hai tay ra.
Vài phút trước.
Bác sĩ đeo râu giả, hỏi đội viên Commaando duy nhất bên cạnh: "Nhìn thế nào, giống không?”
Đội viên Commando nhìn vị đại tá đã chết kia: "Rat giống. Khó trách lúc nãy anh không cho tôi bắn chết lão ta."
Bác sĩ: "Không, không phải, quan trọng không phải là quân phục, mà là những tấm huân chương này, cậu không nhận ra sao?"
Nói xong, hắn tháo hết huân chương trên người vị đại tá xuống, tự mình đeo hết lên người.
Sau khi đã ăn mặc chỉnh tề, bác sĩ đứng trước gương, nhìn mình trong gương.
Bắt đầu từ giờ phút này, hắn chính là đại tá Hawke của quân Prosen.
Để tăng thêm phần chân thật, bác sĩ nhét toàn bộ giấy tờ tùy thân của vị đại tá vào túi, sau đó cầm lấy khẩu súng lục Luger của ông ta.
"Đi thôi, chúng ta đi lừa bọn Prosen kia." Bác sĩ vung tay, tự mình mở cánh cửa bị khóa trái. Lính Prosen bên ngoài đang huc cửa nhìn thấy cảnh này đều ngây người.
"A, đại tá..."
Khẩu súng tiểu liên của đội viên Commando từ bên hông "đại tá" thò ra, một tràng đạn bắn chết những tên lính Prosen kia.
Dù sao lúc này bên ngoài tiếng súng rền trời, cũng chẳng ai để ý tới biến cố ở chỗ này.
Bác sĩ bước qua xác lính Prosen, nói với đồng đội: "Đi đốt văn phòng đi, đừng để ai vào đó nhìn thấy vị đại tá thật."
"Vâng."
Trong lúc đồng đội đi đốt văn phòng, bác sĩ vội vã đi xuống lầu, gọi đám tham mưu đang ở trong văn phòng lớn: "Mọi người còn ở đây làm gì? Mau ra ngoài chiến đấu! Nhanh lên, cầm vũ khí lên!"
Đám tham mưu nhìn nhau, sau đó viên tham mưu có quân hàm cao nhất hỏi: "Đại tá, giọng ngài nghe lạ thế?"
"Tôi bị một tên khốn nào đó đấm cho một phát vào dây thanh quản! Đừng quan tâm những chuyện đó nữa, mau ra ngoài chiến đấu! Đám lợn các người!"
Không biết có phải do câu chửi này khiến đám tham mưu nhớ tới hình ảnh oai phong lam liệt của vị đại tá hay không, mà tất cả đều bỏ điện thoại và tài liệu xuống, nối đuôi nhau đi ra khỏi văn phòng.
"Đi nhận vũ khí! Nhanh lên!" Bác sĩ thúc giục.
Chờ sau khi đám tham mưu đi hết, hắn vội vàng tìm kiếm trong phòng một ít tài liệu có giá trị, nhét hết vào trong quân phục, biết đâu lại may mắn đỡ được đạn.
Ngay sau đó, vị đại tá rời khỏi văn phòng, hội hợp với đồng đội vừa đốt xong văn phòng, men theo cầu thang xuống tầng một, đi ra ngoài.
Vừa ra tới cửa, hắn đã lớn tiếng gọi: "Chỉ huy! Chỉ huy đâu?"
Rất nhanh sau đó, một viên thượng úy chạy tới: "Đại tá? Ngài vừa đi đâu vậy?"
Hiển nhiên vị thượng úy này căn bản không rảnh quan tâm vị thượng tá trước mắt có phải hàng giả hay không.
Bác sĩ: "Mọi người sao lại tấn công kiểu này? Không có vũ khí hạng nặng mà muốn công phá cứ điểm kiên cố là uổng công vô ích! Hiện tại nên rút khỏi cứ điểm, tập kết lại, chuẩn bị tìm nơi vượt sông, hội hợp với lực lượng chủ lực!"
Thượng úy: 'Chuyện này....
Bác sĩ: "Anh không thấy sao? Căn bản không có khả năng công phá trận địa! Mọi người ngay cả súng máy cũng không cor
Thượng úy trầm mặc, bởi vì hắn đại khái cũng nhìn ra căn bản không có cách nào đoạt lại trận địa.
Bọn họ còn đang tấn công, chỉ là vì bọn họ là quân nhân Prosen, sẽ dốc hết sức lực hoàn thành nhiệm vụ của mình —— nhiệm vụ trước đó của bọn họ chính là bảo vệ cầu.
Nhưng hiện tại thượng tá đã giao cho bọn họ nhiệm vụ mới.
Thế là thượng úy quay đầu: "Truyền lệnh! Rút lui ra ngoài, tập kết lại bên ngoài, chuẩn bị tìm nơi vượt sông!"
Lúc này các tham mưu được trang bị vũ trang cũng từ trong doanh trại đi ra, bác sĩ chỉ cửa sau: "Đi ra từ bên này! Có thể sẽ còn xảy ra chiến đấu, tôi cần mọi người đều chuẩn bi sẵn sàng chiến đấu! Còn nữa, thượng úy, anh đi xem có xe nào dùng được không."
Thượng úy lắc đầu: "Tôi đã xem qua, tất cả lốp xe đều bị chọc thủng rồi."
Bác sĩ thâm nghĩ Commando a hiệu suất của Commando các anh cũng thật cao, một chút thời gian mà đã chọc thủng hết lốp xe rồi.
Nếu để lại một ít xe, đám người này lái xe có thể chạy biến đi thật xa, chờ bọn họ kịp phản ứng thì quân tiếp ứng của Rokossovsky đã sớm đến rồi.
Bác sĩ: “Đi bộ rút luil”
Thượng úy quay đầu ra lệnh.
Lúc này có tham mưu đang đi ra ngoài quay đầu nhìn thoáng qua, kết quả phát hiện văn phòng tầng ba bốc cháy, bèn hô to: "Văn phòng của thượng tá đang cháy!"
Tất cả tham mưu đều dừng lại, quay đầu nhìn tang ba.
Thượng úy cũng đang nhìn lên tâng ba, vẻ mặt như đang suy nghĩ điều gì đó. Cuối cùng, hắn quyết định, vừa chuyển ánh mắt vừa chất vấn: "Ông thật sự là thượng tá Hawke sao? Nghĩ kỹ lại thì giọng nói của ông cũng không giống với giọng nói của thượng tá mà chúng tôi quen thuộc... Người đâu?"
Bác sĩ đã sớm lách mình trốn ra sau cột trụ ở cửa chính, đồng thời để lại một quả lựu đạn đã được rút chốt.
Chốt an toàn bật ra thậm chí còn bay về phía thượng úy, khiến hắn theo bản năng nghiêng đầu né tránh...
Thế nhưng quả lựu đạn đã được kích hoạt ngay trước mặt, né một cái chốt an toàn hiển nhiên chẳng có tác dụng gì...
Lựu đạn phát nổ, thượng úy đối mặt với cơn bão mảnh vỡ.
Mặt và quần áo của hắn đồng thời bị xé nát, máu thịt lẫn lộn.
Dưới tác dụng của xung kích, hắn ngã ngửa về phía sau.
Quân Prosen xung quanh cũng bị mảnh đạn văng trúng, nhưng bọn họ đứng không gần như vậy, phần lớn đều không chết, chỉ ngã lăn ra đất kêu la thảm thiết.
Đồng đội của bác sĩ nổ súng, súng tiểu liên Sten bắn ra hỏa lực dày đặc.
Các tham mưu vừa mới được nhận đều là súng trường, còn chưa phải là súng trường Mauser K98k mà bọn họ quen dùng, mà là súng trường Lee-Enfield của Liên hiệp Vương quốc, kỹ năng bắn súng rõ ràng bị ảnh hưởng, đợt đạn đầu tiên vậy mà không bắn trúng tên Commando nào.
Trong lúc bọn họ kéo chốt súng, lính Commaando đã giống như bác sĩ, nấp ở phía sau cột trụ.
Lúc này nhược điểm của súng tiểu liên Sten đã hiện ra, hộp đạn của nó được lắp lệch sang một bên, thò đầu ra từ phía sau bức tường để bắn không được thuận tiện.
Lính Commando chỉ có thể kéo một đoạn phía sau nòng súng, nghiêng người ra ngoài bắn, tư thế vô cùng kỳ quặc.
Lúc này bác sĩ lại ném ra một quả lựu đạn, nổ tung giữa đám tham mưu.
Có tham mưu kêu lên: "Đừng bắn bọn chúng nữa, mau đi gọi đội ngũ đang rút lui quay lại!"
Lập tức có tham mưu xoay người bỏ chạy, nhưng lại được "ưu ái" chăm sóc bởi súng tiểu liên Sten, trúng ba phát đạn vào lưng, ngã gục xuống đất.
Nhưng càng nhiều tham mưu rời khỏi chỗ nấp, chạy như bay về phía đội ngũ đang rút lui, vừa chạy vừa kêu: “Quay lại! Mau quay lại!"
Đúng lúc này, đầu cầu bên kia đột nhiên vang lên tiếng súng dày đặc.
Vốn dĩ đầu cầu bên kia không có doanh trại, chỉ có binh lính Prosen đang làm nhiệm vụ, cho nên Commando "đi nhờ xe" chỉ mất khoảng mười phút đã giải quyết xong đám người Prosen.
Chỉ huy đội Henry thậm chí còn bắt đầu cân nhắc phái người vượt cầu sang chỉ viện cho quân bạn.
Kết quả là Henry còn đang sắp xếp thì tên Commando phụ trách súng máy bỗng hét lớn: "Đèn xe! Rất nhiều đèn xe!"
Henry vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy rất nhiều đèn xe đang chạy dọc theo quốc lộ về phía bên này.
Hắn lập tức ý thức được có thể là quân đội Balath vừa mới rút lui qua cầu đã quay trở lại.
Henry: "Chuyện gì thế này? Không phải sĩ khí của bọn chúng đã hoàn toàn sụp đổ rồi sao? Sao còn quay trở lại?"
Lúc này xe tải đã chạy đến gần, tên Commando phụ trách súng máy liền hỏi: "Có muốn nổ súng không?”
Henry cắn răng nói: "Bắn! Bắn!"
Lưới lửa đạn của súng máy hạng nặng MG34 lập tức trút về phía quân địch, chiếc xe tải đi đầu lập tức bị bắn trúng bốc cháy, loạng choạng một cái rồi lao ra khỏi vách núi, rơi xuống vực sâu.
Lính Balath trên xe điên cuồng nhảy ra ngoài, tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp núi rừng.
Chiếc xe tải thứ hai và thứ ba cũng bốc cháy, nhưng tài xế kịp thời phanh xe lại, lính Balath trên xe người ngùn ngụt lửa nhảy xuống xe, lăn lộn trên đất.
Mùi thịt cháy khét theo gió bay tới.
Lính Commaando đồng loạt khai hỏa, thu hoạch sinh mạng quân Balath như gặt lúa.
Nhưng quân Balath vẫn vừa gào thét vừa xông lên, bất chấp hỏa lực.
Henry nghe ra được bọn họ đang gào thét cái gì mà “Điện hạ”, hình như là muốn cứu người.
Hắn quay đầu lại gọi: "Bob!l Đám người này đang gao cái gì thế?"
"Bọn họ đang hô to cái gì mà không thể quên ân tình của Điện hạ, hình như là cho rằng có một vị hoàng tử Balath nào đó đang ở chỗ chúng tal"
Henry kinh hãi: “Có sao?”
"Không biết!"
Henry còn muốn hỏi gì đó thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng đạn cối rơi xuống.
Lũ Balath này, vậy mà có cả cối!
Vả lại bọn chúng vậy mà còn nhớ sử dụng!
Cùng lúc đạn cối rơi xuống, súng máy của quân Balath cũng đồng loạt khai hỏa, đạn bay vèo vèo qua đỉnh đầu lính Balath, bắn về phía đám lính Commando. Henry thấp giọng chửi một câu.
Lính Commando có tố chất cá nhân mạnh, hơn nữa còn giỏi về các loại nhiệm vụ đặc biệt như đánh lén, phá hoại.
Nhưng bọn họ trên chiến trường chính diện cũng chỉ là một đám "anh em tốt giá trị 50 bảng Anh”, lúc này ưu thế về mặt chiến đấu liền không còn rõ ràng nữa.
Nhất là khi kẻ địch đã sử dụng đến pháo.
Súng cối chẳng quan tâm anh là lính Commando hay là lính quèn, chỉ cần rơi xuống bên cạnh thì anh chắc chắn phải chết.
Hơn nữa lũ Balath này được huấn luyện viên Prosen huấn luyện rất bài bản, súng cối bắn rất chính xác!
Sau một loạt pháo kích, đã có một khẩu súng máy bị trúng đạn.
Henry không còn cách nào khác, đành phải hô lớn: "Trốn vào boongkel! Tất cả mau trốn vào boongkel Nhanh lên! Đừng để bị pháo oanh tạc!"
Đúng lúc này, một quả đạn cối rơi xuống ngay bên cạnh hắn, cả người hắn bay lên cao...
(Hết chương) Chuong 304: Cam co do cua ta den
Nghe thấy tiếng súng cối, Jonathan biết là xong đời rồi.
Trước khi gia nhập Commando, .Jonathan từng phục vụ trong Lục quân Anh, gia nhập quân viễn chinh, hắn biết rõ uy hiếp của pháo binh đối với bộ binh nhẹ.
Tuy rằng lính Commaando có tố chất cá nhân siêu hạng, nhưng trước pháo binh, cho dù chỉ là súng cối, thì bọn họ cũng chỉ là bộ binh nhẹ mà thôi.
Jonathan lớn tiếng kêu lên: "Ẩn nấp! Nhanh chóng tìm chỗ nấp kiên cố! Nhanh chóng tìm chỗ nấp kiên cốt"
Vừa hô hào, hắn vừa cầm lấy hai hòm đạn, lao xuống cầu thang, chui vào trong lô cốt đầu cầu.
Bên trong lô cốt đầu cầu còn một khẩu súng máy MG34 không có giá ba chân, dùng chung loại đạn với khẩu súng máy đặt trên nóc nhà.
Jonathan vừa mới chui vào trong lô cốt đầu cầu thì đạn cối đã nã xuống bên ngoài.
Martin và George chậm chân một bước, bị lăn lông lốc từ trên cầu thang xuống.
"Mẹ kiếp! Cậu giam lên mặt tớ rồi!"
"Khỉ thật, không phải cậu đột nhiên đẩy tớ thì làm sao chúng ta phải lăn xuống cầu thang như quả bóng thế này!"
Jonathan liếc nhìn bọn họ một cái, không thèm để ý, tiếp tục quan sát tình hình bên ngoài.
Hình như quân Prosen đã nhận ra điều gì đó, bắt đầu quay đầu chạy về phía đầu cầu, kết quả là đâm đầu vào màn mưa đạn cối, bị nổ đến phải chốn chui trốn nhũi.
Jonathan cười ha hả, tuy rằng hiện tại tình cảnh của Commando rất nguy hiểm, nhưng nhìn thấy kẻ địch bị pháo của chính mình oanh tạc, hắn vẫn không nhịn được cười thành tiếng.
Martin và George đang trách móc lẫn nhau bỗng nhiên dừng lại, nhìn nhau một cái, sau đó cùng quay sang nhìn Jonathan.
Đúng lúc này, chuông điện thoại trong lô cốt vang lên.
Jonathan lập tức nhấc máy: "A lô? Ai đấy?"
"Là tôi, bác sĩ đây. Hai chúng tôi đã chiếm được tòa nhà sở chỉ huy của địch, ở đây có một chiếc máy điện đài chưa bị phá hủy, mau cử người biết phát báo đến đây!"
Jonathan: "Người biết phát báo? Chuyện này..."
Hắn quay sang nhìn Martin: "Chờ chút, Martin, hình như trước khi gia nhập quân đội cậu làm việc ở phòng thu phát của nhà ga đúng không?”
"Là Cục Điện báo nhà ga! Cục Điện báo nhà gal Đã nói bao nhiêu lần rồi, là Cục Điện báo, không phải cái phòng thu phát quèn nào đó! Đó là một ga lớn đấy!"
Jonathan: "Được rồi, được rồi, tôi biết rôi. Vậy cậu biết phát báo chứ?"
"Tất nhiên là biết rồi, nhưng tôi không có sổ mật mã, cả của quân Đồng minh lẫn của quân Prosen đều không có, tôi chỉ có thể dùng mã Morse thông dụng của bưu điện quốc tế để phát báo, ai nhận được cũng có thể giải mã được." Martin nói rồi giơ hai tay ra. Jonathan kéo cửa lớn của lô cốt ra: "Mau đến sở chỉ huy, ở đó có máy điện đài. Tình hình hiện tại chúng ta phải nhanh chóng liên lạc với quân đổ bộ đường không của Ant, nếu không sẽ bị quân địch dùng số lượng áp đảo và màn đạn cối chết tiệt này tiêu diệt mất!"
Martin nhìn màn đạn cối bên ngoài đang không ngừng dội xuống, đúng lúc này lại có một quả đạn cối rơi trúng nóc lô cốt, sau tiếng nổ, một lượng lớn đá vụn và bụi đất rơi như mưa xuống đầu ba người.
Martin: "Cau chắc chắn muốn tôi chạy đến tòa nhà sở chỉ huy dưới làn mưa đạn này sao?"
Jonathan lấy cây kèn túi Scotland vẫn luôn đeo sau lưng ra, nghiêm túc nhìn Martin: "Đúng vậy, tôi sẽ đi cùng cậu."
Martin nheo mắt nhìn nhạc cụ trên tay .Jonathan: "Việc cậu lấy kèn túi ra thì có liên quan gì đến chuyện này?"
Jonathan thổi một nốt dài, sau đó thử tất cả các lỗ thổi của cây kèn túi, xác định nhạc cụ vẫn hoạt động tốt.
Sau đó, hắn bắt đầu vừa đi vừa thổi bài "Scotland the Brave", đây là một bản hùng ca nổi tiếng của Scotland, cũng là quân ca của Lục quân Anh.
Sau đó, hắn cứ thế vừa thổi kèn túi vừa ung dung bước vào màn mưa đạn cối.
Martin và George nhìn nhau.
Martin chửi thâm: "Hoặc là hắn ta bị điên rồi, hoặc là thế giới này phát điên rồi, mà có khi cả hai đều điên rôi cũng nên."
Nói xong, hắn cong người chạy ra khỏi lô cốt đầu cầu, đuổi theo .Jonathan.
Martin: "Cậu đi nhanh lên chút được không hả! Nhanh chóng thoát khỏi cái màn đạn chết tiệt này đi!"
Jonathan vẫn tiếp tục ung dung vừa đi vừa thổi kèn, đúng lúc này, một toán lính Prosen phát hiện ra hai người, định xả súng, kết quả là một quả đạn cối rơi trúng ngay giữa bọn chúng, tất cả đều bị nổ bay lên trời.
Khẩu súng cối của quân Balath có vẻ là loại cỡ nòng 80 mm, uy lực rất lớn.
Jonathan tiếp tục vừa đi vừa thổi kèn, vẻ mặt bình tĩnh, bước đều bước như đang diễu hành, tiến vê phía tòa nhà sở chỉ huy.
Bác sĩ thò đầu ra từ phía sau cột trụ trước cửa tòa nhà, nhìn Jonathan với vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Đợi đến khi hai người đã đi vào trong phạm vi được che chắn của tòa nhà, bác sĩ mới lên tiếng hỏi: "Cậu làm trò gì thế?"
dJonathan nhún vai: "Tôi cũng không biết nữa, có lẽ chỉ là do xác suất thôi. Điểm rơi của đạn cối khá ngẫu nhiên, chỉ cần nó không rơi trúng chúng ta là được."
Vẻ mặt bác sĩ như muốn nói: "Tôi tin cậu mới là lạ."
Jonathan: "Nhanh lên, máy điện đài đâu?”
Bác sĩ lập tức sực tỉnh: "Phải rồi, máy điện đài! Chúng tôi đã thử liên lạc bằng điện đài vô tuyến rồi, nhưng quân Ant ở quá xa, không liên lạc được, nhất định phải dùng đến máy điện đài!"
Martin gọi giật hai người đang định đi vào trong, trịnh trọng nói: "Tôi biết phát báo, nhưng chỉ có thể phát điện bằng mã Morse."
Bác sĩ: "Phát điện bằng mã Morse cũng được, dùng mã Morse còn tiết kiệm được thời gian giải mã, lúc này dùng mã Morse là tốt nhất! Cứ phát bằng mã Morse đi!"
Martin: 'Lời này là ông nói đấy nhé! Nếu để lộ bí mật, hoặc là sau này bị điều tra, thì ông phải chịu trách nhiệm đấy!"
"Tôi chịu trách nhiệm." Bác sĩ vỗ ngực nói.
(Lúc cập nhật chương 27 do sơ suất nên tôi đã đăng nhầm bản thảo cũ, thiếu mất một đoạn chuyển cảnh, cho nên có rất nhiều độc giả cảm thấy tình tiết đội Commando này hơi đột ngột, mọi người có thể quay lại xem chương 27, hiện tại đã cập nhật đoạn chính xác rồi. Vị trí của chương này chính là nối tiếp đoạn chuyển cảnh cuối cùng của chương 27. )
Cùng lúc đó, tại sở chỉ huy quân viễn chinh Ant.
Vương Trung đang nói chuyện với Amelia: "Cô bắn tên đối không rất cừ, nếu không phải cô bắn rơi một chiếc, dọa bay một chiếc thì có lẽ sở chỉ huy đã bị tổn thất nặng nề rồi."
Lúc này, Katyusha bất mãn lên tiếng: 'Không có cô ta thì tôi cũng có thể bắn rơi máy bay địch! Bọn Prosen xảo quyệt, dám bay ở tâm cực thấp để né tránh tâm nhìn của tôi!"
Tuy rằng mũi tên thần được Katyusha (biệt danh của Yekaterina) điều khiển cho dù có ra khỏi tâm nhìn thì vẫn có thể tiếp tục truy đuổi mục tiêu cho đến khi bắn trúng.
Nhưng điều đó không có nghĩa là không thể né tránh, nếu như phi công Prosen được tiếp nhận huấn luyện đối kháng với tên lửa không đối không đời ba, biết cách sử dụng động tác cơ động F-Pole để tiêu hao động năng của "tên lửa" thì có lẽ đã có thể né tránh được.
Chỉ là có lẽ, dù sao tính năng của máy bay cánh quạt và máy bay chiến đấu đời thứ ba chênh lệch quá nhiều, có thể sau khi dùng F-HLE né Thần Tiễn thì bản thân đã không còn động năng, chỉ có thể rơi xuống đất.
Tóm lại, khi lọt vào tâm nhìn của Katyusha, chỉ cần bị thần tiễn khóa chặt, hắn có chắp cánh cũng khó thoát.
Nhưng mà vậy cũng phải lọt vào tâm nhìn của Katyusha trước.
Lần này đánh lén địch cơ, mãi đến khi từ bỏ công kích chuyển hướng thoát ly, mới lọt vào tâm mắt Amelia, mà nhóc tỳ căn bản không nhìn thấy hai chiếc BF110, tự nhiên cũng không thể nào dẫn dắt thân tiễn công kích.
Amelia nhìn Katyusha: "Thần tiễn của cậu khi đối kháng với phi cơ địch bay thấp bị hạn chế quá nhiều, cho nên tôi mới chủ động bắn vào không trung. Không có tôi muốn chết bao nhiêu tham mưu, tôi thấy cậu vẫn nên thành thật cảm ơn tôi thì hơn, bởi vì bảo vệ bộ tư lệnh quân viễn chinh vốn là chức trách của cậu.”
Nhóc tỳ biu môi.
Vương Trung đang muốn hòa giải, tham mưu thông tin cầm điện báo chạy tới: "Tướng quân! Báo cáo! Chúng tôi nhận được điện báo mã minh, quân đội Commando ở cầu lớn thung lũng Fenni gặp phải lượng lớn quân đội Balath tấn công, tình hình nguy hiểm."
"Cái gì?" Vương Trung tiến lên, đoạt lấy điện báo, vừa xem vừa nói: "Lại có chuyện này, quân đội Balath cũng dám giao chiến với Commando?"
Trên điện báo nói hai việc, thứ nhất Commando đã đánh bại quân đội Prosen cải trang trấn giữ cầu, chiếm lĩnh cây cầu, thứ hai, quân đội Balath vốn tháo chạy đột nhiên quay lại tấn công quân đội Commando đang chiếm giữ cầu.
Kẻ địch có súng cối, chỉ có vũ khí hạng nhẹ và trang bị tác chiến tâm gần, tình hình hiện tại của Commando rất nguy cấp.
Vương Trung xem xong, đưa điện báo cho Pavlov đang tiến lại gần, hỏi: Quân đoàn 51 tối nay có thể xuất phát không?"
Pavlov nhìn điện báo, xác nhận tình hình liên đưa điện báo cho Popov đồng thời đáp: "Không được. Cho dù Quân đoàn 51 chuẩn bị xong, tôi cũng không đề nghị xuất phát ngay bây giờ, tàn binh Prosen còn khá nhiều ý chí chiến đấu, chúng ta hành quân ban đêm có thể sẽ bị quân Prosen tập kích.
"Ngoài ra, chúng tôi cũng không rõ hai ngôi làng trên đường đi có quân Prosen phục kích hay không. Chúng tôi nhất định phải đợi đến rạng sáng mới có thể xuất phát! Khi đó tâm nhìn tốt, còn có thể phái không quân trinh sát hai ngôi làng trên đường."
Vương Trung: "Nhưng quân Commando không nhất định có thể kiên trì đến trưa mai, bọn họ là tinh nhuệ, nhưng quân số quá ít, cũng không am hiểu loại tác chiến chính diện này. Chúng ta phải xuất phát ngay bây giờ để cứu bọn họ, ba tiếng đồng hồ là đến thung lũng Fennil"
Pavlov: "Cậu muốn dùng tính mạng của binh sĩ để đánh cược trên đường đi này không có kẻ địch sao?"
Vương Trung suy nghĩ một chút, nói: "Tôi thân chinh dẫn đầu đội cứu viện!"
Pavlov: "Không, việc này ngoài việc khiến cậu cũng gặp nguy hiểm ra thì có gì khác biệt sao?”
Vương Trung: "Tin tôi! Đội quân do tôi dẫn đầu tuyệt đối sẽ không bị kẻ địch phục kích, cũng sẽ không bị kẻ địch tập kích!"
Bởi vì kẻ địch đến gần trong phạm vi 2,5 km sẽ bị phát sáng, tập kích? Không tồn tại.
Amelia: "Đây quả thực là tự tin vô lý! Không, tuy Commando là tinh nhuệ của Liên Hiệp Vương Quốc chúng ta, nhưng tôi phản đối hành động giải cứu mạo hiểm đặt vị trí chủ soái quân viễn chinh vào tình thế nguy hiểm mà còn vô lý như vậy!"
"Tôi thấy được." Popov đột nhiên lên tiếng, hắn nhìn Vương Trung: "Tôi thấy được. Ngài ấy sẽ không phạm phải loại sai lâm cấp thấp này, ngài ấy có trực giác chiến trường kinh người, tôi tin tưởng ngài ấy sẽ không bị phục kích."
Pavlov trầm ngâm một lát, thở dài: "Tôi cũng tin. Vậy thì tướng quân hãy tự mình dẫn đầu đội cứu viện, lập tức xuất phát, giải cứu quân Commando đang chiến đấu anh dũng ở cầu lớn thung lũng Fenni."
Vương Trung võ đùi: "Tốt! Tôi đã sớm muốn lái xe tăng đi dạo một vòng rồi."
Pavlov nheo mắt: "Tôi biết ngay là cậu muốn lái xe tăng mà thôi."
Amelia: "Anh là Tham mưu trưởng, anh không thể đồng ý loại quyết định vô lý này của chủ soái!"
"Không,' Pavlov lắc đầu,'Tiểu thư Amelia, khi tôi còn là Tham mưu của Trung đoàn Amur số 3, đã theo tướng quân tác chiến rồi, ngài ấy quả thực có năng lực quan sát chiến trường kinh người, ngài ấy tự mình dẫn quân, chỉ có ngài ấy đánh úp người khác, không có chuyện người khác tập kích ngài ấy."
Popov cũng phụ họa: "Tôi biết chuyện này thật vô lý, nhưng... Chúng tôi theo chủ nghĩa thực dụng, chú trọng thực tế, sự thật bày ra trước mắt, chúng tôi không thể không tin."
Amelia nghi ngờ nhìn hai con gấu (chỉ Popov và Pavlov), sau đó lại nghi ngờ nhìn Vương Trung. Sau đó cô nàng nói: "Được rồi, vậy tôi muốn đi theo, nếu là hỗn chiến ban đêm, năng lực của tôi cũng có thể phát huy tác dụng, tôi sẽ trở thành xạ thủ súng máy khiến kẻ địch khiếp sợ."
Đúng vậy, súng máy của cô bắn không phải dựa vào thị lực, mà dựa vào siêu năng lực.
Vương Trung: "Vậy quyết định như vậy, lập tức tập hợp đội đột kích, do xe tăng số 422 của tôi dẫn đầu. Grigory, lấy cờ đỏ của tôi lại đây!"
(Hết chương) Chương 305: Dũng khí đối đầu với dũng khí
Cầu lớn thung lũng Fenni, trận chiến vẫn tiếp diễn.
Chiến thuật của quân Balath vô cùng đơn giản, trước tiên dùng súng cối oanh tạc, sau đó cho bộ binh xung phong, nếu không công phá được tiếp tục dùng súng cối.
May mà đám người Balath này không có pháo binh hoặc pháo bắn thẳng, boongke của quân Prosen lại kiên cố, tường ngoài boongke bị oanh tạc sụp mất một mảng lớn, vẫn không bị phá hủy.
Đến hai giờ sáng, vấn đề thực sự bắt đầu xuất hiện.
"Hết đạn!" Trong điện thoại truyên đến tiếng của Case, chỉ huy trận địa phía bắc cầu lớn: "an dược dự trữ trong boongke sắp hết rồi! Chúng tôi đã bắn ít nhất ba vạn viên đạn, bọn chúng muốn dùng mạng để chúng tôi bắn hết đạn!"
Henry, vị thượng úy vốn chỉ huy bờ nam có lẽ đã bị pháo kích hy sinh, vì vậy theo cấp bậc chỉ huy, Case tiếp quản quyên chỉ huy.
Jonathan: "Tôi đã tổ chức hai nhóm người vận chuyển đạn dược cho các anh rồi, vậy cũng hết rồi sao?"
"Hết rồi! Không chỉ hết đạn, nòng súng các anh đưa tới đều bị bắn hỏng rồi, hiện tại súng máy có thể phát nổ bất cứ lúc nào, bất cứ lúc nào cũng có thể phát nổ! Nhanh nghĩ cách đi!"
Jonathan: "Đừng hoảng, đợi khi đợt pháo kích kết thúc, chúng ta có thể dùng pháo phòng không bên này yểm trợ cho các anh!"
"Góc bắn của pháo phòng không bị hạn chế, quân Balath đã phát hiện ra điểm này. Dù sao bọn chúng cũng được huấn luyện viên của Prosen huấn luyện, trình độ chiến thuật vẫn có đấy. Ngoài ra, bọn chúng đã phát hiện chúng ta không còn nhiều quân, mỗi lần tấn công đội hình càng phân tán, đợt tấn công vừa rồi còn có người muốn bao vây từ phía vách núi!"
dJonathan vừa định trả lời, bác sĩ liền nói: "Pháo kích kết thúc rồi!"
"Cố thủ, tôi sẽ nghĩ cách yểm trợ cho các anh!"
dJonathan cúp điện thoại, lập tức chạy ra cửa sổ, hét về phía trận địa pháo cao xạ: "Nhanh, dùng pháo cao xạ còn sử dụng được bắn yểm trợ!"
Lính Commando vốn đang trốn trong công sự gần đó lập tức chạy ra, thao tác pháo cao xạ, bắt đầu dồn hỏa lực về phía bờ bên kia.
Quân đội Balath trình độ huấn luyện và ý chí chiến đấu đều kém, đạn pháo 20mm vừa phát nổ trong đội hình, rất nhiêu tên đã nằm rạp xuống đất không nhúc nhích, không biết là chết hay là sợ đến mức không dám động đậy.
Nhưng vấn đề là pháo 20mm cũng vậy, súng máy cũng vậy, chỉ có thể áp chế quân Balath trong một khu vực.
Quân Balath dàn trận trên một diện rộng, hơn nữa dựa vào chiến thuật được huấn luyện viên Prosen huấn luyện, lợi dụng địa hình và công sự để ẩn nấp.
Jonathan quan sát một chút, lập tức quyết định: "Không thể cố thủ đầu cầu được nữa, phải rút quân ở bờ nam về, nếu không bọn họ sẽ bị tiêu diệt ở bên kia mất!"
Nói xong hắn quay lại chỗ điện thoại, cầm ống nghe: "Nối máy với bờ nam!" Trong đội Commando có lính thông tin chuyên nghiệp, lúc này đang đảm nhiệm vai trò tổng đài viên, rất nhanh sau đó, giọng nói của Case, chỉ huy bờ nam đã truyền đến: "Jonathan! Tôi nghĩ tôi nên rút quân, tôi không tin đám người Balath này biết cách gỡ bom, có thể kích nổ số thuốc nổ chưa được tháo dỡ dưới gầm cầu!"
Jonathan: "Tôi đồng ý cho anh rút quân, nhưng tôi cần anh chọn ra hai người có thể lực tốt nhất, tháo số thuốc nổ dưới gầm cầu xuống! Cứ tháo ra ném xuống thung lũng là được!"
Case: "Me kiếp, mệnh lệnh này của anh đúng là muốn tôi chết mà, Đại Cai"
"Chấp hành mệnh lệnh! Nếu cầu bị nổ, quân đội Ant sẽ bị cản trở rất lớn! Chiến tuyến phía nam chúng ta chủ yếu là quân đội Barakha, lực chiến đấu của quân đội Barakha thế nào chắc anh biết rõ! Anh từng phục vụ ở Barakha mài"
"Mẹ kiếp!" Case chửi âm lên,'Mẹ kiếp! Tôi sẽ cho người đi gỡ bom!"
Điện thoại bị cúp, .Jonathan chạy ra khỏi doanh bộ, chạy thẳng đến đầu cầu, nấp sau đống bao cát ở đầu cầu quan sát tình hình bờ nam.
Hắn nhìn thấy hai gã Commando lực lưỡng xông ra khỏi công sự, vừa chạy vừa cởi bỏ trang bị trên người, cuối cùng chỉ mặc quân phục, đeo súng lục chạy đến bên cầu lớn, nhanh nhẹn leo xuống gầm cầu, hai tay bám vào thanh thép của cây cầu lớn, giống như vận động viên thể dục dụng cụ đu người di chuyển, vừa di chuyển vừa tháo số thuốc nổ được gắn trên thanh thép, ném xuống thung lũng.
Đúng lúc mọi chuyện đang diễn ra suôn sẻ, một đám quân Balath xông đến mép vực, nhắm thẳng vào hai người lính Commaando đang đu mình dưới gam câu bắn tới.
May mà bọn chúng sử dụng súng trường Lee-Enfield, hơn nữa độ chính xác không cao.
Jonathan giơ súng tiểu liên lên, nhắm về phía đám người đó bắn xối xả, nhưng khoảng cách này hắn căn bản không trông cậy vào việc bắn chết bọn chúng, chỉ muốn cản trở bọn chúng bắn mà thôi.
Kết quả một băng đạn chưa bắn hết, đám người Balath đã nằm rạp xuống.
Hai gã Commando lực lưỡng thuận lợi leo lên phía bắc cầu lớn, gỡ hết số thuốc nổ dưới gầm cầu.
Lính Commando tiếp ứng lập tức kéo hai người lên, vỗ mạnh vào vai bọn họ.
Lúc này Case cũng dẫn quân rút về.
Tám lính Commando còn sống sót yểm hộ cho nhau, vừa đánh vừa rút lui.
Bọn họ rút được một nửa, quân Balath mới dám chiếm lấy boongke và công sự trống không, ùa ra đầu cầu bắn xối xả.
Quân Balath bắn đêm rất kém, tám gã Commando đều an toàn rút lui.
Case lật người qua bao cát, nấp sau .Jonathan, vừa thở hổn hển vừa nói: "Chúng tôi có đặt mìn trong boongke, chắc là..."
Lời còn chưa dứt, boongke đối diện đã bốc khói và lóe sáng.
"Chắc là như vậy!" Case chỉ tay về phía đối diện.
dJonathan vỗ vai Case: "Anh làm tốt lắm, làm rất tốt!"
Case: "Bây giờ phải làm sao? Bên này còn đạn súng máy không?”
"Cũng không còn nhiều, vừa rồi giao chiến với quân Prosen đã dùng hết một ít, số còn lại đều đưa qua cầu cho các anh rồi. Chúng ta chỉ có thể dùng lựu đạn và súng tiểu liên để phong tỏa đầu cầu!" Nói xong Jonathan tho đầu ra, dùng súng tiểu liên bắn ngã một đám quân Balath đang định xông lên cầu.
Case thăm dò: "Vậy chúng ta phải phản công như thế nào?”
Jonathan vừa thay băng đạn vừa đáp: "Anh hỏi chúng tôi ư? Trừ phi chúng ta có thể chiến thắng được lượng quân địch gấp trăm lần trong trận cận chiến, tôi không đề nghị phản công."
Thay xong băng đạn, .Jonathan lại thò đầu ra, xả một loạt đạn.
Lúc này Martin cầm theo mấy khẩu súng tiểu liên và một đống túi đạn chạy tới, trượt một cái chui vào công sự, trên mũ sắt của anh ta dính một viên đạn lạc, thế mà không xuyên thủng được mũ, chỉ để lại một vết xước.
"ShitI!"
Martin chửi thê một tiếng, định tháo mũ sắt, .Jonathan vội vàng ngăn lại: "Đừng! Những người may mắn như anh, sau khi tháo mũ sắt ra nhất định sẽ bị vỡ sọ! Phim nào cũng diễn như vậy!"
Liên Hiệp Vương Quốc tuyên chiến với Prosen khi Prosen xâm lược Melainia, đánh nhau nhiều năm như vậy đã quay rất nhiều phim về đề tài chiến tranh, .Jonathan nói chính là mô-tuýp thường thấy trong những bộ phim đó.
Chiến trường rất tà môn, hễ ai không tin thì sẽ bị trừng phạt thích đáng.
Martin không tháo mũ sắt, mà đưa súng tiểu liên và đạn cho Jonathan và Case, đồng thời hét lớn: "Quân Ant đang tiến vê phía này! Do Rokossovsky kia tự mình dẫn quân!"
"Sao lại là ông ta tự mình dẫn quân?" Jonathan kinh ngạc hỏi,'Ông ta không phải là Tổng tư lệnh quân viễn chinh của Ant sao? Tự mình xung phong là thế quái nào? Học theo "Cáo sa mạc" trứ danh đó sao?"
Martin lắc đầu: "Không không không, hình như là "Cáo sa mạc" học theo ông ta ấy chứ! Nhưng tôi không rõ tình hình cụ thể ra sao, chỉ biết là điện báo nói vị tướng quân kia đang tự mình dẫn theo một đội nhỏ tiếp cận chúng tal Có xe tăng, pháo tự hành! Đương nhiên là có cả bộ binhl"
"Vậy thì tốt quá rồi! Vấn đề duy nhất là bọn họ cần bao lâu mới đến nơi?" Jonathan vừa hỏi vừa cầm lấy khẩu súng tiểu liên của Prosen mà Martin đưa tới, bắn về phía đám quân Balath lại chuẩn bị vượt cầu.
Case thăm dò, ném ra một quả lựu đạn.
Rõ ràng Case đã tính toán thời gian chuẩn xác, quả lựu đạn rơi xuống mặt cầu nổ tung, nổ bay một đám quân Balath đang bỏ chạy, khiến bọn chúng chạy còn nhanh hơn.
Đúng lúc này, trên bầu trời lại vang lên tiếng rít.
Mẹ kiếp, lại là súng cối!
Jonathan và Case đồng thời hét lớn: "Nhanh vào công sự!"
Hai người phản ứng rất nhanh, lập tức lao ra ngoài.
Đạn cối rơi xuống, điểm rơi ở sân tập cách trận địa đầu cầu một khoảng khá xa.
dJonathan đã chạy ra ngoài vài bước, lúc này mới phát hiện Martin không đuổi kịp, lập tức quay đầu túm lấy chiến hữu khởi bước muộn, chạy như điên về phía bê tông.
Phát đạn thứ hai rơi xuống.
Lần này Balath lại định lặng lẽ qua cầu trong lúc bắn pháo!
Đầu cầu, khẩu súng máy bắt đầu lóe lên! Là George ở lại đầu cầu! Jonathan nhớ rõ George còn có một khẩu MG34 chỉ có hai chân giá, cùng với mấy trăm viên đạn.
Hắn lo lắng nằm nhoài trên cửa sổ quan sát chỗ nấp, nhìn lô cốt dau cầu không ngừng khai hỏa.
"Đáng chết." Hắn mắng: "Vốn đêm nay chúng ta chiếm lĩnh cầu lớn, Ant đã đến rồi!"
Martin: "Trên điện báo nói, buổi chiêu không quân Prosen không kích Mocha, làm rối loạn nhịp độ dỡ hàng và tập kết của bọn chúng."
Jonathan không trả lời, mà tập trung tinh thần nhìn đầu cầu đang ở trong trạng thái chống cự duy nhất dưới làn pháo kích.
Tần suất bắn của George chậm lại, hẳn là vì hắn không còn bao nhiêu đạn.
So với việc hết đạn, vấn đề chết người hơn là nhiệt độ nòng súng, súng máy của Prosen bởi vì tốc độ bắn quá cao, thường thường phải thay nòng súng trước khi bắn hết 200 viên đạn.
Nhưng hỏa lực của nó là thật sự khỏi bàn, cho dù chỉ là liên tục bắn điểm xạ, cũng có thể ép quân đội Balath không thể động đậy trên cầu.
Jonathan mím môi, suy nghĩ đối sách.
Lúc này Case trung úy nói: "Lúc pháo cối bắn tới, chúng tôi không dám dùng pháo phòng không. Nhưng cậu xem, pháo phòng không cứ thế đặt trên đất trống, pháo cối nổ nhiều lần như vậy, một phát cũng không trúng nó. Có lẽ chúng ta có thể đánh cược một lần, mạo hiểm pháo cối của địch sử dụng pháo 20mm?”
Martin ngẩng đầu, nhìn .Jonathan với vẻ mặt đầy ẩn ý.
Jonathan nhìn ra ngoài, suy tư vài giây nói: "Được rồi, cứ như vậy đi, Case cậu và Martin thao tác pháo phòng không, Wilhelm vận chuyển đạn pháo! Tôi ở bên cạnh thổi sáo cho các cậu!"
Case: "Ha?"
Martin vỗ vỗ bờ vai hắn: "Quen là được."
Lúc này .Jonathan lại lấy ra cây sáo vẫn mang trên người, thổi lên khúc nhạc vừa rồi, đi vê phía pháo phòng không.
Đúng lúc này, pháo cối ngừng bắn.
Tên chỉ huy Balath giận dữ quát: "Sao pháo cối lại ngừng?”
"Hết đạn rồi!"
"Mẹ kiếp!" Tên chỉ huy tức giận mắng một câu, rút đao ra: "Kẻ địch cũng không còn bao nhiêu đạn, để cho bọn chúng thấy sự dũng cảm và trung thành của Balath, xông lên!"
Hắn nhảy ra khỏi công sự, giơ cao thanh đao, xông về phía cầu lớn.
Quân Balath được cổ vũ, ào ào theo sau hắn xông lên cầu lớn.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận