Hỏa Lực Đường Vòng Cung

Chương 49: Nụ cười lạnh lùng của người nông dân Ant

Chương 49: Nụ cười lạnh lùng của người nông dân AntChương 49: Nụ cười lạnh lùng của người nông dân Ant
Chương 49: Nu cười lạnh lùng của người nông dân Ant
Một người đàn ông ăn mặc như nông dân Ant được dẫn vào phòng.
Gilles cẩn thận quan sát ông ta một lượt, tán thưởng nói: "Nông dân là những người hiểu rõ nhất về tình hình mưa gió và đất đai. Tốt lắm. Hỏi ông ta xem mưa mùa thu sẽ ảnh hưởng đến việc vận chuyển như thế nào."
Viên Thiếu úy dẫn người nông dân vào lập tức dùng tiếng Ant hỏi.
Người nông dân không vội vàng trả lời mà tò mò quan sát xung quanh, không hề tỏ ra sợ hãi.
Viên Thiếu úy dùng tiếng Ant mắng: "Tên khốn! Trả lời câu hỏi!"
Người nông dân liếc nhìn anh ta, sau đó nhìn về phía Gilles: "Ảnh hưởng của trời mưa chẳng phải là những thứ đó sao, xe bò không thể chở quá nặng, nếu không bò sẽ không kéo nổi. Còn trục xe phải được gia cố cẩn thận, nếu không có thể sẽ gặp sự cố.
"Móng ngựa thì luôn có đủ loại vấn đề, thỉnh thoảng lại bị treo chân, những con ngựa dễ bị treo chân thì không thể cho phối giống, bởi vì có thể sẽ di truyên khuyết tật cho ngựa con... Cuối cùng thì chỉ có thể giết thịt..."
"Đủ rồi!" Viên Thiếu úy mắng: "Trả lời câu hỏi!"
Người nông dân trợn mắt nhìn viên Thiếu úy: "Chẳng phải tôi đang trả lời câu hỏi sao? Cậu hỏi không phải là ảnh hưởng của trời mưa sao? Là thế đấy!"
Viên Trung úy thở dài, bắt đầu dịch lại cho Gilles.
Sau khi nghe xong, Gilles nghiêm túc nói: "Có vẻ như mưa sẽ ảnh hưởng rất lớn đến giao thông..."
Tham mưu trưởng: "Có thể là do người Ant chăm sóc gia súc quá sơ sài. Ví dụ như việc móng ngựa bị trẹo, nghe giống như là vấn đề do chăm sóc kém dẫn đến. Dân tộc kém cỏi thì chỉ được như vậy thôi."
Gilles không để ý đến Tham mưu trưởng mà tiếp tục hỏi: "Vào mùa mưa, việc lưu thông hàng hóa có bình thường không? Có mua được hàng hóa bình thường không?”
Sau khi viên Thiếu úy dịch xong, người nông dân cười lớn: "Mua hàng hóa bình thường? Sao có thể chứ! Trước đây chưa có cửa hàng của Giáo hội, vào mùa mưa và mùa lũ lụt, giá cả các loại hàng hóa đều tăng cao đến chết người.
"Bây giờ những người tốt trong Giáo hội bán hàng hóa với giá bình thường, thẩm phán còn xử bắn lão già Boye vì tội tích trữ hàng hóa!"
Sau khi viên Thiếu úy dịch xong, Tham mưu trưởng liền cười lạnh một tiếng: "Hừ, chỉ là thủ đoạn mua chuộc lòng người của Giáo hội mà thôi!"
Gilles tức giận nói: “Anh im lặng đi!"
Sau đó, anh ta quay sang Feliz: "Có vẻ như mùa mưa năm nay, ảnh hưởng có thể lớn hơn so với dự kiến của chúng ta."
Feliz: "Chúng ta đã chuẩn bị dư ra 20%, chẳng lẽ mưa một chút mà có thể khiến năng lực vận chuyển giảm 20% sao? Hơn nữa ông lão kia cũng đã nói, có thể dùng xe bò để chở, chỉ là phải thường xuyên bảo dưỡng trục xe.
"Xe bò của chúng ta tinh xảo hơn xe của người Ant nhiêu. Hay là, tăng mức dự trữ lên 30%?” Gilles gật đầu: "Ừm, 30%."
Lúc này, người nông dân hỏi: "Sao vậy, các người không đánh nổi nữa, định kéo dài đến mùa mưa sao?"
Những người khác không hiểu tiếng Ant, đều tò mò nhìn ông lão.
Còn viên Thiếu úy biết tiếng Ant thì lập tức tát ông lão một cái: "Không phải chuyện của ông!"
Gilles: "Đừng động thủ! Ông ta nói gì vậy?"
"Hắn ta hỏi chúng ta có phải là không đánh nổi nữa, định đợi đến mùa mưa hay không." Viên Thiếu úy nói.
Gilles: "Trả lời là 'Phải'"
Sau khi viên Thiếu úy dịch xong, khóe miệng người nông dân liên hiện lên nụ cười.
Gilles: "Hỏi ông ta cười cái gì."
(Sau khi dịch)
Người nông dân: "Tôi nhớ đến một chuyện vui, thưa ngài Trung tá."
Feliz đang định nổi giận thì bị Gilles ngăn lại: "Thôi nào. Tướng quân của Ky sĩ đoàn chúng ta không có cổ áo đỏ, nông dân Ant không nhận ra, ông ta đã nói quân hàm cao nhất rồi, được rồi.
"Đưa ông ta xuống, phát quà và lương thực cho ông ta."
Feliz gật đầu, sau đó dùng giọng điệu nghiêm khắc ra lệnh, viên Thiếu úy phiên dịch lập tức dùng động tác thô bạo lôi người nông dân ra khỏi phòng.
Feliz xoay người trở lại, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Gilles.
"Đừng để ý," Anh ta an ủi: "Dù gì thì người Ant cũng có thể duy trì việc vận chuyển trong mùa mưa, điều đó chứng minh là nó không đáng sợ như vậy. Trong báo cáo tình báo mà Bộ tư lệnh chia sẻ cũng có đề cập đến việc sẽ có mưa, có thể ảnh hưởng đến giao thông."
Tuy nhiên, Gilles lại nói: "Còn nhớ vụ tắc đường nghiêm trọng hồi đầu chiến tranh chứ? Lần trước, thông tin của Bộ tư lệnh không đáng tin cậy."
Lúc này, Thiếu tướng không quân (tướng quân không quân cũng không có cổ áo đỏ) vẫn luôn im lặng lên tiếng: "Chúng ta đã xây dựng sân bay hiện đại, cho dù vận tải đường bộ có bị gián đoạn, chúng ta vẫn có thể vận chuyển bằng đường hàng không."
Gilles gật đầu, quay sang nhìn bản đồ chiến khu: "Chúng ta tiếp tục tiến hành xây dựng công sự, đồng thời, các đơn vị bắt đầu tích trữ đạn dược và các loại vật tư tiếp tế khác."
Feliz: "Vậy chúng ta có nên trả lời quân địch không?"
Gilles suy nghĩ một chút rồi nói: "Phát điện mã Morse, nói rằng chúng ta đã biết, cảm ơn vì đã nhắc nhở. Cuối bức điện ký tên tôi."
Địa đạo Sư bộ, Sư đoàn cơ giới số 1, Quân đoàn cận vệ, quân Ant.
Vương Trung nhìn câu trả lời của quân địch, mặt mày sa sâm: "Bọn chúng không mắc mưu!"
Pavlov lo lắng: "Bọn chúng thật sự đã chuẩn bị sẵn sàng để đối phó với bùn lầy rồi sao? Vậy chẳng phải ý tưởng tác chiến của anh có lỗ hổng rồi sao?" Vương Trung trong giây lát, thật sự cảm thấy Prosen với tư cách là một cường quốc, có thể thật sự có phương thức ứng phó ghê gớm nào đó. Nhưng nghĩ lại, Prosen tuy rằng lấy ra một số trang bị mà Đức Quốc Xã trên Trái Đất phải mất mấy năm nữa mới có, nhưng trình độ tổng thể không vượt trội hơn Đức Quốc Xã là bao.
Hơn nữa, những sai lầm mà Đức Quốc Xã từng mắc phải trong lịch sử chiến tranh Trái Đất, Prosen cơ bản đều mắc phải hết.
Chắc là không có vấn đề gì quá lớn.
Vương Trung: "Nếu bọn chúng không chấp nhận đề nghị thiện chí của chúng ta, vậy thì chơi chiến tranh chiến hào với bọn chúng. Tối nay chúng ta tổ chức một đội đột kích ban đêm, mò sang đó cho bọn chúng một phen bất ngờ, trì hoãn tốc độ đào công sự của bọn chúng."
Pavlov: "Được."
Vương Trung: “Grigory!"
Quân sĩ trưởng bước vào hầm: "Có chuyện gì vậy?"
Vương Trung: "Tối nay anh dẫn đội đột kích ban đêm, đừng đi qua cầu, quá dễ bị phát hiện. Bảo Hải quân dùng thuyên đưa mọi người qua, nhớ phải di chuyển thật yên lặng.”
Grigory: "Rõ! Vậy đội hình tham gia đột kích là do tôi tự chọn sao?”
"Cứ chọn theo ý anh." Vương Trung gật đầu.
Pavlov: "Hay là bàn bạc với bên Hải quân xem sao, tối nay bọn họ cũng phái người qua yểm trợ kỹ thuật viên tháo dỡ đài radio, đưa qua cùng một thể luôn."
Vương Trung: "Cũng được. Anh liên lạc với Hải quân đi. Để yểm trợ cho đội đột kích ban đêm, tối nay chúng ta sẽ bắn chuẩn bị, căn cứ theo phương án hỏa lực hiện có, đội đột kích ban đêm có thể tiếp cận đến khoảng cách 30 mét mà không cần lo lắng bị hỏa lực của quân ta bắn trúng."
"Được." Pavlov nhấc ống nghe lên, sau đó đột nhiên cười nói: "Cái thứ này sắp trở thành công cụ sản xuất của tôi rồi, giống hệt như nông dân và cái cuốc."
Vương Trung: "Nói gì vậy, rõ ràng đó là vũ khí của anh! Giống như chiếc xe tăng nhỏ của tôi."
Pavlov nhíu mày: "Cái gì mà xe tăng nhỏ, anh nói nghe buồn nôn quá."
Rõ ràng lúc đầu là anh nói!
2 giờ sáng.
Vương Trung còn căng thẳng hơn cả ban ngày, nằm rạp người bên cạnh cửa sổ quan sát, nhìn về phía bờ bên kia.
Nhờ có wallhack, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng chiến hào của quân địch đã được đào sâu vào 100 mét, cách bờ sông khoảng 1200 mét.
Cứ theo tốc độ này, chỉ 12 ngày nữa bọn chúng sẽ đào tới bờ sông.
Sức mạnh của wallhack vào ban đêm còn mạnh hơn ban ngày rất nhiều, dưới tâm nhìn ban đêm, hắn có thể nhìn thấy lính Prosen đang pha cà phê trong chiến hào ở đằng xa, thật đáng sợ.
Vương Trung thậm chí còn nghĩ, nếu như hắn không xuyên không vào Ant mà xuyên không vào Liên hiệp Vương quốc, có lẽ đã trở thành một thành viên của biệt đội cảm tử của quân Đồng minh, cùng với người anh hùng biết thổi kèn túi, vung trường kiếm và bắn cung tên kia, đi khắp nơi gây rối cho quân Prosen.
Lúc này, hắn nhìn thấy thuyên nhỏ của Hải quân xuất phát.
Vốn dĩ Vương Trung nghĩ rằng những chiếc thuyên nhỏ này phải dùng mái chèo, kết quả là Hải quân thả dây thừng xuống nước, nối thẳng đến bờ bên kia, một đám người kéo dây thừng như kéo co, cứ như vậy kéo thuyền sang.
Vương Trung cũng không biết Hải quân đã thả dây thừng từ lúc nào, nói không chừng là lúc đổ bộ lên bờ đánh úp vào ngày đầu tiên, sau khi đánh xong, Hải quân đã để lại dây thừng, chờ đến tối dùng để đột kích.
Chỉ có thể nói, tính chủ động trong chiến đấu của lính bộ binh Hải quân quả thật cao đến mức đáng SỢ.
Vương Trung nhìn Grigory dẫn theo đội biệt động đổ bộ lên bờ, sau đó kinh ngạc phát hiện còn có một đại đội bộ binh Hải quân đi theo bọn họ hành động.
Chắc là bộ binh Hải quân cũng muốn đánh úp ban đêm, nên đã hành động cùng nhau.
Lúc này, trong tâm nhìn của Vương Trung, có ba vị trí ở bến tàu xuất hiện dấu hiệu của quân ta, một đại đội bộ binh Hải quân án ngữ tại chỗ, chắc là phụ trách yểm trợ kỹ thuật viên tháo dỡ radio.
Hai dấu hiệu còn lại đang chậm rãi tiếp cận chiến hào của quân địch.
Do tâm nhìn quá thấp, Vương Trung chỉ có thể nhìn thấy dấu hiệu của quân đội, không nhìn thấy hành động cụ thể của từng người.
Ngược lại, do có cơ chế highlight, nên có thể nhìn thấy quân địch rất rõ ràng - không đúng, chỉ có kẻ địch nằm trong tâm nhìn của Vương Trung mới bị highlight, đó chỉ là một đoạn chiến hào, mục tiêu mà nhóm Grigory chọn để tấn công, lại không nằm trong phạm vi highlight của Vương Trung.
Vương Trung thở dài: "Điều động thêm hai lính cảnh vệ cho tôi, tôi muốn đến gần hơn để quan sát tình hình."
Pavlov kinh hãi: “Anh định vượt sông sao?”
Popov đi ngủ bù, không có trong hầm, nếu không chắc chắn cũng sẽ phản ứng như vậy.
Vương Trung: "Không, đi dạo dọc theo chiến hào một vòng. Đi bộ cho tiêu cơm. Tối nay ăn hơi nhiều."
Nelly: "Ăn nhiều? Anh cũng đâu có ăn bao nhiêu?"
Vương Trung: "Tôi ăn rất nhiều bánh bột ngô, sau đó uống nước, bánh bột ngô nở ra, bây giờ phải đi bộ cho tiêu, vậy đó."
Pavlov: "Nhưng mà pháo binh sắp bắn chuẩn bị rồi, lúc này anh rời khỏi Sở chỉ huy có ổn không? Lỡ đâu quân địch trả thù thì sao?"
Vương Trung đành phải bỏ ý định. Mấy ngày nay hắn đã được chứng kiến sức mạnh của pháo binh địch, nếu không có công sự bằng bê tông kiên cố, thì pháo binh cũng đủ để san bằng Sư đoàn Cận vệ số 1.
Hắn không muốn ra khỏi hầm để hứng pháo.
Nghĩ kỹ lại, cho dù hắn có chạy đến vị trí có thể highlight được nơi quân ta tấn công, cũng chẳng giúp được gì. Dù sao thì đây cũng không phải là tự mình chỉ huy xe tăng tác chiến, nhìn thấy quân địch bị highlight là có thể ra lệnh cho xe tăng khai hỏa ngay. Đúng lúc này, bên kia bờ sông bỗng nhiên vang lên tiếng nhạc.
Vì âm thanh quá xa, Vương Trung không nghe rõ là bài hát gì, bèn hỏi Vasili: "Nhạc sĩ, đây là bài gì thế?"
Vasili tập trung lắng nghe vài giây, nói: "Hình như là Katyusha."
Vương Trung: "Quân địch đang mở Katyusha sao?"
Vasili nghe thêm một lúc, gật đầu: "Đúng vậy, là Katyusha, hơn nữa là giọng nữ. Chắc là đang mở bằng máy hát thu được."
Miệng Vương Trung há hốc thành hình chữ O.
Lúc này, Pavlov lên tiếng: "Đến giờ rồi, có khai hỏa bắn chuẩn bị không?"
Vương Trung vừa định nói "khai hỏa”, thì đột nhiên nhìn thấy hai dấu hiệu của đội ngũ đang mò về phía chiến hào quân địch bỗng nhiên tăng tốc.
Vương Trung: "Khoan, đừng khai hỏa! Tình hình có biến!"
(Hết chương) Chương 50: Đột kích ban đêm
Bờ tây sông Desna, chiến hào tuyến đầu của quân Prosen.
Đại úy Hans nhìn thứ mà lính công binh khiêng đến, bèn hỏi: "Sao thế, các cậu muốn nghe nhạc trong hoàn cảnh này sao?"
Trong số lính của Hans có người hét lên: "Nơi này không có lễ phục cho cậu thay đâu!"
"Cũng chẳng có cô em nào xinh đẹp cải!" Một Trung sĩ khác hét lên.
Mọi người cười ha hả.
Tên Đại úy chỉ huy lính khiêng máy hát đến nói: "Đây là thứ chúng tôi tìm thấy trong một căn nhà đẹp gân đó, căn nhà đó bị pháo binh của Ant bắn cho sắp sập đến nơi rồi, chúng tôi bèn cứu cái máy hát này ra. Còn có một cây đàn piano nữa, Đại đội trưởng của chúng tôi định mang về để lấy lòng bố vợ."
Đại úy Hans: "Bố vợ của Đại đội trưởng các cậu?"
"Là một vị tướng, lão tướng cự phách." Đại úy dứt lời, chỉ vào căn hầm trú ẩn vừa mới đào xong,'Để ở ngay cửa hầm này."
Tên lính khiêng máy hát nói: "Nhưng mà không có điện."
"Loại máy này có thể quay bằng tay mà! Ngốc quái! Lắp loa vào nhanh lên, sau đó cầm lấy tay cầm mà quay."
Tên lính lắp loa vào, bắt đầu quay bằng tay.
Còn Đại úy thì lấy ra một chiếc đĩa hát từ trong hộp mà một tên lính khác cầm: “Nhìn này, chết tiệt, không hiểu chữ gì cả. Nghe thử xem sao."
Nói xong, Đại úy đặt đĩa hát lên bàn xoay đang quay, sau đó cầm lấy cần tay, đặt kim lên đĩa hát.
Ban đầu, loa chỉ phát ra những tiếng ồn rất nhỏ, ngay sau đó, âm nhạc vang lên.
Đại úy Hans vừa hút thuốc vừa nghe nhạc, chân còn đập theo nhịp: "Cũng hay đấy chứ."
Có người hét lên: "Giọng cô em này nghe hay thật đấy, chắc chắn rên cũng hay lắm!"
"Khốn kiếp! Đừng có bôi nhọ nghệ thuật!" Hans mắng,Suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện đồi bại! Sao không biết thưởng thức nghệ thuật... nghệ thuật... cái từ đó nói thế nào nhỉ? Tôi luyện? Hay là hun đúc?"
Đại úy công binh: “Là hun đúc.”
"Ồ đúng rồi, vẫn là lính công binh uyên bác!"
Đại úy công binh: "Tôi học ngành kiến trúc ở Vienna, giờ thì suốt ngày nghiên cứu cách thức đánh sập kiến trúc. Giờ lại được điều động đến đây đào đất, coi như là làm đúng chuyên ngành rồi."
Hans cười lớn: "Yên tâm, sau này sẽ có lúc cậu được thể hiện tài năng, Hoàng đế bệ hạ đã nói rồi, sau khi chinh phục Ant, sẽ đuổi hết lũ chúng đi, mỗi người chúng ta sẽ có một nghìn mẫu đất!"
"Một nghìn mẫu!" Tên lính đầu to vừa mới nghĩ đến chuyện đồi bại kia kinh hô,'Chắc chắn là làm ruộng đến chết mất!"
"Đúng vậy, cho nên sau này mỗi người Prosen ưu tú chúng ta sẽ phải lấy bốn vợ, để cho các cô ấy sinh con đẻ cái!" Đại úy Hans vừa nói, vừa đắc ý nhả ra một vòng khói, nhìn vòng khói tan dần trong màn đêm.
Bên cạnh hắn, máy hát đang phát ra những giai điệu mà hắn không hiểu. Đại úy công binh nói: "Bài này nghe không vui lắm, tua nhanh lên chút đi!"
Tên lính đang quay máy hát lập tức tăng tốc.
Bản nhạc vốn dĩ mang giai điệu trữ tình, bỗng chốc trở nên sôi động hơn hẳn.
Grigory đang bò sát trên mặt đất, nghe thấy tiếng hát, hắn lập tức dừng lại, cau mày.
Những người khác thấy vậy cũng dừng lại theo, tên Trung úy Đại đội trưởng nhỏ giọng hỏi Grigory: "Bắt được một cô em đang hát sao?"
Grigory lắc đầu: 'Không, nghe giống máy hát hơn. Cậu nghe đi, lúc nhanh lúc chậm, rõ ràng là có người đang quay bằng tay."
Lúc này, tiếng cười nói của quân địch vang lên từ trong máy hát, không biết bọn chúng đang vui vẻ vì chuyện gì.
Sau đó, bài hát Katyusha đột nhiên được tua nhanh.
Nghe thấy giai điệu quen thuộc bị biến thành thứ gì đó chẳng ra làm sao, Grigory đứng bật dậy, sải bước tiến về phía trước.
Tên Trung úy đi theo sau kinh ngạc: "Cậu bị điên rồi! Bị lính gác của bọn chúng phát hiện, chúng sẽ bắn chết chúng ta mất!"
Thế nhưng, không hề có tiếng súng nào vang lên, dường như quân địch hoàn toàn không phát hiện ra Grigory.
Sau đó, lính Hải quân bên cạnh đứng dậy, dàn thành hàng ngang, nhanh chóng tiến về phía trước.
Lính Lục quân thấy vậy cũng nhao nhao đứng dậy, đội hình hàng ngang không được chỉnh tê như Hải quân, nhưng tốc độ hành quân rất nhanh, giống như đang thi chạy với Hải quân vậy.
Tên Đại úy thấy vậy cũng đứng dậy theo, vừa đứng dậy vừa mắng: "Mẹ kiếp, mặc kệ chúng nó!"
Thấy Đại úy đứng dậy, những người còn lại trong đại đội cũng đồng loạt đứng dậy.
Trong màn đêm đen kịt, đội hình hàng ngang giống như cơn sóng dữ, cuồn cuộn tiến về phía chiến hào quân địch.
Grigory đi đầu nghe thấy tiếng cười nói, bèn bước nhanh hơn.
Lúc này, Đại úy chạy chậm đến cạnh Grigory: "Nếu lát nữa pháo binh bắn đến thì sao?"
Grigory: "Tướng quân nói chỉ cần chúng ta giữ khoảng cách 30 mét với quân địch, sẽ không bị bắn trúng. Lúc đạn pháo rơi xuống thì nằm rạp xuống cũng kịp. Nếu lúc pháo binh khai hỏa mà khoảng cách đã gần hơn 30 mét, chúng ta sẽ lập tức xông lên, chui vào chiến hào của bọn chúng để tránh pháo."
Tên Đại úy kinh ngạc: "Chiến thuật này của cậu có hợp lý không đấy?"
Grigory không trả lời, mà sải chân chạy nhanh về phía trước.
Lính bộ binh Hải quân bên cạnh lập tức hiểu ý, cũng bắt đầu tăng tốc.
Rất nhanh sau đó, toàn bộ đội hình đều đang chạy, không ai hô hào gì cả. Trong màn đêm tĩnh mịch chỉ có tiếng bước chân và tiếng thở dốc.
Sau đó, bọn họ cứ như vậy xông đến trước chiến hào, toàn bộ quá trình đều không bị lính gác của Prosen phát hiện. Có lẽ là do quân Prosen đã bị bức tranh mà tuyên truyên viên của đế quốc mô tả hấp dẫn toàn bộ sự chú ý.
Đúng lúc này, Grigory nghe thấy tiếng chuông điện vang lên từ trong chiến hào.
Hans đang cười ha hả cùng với đám lính, đột nhiên nghe thấy tiếng chuông điện, hắn bèn quay đầu hét lớn: "Đến giờ rồi, bắn pháo sáng! Xem có lũ chuột nhắt Ant nào đến thăm dò không!"
Tên lính gác đang nhìn về phía này lập tức đáp: "Rõ!"
Sau đó, hắn cầm súng hiệu, vừa lắp pháo sáng vừa nhìn về phía máy hát.
Đúng lúc này, tên lính gác ở phía xa hơn bỗng hét lớn: “Ai đó? Báo động!"
Trong tiếng Prosen, khi phát hiện ra tình huống bất thường có thể hô "Báo động”, còn nếu muốn trang trọng hơn thì có thể hô "Nguy hiểm".
Tiếng hét lớn của tên lính gác không khiến cho đám lính Prosen đang túm tụm cười nói giật mình.
Thế nhưng, ngay sau đó, tiếng súng vang lên.
Lính Prosen lập tức im lặng, ngay cả tên lính đang quay máy hát cũng dừng lại.
Đại úy Hans phản ứng lại, hét lớn: "Nguy hiểm! Vào vị trí! Súng máy bắn yem trol Mau bắn pháo sáng!"
Vừa dứt lời, tên lính gác đã lắp pháo sáng xong, chìa súng hiệu ra khỏi chiến hào, bắn lên trời.
Quả pháo sáng màu đỏ bay lên không trung, xé toạc một góc màn đêm.
Lính Ant mặc đồ đen, lộ ra nanh vuốt.
Hans hét lớn: "Bắn yểm trợi"
Súng máy bắt đầu nhả đạn.
Nhưng lính Ant mặc đồ đen dường như không hê sợ súng máy, mặc cho đạn bay vèo vèo bên tai, không hề có ý định nằm xuống, ngược lại còn bắt đầu tăng tốc, nhanh chóng chạy ra khỏi phạm vi chiếu sáng của pháo sáng.
Đại úy Hans nghe thấy xạ thủ súng máy kêu lên: "Bọn chúng không sợ súng máy!"
Đại úy: "Đừng có kêu la! Bắn tiếp! Là người thì phải biết sợ súng máy!"
Đột nhiên, quả pháo sáng dường như bị thứ gì đó bắn trúng, dù bị hỏng, nhưng phần thân của quả pháo vẫn tiếp tục cháy sáng, rơi xuống đất.
Toàn bộ chiến trường chìm trong bóng tối.
Đại úy: "Mau bắn pháo sáng! Còn pháo cối nữa! Nhanh bắn chặn bọn chúng lại!"
Vừa dứt lời, ánh lửa lóe lên từ nòng súng máy, chiếu sáng một khuôn mặt đầy giận dữ, cùng lúc đó, còn có thể nhìn thấy chiếc áo kẻ sọc ngang bên trong cổ áo chữ V của bộ quân phục màu đen, và dải ruy băng phía sau mũ.
Tên xạ thủ súng máy sợ đến mức hồn bay phách lạc, vội vàng chĩa nòng súng về phía con quỷ dữ kia, kết quả là đối phương chỉ bước một bước đã xông đến trước mặt, đâm thẳng lưỡi lê về phía hắn.
Súng máy im bặt.
Càng nhiều lính mặc đồ đen nhảy vào chiến hào. Grigory từ một phía khác của chiến hào xông vào. Lúc pháo sáng bay lên, vừa vặn không chiếu sáng đến đội hình bộ binh Sư đoàn Cận vệ số 1 do hắn chỉ huy.
Hỏa lực súng máy gần như dồn hết về phía lính Hải quân, vì vậy, Grigory chạy một mạch, tiếp cận đến khoảng cách có thể ném lựu đạn.
Hắn không xông lên giáp lá cà như lính Hải quân, mà nằm rạp xuống đất, ném lựu đạn trước.
Sau tiếng nổ, tiếng kêu thảm thiết như lợn bị chọc tiết vang lên từ trong chiến hào.
Grigory cầm súng tiểu liên, nhảy vọt một cái đến gần mép chiến hào, bắn một tràng vào bên trong.
Lúc này, những quả lựu đạn mà lính của hắn ném ra cũng rơi xuống chiến hào.
Grigory thấy vậy, vội vàng trượt người sang một bên, nằm rạp xuống mép chiến hào.
Ngay sau đó, một loạt tiếng nổ vang lên từ trong chiến hào.
Sau đó, lính bộ binh Cận vệ quân cầm súng trường Tokarev gắn lưỡi lê xông lên.
Grigory: "Mẹ kiếp, suýt chút nữa thì ném trúng tôi rồi!"
"Không trúng là được rồi!"
Grigory: "Bớt nói nhảm! Mau dọn dẹp chiến hào, nhớ nhìn kỹ áo choàng! Còn cả mũ và cổ áo thủy thủ của lính Hải quân nữa! Không có những thứ đó chính là quân địch! Nhanh lên!"
Vừa dứt lời, một tiếng nổ lớn lại vang lên từ đoạn chiến hào cách đó không đến 10 mét.
Grigory: "Thôi xong! Quân ta xông vào chiến hào rồi! Đừng ném lựu đạn nữa! Sẽ bắn nhầm! Giao chiến bằng vũ khí sắc bén! Nhớ kỹ áo choàng và cổ áo thủy thủ!"
Đột nhiên, Grigory nhìn thấy một tên lính địch đứng dậy từ trong chiến hào cách đó không xa, dùng súng tiểu liên MP40 của Prosen bắn về phía hắn.
Hắn lập tức dùng súng MP40 trong tay bắn một tràng, đánh bật tên lính địch về chiến hào, sau đó nằm rạp xuống mép chiến hào để thay băng đạn.
Trong bóng tối, có người đang hét lớn bằng tiếng Prosen.
Grigory lắp đạn xong, bò dậy, nhảy vào chiến hào, lần theo tiếng động, kết quả là nhìn thấy một chiếc loa phóng thanh lớn màu vàng.
Bên cạnh chiếc loa có một tên lính Prosen, có lẽ là sĩ quan, đang gào thét.
Trời quá tối, không nhìn rõ.
Grigory lập tức bắn một tràng dài, khoảng năm phát, tên sĩ quan Prosen ôm ngực, ngã gục.
Sau khi tên sĩ quan Prosen ngã xuống, để lộ ra một tên lính Prosen đang cầm tay quay của máy hát phía sau.
Grigory và tên lính Prosen bốn mắt nhìn nhau.
Ngay sau đó, Grigory bóp cò, không hề nương tay, cho dù hành động của tên lính địch lúc này có khác biệt so với chiến trường đến đâu.
Sau khi hạ gục tên lính, Grigory xông lên, cầm lấy chiếc đĩa hát Katyusha đang phát trên máy, nhét vào túi nhỏ phía sau túi đựng băng đạn. Sau đó, hắn dùng báng súng đập nát chiếc máy hát nặng nề.
Lúc này, quân Ant đã kiểm soát được chiến hào, Grigory hét lớn: "Tìm bản đồ! Tất cả mọi người mau đi tìm bản đồ cho tôi! Tướng quân cần bản đồ để pháo kichy
Lúc này, tên Đại úy đại đội bộ binh chạy đến: "Sao pháo binh còn chưa bắn vậy? Đã quá thời gian hẹn rồi!"
Grigory: "Quân địch đã bắn pháo sáng, chắc chắn tướng quân biết chúng ta đã đánh lên, nên không cho pháo kích."
Tên Đại úy kinh ngạc: “Tướng quân lợi hại vậy sao?”
"Đương nhiên, nếu không thì sao có thể khiến quân địch nghe danh đã sợ mất mật?" Grigory không hề che giấu sự tự hào,'Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đi tìm bản đồ! Nhanh lên! Không tìm thấy bản đồ thì cũng phải tìm đại loại một số tài liệu gì đó, nếu không chẳng phải chúng ta đột kích một cách vô ích sao?"
Lúc này, lính Hải quân mặc đồ đen chạy đến: "Không cần tìm nữa, chúng tôi bắt được một tên Đại úy bị thương!"
Hẹn gặp lại vào ngày mai.
(Hết chương) Chương 51: Tình Hình Ngày 24 Tháng 9
"Hắn khai chưa?" Vương Trung hỏi Popov vừa mới thức dậy.
Lần này bắt tù binh, hắn căn bản không lãng phí thời gian gặp mặt tù binh, trực tiếp giao cho "Chuyên gia”.
Popov: "Thú nhận rồi, trên thực tế lúc nhìn thấy thẩm phán là hắn ta khai hết, hơn nữa còn khai thêm một chút."
Vương Trung tò mò hỏi: "Khai thêm một chút?"
"Phải, nói dù sao bọn họ cũng sắp thua rồi, nói cho chúng ta biết cũng không sao." Popov nhún vai: "Có phải bọn họ thông đồng với nhau không? Bình thường tôi sẽ nghi ngờ đây là bẫy của địch."
Vương Trung: "Được rồi, vậy hắn ta khai gì?"
"Tiến độ công sự, lịch thay phiên - nhưng vì đợt tấn công đêm qua của chúng ta gần như đã diệt gọn một đại đội, lịch thay phiên chắc chắn sẽ bị đảo lộn. Ngoài ra, còn có một tin thú vị, hiện tại, tất cả các sở chỉ huy từ cấp sư đoàn trở lên trong tâm bắn của pháo binh, cứ hai ngày sẽ thay đổi vị trí một lần."
Vương Trung nghi hoặc hỏi lại: 'Mỗi hai ngày thay đổi vị trí một lần, vậy đường dây điện thoại phải kéo lại à?"
Theo kinh nghiệm của Vương Trung, vị trí sở chỉ huy sư đoàn rất khó thay đổi, vì có rất nhiều đường dây điện thoại được kéo từ sở chỉ huy ra ngoài, thay đổi vị trí đồng nghĩa với việc phải kéo lại toàn bộ.
Điều này cực kỳ phiền phức, với trình độ của lực lượng thông tin quân đội Ant, việc kéo dây điện thoại đến từng trung đoàn mất khoảng một ngày, tức là mỗi lần thay đổi vị trí sở chỉ huy sư đoàn phải mất một ngày để kéo dây. Trước khi kéo xong dây chỉ có thể dùng liên lạc viên truyền tin.
Popov: "Người bị thẩm vấn là một thượng úy, chỉ là một đại đội trưởng, làm sao biết được dây điện thoại được kéo như thế nào? Dù sao thì cứ hai ngày họ lại thay đổi vị trí sở chỉ huy. Do anh ép đấy!"
Vương Trung: "Đây là chuyện tốt, lúc chuyển sở chỉ huy chắc chắn thông tin liên lạc sẽ bị ảnh hưởng. Đáng tiếc chúng ta không phải là bên tấn công, nếu không nhân lúc địch chuyển sở chỉ huy mà tấn công, vậy thì tốt quá."
"Lúc chúng ta tấn công thì sở chỉ huy của địch chắc chắn sẽ ở trong boongke bê tông rồi. Chưa chắc đã sợ bom." Popov nói.
Vương Trung lắc đầu: "Cũng đúng. Thôi được, chuyện này đợi đến lúc chúng ta tấn công rồi tính."
Popov tiếp tục nói: "Ngoài ra, tên thượng úy đó còn khai vị trí trung đoàn của chúng ở trong một boongke được xây dựng tạm thời. Ở đây."
Vừa dứt lời, từ phía bờ bên kia liền truyên đến tiếng nổ lớn.
Vương Trung vội vàng đứng dậy, đi đến cửa quan sát nhìn ra ngoài, kết quả mắt thường chỉ có thể nhìn thấy một làn khói bốc lên từ phía đối diện, sau khi điều chỉnh góc nhìn mới nhìn thấy trong chiến hào có một người bị thương, có thể đang gào thét - Vương Trung không nghe thấy, chỉ có thể đoán dựa vào hành động của người nọ.
Sau đó, một y tá cẩn thận tiếp cận và bắt đầu sơ cứu, trong khi một trung úy đang ra lệnh cho những người phía sau.
Ngay sau đó, một công binh mang theo máy dò mìn xuất hiện. Vương Trung: "Min bẫy có hiệu quả rồi. Đáng tiếc không để cho chúng mang theo nắp hộp dưa chuột muối chua qua đó."
Vasili: "Tôi đã viết một tờ giấy cho trung sĩ Grigory bằng tiếng Prosen. Nói rằng chúng ta đã chôn 200 quả mìn bấy."
Vương Trung: "Có hơi nhiều không?”
"Chữ ký tôi ghi là tên anh." Vasili cười hi hi nói.
Vương Trung lắc đầu: "Mẹ kiếp, chuyện này có liên quan gì đến logic sao? Chỉ cần ký tên tôi là địch sẽ tin?"
Vasili: "Biết đâu đấy! Địch nổi tiếng là cứng nhắc, biết đâu chúng vẫn đang tìm 15 quả mìn bay còn lại ở Kalinnovka."
Vương Trung liên tục xua tay: "Không đến mức, không đến mức, đây đều là ấn tượng cứng nhắc."
Hắn quay đầu nhìn Popov: "Vừa rồi anh nói tên thượng úy kia khai vị trí trung đoàn của địch?"
Popov cầm bút chì lên, vẽ một ký hiệu HQ (sở chỉ huy) trung đoàn trên bản đồ chiến tuyến trên bàn: "Ở đây. Đã dựng boongke bằng gõ, nghe nói lớp đất lấp dày một mét, trừ khi bị trúng đạn pháo 152mm, nếu không thì pháo kích chắc chắn không ăn thua.
"Ngoài ra, bên cạnh sở chỉ huy trung đoàn là sở chỉ huy của lữ đoàn công binh phụ trách công sự, cũng đã đào boongke.'
Vương Trung nhìn ký hiệu trung đoàn, lắc đầu nói: "Chẳng lẽ sau này tất cả các sở chỉ huy của địch đều đào boongke chống pháo như vậy? Sau này còn đánh úp được nữa không?"
Vasili: "Có thể cho không quân thử xem sao, bom 100kg nếu ném trúng đỉnh boongke, chắc chắn sẽ san bằng tất cả."
Popov tán thưởng: "Được đấy, thử xem."
Vương Trung lại lắc đầu: "Không, trận địa pháo binh chúng còn ném không trúng, huống hồ gì cái boongke này. Trên không trung chắc chắn còn khó phân biệt hơn trận địa pháo binh, tôi nghĩ là ném không trúng đâu."
Vasili: "Thử xem sao, anh đừng lo lắng về tổn thất máy bay, mục tiêu không kích lần này chỉ cách chúng ta 5 km về phía trước, sau khi ném bom xong có thể bay thấp trở về phạm vi bảo vệ của Thần Tiễn. Dù sao phi công cũng đang rảnh rỗi!"
Vương Trung và Popov liếc nhìn nhau.
Popov: "Tôi ủng hộ thử xem."
"Được rồi." Vương Trung nhượng bộ, Sau khi trời sáng để không quân thử xem."
"Chúng tôi ném trượt rồi." Giọng Kharlamov từ trong điện thoại truyền đến: "Thực ra chúng tôi cũng không chắc chắn cái nào là boongke, quá khó phân biệt. Đợi sau khi bảo dưỡng máy bay xong, chúng tôi có thể thử lại. Nhưng nói thật, đừng hy vọng quá."
Vương Trung: "Tôi biết rồi. Các anh tiếp tục thực hiện nhiệm vụ phòng không, vất vả rồi."
“Chúng tôi nên làm vậy.'
Vương Trung đặt ống nghe xuống, nhìn Pavlov, người không có mặt khi quyết định tối qua: "Tình hình là như vậy, không kích không có tác dụng."
Pavlov lắc đầu: "Pháo kích không được, không kích cũng không được. Có vẻ như muốn phá hủy sở chỉ huy trung đoàn này là không thể, điều này cho thấy cách làm công sự của địch đang phát huy tác dụng. Tấn công đêm qua của chúng ta tuy đã trì hoãn tiến độ của chúng, nhưng đêm nay chúng chắc chắn sẽ đề phòng.
"Hay là chúng ta rút lui về bờ đông, từ bỏ ý định dụ địch vào đầu câu để tiêu hao sinh lực? Nếu chỉ cố thủ bờ đông, địch muốn vượt sông, thương vong của chúng sẽ rất lớn."
Vương Trung: "Sức sát thương của đạn pháo rơi xuống nước kém xa so với trên mặt đất. Mặc dù sóng xung kích trong nước sẽ gây chấn thương cho không ít người, nhưng bản thân nước sẽ hấp thụ một lượng lớn năng lượng, sóng xung kích không thể truyền đi xa."
Vụ nổ trong nước khiến phạm vi sát thương nhỏ đi, nhưng sức sát thương lại tăng lên. Nhưng vấn đề là, đối với cơ thể người yếu ớt, sức sát thương tăng thêm này chẳng có ý nghĩa gì.
Đều là bị giết chết, là chết vì một số cơ quan nội tạng bị chảy máu, hay là chết vì tất cả các cơ quan nội tạng bị nổ tung, đối với người chết thì cũng chẳng khác gì nhau.
Ngoài ra, vụ nổ trong nước cũng sẽ ảnh hưởng đến phạm vi sát thương của mảnh đạn.
Nói cách khác, về cơ bản là không có mảnh đạn. Súng bắn dưới nước được thiết kế đặc biệt sau chiến tranh trên Trái đất, sử dụng loại đạn đặc biệt, tâm bắn hiệu quả chỉ 30 mét.
Đừng xem thường thứ gần như không thể nén được là "Nước".
Popov khoanh tay trước ngực: "Xem ra, chúng ta đã gặp phải một đối thủ lợi hại, trên bộ thì dùng chiến hào để tiến quân, vô hiệu hóa hỏa lực của chúng ta, sau khi tiến đến bờ sông thì lợi dụng nước để làm yếu hỏa lực của chúng ta. Lần trước, khi phát minh ra mã điện báo, hắn ta ký tên là gì?"
Vương Trung: "Siegfried GillEs."
Hắn nhớ rõ ràng như vậy không phải vì ấn tượng với kẻ địch này sâu sắc, mà là vì cái tên này chỉ khác "người tốt tóc đỏ' trong "Huyền Thoại Anh Hùng Ngân Hà" có một chữ.
Vương Trung lại nhìn về phía bờ bên kia.
Địch lại bắt đầu tiến quân, tuy rất chậm, nhưng đúng là đang tiến.
Vương Trung lúc này nhìn địch, giống như hồi nhỏ ngôi xổm bên cạnh tổ kiến xem kiến di cư.
Nhưng hồi nhỏ chán, hắn có thể lấy ấm nước ra tạo ra một trận lụt lớn, sau đó tưởng tượng mình là Thượng đế, chọn một con kiến may mắn làm Noah, cho nó một mảnh lá cây làm thuyền.
Bây giờ hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn địch tiến quân - hay sao?
Vương Trung đột nhiên phát hiện ra sơ hở của địch: "Chờ đã, chúng có kéo pháo chống tăng lên không?”
Những người khác cũng đến bên cửa sổ quan sát, cầm ống nhòm của mình lên quan sát.
"Không thấy."
"Nhưng có thể đã ngụy trang rồi. Pháo chống tăng của chúng ta ngụy trang rất tốt."
Vương Trung: “Grigory!"
Grigory lập tức bước vào: "Có tôi."
Vương Trung: "Hôm qua anh có nhìn thấy pháo chống tăng không?” Grigory: "Không, trước khi rút lui, chúng tôi đã bắn hết đạn pháo sáng của địch, cũng không phát hiện ra vị trí pháo chống tăng."
Vương Trung cam ống nghe lên: "Nối máy với sân bay."
Rất nhanh, giọng nói của ông lão trực ban sân bay vang lên: "Ai đấy?"
Vương Trung: “Tôi là Rokossovsky, gọi Kharlamov nghe máy."
"Vâng."
Lát sau, giọng nói của Kharlamov vang lên: "Thiếu tướng! Có chuyện gì vậy?"
"Lúc bay các anh có nhìn thấy pháo chống tăng không?”
"Không, tôi khá chắc chắn về điều này, chiến hào của địch mới đào, lưới ngụy trang còn chưa được che chắn, có thể nhìn thấy rõ ràng từng đoạn chiến hào, địch không bố trí pháo chống tăng."
Vương Trung: "Tốt, cảm ơn anh."
Hắn cúp điện thoại, cười toe toét với những người khác: "Dich không ngờ chúng ta sẽ tấn công, nên đã không bố trí pháo chống tăng ở phía trước."
Pavlov: "Anh định cho xe tăng tấn công? Nhưng làm sao vượt sông? Toàn bộ xe tăng lội nước của Prosen đều đã bị cho cá ăn rồi. Lại còn trở thành đá ngầm, tàu thuyền giờ không dám đến gần bờ bên kia nữa.”
Vương Trung: "Tôi sẽ đi từ trên cầu. Lái xe KV xuống khỏi xe sàn, mỗi toa xe chở hai chiếc T34, đến đường sắt phía đối diện rồi xuống xe."
Pavlov: 'Lúc anh dỡ xe, địch mà pháo kích thì sao?"
Vương Trung lắc đầu.
Lúc này, Vasili lên tiếng: "Chúng ta pháo kích trước, sau đó sẽ thả khói ngụy trang ở đầu cầu!”
Pavlov lắc đầu: "Không được, như vậy chẳng khác nào nói cho địch biết chúng ta đang giở trò, sẽ không tạo được bất ngờ, địch sẽ có sự chuẩn bị. Không thể đặt cược chiến thắng vào sơ hở của địch! Nhỡ đâu địch kịp phản ứng, bắt đầu pháo kích, chúng ta sẽ tổn thất nặng nề, nhất là đầu máy xe lửa, thứ đó là dễ bị tổn thương nhất."
Vương Trung đột nhiên vỗ đùi: "Không đúng! Chúng ta sẽ không dỡ xe KV, toa xe chở xe tăng sẽ được nối với một vài toa xe kín, bên trên chở lính thủy đánh bộ. Còn đầu máy cũng không cần quay đầu, cứ thế chạy thẳng về phía trước, đẩy cả đoàn tàu lao tới."
Hắn hào hứng bước đến trước bản đồ, cẩn thận xem xét: "Nhìn này! Sở chỉ huy trung đoàn và sở chỉ huy lữ đoàn của địch ở ngay cạnh đường sắt. Dich không có lý do gì để phá hủy đường sắt, đoàn tàu bọc thép của chúng ta chắc chắn có thể lao thẳng đến trước cửa sở chỉ huy trung đoàn của địch.
"Chỉ có xe tăng KV thì chưa đủ, dù sao súng máy đồng trục của xe tăng chỉ có thể bắn về phía trước, gần như vô dụng. Chúng ta có thể chất bao cát lên toa xe, bố trí súng máy."
Pavlov: "Thậm chí có thể đưa cả pháo phòng không 25mm lên, hiệu quả sát thương của nó đối với bộ binh đã được kiểm chứng."
Vương Trung: "Thêm vào đó là lính thủy đánh bộ tỉnh nhuệ. Và để đề phòng cuộc tấn công bất ngờ này bị máy bay ném bom bổ nhào của địch phát hiện, sẽ bố trí thêm một tổ Thần Tiễn."
Pavlov suy nghĩ một lúc rồi nói: "Chiến thuật này hoàn toàn trái ngược với lẽ thường, nếu như lúc ở trường quân sự mà tôi đưa ra phương án như vậy, chắc chắn sẽ bị điểm 0. Nhưng kỳ lạ là, bây giờ tôi lại cảm thấy phương án này khả thi."
Vương Trung: "Tất nhiên là khả thi, địch không có pháo chống tăng, chúng lấy gì để chống lại đoàn tàu bọc thép của chúng ta? Hơn nữa chúng ta có thể yểm trợ hỏa lực, dựa vào tốc độ của tàu hỏa, có thể nhanh chóng lao đến trước mặt địch.
"Tất nhiên, để thực hiện kế hoạch này, cần phải có bộ binh có tố chất cao, những người lính này phải có đủ khả năng chủ động, khi đoàn tàu dừng lại có thể tự động phân tán và kiểm soát khu vực xung quanh.
"Vì vậy, chúng ta nhất định phải có được sự giúp đỡ của lính thủy đánh bộ."
"Để tôi gọi điện thoại..."
Vương Trung quay sang nhìn Vasili: “Anh sẽ ở trên đầu tàu, mang theo máy bộ đàm thu được, giữ liên lạc với tôi bất cứ lúc nào."
"Vâng... Hả? Với anh?"
Vương Trung: "Tất nhiên, tôi sẽ trực tiếp chỉ huy chiếc xe tăng KV dẫn đầu."
Lý do Vương Trung đích thân chỉ huy, tất nhiên là để dụ pháo chống tăng của địch khai hỏa. Mối đe dọa lớn nhất của kế hoạch này chính là pháo chống tăng.
Đặc biệt là pháo 88mm của địch, lỡ như đụng phải thì đúng là dê vào miệng cọp.
Vì vậy, Vương Trung phải tự mình mạo hiểm.
Vương Trung rất lo lắng Pavlov phản đối, nói xong liền nhìn hắn.
Pavlov cũng nhìn Vương Trung: "Tôi phản đối thì anh có nghe không?”
Vương Trung: "Không."
"Vậy thì xong rồi." Pavlov thở dài: "Nhưng so với kế hoạch liều lĩnh trước đây của anh, lần này an toàn hơn nhiều, ít nhất anh cũng được ngồi trong KV-1, lớp giáp đó, ngay cả tôi cũng biết là rất đáng tin cậy."
Vương Trung: "Thật sao? Anh sẽ không báo cáo lên trên chứ? Cứ cầm điện thoại lên là gọi cho Lyusha.”
"Không đâu."
Popov hỏi: "Nếu không cho Lyudmila biết, vậy chọn tổ nào?"
Vương Trung: "Yekaterina Andropovna Bolancheva, cô bé mà ngay cả khi mất dấu mục tiêu, Thần Tian vẫn sẽ tiếp tục truy đuổi."
Nelly nhướng mày.
Vương Trung tiếp tục nói: "Khả năng của cô ấy khá phù hợp với nhiệm vụ lần này, dù sao khi tàu hỏa chạy với tốc độ cao, có thể sẽ không có nhiều cơ hội để nhìn thẳng vào địch như vậy."
Lúc này, Pavlov đặt ống nghe xuống: "Nhà ga nói, có thể lắp thêm một đầu máy nữa, như vậy cho dù đi hay về đều có thể duy trì tốc độ rất cao."
Vương Trung: “Được, cứ làm như vậy đi!"
Được rồi
(Hết chương) Chương 52: Hành động “vượt qua sông Desna'
Mãi đến trưa, toàn bộ công tác chuẩn bị của đoàn tàu bọc thép mới hoàn thành.
Vương Trung nhìn đồng hồ nói với Pavlov: "Từ năm giờ sáng đến bây giờ, ròng rã tám giờ, cậu mới chuẩn bị xong al
Pavlov: "Tổ hợp nhiều toa xe như vậy, còn phải chất bao cát, súng máy, điều động đạn dược lên trên, tám tiếng hoàn thành là tốt lắm rồi."
Vương Trung đứng dậy: "Được, tôi đi xem con tàu nhỏ của tôi."
Hắn vừa định đi ra khỏi phòng, Pavlov liên gọi hắn lại: "Chờ chút, chiến dịch này phải có tên chứ, nếu không tôi ghi vào nhật ký thế nào?”
Vương Trung tặc lưỡi.
Phòng ngự thì không cần đặt tên kế hoạch, các loại phương án cứ đánh số 1,2, 3 là được rồi. Phương án tấn công thì lại cần tên.
Vương Trung trong nháy mắt nghĩ đến rất nhiều cái tên chiến dịch rất "ngầu”, ví dụ như "Charlie không biết lướt sóng”, cái tên này quân đội Mỹ đầu tiên dùng trong chiến tranh Việt Nam, sau đó bị đánh cho tơi tả.
Sau đó ở Somalia, quân đội Mỹ lại không tin tà mà dùng một lần nữa - Aidid cũng đã mất rồi, mẹ kiếp còn gì có thể cản bước ta nữa!
Rồi lại bị đánh cho tơi tả.
Sau đó, cái tên này được dùng trong game “Call of Duty: Modern Warfare”, trong game, lực lượng đặc nhiệm của Mỹ cuối cùng lãnh một quả bom hạt nhân chiến thuật, trở thành phân cảnh kinh điển trong lịch sử game.
Cho nên dù là chiến dịch gì, cũng không thể đặt tên là "Charlie không biết lướt sóng" được.
Còn có cái tên "Cuộc tấn công Giáng sinh” gì đó cũng không thể dùng.
Vương Trung suy nghĩ một chút, nói: "Hay gọi là "Vượt qua sông McLafferty" đi."
Pavlov vẻ mặt nghi hoặc: "Sông McLafferty ở đâu vậy?”
Vương Trung: "Là một hành tinh tôi bịa ra, tôi đã chôn vùi sự ngây thơ và ngông cuồng của mình ở đó, cùng với vô số đồng đội."
Pavlov đầu đầy dấu chấm hỏi, nhưng Vương Trung chỉ vỗ vai hắn: "Đó chỉ là chuyện xảy ra trong mơ thôi, không cần để ý đâu."
Pavlov chân chừ: "Cậu chắc chắn muốn dùng cái tên này chứ? Tôi ghi nó vào kế hoạch tác chiến rồi đấy?"
Lần này đến phiên Vương Trung kinh ngạc: "Chúng ta có kế hoạch tác chiến sao?"
"Có chứ, lúc tôi điều phối binh lực thì bảo mấy anh em tham mưu viết, tôi xem rồi, viết không tệ, giống như một kế hoạch được cân nhắc kỹ lưỡng lắm."
Vasili đeo bộ đàm đang chuẩn bị đi theo Vương Trung đến nhà ga, nghe thấy câu "cân nhắc kỹ lưỡng” liền bật cười: "Rõ ràng chỉ là kế hoạch nảy ra trong đầu ngài tướng quân mà thôi!"
Vương Trung nghiêm nghị quát: "Có thể biến cái kế hoạch nảy ra trong đầu như vậy thành hiện thực, triển khai đâu ra đấy, chứng tỏ Pavlov là một Tham mưu trưởng xuất sắc... AI"
Pavlov lắc đầu: "Cậu không cần phải nịnh tôi đâu, tôi không phản đối kế hoạch của cậu là vì tôi thấy nó khả thi. Địch rất có thể không ngờ chúng ta lại tấn công như vậy, sẽ bị đánh cho trở tay không kịp."
Hắn dừng một chút, nói: "Thôi đừng gọi là "Vượt qua sông McLafferty" nữa, gọi là "Vượt qua sông Desna' có phải hay hơn không?”
Vương Trung suy nghĩ một chút: “Cũng được."
Dù sao dùng tên game khoa học viễn tưởng để đặt tên chiến dịch thì cũng hơi quá.
Nhưng mà, sau này nếu có tấn công lũ ... , tôi nhất định phải dùng cái tên "Leo lên đỉnh La Đạt", bất kể thế giới này có ngọn núi nào như thế hay không.
Pavlov: "Giải quyết xong vấn đề đặt tên chiến dịch rồi, cậu có thể xuất phát, chúc may mắn, tướng quân."
Nói xong hắn đứng nghiêm chào theo nghi thức quân đội.
Tất cả mọi người ở lại Bộ Tư lệnh đều giơ tay chào theo nghi thức quân đội với Vương Trung, Grigory và Vasili.
Vương Trung cũng chào lại: "Chờ tin thắng trận của tôi."
12h30 trưa ngày 24 tháng 9, ga tàu Shostka.
Vương Trung bước lên sân ga, đã thấy chiếc KV đầu tiên của đoàn tàu bọc thép đã được sơn thành số hiệu 422, trên ăng-ten radio treo lá cờ đỏ.
Toàn bộ kíp lái xe tăng đều đứng thành một hàng ngoài xe, như thể đang chuẩn bị nhận duyệt binh.
Nhìn thấy Vương Trung đến, Xe trưởng hạ lệnh: "Toàn thể, đứng nghiêm! Chào!"
Lính Ant chào theo kiểu ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, thể hiện khí thế không sợ trời, không sợ đất.
Vương Trung nói với Xe trưởng: "Chiếm vị trí của cậu rồi, ngại quá."
"Tôi sẽ phụ trách chỉ huy pháo phòng không cùng mọi người ở toa pháo phòng không phía sau." Xe trưởng nói,'Mà kíp xe 422 ban đầu đâu, không cần họ à?"
Vương Trung: "Họ quen dùng T-34 hơn. Mọi người đã chiến đấu với xe tăng lâu như vậy rồi, tôi sẽ không để mọi người tách khỏi xe tăng đâu."
"Chỉ có cỗ xe tăng trung thành ấy mới cho chúng ta một nấm mồ bằng thép." Xe trưởng nói.
Vương Trung: "Không, lính xe tăng Prosen cũng rất xuất sắc, nhưng không cần học hát quân ca của bọn họ. Nhiệm vụ của chúng ta là tiêu diệt kẻ địch, sau đó sống sót trở về, gặp lại mẹ."
Vương Trung cao giọng nói với mọi người: "Tôi biết trong số các cậu, không ít người cảm thấy đây là một chiến dịch cảm tử. Hoàn toàn sai lầm! Chúng ta sẽ giáng cho quân địch một đòn chí mạng, sau đó sống sót trở về!
"Mọi người có thể xem lý lịch của tôi, đơn vị của tôi thường xuyên đánh những trận rất thảm khốc, nhưng lần nào chúng tôi cũng tiêu diệt được nhiều quân địch hơn! Lần này cũng vậy!"
Nói xong, cả đoàn tàu vang lên tiếng "Uraa".
Vương Trung chợt nghĩ, nếu lúc này quân địch mà bắn phá sân ga, e là chỉ trong nháy mắt là phá tan cuoc tan cong nay.
Đáng tiếc, hôm nay sau khi bắn phá thường lệ xong, quân địch im lặng không bắn nữa.
Bọn Prosen lúc này lại chăm chỉ làm việc như thể chấm công vậy.
Vương Trung: "Lên xe, chuẩn bị xuất phát!"
Mệnh lệnh của hắn được chỉ huy của mỗi toa tàu truyền về phía sau, dân dần lan ra xa.
Vasili đeo bộ đàm, chạy chậm về phía đuôi tàu.
Vương Trung là người cuối cùng leo lên xe tăng, chui vào tháp pháo.
Phía trước xe tăng, xạ thủ súng máy sau ụ bao cát đã sẵn sàng.
Lúc này, bao cát trên toa xe của Vương Trung được chất thành hình mũi tên, phía sau không bố trí súng máy, bởi vì súng máy đồng trục trên xe tăng có thể bắn về phía trước.
Phía sau u bao cát hình mũi tên có hai ụ súng máy, mỗi ụ có một khẩu súng máy chĩa sang hai bên.
Phía sau xe tăng lại có thêm hai ụ súng máy nữa.
Một toa xe một chiếc KV-1, cộng thêm bốn khẩu súng máy, thể hiện rõ sự "bá đạo'.
Toa xe phía sau số súng máy ít hơn, nhưng sau u bao cát có hai tiểu đội bộ binh hải quân đang nằm sấp, chờ đợi lệnh xuống xe chiến đấu.
Trên toa xe thứ ba lại có thêm bốn khẩu súng máy nữa.
Toa thứ tư là một toa xe bọc thép kín mít, bên trong nhét hai trung đội bộ binh hải quân.
Toa thứ năm là toa pháo cao xạ, bố trí pháo cao xạ 72-K và tổ "Thần tiễn", ngoài ra còn có một tiểu đội bộ binh hải quân phụ trách bảo vệ các tu sĩ câu nguyện.
Toa thứ sáu và thứ bảy đều là toa xe bọc thép kín mít, toàn bộ là lính bộ binh hải quân mặc quân phục đen.
Cuối cùng là đầu máy và toa chở than.
Trên đầu máy cũng có một tiểu đội bộ binh hải quân, trên đống than ở toa chở than còn có một tiểu đội nữa.
Dù sao thì đoàn tàu bọc thép của Vương Trung, cứ theo tiêu chí bộ binh hải quân là đủ, hôm nay đánh xong trận này, danh tiếng của "Thần chết áo đen" chắc chắn sẽ vang xa.
Vương Trung đeo tai nghe, cầm micro lên: "Vasili, nghe rõ chưa? Vasili?"
"Nghe rõ, ngài muốn cà chua đúng không?"
Đây là mật ngữ đã thống nhất từ trước, chứng tỏ Vasili đã đến đầu máy phía sau, Vương Trung có thể thông qua chiếc radio do Vasili mang trên lưng để chỉ huy đoàn tàu.
Vương Trung: "Đúng, cà chua.”
Lúc này, hắn nghe thấy tiếng pháo binh khai hỏa - trận địa pháo binh nằm trong rừng cây gần đó, được ngụy trang rất tốt.
Cùng lúc pháo binh khai hỏa, tám chiếc Yak-1 bay qua đoàn tàu.
Vương Trung không yêu cầu không quân yểm trợ, nhưng xem ra các phi công không quân cũng tự giác hành động rồi. Hắn thậm chí còn không cần chuyển góc nhìn, chỉ cần dùng mắt thường cũng nhìn thấy quả bom 100kg mà tám chiếc Yak-1 mang theo dưới cánh.
Vương Trung thâm nghĩ: Hỏng rồi, hình như mình đã truyền cho không quân Ant một số thói quen tác chiến không nên có rồi.
Lúc này, trong tai nghe của Vương Trung vang lên giọng nói của Kharlamov: "Nông dân, nông dân, hôm nay ăn gì đấy?"
Vương Trung không hề thống nhất mật ngữ với không quân, chắc là vừa rồi các phi công nghe thấy Vương Trung bảo Vasili mua cà chua nên ứng biến ra đấy.
"Hôm nay ăn canh cà chua trứng!" Vương Trung đáp.
"Mong quá đi!" Lúc này, Vương Trung đã không còn nhìn thấy máy bay nữa, tín hiệu radio bắt đầu nhiễu, cũng chỉ có thể nói radio do Ant sản xuất là như vậy.
Radio tháo được từ xe tăng của địch đều là loại dùng cho xe tăng, kỹ thuật viên hải quân vẫn đang nghiên cứu cách sử dụng.
Vương Trung nhìn đồng hồ, pháo binh chỉ còn 15 phút oanh tạc nữa là kết thúc, nên xuất phát thôi.
Vì vậy, hắn nói với Vasili: "Vasili, thêm hai quả cà tím nữa."
"Rõ, thêm một quả cà tím."
Chưa đầy mấy giây sau khi nhận được câu trả lời, đoàn tàu đột nhiên rung lên, sau đó từ từ chuyển bánh.
Muốn vượt qua sông Desna, trước tiên phải đi qua toàn bộ thành phố Shostka.
Lúc đoàn tàu tiến về phía trước, hai bên đường ray toàn là người dân Shostka chưa kịp sơ tán.
Những người còn ở lại lúc này cơ bản đều đang làm công tác hậu cần, chờ khi nào đơn vị của Vương Trung rút lui thì sẽ đưa họ đi trước.
Vương Trung nghe thấy một bà cụ đang khóc: "Vị tướng quân tốt bụng như vậy, thế mà phải đi chịu chất."
Không phải, tại sao ai cũng nghĩ tôi đi chịu chết vậy?
Xem ra những chiến thắng vang dội mà quân địch giành được trước đó đã làm suy yếu nghiêm trọng lòng tin của người dân Ant.
Hôm nay phải cho người dân thấy, chúng ta cũng có thể phát động tấn công mà không phải là đi chịu chết!
Nghĩ vậy, đoàn tàu chạy lên cây cầu bắc qua sông Desna.
Vương Trung nhìn dòng sông Desna lấp lánh dưới chân cầu, chợt nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên mình đi tàu hỏa qua cầu Nam Kinh trên sông Trường Giang.
Đôi khi, Vương Trung thực sự không phân biệt rõ ràng được Ant và quê hương trong ký ức của mình, có lẽ vì cả hai nơi đều có diện tích rộng lớn, phong cảnh hữu tình.
Không biết lần sau vượt sông Desna là khi nào nữa.
Đoàn tàu đi qua công sự đầu cầu, những người lính trấn giữ công sự đầu cầu hô vang: "Uraal"
Mẹ kiếp, quân địch chỉ cách chưa đầy 2km, tuy rằng bọn chúng đang bị pháo kích, nhưng hô "Uraa" như vậy có thể khiến chúng cảnh giác đấy! Vương Trung lo lắng liếc nhìn trận địa của địch, phát hiện cũng không có gì bất thường, quân địch bị đánh cho lộn tùng phèo, căn bản không rảnh để ý đến những thứ này.
Lúc này, pháo binh bắt đầu bắn kéo dài, màn đạn bắt đầu dồn về phía trước.
Đoàn tàu đi theo ngay sau màn đạn.
Nhờ tốc độ của đoàn tàu, chỉ trong chớp mắt, chiến hào của địch đã hiện ra ngay trước mắt!
Vương Trung hét lớn: 'Khai hỏa!"
Tất cả súng máy đồng loạt nhả đạn.
Rõ ràng quân địch đã bị đánh úp bất ngờ, chưa từng thấy trận nào như thế này.
Vương Trung: "Vasili, giảm một quả cà tím."
"RõI"
Sau đó, Vương Trung cảm nhận rõ ràng tốc độ đoàn tàu chậm lại.
Tốc độ này cho phép bộ binh hải quân xuống xe chiến đấu, Vương Trung đã sắp xếp xong, bộ binh hải quân có nhiệm vụ truy kích quân địch ở hai bên đường ray, thiết lập tuyến phòng ngự, đảm bảo an toàn cho đoàn tàu khi rút lui.
Dù sao lúc đoàn tàu rút lui sẽ đi đầu máy về trước, lỡ như xi-lanh bị trúng đạn thì hỏng bét.
Vương Trung chuyển góc nhìn, thấy hai trung đội bộ binh hải quân nhảy xuống khỏi đoàn tàu.
Sau đó, họ không thiết lập tuyến phòng ngự mà xông thẳng về phía quân địch đang hoang mang.
Tiếng súng tiểu liên và tiếng "Uraa" vang trời hòa lẫn vào nhau trên trận địa của địch.
Dù đã giảm tốc độ, nhưng đoàn tàu vẫn lao về phía trước với tốc độ chạy nước kiệu của một con chiến mã.
Súng máy trên các toa xe bắn phá khắp nơi.
Sau khi xuyên qua tuyến phòng thủ đầu tiên của địch, súng máy bắt đầu bắn vào ngựa và các phương tiện vận tải khác ở hai bên đường ray.
Vương Trung cũng cầm lấy súng máy phòng không trên xe tăng, bắn xối xả xuống phía dưới, vừa bắn vừa hét: "Đánh nhanh, đánh nhanh! Đừng vì bọn chúng là lính hậu cần mà thai"
(Hết chương) Chương 53: Đột kích bất ngờ
Vương Trung bắt đầu cho đoàn tàu tiến lên, lúc này hắn mới nhận ra tuyến phòng ngự của địch được đào rất bài bản, phía sau chiến hào thứ nhất là một chiến hào dự bị, phía sau nữa mới là chiến hào thứ hai.
Tất cả các chiến hào đều được đào thành hình chữ W, vì vậy hỏa lực của đoàn tàu bọc thép rất khó phát huy tác dụng, chỉ có thể dựa vào bộ binh để dọn dẹp từng chút một.
May mà đoàn tàu của Vương Trung mang theo rất nhiều bộ binh hải quân.
Khi đi qua giao thông hào, một trung đội bộ binh chủ động xuống xe, tiến dọc theo giao thông hào.
Quân Prosen không bố trí quân ở giao thông hào, nhưng bộ binh hải quân vẫn thận trọng tìm kiếm, tiến lên từng bước.
Vượt qua chiến hào thứ ba, sở chỉ huy của trung đoàn và lữ đoàn công binh của địch đã ở ngay trước mặt.
Mắt thường không nhìn thấy gì cả, rõ ràng là sau cuộc không kích ngày hôm qua, quân Prosen đã tăng cường ngụy trang.
Tuy nhiên, trong tâm nhìn của Vương Trung, các sĩ quan Prosen trong hầm ngầm đều hiện lên màu đỏ chót, muốn không nhìn thấy cũng khó.
Vương Trung lập tức ra lệnh: "Xoay tháp pháo sang trái 30 độ! Cậu sẽ thấy một gốc cây bạch dương bị chặt cụt, ngay bên cạnh là lối vào hâm ngầm của địch! Bắn!"
Họng pháo của KV-1 nhả lửa.
Kết quả, do đoàn tàu đang di chuyển nên viên đạn bắn lệch sang bên cạnh lối vào, tiễn người lính gác cửa lên trời.
Vương Trung: "Vasili, giảm một quả cà tím!"
Ngay lập tức, đoàn tàu bắt đầu phanh gấp.
Sau khi đến nơi, Vương Trung mới biết ở đây có rất nhiêu quân địch, ngoài hai sở chỉ huy, còn có rất nhiều đơn vị hậu cần của địch, thậm chí trong tâm nhìn còn có cả trận địa của một trung đoàn pháo binh.
Trong tâm nhìn của hắn, các chấm đỏ "đối thủ đang hiện diện" dày đặc như Vạn Lý Trường Thành trong kỳ nghỉ lễt
Không đúng, nói vậy thì hơi quá, dù sao quân Prosen cũng tuân thủ nguyên tắc phân tán đội hình, binh lính dàn trải trên diện rộng, chỉ là do Vương Trung nâng góc nhìn lên cao nên trông có vẻ dày đặc mà thôi.
Nhìn thấy nhiều quân địch như vậy, Vương Trung lập tức rụt đầu lại, tay phải kéo nắp tháp pháo xuống, phần thân trên chui vào trong tháp pháo, chỉ còn đôi mắt quan sát bên ngoài, nắp tháp pháo úp lên đầu.
Nhưng hắn quan sát một hồi, có vẻ như quân địch căn bản không để ý đến việc tấn công vị chỉ huy là hắn.
Bộ binh hải quân đã xuống xe, họ không thích hô "Uraa" mà âm thầm xông lên, giải quyết gọn ghẽ quân địch.
Tất cả súng máy đều đang nhả đạn. Khẩu pháo phòng không 72-K duy nhất cũng khai hỏa, đạn pháo không ngừng rơi xuống giữa đám quân địch.
Vương Trung thò đầu ra, nhìn cảnh tượng trước mắt, bỗng cảm thấy có chút quen thuộc.
À phải rồi, có một bộ phim Mỹ tên là "Trân Châu Cảng" do Michael Bay đạo diễn, trong phim, khi quân ... tấn công, lính Mỹ chạy tán loạn khắp nơi, bị những người mê quân sự đem ra làm trò cười.
Lúc này, đám lính Prosen cũng chẳng khác gì đám lính Mỹ chạy tán loạn trong phim.
Lính bộ binh hải quân mặc quân phục đen như những chú chó chăn cừu, lùa đám đông chạy tán loạn.
Vương Trung nhìn cảnh tượng trước mắt, bỗng nghĩ: Có phải hơi suôn sẻ quá rồi không? Bình thường suôn sẻ như vậy thì phải có một chiếc Tiger bất ngờ xông ra từ trong rừng chứ nhỉ?
Tiger đâu? À, giờ này loại xe tăng đó còn chưa được phát triển, vậy thì không sao.
Lúc này, Vương Trung lại phát hiện ra một điều, khi quân địch đầu hàng, màu sắc của chúng sẽ thay đổi, từ màu đỏ tươi chuyển thành màu đỏ nhạt.
Trước đây hắn không nhận ra điểm này, là do quân địch đầu hàng quá ít, hay là do chỉ là những cá thể riêng lẻ.
Giờ thì rõ ràng rồi, từng mảng màu đỏ tươi chuyển thành màu đỏ nhạt.
Giống hệt đèn neon vậy.
Sau đó chuyện càng kỳ quái hơn đã xảy ra, bộ đội Vương Trung mang ra thật ra cũng không tính là nhiều, căng lắm là một nửa tiểu đoàn, cho nên trên thực tế hắn không có khả năng khống chế toàn bộ chiến tuyến.
Lúc này hắn chiếu sáng chiến tuyến suốt bốn km, nhiều nhất cũng chỉ khống chế được một km hai bên đường sắt.
Nhưng toàn bộ chiến tuyến của kẻ địch bắt đầu sụp đổ.
Ban đầu là đám bộ đội ở gần đó nhất bỏ trận địa chạy về phía sau, ngay sau đó như tuyết lở, làn sóng sụp đổ liền lan ra hai bên hướng nam bắc.
Vương Trung trầm ngâm: Chẳng lẽ quân địch không tinh nhuệ như mình tưởng tượng, ai cũng sẽ tử chiến đến cùng?
Ky sĩ đoàn Asgard này hẳn là lực lượng tương tự SS của Đức Quốc xã trên Trái Đất nhỉ? Lực lượng như vậy mà cũng sụp đổ sao?
Lúc này, chỉ huy bộ binh hải quân Kalinin đi tới trước mặt xe tăng Vương Trung, chào theo nghi thức quân đội và nói: "Báo cáo Tư lệnh, quân địch có tổ chức chống cự đã bị đập tan, chúng tôi đang bắt tù binh, xin hỏi xử lý tù binh như thế nào ạ?"
Vương Trung định làm theo cách xử lý trước kia, nhưng ngay sau đó hắn lại nghĩ đến một chuyện.
Trước kia mình không bắt tù binh, mà là cho mỗi người một phát súng vào vai rồi thả đi, là vì điều kiện không cho phép.
Bây giờ bắt được tù binh thì áp giải về thôi.
Quân địch đã sụp đổ rồi, bảo người ở đầu cầu ra, tiếp ứng một chút, chẳng phải chỉ có mấy km đường, đi không về được sao?
Đưa số tù binh này về, dùng xe lửa chở đến Yekaterinburg, cho dân chúng vui vẻ một chút! Không đúng, trước tiên cứ để cho dân chúng Shostka vui vẻ một chút đã, xem chúng ta cũng đánh thắng trận rồi! Cho đám tù binh này diễu hành khắp phố phường, hưởng thụ trứng thối và bùn đất trộn nước tiểu của dân chúng một chút, chẳng phải là rất đẹp sao?
Lúc này Vương Trung không có góc nhìn của người ngoài, cho nên không nhìn thấy vẻ mặt của mình, nếu hắn thấy được, nhất định sẽ hỏi một câu: "Ông tướng... , ngài là ai vậy?"
Đúng vậy, biểu cảm lúc này của hắn y hệt biểu cảm của bọn tướng ... trong phim ảnh ngày xưa khi nhìn thấy các cô gái Trung Quốc.
Người Trung Quốc nhìn thấy biểu cảm này sẽ tự động nghĩ ra lời thoại: "Yo Xi!"
Đương nhiên Vương Trung không nhìn thấy, bỏ lỡ cơ hội tự giễu bản thân này, hắn nghiêm mặt nói với thiếu tá Kalinin: "Giải giáp bọn họ, phái chiến sĩ tuyệt đối đáng tin áp giải bọn họ qua câu. Tôi sẽ thông báo cho Shostka bên kia tiếp ứng."
Thiếu tá Kalinin: "Vâng!"
Lúc thiếu tá đi chấp hành mệnh lệnh, Vương Trung trực tiếp dùng điện đài nói với Shostka: "Sư đoàn, Sư đoàn nghe rõ, tôi đã đập tan phòng tuyến của địch. Đang chuẩn bị áp giải tù binh về, chuẩn bị tiếp nhận."
Hắn suy nghĩ một chút, lại nói: "Thông báo cho lực lượng thiết giáp, chuẩn bị phản công, đánh thẳng vào sào huyệt địch."
Nói xong hắn buông ống nghe xuống, hô to với bộ binh hải quân bên cạnh: “Cậu, chạy nhanh lên! Đi báo cho Sư đoàn, không cần thiết giáp phản kích! Vừa rồi là lừa địch!"
Người lính kia chào theo nghi thức quân đội, nhảy xuống xe lửa.
Sau đó anh ta không lập tức chạy, mà tìm một chút, tìm được một chiếc xe máy rồi cưỡi đi.
Vương Trung nhìn bóng dáng người lính rời đi, ngạc nhiên: "Mình còn không nghĩ tới việc đi xe máy.'
Lúc lái xe máy, cổ áo khoác rộng và dải ruy băng trên mũ của anh ta bay phần phật trong gió.
Pavlov buông tai nghe vô tuyến xuống, nhìn về phía Popov.
Popov: "Thiết giáp phản công?”
Pavlov: "Tôi cảm thấy đây có thể là lừa địch, cậu ấy thích chơi loại trò nhỏ này, một lát nữa chắc chắn sẽ có người chạy bộ tới truyên lệnh, nói là không cân phản công."
Popov: "Vậy chúng ta cứ chuẩn bị trước đi, dù sao thì thiết giáp muốn phản công cũng phải mất một tiếng đồng hồ để chuẩn bị."
"Cũng được." Pavlov gật đầu.
Lúc này, một thượng úy bộ binh hải quân đến báo cáo: "Báo cáo tướng quân, chúng tôi thu được mười hai khẩu trọng pháo, nhìn con số trên hòm đạn pháo, có thể là 150 mm."
Vương Trung: "Có đủ la để kéo đi không?"
"Đủ ạ"
Vương Trung: "Vậy thì kéo di Thượng úy lại báo cáo: "Chúng tôi còn phát hiện tám khẩu súng cối 50 mm."
Vương Trung: "Kéo đi... Ữm? Mấy mm cơ?"
"50 mm ạ."
"Đó là rác rưởi, cho nổ tung hết đi, đừng để quân địch dùng."
Theo lý thuyết, bất kỳ vũ khí nào cũng nên tận dụng, nhưng súng cối 50 mm của Prosen là đồ bỏ đi, tầm bắn gần, uy lực lại nhỏ.
Đức Quốc xã trên Trái Đất dùng thử thấy không ổn, nên không sản xuất nữa, số đã trang bị đều bị loại bỏ hết, đưa cho các đơn vị đóng giữ phía sau để đánh du kích.
Nhưng các đơn vị đóng giữ phía sau cũng không thích dùng thứ này, bởi vì nó quá tệ.
Vị thượng úy này rời đi không lâu, một tiểu đội bộ binh hải quân áp giải một đám sĩ quan Prosen tới.
Trung sĩ dẫn đầu đứng nghiêm chào: "Báo cáo Tư lệnh, những người này muốn gặp ngài, không chịu đi về phía bờ bên kia."
Vương Trung nhìn đám sĩ quan này, lần lượt phân biệt quân hàm trên ve áo của họ.
Sau đó hắn mới nhớ ra hình như mình có thể dùng bản đồ vệ tỉnh.
Thôi, phân biệt quân hàm cũng là một thú vui tao nhã mài
Trong đám người bị bắt này, lại có một đại tá, theo như thông tin tình báo thì ở đây có một lữ đoàn công binh, vị đại tá này hẳn là lữ đoàn trưởng.
Vương Trung: "Tôi là Rokossovsky, các người muốn gặp tôi, bây giờ gặp rồi đấy."
Nói xong hắn nhìn về phía trung sĩ, hắn cho rằng trung sĩ biết tiếng Prosen, đợi trung sĩ phiên dịch.
Kết quả trung sĩ không nói gì, chỉ hất hàm về phía một thiếu tá trong đám tù binh.
Thiếu tá lập tức phiên dịch lời của Vương Trung cho những người khác nghe.
Hay lắm, hóa ra bên địch có phiên dịch viên cơ à.
Sau đó viên đại tá đưa tay sờ túi.
Tất cả bộ binh xung quanh đều kinh hãi: "Không được động đậy, giơ tay lên!"
Vương Trung: "Để ông ta sờ."
Vị đại tá nhìn chằm chằm Vương Trung một giây, sau đó lấy một chiếc kính một mắt từ trong túi ra, đeo lên mắt.
Sau đó ông ta mới cẩn thận quan sát Vương Trung đang ngồi trong tháp pháo xe tăng.
Tiếp đó ông ta lại lần lượt liếc nhìn số hiệu chiến thuật của xe tăng và lá cờ đỏ trên ăng-ten vô tuyến điện.
Ông ta mở miệng: "Quả nhiên danh bất hư truyền, tướng mạo đường đường."
Vương Trung: "Ông biết tiếng Nga à?"
Vị đại tá dường như bị câu nói thô lỗ của Vương Trung làm nghẹn lời, lông mày nhíu lại, nhưng ông ta vẫn tiếp tục nói: "Phá vỡ quy tắc thông thường, dùng binh không theo lẽ thường, là một cuộc tấn công rất xuất sắc. Chúng tôi đều bị ngài qua mặt rồi, tướng quân Rokossovsky."
Vương Trung: "Tối hôm qua bị tập kích ban đêm, lẽ ra các người nên nâng cao cảnh giác." Vị đại tá: "Chúng tôi đã nâng cao cảnh giác rồi, tối nay các người tuyệt đối không thể tập kích ban đêm được nữal"
Sau đó thì quên mất việc phải nâng cao cảnh giác vào ban ngày đúng không.
Vị đại tá tiếp tục bào chữa: "Nhiệm vụ của chúng tôi là tiến hành công việc xây dựng! Không ai nói với chúng tôi phải đề phòng bộ binh tinh nhuệ tập kích. Hơn nữa bộ binh và pháo binh cũng không biết đang làm cái quái gì! Một lữ đoàn công binh như chúng tôi có thể làm gì chứ? Lực lượng công binh chiến đấu chỉ có một tiểu đoàn, mà bây giờ nhiệm vụ chủ yếu của chúng tôi là xây dựng, công binh chiến đấu không dùng tới!"
Vương Trung: "Tiểu đoàn công binh chiến đấu của các người đóng quân ở đâu?"
"Bây giờ thì ở đâu cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi, chắc là đã rút lui cùng các đơn vị khác."
Vị đại tá thở dài: "Lần này các người bắt hết chuyên gia công binh của cả tập đoàn quân rồi, trước khi có chuyên gia mới tới, e là tiến độ sẽ bị trì hoãn rất lớn."
Vương Trung cười nói: "ay chẳng phải là chuyện tốt sao? Thôi được rồi, các vị, các vị đã gặp tôi rồi, có thể ngoan ngoãn qua cầu được chưa?"
Vị đại tá lo lắng bất an hỏi: "Chúng tôi sẽ bị đối xử như thế nào?”
Vương Trung: "Trước tiên, các người sẽ được diễu hành khắp phố phường. Chắc giờ áp giải các người đi là vừa lúc, bộ quân phục đẹp đế của ông đây chắc sẽ dính đầy trứng thối và bùn đất trộn nước tiểu. À, bùn đất trộn nước tiểu chính là bọn trẻ con tè vào bùn, sau đó nhặt bùn lên đấy."
Lông mày của đại tá nhíu chặt lại: "Điều này không phù hợp với công ước quốc tết"
Vương Trung: "Biết điều một chút đi! Tôi đã tận mắt nhìn thấy những chuyện tàn bạo mà các người đã làm. Tôi sẽ không phân biệt xem chuyện đó là do ai làm, tất cả những hành vi tàn bạo đó, đều phải do quân đội các người gánh chịu. Công ước quốc tế là dành cho con người, không phải dành cho lũ súc sinh.
em đi!"
(Hết chương) Chương 54: Trưng bày chiến lợi phẩm
Cùng lúc đó, tại Shostka
Pavlov: "Đột nhiên phát hiện ra, bị pháo kích mấy ngày nay, chẳng còn bao nhiêu tòa nhà nguyên vẹn để nhốt tù binh."
Popov: "Cũng không cần nhốt, tối nay quân địch sẽ lại pháo kích chúng ta. Pháo kích xuống, lũ tù binh này chết hơn một nửa là cái chắc. Chi bằng cứ đưa bọn chúng đến bên cạnh nhà ga, đợi tối nay tàu chở tiếp tế tới, dỡ hàng xong thì nhốt bọn chúng lên tàu."
Popov dừng một chút, bổ sung: "Lỡ như trong lúc này quân địch đột nhiên pháo kích, vậy thì cứ nói là quân địch cố ý giết chết đám tù binh này, cứ theo tiêu chuẩn đó mà tuyên truyền."
Pavlov suy nghĩ một chút, gật đầu: "Được, cứ làm như vậy. Vừa hay bên cạnh nhà ga có một bãi đất trống rộng rãi, để bọn chúng ra đó phơi nắng, dù sao cũng đã sang thu rồi, không thể nào bị say nắng được."
Nói xong Pavlov cầm điện thoại lên, bắt đầu hạ lệnh, điều động một đại đội từ lực lượng dự bị ra, dàn hàng dọc theo đường sắt.
Popov bỗng nhiên nói: "Không được! Không thể đi dọc theo đường sắt!"
Pavlov nghi hoặc dừng tay đang cầm ống nghe, nhìn vị giáo chủ đang đi theo: "Sao vậy?"
"Đi dọc theo đường sắt, thứ nhất, nếu tàu hỏa muốn quay về, sẽ bị chặn lại. Thứ hai, chỉ có những người dân làm việc bên đường sắt mới nhìn thấy, chúng ta phải để cho đám tù binh này sau khi xuống cầu đường sắt, đi dọc theo con đường chính của thành phố, đi qua khu vực phía đông thành phố, sau đó rẽ vào nhà ga.
"Làm như vậy, tất cả Vệ giáo quân và người lao động trong thành phố đều có thể nhìn thấy bọn chúng. Ngay cả những người lao động bận rộn cũng có thể nhìn thấy!"
Pavlov nghe Popov nói, bừng tỉnh đại ngộ: "Nâng cao sĩ khí cho mọi người! Được, tôi sẽ sắp xếp ngay."
Ông ta lập tức thay đổi mệnh lệnh, yêu cầu đại đội được điều động dàn hàng dọc theo đường phố, xếp thành hàng dài đến tận nhà ga.
Buổi chiều, người dân Shostka chạy hết ra đường cái, nghi hoặc nhìn binh lính cận vệ đang xếp hàng trên đường.
Các tu sĩ của giáo hội cầm loa sắt hô lớn: "Mọi người không nên tụ tập, xin mọi người không nên tụ tập, quân địch có thể pháo kích bất cứ lúc nào, quân địch có thể pháo kích bất cứ lúc nào!"
Nhưng không có người dân nào chịu rời đi.
Mọi người đều đang xì xào bàn tán.
"Chuyện gì thế nhỉ?"
"Nghe nói vừa rồi tướng quân đánh đến bờ bên kia rồi, bây giờ e là đã hy sinh rồi!"
"Nói bậy! Cẩn thận bị thẩm phán nghe thấy đấy!"
"Nhưng mà xếp hàng thế này là để làm gì?"
Mọi người thảo luận nửa ngày trời mà không ra kết quả, ngược lại người càng tụ tập càng đông. Đột nhiên, từ phía tây đường cái vang lên tiếng hoan hô: "Ural"
Mọi người đều tò mò chen lên phía trước, muốn xem xem chuyện gì đang xảy ra, nhưng lại bị binh lính cận vệ dùng súng trường chắn ngang, ngăn cản.
"Đừng chen lấn, đừng chen lấn! Mọi người đều có thể nhìn thấy!"
Có một bà lão tò mò hỏi viên trung úy dẫn đầu: "Có chuyện gì vậy? Rốt cuộc là đang xem cái gì thế?"
"Tôi cũng không biết, chỉ được lệnh cho xếp hàng ở đây thôi. Tôi còn tò mò hơn bà nữa!"
Trong lúc mọi người đang bàn tán xôn xao, tiếng hoan hô dần dần đến gần.
Lúc này có một đứa trẻ đang treo trên nóc nhà hét lớn: "La người Prosen! Người Prosen vào thành rồi!"
Mẹ đứa trẻ lập tức mắng: "Nói linh tinh, chẳng nghe thấy tiếng súng pháo gì cải"
"Nhưng mà, thật sự có người mặc quân phục màu xám đang đi tới mài" Đứa trẻ uất ức nói.
Lúc này những người khác cũng nhìn thấy: "Quân phục màu xám! Xếp hàng đi tới kìa!"
Nếu không phải có người bên cạnh bắt đầu hô "Ura'", thì có lẽ một số người đã bỏ chạy mất rồi.
Sau đó, những người mặc quân phục màu xám lọt vào tâm mắt của mọi người.
Quân Prosen xếp hàng đi trên đường, trên người ai nấy đều dính đầy trứng thối và bùn đất. Bọn chúng không mang theo vũ khí, tiu nghỉu cúi đầu đi, bên cạnh là những người lính áo đen vênh váo tự đắc.
"Là tù binh! Tướng quân đưa tù binh về rồi!"
Không biết ai đã hô lên câu đó.
Mọi người như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, lập tức hò reo vang trời: "Ural"
Ngay sau đó, đủ loại thứ ném về phía đám tù binh.
Có bà lão vừa ném đồ vừa mắng: "Bọn mày cũng bị bắt làm tù binh rồi hả! Đáng đời! Đáng đời!"
"Giao hết lũ chúng mày cho thẩm phán! Cho bọn mày nếm mùi đau khổi"
"Cút khỏi đất nước của chúng tao!"
Đối mặt với sự phẫn nộ ngút trời, đám tù binh giống như rau héo úa, tiu nghỉu ủ rũ.
Nhưng đám đông rất nhanh đã mệt mỏi, bởi vì họ phát hiện đội ngũ tù binh dài quá.
Có người kinh ngạc lẩm bẩm: "Tướng quân bắt được bao nhiêu tù binh thế này?"
"Ít nhất cũng phải mấy nghìn người đấy nhỉ?"
"Không, cậu xem đội ngũ dài như vậy, chắc chắn phải đến mấy vạn người! Phải biết rằng đó là tướng quân Rokossovsky đấy! Ông ấy đã tiêu diệt chín viên tướng của quân địch rồi!"
Chỉ trong chớp mắt, số tù binh trong lời đồn đại của mọi người đã tăng thêm một con số 0, hơn nữa họ còn cho rằng con số này rất chính xác.
Mà số lượng tướng địch mà tướng quân Rokossovsky tiêu diệt cũng thành công tăng lên thành chín.
Đúng lúc mọi người đã chán xem tù binh, lại có người hô lên: "Nhanh lên! Là sĩ quan của quân địch kìat”
Đám đông vốn đã nghỉ ngơi nhìn thấy đám sĩ quan đội mũ kê-pi kia lập tức lại hăng hái, đá vụn, chậu hoa, bùn đất trộn nước tiểu... ném tới tấp như mưa bão. Có một viên trung úy đeo dây đeo vai còn lấy thân mình ra đỡ đạn cho viên sĩ quan có quân hàm cao nhất, kết quả càng khơi dậy thêm lửa giận của mọi người, càng nhiều gạch đá hơn ném tới.
Lúc này rốt cuộc cũng có tu sĩ đứng ra hô: "Đừng như vậy! Đánh bị thương bọn chúng sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả thẩm vấn! Hãy giao bọn chúng cho thẩm phán!"
Các tu sĩ phải hô rất nhiều lần, lửa giận của mọi người mới dân dần lắng xuống, còn các sĩ quan Prosen thì phải dìu nhau, nhanh chóng đi qua đám đông đang phẫn nộ.
Tiếp theo là la kéo pháo lên sàn diễn, những người lính áo đen dắt la thì vênh váo tự đắc.
Có người lớn tiếng hỏi: “Anh lính, số pháo này lấy ở đâu ra thế?"
"Là chiến lợi phẩm đấy!" Người lính kia vui vẻ nói, "Chúng tôi thu được mười mấy khẩu lận! Ngày mai bọn chúng sẽ bắn đạn pháo lên đầu quân địch!"
Đi theo sau pháo là xe chở đạn dược, còn có xe chở đầy ắp các loại chiến lợi phẩm khác, trong đó có cả đồ hộp của Prosen.
Có đứa trẻ nhìn người lính áo đen đang ngôi trên xe ngựa, nói: "Chú cho cháu xin một hộp được không ạ? Cháu muốn ăn thử!"
Người lính lập tức lấy một hộp ném cho đứa trẻ: "Của cháu đây!"
Đứa trẻ vui vẻ chạy về nhà.
Ngay sau đó, từ trong nhà vọng ra tiếng đứa trẻ khóc ré lên: "Mặn quá đi!!!"
Mọi người trên đường nghe thấy tiếng khóc, đều cười ha hả.
Vương Trung nhìn bộ binh hải quân đang đánh xe la chở đầy ắp chiến lợi phẩm đi qua trước mặt mình, hét lớn: "Thấy cái nào có vô tuyến điện thì mang đến đây cho tôi, nghe rõ chưal"
Người lính hải quân đang đánh xe chỉ tay về phía sau: "Cả trung đội thông tin của bọn chúng đều bị chúng tôi bắt sống rồi, đang ở phía sau kìa. Còn có một cái máy có rất nhiều rotor nữa!"
Vương Trung: “Máy Enigma?”
Bộ binh hải quân: "Tôi không biết nó tên là gì, chỉ biết là một cái hộp to đùng, có rất nhiều rotor, lúc đầu chúng tôi tưởng là hộp số, nhưng lại phát hiện ra nó có cả bàn phím, có thể gõ chữ được."
Vương Trung võ lên tháp pháo xe tăng KV-1: "Là máy Enigma đấy! Vậy còn sổ mật mã đâu? Có thu được sổ mật mã không?”
"Đầu ở phía sau cả, thưa Tư lệnh."
Vương Trung phất tay, ra hiệu cho người lính hải quân đánh xe đi tiếp.
Rất nhanh, Vương Trung đã đến một chiếc xe bán xích, nửa bánh xe mang ăng ten, hiển nhiên đây là một chiếc xe liên lạc của Prosen.
Vương Trung: "Mọi người thu được cái máy mật mã kia rồi sao?"
Bộ binh hải quân trong chiếc xe bán xích cầm lấy một cái rương.
Đây là lần đầu tiên Vương Trung nhìn thấy máy Enigma chân chính, phản ứng đầu tiên của hắn là: Có phải hơi nhỏ hay không?
Thoạt nhìn giống như một máy đánh chữ lớn hơn một chút. Vương Trung: Dem tới cho ta xem một chút."
Bộ binh hải quân đứng lên, từ khoang xe bán xích nhảy lên xe kéo, nhanh nhẹn leo lên xe của KV, đặt máy Enigma tới trước mặt Vương Trung.
Vương Trung mở rương ra, kiểm tra máy móc bên trong.
Bàn phím gần giống với máy đánh chữ cổ điển, máy đánh chữ vốn dĩ có bánh lăn là năm rotor, gân đó còn có cơ cấu liên kết phức tạp.
Mặt khác, bên cạnh rotor còn có một cái tay xoay tròn, thoạt nhìn là dùng để điều chỉnh vị trí của mỗi rotOr.
Lúc sử dụng máy Enigma rất đơn giản, chỉ cần đưa thông tin cần mã hóa vào bàn phím, nó sẽ tự động chuyển thành chuỗi chữ được mã hóa.
Lúc giải mã chỉ cần nhập vào chuỗi chữ, đi ra chính là nội dung tin tức.
Nhưng muốn hoàn thành giải mã, chỉ có máy Enigma giống như đúc với bên phát báo thì không được, phải biết chính xác vị trí mở đầu của mỗi rotor lúc mã hóa, cùng với phương thức cắm vào bảng mạch phía dưới.
Cho dù thu được một chiếc máy Enigma, căn cứ vào vị trí của rotor có thể giải mã được một ngày, ngày hôm sau đối phương đổi sang vị trí khác, thì không thể tiếp tục giải mã được nữa.
Vương Trung cẩn thận xem xét mật mã, lại một lần nữa nhớ tới chuyện mình từng nghĩ tới: Làm một trang viên, tập trung một đám nhà toán học, giải mã mật mã của Prosen.
Hai trận chiến ở địa cầu, người Anh làm ở Bletchley Park. Sau khi mật mã của Đức Quốc Xã được giải mã, tổn thất của chiến thuật Bầy sói tăng vọt, bởi vì hải quân Hoàng gia biết Bầy sói khi nào đến, tập kết ở đâu, tiếp tế ở đâu.
Vương Trung nhìn máy móc, đóng nắp lại, giao lại cho Hải Quân: "Nhất định phải bảo quản thật tốt, bảo đảm hoàn hảo giao cho thẩm phán. Cái máy này vô cùng quan trọng."
"Giao cho thẩm phán sao?"
Vương Trung: "Đúng, nhưng chúng ta phải giữ lại chiếc xe thông tin này. Còn nữa, thu được bao nhiêu máy bộ đàm? Chính là loại có thể đeo trên lưng ấy."
“Năm cái, tướng quân."
Vương Trung vui mừng quá đỗi: "Tốt tốt tốt! Đưa toàn bộ đến Sư bộ đi! Chờ chiến trường được dọn dẹp xong xuôi, chúng ta bắt đầu rút lui."
Ngày 24 tháng 9,15:00, Quân bộ số 1 của Ky sĩ đoàn Asgard, Prosen.
Gilles nhìn đồng hồ: "Dich không phát động tấn công bằng xe tăng. Chúng ta bị lừa rồi sao?"
Feliz mắng: "Tên Bạch Mã tướng quân này, sau này dù hắn có nói gì trong bộ đàm thì cũng đừng có mà tinl"
Gilles: "Vậy chẳng phải hắn muốn làm gì thì làm sao? Dù sao hắn nói gì chúng ta cũng không tin, vậy hắn cứ việc nói thẳng ra là được rồi. Không, vẫn là phải nghe lén thông tin liên lạc của đối phương, kỹ thuật vô tuyến điện của Ant kém, thích dùng điện báo và điện thoại, nhưng Bạch Mã tướng quân này rõ ràng thích dùng bộ đàm hơn.” Lúc này, Tham mưu trưởng bước vào: "Đã điều tra rõ tình hình rồi. Bạch Mã tướng quân mang theo một sư đoàn và một đoàn tàu bọc thép, đột nhiên tấn công, sau đó chiếm lĩnh chiến hào chúng ta đã xây xong.
Gilles nhíu mày: "Một sư đoàn? Tình báo của Bộ tư lệnh lại sai sao? Không phải chúng ta chỉ có một sư đoàn tăng cường ở phía trước thôi sao?"
Mọi người nhìn nhau.
Gilles lắc đầu: "Không, chắc chắn là không nhiều như vậy, Bạch Mã tướng quân đã phát động một cuộc tấn công bất ngờ, quân ta đã thần thánh hóa hắn, biến thành chim sợ cành cong. Không thể tiếp tục như vậy nữa, ra lệnh cho các đơn vị, phải nhấn mạnh với binh lính rằng, Bạch Mã tướng quân cũng chỉ là người thường, hắn không có thần lực, càng không phải là Surtr!"
Feliz: "Bây giờ xem ra, chiến lược tuyên truyên bấy lâu nay của bộ phận tuyên truyên đã có vấn đề, họ nói chúng ta là thân tộc Aesir, nhưng trong thần thoại, thân tộc Aesir cuối cùng sẽ phải đối mặt với Ragnarok. Gã khổng lồ lửa Surtr vung thanh đại kiếm, khiêu chiến với các vị thần..."
Gilles: "Đủ rồi. Mặc dù trời sắp tối, nhưng chúng ta phải lập tức phát động tấn công. Lực lượng xe tăng của chúng ta có thể không giỏi tấn công các khu vực kiên cố bên kia sông, nhưng nếu không thể chiếm lại chiến hào trên đồng bằng thì thật không phải chút nào. Trước khi trời tối, ta muốn giành lại hoàn toàn trận địa!"
Minh chủ Miêu Đức Lừa thêm canh
(Hết chương) Chuong 55: Rokossovsky Dung Binh Nhu Than
Ngày 24 tháng 9,16:00, Vương Trung đang ở trong hầm trú ẩn của Su bộ, ăn đồ hộp chiến lợi phẩm của Prosen.
Sau khi mở nắp hộp, hắn nhìn chằm chằm thứ gì đó trong hộp hồi lâu, nói: "Đây là chân giò à?”
Vasili cầm lấy hộp nhìn dòng chữ trên đó: "Đây là giò heo muối, hình như là món ăn nổi tiếng của Prosen.'
Vương Trung: "Đáng tiếc, không có mì, nếu không có thể nấu món mì chân giò. Thứ này ăn thế nào vậy?"
Vasili: "Cắt ra ăn? Tôi không rõ lắm, tiếng Prosen của tôi tuy lưu loát, nhưng đều là bị ông già ép học, thật ra tôi chưa tiếp xúc nhiều với đồ đạc của Prosen."
Vương Trung quyết định cắt một miếng xuống nếm thử.
Hắn đổ giò heo trong hộp ra đĩa, cầm lấy dao nĩa.
Da giò heo rất dai, Vương Trung phải dùng nia hỗ trợ mãi mới cắt được xuống, bỏ vào miệng nhai, lập tức nhíu mày.
Giò heo này mặn quái! Sao lại mặn thế này!
Quả không hổ danh là giò heo muối!
Hắn đưa tay túm lấy tay Nelly: "Nước!"
Nelly lập tức lấy cốc nước từ bên cạnh đến.
Vương Trung uống một hơi dài, thở phào nhẹ nhõm.
"Rốt cuộc là món gì mà lại dùng giò heo mặn đến vậy?" Vương Trung nghi hoặc hỏi Vasili.
Vasili: "Tôi không biết, đã nói là tôi không có kinh nghiệm sống ở Prosen rồi mà. Có lẽ ông già biết, ông ấy từng đi du học âm nhạc bên đó."
Vương Trung lại quay sang hỏi Nelly: "Em biết không?"
Nelly: "Em chỉ biết nấu món Ant thôi. Nhưng em nghe đầu bếp nói, món ăn của Prosen nổi tiếng là khó ăn, ngay cả Liên hiệp Vương quốc cũng chê cười họ."
Bị Liên hiệp Vương quốc chê cười, vậy thì chắc chắn là khó ăn đến mức độ nào rồi.
Nhưng trước khi xuyên không, Vương Trung đã từng đi ăn giò heo nướng và bia đen với bạn cùng phòng - có thể là năm người bạn cùng phòng - cũng khá ngon.
Còn có xúc xích Đức, cũng không tệ.
Món giò heo muối này là sao nhỉ?
Vương Trung cầm lấy hộp đồ hộp, nhìn dòng chữ trên đó với vẻ mặt như đang suy tư về triết học.
Pavlov thì cho giò heo đã cắt với dưa chuột muối chua vào miệng: "Cũng được. Vừa lúc chúng ta đã mở rất nhiều hộp dưa chuột muối chua để làm mìn giả."
Vasili líu lưỡi: "Tôi luôn cảm thấy lần này cũng sẽ không hiệu quả, dù sao lần trước bọn chúng cứ thế giãm lên nắp hộp mà tấn công."
Vương Trung cuối cùng cũng đặt hộp đồ hộp xuống, lại nhìn giò heo đã bị cắt một góc trên đĩa. Nelly: "Em đi nấu chút canh dưa chuột xúc xích nhé? Có lẽ ăn kèm được đấy."
Vương Trung: "Được đấy!"
Vasili: "Chờ chút, hình như đây là hộp canh, để tôi mở."
Hắn cầm lấy đồ khui hộp, cắm vào cạnh hộp, sau đó liên tục xoay núm xoay của đồ khui, lợi dụng lực cơ học để đồ khui xoay quanh hộp một vòng, vừa vặn cắt mở nắp hộp.
Sau đó, đồ khui hộp này có một cấu trúc đặc biệt để giữ nắp, chỉ cần rút đồ khui ra là có thể lấy nắp ra.
Vasili đặt hộp đã mở lên bàn.
Bên trong là một loại hỗn hợp sên sệt màu xanh lá cây và màu vàng.
Vương Trung nhìn thứ bên trong, nói ra cảm nhận của mình: "Cà ri Ấn Độ à? Chúng ta mở đồ hộp của Prosen chứ không phải của Liên hiệp Vương quốc mà?”
Vasili lấy thìa đảo trong hộp một cái, kết quả phần bên dưới lật lên.
Đậu Hà Lan xanh, cà rốt đỏ, có thể còn có hành tây và thịt, cùng với một lượng lớn thứ sền sệt màu vàng.
Vương Trung: “Thứ màu vàng là gì vậy?”
Vasili cam lấy hộp, nhìn bảng thành phần: "Chắc là khoai tây. Thành phần là đậu Hà Lan, khoai tây, hành tây, thịt xông khói, cà rốt và bắp cải."
Đọc xong, hắn nhìn vào trong hộp: "Tôi đoán màu xanh lá cây này chắc là bắp cải hâm nhừ, màu vàng là khoai tây.'
Vương Trung nhìn chằm chằm vào thứ sên sệt trong hộp, bởi vì có màu xanh lá cây nên trông không giống phân lắm, nhưng nếu không có màu xanh khỏe mạnh này, nhìn qua giống như của người bị tiêu chảy...
Vasili nếm thử một miếng: "Ơ, khá ngon đấy chứ”"
Vương Trung nhìn Vasili: "Anh... ăn phân đến mức sinh ra kháng thể rồi à?"
Vasili: "Thật sự rất ngon! Mặc dù tôi rất ghét ông già - lão già đó ép tôi học tiếng Prosen, nhưng món này thực sự không tệ.
Vương Trung nửa tin nửa ngờ cầm lấy thìa, múc một thìa cho vào miệng.
Vị cũng được.
Nhưng nếu nói về vị thì hoàn toàn là vị khoai tây hầm thịt.
Vương Trung: "Tôi thà ăn khoai tây hầm thịt bò."
Lúc này từ phía bờ bên kia đột nhiên vang lên tiếng nổ.
Vương Trung đứng dậy, bước đến bên cửa sổ quan sát, nhìn trận địa bên kia sông đang bị pháo kích, lẩm bẩm: "Trước khi pháo kích, bọn chúng không phái người đến trinh sát trước sao? Chúng ta đã rút lui hết rồi mà."
Vasili: 'Nếu không pháo kích thì sẽ trúng phải mìn chúng ta gài đấy, chắc là định dùng pháo kích để kích nổ mìn, sau đó bộ binh sẽ tiến vào."
"Cũng có lý." Lúc này, Popov bước vào hầm: "Hình như có thể dùng được cái máy Enigma thu được, nhưng sau khi thẩm phán thử dịch điện văn thì vẫn là chuyện ngựa đầu bò. Chắc là lính thông tin của địch đã làm rối loạn cài đặt của máy trước khi bị bắt."
Vương Trung: "Chúng ta có nhận được điện báo mã loạn của địch không?”
"Luôn nhận được, nhưng không thể giải mã được." Popov nhún vai,'Bây giờ thẩm phán đang cố gắng để cho tên lính thông tin đó nhớ lại cài đặt của máy trước khi bị hắn làm rối loạn."
Vương Trung: "Hy vọng hắn ta có thể nhớ lại, nếu biết được sáng nay điện báo của địch đã hạ lệnh gì thì ít nhiều cũng có chút lợi cho chiến sự.
"Vấn đề là, làm sao để hắn ta nhớ ra đây."
Vasili: "Anh nghĩ tên đó là kẻ cứng rắn sao?"
Vương Trung: 'Không, tôi nghĩ có lẽ hắn ta thực sự đã quên mất cài đặt sáng nay rồi. Dù sao thì máy Enigma đã được cài đặt xong, có thể liên tục sử dụng cho đến khi bên kia thay đổi cài đặt. Nhân viên giải mã không cần phải nhớ vị trí ban đầu."
Popov mắng: "Bọn địch đúng là bày trò."
Vương Trung: "Yên tâm, chỉ cần tập hợp đủ nhà toán học, chắc chắn sẽ giải mã được."
Hắn chuyển chủ đề: "Tổng cộng chúng ta bắt được bao nhiêu tù binh?"
"Một nghìn một trăm tên." Popov đáp,'Nhưng trên đường đã có lời đồn chúng ta bắt được một vạn một nghìn tên tù binh. Còn nói anh lại giết chết một tên tướng nữa."
Vương Trung líu lưỡi: "Tôi đã quen rồi. Tôi cảm thấy không bao lâu nữa sẽ xuất hiện những lời đồn đại còn hoang đường hơn. Vậy một nghìn một trăm tên tù binh đó hiện đang ở bãi đất trống chờ bị đưa đi sao? Đã bố trí đủ lính canh chưa?”
"Tất nhiên rồi." Popov vỗ ngực,'Tôi để cho thẩm phán bố trí súng máy trên bệ cao, đảm bảo không ai dám manh động. Nhưng mà nói đến... Đám tù binh Prosen này rất biết điều, lúc áp giải còn có thể đi theo đội hình."
Vương Trung: "Chứng tỏ lòng tin của bọn chúng vẫn chưa bị đánh gãy, vẫn tin chắc rằng sau khi đế quốc chiến thắng sẽ thả bọn chúng ra, tương lai bọn chúng sẽ được ca khúc khải hoàn. Yên tâm, lòng tin này của bọn chúng không duy trì được bao lâu đâu."
Vương Trung vừa dứt lời, tiếng pháo bên ngoài thay đổi, rõ ràng là đã bắt đầu bắn kéo dài.
Vasili dùng kính viễn vọng quan sát tình hình bên ngoài, nói: "Chắc là bọn chúng sắp tấn công rồi, xem ra lần này nắp hộp và mìn cải tiến của chúng ta có phát huy tác dụng hay không."
Lúc này, hỏa lực bắn kéo dài rơi xuống đầu cầu, sau đó dần dần di chuyển về phía bờ đông, những cột nước bắn tung tóe trên mặt sông.
Vương Trung cũng đang quan sát trước cửa sổ, nhìn màn đạn di chuyển về phía mình, sau đó lại di chuyển về phía sau.
"Trận địa" mà quân địch muốn tấn công cách đó hai cây số, hoàn toàn nằm ngoài phạm vi quan sát rõ của Vương Trung, vì vậy hắn chỉ có thể đẩy Vasili ra, dùng kính viễn vọng quan sát phía bờ bên kia.
Qua ống kính viễn vọng, Vương Trung nhìn thấy xe tăng và bộ binh của địch đang thận trọng tiếp cận trận địa.
Sau đó bọn chúng lại dùng súng máy và đạn pháo bắn vào trận địa trống không! Vương Trung ung dung xem màn trình diễn của quân địch.
Vasili ở bên cạnh thì thâm: "Anh giành chỗ của tôi, tôi không nhìn thấy gì cả!"
Vương Trung: "Tránh ra, tôi đang xem rất vui mài"
Lúc này, Vương Trung nhìn thấy có người giãm phải mìn giả, sau đó dừng lại với vẻ mặt nghiêm trọng.
Đáng tiếc, cho dù dùng kính viễn vọng cũng không thể kéo gần lại được, chỉ có thể nhìn sơ qua.
Hắn nhìn thấy lính Prosen tản ra, sau đó có lẽ là một sĩ quan đến, ngồi xổm xuống bên cạnh người giãm phải mìn, lấy ra một con dao găm đa năng.
Cùng lúc đó, toàn bộ đội hình bộ binh của địch dừng lại, có lẽ tin tức mìn chưa nổ đã được truyền đạt cho các đơn vị khác.
Tiếp theo, viên sĩ quan dùng dao găm đa năng đào quả mìn lên, kiểm tra kíp nổ, sau đó cẩn thận đào lên -
Sau đó, người giam phải mìn và viên sĩ quan gỡ mìn đều bay lên trời.
Vương Trung võ vai Vasili: "Mìn của anh phát nổ rồi kìa."
Vasili: "Thật hay giả vậy? Anh đừng có an ủi tôi."
Vương Trung đưa kính viễn vọng cho Vasili: "Thật mà, tự anh xem đi."
Vasili dán mắt vào kính viễn vọng với vẻ mặt phấn khích: "Ôi, có vẻ hỗn loạn lắm. Chờ chút, bọn địch định gỡ mìn sao? Buồn cười thật đấy. Lần trước bọn chúng hoàn toàn không phát hiện ra mìn giả của tôi, cứ thế mà đi quai"
Vương Trung: "Lấy cái bộ đàm mới thu được đến đây! Tôi muốn nói thẳng cho bọn chúng biết! Bảo bọn chúng cẩn thận mìn!"
Pavlov: "Cái này... có phải hơi trẻ con không?"
Vương Trung: "Nếu không hiệu quả thì sau này tôi sẽ không làm nữa, còn nếu có hiệu quả thì đương nhiên là phải làm nhiều rồi!"
"Nói thẳng?" Gilles cau mày,'Hắn ta nói gì?"
Tham mưu thông tin: "Hắn ta nói đã gài rất nhiều mìn có ý tưởng kỳ diệu, hy vọng chúng ta thích."
Gilles cau mày, còn phó quan Feliz của hắn đã mắng lên: "Cái trò gì thế! Giống hệt như lũ trẻ con đánh nhau, giam lên ngón chân đối phương, toàn dùng mấy chiêu hen hạ, thật là trẻ con!"
Gilles quay sang hỏi Tham mưu trưởng: "Có báo cáo về mìn không?"
"Có.' Tham mưu trưởng nghiêm mặt nói,'Đã có hơn chục người thiệt mạng vì mìn rồi. Bọn chúng sử dụng một loại mìn mới, không bị kích nổ bởi áp lực, khi chúng ta gỡ mìn thì nó sẽ phát nổ."
Gilles: "Sao có thể chứ! Học viện Khoa học Quân sự của chúng ta đã thử nghiệm phát triển loại mìn không bị kích nổ bởi áp lực, nhưng đều thất bại! Bọn chúng làm thế nào nhỉ? Đế quốc Ant không nên có công nghệ này mới phải!"
Lúc này, trong toàn bộ sở chỉ huy Quân đoàn số 1, không ai nghĩ rằng loại mìn không bị kích nổ bởi áp lực kia, căn bản là không hề có kíp nổ, đừng nói là áp lực, cho dù dùng búa đập cũng không nổ.
Tham mưu trưởng: "Dù sao thì tiền tuyến cũng báo cáo như vậy, còn nói là mìn được trộn lẫn với rất nhiều đĩa kim loại, rất khó gỡ." Gilles: "Để lính công binh xử lý, bọn họ sẽ giải quyết được." Các tham mưu trong phòng nhìn nhau. Cuối cùng, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Feliz. Feliz: "Trung tướng, phần lớn lính công binh... đã bị bắt làm tù binh rồi." Hết (Hết chương) Chương 56: Cách giải quyết độc đáo
Gilles nhìn chằm chằm Feliz vài giây, chỉ thở dài, không cho bất kỳ ai ra ngoài.
"Bảo quân ta tạm thời dừng tiến công, phân tán tại chỗ đào hầm tránh pháo, đợi chúng ta điều động lính công binh từ phía sau lên gỡ mìn."
Tham mưu trưởng đề nghị: "Vẫn có thể sử dụng lính công binh thuộc sư đoàn, chỉ là gỡ mìn thôi mà."
Một tham mưu khác đề nghị: "Thực ra vẫn còn một tiểu đoàn công binh chiến đấu thoát ra được, sau khi tập hợp lại có thể phái đi gỡ mìn, dù sao thì bọn họ cũng là lính công binh."
Gilles: "Được, cứ làm như vậy đi, tối nay ta muốn được thấy loại min mới của quân địch!"
Khoảng 6 tiếng sau, loại mìn "mới" được đưa đến trước mặt Gilles.
Gilles định tiến lên, nhưng bị phó quan Feliz ngăn lại.
Feliz tiến lên kiểm tra cẩn thận thứ này, sau đó nghi hoặc nhìn về phía công binh thượng úy —— trên huy chương của người này có trang sức, cho thấy hắn là công binh chiến đấu, không phải công binh bình thường.
Gilles đỡ trán: "Thật đáng chết, bảo phía sau nhanh chóng phái quân đội lên!"
Công binh thượng úy: "Chúng tôi là công binh chiến đấu, rà phá bom mìn thì được. Muốn công sự tiến lên, cần phải có trang bị đào móc và chuyên gia công trình chuyên môn, những thứ này đều bị địch bắt giữ rồi."
"Nắp chai!" Feliz hô to,'Bọn họ sao có thể dùng thứ này để đánh trận?"
Hắn lại hỏi: 'Những cái đĩa sắt dùng để che chắn loại mìn này đâu? Đó là thiết bị chuyên dụng sao?"
"Một cái cũng không còn, chúng tôi thậm chí vứt bỏ cả bản vẽ chiến hào do lữ trưởng Công Binh chủ trì vẽ trước đó. Để chuyên gia mới đến cần thời gian vẽ lại bản vẽ bố trí."
Feliz lập tức đóng vai 'cái loa" của Gilles, mắng to: "LU địch này chỉ biết giở trò mèo! Làm mấy thứ đánh đố này! Mấy thứ này có tác dụng gì? Có thể ngăn cản bọn chúng thua trong vòng ba tháng không?"
Gilles vỗ vỗ vai Feliz: "Đừng như vậy, một quân nhân ưu tú nhất định phải thuần thục vận dụng tất cả mọi thứ trong tay, cho dù chỉ có bút chì làm vũ khí, cũng phải nghĩ cách giết chết địch."
Công binh thượng úy đáp: "Tôi chỉ phụ trách vận chuyển đồ vật đến quân bộ, tình hình tiền tuyến thế nào tôi không biết."
"Tôi hỏi, bộ binh giãm lên làm sao kích nổ?" Feliz cao giọng.
Feliz: "Thứ này kích nổ thế nào?"
Gilles quát lớn: "Đừng như vậy! Trí tuệ của địch đáng giá tôn kính. Bị người ta qua mặt thì phải nhận."
Gilles tổng kết: "Địch lợi dụng tôi sao? Tư duy của cậu cố hữu, tạo thành thương vong cho mấy chục người chúng ta?"
Gilles: Một chuyên gia cũng không còn?”
Gilles: "Bao lâu mới có thể bắt đầu đào bới?"
"Thứ này,' Thượng úy công binh cầm 'cái dia đặt bên cạnh mìn lên"Có thể quan sát thấy một lỗ lõm, chúng tôi cho rằng đây có thể là nắp chai thủy tinh."
"Tướng quân Bạch Mã dùng những thứ đơn sơ này trì hoãn chúng ta, chúng ta nên cẩn thận suy nghĩ lại. Vậy nên hiện tại bộ đội đã chiếm lại trận địa?"
Feliz há hốc mồm, nhất thời quên cả ngậm lại.
Tham mưu trưởng đáp: "Bộ đội đã tiến vào trận địa. Đồng thời căn cứ chỉ thị của ngài, phá hủy đường sắt, pháo đoàn chống tăng cũng bố trí xong."
Tham mưu trưởng bổ sung một câu: "Còn lãng phí của chúng ta sáu tiếng đồng hồ. Nhân tiện lúc chúng ta bị chặn lại trên vùng đất trống còn bị pháo kích, có mấy trăm thương vong."
Khóe mắt Gilles giật giật.
Thượng úy: "Sẽ không nổ. Tấm kích hoạt của thứ này chỉ là đồ trang trí, hoàn toàn không thể kích nổ, nhưng sẽ có cảm giác giam phải mìn. Bộ binh giam lên sẽ không dám động, dụ dỗ người rà phá bom min đến, sau đó dựa vào dây kéo đơn giản để kích nổ."
"Thông qua dây kéo phía dưới. Đầu kia của dây kéo cắm sâu dưới lòng đất." Công binh lập tức giải thích,'Cho nên chỉ cần cắt đứt dây kéo là nó sẽ không phát nổ."
Lúc này tham mưu trưởng đề nghị: "Sư đoàn trưởng sư đoàn Ampla đề nghị trước tiên xây dựng đài quan sát pháo binh trên sườn dốc tiền tuyến, dẫn dắt pháo binh oanh kích."
"Vậy điểm đột phá kia cách chúng ta xa không?" Gilles hỏi.
Tham mưu trưởng: "Ngay tại đoạn nam chiến hào của chúng ta, bây giờ có thể bắt đầu xây dựng... Không đúng, ngày mai có thể bắt đầu xây dựng."
Hắn nói xong nhìn thời gian, lại đổi giọng: 'Hôm nay có thể bắt đầu xây dựng, sáng sớm hôm nay."
Gilles phất tay: "Cho hắn xây dựng."
Sáng sớm ngày 25 tháng 9 năm 914, Vương Trung ngáp dài đi vào hầm, trước tiên chào hỏi Popov trực ca đêm: "Xin chào. Tình hình thế nào?”
Popov: "Rất tốt, nửa đêm hôm qua còn có mìn nổ. Nhưng sáng nay đầu cầu báo cáo nói địch phát hiện thấy quân địch xuất hiện trên trận địa chúng ta từ bỏ."
Vương Trung đi tới trước cửa sổ quan sát, giả vờ cầm kính viễn vọng nhìn: "Quả thật là vậy."
Chuyển sang góc nhìn của địch, quân địch đã lấp đầy chiến hào.
Popov: "Tôi không ngờ mấy quả mìn giả này có thể trì hoãn địch lâu như vậy."
Vương Trung ừ một tiếng: "Như vậy thời gian bọn chúng đào tới lại phải lùi lại một ngày. Đúng rồi, tù binh đưa về Yekaterinburg chưa?"
Popov: "Đã nhét vào xe thùng chở đi rồi. Ngoài ra, thẩm phán viên đã thẩm vấn xong tên dịch mật mã của quân địch."
Vương Trung: "Han khai chưa?”
Popov: "Chưa, hắn được đưa vào phòng cấp cứu, vừa mới cấp cứu xong, Thẩm Phán Đình gửi điện báo tới mắng chuyện này, yêu cầu lập tức đưa người đến Yekaterinburg, để chuyên gia của tổng bộ Thẩm Phán Đình xử lý."
Vương Trung: "Vậy nhét cả hai vào xe lửa?" "Không, Yekaterinburg phái máy bay đến đón hắn, đã lên máy bay rồi." Popov nói xong, Pavlov liền đi vào hầm.
"Vậy tình hình thế nào?" Hắn hỏi.
Vương Trung lặp lại lời Popov vừa nói.
Pavlov cười lớn: "Tuyệt quá. Thật muốn xem biểu cảm của tướng lĩnh địch khi nhìn thấy thứ Vasili làm.”
Vương Trung: "Tôi cũng muốn, nhất định rất đặc sắc."
Hắn dừng một chút, nhìn bờ bên kia: "Tôi đoán bây giờ địch muốn điều pháo chống tăng lên rồi."
Trong tâm nhìn của Vương Trung, không có tổ pháo chống tăng nào được đánh dấu, vì thế hắn nói tiếp: "Chúng ta nên để không quân tìm xem bọn chúng ở đâu."
Pavlov: "Được, có lẽ quân Prosen quên ngụy trang rồi. Dù sao trong số vật tư cậu thu được hôm qua, căn bản không có lưới ngụy trang."
Đúng vậy, trước đó khi trinh sát trên không, không quân luôn cảm thấy quân Prosen sơ suất, quên ngụy trang, hôm qua xông lên, đến bộ chỉ huy lữ đoàn công binh của bọn chúng mới biết được quân địch căn bản không có lưới ngụy trang.
Cũng không biết là sau khi đánh đến mới phát hiện cơ sở hạ tang của Ant quá kém, không thể không điều chỉnh phương án tiếp tế, ưu tiên cấp sau này chuyển, hay là căn bản không nghĩ đến việc cần lưới ngụy trang.
Vương Trung tự mình cầm ống nghe điện thoại: "Kết nối không quân."
Hơn hai tiếng sau, Kharlamov gọi điện tới: 'Chúng tôi phát hiện ít nhất một tiểu đoàn pháo chống tăng, chúng tôi đã bắn phá bọn chúng, không biết tiêu diệt được bao nhiêu. Dù sao súng máy quét qua, ai cũng sẽ nằm xuống."
Vương Trung: "Chứng tỏ bọn chúng đều là quân nhân Prosen được huấn luyện bài bản."
Đương nhiên Kharlamov không nghe ra Vương Trung đang nói mỉa, đồng ý nói: "Đúng vậy, rất nhiêu tên đều nhìn ra phương hướng tấn công của chúng ta, biết nhanh chóng rời khỏi khu vực bắn phá.
"Chỉ dựa vào mắt thường của chúng tôi rất khó phán đoán hiệu quả công kích. Vì thế chúng tôi đang định gọi cho cậu, oanh tạc thêm lần nữa, không quân địch đã xuất hiện."
Vương Trung: 'Không sao, mọi người trở về an toàn là tốt rồi."
Kharlamov: "Tôi đã cho người mang bản đồ đánh dấu vị trí tiểu đoàn pháo chống tăng của quân địch đến rồi, chắc cũng sắp đến nơi. Ngoài ra, nếu cậu còn muốn cho đoàn tàu bọc thép xuất kích, tôi nói cho cậu biết là không được đâu, địch đã phá hỏng đường ray ở đoạn trận địa của bọn chúng."
Đối phương vừa dứt lời, một tên tham mưu dẫn theo một tên lính liên lạc đi vào: "Báo cáo, lính liên lạc của sân bay đến rồi."
Vương Trung: "Bản đồ đến rồi, Kharlamov. Tôi cúp máy đây."
"Được, chúc cậu đánh cho quân địch tan tác!"
'Sẽ mà."
Vương Trung đặt ống nghe xuống, nói với lính liên lạc: "Ban đồ." Tên lính liên lạc cũng không đáp lời, trực tiếp lấy bản đồ đưa cho Vương Trung.
Vương Trung nhìn bản đồ, đưa cho Pavlov: "Oanh tạc theo này."
Lúc Pavlov hạ lệnh cho pháo đoàn, Vasili nói: Hôm nay xem ra lại là một ngày nhàm chán. Giá mà lại có thể đột kích thêm lần nữa thì tốt rồi. Hay là chúng ta lại làm một lần nữa?"
Vương Trung: 'Không được, vừa rồi trinh sát trên không phát hiện quân địch đã phá hỏng đường ray. Không thể dùng xe bọc thép để đột kích nữa rồi."
Vasili chưa từ bỏ ý định: "Vậy chúng ta tổ chức thuần túy xe tăng đột kích? Dùng phà chở xe tăng qua...
Vương Trung: "Không được, trong nước ở bến phà bờ bên kia toàn là xe tăng của địch, phà không thể cập bờ, xuồng nhỏ thì không chở được xe tăng."
Vasili cau mày: "Vậy chúng ta cứ ngồi nhìn thế này?"
Vương Trung suy nghĩ một chút, nói: "Hay là, chúng ta phái người dùng loa phóng thanh hét sang bên đó, chế nhạo bọn chúng tiến công chậm như vậy, chờ bọn chúng đào tới thì trời mưa rồi, bọn chúng sẽ nửa bước khó đi."
Vasili: "Nghe hay đấy, bên hải quân chắc là có loa phóng thanh, tôi đi xem có lấy được không."
Vương Trung: "Đi đi. Nhớ cẩn thận, quân địch sẽ pháo kích bất cứ lúc nào."
Vasili trực tiếp xắn tay áo, khoe chiếc đồng hồ đeo tay: "Tôi có cái này! Lấy từ trên tay một tên địch đã chết! Bây giờ chiếc đồng hồ này sẽ tỏa sáng cho đế quốc AntI"
Vương Trung: "Tên này, tham ô! Còn dám lấy ra trước mặt chỉ huy!"
Popov: "Bình thường chúng tôi sẽ không chủ động xử lý binh lính lấy chiến lợi phẩm, nhưng cậu lấy ra trước mặt tôi, lại là chuyện khác. Chờ sau khi rời khỏi chiến trường, nhớ nhắc nhở tôi giam cậu một tháng."
Vasili kêu to: "Một tháng?”
Popov: "Phải."
Vasili khóc không ra nước mắt.
Popov nói tiếp: "Chủ yếu là để duy trì kỷ luật của quân đội, không thể để đến lúc đánh hạ trận địa của địch, mọi người lại đi tìm chiến lợi phẩm, đến lúc đó địch nhân cơ hội phản công, chúng ta lại mất trận địa.
Vasili ủ rũ, xoay người bỏ chạy.
Vương Trung: "Hôm qua tôi ngồi trên xe tăng, không có thời gian nhặt chiến lợi phẩm. Nếu không tôi muốn một chiếc kính viễn vọng do Prosen sản xuất."
Vừa dứt lời, pháo đoàn bắt đầu tấn công trận địa pháo chống tăng, tiếng đạn pháo bay vèo vèo trên đầu.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận