Hỏa Lực Đường Vòng Cung
Chuong 103: Khan canh
Chương 103: Khốn cảnh
Vương Trung cúi đầu nhìn vị kỹ sư có vẻ mặt bất phục, nói: "Không, tôi có một ý tưởng hay hơn, cậu hãy tham gia huấn luyện lính tăng, sau đó bổ sung lên tiền tuyến, lái chiếc xe tăng T-34 không có thiết bị vô tuyến điện. Hôm nay là ngày 23 tháng 11 năm 914, cậu chỉ cần chiến đấu ở tiên tuyến cho đến ngày 23 tháng 11 năm 915, sau đó quay lại đây rồi muốn nói gì về thiết kế xe tăng của cậu thì nói."
Nói xong, Vương Trung đứng dậy, đóng chốt an toàn của súng lục, nhìn về phía Sergei: "Ông có ý kiến gì không?”
Sergei: 'Chuyện điều động nhân sự cần phải có mệnh lệnh của Bộ Tư lệnh..."
"Sẽ có mệnh lệnh của Bộ Tư lệnh. Hãy để cậu ta tự mình trải nghiệm thứ mà mình thiết kế ra, như vậy có thể giúp cậu ta có cái nhìn đúng đắn hơn. Nếu cậu ta không đi, Sergei, ông nên biết rõ ràng rằng chỉ cần không có sự chấp thuận của tôi, thì những sản phẩm mới, hay là những mẫu thiết kế cải tiến từ sản phẩm hiện có của các ông đều không thể được đưa vào sản xuất."
Sergei: "Được rồi, để con rể tôi tự mình trải nghiệm tác phẩm của nó cũng được. Nhưng tôi phải nhắc nhở cậu, nó là..."
Vương Trung: "Hắn ta là một tên ngốc, nếu không phải là một tên ngốc, thì chính là một tên gián điệp. Bây giờ chúng ta hãy nói về vấn đề của thủy tinh, chẳng lẽ chúng ta không thể sản xuất thủy tinh quang học sao?”
Sergei: "Chúng ta có thể sản xuất, nhưng chất lượng rất kém, ngài muốn có loại ống ngắm tốt như của Prosen, thì chỉ có thể dùng loại thu được từ bọn chúng. Đồng thời bị ảnh hưởng còn có kính viễn vọng, ống nhòm pháo binh."
Vương Trung: "Còn gì nữa bị ảnh hưởng?"
Sergei cười khổ: "Cái gì cũng bị ảnh hưởng, ảnh hưởng lớn nhất là thuốc nổ, sản lượng thuốc nổ của chúng ta đã giảm 20%."
Vương Trung nhíu mày: "Nghe cũng không tệ lắm nhỉ? Không đến mức tổn thất quá lớn."
Sergei: "Nhưng sản lượng phân bón của chúng ta đã giảm xuống còn 20% so với ban đầu, cậu hiểu ý tôi chứ?”
Vương Trung há hốc mồm, thời chiến muốn mở rộng sản xuất thuốc nổ thì chủ yếu dựa vào việc chuyển đổi từ sản lượng phân bón, không có sản lượng phân bón thì không thể chuyển đổi được.
Hơn nữa, lượng tiêu thụ thuốc nổ trong thời bình không cao, chủ yếu được sử dụng để khai thác mỏ, thời chiến phải mở rộng sản xuất thuốc nổ.
Nếu không, thuốc phóng trong đạn pháo cũng sẽ không đủ.
Prosen thì không có đạn pháo để bắn, còn Ant thì bị nghẽn ở sản lượng.
Giống như Ngọa Long, Phượng Sồ vậy.
Sergei nói tiếp: "Te hơn nữa là, sản lượng phân bón giảm mạnh đến mức này, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến ngành nông nghiệp vào năm sau, nhưng tin tốt là chúng ta không còn nhiều đất để canh tác nữa. Nếu chỉ tính những khu vực sản xuất nông nghiệp chất lượng cao, thì chúng ta chỉ còn lại 40%, chênh lệch không lớn lắm."
Đây mà là tin tốt sao, rõ ràng là đang nói dual Nói xong, Sergei đẩy tập tài liệu dày cộp được đóng thành một cuốn đến trước mặt Vương Trung: "Tình hình sụt giảm của những mặt hàng khác, cậu xem trong này."
Vương Trung cầm lấy tập tài liệu, nhanh chóng lật xem, anh phát hiện tất cả các số liệu sản xuất đều có một mũi tên hướng xuống dưới ở phía sau.
Lật xem khoảng ba mươi trang, Vương Trung đặt tập tài liệu xuống, vẻ mặt nghiêm túc - phía sau ít nhất còn ba mươi trang nữa.
Vương Trung lẩm bẩm như đang nói với chính mình: "Hóa ra, thứ chúng ta cần nhất hiện tại không phải là cải tiến những thiếu sót của vũ khí, trang bị, mà là sự hỗ trợ từ Hợp Chủng Quốc."
Sergei: "Chính là như vậy. Nếu không có sự trợ giúp từ bên ngoài, chúng ta sẽ gặp rất nhiều khó khăn trong năm 915, đây chính là lý do tại sao bộ phận hậu cần lại ủng hộ chiến lược đánh nhanh thắng nhanh, bởi vì nếu không đánh nhanh thắng nhanh, thì sang năm chúng ta sẽ rất khó khăn.
"Cậu hiểu chưa? Thật ra chúng tôi đều biết lý luận của cậu là đúng, có thể Tukhachev cũng biết, nhưng chúng ta còn khó khăn hơn cả Prosen - mặc dù không đến mức không thể chống đỡ được nữa, nhưng năm sau chúng ta chắc chắn sẽ phải đi trên dây, nếu như quân địch lại khiến chúng ta tổn thất 11. 000 xe tăng trong vòng 18 ngày giống như năm nay, thì chúng ta không thể tiếp tục chiến đấu được nữa.
"Đương nhiên, những chiến công hiển hách mà cậu đã đạt được cho đến thời điểm hiện tại, cộng thêm việc Hợp Chủng Quốc tham chiến, chúng ta có thể sẽ nhận được sự hỗ trợ từ họ. Về điểm này, tôi vô cùng cảm kích cậu."
Vương Trung tặc lưỡi.
Sergei: "Đương nhiên, việc cải tiến vũ khí cũng phải được tiến hành. Chúng tôi dự tính nhà máy ở Raul có thể bắt đầu sản xuất thử vào tháng 4 năm sau, nếu không tính đến nguồn cung cấp thiết bị vô tuyến điện, chúng ta có thể để nhà máy này đồn toàn lực sản xuất T-34W, để trống vị trí lắp đặt thiết bị vô tuyến điện.
"Nhà máy cơ khí liên hợp Yekaterinburg hiện có một dây chuyền sản xuất rất quen thuộc với quy trình sản xuất T-34W, mặc dù sản lượng không cao.
"Lý do tôi đồng ý làm như vậy là vì quân đội đã đưa ra phản hồi rằng T-34W tốt hơn so với T-34 thông thường. Vừa rồi tôi cũng đang thuyết phục con rể tôi, nhưng nó vẫn khăng khăng với quan điểm của mình, cho rằng thời gian sản xuất một chiếc T-34W gấp đôi, thậm chí gấp ba lần so với T-34..."
Vương Trung: "Nhưng chỉ cần sử dụng hợp lý, một chiếc T-34W có thể phát huy hiệu quả gấp năm, sáu lần so với T-34."
"Tôi biết." Sergei nhìn về phía con rể vừa mới đứng dậy, lấy tay che mặt: "Cho nên tôi mới thuyết phục nó... ừm, có lẽ để nó ra tiên tuyến trải nghiệm cũng là một ý kiến hay. Được rồi, Valentino, cậu đi xuống đi.
Vị kỹ sư che mặt rời đi.
Sergei đổi sang giọng điệu nghiêm túc, nói với Vương Trung: "Nếu chiến tranh cứ tiếp diễn, liệu có thể nhận được viện trợ từ Hợp Chủng Quốc hay không - nhận được bao nhiêu viện trợ sẽ trở thành yếu tố then quyết. Tiếc là tôi không thể nào quản được việc này.
"Về vấn đề nội bộ của Tổng cục Quân giới, tôi đảm bảo chúng tôi sẽ xem xét kỹ lưỡng ý kiến của cậu. Rất nhiều kỹ sư rất cứng đầu, cậu không thể nào đưa tất cả bọn họ ra tiền tuyến, dù sao cũng phải có người ở lại thiết kế." Vương Trung: "Không, ý tôi không phải là đưa tất cả mọi người ra tiền tuyến, mà là đưa những kẻ ngốc cứng đầu, phớt lờ phản hồi từ tiền tuyến, tự cho mình là đúng ra tiền tuyến. Nếu như các kỹ sư chịu khó lắng nghe phản hồi từ tiền tuyến, tôi sẽ không đưa họ đi."
Sergei gật đầu: "Được rồi, cậu nói rất đúng, hơn nữa cha cậu và rất nhiều đồng đội đã hy sinh trên chiến trường, cậu có thể để con rể tôi ra chiến trường.
"Ngoài T-34 ra, còn gì cần cải tiến nữa không?”
Vương Trung: "Tôi sẽ viết một bản báo cáo chỉ tiết cho ông, ngoài ra tôi cũng sẽ yêu cầu các sĩ quan kỹ thuật dưới quyền phụ trách sử dụng các loại vũ khí, trang bị viết báo cáo chi tiết, dù sao thì hiện tại bọn họ cũng đang được nghỉ ngơi, hồi phục ở Kubinka."
Sergei: "Tôi đảm bảo sẽ đọc kỹ những báo cáo này, đồng thời yêu cầu các kỹ sư phụ trách dự án liên quan nghiên cứu kỹ lưỡng. Còn gì nữa không?”
Vương Trung: "Tôi cần một loại vũ khí mới, là xe bọc thép, pháo chính của nó phải có một mức độ xuyên giáp nhất định ở khoảng cách 1500 mét, ví dụ như có thể xuyên thủng lớp giáp dày 110 mm.
"Đồng thời, sau khi xuyên thủng xe tăng địch, đạn pháo phải đảm bảo có đủ uy lực sát thương.
"Nó phải dễ bảo trì và có tỷ lệ gặp sự cố thấp. Tỷ lệ xe tăng KV gặp sự cố cao như vậy là do công suất động cơ quá thấp, trọng lượng xe quá nặng..."
Sergei cắt ngang lời Vương Trung: "Công nghệ động cơ của chúng ta không tốt lắm."
Điểm này giống hệt như Trái đất, xét cho cùng thì động cơ là "viên ngọc trên chiếc vương miện của ngành công nghiệp", trên thực tế, rất nhiều động cơ được sử dụng trong Thế chiến II được sản xuất dựa trên giấy phép của các quốc gia khác, thậm chí một số động cơ còn được người Đức cung cấp bản vẽ thiết kế và tài liệu kỹ thuật - nhằm mục đích che giấu mục đích thực sự của họ, tạo mối quan hệ tốt đẹp giả tạo với Liên Xô.
Vương Trung: "Tôi biết công nghệ động cơ của chúng ta không tiên tiến. Vì vậy, ý tưởng của tôi là, đầu tiên, nhập khẩu động cơ công suất lớn mới từ Hợp Chủng Quốc, tốt nhất là có thể mua được bản vẽ thiết kế và giấy phép sản xuất.
"Thứ hai, trước khi có động cơ mới của Hợp Chủng Quốc, chúng ta sẽ sản xuất một loại pháo tự hành có lớp giáp được đơn giản hóa. Thực ra, ZIS-30 được đánh giá rất cao trong sư đoàn của tôi. Nhưng nó quá đơn bạc, hơn nữa lại không có tháp pháo, chỉ có thể phục kích ở những vị trí được bố trí trước.
"Chúng ta có thể sản xuất một loại pháo tự hành có tháp pháo và thân xe có thể chống lại được súng máy hạng nặng, trọng lượng sẽ nhẹ hơn rất nhiều so với T-34, chúng ta thậm chí có thể sử dụng dây chuyền sản xuất của dòng xe tăng BT..."
"Điều đó là không thể." Sergei cắt ngang lời Vương Trung: "Dòng xe tăng BT không thể nào lắp được loại pháo có thể đáp ứng yêu cầu của cậu."
Vương Trung: "Ông chắc chắn như vậy?"
"Đương nhiên rồi. Mặc dù tôi không phải là chuyên gia vê pháo binh, nhưng tôi đã làm việc ở Tổng cục Quân giới được 15 năm rồi, tôi biết loại pháo có thể đáp ứng yêu cầu của cậu chắc chắn sẽ có nòng pháo không nhỏ, nòng súng cũng không ngắn."
Đây là sự thật, những công nhân lão làng vừa nghe thấy yêu cầu của Vương Trung, thì biết ngay loại pháo này chắc chắn là một khẩu pháo lớn, dài và thô.
Sergei nói tiếp: 'Một khẩu pháo như vậy, chỉ riêng trọng lượng của nòng pháo thôi cũng không thể xem thường, cộng thêm trọng lượng của khóa nòng, cơ cấu giật lùi, bộ phận ổn định, ... thì pháo tự hành này chắc chắn sẽ không nhỏ. Tôi đoán rằng tháp pháo của T-34W cũng không thể nào lắp vừa."
Vương Trung: "Vậy thì hãy chế tạo tháp pháo lớn hơn..."
"Hiện tại, loại tháp pháo lớn nhất mà chúng ta có thể chế tạo chính là tháp pháo của T-34W. Để chế tạo loại tháp pháo này, chúng ta đã phải nhập khẩu loại máy tiện đứng đặc biệt từ Prosen, chúng ta cũng đã sao chép loại máy tiện này, nhưng vẫn chưa tìm được loại xe tăng nào thực sự cần dùng đến loại máy tiện này để sản xuất, bởi vì ngay cả đường kính vòng đai tháp pháo của xe tăng KV cũng chưa đến 1600 mm."
Để chế tạo một loại xe tăng diễu hành dành cho giới thượng lưu, họ đã chế tạo ra một chiếc máy có thể sản xuất vòng bi lớn hơn, kết quả là nó lại đặt nên móng cho việc chế tạo tháp pháo lớn hơn?
Càng tìm hiểu tình hình, Vương Trung càng cảm thấy bất an.
Mặt khác, Vương Trung còn phát hiện ra một điều, vòng đai tháp pháo của M4 Sherman của Mỹ là 1753 mm, vì vậy người Anh mới có thể lắp đạn pháo 17 pound lên M4 Sherman để tạo ra pháo tự hành chống tăng "Firefly"!
Vương Trung ngừng suy nghĩ miên man, nói với Sergei: "Trước tiên hãy tìm pháo, sau khi tìm được pháo rồi thì xem thử có thể nhét vừa vào tháp pháo hiện có hay không, ví dụ như có thể cân nhắc loại bỏ bớt một số thứ bên trong tháp pháo, bỏ luôn cả lớp giáp trên đỉnh..."
Hả? Nói đến đây, Vương Trung đột nhiên im bặt, cấu trúc này có vẻ quen quen.
Chẳng phải đây là M18 Hellcat sao?
M18 Hellcat phiên bản Ant?
Vương Trung rất quen thuộc với M18 Hellcat, bởi vì trong trò chơi War Thunder, trong số những phương tiện chiến tranh của Thế chiến II, anh thích nhất là loại xe tăng vừa nhanh, vừa có hỏa lực mạnh này.
M18 Hellcat, T-50 đều rất tuyệt vời.
Tuy nhiên, nhược điểm lớn nhất của M18 Hellcat là rất tốn chỉ huy xe tăng, bởi vì nó không có nóc, vị trí ngồi của chỉ huy xe tăng lại cao, nên chỉ huy xe tăng phải thò nửa người ra khỏi tháp pháo.
Tất nhiên, mục đích cuối cùng của Vương Trung vẫn là chế tạo một loại xe tăng có lớp giáp đáng tin cậy, để những người lính tăng thiện chiến của Ant có thể sống sót.
Tỷ lệ sống sót của lính tăng thuộc Lữ đoàn Cơ giới Cận vệ số 1 rất cao, vì vậy có thể nói họ là những người lính tăng giàu kinh nghiệm chiến đấu nhất của Ant.
Trong nửa năm tới, chỉ cần huấn luyện thật nghiêm túc, biến những kỹ năng cơ bản thành phản xạ tự nhiên, sau đó trang bị thêm vũ khí, trang bị đáng tin cậy, là có thể xuất phát săn “hổ” rồi.
Phương án hiện tại chỉ là phương án thay thế khi chưa có động cơ mạnh hơn, trong tương lai, khi đã có động cơ đáng tin cậy, phải tính đến việc tăng cường lớp giáp, tiến hành đối kháng giáp - đạn.
Sergei nhìn Vương Trung: "Ừm, đơn giản hóa tháp pháo sao, có thể thử, trước tiên hãy chọn pháo. Tôi có dữ liệu hiệu suất của tất cả các loại pháo hiện có. Cậu chọn một loại đi.
"Tôi muốn nhắc nhở cậu trước, thời gian để nghiên cứu và chế tạo một khẩu pháo có thể còn lâu hơn so với chế tạo một chiếc xe tăng."
Vương Trung: "Tôi biết, hãy cho tôi xem tài liệu." (Hết chương) Chương 104: Anh nhìn khẩu pháo này xem, nó vừa to vừa dài
Sergei đưa cho Vương Trung một "viên gạch” khiến anh nhớ đến "Từ điển Bách khoa": "Của cậu đây."
Vương Trung nhìn cuốn sách, suy nghĩ một chút rồi đặt sang một bên, nói với Sergei: "Tôi sẽ mang bản sao của cuốn này về nghiên cứu kỹ lưỡng, ông có thể đề xuất một số loại pháo tốt được không?"
Sergei: "Chẳng phải khẩu pháo 57 mm được sử dụng trên ZIS-30 hiện tại rất tốt sao? Chúng tôi đã chuẩn bị ngừng sản xuất pháo 57 mm để tập trung sản xuất pháo ZIS-3 76,2 mm."
Vương Trung: "Khẩu pháo đó quả thực rất tốt, nhưng nòng pháo hơi nặng."
Trong quân đội Ant thực ra có hai loại pháo 76,2 mm, một loại là pháo chống tăng ZIS-3 được trang bị cho các tiểu đoàn chống tăng, loại còn lại là pháo bộ binh 76,2 mm được trang bị cho các đơn vị bộ binh - loại pháo này sử dụng khung của pháo chống tăng 45 mm.
Trong lịch sử Trái đất, do nhu cầu về pháo chống tăng của Hồng quân đột ngột tăng cao, dẫn đến việc phần lớn khung pháo được sử dụng để sản xuất pháo chống tăng 45 mm, vì vậy, pháo bộ binh 76,2 mm nòng ngắn không được biết đến rộng rãi do sản lượng quá ít.
Ngoài ra, do vấn đề trọng lượng, pháo chống tăng 76 mm thường được trang bị ở cấp sư đoàn, và đôi khi được sử dụng như pháo lựu pháo.
Đó cũng là lý do tại sao pháo chống tăng 45 mm được Hồng quân sử dụng cho đến cuối cuộc chiến: Loại pháo này nhẹ, chỉ cần hai người là có thể đẩy đi, mặc dù không thể xuyên thủng lớp giáp của các loại xe tăng được tăng cường giáp từ giữa cuộc chiến, nhưng nó vẫn có thể đối phó với các phương tiện bán bánh xích.
Quân đội Đức có rất nhiều phương tiện bán bánh xích, không giống như Hồng quân chỉ có xe tăng, bộ binh di chuyển cùng xe tăng chỉ có thể ngồi trên xe tăng.
Vương Trung vừa hồi tưởng lại những kiến thức vượt thời gian này, vừa nói tiếp: "Hơn nữa, khả năng xuyên giáp của pháo 76 mm hiện tại là đủ, nhưng quân địch chắc chắn sẽ tăng cường khả năng phòng thủ. Trên thực tế, chúng ta đã thu được hai chiếc Panzer 咱 Ausf. H, chúng đã được bổ sung thêm giáp ở mặt trước, còn các đơn vị ở tiền tuyến đã phải tự gia cố thêm bằng cách gắn xích xe tăng lên lớp giáp vốn đã rất dày."
Người Prosen coi xích xe tăng như một loại giáp, đặt ở mặt trước của xe tăng, như vậy không chỉ có thể tăng khả năng bảo vệ, mà khi xích xe tăng bị hỏng còn có thể tháo ra để thay thế.
Sergei gật đầu: "Cậu nghĩ rất chu đáo."
Vương Trung: "Phải chuẩn bị kỹ càng. Tôi thấy pháo phòng không 85 mm cũng không tệ, sơ tốc đầu nòng lớn, đường đạn thẳng!"
Pháo chính 85 mm được sử dụng trên T-34-85 được cải tiến từ pháo phòng không 85 mm.
"Loại pháo đó quá nặng, phải đơn giản hóa thiết kế, giảm trọng lượng một cách triệt để." Sergei lắc đầu.
Vương Trung lập tức hiểu rằng vị tướng quân này thực sự có bản lĩnh, bởi vì pháo 85 mm của Trái đất đã phải giảm trọng lượng một cách triệt để mới có thể nhét vừa vào xe tăng, nhưng hiệu suất tổng thể đã bị suy giảm rất nhiều so với phiên bản pháo phòng không.
Ít nhất thì Sergei cũng nắm rõ dữ liệu của từng loại vũ khí, trang bị, có lẽ ông đã thực sự đọc qua tập tài liệu dày như cục gạch kia. Vị tướng quân vừa vuốt râu vừa suy nghĩ: "Neu cậu muốn loại pháo có hiệu suất tương tự như pháo phòng không 85 mm... Hải quân có một loại pháo nòng đôi 100 mm có thể đáp ứng yêu cầu này."
Vương Trung: "Hải quân?”
"Đúng vậy, hơn nữa, do phần lớn nhiệm vụ chỉ huy bắn của loại pháo này được giao cho máy tính kiểm soát hỏa lực trên tàu chiến, nên kết cấu của nó rất đơn giản, phù hợp để lắp đặt trên xe tăng hơn so với pháo phòng không 85 mm của lục quân."
Vương Trung cau mày: "Loại pháo 100 mm này có thể lắp vừa tháp pháo không?"
Anh nhớ rằng lý do tại sao phiên bản T-34 đầu to được trang bị pháo 85 mm là vì không thể nào nhét vừa pháo 100 mm, sau đó, khi lắp đặt pháo 100 mm cho T-44, ban đầu họ đã thiết kế một tháp pháo có đường kính vòng đai là 1700 mm, cố gắng nhét pháo vào trong, nhưng kết quả là sau khi thử nghiệm, kíp lái cho biết bên trong xe quá chật hẹp.
Ngay cả người Liên Xô cũng cảm thấy chật, vậy thì nó thực sự rất chật hẹp.
Vì vậy, T-44-100 được định hình sau đó đã sử dụng tháp pháo có đường kính vòng đai là 1825 mm.
Đó là tình huống của Trái đất.
Còn tình huống của Ant, theo như những gì Sergei nói, thì loại tháp pháo lớn nhất mà họ có thể chế tạo chính là tháp pháo của T-34W, muốn nhét vừa pháo 100 mm vào trong loại tháp pháo đó là điều không thể.
Sergei cũng cau mày, sau khi suy nghĩ một lúc lâu, ông nói: "Hay là như vậy, chúng ta sẽ tháo bỏ tháp pháo, thiết kế mặt trước của khoang chiến đấu có độ nghiêng lớn, đồng thời thiết kế riêng một tháp quan sát cho chỉ huy xe tăng."
Vương Trung: "Như vậy thì chỉ có thể dùng để phục kích."
"Như vậy thì chúng ta có thể sản xuất, dựa vào dây chuyền sản xuất hiện có." Sergei dang hai tay ra: "Hơn nữa cậu cũng đã nói rồi đấy thôi, sắp tới chúng ta sẽ tiếp tục chiến đấu phòng ngự."
Vương Trung xoa cằm, vừa rồi anh còn đang nghĩ đến việc chế tạo M18 Hellcat phiên bản Ant, không cần giáp cũng được.
Bây giờ Sergei lại đưa ra phương án có giáp đáng tin cậy - hơn nữa, không có tháp pháo thì chắc chắn xe tăng sẽ thấp hơn - khả năng trinh sát, quan sát, ngắm bắn đều không tệ, nhưng không thể dùng để tấn công.
Dùng thiết kế này, trước tiên hãy huấn luyện kíp lái, tích lũy những người lính tăng giàu kinh nghiệm?
Sau đó, nhân cơ hội này nhanh chóng nhập khẩu máy móc và động cơ từ Hợp Chủng Quốc, sau khi đã có đủ những thứ này thì bắt tay vào chế tạo 下54?
T-54 đại chiến E-100... Cấp độ 10 trong World of Tanks?
Càng nghĩ, Vương Trung càng cảm thấy có hi vọng.
Lúc này, Sergei hiểu lầm sự im lặng của Vương Trung, ông nói: "Việc sử dụng pháo hải quân còn có một lợi điểm, ban đầu, Hải quân chế tạo những khẩu pháo này là để làm pháo phụ cho những chiếc thiết giáp hạm trong kế hoạch, nhưng thiết giáp hạm, bao gồm cả thân tàu đã được đóng xong một nửa, đều bị Prosen cướp mất, rất nhiều pháo đã được chế tạo xong bị bỏ không, không có đất dụng võ."
Vương Trung lập tức quyết định: "Tuyệt vời như vậy sao? Vậy hãy cho tôi sử dụng pháo của Hải quân! Khoan đã, kế hoạch đóng thiết giáp hạm của Hải quân đã bị hủy bỏ rồi sao? Vậy còn những tàu chiến lớn khác thì sao?”
Sergei: "Ngoại trừ Hạm đội Biển Bắc, những chiếc khác đều đã bị tiêu diệt."
Vương Trung: "Vậy Hải quân có rất nhiều lính thủy đánh bộ sao?"
"Đúng vậy, sao thế?"
Vương Trung: "Tôi có thể muốn những người lính thủy đánh bộ này gia nhập lục quân không?"
Anh đã từng hợp tác với lính thủy đánh bộ, anh biết điểm khác biệt lớn nhất giữa những người này với binh lính Ant thông thường chính là trình độ học vấn của họ rất cao. Ít nhất thì lính thủy đánh bộ cũng tốt nghiệp cấp hai, thậm chí có rất nhiều người đã tốt nghiệp cấp ba.
Trong khi đó, tỷ lệ binh lính lục quân tốt nghiệp cấp hai rất thấp, phần lớn binh lính đến từ nông thôn chỉ học qua trường học của giáo hội, được coi là chương trình học rút gọn của cấp hai, rất nhiều môn học không được dạy.
Giáo hội sẽ đề cử những thanh niên có thành tích học tập tốt đến các trường trung học để tiếp tục học lên, nhưng hiện tại, những thanh niên này hoặc là đang làm việc trong các nhà máy, hoặc là gia nhập không quân, hải quân.
Không thể nào để những thanh niên này gia nhập lục quân làm lính nghĩa vụ được.
Khi Vương Trung nghe tin Hải quân lấy lính thủy đánh bộ đã tốt nghiệp trung học phổ thông, mắt hắn đều trợn tròn: Cho tôi dùng đi, đừng cho đám tướng quân ngu ngốc kial
Sergei đại tướng rất bất đắc dĩ: "Việc này ngài nên đi tìm Tuganev thượng tướng mới đúng, ồ, hắn ta có thể sắp thăng chức đại tướng rồi. Hắn ta là bộ trưởng bộ quân lệnh, nhân sự điều động do hắn ta quản. Chỗ này của tôi chỉ quản trang bị thôi. Vẫn nên nói về phương án của ngài đi."
"Dùng pháo 100mm của hải quân, cộng thêm thân xe của T34..."
Vương Trung: "Thân xe không thể thiết kế lại sao? Không thể đặt động cơ nằm ngang sao? Như vậy có thể rút ngắn khoang động lực, tổng thể càng gọn gàng hơn."
Động cơ của xe tăng T34 được đặt thẳng đứng, hình như là nói trình độ kỹ thuật hồi đầu Chiến tranh thế giới thứ hai không hỗ trợ động cơ nằm ngang, Vương Trung cũng không rõ lắm, nên hỏi một câu.
Sergei gãi đầu: "Tôi chỉ quen thuộc số liệu trang bị thôi, vấn đề này tôi thật sự không thể trả lời được. Hay là... tôi gọi một kỹ sư thiết kế tới?"
Vương Trung: "Con rể của ông sao?"
"Không không, vừa hay có một kỹ sư thiết kế khác ở đây, anh ta đến để đưa phương án cải tiến xe tăng KV, tôi mời anh ta vào?”
Vương Trung: "Rất tốt. Tôi tiện thể khen ngợi thiết kế của KV một chút."
Sergei đại tướng cầm lấy điện thoại trên bàn: "Mời kỹ sư trưởng Korin vào, chủ tịch ủy ban thẩm tra trang bị muốn gặp anh ta."
Vương Trung cầm lấy chén trà trên bàn uống một ngụm, không ngon.
Sergei buông ống nghe xuống: "Chắc anh ta tới trong vòng năm phút."
Vương Trung: "Trà này của ông nhạt nhão thật."
Sergei đại tướng: "Đương nhiên không thể so sánh với trà do nữ hầu của ngài pha rồi. Nữ hầu của ngài đã nổi tiếng rồi, từ chối toàn bộ quà tặng cho ngài, còn dùng ánh mắt như muốn giết người nhìn chằm chằm vào người tặng quà."
Vương Trung kinh ngạc: "Còn có chuyện này nữa sao?”
Sergei: "Có chứ, ngài thử hóa trang đi ra ngoài đường chặn một tên say rượu hỏi thử xem, hắn có thể kể với ngài cả đống chuyện kiểu này. Thậm chí có người đồn kẻ địch muốn cho lính dù tập kích sở chỉ huy của ngài, là nữ hâu một mình một súng máy bắn chết hết."
Vương Trung nhíu mày, hắn nhớ lại mấy lần sờ tay Nelly, cô nàng quả thật rất khỏe, nhưng cầm súng máy bắn tỉa gì đó vẫn là quá đáng, Nelly tuyệt đối không làm được.
Chuyện này nhất định là bị người ta thêm mắm dặm muối rồi.
Lúc này phó quan của Sergei mở cửa: "Kỹ sư trưởng Korin tới rồi."
Một kỹ sư bước vào, vừa nhìn thấy Vương Trung lập tức đứng nghiêm, cứ như anh ta là quân nhân: “Thân vương điện hạt"
Vương Trung: “Đừng gọi tôi là Thân vương!"
Sergei đại tướng: "Đừng trách anh ta, mọi người đều biết trước mặt nữ hoàng gọi ngài là thân vương thì bệ hạ sẽ vui.'"... Căn nguyên ở chỗ này al
Vương Trung: "Anh muốn gọi tôi thế nào trước mặt Olga - Nữ hoàng đệ Nhất thì tùy, nhưng trước mặt tôi đừng gọi tôi là Thân vương. Tôi hỏi anh, tại sao không đặt động cơ nằm ngang?"
Korin kinh hãi: "Vì sao? Mẫu xe tăng chúng tôi tham khảo, đều là động cơ đặt dọc ạ."
Vương Trung: "Chỉ vì vậy?”
"Vâng, tôi thấy xe tăng của Prosen cũng vậy?”
Vương Trung há to miệng: "Không còn lý do nào khác sao? Đặt nằm ngang sẽ khó sản xuất hơn sao?"
Korin: "Cái đó phải thiết kế ra rồi mới biết. Còn chưa thiết kế ra, sao tôi biết sản xuất dễ hay khó?"
Nói cũng phải!
Vương Trung: "Vậy thì anh đừng cải tiến KV nữa, hiện tại KV chỉ cần cải thiện tính ổn định, mà nếu không thay động cơ, anh có sửa thế nào cũng vô ích. Nếu chúng ta có thể tăng công suất động cơ lên 500 mã lực, tỷ lệ hỏng hóc của KV chắc chắn sẽ giảm mạnh."
"Đúng vậy." Korin thuận miệng đáp một câu, nhưng lập tức toát mồ hôi: "Ý tôi là, cách nhìn của ngài vô cùng chính xác!"
Vương Trung: "Đừng căng thẳng. Hôm nay là anh đến trả lời câu hỏi của tôi, vậy thì anh phụ trách thiết kế xe chở pháo 100mm.
"Đây là loại xe tăng diệt tăng không có tháp pháo, nhưng được tăng cường khả năng quan sát ngắm bắn, sử dụng pháo cao xạ 100mm của hải quân, động cơ V2K của T34W, hơn nữa phải dùng động cơ đặt ngang, kíp lái từ 4 đến 5 người.
"Hơn nữa, cân nhắc tình huống thực chiến, loại xe diệt tăng này cần phải có góc hạ nòng tốt, ít nhất phải -5 độ."
Korin chỉ vào chính mình: "Tôi thiết kế sao?"
Vương Trung: "Phải."
Sergei: "Việc này, ngài vẫn nên viết một bản yêu cầu chính thức, rồi trình Tuganev thượng tướng ký quyết định bổ nhiệm." (Hết chương) Chương 105: Tổ thiết kế xe chở pháo 100mm
Vương Trung: "Được, đưa điện thoại cho tôi, tôi giải quyết vấn đề điều động trước."
Kỹ sư trưởng Korin: "Ơ kìa? Nhưng tôi là đàn ông mà?”
Vương Trung dừng lại, nhìn chằm chằm Korin hỏi: "Ý anh là sao?"
Kỹ sư trưởng Korin nhìn Sergei, lúc này mới ấp úng: "Bọn họ đều nói ủy ban thẩm định này là cơ quan đóng dấu thôi, chủ yếu là để ngài tìm phụ nữ."
Vương Trung: “Bọn họ là ai?"
Kỹ sư trưởng Korin hét lớn: "La vợ của Bulgakov nói, rất nhiều bà vợ đều nói vậy!"
Vương Trung nhíu mày, vốn dĩ ủy ban này có thể có phụ nữ, bây giờ chỉ có thể chọn đàn ông. Nhưng nếu chọn toàn đàn ông thì bên ngoài chắc chắn sẽ có lời đôn mới, ví dụ như Rokossovsky không thích phụ nữ chẳng hạn.
Đấn lúc đó một đám đàn ông đến ve vãn hắn thì ghê tởm chất.
Thôi, không nghĩ đến chuyện đó nữa, sau này ủy ban này cứ chọn người tài là được.
Vương Trung đi đến trước bàn làm việc có thể đánh bida của Sergei: "Đưa điện thoại đây."
Sergei đại tướng cầm ống nghe đưa cho hắn: "Nói muốn gọi đi đâu là được."
Vương Trung: 'Alo? Nối máy cho tôi đến bộ quân lệnh, Tuganev thượng tướng."
Bộ quân lệnh, văn phòng Tuganev thượng tướng.
"Từ tình hình quân Prosen hiện tại mà xem, chúng hiện tại vừa mới thoát khỏi hỗn loạn do một bộ phận rút lui, nhưng tình hình thời tiết bây giờ, chúng muốn tổ chức rút lui có trật tự là vô cùng khó khăn, phải có bộ đội chặn hậu câu giờ cho chúng."
Tuganev thượng tướng dừng lại, nhìn tân nữ hoàng Olga đệ Nhất.
Olga biết đây là muốn cô đặt câu hỏi, bèn nhìn chằm chằm bản đồ, suy nghĩ một hồi lâu mới nói: "Địch lấy đâu ra quân chặn hậu?”
Tuganev: "Từ phía sau tới.'
Olga bĩu môi: "Vậy tôi nên hỏi gì đây?”
Tuganev: "Đây chính là điêu người cần suy nghĩ."
Lúc này điện thoại trên bàn vang lên.
"Xin lỗi." Nói xong, Tuganev cầm điện thoại lên;Tôi là Tuganev. Là cậu đó à? Có chuyện gì vậy? Korin của cục thiết kế?"
Thượng tướng liếc nhìn Olga đệ Nhất, rồi mới nói tiếp: "Được, tôi sẽ chuẩn bị lệnh điều động. Cậu liệt kê danh sách những người cần điều, muốn điều đến đâu. Còn có nhu cầu gì nữa không? Lính thủy đánh bộ? Được rồi được rồi, cần bao nhiêu lính thủy đánh bộ? Ba sư đoàn? Tôi sẽ bàn bạc với nguyên soái Kuznetsov của Hải quân."
Olga: 'Là Alyosha đúng không?”
Tuganev thượng tướng không trả lời, giả vờ tập trung nghe điện thoại, không nghe thấy Olga nói: "Được rồi, còn thường dân thì cậu cứ thuê thẳng, sau đó đến chỗ tôi làm thủ tục thuê người làm hoặc chuyển ngạch. Cựu viện trưởng học viện quân sự? Cậu muốn ông ta làm gì? Nhưng ông ấy đã nghỉ hưu, nếu bản thân ông ấy không muốn thì chúng ta cũng không có cách nào, cậu chắc chắn ông ấy muốn không? Được rồi..."
Olga đứng dậy, hai tay chống lên bàn: "Là Alyosha đúng không?”
Tuganev thượng tướng: "Đúng vậy. Tôi không nói chuyện với người, bệ hạ muốn cướp điện thoại."
Olga: "Đúng, ta muốn cướp đây."
Cô giật lấy ống nghe: "Alyosha! Sao anh lại đi nhanh như vậy!"
Rokossovsky: "Anh rất bận. Trước tiên là đến trường, bây giờ lại..."
Olga: "Ở đâu?"
Rokossovsky: "Anh đã nói em không được đến, sẽ gây thêm phiền phức cho mọi người. Hơn nữa anh sắp đi rồi!"
Olga bĩu môi: "Anh không thèm nói chuyện với em, bây giờ mỗi ngày em phải xử lý rất nhiều việc, còn phải học rất nhiều thứ, vậy mà anh không chịu dành thời gian uống trà chiều với eml"
Rokossovsky: "Anh sẽ bảo Lyuda đến hoàng cung uống trà chiều với em, có thể để cô ấy kể cho em nghe chuyện phiếm trên chiến trường."
Miệng Olga càng bĩu cao hơn, nhưng vẫn nói: "Được rồi-"
Rokossovsky: "Bệ hạ quả nhiên là một vị minh quân."
Olga nhíu mày, bởi vì nghe câu này cứ như "Haha anh thắng rồi, anh chuồn đây", nên cô suy nghĩ một chút rồi nói:
"Khi nào anh đến tham dự hội nghị trước mặt em? Hiệu trưởng không cần tham dự, nhưng chủ tịch ủy ban thì phải đấy! Ít nhất anh cũng phải báo cáo với em đã phê duyệt những gì chứ?
"Hơn nữa chức chủ tịch ủy ban này là do em giành được cho anh, anh phải dẫn em đi tham quan những thứ các người đã phê duyệt, em muốn tận mắt xem thử tính năng thế nào, đề phòng anh lừa em!"
Bên kia im bặt.
Olga ra oai: "Trả lời đi chứ? Ái khanh?"
Rokossovsky trung tướng: "Người nói đúng, đợi chúng ta có thành quả, sẽ báo cáo với người."
Olga: "Anh phải tự mình giới thiệu với eml"
Rokossovsky trung tướng: ”... Vâng, tuân lệnh bệ hạ.”
Olga nở nụ cười chiến thắng, khi còn bé ba anh em chơi đùa, lúc cô thắng cũng cười như vậy. Bây giờ nghĩ lại nụ cười này chắc hẳn hai người anh đã phải nhường cô rất nhiều.
Cô đang muốn thừa thắng xông lên, nhưng nhìn thấy Tuganev thượng tướng sắc mặt âm trầm, đành phải đổi giọng: "Vậy em chờ Lyuda đến uống trà chiều với em."
Rokossovsky: "Đương nhiên, anh sẽ bảo cô ấy lập tức khởi hành từ trang viên đến cung điện mùa hè."
Tuganev thượng tướng đưa tay ra: "Có thể trả điện thoại cho tôi chưa, bệ hạ?”
"Được." Olga trả ống nghe cho lão thượng tướng.
Tuganev: "Nói chung là như vậy, sau này cậu đừng gọi điện thoại nữa, giấy tờ, biết chưa? Nếu cậu không muốn tự mình soạn thảo, thì tìm một phó quan, thậm chí có thể tìm một phó quan lo về quân sự, một thư ký lo vê những việc khác.
"Korin phải không, tôi biết rồi. Vậy nhé."
Tuganev cúp điện thoại, nhìn Olga: "Rokossovsky trung tướng đã quyết tâm ở bên cạnh thanh mai trúc mã của mình rồi, bệ hạ."
Olga: "Ta biết. Nhưng anh ấy đã hứa với ta, sẽ chăm sóc ta như anh trai."
Tuganey: "Trong lịch sử đến nay, chưa từng có vị vua nào độc thân cả đời, bất kể nam hay nữ."
Olga mỉm cười: "Thượng tướng, ngài yên tâm, ta biết mình nên làm gì."
Tuganev cẩn thận quan sát biểu cảm của cô, cũng mỉm cười: "Người quả nhiên rất thông minh."
Olga: "Đúng rồi, vừa nãy ngài đề nghị Alyosha tìm hai phó quan, một văn một võ đúng không? Vậy..."
"Người không thể tự mình đi được. Tôi không biết năng lực của các nữ quan giả dạng thế nào, nhưng dù sao họ cũng không phải là người thật. Người phải ngồi yên ở cung điện mùa hè, nhất là trong tình hình hiện nay."
Olga: "Là chất kết dính sao?"
Tuganev thượng tướng không trả lời, xem như ngầm thừa nhận.
Olga xoay người nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ: "Phải nhanh chóng đánh bại Prosen, nếu không ta không thể có được tự do thật sự."
Bỗng nhiên, cô thôi không đa sầu đa cảm nữa, nhìn Tuganev thượng tướng: "Ta có rất nhiều nữ quan xuất sắc, tiến cử cho anh ấy một người được chứ?"
Tuganev thượng tướng: "Người có thể nói chuyện này với Lyudmila Vasilyevna, không phải cô ấy sắp đến uống trà chiều với người sao?"
Vương Trung buông ống nghe xuống, nhìn những người xung quanh: "Sao mọi người lại bày ra vẻ mặt đó?"
Sergei đại tướng: "Đối mặt với một công tước có thể nói "Em không được đến với nữ hoàng, tôi không thấy vẻ mặt chúng ta có vấn đề gì cả."
Vương Trung: "Nếu tôi không nói vậy, nữ hoàng sẽ chạy đến đây, ông cũng không muốn nửa cái ban ngành này phải dừng mọi việc để tiếp đón nữ hoàng chứ?"
Sergei đại tướng: “Đúng vậy."
Kỹ sư trưởng Korin: "Vậy tôi... khi nào thì chuyển nơi làm việc?"
Vương Trung: "Anh về sắp xếp công việc tiếp theo đi, giao việc cải tiến KV cho người đáng tin cậy. Sau đó chọn ra mười người mới mà anh thích nhất... Bây giờ chưa quyết định địa điểm, tóm lại anh cứ chọn người trước đi.
"Dự án xe chở pháo 100mm là dự án cấp bách, mục tiêu là nhắm vào thế hệ xe tăng tiếp theo của địch."
Korin: "Đặt cỡ nòng 100mm, là định dùng số pháo 100mm mà hải quân sản xuất ra nhưng không dùng đến sao?"
Vương Trung: "Nhiều đến 200 khẩu sao?" "Đúng vậy, hơn nữa dây chuyền sản xuất vẫn còn, loại pháo này do nhà máy số 700 bên cạnh biển nội địa sản xuất. Hiện tại nhà máy này hình như vẫn chưa chuyển sang sản xuất loại khác, nhưng không biết tiếp theo sẽ sản xuất gì, nên tạm thời ngừng hoạt động." Korin đáp.
Sergei: "Chúng tôi cũng từng nghĩ đến chuyện chuyển nhà máy đó sang sản xuất pháo cao xạ 85mm, nhưng Hải quân không chịu. Bọn họ định lắp pháo 100mm lên tàu tuần tra trên sông, đánh nhau với quân địch. Bây giờ nếu các anh cần, có thể để nhà máy đó tiếp tục sản xuất."
Vương Trung: 'Không vấn đề gì chứ?"
"À, ngài được Hải quân đánh giá rất cao, chắc họ sẽ rất vui lòng."
Vương Trung: "Tốt, tốt lắm, vấn đề pháo đã được giải quyết, nhà máy sản xuất có thể dùng nhà máy Ural sau khi khôi phục sản xuất. Kỹ sư trưởng Korin, anh ước chừng khi nào thì chế tạo được xe mẫu?”
Korin: "Cái này khó nói trước, nhưng nếu dùng toàn đồ có sẵn, chắc là rất nhanh, tháng 4, tháng 5 năm sau là được!"
Vương Trung: "Tháng 2 tôi muốn nhìn thấy xe mẫu! Ba tháng phải chế tạo xong! Như vậy có thể phát hiện vấn đề sớm để còn cải tiến!"
Bất cứ trang bị mới nào, lúc đầu chắc chắn sẽ có rất nhiều lỗi, phải sử dụng một thời gian, phát hiện vấn đề rồi mới có thể cải tiến, như vậy mới có thể đảm bảo được độ tin cậy.
Lúc này Vương Trung rất phấn khích, hận không thể tua nhanh đến tháng 2 năm sau, tự mình lái thử xe mẫu.
Sergei: "Tôi biết ngài rất mong chờ, công tước Rokossovsky. Nhưng làm việc phải từ từ, tôi vẫn cảm thấy ngài nên tìm phó quan và thư ký trước, một văn một võ."
Vương Trung: “Chuyện này...'
Sergei: "Ủy ban của ngài cũng cần rất nhiều nhân viên văn phòng, cho dù kéo ông hiệu trưởng đã nghỉ hưu kia đến, chỉ một mình ông ấy thì làm sao được việc. Hơn nữa ủy ban của ngài cần rất nhiều người có kiến thức chuyên môn, lại có kinh nghiệm chiến đấu, nếu không thì việc thẩm định của ngài sẽ không ai tâm phục khẩu phục.
"Ngài định tìm đâu ra nhiều người như vậy?"
Vương Trung vốn đang nhíu mày, bỗng nhiên nhớ ra trường quân đội vừa điều một loạt sĩ quan đến nghe hắn giảng bài, chọn trong số đó những người có chuyên môn giỏi không phải được sao?
Còn về hai vị phó quan, tại sao Nelly lại không am hiểu quân sự chứ, nếu Nelly làm phó quan cho hắn thì tốt quái
Phó quan...
Vương Trung chơi game all-in vào nhân vật Muersith, nhưng nếu chọn con gái... chắc chắn danh tiếng của cô gái đó sẽ bị hủy hoại.
Hay là tìm một anh chàng bảnh bao nào đó làm phó quan nhỉ?
Grigory mới học đến lớp 10, chắc không được.
Còn Vasili... Tên đó suốt ngày chỉ thích hót phân, nhưng nghĩ đi nghĩ lại hình như cũng chỉ có Vasili là thích hợp.
Gia đình là giáo sư âm nhạc cho nên từ nhỏ đã được giáo dục đàng hoàng, trước khi nhập ngũ đã tốt nghiệp trung học phổ thông, còn tham gia thi đại học, chữ viết rất đẹp. AI
Vương Trung: "Đưa điện thoại đây."
Sergei đại tướng cầm điện thoại đưa cho hắn.
Vương Trung: "Kết nối đến bộ chỉ huy sư đoàn bộ binh cơ giới số 1 vùng Kubinka. Pavlov phải không? Bảo Vasili thu dọn hành lý, đến trang viên của tôi. Trang viên Rokossovsky."
Pavlov: “Có chuyện gì vậy?”
Vương Trung: "tôi muốn bổ nhiệm cậu ta làm phó quan."
"Biết rồi."
Vương Trung buông ống nghe xuống, vậy là xong một phó quan rồi.
(Hết chương) Chuong 106: Rokossovsky hieu may bay
Về phần bên văn chức, Vương Trung quyết định lát nữa sẽ phiên não, hắn lại câm ống nghe lên: "Đưa đến nhà tôi."
Nói xong hắn mới ý thức được nói như vậy không thích hợp, nhân viên trực tuyến người ta đều ngơ ngác, vì vậy đổi giọng nói: "Tiếp Rokossovsky trang viên, trong thành hẳn là chỉ có một cái thôi?"
"Đúng vậy. Ngài chờ một chút." Tiếp tuyến viên nói.
Một lát sau, giọng nói uy nghiêm già nua truyền đến: "Rokossovsky trang viên, xin chào ngài. Xin hỏi có thể giúp gì cho ngài không?”
Vương Trung: "Lão gia tử Mikhail, là tôi. Bảo Lyudmila nhận điện thoại."
"Biết rồi, Trung tướng đại nhân."
Mikhail tuy là quản gia của nhà Rokossovsky, nhưng danh hiệu công tước hiện tại đang nằm trên đầu Pyotr, anh trai của Vương Trung, cho nên quản gia hết sức cung kính gọi hắn là trung tướng các hạ.
Dù sao Vương Trung đã là công tước Charon, trên lý thuyết hẳn là đã tách ra ở riêng.
Rất nhanh bên kia điện thoại truyền đến tiếng nhấc ống nghe: "Alo? Alyosha? Có chuyện gì vậy?"
Vương Trung: "Có hai việc, một là Vasili đang trên đường đến trang viên, tôi muốn thăng hắn làm phó quan, chuẩn bị phòng cho hắn. Thứ hai là, bây giờ em đi Hạ cung, uống trà chiêu với Olga, nghe nàng ấy than thở một chút."
"Em biết rồi." Lyudmila cười nói,'Em sẽ bảo lão gia tử Mikhail chuẩn bị chỗ ở cho Vasili, tự mình lên đường đi Hạ cung."
"Cẩn thận một chút, trên đường không yên tĩnh, mang theo đủ cảnh vệ."
"Yên tâm đi, bảo vệ và trạm gác ngầm mà giáo hội phái cho em nhiều đến mức em phát hiện ra được, xung quanh trang viên có rất nhiều quần chúng đến lánh nạn mà, bên trong tất cả đều là người của giáo hội.' Lyudmila cười nói.
"Vậy thì nhờ em, Olga chắc hẳn đã tích tụ không ít áp lực."
"Vâng. Anh cũng đừng để bản thân mệt mỏi."
Vương Trung gật đầu, cúp điện thoại.
Hắn nói với Sergei: 'Ngày mai phó quan của tôi sẽ đệ trình đầy đủ yêu cầu, cục thiết kế cũng sẽ nhanh chóng được thành lập."
Sergei: "Việc cải tiến các vũ khí khác thì sao?”
Vương Trung: "Cứ dựa theo nhu cầu phía dưới mà sửa. Các anh không có bộ phận thu thập phản hồi sao?"
"Có.' Đại tướng Sergei do dự một chút, vẫn hỏi: "Nhưng ủy ban của cậu làm sao biết được những thứ chúng tôi sửa chữa có phù hợp với yêu cầu của bộ đội hay không? Cậu là sĩ quan chỉ huy xe tăng và là người điều khiển xe tăng xuất sắc nhất, vậy dĩ nhiên là biết xe tăng cần phải thay đổi như thế nào, bộ binh do cậu chỉ huy cũng đã tiến hành trận phòng ngự thành công nhất của quân đội, cho nên cậu hẳn là cũng biết súng trường, súng máy và pháo chống tăng cần thay đổi như thế nào. Vậy còn những thứ khác thì sao?" Vương Trung vốn muốn nói tôi cũng biết, nhưng hắn nén lại, bởi vì mặc du hắn đã xem rất nhiều chiến sử trước khi xuyên việt, nhưng vẫn sẽ có chỗ hắn không hiểu rõ, dù sao trên giấy có được chung quy vẫn cảm thấy nông cạn.
Huống chi cho dù là những chuyên gia chuyên môn nghiên cứu chiến sử Thế chiến thứ hai, thì cũng sẽ có điểm mù tri thức của riêng mình.
Vương Trung: "tôi sẽ thành lập một trung tâm phản hồi tiền tuyến, hơn nữa sẽ tổ chức nhân lực thu thập ý kiến đối với vũ khí hiện có từ những quân nhân bị thương và những quân nhân đã rút lui về khôi phục thể lực. Thời điểm thẩm tra cuối cùng cũng sẽ mời những sĩ quan và binh lính ở tuyến một có kinh nghiệm tham gia thử nghiệm."
Đại tướng Sergei gật đầu: "Vậy thì tôi yên tâm rồi."
Vương Trung: "tôi phải cáo từ."
"Ngài đi thong thả." Sergei chào Vương Trung.
Vương Trung nhìn kỹ sư trưởng Korin, mở cửa ra khỏi phòng, hội hợp với Grigory đang chờ ở cửa, hơn nữa còn nói với hắn: "tôi muốn mời Vasili làm phó quan, anh có ý kiến gì không?"
Dù sao trước đó người luôn đi theo Vương Trung chính là quân sĩ trưởng Grigory.
Grigory cười nói: "Không có ý kiến, hắn dọn phân đã rất chuyên nghiệp rồi."... Có ý gì, tôi là phân thôi sao? Nếu không phải kề vai chiến đấu với anh đến bây giờ thì tôi đã nổi giận rồi.
Grigory cũng kịp phản ứng: 'À, tôi không có ý đó, tướng quân ngài biết mà."
"Tôi biết." Vương Trung đáp,Anh chỉ đơn thuần cảm thán Vasili dọn phân rất khá."
"Thật sự rất không tệ, đáng tiếc làm sĩ quan phụ tá thì không thể dọn phân được nữa."
Vương Trung cười, vừa định đáp lời, phía trước liền truyền đến tiếng rống giận.
"Tên khốn kiếp, tôi phải nói bao nhiêu lần thì anh mới hiểu được! Cái thiết kế như lìn ấy của anh đúng là củ kẹc! Tôi đã viết bao nhiêu báo cáo như vậy, từ lúc khai chiến đã viết báo cáo, viết đến tận bây giời đcml"
Vương Trung và Grigory liếc nhau một cái, sau đó cùng nhau tăng tốc đi về phía trước.
Sau đó bọn hắn phát hiện âm thanh thật ra là từ dưới lầu truyên đến, phía trước vừa vặn là cầu thang.
Vì thế hai người đi xuống lầu, rẽ qua góc cầu thang, liền thấy một viên phi công trung tá đang lớn tiếng quát mắng mấy kỹ sư: "Tại sao cứ phải khăng khăng với cái thiết kế như lìn này? Là anh đang lái máy bay hay là tôi đang lái?"
Vương Trung tiến lên một bước: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
Viên phi công liếc nhìn Vương Trung, thấy quân hàm trung tướng trên cổ áo liền chào theo phản xạ, sau đó tiếp tục gào thét với kỹ sư.
"Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, cách bố trí hỏa lực của anh không hợp lý! Không hợp lý!"
Kỹ sư rõ ràng biết Vương Trung là ai, lần này mở miệng phản bác liền mang theo lý do: "Cái thiết kế kia là để phối trọng lượng! Anh hiểu không? Phối trọng lượng!"
Phi công: "Anh phối xong rồi đấy, chúng tôi cái kẹc gì cũng không đánh trúng! Súng máy so với pháo còn hữu dụng hơn, đây quả thực là trò cười lớn nhất! Trò cười!"
Vương Trung chen vào: "Anh là người của bộ đội nào?" Phi công: "Trung đoàn cường kích số 40
Vương Trung: "Anh điều khiển II-2?"
"Vâng, từ khi khai chiến, tôi đã chiến đấu ở mặt trận phía Nam được 5 tháng, thay hai xạ thủ ngồi sau. Tôi cảm thấy mình vẫn có chút quyền lên tiếng."
Vương Trung nhíu mày: "Anh tác chiến ở mặt trận phía Nam?”
"Đúng vậy, sau khi chiến tranh bùng nổ, không quân ở tuyến đầu đều tiêu đời cả rồi, trung đoàn cường kích của chúng tôi bị điều động đến mặt trận phía Nam để chi viện cho Tập đoàn quân Tây Nam. Ngày 28 tháng 6, tôi đã thực hiện cuộc tấn công đầu tiên vào quân Prosen."
Vương Trung: "Ở làng Cao điểm Peniye?"
Phi công lắc đầu: "Không biết. Trung tướng là bộ binh nên không biết, lên trời rồi thì rất khó phân biệt rõ ràng mình đang ở đâu, có bản đồ cũng vô dụng, lúc chúng tôi xuất phát là bay về phía tây, thấy quân đội Prosen ở đâu là tấn công ở đó. Lúc quay về thì nhận ra những cột mốc gần sân bay, tìm được cột mốc mới có thể xác định được vị trí, sau đó lại bay về sân bay.
"Cho nên tôi không biết mình đã tấn công kẻ địch ở đâu. Lúc đó tôi bị lạc mất đồng đội, một mình đơn thương độc mã tấn công quân địch."
Vương Trung: "Có phải lúc đó quân địch đang chuẩn bị tấn công một thị trấn nhỏ có tháp nước và nhà thờ không?"
Phi công dang hai tay ra: "Thị trấn nhỏ nào cũng có tháp nước và nhà thờ.'... Hình như cũng có lý!
Đột nhiên, Vương Trung nhớ tới chiếc Il-2 ở Cao điểm Peniye có số hiệu chiến thuật là 401, mà vị trung tá này là người của trung đoàn cường kích số 4, nói cách khác số hiệu chiến thuật có thể là bắt đầu bằng số 4.
Vương Trung: "Số hiệu chiến thuật của máy bay anh là 401 sao?”
"Đúng vậy. Sao ngài biết?"
Vương Trung cười ha ha: "Lúc anh một mình tấn công quân địch vào ngày 28 tháng 6, tôi ở phía dưới."
Nói xong Vương Trung phát hiện nói như vậy có chút kỳ quái, bèn đổi cách nói: "Tôi ở trên mặt đất."
Phi công lập tức thay đổi thái độ vừa rồi: "Thật hay giả vậy? Không đúng, tôi nhớ quy mô quân địch tôi tấn công không lớn, quy mô của chúng tôi khi đó cũng không lớn, không giống như bộ chỉ huy của trung tướng."
Vương Trung: "Bởi vì khi đó tôi chỉ là một trung tá."
"Ha ha ha ha, anh khoác lác quá đấy, nửa năm từ trung tá lên tới trung tướng cũng chỉ có một mình công tước Rokossovsky... Ách..." Viên phi công trung tá dừng cười, hắn đánh giá Vương Trung một chút, lại nhìn hành lang trống trơn phía sau Vương Trung.
"Ít tùy tùng..." Hắn lẩm bẩm một câu, xoay người lấy tờ nhật báo Yekaterinburg được kẹp ở trên giá báo đặt bên cạnh ghế dài.
Những tờ báo này đều là để cho những người đang ngồi trên ghế dài chờ đợi làm việc giết thời gian, dù sao bây giờ cũng không có điện thoại di động.
Bình thường sẽ kẹp số báo cùng một loại trong một tuần gần đây vào một cái kẹp, sau đó các loại báo khác nhau được sắp xếp trên giá. Phi công lập tức lật đến trang nhất có in ảnh chụp toàn thân của Vương Trung.
"Trời ơi!" Hắn kinh ngạc kêu lên: "Anh thật sự là Rokossovsky hiểu máy bay mà Kharlamov từng nói sao?"
A? Rokossovsky hiểu máy bay? Không quân gọi tôi như vậy sao?
Viên trung tá đặt tờ báo xuống, đi tới trước mặt Vương Trung, chỉnh trang lại quần áo, đội mũ ngay ngắn, nghiêm túc chào: "Kính chào ngài, tướng quân Rokossovsky!"
Vương Trung đáp lễ, nói: "Anh còn chưa tự giới thiệu mình?”
Trung tá: "Tôi là trung đoàn trưởng trung đoàn cường kích số 4, Drachenko Grigoryevich, đến đây để phản ánh vấn đề của máy bay cường kích II-2!"
Vương Trung: "Tôi là chủ nhiệm ủy ban thẩm tra trang bị quân sự đặc biệt, trung tướng Rokossovsky, trang bị mới, và cả cải tiến trang bị cũ đều phải thông qua sự thẩm tra của chúng ta. Ngoài ra, ủy ban của chúng ta sẽ thành lập cơ quan thu thập phản hồi tiền tuyến chuyên trách. Nhưng cơ quan này còn chưa được thành lập, anh có thể nói trước với tôi."
Drachenko lập tức đứng nghiêm: "Rõ! Vấn đề tôi muốn phản ánh là..."
Vương Trung: "Nghỉ ngơi một chút, thả lỏng một chút, từ từ nói."
Trung tá thả lỏng cơ thể, nhưng giọng điệu vẫn rất gấp gáp: "Không chậm được đâu! II-2 là một loại máy bay có khuyết điểm rất nghiêm trọng. Ngoại trừ đạn dược được treo, vũ khí hữu hiệu nhất của nó là súng máy, bởi vì hai khẩu pháo kia không thể bắn trúng mục tiêu!"
Vương Trung: "Bởi vì ống ngắm không tốt sao?"
"Đối với súng máy và pháo máy thì ống ngắm vẫn có thể dùng được. Còn ống ngắm ném bom và bắn tên lửa thì đúng là đồ bỏ đi, còn không bằng dựa vào kinh nghiệm để ném. Hơn nữa cách chúng ta tác chiến cũng có vấn đề, máy bay Il-2 này, nếu góc bổ nhào vượt quá 40 độ, nó sẽ rung dữ dội, căn bản là không nhắm bắn được."
Phi công vừa dứt lời, kỹ sư liền mở miệng nói: "Tư tưởng thiết kế của loại máy bay này là bay ngang ở độ cao thấp, coi như một loại xe tăng bay. Tính năng bổ nhào không cần thiết."
Vương Trung nhìn kỹ sư.
Kiến thức của hắn về II-2 đều đến từ trò chơi "Il-2 Sturmovik" - một game mô phỏng lái máy bay chiến đấu, sau đó đội ngũ sản xuất game này tiếp tục phát triển và cho ra mắt tựa game đối kháng xe tăng nổi tiếng "War Thunder".
Trong "II-2 Sturmovik'", đúng là năng lực bổ nhào của Il-2 vô cùng kém, cơ bản chỉ có thể bay ngang ở độ cao thấp, coi như một chiếc xe tăng bay.
Khái niệm này không sai, chỉ là quá mức tân tiến, vê sau này, máy bay trực thăng vũ trang AH-1 Cobra mới đảm nhiệm vai trò này.
Nhưng Vương Trung thông qua game cũng không cảm nhận được vấn đề pháo máy không bắn trúng mục tiêu.
Thế là hắn ra hiệu cho kỹ sư im lặng, để phi công tiếp tục nói.
Drachenko: "Ngoài việc không thể bổ nhào và ống ngắm quá tệ, cách lắp đặt vũ khí trên Il-2 cũng không hợp lý!"
Drachenko giơ hai tay lên, lần lượt đưa ngón trỏ ra, đầu tiên là để hai ngón tay chạm vào nhau: "Đây là cách bố trí hai khẩu súng máy trên II-2."
Tiếp theo, hắn kéo dài hai ngón trỏ ra, kéo dài khoảng nửa mét: "Đây là cách bố trí của hai khẩu pháo."
Vương Trung: 'Lắp pháo trên cánh?"
"Vâng!"
Kỹ sư: "Thứ nhất là để phối trọng lượng, thứ hai, tốc độ bắn của pháo chậm, thiết bị đồng bộ với cánh quạt rất khó thiết kế."
Phi công lập tức nổi giận: "Sau đó anh lại lắp hai khẩu pháo lên cánh, kết quả là hễ bắn là rung, căn bản không bắn trúng mục tiêu! Hơn nữa, độ rung này còn khiến cho súng máy vốn dĩ bắn rất chuẩn cũng trở nên lệch lạc! Kết quả là rất nhiều khi muốn tấn công chính xác, chúng tôi đều phải dùng súng máy, căn bản không dám dùng pháo."
Vương Trung nhớ ra rồi, hình như quả thật có hồi ký từng ghi lại, nói tỷ lệ bắn trúng mục tiêu của II-2 quá kém, cho nên mọi người thích dùng 8 chiếc, thậm chí là hơn hai mươi chiếc máy bay tạo thành đội hình hàng ngang giống như tường khiên của ky binh, vừa bay vừa bắn, dùng mật độ hỏa lực để bù đắp cho độ chính xác.
Vương Trung nhìn kỹ sư: "Tôi không quan tâm là anh đổi vị trí lắp đặt vũ khí, hay là dùng biện pháp khác, tóm lại, hãy để cho vũ khí trên máy bay có thể bắn trúng mục tiêu!"
Lúc này, trung đoàn trưởng trung đoàn cường kích lên tiếng: "Trung tướng các hạ, nói thật, so với Il-2, Pe-2 của trung đoàn bên cạnh có hiệu quả tấn công rõ ràng hơn nhiều. Tôi đã từng lái thử Pe-2, nó nhanh hơn II-2 rất nhiêu, hơn nữa còn linh hoạt hơn Il-2, nó còn có thể bổ nhào để tấn công!
"Pe-2 bay lên cao còn có khả năng trinh sát tốt hơn, tìm được mục tiêu là có thể bổ nhào ném bom, sau đó dựa vào tốc độ và tính cơ động để rút lui, hỏa lực tự vệ của bản thân nó cũng mạnh hơn Il-2 của chúng tôi!"
Vương Trung: "Anh cho rằng Pe-2 tốt hơn sao?"
"Đương nhiên!"
Vương Trung: "Vậy anh cho rằng tất cả các trung đoàn cường kích hiện tại muốn chuyển thành trung đoàn ném bom hạng nhẹ Pe-2 thì cần bao nhiêu thời gian để huấn luyện?”
"Vài tháng là đủ rồi!" Giọng của Drachenko đã không còn tự tin như trước nữa. Bởi vì Pe-2 là oanh tạc cơ hạng nhẹ hai động cơ, khác biệt rất lớn so với cường kích một động cơ như II-2.
Vương Trung võ vai Drachenko: "Yên tâm đi, trước tiên cứ lái Il-2, chờ viện trợ của Mỹ đến, tôi sẽ cho anh một thứ lợi hại hơn."
Ví dụ như máy bay chiến đấu P-47 Thunderbolt, bởi vì ngoại hình của nó mà được một số người gọi đùa là "bình sữa”.
Thứ này có khả năng bổ nhào cực kỳ xuất sắc, nếu như nắm vững được bí quyết không chiến năng lượng thì đây chính là một loại chiến đấu cơ ưu tú.
Đồng thời, giống như tất cả máy bay chiến đấu ưu tú khác của Mỹ, nó đều có thể mang theo rất nhiêu vũ khí.
Sau khi ném bom xong vẫn có thể không chiến, mấu chốt là, đối với phi công mà nói, nó đều là máy bay một động cơ, thời gian huấn luyện chuyển đổi sẽ ngắn hơn.
Nhưng Drachenko không biết chuyện này, hắn chỉ có thể nhìn Vương Trung với vẻ mặt nửa tin nửa ngờ: "Vâng, tôi tin ngài.' (Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận