Hỏa Lực Đường Vòng Cung

Chương 588: Phái Chủ Chiến Hấp Tấp

Chương 588: Phái Chủ Chiến Hấp TấpChương 588: Phái Chủ Chiến Hấp Tấp
Chương 588: Phái Chủ Chiến Hấp Tấp
Ngày 5 tháng 12, cách Yekaterinburg 120 km về phía tây, 0:40.
Các khẩu đội pháo vốn được giữ bí mật bỗng nhiên đồng loạt khai hỏa, tiếng pháo vang như sấm mùa xuân, làm rung chuyển thế giới phủ đầy tuyết trắng.
Tuyết và băng tích tụ trên cây rơi xuống lả tả trong tiếng pháo.
Cuộc phản công mà Phương diện quân phía Tây đã lên kế hoạch từ lâu bắt đầu. Bộ Tư lệnh Phương diện quân phía Tây, Đại tướng Tukhachevsky nhìn chằm chằm vào đồng hồ, khi kim phút chỉ đến số 12, hắn quay sang gật đầu với Tham mưu trưởng Phương diện quân. Tham mưu trưởng liền ra lệnh qua điện thoại: "Lực lượng tấn công xuất phát." Tukhachevsky xoa tay phấn khích, nhìn vào bản đồ treo trên tường: "Rokossovsky nói chúng ta chỉ có thể đánh đến tuyến này, sau đó sẽ bị chặn lại, nếu cố tấn công có thể sẽ chịu tổn thất nặng nề. Chúng ta sẽ phá vỡ tuyến này và đánh bại hoàn toàn kẻ thù!" Tham mưu trưởng Phương diện quân sau khi ra hết các mệnh lệnh, cũng bước đến trước bản đồ:
"Bây giờ nhiều người cho rằng Rokossovsky mới có thể mang lại chiến thắng, chúng ta phải lật đổ ấn tượng này. Rokossovsky có thể chiến thắng là vì kẻ thù đã kiệt sức!"
Tukhachevsky gật đầu: "Đúng vậy, phải lật đổ ấn tượng này. Ngay cả Liên minh các quốc gia cũng tin hắn, cho rằng chiến tranh sẽ kéo dài trong nhiều năm." Nói xong, Tukhachevsky và tất cả mọi người trong Bộ Tư lệnh đều im lặng.
Có lẽ một phần nào đó trong thâm tâm họ cũng mách bảo rằng chiến tranh không thể kết thúc dễ dàng như vậy, nhưng họ từ chối tin - hoặc không thể tin.
Sự im lặng kéo dài khoảng một phút, Tukhachevsky tự mình phá vỡ sự im lặng: "Tôi nghe nói hắn chỉ cần một buổi học ở Học viện Quân sự là đã nhận được sự kính trọng của hầu hết các học viên, chỉ có một số ít học viên xuất thân quý tộc - và những kẻ bất tài mới không đồng ý hắn.
"Nếu hắn tiếp tục làm Hiệu trưởng, ảnh hưởng sẽ rất lớn. Chúng ta phải có những anh hùng chiến tranh tầm cỡ như hắn."
Tukhachevsky không nói "anh hùng đó là tôi".
Hắn cứ giữ nguyên tư thế đó, nhìn vào bản đồ.
Lúc này, trong Phương diện quân phía Tây, tất cả các tướng lĩnh có quan hệ thân thiết với Aleksei Konstantinovich Rokossovsky và các đơn vị của họ đều được điều động đến các thành phố có cơ sở hạ tầng tốt hơn ở phía đông Yekaterinburg để nghỉ ngơi: “phe Rokossovsky" đã hoàn toàn bị loại bỏ khỏi Phương diện quân phía Tây.
Ngay cả những phi công trong Không quân hất lời ca ngợi Rokossovsky cũng bị điều động đến các trung đoàn tiêm kích cơ xung quanh thủ đô.
Tóm lại, chỉ cần Tập đoàn quân phía Tây Phương có thể giành được thắng lợi, vậy tất nhiên tất cả những điều này sẽ không liên quan gì đến "Ngôi sao chiến thắng" Rokossovsky. Nếu như có thể thu được thắng lợi.
Nhưng mà trên bản đồ kia bị đặc biệt ghi rõ ra tuyến, tựa như một mảnh mây đen đè ở ngực Tukhachevsky, để hắn không thở nổi.
Nếu kẻ địch không sụp đổ như tuyết lở, vậy quả thật có thể ngăn cản Tập đoàn quân phía Tây Phương ở tuyến này. Nhưng kẻ địch sao có thể không sụp đổ như tuyết lở? Thậm chí quân địch của Kalanskaya còn không có ý chống cự! Kẻ địch nhất định đã đến lúc nỏ mạnh hết đà, nhất định là như vậy... Không, phải là như vậy!
Không biết qua bao lâu, đột nhiên sĩ quan thông tin liên lạc tiến vào bộ tư lệnh: "Báo cáo, Tập đoàn quân xung kích thứ nhất đột phá phòng tuyến quân địch." Tukhachevsky vỗ đùi: "Được! Để cho Tập đoàn quân xung kích thứ nhất bắt tù binh, tốt nhất bắt được vài tên tướng!" Vương Trung bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, hắn từ trong giấc mộng đẹp ngẩng đầu lên, đưa tay ra khỏi chăn cầm ống nghe: "Alo?" Bên kia điện thoại là giọng của Vasili: "Tập đoàn quân phía Tây Phương đã đột phá phòng tuyến chính diện của kẻ địch."
Vương Trung: "Chuyện này có gì kỳ quái, chờ bọn họ đoạt lại Shostka rồi gọi điện cho tôi cũng không muộn."
Vasili: "Shostka sao? Ý của ngài là bọn họ đột phá tuyến mà ngài vạch ra rồi mới thông báo cho ngài?"
Vương Trung: "Lời nói của tôi có chỗ nào không rõ ràng sao?"
"Không có, xin lỗi đã quấy rầy ngài nghỉ ngơi. Hẹn gặp lại ở Prosenia."
"Hẹn gặp lại ở Prosenia." Vương Trung cúp điện thoại, lại vùi mặt vào giấc mộng đẹp.
Lyudmila: "Anh nên dậy đi, nằm ngủ nướng cũng không tốt. Nếu em để anh nằm ngủ nướng, chính là em thất trách."
Nói xong cô ấy giật phăng chăn của Vương Trung. Nhưng trong phòng có lò sưởi, vách tường cũng cách nhiệt rất tốt, chỉ là chút rét lạnh này căn bản không đủ để cho Vương Trung tỉnh lại. Sau đó lúc này Nelly tiến vào. Lúc cô ấy mở cửa Vương Trung rùng mình một cái. Lyudmila nháy mắt với Nelly, vì thế cô hầu gái nhỏ trực tiếp mở cửa sổ hướng bắc, âm 40 độ gió lạnh tràn vào phòng. Vương Trung lạnh đến mức nhảy dựng lên từ trên giường: "Này này, cô muốn giết tôi à?"
Nelly: "Hơi hơi."
Vương Trung thở dài, quay đầu nhìn Lyudmila, phát hiện cô ấy đã mặc quần áo chỉnh tề, đây là sẽ không quay lại chăn cùng hắn nữa. Lyudmila: "Nelly, đóng lại đi, nếu thật sự bị cảm lạnh thì không ổn."
Nelly đóng cửa sổ lại, còn đi tới trước lò sưởi lật than củi, để lửa than cháy mạnh lên. Lyudmila thì lấy quân phục ra, đưa từng món cho Vương Trung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận