Hỏa Lực Đường Vòng Cung
Chương 9: Mặt trời vẫn mọc như thường
Chương 9: Mặt trời vẫn mọc như thường
Sáng sớm ngày 11 tháng 8, Vương Trung vừa mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào màn che sang trọng trước mặt vài giây, sau đó mới nhớ ra tối qua mình đã ngủ lại một phòng khách ở Cung điện Mùa hè của Sa hoàng.
Anh sờ sờ bên cạnh, quả nhiên Lyudmila đã dậy từ lâu, ga giường đã lạnh ngắt.
Haiz, vị hôn thê quá tự giác cũng không tốt, muốn ôm một cái cũng không được.
Đúng lúc này, Vương Trung vẫn còn đang mơ màng nhìn thấy một nữ hầu bưng nước di tới bên giường, đoán chừng là Nelly, liên lập tức ngồi dậy ôm chầm lấy.
Nelly nhất định sẽ bao dung mình như một người mẹ!
Vương Trung vùi mặt vào ngực Nelly sau đó phát hiện có gì đó không đúng.
Bình thường Nelly không dùng nước hoa, trên người cô chỉ thoang thoảng mùi oải hương.
Nhưng bây giờ, mùi hương thoang thoảng quanh chóp mũi Vương Trung lại là một mùi hương rất sang trọng.
Còn có cảm giác mềm mại không thua kém gì Lyudmila, chẳng lẽ Nelly là yêu tinh biến hình, có thể biến thành loli hoặc người phụ nữ trưởng thành, mỗi sáng đều tung xúc xắc để thay đổi hình dạng?
Vương Trung nghi ngờ đẩy ra xa một chút.
Ngay sau đó, anh lăn từ trên giường xuống, lập tức đứng nghiêm: "Bệ hạ... không, Điện hại"
Công chúa Olga: "Sáng nào anh cũng đối xử với cô hầu gái nhỏ của anh như vậy sao!"
"Không, bình thường tôi không như vậy. Hôm nay là do hoàng cung quá xa hoa khiến tôi mất bình tĩnh, đầu óc có chút không bình thường." Vương Trung nghiêm túc đáp, đồng thời lấy quần che trước người.
Anh cảm thấy không thể để công chúa nắm thế chủ động, vì vậy anh vội vàng nói trước khi công chúa kịp trả lời: "Điện hạ, trong thời kỳ đặc biệt này, ngài không nên mặc trang phục hầu gái tùy tiện vào phòng của người khác. Hiện giờ hoàng gia mà lại có thêm bê bối thì tình hình sẽ càng tồi tệ hơn."
Công chúa Olga: "Tôi cũng không biết sáng sớm nay anh lại làm chuyện như vậy với hầu gái."
"Tôi sẽ không làm chuyện như vậy với hầu gái. Hôm nay là... là do hoàn cảnh, hoàn cảnh xa hoa lãng phí này khiến tôi trở nên kỳ quái." Vương Trung khẳng định nói.
Công chúa Olga vừa định mở miệng, cửa phòng đột nhiên mở ra, Lyudmila bước vào: "Alyosha, anh dậy chưa... A, dậy rồi à. Em bảo Nelly đẩy xe bữa sáng đến đây, chúng ta ăn sáng ở đây nhé."
Nelly đẩy xe nhỏ đi theo sau Lyudmila.
Công chúa Olga quay lưng về phía hai người, trông có vẻ hơi hoảng hốt.
Lyudmila nhìn bóng lưng của Công chúa: "Đây là hầu gái của hoàng cung sao? Không phải em đã dặn trước khi chúng ta rời đi thì đừng vào sao? Em phải đi nói với quản gial"
Vương Trung: "Không, đây là OI...'
Olga lập tức xoay người, cúi đầu chào Lyudmila: "Xin lỗi, chuyện ngài tướng quân rút súng ngày hôm qua đã lan truyền khắp nơi, mọi người đều nói ngài tướng quân đã bắn chết tên gián điệp đột nhập vào hoàng cung, cứu Hoàng thái nữ điện hạ. "Mọi người đều rất sung bái ngài tướng quân, tôi cũng vậy, vì vậy tôi đã lén vào đây! Thật sự xin lỗi!" Vương Trung do dự, anh không biết Công chúa đang toan tính điều gì, chỉ có thể gãi đầu khó hiểu. Lyudmila thở dài: "Tôi hiểu rồi, sau này đừng làm vậy nữa, cô đi đi."
Olga ngẩng đầu lên, vừa nói lời cảm ơn vừa đi về phía cửa nhỏ dành cho người hầu.
"Chờ đất!" Lyudmila gọi cô lại, sau đó hít một hơi lạnh: 'Hoàng thái nữ điện hạ?”
"Không, tôi là..."
Vương Trung: "La người đóng thế của Công chúa! Để đề phòng bị ám sát!"
Lyudmila: "Anh đang nói linh tinh cái gì vậy! Chưa từng nghe nói đến chuyện như vậy. Điện hạ, rốt cuộc chị đang làm gì vậy? Hiện tại chị đã là Thái nữ rồi!"
Olga: "Được rồi, tôi biết lỗi rồi. Tôi chỉ là... tôi cũng không biết mình bị làm sao nữa, tối qua tôi nằm mơ thấy quân Prosen bắt được tôi, sau đó muốn gả tôi cho tên tướng không quân béo như heo của bọn chúng, tên là Meyer!
"Sau đó, trong hôn lễ, Alyo... Công tước Rokossovsky đã lái xe lửa đến cứu tôi."
Vương Trung kinh ngạc kêu lên: "Lái xe lửa?"
Tiểu T-34 của tôi đâu?
Olga: "Lyuda, tôi nhìn thấy Rokossovsky là tôi yên tâm rồi. Chắc chắn em hiểu mài"
Lyudmila: "Em hiểu. Vậy nếu không thì để anh ấy mỗi tối đều ở bên cạnh ru chị ngủ?"
Vương Trung:?
Olga cười nói: "Được đấy, hồi bé anh trai tôi cũng thường đọc truyện cho tôi nghe cho đến khi tôi ngủ thiếp đi."
Vương Trung nhìn Lyudmila rồi lại nhìn Olga, quyết định mặc quần áo cho chỉnh te trước rồi tính tiếp.
Nelly ở bên cạnh im lặng bày đồ ăn lên bàn.
Lyudmila: "Đó là chuyện của bao nhiêu năm về trước rồi?"
"Khoảng mười tuổi." Olga đáp,'Bây giờ anh trai tôi không còn làm vậy nữa, nhưng chỉ cần anh ấy ở lại hoàng cung qua đêm, tối nào anh ấy cũng sẽ đến hôn lên trán tôi, chúc tôi ngủ ngon."
Lyudmila phản ứng hơi chậm, có lẽ cô cũng không biết nên đáp lại thế nào, Thái tử đã hy sinh trên chiến trường, yêu cầu nhỏ nhoi này của em gái cô ấy cũng không quá đáng.
Lúc này, Vương Trung đã mặc quần áo xong, vừa cầm áo lên, nhìn thấy vị hôn thê đang lúng túng, bèn lên tiếng: "Thái nữ điện hạ, hiện giờ bệ hạ đang như vậy, ngài phải mạnh mẽ lên, không thể tiếp tục làm nũng như vậy nữa."
Lyudmila nhìn Vương Trung với ánh mắt biết ơn.
Olga: "Ngài tướng quân, là người hùng chiến tranh sắp đọc diễn văn trong lễ tưởng niệm, anh cũng nên mạnh mẽ lên, đừng làm nũng với hầu gái nữa."
Nelly đang bày bát đũa, nghe thấy vậy liền ngẩng đầu lên nhìn Vương Trung với vẻ mặt khó hiểu.
Lyudmila nheo mắt nhìn Vương Trung với vẻ mặt "chờ đấy, lát nữa giải thích cho tôi".
Nhưng có vẻ như Olga đã chơi đùa thỏa thích, cô nàng dùng lễ nghi cung đình nhấc váy lên, khẽ khụy gối hành lễ: "Vậy thì, chúc hai người ngon miệng, hôm nay tâm trạng thật tốt." Sau đó cô nàng liền chuồn mất.
Lyudmila quay sang Vương Trung: "Làm nũng với hầu gái là sao?”
Vương Trung: 'À, là để cô ấy rửa mặt giúp tôi, không phải như em nghĩ đâu."
"Vậy thì anh diễn lại cho tôi xem."
Vương Trung: "Được, lại đây, tôi diễn cho em xem."
"Không/' Lyudmila chống nạnh,/'Không phải Nelly đang ở đây sao? Diễn cho tôi xem làm nũng với hầu gái như thế nào."
Vương Trung nhìn Nelly, cảm thấy dài dòng không bằng dứt khoát, bèn ôm chầm lấy eo Nelly, áp mặt vào ngực cô: "Là như vậy này, Nelly, em xoa đầu tôi đi."
Nelly nhìn Vương Trung với vẻ mặt chán ghét, miễn cưỡng xoa đầu anh.
Vương Trung vội vàng rời khỏi "bức tường thép": "Diễn xong rồi, em hài lòng chưa?"
Lyudmila: “Anh lại làm ra chuyện như vậy với Nelly?"
Nelly: "Không, hôm nay là lần đầu tiên. Có người nhìn thấy Công chúa nên mới giả vờ như không nhận ra, nhân cơ hội sàm sỡ. Anh ta là mèo quen mỡ rồi."
Lyudmila: "Cũng đúng, anh ta đúng là mèo quen mỡ. Vừa rồi còn nhân cơ hội sàm sỡ em."
Vương Trung: "Không nói chuyện này nữa, ăn cơm, ăn cơm, đúng rồi, hôm nay có hoạt động gì không?”
Lyudmila: "Bộ chỉ huy thông báo hôm nay chúng ta có thể tự do hoạt động, khoảng 5 giờ sáng ông Mikhail có gọi điện thoại đến, nói trang viên đã chuẩn bị xong, chúng ta có thể chuyển đến đó."
Vương Trung: "Biết rồi. Hôm nay được tự do hoạt động, vậy thì đương nhiên là phải đến kho vũ khí "mượn" trang bị rồi, cục quân giới ở đâu?”
Mục đích Vương Trung đến thủ đô chính là để lấy trang bị và binh lính, những chuyện khác đều là tiện thể.
Anh mặc áo khoác vào, ngồi xuống bàn ăn, cầm thìa lên khuấy cháo yến mạch, vừa khuấy vừa nói: "Chúng ta phải xem thử còn chiếc xe nào giống như chiếc số 422 mà đám công tử kia dùng để xem lễ không, kiếm thêm một hai chiếc nữa, thành lập một trung đội xe tăng đều có trưởng xe và radio.
"Sau đó còn có pháo hạng nặng, pháo phản lực Katyusha, đều phải kiếm một ít. Cả pháo tự hành SU-76 dùng để đối phó trong tình huống khẩn cấp nữa."
Lyudmila nheo mắt: "Anh... sẽ không cho rằng chỉ cần nói mấy chuyện này là có thể lảng tránh chuyện lúc sáng được chứ?"
Vương Trung: "Không được sao? Hơn nữa tôi cũng đâu có làm gì quá đáng, là Công chúa đánh lén tôi trước, tôi chỉ ôm một cái thôi mà. Tôi vốn định ôm em cơi Ai bảo em chạy mất làm chi, chăn cũng lạnh hết rồi!"
Nói đến đây, Vương Trung còn ra vẻ tủi thân, đúng vậy, đều tại Lyudmila, nếu sáng sớm nay cô cho anh một cái ôm ấm áp, một nụ hôn chào buổi sáng, thì làm sao có thể xảy ra chuyện như vậy?
Không thể nào!
Lyudmila thở dài, cũng ngồi xuống bàn, kéo bát cháo yến mạch về phía mình.
Nelly vội vàng rót sữa nóng vào cốc cho cô. Lyudmila vừa ăn vừa nói: "Vậy em va Nelly đến trang viên trước, quân sĩ Grigory đi cùng anh đến cục quân giới."
"Được!" Vương Trung giơ ngón tay cái lên.
Grigory nhìn Vương Trung với nụ cười nửa miệng, giơ tay chào: "Tướng quân, chào buổi sáng."
Vương Trung tùy tiện đáp lễ, sau đó hỏi: "Sao anh lại nhìn tôi như vậy?"
"Nghe nói anh sắp được làm phò mã rồi."
Vương Trung đột nhiên nhớ đến bút tích của người bạn cũ mà hôm qua anh nhìn thấy trong phòng game.
Vốn dĩ cả nhà Sa hoàng có thể sẽ phải chịu kết cục bi thảm giống như trên Trái đất, nhưng bây giờ... biết đâu lại có thể an hưởng tuổi già trong một biệt thự hẻo lánh nào đó?
Sau đó, khi quay bộ phim "Chiến tranh và hòa bình", họ sẽ được mời làm cố vấn về lễ nghi cung đình?
Dù sao, nhìn từ việc đám người hầu trong cung đang xôn xao bàn tán về vị phò mã tương lai này, có vẻ như ít nhất hiện tại họ không bài xích việc có một vị Sa hoàng.
Grigory: "Vậy có khi nào tôi được làm cận vệ của hoàng gia không?"
"Ý anh là sao? Anh không muốn làm lính gác cho tôi à?" Vương Trung hỏi ngược lại.
"Sao có thể. Nhờ phúc của anh, tôi cũng trở thành nhân vật nổi tiếng rồi, tối qua sung sướng lắm."
Nếu không phải đang vội đi chọn trang bị, Vương Trung thật sự muốn để Grigory kể lại chi tiết xem "sung sướng" như thế nào.
Vương Trung lên xe .Jeep, vỗ vào lưng ghế lái, giục: "Đi thôi."
Grigory lên xe, nhanh chóng khởi động xe.
Lính gác ở cổng cung dường như đều nhận ra Vương Trung, vừa nhìn thấy anh đã lập tức chào, thậm chí còn không kiểm tra giấy tờ.
Ra khỏi cổng cung, Vương Trung nhìn thấy đường phố đông nghịt sĩ quan, bèn hỏi: "Sao lại có nhiều sĩ quan như vậy?”
"Con đường trước cổng hoàng cung này, bây giờ đều là ký túc xá của sĩ quan, không chỉ có sĩ quan của Bộ Tổng tư lệnh, mà còn có cả nơi ở của các sĩ quan cấp cao được triệu tập đến. Con đường này bây giờ được gọi là phố Sĩ quan."
Vương Trung ồ lên một tiếng, đột nhiên, anh nhìn thấy một người quen.
"Dừng xe phía trước! Dừng lại bên cạnh viên trung tướng mặc quần ky binh kia kìa!"
Quần ky binh của Ant có đường may rất rộng, màu sắc cũng rất sặc sỡ, cho nên có thể nhìn thấy từ xa.
Grigory điều khiển xe dừng lại trước mặt viên sĩ quan kia một cách thuần thục.
Vương Trung đứng dậy: “Trung tướng Kirienkol"
Viên sĩ quan ky binh giật mình vì chiếc xe Jeep đột nhiên lao tới, nghe thấy tiếng Vương Trung gọi mới ngẩng đầu lên: "Thiếu tướng Rokossovsky! Anh còn sống... à không đúng, xem báo thì biết là anh còn sống rồi."
Vương Trung: "Nhưng trên báo không có tin tức gì về anh! Thật tốt quá, mọi người đều sống sót!" Anh xuống xe, ôm chầm lấy vị trung tướng mà anh từng gặp mặt một lần, nồng nhiệt như thể hai người là bạn cũ đã quen biết nhau 30 năm. (Hết chương) Chương 10: Bạn cũ, Bạn mới
Sau khi buông nhau ra, Vương Trung nói: 'Lần trước chia tay, tôi cứ nghĩ sẽ không thể gặp lại anh ở Prosen nữa.
"Làm sao có thể!" Trung tướng Kirienko cười nói: "Thứ nhất, tôi không bị bao vây, thứ hai, tôi là lính ky binh! Cho dù bọn chúng có giăng bẫy khắp nơi, tôi cũng có thể chạy thoát."
Vương Trung nghe hắn nhắc đến bộ đội của anh, liền hỏi: 'Quân ky binh thứ bảy đâu?"
Lúc Vương Trung đánh mất hơn nửa quân của Kirienko, quân ky binh thứ bảy như thủy triều ập đến, nhấn chìm đám tàn quân của quân địch, giải cứu cho đội quân đang thoi thóp của Rokossovsky.
Lính của quân đoàn này đều là ân nhân cứu mạng Vương Trung.
Kirienko thở dài: "Tổn thất lớn lắm, toàn bộ rút về phía đông St. Yekaterinburg để chỉnh đốn bổ sung. Lính của tôi đều là ky binh, quả thực không thích hợp đánh giáp lá cà với quân Prosen trong thành phố."
Vương Trung: "Đáng tiếc."
"Đừng quá lo lắng, hôm qua tôi không kịp tham gia buổi chia sẻ, nhưng tối qua tôi uống rượu ở hành lang, gặp trung tướng Kashukhov ở đối diện, liền nói chuyện với ông ấy về ý tưởng của cậu, dùng bùn lầy và mùa đông để kéo dài thời gian, ý tưởng này rất hay. Nhưng cũng có người nói, suy nghĩ thực sự của cậu là san bằng St. Yekaterinburg."
Vương Trung bật cười: "Ai nói vậy? Sao có thể? Nhìn những tòa nhà bê tông cốt thép xung quanh, nhìn nhà xưởng ở khu công nghiệp xa xa, phải cần bao nhiêu thuốc nổ mới phá hủy được? Không, chúng ta sẽ không rời khỏi St. Yekaterinburg.
"Quân địch cũng không thể nào công phá được. Nếu bọn chúng vào được thành phố, chúng ta sẽ dựa vào những tòa nhà bê tông cốt thép trong thành phố để đánh giáp lá cà với chúng. Đây không phải là Loktev, lần này sẽ phải trả giá bằng mạng sống!"
Lúc này, xung quanh tụ tập một đám sĩ quan, họ không đến gần, chỉ đứng từ xa lắng nghe, trông như đang đợi xe buýt.
Lúc này, Kashukhov, người mà Vương Trung đã gặp tối qua, vừa đi tới vừa ăn bánh mì: "Thiếu tướng Rokossovsky, nghe nói sắp xếp cậu dưới quyền chỉ huy của tôi."
Vương Trung nghe vậy rất vui mừng: "Chẳng phải chuyện tốt sao? Hôm qua ông nói rất hay, so với việc nhận Skorobo, tên ngốc, kẻ phản bội đó, thì tốt hơn nhiều."
Đại tướng Skorobo đã bị kết tội phản quốc, nói là vợ ông ta bị phát hiện có một phần tư dòng máu Prosen, bà nội là quý tộc Bavaria, có thư từ qua lại.
Phải nói là Tòa án xử lý rất nhanh.
Kashukhov cau mày: "Cậu không tức giận sao? Tôi vốn là nông dân."
Vương Trung: "Nông dân thì sao? Lúa mì chúng ta ăn là do nông dân trồng, thịt bò chúng ta ăn là do nông dân nuôi, ghét nông dân thì đừng ăn nữal"
Kashukhov như muốn nhìn nhận lại Vương Trung, cẩn thận đánh giá anh: "Cậu... không giống với lời đồn, họ nói cậu là kẻ ăn chơi trác táng, là tên trộm cướp hoa."
Nói chỉ tiết về việc trộm cướp hoa, trong thành những người tình cũ của tôi là ai?
Lúc này, Kirienko lên tiếng: "Tôi đoán là đám người Bộ Tổng tham mưu muốn tạo mâu thuẫn giữa hai người.
"Hầu hết bọn họ là quý tộc của quân đội cũ, đứng về đúng phe. Đối với họ, ân oán cá nhân còn quan trọng hơn cả chiến thắng.
"Nếu cậu bị bao vây, để đám sĩ quan quân đội cũ dẫn quân đi cứu, với mức độ thù hận của họ với cậu bây giờ, có thể mỗi ngày quân tiếp viện chỉ tiến lên được một cây số."
Vương Trung chửi: "Ở cùng với lũ sâu mọt này, làm sao đánh thắng trận được!"
Mặc dù các sĩ quan xung quanh không nói gì, nhưng nhìn nét mặt là biết họ đều đồng tình với Vương Trung.
Kashukhov: "Giá như đại tướng Gorky Konstantinovich trở về thì tốt rôi, cha ông ấy là thợ đóng giày, chắc chắn sẽ không cùng phe cánh với đám quý tộc đó. Đáng tiếc ông ấy đã bị điều đi rồi."
Vương Trung đã muốn nói từ lâu, Chekhov, Turgenev, Gorky, thật là, cả đám văn đàn Nga Hoàng xuyên không đến đây à?
Nhưng nghĩ lại, việc xuất hiện nhiều cái tên quen thuộc như vậy cũng không có gì lạ, dù sao người Ant đặt tên đều theo danh sách, đã có trong danh sách rồi thì đâu thể cấm người khác đặt tên đó được?
Kirienko nói: "Theo tôi, chúng ta nên liên kết với nhau, khiến cho mệnh lệnh của đám quý tộc ngu ngốc đó không thể thực hiện được, chúng ta tự mình ứng biến. Cậu xem, ba chúng ta, hai trung tướng, đều có thể chỉ huy Tập đoàn quân, thiếu tướng như cậu, chiến công hiển hách như vậy, lên trung tướng chỉ là vấn đề thời gian.
"Ba chúng ta gộp lại, ba Tập đoàn quân, nếu bố trí ở cùng một khu vực, sẽ có thể phối hợp tác chiến."
Vương Trung: "Quân đoàn 7 của ông không phải bị thiệt hại nặng rồi sao?"
"Đúng vậy, nên tôi đã giao lại cho phó của tôi, ông ấy được thăng lên Tư lệnh rồi, bây giờ tôi quay lại có thể sẽ tiếp quản một Tập đoàn quân, Kashukhov chắc cũng vậy."
Kashukhov ăn xong bánh mì, lấy thuốc lá ra: "Mẹ kiếp, bọn họ không cho tôi mang theo cả ban tham mưu, không biết sẽ sắp xếp cho tôi một tên Tham mưu trưởng như thế nào, nếu là quý tộc cũ thì thật là chán ghét."
Vương Trung: "Tham mưu chỉ cần tổ chức quân đội tốt là được, thực ra ảnh hưởng không lớn lắm, nếu không tổ chức tốt thì thay người khác. Hơn nữa, trong đám quý tộc cũ cũng có người tốt, Tham mưu trưởng của tôi là quý tộc cũ đấy, ngoài hơi lắm lời ra thì mọi thứ đều ổn."
Hai người kia nhìn Vương Trung cười.
Vương Trung: "Sao vậy?”
Kashukhov: "Cậu cũng là quý tộc cũ, thiếu tướng. Trong đám quý tộc cũ cũng có người tài giỏi, không thể vơ đũa cả nắm được."
Lúc này, có người cưỡi ngựa, dắt theo hai con ngựa khác đi tới.
Kirienko: "Được rồi, ngựa của tôi đến rồi, tôi phải đi làm việc."
Vương Trung: 'Làm việc gì?”
"Hôm nay vợ con tôi đi tàu đến, tôi đến nhà ga đón." Nói xong, Kirienko xoay người lên ngựa, vẫy tay chào Vương Trung,'Hẹn gặp lại ở Prosenial"
Vương Trung cười lớn tiếng: "Hẹn gặp lại ở Prosenial" Nhìn theo Kirienko khuất bóng, Kashukhov hỏi: "Bây giờ nói những điều này có phải hơi sớm không?"
Vương Trung: "Không sớm. Sẽ có ngày chúng ta thực hiện được."
"Điều này thì tôi không nghi ngờ." Lúc này, một chiếc xe jeep khác chạy đến, Kashukhov ném điếu thuốc xuống đất rồi dam tat, Xe của tôi đến rồi."
Ông ta dừng lại một chút, chìa tay ra: "Hẹn gặp lại ở Prosenial"
"Hẹn gặp lại ở Prosenia.' Vương Trung siết chặt tay ông ta.
Bắt tay xong, Kashukhov leo lên xe jeep, chạy về phía đông.
Vương Trung lên xe của Grigory đã đợi sẵn, đi thẳng đến Cục Quân giới.
Sau khi họ rời đi, các sĩ quan cũng lần lượt chào tạm biệt.
"Hẹn gặp lại ở Prosenial"
"Cậu cũng vậy, hẹn gặp lại ở Prosenial"
Một truyền thống kéo dài suốt cuộc chiến tranh đã lặng lẽ bắt đầu.
Tòa nhà Cục Quân giới trông có vẻ vuông vức, lạc lõng giữa những tòa nhà mang phong cách cổ điển khác ở thủ đô.
Vừa xuống xe, Vương Trung đã nghe thấy tiếng mấy người mặc đồ kỹ sư vừa đi từ trong ra vừa càu nhàu: "Bây giờ vừa phải di dời nhà máy về phía đông, vừa phải duy trì sản lượng, thật là vô lý!"
"Đúng vậy, nhà máy ở Kazaria đã di dời hết rồi, có cái vừa mới chuyển đến chỗ mới, có cái còn đang tìm địa điểm, thế này thì sản xuất thế nào? May mà nhà máy dọc theo sông Volga vẫn đang hoạt động, nếu không thì chẳng biết lấy đâu ra T-34..."
Nghe thấy T-34, Vương Trung lập tức hứng thú, bước tới chặn họ lại: "Chào các vị, xin hỏi các vị là... ?"
"Chúng tôi là Ủy ban Quản lý Sản xuất Trang bị Lục quân, xin hỏi ngài có việc gì không, thưa ngài tướng quân?" Người kỹ sư vừa nói "vô lý" lên tiếng hỏi.
Vương Trung: "Tôi muốn hỏi, nếu tôi muốn có xe tăng T-34 có tháp quan sát thì phải đến đâu?”
Mấy người kỹ sư nhìn nhau, rồi người kỹ sư "vô lý" kia trả lời: "Đó là xe đặc chủng, ngài đến mấy câu lạc bộ ở thủ đô tìm thử xem, biết đâu còn. Ý tôi là những câu lạc bộ mà đám công tử bột hay đến chơi bài, không phải câu lạc bộ kỹ thuật chuyên nghiệp của giáo hội đâu.”
Vương Trung: "Vậy nếu tôi muốn T-34 thường và KV-1 thường thì phải đến đâu?"
Mấy người kỹ sư đồng loạt chỉ tay về phía tòa nhà Cục Quân giới.
Vương Trung: "Cục Quân giới quản lý cả việc này sao?"
"Đương nhiên, việc phân bổ tất cả các trang bị đều do họ quản lý. Ngoài ra, Bộ Tư lệnh Hậu cần Tập đoàn quân Dự bị cũng ở đây, nếu ngài là tướng của Tập đoàn quân Dự bị thì đến đây là đúng rồi, nhưng có thể phải điền đơn và xin dấu trước."
Vương Trung mỉm cười, hóa ra mình đến đúng chỗ rồi!
Hơn nữa còn biết được phải đi đâu để tìm T-34 có tháp quan sát!
Anh vẫy tay chào tạm biệt mấy người kỹ sư: "Tạm biệt, hẹn gặp lại ở Prosenial"
"Tạm biệt. Pro-se-ni-a... Hả?" Mấy người kỹ sư ngơ ngác. Vương Trung đã dẫn Grigory đi vào Cục Quân giới.
Vừa vào sảnh, Vương Trung đã nhìn thấy tấm biển "Bộ Tư lệnh Hậu cần Tập đoàn quân Dự bị”.
Vương Trung sải bước đi vào.
Bộ Tư lệnh Hậu cần rất lớn, đâu đâu cũng nghe thấy tiếng đóng dấu, tiếng người ta nói chuyện điện thoại: "Anh nói gì cơ? Dưa chuột đóng hộp? Dưa chuột đóng hộp thì sao? Cái anh cần là đạn pháo chứ?"
Vương Trung nhíu mày, cái quái gì thế, cuộc đối thoại này nghe quen quen.
Lúc này, anh lại nghe thấy một sĩ quan văn phòng khác đang quát: "Trên đơn của các anh ghi là xúc xích! Cái gì mà xúc xích chỉ là cách gọi? Hả? Ước lệ quen thuộc? Tôi mặc kệ, đơn ghi xúc xích thì tôi cấp phát xúc xích. Lần sau nhớ ghi tên đồ vật cho đúng!"
Vương Trung đen mặt, trên chiến trường có thứ gì mà theo ước lệ lại được gọi là xúc xích?
Sao mình lại không biết nhỉ?
Vương Trung cứ thế đi thẳng qua khu vực văn phòng, đến thẳng phòng làm việc của Tư lệnh Hậu cần, và trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Sau đó, anh nhận ra người đàn ông đang nói chuyện điện thoại trông khá quen mắt.
“Trung tướng Chekhov?”
Vị trung tướng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Vương Trung thì ngẩn người, roi nói vào điện thoại: "Bên này có việc rồi! Phải, thật sự có việc rồi, không phải tôi muốn đuổi khéo ngài đâu, thưa trung tướng. Vậy, chào ngài.'
Nói xong, vị trung tướng cúp máy, chửi thâm vào cái điện thoại: 'Khốn kiếp!"
Vương Trung: "Co chuyện gì vậy?”
"À, có người muốn mượn xe tải để di dời người nhà khỏi trang viên của họ. Tôi nói cho anh biết, những trang viên không nằm dọc theo tuyến đường sắt thì không nên di dời."
Vương Trung: "Trang viên nhà tôi cũng không chiếm dụng nhiều năng lực vận chuyển đường sắt, chủ yếu là đưa người đến nơi an toàn."
Chekhov nhún vai, rồi chìa tay ra: "Lâu rồi không gặp, Rokossovsky... Công tước."
Vương Trung: "Vẫn là bá tước, tước vị Công tước Charon của tôi vẫn chưa được phong."
Chekhov gật đầu: "Cậu đến gặp anh trai cậu à? À, tôi biết ngay là không phải mà. Nói đi, cậu cần gì?"
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận