Hỏa Lực Đường Vòng Cung

Chương 498: Tuân Lệnh

Chương 498: Tuân LệnhChương 498: Tuân Lệnh
Chương 498: Tuân Lệnh
Sư bộ, Olga cầm điện thoại, yên lặng chờ nhân viên trực tiếp chuyển tiếp, cuối cùng bên kia truyền đến thanh âm mệt mỏi: "Ai vậy?"
Olga: "Phụ hoàng, con hi vọng hôm nay có thể ở lại Sukhaya Verevka, Rokossovsky mới sáng tác một ca khúc, rất được các binh sĩ hoan nghênh, con muốn học lại nó!"
Bên kia trầm mặc trọn vẹn hai mươi giây mới hỏi: "Con đang ở Sukhaya Verevka sao?"
"Đúng vậy." "Đi cùng Rokossovsky à?" "Đúng vậy, Rokossovsky công tước."
"Ừm, con muốn ở một ngày thì ở đi. Phụ hoàng còn có hội nghị quân sự."
Nói xong Sa Hoàng bệ hạ liền cúp điện thoại.
Olga quay đầu nói với Vương Trung:
"Phụ hoàng nói tôi muốn ở một ngày thì cứ ở."
Vương Trung bĩu môi. Lúc này vẻ mặt Pavlov nghiêm túc nói:
"Nhưng chúng ta không có nơi ở phù hợp với tiêu chuẩn của hoàng thất! Gian phòng tốt nhất là nhà gạch của địa chủ, cũng chỉ có nhà gạch! Căn phòng này lát nữa gặp oanh tạc có thể căn bản không trụ nổi!"
Olga: "Tôi có thể ở boongke! Hoặc là ngủ võng, tôi đã sớm muốn ngủ võng rồi! Các anh có võng không?"
Pavlov: "Không có, nhưng chúng tôi có thể làm cho ngài một cái. Ngài nhất định phải ngủ võng sao? Nói không chừng sẽ ngã xuống."
Olga do dự, liếc mắt nhìn về phía Vương Trung: "Alyosha, anh nói tôi ngủ cái gì mới tốt?"
Vương Trung: "Giường gấp hành quân là được rồi. Về phần ngủ ở đâu, tôi thấy boongke cũng không tệ, tôi và Lyudmila sẽ dọn ra, giường của chúng tôi cho điện hạ dùng. Chúng tôi... đến phòng Nelly ở tạm." Nelly: "Tôi chỉ có một cái giường nhỏ!"
Vương Trung: "Làm thêm một cái nữa, chúng ta không thiếu giường." Olga cau mày: "Tôi thấy có thể ngủ chung, đặt hai cái giường, hai người ngủ một cái, tôi ngủ một cái."
Cô vừa nói xong, Vasili liền vào: "Tôi đã viết xong ca khúc rồi, giai điệu này rất đơn giản, ca khúc cũng đơn giản. Tướng quân nói nhạc cụ diễn tấu của bài hát này cũng nên giản lược, cho nên tôi chỉ sắp xếp Balalaika và Bayan, cùng với..."
Vasili giơ mũ sắt trong tay lên: "Một cái mũ sắt!"
Vương Trung hơi xấu hổ: "Anh có thể đổi thành trống, trống gì cũng được..." "Không không không!"
Vasili lắc đầu liên tục: "Tôi đã hỏi binh sĩ ở hiện trường rồi, họ đều nói mũ sắt mới đúng! Bài hát này chính là muốn gõ mũ sắt!"
Nói xong Vasili đặt mũ sắt lên bàn, bắt đầu vừa vỗ mũ sắt vừa hát: "Nuốt cát bụi xuống, ta mất đi ý thức."
Pavlov bày ra vẻ mặt "cái gì vậy? Để tôi nghe thử xem", hai tay khoanh trước ngực, nhìn Vasili.
Vasili không hổ danh là một người biên soạn chuyên nghiệp, nói là không có thay đổi ca khúc, nhưng Vương Trung đã nghe qua bản gốc bài bài này, Vasili rõ ràng đã sửa lại một chút nhịp điệu và tiết tấu.
Bài hát gốc vốn dĩ rất tuyệt vọng và rất rock, thậm chí có chút chán nản, nhưng sau khi bị Vasili thay đổi, nó đã trở nên bi thương nội liễm mà tràn ngập khí khái anh hùng. Lúc Vương Trung tự hát, chỉ cảm thấy thay đổi bối cảnh là chủ nghĩa anh hùng phi thường, hiện tại Vasili thực hiện chủ nghĩa anh hùng này trên giai điệu.
Hát xong một khúc, Olga lau nước mắt, lại phát hiện không có quá nhiều nước mắt: "Ơ, kỳ quái, tôi nghe Alyosha hát, là lệ nóng doanh tròng cơ mà."
Vasili: "Tôi hát không có cảm xúc sâu sắc như vậy, dù sao tôi cũng chưa từng trải qua huyết chiến Cao điểm Peniye, tướng quân, bài hát này là nói về Cao điểm Peniye đúng không?"
Vương Trung hít sâu một hơi: "Đúng vậy! Anh quả nhiên rất giỏi, nghe ra cả rồi!"
Olga: "Mau dạy tôi hát!" Vasili: "Không cần, tôi đã viết nhạc phổ rồi, có lời bài hát, photo rất nhiều bản, ngài cầm mấy bản đi đi!"
Vương Trung:
"Gryffindor cộng mười điểm! Không đúng, Vasili cộng mười điểm!"
Vasili vẻ mặt mờ mịt: "Hả? Cộng điểm gì?"
Olga bĩu môi: "Tôi không biết hát, phải dạy!"
Vương Trung: "Lừa ai chứ, cô có thể hát giọng nữ cao Opera, tự học đi! Tối nay boongke cho cô, ở cùng với nữ hầu của cô!"
Olga bĩu môi. Pavlov lặng lẽ đi đến cạnh cửa, đang định chuồn đi thì Popov bước vào: "Anh làm gì vậy?"
"À, tôi đi sắp xếp chỗ ở cho Hoàng thái nữ!!"
Popov nhíu mày, sau đó nhìn tình hình trong sư bộ, lập tức xoay người: "Vậy tôi đi sắp xếp cảnh vệ cho hoàng thái nữI"
Vương Trung thở dài chỉ vào hai người rời đi nói: "Olga, hiện tại chiến sự rất khẩn cấp, hôm nay chúng ta mới bị oanh tạc, đừng nhõng nhão. Cô muốn ở lại học hát, cứ học, đừng nhắc tới yêu cầu nhõng nhẽo nữa."
Olga ỉu xìu: "Được ~~"
Ngày hôm sau, 25 tháng 10, Vương Trung dẫn theo một đám người ở nhà ga tiễn Olga.
Hắn dặn dò: "Nhất định phải truyền đạt yêu cầu của tôi cho Sergei ở Cục Quân giới! Càng thiết kế và chế tạo nhanh trang bị tôi muốn, càng nhanh đưa chúng vào thực chiến, thương vong của chúng ta sẽ càng nhỏ!"
"Biết rồi." Olga ngẩng đầu: "Lúc chia tay, không có nụ hôn nào à?" Vương Trung thở dài, nhẹ nhàng hôn lên trán Olga.
Vừa hôn xong, Olga đột nhiên nhón mũi chân, phát động tập kích.
Nếu như cô ta cao như Nelly, nhón mũi chân lên cũng nhiều nhất chỉ đụng phải cằm Vương Trung.
Nhưng chiều cao của cô là bằngLyudmila.
Vương Trung kinh ngạc, cô nàng này là "Ngươi tích Huân Tông" sao? Lấy tâm thái dã thú như vậy hôn lên, một chút lãng mạn cũng không có!
Tập kích xong, Olga chạy mất dạng.
Vương Trung khẩn trương nhìn về phía Lyudmila: "Đây là nụ hôn anh em. Hơn nữa, anh biết có một vị quân vương Ant cũng thích như vậy!"
Lyudmila: "Tôi thấy rồi, anh chỉ muốn hôn trán, không trách anh. Chúng ta vẫn nên mau chóng đính hôn đi. Tôi mang thai thêm một đứa nữa, trước đó không phải anh đã nói rồi sao, tháng 12 đến tháng 6 sang năm chiến tuyến sẽ tương đối ổn định, tôi nghĩ rất thích hợp."
Vương Trung: "Nhưng chúng ta đã ước định xong..." Lyudmila dùng ánh mắt có thể giết chết gấu nhìn Vương Trung.
Vương Trung: "Tuân mệnh, vợ yêu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận