Phổ la chi chủ

Chương 100: Quy củ giang hồ có qua có lại

Lý Bạn Phong lại tìm thấy được mấy hạt dưa hấu ở trên các vũ khí khác:
“Chưởng quỹ Dư, tôi nói quả không sai, bọn họ đúng là đã bổ dưa hấu cả ngày trời.”
Dư Nam nhớ kĩ lại cảnh tượng lúc chiến đấu, cho dù là dùng súng bắn, hay là lấy dao chém, thì những tên của tiệm thuốc Cảnh gia đều sẽ chảy máu, nhưng nhất quyết không chịu ngã xuống.
Hơn nữa trong suốt cả quá trình, nàng không hề nghe thấy hộ vệ của Cảnh gia nói năng một câu gì, thậm chí còn không nghe được tiếng la hét của bọn chúng.
Không lẽ bọn chúng đều là dưa hấu?
Lẽ nào thứ máu mà chúng chảy ra, đều là nước dưa hấu hay sao?
Tại sao dưa dấu có thể mọc ở trong cơ thể của con người? Và tại sao lại còn có thể chiến đấu được?
Trương Thế Toàn, người quản lý kho lớn tuổi nhất ở trong cửa hàng vải, hút một điếu thuốc lá, suy đoán nói:
“Canh tu chịu khổ mà có thành tựu, tầng năm xưng hùng xưng bá, chúng ta e rằng đã gặp phải canh tu có thành tựu rồi!”
Canh tu?
Đối với đạo môn này, ngoài gian nan khổ cực ra, Lý Bạn Phong không còn một khái niệm nào khác.
“Thành tựu mà ông nói, là có ý gì?”
Lý Bạn Phong trực tiếp chất vấn.
Lão quản lý kho nói:
“Đây là một câu tục ngữ ở trên đường, canh tu gian khổ, có rất ít người chịu tu hành, nhưng nếu có thể kiên trì tu tới tầng năm, đều sẽ được coi là có thành tựu, tới lúc đó có thể trồng được đủ thứ kì lạ.
Giống như loại dưa hấu có thể dùng để chiến đấu này, tôi đã sống lâu như vậy, đến bây giờ cũng chưa từng gặp qua, tôi đoán đây là hạt giống do canh tu gieo ra!”
Dư Nam nghĩ một chút, hơi lắc đầu:
“Cảnh gia hắn là cái thá gì? Dựa vào đâu mà có thể mời được canh tu tầng năm? Vả lại tôi cũng chưa từng nghe nói Dược Vương Câu có canh tu tầng năm!”
Lão quản lý kho lại đặt điếu thuốc trên gạt tàn:
“Chưởng quỹ, canh tu sống khổ, chỉ cần đưa tiền là làm việc ngay, hắn cũng không phải trực tiếp ra mặt mà đánh, bán mấy quả dưa hấu mà thôi.
Hơn nữa, canh tu một khi không có đất, nhất định sẽ phải đi khai hoang, tân địa ở Dược Vương Câu nhiều, khó tránh khỏi sẽ có canh tu tới, bị Cảnh gia bắt gặp.”
Tân địa lại là cái gì nữa?
Lần nào cũng có thể nghe được chút thuật ngữ mới.
Lý Bạn Phong không nói xen vào, hắn không muốn cắt ngang dòng suy nghĩ của mọi người.
Tuy nhiên dòng suy nghĩ của mọi người đã dứt rồi, tu giả tầng năm là đối thủ mà Dư Nam không dám mơ tưởng tới, đặc biệt là gặp phải canh tu có thành tựu, không ai biết phải ứng phó như thế nào.
Dư Nam hướng mắt về phía Lý Bạn Phong.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn.
Lý Bạn Phong chớp chớp mắt:
“Nhìn tôi làm gì, tôi cũng chưa từng thấy qua canh tu.”
Lão quản lý kho hút một điếu thuốc lá, thở dài nói:
“Cao nhân nói ba phần, lưu lại bảy phần, phải dựa vào sự giác ngộ của bản thân.”
Mọi người nghe vậy, tiếp tục nhìn Lý Bạn Phong một cách tha thiết.
Lý Bạn Phong không nói gì cả.
Hắn nhìn ra được đối phương là dưa hấu, là mùi vị đặc biệt lưu lại ở trên vũ khí, còn về việc làm sao để đối phó với canh tu, Lý Bạn Phong không hề có một chút kinh nghiệm tương tự nào, cũng không có biện pháp đối phó thích hợp.
Nhưng đối phó với kẻ địch mạnh trong một thời gian ngắn thì không có cách nào để chiến thắng, Lý Bạn Phong là một người có kinh nghiệm, là một cô nhi lớn lên trong cô nhi viện, loại kẻ địch mạnh như vậy, hắn đã gặp qua quá nhiều.
“Ngoài thôn Bách Hương ra, các người còn có thể trú ẩn ở nơi nào khác nữa?”
Lý Bạn Phong đưa ra một đề xuất, đó là để bọn họ sơ tán ngay lập tức.
Dư Nam vừa mới ăn một trận thua, mang theo một đám thương binh, hoàn toàn không biết gì về cách đối phó với Cảnh Chí Uy, ở lại nơi này chả khác gì nạp mạng.
Gay go hơn nữa là cho đến tận bây giờ, nàng và Dư Gia Bang của mình vẫn còn đang trăn trở về quy củ giang hồ.
Chỉ dựa vào cách suy nghĩ và nhận thức của đám người này, gặp phải kẻ tàn nhẫn như Cảnh Chí Uy, không chạy đi thì chính là chờ chết.
“Chạy?”
Vương Tuyết Kiều, chị của Lão Bát đứng lên:
“Tới bước này rồi, chúng ta còn có nơi nào để chạy trốn? Ngay cả mặt mũi cũng không cần hay sao?
Lý Bạn Phong cảm thấy cách suy nghĩ của Dư Nam rất mâu thuẫn:
“Lúc đầu cô từ Nội Câu chạy tới thôn Bách Hương, dường như cũng không quan tâm tới thể diện như vậy.”
Dư Nam lắc đầu nói:
“Cái đó không giống nhau, lúc đó là để đề phòng bọn chúng đâm sau lưng, bây giờ thì bọn chúng minh đao minh thương đến đây.”
“Minh đao minh thương thì không thể phòng được nữa hay sao?”
Lý Bạn Phong vẫn không thể hiểu được.
“Ông chủ Lý, cậu không hiểu như thế nào là giang hồ.”
Vương Tuyết Kiều cười nhạt một tiếng:
“Minh đao minh thương của đối phương đã tới, cậu có thể chuẩn bị sớm trước khi họ đánh, nhưng nếu như đã chạy, lá cờ này của Dư gia liền coi như bị đạp xuống hoàn toàn!”
Lý Bạn Phong liếc nhìn thoáng qua mọi người:
“Nếu như các người đều chết ở đây, thì cờ của Dư gia không tính là đạp xuống hay sao?”
Vương Tuyết Kiều ưỡn “tâm hồn” đẫy đà của mình lên:
“Đương nhiên là không tính, chúng tôi đã dùng tính mạng này, dựng lá cờ của Dư gia lên!”
Lý Bạn Phong nói:
“Nếu như Cảnh Chí Uy cắm lá cờ của Dư gia xuống mặt đất, sau đó đái lên, thì các người có thể làm được gì?
Vương Tuyết Kiều tức giận nói:
“Hắn dám?”
“Hắn dám như vậy, các người sẽ làm được gì? Chết đã chết rồi, các người còn có thể đội mồ sống dậy đánh hắn hay sao?”
Lý Bạn Phong tiếp tục liếc nhìn mọi người.
Đạo lý ở trên đời này rất đơn giản, nhưng luôn có người nghe không hiểu.
Vương Tuyết Kiều cúi đầu nhỏ giọng nói:
“Giang hồ chính là thứ quy củ này…”
“Người chết còn có thể giảng quy củ với hắn sao?”
Lý Bạn Phong lại hỏi, Vương Tuyết Kiều không phục, mọi người cũng không phục, nhưng không ai có thể đáp trả được.
Lão quản lý kho gõ điếu thuốc xuống gạt tàn, nhìn về phía Dư Nam.
Lão nghe hiểu được hết những gì mà Lý Bạn Phong nói, hiểu được những đạo lý trong đó:
“Chưởng quỹ, chúng ta đi thôi, đi tới tân địa là núi Giang Nguyệt ẩn náu một thời gian rồi lại nói tiếp.”
Dư Nam nghe thấy rồi gật đầu nhẹ, những người còn lại cũng không nói nhiều nữa.
Mọi người trở về thu dọn hành lý, Dư Nam hỏi Lý Bạn Phong:
“Thất gia, hãy đi cùng với chúng tôi, ở nơi tân địa đó tuy là có chút cực khổ, nhưng Cảnh Chí Uy sẽ không dám đuổi theo tới đó.”
“Rốt cuộc tân địa là cái gì?”
Không hiểu liền hỏi, Lý Bạn Phong cũng không ngại tỏ ra rụt rè.
Dư Nam cũng đã quen rồi, nàng không biết rằng Lý Bạn Phong không hiểu thật, hay là cố ý thăm dò:
“Tân địa, chính là vùng đất mới xuất hiện, Dược Vương Câu mỗi năm đều sẽ có ba hoặc năm vùng đất mới ra đời, mỗi nơi đều có hai hoặc ba thôn làng to như vậy.”
Mỗi năm đều có vùng đất mới xuất hiện?
Lý Bạn Phong lắc đầu, hắn vẫn không thể hiểu được.
Dư Nam tiếp tục giải thích:
“Giống như hai ngọn núi ban đầu ở cạnh nhau, trải qua được một năm, hai ngọn núi đột nhiên tách xa nhau, thêm ở giữa xuất hiện một dải đất trống, đó chính là tân địa.
Đa phần tân địa đều là đất bằng phẳng, nhưng cũng có ngoại lệ, có nơi là đồi núi, nơi thì có khe sâu, nơi thì là vũng bùn, còn có nơi là một hồ nước.”
Lý Bạn Phong trợn mắt:
“Dược Vương Câu, bản thân nó có thể tự sinh ra đất đai sao?”
Dư Nam gật đầu:
“Không chỉ Dược Vương Câu, các nơi khác cũng có, mỗi năm đều có.”
Lý Bạn Phong lôi chiếc ghế ra ngồi, nuốt nước bọt, trấn an bản thân đã bị kiến thức mới đập vào mặt một lần nữa.
Dư Nam nhắc nhở một câu:
“Thất gia, thu dọn lại đồ đạc trước, đã đến lúc chúng ta khởi hành rồi.”
“Không cần phải gấp.”
Lý Bạn Phong vẫy vẫy tay:
“Các người đi trước đi, gọi Tiểu Bàn đến, tôi vẫn còn một chút việc ở đây.”
Hai giờ sáng, Dư Nam đưa mọi người rời khỏi thôn Bách Hương.
Đợi tới ba giờ rưỡi, Cảnh Chí Uy mang theo hàng trăm người đến xông vào nhà của Dư Nam.
Đám người này phân thành hai đội, một đội là người sống, một bộ phận đứng phía sau Cảnh Chí Uy, gào thét ầm ĩ, vẻ mặt hung dữ, một bộ phận khác ở bên ngoài nhà, bao vây kín mít xung quanh.
Một đội khác rất yên lặng, bọn chúng không nói gì, biểu cảm thẫn thờ, chính là “Người dưa hấu” mà Cảnh Chí Uy tận tay mua được từ canh tu.
Trong tay những người dưa hấu này cũng cầm theo đao và búa rìu, nhưng hiện tại, chức năng của bọn chúng chỉ giới hạn ở việc đi bộ.
Một tên đầy tớ cầm theo túi vải, lấy ra một hạt nhỏ màu nâu, nhét vào trong miệng của người dưa hấu.
Hạt nhỏ này mang theo một mùi tanh gay mũi, đó là phân cho người dưa hấu.
Ăn phân xong rồi, người dưa hấu này giơ đao lên, chuẩn bị tốt cho việc chiến đấu.
Không lâu sau, hơn hai mươi người dưa hấu đều đã được ăn phân.
Hai tên đầy tớ cắt mười mấy miếng dưa hấu cũng đem qua.
Những quả dưa dấu này rất đặc biệt, mùi vị rất ngọt, rất tanh, quả dưa hấu thông thường dường như không giống như vậy.
Cảnh Chí Uy lấy lên hai miếng dưa hấu, sau đó nhấm nháp nó.
Một lúc sau, sắc mặt của y đỏ bừng, mồ hôi đổ khắp người.
Cổ Toàn Sinh cùng với một đám đầy tớ cũng đang ăn dưa hấu.
Lý Bạn Phong trốn ở trong phòng, men theo vết nứt ở cửa sổ nhìn thấy rất rõ.
Bọn hắn ăn dưa hấu để làm gì?
Lý Bạn Phong không hiểu.
Nhưng hắn ngay lập tức cũng hiểu ra.
Người dưa hấu không có nhiều linh trí tới như vậy, Cảnh Chí Uy ra lệnh rời đi, bọn chúng cùng với Cảnh Chí Uy lập tức rời đi, y hạ lệnh giết, đối với bọn chúng mà nói, chỉ cần nhìn thấy người là lập tức giết.
Nhưng mà người dưa hấu chỉ giết người, không làm hại tới dưa hấu, Cảnh Chí Uy và thuộc hạ của y đã ăn dưa hấu, mùi vị của dưa hấu tỏa ra từ trong ra ngoài, người dưa hấu sẽ không làm hại bọn hắn, hơn nữa còn nghe theo sự sai bảo của họ.
Đây là cách người dưa hấu phân biệt bạn và thù.
Lý Bạn Phong tận dụng lợi thế trạch tu, lặng lẽ nhảy vào sân sau, trốn trong nhà củi.
Một người đàn ông đẩy cửa bước vào trong nhà củi, Lý Bạn Phong hếch mũi lên ngửi, ngửi thấy được một mùi riêng biệt trên dưa hấu.
Đây là một người dưa hấu.
Sân trước sân sau đều là người dưa hấu.
Chuyện đi trước dò mìn, đều để cho người dưa hấu làm.
Nếu như Dư Nam không đi, cho dù nàng ấy có thực hiện bao nhiêu cuộc mai phục đi nữa, sau cùng cũng chỉ có thể một sống một còn với đám người dưa hấu, tại chỗ Cảnh Chí Uy, ngay cả một cọng lông chân nàng cũng không thể đụng tới được.
Đợi bên của Dư Nam đi bán muối tập thể, Cảnh Chí Uy hạ lệnh cho người ở bên ngoài giăng lưới, nhóm người Dư Nam đừng nghĩ tới việc rời đi.
Cảnh Chí Uy muốn đuổi cùng diệt tận.
Y không thể bỏ qua cho Dư Nam, cũng không thể bỏ qua cho Lý Bạn Phong, đây là điều duy nhất mà Dư Nam nói đúng.
Đây chính là nguyên nhân Lý Bạn Phong ở lại.
Dư Nam bị Cảnh Chí Uy đánh bại rồi, cũng sắp tới lượt Lý Bạn Phong.
Lý Bạn Phong nên làm thế nào đây?
Đạo lý rất đơn giản, đánh được thì đánh, còn không đánh được thì chạy.
Lý Bạn Phong đánh được Cảnh Chí Uy hay sao?
Trước đó đã không đánh lại, bây giờ thì càng khó nói.
Lý Bạn Phong đã nhìn thấy được đặc điểm của người dưa hấu, biết được thủ đoạn của Cảnh Chí Uy.
Hắn đã có cơ hội đánh thắng, mấu chốt là phải đánh như thế nào.
Mỗi ngày ăn một quả dưa hấu, sau đó ngày ngày đề phòng Cảnh Chí Uy?
Không hiệu quả.
Nguyên nhân có ba lý do.
Thứ nhất, Lý Bạn Phong không xác định được thứ mà Cảnh Chí Uy ăn có phải là loại dưa hấu bình thường hay không.
Thứ hai, Lý Bạn Phong không biết lúc nào thì Cảnh Chí Uy sẽ ra tay, hắn không thể ăn dưa hấu mọi lúc được.
Thứ ba, Cảnh Chí Uy quen biết canh tu tầng năm, nếu như ngày mai lại thay bằng một người cà rốt, Lý Bạn Phong nên xử trí như thế nào?
Cho nên chỉ dựa vào việc ăn dưa hấu, căn bản không thể giải quyết được vấn đề.
Trực tiếp đánh nhau tại đây với Cảnh Chí Uy?
E rằng là rất khó, sự chuẩn bị của Cảnh Chí Uy là vô cùng đầy đủ, chỉ dựa vào hắn thì không thể, tỷ lệ thắng là rất thấp.
Việc trên giang hồ còn phải dùng tới quy củ giang hồ để giải quyết.
Quy củ giang hồ coi trọng việc có qua có lại.
Mình sẽ đến nhà y làm khách trước, tuy không mời mà đến, nhưng đây cũng là đã tới rồi.
Sau đó mình đưa y một địa điểm tốt, tuy rằng một đi không trở lại, nhưng cũng là đã qua rồi.
Đây không phải là có qua có lại hay sao?
Đây không đúng là quy củ giang hồ sao?
Về phần minh thương ám tiễn hay quy củ các thứ gì đó, Lý Bạn Phong tạm thời không hiểu.
Người dưa hấu bước vào nhà củi nhìn thấy Lý Bạn Phong, liền giơ đao lên chém.
Lý Bạn Phong cầm cái xẻng lên, chém ra một lỗ tại bụng của người dưa hấu, hắn đặt tay vào vết thương của nó, lấy ra một nắm cùi dưa hấu.
Không sai, đó chính là cùi dưa hấu, đỏ và tươi, còn có cả hạt dưa hấu.
Người dưa hấu không biết đau, vung đao tiếp tục chém.
Lý Bạn Phong bôi cùi dưa hấu lên mặt, trên mặt tỏa ra hương vị dưa hấu.
Người dưa hấu vung đao chém tiếp.
Không tác dụng.
Thực sự không có tác dụng, vào lúc ban ngày, Dư Nam đưa người đánh nhau với người dưa hấu, trên thân cũng thấm không ít nước dưa hấu, người dưa hấu không nương tay với bọn họ.
Bôi lên mặt không có tác dụng gì cả, bắt buộc phải ăn cùi dưa hấu, hương dưa hấu bắt buộc phải tỏa khắp từ trong ra ngoài.
May mà người dưa hấu này có thể vác được, nhưng không phải là có thể đánh được, dựa vào thân thủ của Lý Bạn Phong thì cũng đủ để đọ sức với nó.
Giữa lúc chiến đấu, Lý Bạn Phong lại móc ra một nắm cùi dưa hấu nuốt vào trong bụng.
Dưa hấu này rất ngọt, nhưng cũng rất chát, Lý Bạn Phong miễn cưỡng nuốt vào.
Người dưa hấu vẫn tiếp tục vung đao chém, Lý Bạn Phong giật mình, dưa hấu đã ăn rồi, tại sao vẫn không có tác dụng?
Hay là do ăn không đủ nhiều?
Lý Bạn Phong né tránh đao của người dưa hấu, lại móc lấy một nắm to cùi dưa hấu từ vết thương của nó, nhét vào trong miệng.
Thực sự quá khó ăn, sao lại chát tới như vậy, Lý Bạn Phong đổ mồ hôi vì quá chát.
Người dưa hấu đưa mũi ra, ngửi thấy được mùi dưa hấu trên người của Lý Bạn Phong, hương dưa hấu từ trong ra ngoài, vung đao chém không khí, không cử động nữa rồi.
“Người dưa hấu” không làm hại tới dưa hấu.
Lý Bạn Phong mở phòng bên cạnh, với tay nhét chìa khóa thật sâu vào trong bụng người dưa hấu, nhét rất sâu.
Lý Bạn Phong biến mất, người dưa hấu nhấc đao lên, lặng lẽ rời khỏi nhà củi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận