Hỏa Lực Đường Vòng Cung

Chương 518: Với tư cách là quân đồng mi...

Chương 518: Với tư cách là quân đồng mi...Chương 518: Với tư cách là quân đồng mi...
Chương 518: Với tư cách là quân đồng minh thì thấy rất sảng khoái
Sau khi Vương Trung chiếm lĩnh cao điểm 391, hắn đợi đến khi trời tối, thực ra cũng không lâu lắm, bởi vì bây giờ trời tối rất sớm, trung tá Eugene cuối cùng cũng mang theo đám lính công binh của mình lên tới.
Eugene nhảy xuống xe tải, đi tới bên cạnh phòng ngự cốt lõi số 422, oán giận nói:
"Thời tiết này càng ngày càng lạnh, tôi mặc áo khoác, trên xe cũng bị gió thổi thành ngốc." Vương Trung:
"Được rồi được rồi, nhìn mặt đất đi, có thể đào được không? Chúng ta phát hiện trọng pháo bắn xuống cũng chỉ có loại hố to bằng đấy thôi."
Hắn chỉ chỉ bên cạnh, sau đó phát hiện tối om, căn bản không nhìn rõ kích thước của cái hố kia.
Eugene cởi cuốc thợ mỏ trên vai xuống: "Cho nên tôi mới mang theo ông bạn già này tới."
Vương Trung lùi lại một bước, nhường ra không gian cho hắn đào.
Trung tá bổ một nhát cuốc xuống, lập tức lông mày liền nhíu lại.
Lông mày Vương Trung cũng nhíu lại, nhìn chăm chú biểu cảm của trung tá.
Eugene đổi vị trí, lại bổ thêm một nhát, sau đó lắc đầu lia lịa: "Hiện tại vẫn có thể đào, nhưng sẽ rất mất sức, tôi đề nghị dùng thuốc nổ cho nổ tung trước, sau đó nghĩ cách san phẳng rồi chỉnh sửa." Vương Trung: "Đã đóng băng cứng như vậy, khó trách pháo phòng không 88mm của quân Prosen cũng không đào nhiều chiến hào để bảo vệ, thì ra là không đào nổi." Eugene thử thêm vài lần nữa, rất nhanh đã đào ra một cái hố có thể trồng cây con. Vương Trung hồi nhỏ đi trồng cây vào ngày lễ trồng cây, đào hố đại khái chỉ lớn như vậy.
Viptruyenfull,net - Chỉ 1000 đồng/ngày đọc tất cả Kho 1000++ truyện dịch miễn phí !
Sau đó Eugene đứng dậy lắc đầu: "Muốn đào chiến hào thì thể lực sẽ không theo kịp, tôi đi tìm xem có chỗ nào đất mềm hơn không, đỉnh dốc này phỏng chừng chỉ có thể dùng thuốc nổ cá nhân cho nổ ra hố, sau đó chất thêm một ít bao cát."
Vương Trung: "Vậy thì không cần, có rất nhiều hố bom. Lần này phiền phức rồi, trọng pháo của địch bao trùm xuống, cái gì cũng không còn lại."
Pháo thủ Alexander đồng thời cũng là huấn luyện viên của đội huấn luyện xe tăng, lúc này đề nghị: "Cho KV lên đây, dựa vào KV để phòng ngự." Vương Trung: "Chỉ có thể như vậy, tôi đi dùng radio gọi KV lên, Eugene, tìm chỗ nào có thể đào chiến hào! Tất cả dựa vào anh đấy."
Eugene khoát tay áo: "Giao cho tôi! Nếu tôi không tìm thấy, vậy thì thật sự là không tìm thấy."
Nói xong hắn vác cuốc thợ mỏ đi vào bóng tối. Alexander: "Tuy rằng mặc quân phục, nhưng nhìn hắn ta giống một thợ mỏ hơn." Vương Trung: "Tôi nhìn không giống công tử bột à?" "Giống, tướng quân, cực kỳ giống." Alexander nói. Vương Trung leo lên xe tăng, kết quả tay vừa chạm vào xe tăng đã cảm thấy dính dính, hắn vội vàng rút tay ra, may mà không bị lột da. "Mẹ kiếp." Hắn nhìn tay: "Nhiệt độ còn chưa xuống 0 độ mà đã bắt đầu như vậy rồi sao?"
Alexander: "Tốt nhất ngài nên tập đeo găng tay vào. Nếu lúc âm 40 độ mà ngài cứ thế này mà sờ vào vỏ thép của xe tăng, chúng tôi sẽ phải giao ngài cho quân y đấy."
Vương Trung chửi thề một câu, bò lên xe tăng, lấy radio ra.
Tám giờ tối, Vương Trung nghe thấy tiếng động cơ của KV, vội vàng điều chỉnh góc nhìn, quả nhiên thấy hai chiếc KV đang tiến đến gần cao điểm 391.
Vương Trung lập tức dùng radio hỏi: "Sao mới có hai chiếc?"
"Báo cáo sông Dnieper, còn một chiếc bị hỏng, kíp lái quay về Sukhaya Verevka tìm người sửa chữa gấp rồi." Vương Trung chửi một câu "Suka" —— hắn cũng quen dùng "Suka" để thay thế "con mẹ nó" rồi.
Xe tăng KV này, vừa nặng vừa yếu động cơ, khiến cho dù có cải tiến thế nào thì tỷ lệ hỏng hóc vẫn rất cao. Ngựa nhỏ kéo xe lớn, cho dù không có bộ phận nào bị hỏng, thì con ngựa cũng có thể bị kiệt sức mà chết. Vương Trung đang chửi bới thì trung tá Eugene vui mừng hớn hở chạy tới: "Tướng quân! Tướng quân! Tôi tìm thấy một lớp đất được tích tụ từ lá cây mục, ở trong rừng dưới chân núi —— phải nói là khu rừng trước đây, phần lớn cây cối đã bị quân Prosen chặt để làm củi và dựng lều, số còn lại đều bị pháo binh của ngài san phẳng."
Vương Trung mừng rỡ: "Có thể đào sâu bao nhiêu?" "Không đào được quá sâu, bên dưới vẫn là đất cứng, nhưng có thể cho số đất này vào bao tải để làm bao cát, hơn nữa vị trí rất tốt, tôi không học khoa học quân sự, nhưng tôi biết sơ sơ là, ở sườn núi sau có thể tránh pháo. Vậy thì ở sườn núi sau!" Eugene nói xong nhìn xung quanh, bỗng nhiên nhận ra cao điểm này kỳ thật không tính là cao, hơn nữa độ dốc rất thoải.
"Ờ... Tôi không chắc chắn cao điểm này có thể tránh pháo hay không." Eugene lúng túng chữa cháy. Vương Trung: "Yên tâm, lúc trước địch bắn phá chuẩn bị tấn công chúng ta cũng chỉ có từng đấy thời gian, quân địch tiếp tế kém, đạn pháo không đưa lên được. Chúng ta lại dùng xác chết của địch tạo ra một số mục tiêu giả, lát nữa pháo binh di chuyển đến vị trí, thì lấy máy kéo của bọn chúng, kéo xác chết của địch đến tiền tuyến, phủ cỏ lên." Trung tá Eugene cười ha hả: "Tướng quân ngài đánh trận chính là như vậy, khiến người ta thấy sảng khoái —— ý tôi là, với tư cách là quân đồng minh thì thấy rất sảng khoái." Vương Trung cũng cười.
Đùa à, tôi chơi bất kỳ game đối kháng nào cũng thích làm lão âm binh được không! Làm lão âm binh rất sướng, cứ làm lão âm binh mãi là sướng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận