Hỏa Lực Đường Vòng Cung
Chương 277: Chiến tuyến Sa mạc nóng bỏng 2
Chương 277: Chiến tuyến Sa mạc nóng bỏng 2
Đêm hôm đó, bên ngoài thành Alexandria.
Mặc dù đang là mùa hè, nhưng Alexandria nằm gần đường xích đạo nên trời tối rất sớm.
Chiếc pháo hạm hạng nặng nước cạn bị quân Prosen chiếm được thả neo gần bến tàu của một ngôi làng nhỏ bên ngoài thành phố, liên tục bắn phá vào trong thành.
Trên biển, hạm đội Liên Hiệp Vương Quốc vẫn luôn muốn tấn công chiếc pháo hạm hạng nặng này, nhưng thủy phi cơ được đưa ra lại quá yếu ớt trước máy bay chiến đấu không quân của Prosen, căn bản không thể cung cấp hỏa lực hiệu chỉnh kéo dài.
Prosen thì dựa vào đài quan sát pháo binh trên núi, liên tục dẫn dắt tàu pháo hạng nặng nước cạn nổ súng.
Tuy nhiên hai bên đều không bắn trúng mục tiêu.
Hiện tại màn đêm buông xuống, đài quan sát pháo binh không có cách nào nhìn thấy chiến hạm địch, vì vậy hết thảy yên tĩnh trở lại.
Đúng tám giờ, bầu trời đã gần như tối đen, một Thượng úy Prosen đi ra khỏi căn phòng nhỏ được sử dụng làm trạm gác, bắt đầu thực hiện chức trách của mình, tuần tra kiểm tra các trạm gác theo lệ —— cứ hai tiếng một lần, đúng giờ, thậm chí ngay cả thời gian Thượng úy đến mỗi trạm gác cũng chính xác đến từng phút, thể hiện rõ bản sắc của người Prosen.
Vị Thượng úy bước những bước đều đều, dùng đèn pin chiếu sáng từng lính gác trên mỗi trạm gác, cứ như vậy đi dọc theo bức tường ngoài bến tàu.
Đột nhiên, một người chui ra từ trong bụi cỏ, ôm lấy Thượng úy từ phía sau, bịt miệng hắn lại.
Thượng úy vừa định giãy giụa, ống tiêm đã đâm vào động mạch cổ hắn, thủ pháp vô cùng chuẩn xác. Chất lỏng không rõ bị đẩy vào mạch máu hắn từng chút một.
Cơ thể Thượng úy lập tức mềm nhun, bóng người kéo hắn vào bóng tối bên ngoài tường.
Một lát sau,'Thượng úy" bước ra từ trong bóng tối, cao hơn một chút so với ban đầu, hơn nữa còn đeo thêm một cặp kính.
"Thượng úy' tiếp tục đi về phía trước, đến trước cổng lớn phía bắc, phất tay với hai binh sĩ canh giữ súng máy: "Tình hình thế nào?”
Hai binh sĩ cùng giơ tay chào, nhưng xạ thủ trưởng súng máy có quân hàm Thượng sĩ đã phát hiện vấn đề, lập tức nâng khẩu tiểu liên lên, mở chốt an toàn: "Ngươi không phải Thượng úy .Jäger!"
"Thượng úy .Jäger bị tiêu chảy, có thể là sốt rét, tôi thay hắn đến kiểm tra, cho nên mới đến muộn một chút." "Thượng úy" lấy giấy tờ tùy thân ra, đưa cho xạ thủ trưởng súng máy.
Lúc này, cả một toán người mặc trang phục ngụy trang của lực lượng đặc chủng Commando, đầu đội mũ nồi xuất hiện trên con đường lớn dẫn đến vị trí đặt súng máy.
Gã to con dẫn đầu chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ, để lộ cánh tay cường tráng, tay cầm một thanh trường kiếm Scotland, sau lưng là kèn túi Scotland và cây cung dài truyên thống của Liên Hiệp Vương Quốc.
Hắn liếc nhìn "Thượng úy Hoffman', khẽ gật đầu ra hiệu, sau đó rón rén đi vào bến tàu từ bên cạnh ụ súng máy.
Rất nhanh, ở một vị trí khuất tầm nhìn của ụ súng máy, một chiếc thang dây được thả từ phía bên kia bức tường xuống, toán lính Commando chờ sẵn bên ngoài bèn lần mò đến chỗ thang dây, bắt đầu leo tường.
Thượng úy Hoffman thu hồi ánh mắt, nhìn hai người trước mặt.
xạ thủ trưởng súng máy đang kiểm tra nội dung giấy tờ tùy thân dưới ánh đèn: "Thượng úy Hoffman? Sao tôi chưa nghe nói về anh nhỉ?"
Thượng úy Hoffman cười nói: "Bởi vì tôi vừa mới được điều đến, đi theo đoàn xe tiếp tế vừa mới đến, chết tiệt, trên đường đến đây thật là vất vả. Năm ngoái tôi tham gia chiến dịch mùa đông ở Ant cũng tệ hại y như vậy.
"Bọn địch, đánh không lại chúng ta, bèn dùng loại chiêu trò hèn hạ này!"
Lúc này, xạ thủ phụ ít kinh nghiệm hơn lên tiếng: "Đúng vậy! Bọn chúng quá gian xảo, sao không thể đối đầu một cách đường đường chính chính?"
xạ thủ trưởng súng máy vẫn cau mày: "Tôi xem giấy tờ này không có vấn đề gì, anh bị thương phải rời khỏi đơn vị? Vậy tại sao khi khỏi rồi lại không trở về đơn vị cũ?"
Thượng úy Hoffman nhún vai: "Bởi vì đơn vị bị tiêu diệt rồi, chỉ đơn giản như vậy thôi. Vốn dĩ họ định điều tôi đến Bức tường Phía Tây gia nhập lực lượng phòng thủ bờ biển, nhưng tôi nói, năm nay có thể sẽ không có cuộc xâm lược nào, đến Bức tường Phía Tây chỉ có nước ngồi chơi xơi nước, thà để tôi đến nơi nào có thể chiến đấu.
"Thế là tôi đến đây."
xạ thủ trưởng súng máy gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với cách nói này, trả giấy tờ tùy thân lại cho Thượng úy Hoffman.
Thượng úy Hoffman nhận lấy giấy tờ, vừa nhét vào túi vừa hỏi: "Có gì bất thường không?"
"Không có, mọi thứ đều bình thường." Lúc nói chuyện, xạ thủ trưởng súng máy quay đầu lại, chỉ vào con đường lớn, đúng lúc hắn quay đầu lại, mấy tên lính Commaando chưa kịp leo tường vội vàng nằm rạp xuống đất, cố gắng ẩn mình trong bóng tối.
Thượng úy Hoffman: "Không có sĩ quan nào khác đi qua sao?”
"Không có, thưa Thượng úy."
"Vậy còn xe co đi qua thì sao? Có phát hiện gì đặc biệt kỳ lạ không?”
"Không có."
Thượng úy Hoffman cứ như vậy hỏi liên tiếp một chuỗi câu hỏi, cho đến khi tất cả thành viên tiểu đội Commando đều đã leo qua tường.
"Được rồi, tôi không còn việc gì nữa, hai anh em tiếp tục trực đi!"
Thượng úy Hoffman giơ tay chào hai binh sĩ, ung dung bước về phía trạm gác tiếp theo.
Hai binh sĩ nhìn theo hắn rời đi, sau đó xạ thủ phụ hỏi xạ thủ trưởng súng máy: "Thượng úy Hoffman này nói nhiều thật đấy, không giống các sĩ quan khác, chẳng có gì để nói với đám lính quèn chúng ta."
xạ thủ trưởng súng máy lắc đầu: "Loại người tốt bụng như vậy thường chết rất nhanh."
Xạ thủ phụ: "Thật vậy sao?"
"Ừ, tôi gặp nhiều rồi. Trực tiếp tục đi." "Thượng úy Hoffman" sau khi hoàn thành việc kiểm tra, không quay về văn phòng cảnh bị, mà nhanh chóng biến mất trong bóng tối, hắn di chuyển rất thành thạo trong khu bến cảng.
Rất nhanh, hắn nghe thấy tiếng kêu của chim oxpecker, đây là loài chim thường thấy ở gân Alexandria, nhưng mà nếu nghe kỹ thì tiếng kêu này có nhịp điệu, thông thường chim oxpecker sẽ không kêu như vậy.
"Thượng úy Hoffman' lên tiếng: "Tia chớp."
Gã tráng hán kỳ quái cầm trường kiếm trong bóng tối nhảy ra: "Sấm sét"
Thượng úy Hoffman: "Anh đã lộ diện rồi, còn ám hiệu gì nữa, tôi nghĩ ngoài anh ra sẽ chẳng có ai sử dụng bộ trang bị này để tham chiến đâu."
Gã đàn ông cầm trường kiếm: "Thủ tục vẫn phải làm cho đủ bộ. Tiểu đội Alpha đã xuống nước rồi, mục tiêu là tàu pháo hạng nặng nước cạn, người Prosen có thể dùng cách đánh bất ngờ chiếm được nó, thì chúng ta cũng có thể dùng cách tương tự để đưa nó xuống đáy nước.
"Tiểu đội Beta sau khi tiểu đội Alpha thành công sẽ đến kho tiếp tế đặt bom, chuẩn bị phá hủy toàn bộ tiếp tế của quân Prosen.
"Còn tôi và anh, cùng với tiểu đội Charlie đi tìm gã Erwin kia, hắn ta chính là nhân vật nổi tiếng, đã thể hiện năng lực xuất chúng trong chiến dịch Caroline, hiện tại lại càng chỉ huy một lực lượng nhỏ như vậy đánh đến tận Alexandria, nói không chừng hắn ta về nước sẽ được phong Nguyên soái."
"Thượng úy Hoffman': "Tôi cần phải kiếm một bộ quân phục có uy hiếp hơn. Cấp bậc Thượng úy hơi thấp, tôi đã chuẩn bị sẵn giấy tờ tùy thân từ Trung úy cho đến Đại tá, còn bịa ra cả đống lý lịch nữa, giờ chỉ để tôi mặc quân phục Thượng úy thì hơi phí."
Gã đàn ông cầm trường kiếm: "Trên đường đến đây tôi có nhìn thấy phòng giặt ủi, Gonif! Đến phòng giặt ủi kiếm một bộ quân phục Đại tá đến đây!"
"Rõ!" Tên Gonif là một gã cao gầy, sau khi nhận lệnh, hắn xoay người, biến mất trong bóng đêm như một con khi.
Gã đàn ông cầm trường kiếm: "Sẽ không phải đợi lâu đâu."
"Thượng úy Hoffman' gật đầu.
Gã đàn ông cầm trường kiếm giơ tay ra: "Jonathan .Jonathan, mọi người đều gọi tôi là .Jojo."
"Thượng úy Hoffman' bắt tay .Jonathan: "Tên của tôi không quan trọng, mọi người cứ gọi tôi là Bác sĩ-"
"Xưng hô bằng bí danh sao? Cũng được."
"Phải vậy thôi, dù sao cũng không biết sau khi đánh bại Prosen, liệu chúng ta có trở thành kẻ thù hay không."
Jonathan: "Anh cũng là thành viên của phong trào độc lập Mamluk sao? Nghe nói các anh từng muốn liên lạc với người Prosen, sát cánh chiến đấu cùng họ."
"Sau đó chúng tôi tận mắt chứng kiến họ tàn sát người bản địa ở Piris. Bọn họ cũng giống như các người, đều không muốn coi chúng tôi là con người, cũng chẳng muốn cho chúng tôi tự do." "Bác sĩ' nói.
Jonathan còn muốn nói gì đó, thì Gonif đã lấy quân phục trở lại: "Này, tôi sợ lấy nhầm, nên lấy thêm mấy bộ nữa!"
Jonathan vừa nhìn thấy, mừng rỡ ra mặt: "Tốt, vậy chúng ta sẽ ngụy trang thêm vài người, dù sao thì những người cấp bậc thấp như các anh cứ im lặng là được, để Bác sĩ dẫn chúng ta đi tìm Erwin." "Bác sĩ' nói: "Chờ đến khi bên này trở thành một mớ hỗn độn, lực lượng bảo vệ bên cạnh Erwin chắc chắn sẽ bị rút đi, đến lúc đó chúng ta sẽ tấn công hắn ta, cố gắng tiêu diệt tại chỗ. Nếu có thể, hãy bắt sống! Như vậy chắc chắn sẽ giáng một đòn mạnh vào sĩ khí và ý chí chiến đấu của quân Prosen."
Jonathan: "Bắt sống vẫn hơi khó, chủ yếu là làm sao đưa hắn ta chạy trốn. Tôi không muốn chết ở đây, chúng ta đều không muốn. Vẫn nên giết quách cho xong."
"Bác sĩ' gật đầu: "Tôi tôn trọng lựa chọn của các anh. Xuất phát thôi."
Vì vậy, dưới sự dẫn dắt của "người địa phương" "Bác sĩ”, tiểu đội Charlie men theo con đường nhỏ từ bến cảng dẫn đến Bộ Tư lệnh Quân đội Châu Phi, tiến về phía mục tiêu.
Ở ngoại vi Alexandria, bên trong một biệt thự mang phong cách Mamluk điển hình, Erwin đang đọc các báo cáo được gửi lên.
Tham mưu trưởng ở bên cạnh nói: "Quân ta đang bị thiếu hụt vật tư nghiêm trọng, một số đại đội thậm chí phải tập trung đạn cho tiểu liên cho một số ít xạ thủ sử dụng thành thạo. Để đối phó với tình trạng thiếu đạn dược, các đơn vị buộc phải sử dụng vũ khí và trang bị của Liên Hiệp Vương Quốc, hiện tại binh lính đang phàn nàn rất nhiều về súng tiểu liên Sten của Liên Hiệp Vương Quốc, họ cho rằng đó là một loại vũ khí cực kỳ tồi tệ."
Erwin: "Nhưng quân địch chỉ có thứ đó để dùng, nên không cần phải lo lắng. Điều tôi quan tâm hơn là, đoạn này có nhắc đến, quân địch sử dụng một loại mã tấu kỳ lạ để đánh giáp lá cà?"
Hắn nói, tay chỉ vào một dòng chữ trên tài liệu.
Tham mưu trưởng gật đầu: "Vâng, quân địch..."
Ngay khoảnh khắc đó, bên ngoài có một tia sáng lóe lên.
Ngay sau đó, sóng xung kích ập đến trước cả tiếng nổ.
Căn biệt thự được sử dụng làm bộ tư lệnh này, cửa sổ đã bị vỡ tan từ vụ nổ chiến hạm của Hải quân Hoàng gia vào ban ngày, vì vậy sóng xung kích lần này trực tiếp biến thành cuồng phong tràn vào phòng.
Cuối cùng, tiếng nổ cũng đến ——
Erwin đứng bật dậy, lao ra khỏi phòng như bay, đứng trên ban công nhìn về phía quả cầu lửa màu đỏ cam đang bốc lên ở phía bến cảng.
Chiếc tàu pháo hạng nặng nước cạn đã thể hiện uy lực cực kỳ to lớn trong trận chiến hôm nay vậy mà đã phát nổi
Vị Tham mưu trưởng chậm một bước lao ra khỏi phòng kinh hãi kêu lên: "Chẳng lẽ quân địch cũng có Fritz X2?"
Erwin: "Không đúng! Là Commandol! Quân đội của các quốc gia phương Bắc thường xuyên bị đám người này đánh lén! Lũ chó đẻ Liên Hiệp Vương Quốc! Nhanh, chắc chắn quân địch không chỉ muốn phá hủy tàu pháo hạng nặng nước cạn, chắc chắn còn có nhiều toán biệt kích khác đang hành động! Kéo còi báo động!"
Tiếng còi báo động vang lên inh ỏi.
Binh sĩ quân đội Châu Phi vốn đang mệt mỏi sau khi nghe thấy tiếng còi báo động lập tức nhảy khỏi giường, tập hợp khẩn cấp với tốc độ nhanh nhất.
Erwin: "Là kho tiếp tế, bọn chúng muốn đánh úp kho tiếp tế của chúng ta! Nhanh, phái quân đến trạm tiếp tế và bãi tập kết ở bến cảng!" (Hết chương) Chương 278: Chiến tuyến Nhiệt Sa 3
Vài phút sau khi Erwin ra lệnh, hướng bến cảng lại xảy ra một vụ nổ khác.
Đám mây hình nấm do tàu pháo hạng nặng nước cạn tạo ra còn chưa tan hết, một đám mây hình nấm mới lại bốc lên trời.
Sóng xung kích biến thành cuồng phong, như lưỡi dao sắc bén quất vào mặt Thượng tướng Erwin, hất tung chiếc mũ của hắn, may mà hắn nhanh tay kịp chụp lấy.
Vị sĩ quan phụ tá của Erwin cũng ôm chặt mũ, rụt đầu lại, lớn tiếng nói: "Thôi xong rồi, nhìn sức công phá này thì rõ, đạn dược của chúng ta tiêu tùng hết rồi!"
"Giết chết lũ sâu bọ đó cho ta!" Thượng tướng Erwin gam lên,'Không thể để cho bọn chúng rút lui an toàn! Hãy chiến đấu vì vinh quang của Prosen! Bao vây tiêu diệt bọn chúng!"
"Vâng!"
Vị sĩ quan phụ tá xoay người truyền đạt mệnh lệnh.
Lúc này, Thượng tướng Erwin nghe thấy tiếng kêu gào của lính canh ngay bên ngoài bộ tư lệnh: "A đau quái"
Hắn đột nhiên trở nên căng thẳng: "Di xem chuyện gì xảy ra! Lính canh đang kêu gào cái gì vậy?"
Ngay sau đó, tiếng súng máy vang lên.
Cả bộ binh và lính phóng lựu trang bị thiết giáp của Prosen đều được trang bị rất nhiêu súng máy, xung quanh bộ tư lệnh được bố trí tổng cộng năm khẩu đại liên có giá ba chân, tiếng súng vừa rồi có vẻ như là từ khẩu súng ở cổng chính.
Ngay sau đó, tiếng bom nổ mạnh át đi tiếng súng.
Tiếp theo là tiếng súng bắn liên hồi, âm thanh này rõ ràng không giống với tiếng súng tiểu liên MP38/40 mà quân đội Prosen được trang bị, nghe khô khốc hơn.
Vị sĩ quan phụ tá vội vàng chạy từ ngoài vào, lớn tiếng báo cáo: "Quân địch đang tấn công cổng chính, hình như có khoảng một trung đội! Thượng tướng, chúng ta hãy rút lui qua cổng sau!"
"Không,' Erwin lắc đầu,'Trong quá trình di chuyển mới là lúc dễ bị tấn công nhất. Đừng sợ, chúng ta còn có xe tăng ở đây!"
Lời còn chưa dứt, bên ngoài lại vang lên một tiếng nổ lớn, mọi người trong phòng vừa mới quay đầu lại, đã thấy tháp pháo của chiếc xe tăng Panzer IV thuộc biên chế Sư đoàn Thiết giáp số 15 bay lên không trung.
Đó là một chiếc Panzer IV nòng ngắn.
Trang bị của Quân đoàn Châu Phi rất tách rời, thậm chí còn có những đơn vị vẫn đang sử dụng xe tăng Panzer lII được trang bị pháo 37mm.
Sắc mặt vị sĩ quan phụ tá trở nên tái mét: "Nơi này không còn an toàn nữa rồi, không biết sẽ có bao nhiêu tên địch xông vào đây. Lực lượng đặc chủng của Liên Hiệp Vương Quốc đã đạt được rất nhiều chiến công ở các quốc gia phương Bắc, không thể xem thường bọn chúng! Chúng ta đi thôi, Thượng tướng!"
Erwin mim chặt môi, do dự một lúc, rồi cầm lấy chiếc máy ảnh trên bàn: "Anh nói đúng, chúng ta hãy di chuyển đến sở chỉ huy của Sư đoàn Thiết giáp số 15, đi thôi." Vị sĩ quan phụ tá mừng rỡ, vội vàng gọi ba tên lính canh đến, hộ tống Thượng tướng đi về phía cổng sau của bộ tư lệnh.
Vừa mới ra khỏi cổng sau, tên lính canh đi đầu đột nhiên ôm cổ, ngã xuống đất.
Thượng tướng không nghe thấy tiếng súng, mà chỉ nghe thấy tiếng rít xé gió "vèo'.
Chưa kịp để mọi người phản ứng, tiếng rít thứ hai lại vang lên! Phản ứng của vị sĩ quan phụ tá rất nhanh, lập tức đẩy Thượng tướng ra, kết quả là vai của chính hắn bị một mũi tên dài khoảng một mét bắn trúng!
Erwin trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm vào mũi tên, theo bản năng mở nắp hộp đựng máy ảnh, định chụp một bức ảnh.
Thế nhưng những tên lính canh còn lại xông đến, ghìm hắn xuống đất, dùng cơ thể che chắn cho hắn.
Đồng thời, vị sĩ quan phụ tá bị thương ở vai giơ khẩu tiểu liên Sten lên, bắn xối xả vào bóng tối.
Mũi tên thứ ba bay đến, găm thẳng vào cổ họng hắn, tiếng súng im bặt.
Vị sĩ quan phụ tá muốn nói, nhưng chỉ có thể phát ra tiếng "kho khè”" do khí quản bị chặn.
Ngay lúc này, tiếng súng máy xé rách màn đêm vang lên, một chiếc xe tăng Panzer III phiên bản chỉ huy vừa bắn liên tục vừa lao đến, dùng thân xe che chắn cho Thượng tướng Erwin và những người lính canh.
Erwin: "Mở đèn pha lên! Mở đèn pha lên chiếu bọn chúng ral"
Trưởng xe chỉ huy số 3 vốn đã thò nửa cái đầu trên tháp pháo, nghe được mệnh lệnh của Erwin, lập tức hạ lệnh bật đèn.
Đèn pha xe tăng bật sáng, chiếu sáng cả cái sân tối om như ban ngày.
Tên lính Liên Hiệp Vương Quốc đang giương cung định bắn cũng bị lộ diện.
Erwin nhìn thấy tên lính này, cũng muốn chụp ảnh ngay lập tức, kết quả hắn ta giống như chuột đất bị kinh hãi, chớp mắt đã không thấy đâu.
Đạn lửa của súng máy lập tức bắn nát gạch lát nền nơi tên địch vừa đứng.
Không biết từ đâu bay tới một chai cháy, nhưng ném quá xa, chỉ rơi trúng xích xe tăng, sau đó đốt cháy lớp cao su bọc xích.
Bản thân chiếc xe tăng không bị ảnh hưởng, súng máy tiếp tục nhả đạn.
Erwin nghe thấy có người dùng tiếng thổ dân gào lên cái gì đó.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một chiếc mô tô ba bánh của sở chỉ huy tập đoàn quân lao vào sân, người lái cúi đầu, người và xe cùng lao qua hỏa lực súng máy đồng trục của tháp pháo, phóng về phía cửa sau sân sở chỉ huy.
Lúc đi qua chốt gác cổng, lính bắn cung" vừa rồi chạy như bay ra nhảy lên xe.
Tên đó đeo cung tên sau lưng, lấy ra cây kèn túi, bắt đầu thổi một khúc nhạc gì đó.
Trong tiếng kèn túi du dương, đám lính Liên Hiệp Vương Quốc đồng loạt ngừng chiến đấu, xoay người chìm vào bóng tối.
Tiếng súng nhanh chóng im bặt.
Thượng tướng Erwin: "Được rồi, để tôi dậy, hai người các anhI" Không có ai trả lời.
Thượng tướng chỉ có thể tự mình đẩy hai người đang đè lên ra, lúc này hắn mới phát hiện hai tên lính vệ binh đều trúng tên ở tim, cả tấm lưng ướt đẫm máu.
Erwin rút một mũi tên lên, cẩn thận quan sát.
Mặc dù kiểu dáng mũi tên này khá cổ xưa, nhưng có thể nhìn ra công nghệ chế tạo vô cùng tiên tiến, là được gia công bằng công nghệ hiện đại.
Erwin ném mũi tên xuống, đứng dậy, nhìn bốn thi thể nằm xung quanh mình.
Sĩ quan phụ tá vẫn mở mắt, vẻ mặt đầy oan ức.
Erwin ngồi xổm xuống, lấy từ trong túi áo sĩ quan phụ tá ra một bức ảnh người vợ chưa cưới và lá thư chưa kịp gửi, trịnh trọng nhét vào túi áo mình, sau đó nhẹ nhàng khép hai mắt anh ta lại.
Lúc này tham mưu trưởng chạy tới: "Sắp đốt xong bản đồ rồi, có thể chuyển tới Sư đoàn 15 rồi."
"Không cần nữa, quân địch đã rút lui." Erwin phẩy tay,'Kiểm tra thương vong, mai táng tử sĩ."
Nói xong hắn chắp tay sau lưng, quay người nhìn về phía bến cảng đang chìm trong biển lửa.
Thật lòng mà nói, lần gặp nạn này, cộng thêm cái chết của viên sĩ quan phụ tá, đã khiến cho vị "ngôi sao mới triển vọng nhất của đế quốc" này chấn động mạnh.
Sau một hồi suy nghĩ, hắn nói: "Chúng ta có thể không có cách nào đánh chiếm Alexandria. Phải rút về Tobruk trước khi quân địch phản công."
Tham mưu trưởng gật đầu: "Tôi đồng ý. Thực ra tôi đã sớm muốn đề nghị rút quân rồi, thiết bị của các sư đoàn thiết giáp chủ lực của chúng ta đều bị hao tổn rất nặng, trong khi Sư đoàn thiết giáp số 7 của quân địch đã biến mất khỏi tiền tuyến từ hai tháng trước, bây giờ chắc đã được nghỉ ngơi, bổ sung đầy đủ vũ khí, trang bị rồi.
"Chúng ta chỉ có pháo 88 ly và một số ít xe tăng Panzer IV nòng dài là có thể đối phó với xe tăng Matilda II, nếu bọn chúng phát động tấn công, tình hình sẽ rất bất lợi."
Erwin gật đầu: “Anh nói đúng. Rút quân thôi, để tôi báo cáo với bệ hạ."
Tham mưu trưởng lắc đầu: "Không, không, tướng quân, bệ hạ vốn không trông mong ngài có thể cắt đứt kênh đào. Có lẽ ngài ấy chỉ hy vọng ngài có thể giữ chân quân đội Liên Hiệp Vương Quốc ở Mamluk thôi.
"Bọn chúng ở Bắc Phi xa xôi vẫn tốt hơn là cho chúng đổ bộ lên đảo Sicily, uy hiếp lãnh thổ phía Nam của đế quốc."
Erwin cau mày, hắn thực ra cũng nhìn ra ý đồ của hoàng đế, chỉ là hắn không muốn thực hiện. Giữ chân quân địch cái gì chứ, nó quá trái với lý tưởng quân sự của hắn.
Erwin tôn thờ tấn công, liên tục tấn công, đánh cho quân địch liên tục bại lui, khóc cha gọi mẹ.
Đáng tiếc hiện tại hắn thực sự không thể tấn công được nữa, đường tiếp tế quá dài, cộng thêm lực lượng không quân yếu kém khiến cho cuộc tấn công của hắn buộc phải dừng lại.
Erwin xoay người, nhìn thành phố Alexandria ở nhiều nơi vẫn còn chìm trong biển lửa.
Hắn lấy máy ảnh ra, ngắm khung cảnh thành phố qua ống ngắm, nhưng lại không bấm máy.
Bởi vì máy ảnh thời đại này không có thuật toán bù trừ AI, chụp ảnh ban đêm mà không có đèn flash thì sẽ chẳng chụp được gì - mà không, cho dù có đèn flash cũng chưa chắc đã chụp được bức ảnh nào đẹp.
Erwin hạ máy ảnh xuống, dùng mắt mình ghi nhớ tất cả những gì trước mắt vào trong tâm trí.
"Chúng ta đã từng đến Alexandria," Thượng tướng Erwin nói với tham mưu trưởng, Chúng ta đã từng!"
Tham mưu trưởng cũng nhìn về phía thành phố, gật đầu thật mạnh: "Đúng vậy, chúng ta đã từng."
Sáng sớm hôm sau, Tướng quân Montgomery di xe jeep tới doanh trại tập kết của Sư đoàn thiết giáp SỐ 7.
Sư đoàn thiết giáp số 7 vừa được bổ sung một lượng lớn xe tăng M4 Sherman, bản thân sư đoàn cũng đã được nghỉ ngơi, phục hồi vài tháng ở thành phố lớn nhất Mamluk, hiện tại sĩ khí đang lên rất cao.
Thấy xe của tướng quân chạy tới, đám lính xe tăng đang làm công tác kiểm tra cuối cùng dừng tay, reo hò: "Tướng quân! Bao giờ thì cho chúng tôi đi đánh cho bọn Prosen một trận phân ra thắng bại đây ạ?"
Montgomery đứng thẳng người trên xe jeep, hét lớn với đám lính: "Ngay bây giờ! Khan kiếp, chẳng phải các cậu đã nhận được mệnh lệnh rồi sao?"
Chiếc xe jeep chạy thẳng lên phía đầu hàng quân.
Sư đoàn trưởng Sư đoàn thiết giáp số 7 - Smith - tiến lên chào theo nghi thức quân đội, sau đó hỏi: "Tướng quân, chẳng lẽ ngài cũng muốn giống như Erwin bên kia, tự mình chui vào xe tăng dẫn chúng tôi xung phong sao?”
Montgomery lắc đầu: "Không. Erwin của Prosen có thể làm vậy, Rokossovsky của Ant cũng có thể làm vậy, George của Hợp Chủng Quốc chắc cũng sẽ làm vậy. Nhưng tôi thì không, không. Thứ nhất, tôi là một sĩ quan bộ binh...'
Sư đoàn trưởng Smith: "Erwin cũng vậy, hắn ta còn viết hẳn một cuốn sách về cách phối hợp tác chiến giữa bộ binh và pháo binh đấy."
Montgomery: "Nhưng hiện tại hắn ta được coi là một vị tướng chỉ huy thiết giáp xuất sắc, báo chí của Prosen nói như vậy. Rokossovsky cũng vậy, còn George, lực lượng thiết giáp của Hợp Chủng Quốc là do một tay anh ta gây dựng nên.
"Nhưng anh nhìn tôi xem, tôi căn bản chẳng biết lái xe tăng, một chút cũng không."
Smith: "Tướng quân, chỉ huy xe tăng không cần phải biết lái xe tăng, chỉ cần biết ra lệnh là được rồi. Muốn thử một chút không?”
Tướng quân Montgomery nhướng mày: "Thật sao? Để tôi suy nghĩ đã..."
Nhưng hắn lập tức lắc đầu: "Thôi, không cần đâu."
Smith: "Vậy ngài có thể chui vào trong chiếc Sherman, thò nửa người ra ngoài, tay cam ống nhòm, vừa hay phóng viên tờ Times đang ở đây, có thể chụp cho ngài một bức ảnh."
Tướng quân Montgomery vuốt cằm suy nghĩ vài giây, gật đầu: "Được, ý kiến hay đấy. Chọn cho tôi một chiếc Sherman nào còn tốt tốt một chút."
"Tất cả Sherman đều rất tốt, thưa tướng quân, chúng tôi đang chuẩn bị xuất kích đi đánh bọn Prosen đây."
Tướng quân Montgomery cởi phăng chiếc áo khoác quân phục đầy huân chương của mình: "Lại đây, cho tôi mượn một bộ quân phục của lính xe tăng, chúng ta chụp một kiểu ảnh làm kỷ niệm đánh đuổi quân Prosen khỏi Alexandrial" (Hết chương) Chương 279: Tiểu Rokossovsky chào đời
Ngày 10 tháng 8, Vương Trung vừa mở mắt, mặc nguyên pyjama lao ra khỏi phòng, đụng ngay Nelly.
Nelly lập tức lấy ra một chồng báo dày cộp: "Báo hôm nay đây ạ, báo chí của Prosen do cơ quan tình báo cung cấp đã được dịch xong rồi ạ."
Vương Trung nói lời cảm ơn, lập tức lật giở xem, đầu tiên là lật tờ báo của Prosen ra liếc nhìn trang nhất, lẩm bẩm: "Không có tiêu đề nào liên quan đến việc đánh chiếm Alexandria, cũng không có ảnh Erwin diễu võ dương oai, tốt. Ít nhất chứng tỏ ngày mùng 5 Alexandria vẫn chưa bị chiếm."
Nghe nói những tờ báo này là do gián điệp của Ant cài cắm trong đại sứ quán các nước trung lập lấy được, phải dùng máy bay chuyển vê nước trung lập trước, sau đó mới chuyển qua mạng lưới tình báo, nên thường sẽ bị chậm từ ba đến năm ngày.
Vương Trung lại lấy tờ Times của Liên Hiệp Vương Quốc ra, tờ này thì cập nhật tình hình nhanh hơn, sẽ được chuyển bằng máy bay tới Hợp Chủng Quốc trước, sau đó đi theo đường hàng không của Hợp Chủng Quốc tới Ant, cuối cùng là hạ cánh xuống sân bay thủ đô.
Đương nhiên, sau khi hạ cánh, tờ Times cũng được dịch ngay lập tức.
Bức ảnh trên trang nhất tờ Times ngày mùng 7 là ảnh Tướng quân Montgomery thò đầu ra khỏi xe tăng quan sát phía xa. Vương Trung liếc mắt một cái đã nhận ra ngay đó là xe tăng M4 Sherman, ngay sau đó cậu chú ý thấy Tướng quân Montgomery không đeo tai nghe, trên cổ họng cũng không có micrô yết hau dùng cho M4.
Diễn đấy al
Vương Trung từng đích thân chỉ huy xe tăng xung phong, cậu biết rõ không đeo tai nghe thì căn bản không nghe rõ người khác nói gì, ngay cả loại xe tăng có thiết kế công thái học tốt như M4 cũng vậy.
Đặc biệt là lúc xe tăng đang di chuyển, tiếng hộp số kêu lạch cạch, tiếng dùng cờ lê gõ vào thành xe tăng có thể át đi tất cả.
Nelly quan sát biểu cảm của Vương Trung, hỏi: "Sao thế ạ? Tình hình bất lợi sao ạ?"
"Không có. Nếu đã dùng bức ảnh này cho trang nhất thì chắc là đã thắng rồi." Vương Trung vừa nói vừa nhìn xuống tiêu đề - phần chữ nhỏ dịch bên cạnh ghi: Sư đoàn thiết giáp số 7 giáng đòn nặng nề vào quân Prosen, cảng Alexandria an toàn!
Xem ra ngay cả Cự Đức cũng không có cách nào cắt đứt kênh đào.
Vương Trung cẩn thận đọc bài viết chính, phát hiện ra tập đoàn quân châu Phi do Erwin chỉ huy không bị thiệt hại nặng nề.
Tiêu đề thì giật tưng bừng là Sư đoàn thiết giáp số 7 giáng đòn nặng nề vào quân Prosen, nhưng trên thực tế, cuộc tấn công của Sư đoàn thiết giáp số 7 đã bị pháo 88 ly chặn đứng. Chờ đến khi bọn họ lại phát động tấn công, thì tốc độ chậm chạp của xe tăng Matilda và Churchill khiến bọn họ không đuổi kịp quân Prosen.
Hơn nữa, đọc kỹ đến cuối bài, Vương Trung phát hiện ra lực lượng thực sự đóng vai trò then chốt, có lẽ là lực lượng đặc nhiệm Commando. Đám siêu chiến binh này đã đánh bom phá hủy pháo hạm nước nông mà quân Prosen chiếm được, phá hủy cả đống đồ tiếp tế mà quân Prosen vất vả lắm mới cướp được, thậm chí suýt chút nữa giết chết cả Tư lệnh Erwin của quân Prosen.
Sao mà Liên Hiệp Vương Quốc ở thế giới nào cũng giỏi chiến tranh đặc chủng thế nhỉ. Mình cũng muốn có đám siêu chiến binh này để chơi chiến tranh đặc chủng ghê!
Đáng tiếc là Ant hiện tại không có cách nào sản xuất hàng loạt siêu chiến binh, chỉ có thể ném một đống tân binh chất lượng thấp vào chiến trường, xem có ai trong số đó trở thành siêu chiến binh hay không, ai trở thành thì tặng huân chương Anh hùng Kim tinh.
Vương Trung cũng từng nghĩ đến chuyện tập hợp tất cả những người được tặng thưởng huân chương Anh hùng Kim tỉnh lại, cho huấn luyện kiểu tuần lễ địa ngục, đào tạo thành lực lượng đặc nhiệm.
Nhưng những chiến binh nòng cốt đã được tặng thưởng huân chương Anh hùng Kim tinh này thì chỉ huy nào cũng quý như vàng, bản thân Vương Trung cũng tuyệt đối không đồng ý để người khác điều động những chiến binh nòng cốt của mình đi.
Hơn nữa, hiện tại binh sĩ bình thường của Ant đang chiến đấu kém như vậy, nếu điều động hết những chiến binh nòng cốt đi thì chắc chắn tình hình sẽ càng tệ hơn.
Chính vì vậy, Vương Trung đã nhiều lần bác bỏ ý tưởng thành lập lực lượng đặc nhiệm để tiến hành chiến tranh đặc chủng.
Nhưng hôm nay, khi đọc được những gì lực lượng đặc nhiệm của Liên Hiệp Vương Quốc làm được, ý nghĩ muốn thành lập lực lượng đặc nhiệm lại trỗi dậy trong đầu Vương Trung.
Có lẽ... có thể thử nghiệm thành lập một lữ đoàn đặc nhiệm từ lực lượng lính thủy đánh bộ, sau đó tìm chuyên gia huấn luyện giàu kinh nghiệm của Liên Hiệp Vương Quốc huấn luyện trong một năm?
Một năm sau, chắc chắn máy bay vận tải các thứ cần thiết cho chiến tranh đặc chủng cũng đã được sản xuất xong, có thể dùng máy bay thả dù cho bọn họ xuống hậu phương quấy rối quân địch.
Vương Trung vừa cầm tờ báo, vừa suy nghĩ về những điều đó.
Đột nhiên, tiếng hét của Lyudmila từ trong phòng ngủ vọng ra: "Alyoshal Mau vào đây! Mau lên!"
Vương Trung vứt toẹt tờ báo, xoay người chạy vào phòng.
Nelly vừa chạy vừa ngoái đầu lại hét: "Phu nhân sắp sinh rồi, mau chuẩn bị đồ đi! Đi mời bác sĩ! À, gọi cả bác Purina nữa! Nhanh lên!"
Bác Purina là bà đỡ chuyên nghiệp, từ một tháng trước đã được mời đến ở trong căn biệt thự lớn của nhà Rokossovsky.
Vương Trung lao vào phòng ngủ, thấy Lyudmila ôm bụng, vẻ mặt đau đớn, vội hỏi: "Em sao thế?"
Lyudmila: "Còn sao thế nữa! Con sắp ra rồi!"
"Để anh đưa em đi bệnh viện!"
"Không kịp nữa rồi, cứ để em thế này. Giúp em ngồi dậy, đổi tư thết"
Vương Trung vừa định hành động, thì cửa phòng bật mở, Nelly dẫn theo một đám nữ bộc xông vào.
Mấy cô hầu gái lập tức gạt Vương Trung sang một bên, bắt đầu điều chỉnh tư thế cho Lyudmila, đặt chậu thau các thứ trước mặt cô, khăn mặt, băng gạc, cùng một số thứ linh tinh khác đã được chuẩn bị sẵn sàng.
Vương Trung đứng cạnh sốt ruột như kiến bò chảo nóng, nhưng cậu hoàn toàn mù tịt vê chuyện đỡ đẻ, chỉ biết cố gắng động viên bằng lời nói: "Mọi người nhẹ nhàng thôi, làm thế này có ổn không?"
Một bà bộc lớn tuổi khoảng hơn bốn mươi tuổi quay đầu lại cười toe toét với Vương Trung: "Yên tâm đi tướng quân, chúng tôi đều đã từng sinh con rồi, biết phải làm thế nào."
Vương Trung chỉ tay vào Nelly: "Cả cô ấy nữa?"
"Vâng ạ, ngoại trừ cô hầu gái riêng của ngài, những người còn lại đều đã từng sinh con rồi, ngài cứ yên tâm”
Bà bộc vừa dứt lời, cửa phòng lại mở, một bà cô to béo, nhìn như có thể hạ gục hai con gấu một lúc bước vào, vừa xắn tay áo vừa nói: "Mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi. Mời phu nhân hít thở sâu, thả lỏng tinh thần, càng căng thẳng thì càng khó sinh. Nếu căng thẳng quá thì có thể uống chút vodkal"
Vương Trung giật nảy mình: "Vodka? Có ổn không đấy?"
Cho sản phụ uống vodka là kiểu gì?
Ngay cả người Mao cũng không hổ báo đến mức đấy chứ?
Không, mình không thể cho phép chuyện phi khoa học như vậy xảy ral
Bà cô như đoán được suy nghĩ của Vương Trung, mỉm cười với cậu: "Yên tâm đi tướng quân, tôi đã đỡ đẻ cho hàng nghìn đứa trẻ rồi, tình trạng của phu nhân là tốt nhất, tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì."
Vương Trung bán tín bán nghỉ gật đầu, hỏi: "Vậy tôi có thể làm gì?"
"Cậu ấy hả, lại đây." Bà cô kéo tay Vương Trung, tách đám hầu gái ra, kéo cậu đến bên giường: "Ngồi xổm xuống đây, nắm lấy tay vợ cậu, mỉm cười với cô ấy, đây chính là việc cậu cần làm, cũng là việc chỉ có cậu mới làm được."
Vương Trung nghe lời ngôi xổm xuống, nắm chặt tay Lyudmila.
Lúc này trong đầu Vương Trung xuất hiện một đống nội dung cốt truyện về việc sinh con trong phim truyên hình, nhưng không có một cái nào tương xứng. Cảnh quay sinh con trong những bộ phim đó cơ bản là hành lang bệnh viện, trên phòng phẫu thuật sáng đèn "Đang phẫu thuật", một lát sau một bác sĩ hỏi: "Bảo vệ lớn hay là bảo vệ nhỏ?”
Vương Trung đã quyết định, khẳng định sẽ bảo vệ lớn.
Nhưng tình cảnh hiện tại, làm gì có bác sĩ, bà đỡ còn là một cô gái hung hãn có thể đánh hai con gấu chó, cảm giác bà ta nhất định sẽ không để ý thai phụ sống chết lôi đứa bé ra.
Lúc này Lyudmila bật cười: "Alyosha, vẻ mặt của anh lúc này còn lo lắng hơn lúc anh lao về phía đám xe tăng Prosenl"
Vương Trung: "Hả? Có khoa trương như vậy sao?"
Lyudmila gật đầu, lúc làm động tác này mồ hôi trên thái dương rơi xuống xương quai xanh của cô.
Vương Trung nắm chặt tay Lyudmila: "Em đừng căng thẳng, anh căng thẳng thay em là được rồi, thả lỏng, để nhóc con..."
"Ra rồi!" Bà đỡ hô to.
Vương Trung: “Cái quái gì vậy?”
Lyudmila không nhịn được cười rộ lên: "Em nhìn thấy anh căng thẳng như vậy, vừa nghĩ tới em so với quân đội của Prosen còn đáng sợ hơn, liền vui đến không dừng được."
Vương Trung: "Sau đó thì không căng thẳng nữa?"
Lúc này bà đỡ đang rửa sạch mũi, cắt cuống rốn của đứa bé, đám hầu gái thì bận rộn vệ sinh cho Lyudmila. Còn hai vợ chồng Rokossovsky đang ở thế giới hai người không coi ai ra gì.
Lyudmila: "Lúc anh nắm tay em, thật ra đã tốt hơn nhiều rồi. Em cũng không ngờ lại thuận lợi như vậy, có người bắt đầu đau đến sinh ra, phải vật vã hơn nửa ngày."
Vương Trung: "Đúng vậy, em mới có chút thời gian như vậy, bup một cái đã ra, giống như là j¡ một cục lớn vậy.'
Hay là đặt tên nhóc con là Phệ nhỉ, không biết người Ant có quan niệm tên xấu dễ nuôi không.
Lyudmila: "Sao có thể nói như vậy! Vạn nhất sau này con biết anh nói như vậy, nó sẽ đau lòng lắm."
"Không sao, ai nói cho hắn biết chuyện này, tôi sẽ bắn chết người đó." Vương Trung trêu chọc.
Lyudmila đẩy Vương Trung một cái: "Các hầu gái đều đang nghe! Đùa cũng không thể đùa như vậy!"
Lúc này bên phía bà đỡ trẻ truyền đến tiếng khóc hùng hồn của đứa bé, giống như còi báo động phòng không. Bà đỡ thở phào nhẹ nhõm: "Tốt tốt tốt, cuối cùng cũng khóc rồi! Nếu không khóc ta sẽ phải áp dụng biện pháp.
Vương Trung chợt nhớ tới, lúc mình còn học tiểu học, có một lần gặp được bác sĩ đỡ đẻ của mình năm đó, bác sĩ nói: "Lúc cháu mới ra ngoài làm sao cũng không khóc, sau đó tôi bế ngửa cháu lên, vỗ mạnh vào lòng bàn chân, làm cháu đau, lúc này cháu mới oa lên khóc."
Xem ra đứa nhỏ đúng là con tôi.
Vương Trung nắm tay Lyuda, nhìn thẳng vào mắt cô, tiếng kêu khóc như còi báo động phòng không truyên đến từ phía sau cũng trở nên dễ nghe hơn.
Cuối cùng, đứa bé khóc mệt, yên lặng, sau đó bà đỡ ôm đứa bé được quấn trong chăn, đi tới bên cạnh hai người.
"Chúc mừng hai người, là một bé trai, nặng 4022 gram, rất khỏe mạnh."
Vừa nói, bà ta vừa đặt đứa bé vào trong tay Vương Trung.
Vương Trung hai tay ôm đứa nhỏ, nhìn chằm chằm vào mặt hắn.
Lyudmila: "Sao anh lại ôm con như vậy, đó không phải là một quả đạn pháo."
Vương Trung: "Vậy... Vậy phải ôm như nào?"
Lyudmila bế "quả đạn pháo' lại, chỉ cho Vương Trung cách ôm bình thường: "Như vậy này, tay phải đỡ lấy đầu con..."
Lúc này, đứa trẻ nhìn chằm chằm Vương Trung, bỗng nhiên giơ tay lên, xòe năm ngón tay, với về phía huân chương Sao vàng trên áo Vương Trung.
Vương Trung: "Con muốn cái này? Lại đây..."
Vương Trung vừa mới tháo huân chương Sao vàng xuống, bà đỡ liền giận dữ nói: "Đừng để vật sắc nhọn đến gần đứa bé! Huân chương Sao vàng cũng không được!"
Vương Trung chỉ có thể hậm hực đeo huân chương Sao vàng trở lại.
Lúc này Nelly câm lịch và kinh thánh tới: "Hôm nay là ngày 10 tháng 8, dựa theo kinh thánh, cậu chủ nên gọi là...'
Người Ant dựa theo ngày sinh để đặt tên thánh cho con cái.
Vương Trung giơ tay lên, ngăn Nelly lật xem kinh thánh. Phái thế tục vẫn luôn cố gắng phá bỏ lệ cũ dùng tên thánh de đặt cho trẻ sơ sinh, nhưng không có kết quả gì.
Vương Trung quyết định làm gương: "Không, tôi muốn đặt tên cho con là Lev, nghĩa là sư tử. Con sẽ trở thành hùng sư trên thảo nguyên."
Chứ không phải là kẻ nhát gan trong mắt chỉ có sư tử - Vương Trung thầm nghĩ.
(Hết chương) Chương 280: Tứ phương đến chúc
Vương Trung bên này còn đang trêu đùa con, mơ hồ nghe thấy bên thư phòng có tiếng chuông điện thoại - vì tránh làm ồn Lyudmila đang trong thời gian dự sinh, điện thoại trong phòng ngủ đã bị Vương Trung mang đi.
Dù sao hiện tại Yekaterinburg cũng không thể nào xuất hiện tình huống khẩn cấp cần Rokossovsky xử lý ngay lập tức.
Chuông điện thoại vang lên vài tiếng rồi im bặt, chắc là quản gia đã nhận.
Lyudmila nhẹ giọng nói với Vương Trung: "Em và con có nhiều người chăm sóc như vậy, anh đi làm việc đi."
Vương Trung gật đầu, đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ.
Vừa ra khỏi cửa, Vương Trung đã đụng mặt lão quản gia Mikhail.
Mikhail: "Hoàng cung gọi điện thoại tới, chúc mừng công tước nhóc Lev ra đời, đồng thời thông báo cho chúng ta biết Sa hoàng bệ hạ đang trên đường tới, không ai cản được."
Vương Trung: "Tôi biết rồi. Còn gì nữa không?"
"Tôi vừa mới cúp máy, thì điện thoại của Đại Giám Mục gọi tới, vẫn là chúc mừng, sau đó có vẻ như ngài ấy muốn đích thân chủ trì lễ rửa tội cho công tước nhóc Lev và... ngài hiểu mà."
Muốn làm cha đỡ đầu cho con trai tôi sao, Giáo hội Đông phương cũng chơi trò này à.
Có phải khi con trai tôi được rửa tội, thì ngài sẽ phái người đi xử lý những kẻ phản bội? Tái hiện hoàn hảo một phân đoạn kinh điển trong phim "Bố già".
Nhưng mà... Từ góc độ tốt cho con trai tôi, để cho Đại Giám Mục làm cha đỡ đầu có nhiều lợi ích hơn?
Vương Trung đã bắt đầu suy nghĩ vấn đề từ góc độ của một người cha.
Lúc này, từ xa lại vang lên tiếng chuông điện thoại, reo một hồi rồi tắt.
Mikhail: "Tôi đã bố trí thư ký chuyên trách nghe điện thoại, hôm nay chắc chắn sẽ có rất nhiều người gọi điện thoại tới."
Vương Trung lắc đầu: "Rõ ràng lần này tôi không đạt được chiến công gì quá nổi bật."
Mikhail nghiêm túc nhắc nhở: "Ngài đã đánh tan hai sư đoàn thiết giáp, hai sư đoàn bộ binh, tính theo tình hình chung trong nửa đầu năm nay, ngài là vị tướng có thành tích chiến đấu tốt nhất, không ai sánh bằng. Tôi biết ngài khiêm tốn, nghiêm khắc với bản thân, nhưng những lời này không nên nói ra nữa.
"Chưa kể, giáo hội đang tuyên truyền là ngài lại giành được chiến thắng vang dội, còn Ủy ban trang bị thì đang thổi phồng xe tăng chống tăng "Xoáy nước" do ngài thúc đẩy thể hiện rất xuất sắc, ngài không thể tự vả mặt mình được."
Vương Trung: "Tôi cũng chỉ nói vậy thôi."
"Hôm nay chúng ta sẽ có rất nhiêu khách, tướng quân. Hơn nữa, không phải người hầu nào cũng đáng tin cậy." Mikhail nói,'Tuy rằng sau khi thanh trừng, bau không khí mưu mô chốn cung đình của Ant đã giảm đi rất nhiều, nhưng dù sao vẫn tồn tại những âm mưu chốn cung đình."
"Tôi biết rồi." Vương Trung nói.
Vừa dứt lời, một người hầu chạy tới báo cáo: "Xe của Sa hoàng bệ hạ vừa mới đi qua cổng!" Vương Trung: "Được rồi. Mikhail, ông đi chuẩn bị đi, tôi ra sảnh chính đón cô em gái kết nghĩa."
Nói xong, Vương Trung sải bước dọc theo hành lang.
Mikhail đứng tại chỗ nhìn theo bóng Vương Trung rời đi, lúc này có một nữ hầu đẩy cửa phòng ngủ ra, tiếng con nít khóc oe oe vọng ra từ khe cửa.
Sắc mặt Mikhail thay đổi, dường như rất xúc động.
Vương Trung vừa mới đến trước cửa chính tòa nhà chính của trang viên, thì xe của Sa hoàng bệ hạ đến.
Trang viên thuê nhiều công nhân hơn bình thường, tất cả đều là những người già yếu bệnh tật không thể vào làm việc trong nhà máy, thuê họ cũng giống như cho họ một miếng cơm, để họ không bị chết đói trong thời loạn lạc này.
Giờ phút này, nhìn thấy biểu tượng hai con đại bàng của Sa hoàng bệ hạ, phản ứng của mọi người được chia làm hai loại: những người già đã có tuổi kích động đến mức sắp khóc, bởi vì trong mắt họ Sa hoàng là bậc cha mẹ; còn bọn trẻ thì chỉ có sự tò mò trên mặt, không hề có chút tôn kính nào.
Có đứa trẻ còn thì thâm: "Nghe nói Sa hoàng là tình nhân của tướng quân, sau này sẽ sinh cho tướng quân một hoàng tử."
"Nói bậy, tao nghe nói đánh xong trận này sẽ không còn Sa hoàng nữa, bệ hạ sẽ ở lại trang viên của tướng quân với thân phận em gái kết nghĩa."
"Tướng quân đến kial Hai đứa bây, đừng có nói năng hàm hồ như thế, nếu tướng quân không phải là người tốt, thì hai đứa bây đã bị đánh bằng roi da rồi!"...
Vương Trung thu hồi tâm mắt, nhìn chiếc xe hơi steampunk vừa mới dừng lại của Sa hoàng - nó khiến Vương Trung nhớ lại một số chuyện lãng mạn.
Olga căn bản không đợi người hầu đến mở cửa xe, mà tự mình mở cửa xe, bước xuống, ba bước gộp thành hai bước chạy lên bậc thang, ôm chầm lấy Vương Trung: "Chúc mừng anhI"
Vương Trung: "Be hạ, chú ý hình tượng.”
"Em gái ôm anh một cái thì có sao? Cho nên ta có thêm cháu trai hay cháu gái vậy?”
Vương Trung: “Cháu trai."
"Tuyệt! Tương lai nhất định sẽ là một vị tướng tài của đế quốc Ant!" Olga buông Vương Trung ra, nắm tay trước mặt.
Vương Trung: "Chưa chắc chắn được đâu."
Vừa dứt lời, Vương Trung nhìn thấy từ xa có một đoàn xe đang đi qua vườn.
"Phía sau còn có người khác đến à?" Vương Trung hỏi Olga.
Sa hoàng quay đầu lại nhìn, nói: "Chắc là Belinsky. Trong một tháng anh đi đánh trận, Yekaterinburg rối ren lắm, Tuganev nói là quân đội hoàng gia' đi rồi, nên ai cũng có ý đồ cả."
Quân đoàn cơ động số 1 của Vương Trung được coi là quân đội hoàng gia ở Yekaterinburg, ai muốn làm phản đều phải cân nhắc xem liệu có thể đánh bại được quân đoàn cơ động số 1, đội quân khiến cho cả Prosen cũng phải e ngại hay không.
Vương Trung: "Tôi đã trở về nhiều ngày rồi, cũng biết chút ít tình hình ở Yekaterinburg. Không đến mức nghiêm trọng như vậy chứ? Quân đoàn Vệ giáo của Belinsky rất mạnh, còn có nhiều binh lính dự bị đang được huấn luyện, những binh lính này có thể chưa du sức đánh Prosen, nhưng đối phó với quân phản loạn thì đủ rồi."
Olga bĩu môi: "Ta cảm thấy bọn họ đều không phải là người của chúng ta, chỉ có anh mới là người của chúng ta. Hay là sau này anh ra ngoài đánh trận, đừng mang toàn bộ quân đoàn cơ động số 1 đi, ít nhất cũng phải để lại một sư đoàn..."
Vương Trung: "Be hạ nên biết, hiện tại chúng ta không có lực để làm vậy, phải không? Quân đoàn cơ động số 1 được mệnh danh là tinh nhuệ nhất Ant, nhưng cũng chỉ có thể giằng co với quân địch mà thôi."
"Vậy à." Olga mím môi,Vậy khi nào chúng ta mới có thể nghiền nát bọn chúng, thay vì giằng co như vậy đây?"
"Đợi khi nào lính kỳ cựu của Prosen chết một nửa, thì cũng gần được rồi. Tôi không biết phải mất bao lâu, nhưng ngày đó chắc chắn sẽ đến."
Thực ra Vương Trung biết cần bao lâu, dù sao thì Trái đất cũng có đáp án, nhưng gần đây việc thiếu tướng Erwin suýt chút nữa đánh chiếm được Alexandria đã khiến Vương Trung chấn động, nên Vương Trung không nói ra "đáp án tiêu chuẩn" của Trái đất - mặc dù trước đó Vương Trung đã nói không ít.
Olga có chút buồn bã, nhưng cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, kéo tay Vương Trung đi vào trong: "Đi thôi, chúng ta cùng đi xem cậu công tước bé bỏng mới sinhl"
Vương Trung: "Xe của Đại Giám Mục sắp đến rồi, tôi phải ra đó đón ngài ấy, hay là em đi cùng với các nữ hầu - em cũng tự biết đường rồi."
Trước đây, Olga thường đến tìm Lyudmila để uống trà chiêu, nên đã quen thuộc với trang viên Rokossovsky.
Đang nói thì xe của Đại Giám Mục cũng đến trước cửa, Olga lập tức thay đổi hình tượng cô em gái đáng yêu, trở thành nữ Sa hoàng đoan trang, uy nghiêm.
Thị vệ của Belinsky xuống xe trước, mở cửa xe cho Belinsky. Lúc này, Đại Giám Mục mới bước xuống xe, cười lớn nói với Vương Trung: "Ồ, tướng quân không ở bên cạnh vợ con, mà ra đây để đón ta sao?"
Khi nói "đón ta", Đại Giám Mục liếc nhìn Sa hoàng bệ hạ.
Vương Trung lập tức nhận ra một điều: mối quan hệ giữa Sa hoàng và Đại Giám Mục không hòa hợp như vẻ bề ngoài.
Có lẽ là vì Olga không hoàn toàn tin tưởng giáo hội.
Chờ sau khi chiến tranh kết thúc, nếu Olga muốn tiếp tục duy trì chế độ Sa hoàng, có thể sẽ xảy ra chuyện không hay.
Vương Trung nhíu mày, quyết định đợi đánh bại Prosen rồi tính tiếp.
Lúc này, Olga hành lễ với Đại Giám Mục: "Thưa ngài, ta và hoàng huynh cùng đến nghênh đón ngài."
Đại Giám Mục cười, nụ cười lần này tự nhiên hơn rất nhiều so với lúc nấy: "Vậy à. Đúng rồi, lễ rửa tội của đứa bé, do vị cha xứ nào chủ trì?"
Vương Trung lập tức nói: "Nếu ngài đồng ý, tôi hy vọng ngài có thể chủ trì lễ rửa tội cho con trai tôi."
"Không thành vấn đề!" Đại Giám Mục cười ha hả, bộ râu rung rung,Vậy quyết định vậy đi. Còn cha đỡ đầu của đứa bé, không biết là..."
Vương Trung: "Nếu ngài không chê." "Ta đương nhiên là không chê, cậu là chiến tướng số một của đế quốc! Con trai của cậu xứng đáng nhận được lời chúc phúc cao quý nhất của giáo hội!" Nói xong, Đại Giám Mục tiến lên, kéo tay Vương Trung, vừa kéo vừa đi vào trong, vừa nói: "Chúng ta sẽ tổ chức lễ chúc phúc ở Thánh đường lớn, sẽ sử dụng thánh vật được cất giữ ở đó, đó là thánh vật dùng để rửa tội cho Peter Đại đế năm xưa, Thánh Andrew cũng đã từng sử dụng nó."
Được rồi, buff đã được cộng dồn, tương lai Lev nhỏ bé ít nhất cũng là thống soái.
Lúc này, Olga đang bị Vương Trung kéo đi đột nhiên hỏi: "Tên cháu trai ta là gì vậy? Để ta tính xem hôm nay là ngày gì...'
Vương Trung: "Lev. Tôi quyết định hưởng ứng lời kêu gọi của giáo hội, không chọn tên theo danh sách các vị thánh."
Belinsky mừng rỡ: "Tốt, rất tốt! Giáo hội cũng khuyến khích làm như vậy. Lev à, con sư tử của thảo nguyên, không tệ. Cũng có thể gọi là sắt thép, sau này khi đối mặt với kẻ thù và nguy hiểm, có thể cứng rắn như sắt thép."
Vương Trung Tâm muốn sắt thép thì thôi đi, cái tên này ở địa giới Ant nói không chừng sẽ kích hoạt hiệu ứng dây chuyên kỳ diệu.
Olga: "Cũng có thể đặt một cái tên nào đó liên quan đến chim ưng, như vậy sau này cô gái nào tưởng niệm hắn có thể hát 《Katyusha ) , cô ấy đang ca hát về hùng ưng trên thảo nguyên."
Vương Trung: "Không, hùng ưng trên thảo nguyên là ta. Cho nên con trai ta chỉ có thể làm sư tử."
Lúc này Belinsky và Olga cùng nhau cười lớn.
Cười xong, ba người đã gần đến cửa phòng ngủ rồi, bây giờ là cửa phòng sinh, Belinsky bỗng nhiên nói: "Đúng rồi, hai người chỉ mới đính hôn, sau đó đã có con, về trình tự có chút không thích hợp. Nhưng tôi đã giải quyết xong rồi."
Olga: "Nếu như cần, ta sẽ hạ chiếu thừa nhận hôn nhân của hai người, như vậy không cần phải quản quy củ đính hôn phải tròn một năm mới có thể kết hôn."
Vương Trung: "Cảm ơn hai người, phòng sinh đến rồi, con trai và vợ tôi đang đợi hai vị."
Vừa dứt lời cửa phòng mở ra, Nelly đẩy cửa đi ra, nhìn ba người ngoài cửa, sau đó lui sang một bên, duy trì tư thế mở cửa.
Tiếng con nít khóc ré lên từ trong phòng.
Belinsky: "Thật là tiếng khóc mạnh mẽ, chắc chắn là một đứa trẻ khỏe mạnh."
Còn Olga đã chạy vào trong: "Cháu trai, cô đến rồi đây! Ồ, là cô sao? Mặc kệ!"
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận