Phổ la chi chủ
Chương 231: Cái đinh
"Anh biết Lục Tiểu Lan?"
"Quen biết, coi như là người quen."
Lý Bạn Phong cầm chén rượu lên nói:
"Thân thiết cỡ nào?"
Mã Ngũ không biết nên hình dung ra sao:
"Nếu tính cả lần gần nhất, cô ta hẳn là vị hôn thê của tôi."
Khụ! Khụ! Khụ!
Lý Bạn Phong lại sặc một ngụm.
Vị hôn thê?
Sao đến giờ hắn chưa từng nghe Mã Ngũ nói qua?
Thật ra lúc này không thể trách Mã Ngũ, y cũng không phải cố ý giấu giếm.
Đây là do tính tình của hai người dẫn đến, chuyện đối phương không muốn nói, bọn họ cũng không truy hỏi lẫn nhau.
Nhưng logic này hoàn toàn không thể nói thông. Lý Bạn Phong hỏi:
"Lục Tiểu Lan là vị hôn thê của anh, vậy Hà Gia Khánh kia là gì? Đừng nói hắn là vị hôn phu của anh luôn đấy."
Mã Ngũ cũng sặc một cái:
"Vị hôn phu gì chứ, tôi còn kẹp giữa bọn họ là sao? Bên này... Có chuyện khác."
Lý Bạn Phong rất tò mò, nhưng sự ăn ý giữa hắn và Mã Ngũ không thay đổi:
"Nếu anh không muốn nói thì thôi."
"Tôi thật sự không muốn nói, nhưng việc này có liên quan rất lớn, nhất định phải nói cho anh biết, Lục Tiểu Lan nhỏ hơn tôi hai tuổi, năm ấy cô ta mười ba tuổi đã đính hôn với tôi."
Hôn ước giữa các hào môn ở Phổ La Châu là chuyện rất thường gặp, nhưng trong hôn ước cũng phải chú ý môn đăng hộ đối. Lục Tiểu Lan và Mã Ngũ có môn đăng hộ đối không? Không. Cô ta và Mã Ngũ cũng như Hà Gia Khánh đều không môn đăng hộ đối. Sở dĩ về sau có thể leo lên được Hà Gia Khánh, là bởi vì thế lực Lục gia quật khởi. Lý Bạn Phong hỏi:
"Tôi nhớ anh là con vợ cả, Lục Tiểu Lan là con vợ lẽ mà?"
Vấn đề này để Mã Ngũ trả lời như thế nào? "Tôi là người không được chào đón nhất trong nhà..."
Mã Ngũ rất xấu hổ, nói tiếp:
"Đến năm cô ta mười lăm tuổi, gần như là bàn chuyện cưới xin, tôi từng ở chung với cô ta một khoảng thời gian, vì chuyện này, Lục gia và Mã gia suýt nữa trở mặt."
"Vì sao lại trở mặt?"
"Tôi và Lục Tiểu Lan không cùng loại người, mỗi lần gặp mặt, không thể nói được ba câu đã muốn cãi nhau. Tôi thực sự không thể nhịn được nữa, muốn hủy hôn, cô ta nói tôi làm nhục cô ta, xém nữa đã giết tôi."
Lý Bạn Phong vừa cắn hạt dưa, vừa hỏi:
"Anh làm nhục cô ta như thế nào?"
Mã Ngũ lại có chút xấu hổ:
"Trẻ tuổi mà, chính là trong chăn..."
Lý Bạn Phong gật đầu lia lịa:
"Không nói được ba câu đã muốn cãi nhau, không làm chậm trễ chuyện hai người ngủ với nhau."
Mã Ngũ thở dài:
"Phải nói lúc ấy thật sự trẻ tuổi, nếu đổi lại là hiện tại, tôi tuyệt đối sẽ không đụng vào Lục Tiểu Lan dù chỉ một chút, cô ta khi đó chính là khuy tu tầng ba, tôi vẫn chỉ là dê trắng non, suýt chút nữa tôi đã chết trong tay cô ta rồi. Về sau chuyện bị xé to, quan hệ giữa hai nhà cũng căng thẳng, mãi đến khi Lục Tiểu Lan đi ngoại châu du học, chuyện này mới chậm rãi lắng xuống."
Trước khi Lục Tiểu Lan đi Việt Châu, đã là khuy tu tầng ba? "Trước khi cô ta đi Việt Châu thì bao nhiêu tuổi?"
"Mười sáu."
"Mười sáu tuổi sao lại có tu vi tầng ba?"
Mã Ngũ nhấp một ngụm rượu nói:
"Chuyện này người bình thường không biết được, Lục Tiểu Lan khác với các cậu ấm cô chiêu khác, cô ta sinh ra đã không phải là vì muốn làm tiểu thư cành vàng lá ngọc, cô ta là vì muốn làm sát thủ. Chưa đến mười tuổi, cô ta đã nhập môn, chỉ cần thân thể chịu đựng được, cô ta sẽ không ngừng cắn đan dược, luyện võ nghệ, vì thế phải chịu rất nhiều khổ sở. Đây không phải là tôi đoán mò, đây là chính miệng Lục Tiểu Lan kể cho tôi biết. Lúc đó tuy rằng tôi còn chưa phải hoan tu, nhưng vẫn có thiên phú, dưới tình huống đó, cô ta tuyệt đối sẽ không nói dối. Tôi đã nhìn thấy vết sẹo trên người cô ta, nhìn thấy vết chai trên tay cô ta, còn nhìn thấy dấu vết bị đánh trên quả đào cô ta."
"Anh nhìn thấy nhiều như vậy..."
Lý Bạn Phong hối hận! Lúc trước Hà Gia Khánh đã cướp ảnh đi mất, nhiều chi tiết như vậy, Lý Bạn Phong đều không để ý. "Lão Ngũ, vì sao anh đến tuổi đó rồi mà vẫn còn là dê trắng non?"
Câu này bảo y trả lời như thế nào? Là con cháu hào môn, Mã Ngũ nhập môn quả thật quá muộn. "Bởi vì tôi là người bất cần đời nhất trong nhà..."
Mã Ngũ đỏ mặt, nói tiếp:
"Lục Tiểu Lan là người tàn nhẫn được mẹ cô ta huấn luyện, bất cứ lúc nào cũng không thể lơ là người này. Bây giờ cô ta đến bên cạnh địa bàn của chúng ta khai hoang, tôi đoán chắc tám phần là nhắm vào anh."
Lý Bạn Phong lắc đầu nói:
"Chưa chắc, biết đâu là vì anh phụ tình cô ta, nên cô ta đến trả thù thì sao?"
Mã Ngũ lại uống một ngụm rượu:
"Dù là vì ai, anh định xử lý cô ta thế nào?"
"Anh nói thử xem?"
Mã Ngũ hạ giọng nói:
"Tôi định tìm cơ hội giết cô ta."
Lý Bạn Phong cười:
"Bây giờ tôi muốn giết luôn đây."
Nói là làm, Lý Bạn Phong đè thấp vành mũ, vừa định đứng dậy, đã bị Mã Ngũ ngăn cản:
"Lão Thất, việc này anh không thể ra tay, để tôi đi."
"Sợ cái gì? Tôi khỏi rồi."
Lý Bạn Phong rất muốn đi, hắn và Lục Tiểu Lan có thù rất sâu, hắn vừa đến Dược Vương Câu, suýt chút nữa đã chết trong tay Lục Tiểu Lan. "Tôi biết anh đã khỏi, nhưng tôi đã lộ diện trước mặt Lục Tiểu Lan, cô ta biết tôi ở đây, nhưng chưa chắc đã biết anh ở đây, chỉ vì điều này, anh cũng không nên ra tay. Hơn nữa cho dù cô ta biết tôi ở đây, cũng không thể làm gì tôi, thân phận của tôi ai cũng biết, chỉ là một đứa con bị Mã gia vứt bỏ. Anh thì khác, thân phận của anh không thể để Lục gia biết, không thể để cho Lục Tiểu Lan lừa anh ra, cho nên việc này không thể để anh ra tay, nhất định phải để tôi đi làm."
Bất kể là lúc nào, Mã Ngũ cũng có thể đứng ở lập trường của Lý Bạn Phong mà suy xét vấn đề, y đúng là một người anh em tốt. Nhưng Mã Ngũ có thể giết Lục Tiểu Lan không? Trước khi lên đại học, Lục Tiểu Lan đã là khuy tu tầng ba, mà nay nghe nói cô ta đã là khuy tu tầng bốn, dựa vào Mã Ngũ chỉ mới là hoan tu tầng hai, chắc chắn không phải đối thủ của cô ta. Không thể đơn thương độc mã giết Lục Tiểu Lan, Mã Ngũ nên làm như thế nào? "Chắc anh không phải muốn nói, anh định dẫn Thoa Nga phu nhân đi giết Lục Tiểu Lan đấy chứ?"
Cảnh tượng đó chắc hoành tráng lắm. Mã Ngũ lắc đầu nói:
"Đám người Yến Tử quá phô trương, tôi định dẫn A Cầm đi."
"A Cầm là ai?"
Mã Ngũ dẫn Lý Bạn Phong đến phòng của A Cầm. A Cầm đang ở trong phòng đàn dương cầm. Nhìn qua có vẻ là một người phụ nữ chừng hai bảy hai tám tuổi. Thật sự là phụ nữ sao? Mắt to, lông mày nhỏ, sống mũi cao, trông khá xinh đẹp. Trên hai bên thái dương có hai sợi râu, nhưng không làm ảnh hưởng đến vẻ đẹp tổng thể. Nửa thân dưới hơi cường tráng một chút, nhưng bù lại có đôi chân dài. Đôi chân này rất đẹp, mỗi tội hơi gầy một chút. Lý Bạn Phong hỏi Mã Ngũ:
"Đây là con dế hả?"
Vừa nghe thấy hai chữ "con dế", A Cầm lập tức không vui, trừng mắt nhìn Lý Bạn Phong nói:
"Ngũ Lang, đây là ai?"
Mã Ngũ nhắc nhở Lý Bạn Phong chú ý cách nói chuyện:
"A Cầm là tiền bối, là thể tu tầng sáu chính tông, người ta từng tu hành ở Tam Đầu Xá."
Thể tu? Là người biến thành dế, hay là dế biến thành người? Lý Bạn Phong hạ giọng hỏi:
"Nguyên hình của cô ấy là gì?"
Mã Ngũ không lên tiếng. Câu hỏi này khó trả lời. A Cầm đứng dậy cao khoảng một mét sáu, thoạt nhìn rất giống người, nhưng nguyên hình của nàng đúng là dế. Mã Ngũ lại nhắc nhở Lý Bạn Phong một câu:
"Thân phận của tiền bối A Cầm không tầm thường, cô ấy là sư phụ của Ôn Hồng Yến."
Ôn Hồng Yến? Đại chi quải của Sở Nhị? Trong ấn tượng của Lý Bạn Phong, Ôn Hồng Yến đã ngoài bốn mươi, vậy vị tiền bối này bao nhiêu tuổi rồi? Vậy mà cũng xuống tay được? Sau này Ôn Hồng Yến phải gọi Mã Ngũ là gì? Lão Ngũ à, nghiệp chướng nặng nề. Mã Ngũ kể lại mọi chuyện cho A Cầm. A Cầm đong đưa sợi râu, thản nhiên nói:
"Khi nào hành động?"
"Càng sớm càng tốt."
A Cầm lập tức đứng dậy, không chuẩn bị gì. "Ngũ Lang, chút nữa cậu chỉ cho tôi biết người phụ nữ đó là ai, không cần cậu ra tay, mọi chuyện cứ để tôi lo."
Mã Ngũ có chút không yên tâm:
"Hay là tôi dẫn cả Tả Vũ Cương đi cùng?"
"Không cần, lúc nào hắn cũng nhìn chằm chằm vào tôi, tôi thấy ghê tởm."
Tả Vũ Cương để ý A Cầm rồi? Hắn ta là một trong những đại chi quải nổi tiếng nhất thành Lục Thủy, vậy mà lại đi thích một con dế? Chủ nào chi quải nấy. Chuyện này mà truyền ra ngoài thì chắc chắn sẽ lên trang nhất. Mã Ngũ đi theo A Cầm, đến khu vực khai hoang, y không nhìn thấy Lục Tiểu Lan, cũng không nhìn thấy người khai hoang nào khác. Nhưng y nhìn thấy mặt đất sáng lên. Thu Lạc Diệp hưởng ứng rồi? Hưởng ứng nhanh quá vậy! "Cũng không sao."
Mã Ngũ nghiến răng nói:
"Ngày mai đợi bọn họ khai hoang, chúng ta sẽ ra tay, tuyệt đối không thể để bọn họ khai hoang thành công mảnh đất này."
A Cầm lắc đầu nói:
"Ngũ Lang, trước khi khai hoang, tôi muốn làm gì cũng được, sau khi khai hoang thành công, cũng có thể tìm cơ hội ra tay, nhưng lúc bọn họ đang khai hoang, tôi không thể làm càn được, tôi và Thu Lạc Diệp từng có giao ước."
"Giao ước gì?"
"Coi như tôi là thuộc hạ của Thu Lạc Diệp, có người khai hoang trên đất của ông ta, tôi có thể đến khảo hạch, nhưng phải được ông ta cho phép, nếu không, tôi không được phép tự ý vào khu vực đó."
Trường hợp của A Cầm cũng giống lợn rừng và du diên nữ, bọn chúng có thể đến khảo hạch Lý Bạn Phong và Mã Ngũ, nhưng điều kiện tiên quyết là phải được Thủy Dũng Tuyền cho phép. Liệu A Cầm có thể đến khảo hạch Lục Tiểu Lan hay không? Rất có thể Thu Lạc Diệp sẽ không đồng ý. Khảo hạch khai hoang, là khảo hạch xem người đó có đủ năng lực gánh vác mảnh đất hay không, một dặm đất vốn không phải là mảnh đất to lớn gì, Thu Lạc Diệp sẽ không cho phép một tu giả tầng sáu đến khảo hạch người khai hoang, như vậy không phù hợp với quy củ khai hoang. A Cầm không thể đi, nhưng Mã Ngũ còn có cách khác:
"Ngày mai tôi sẽ bảo Yến Tử đến, cô ấy là quái lang thang, không cần phải tuân thủ quy củ khai hoang."
A Cầm không yên tâm:
"Yến Tử còn nhỏ, nha đầu đó còn phải rèn luyện nhiều, việc này giao cho nó tôi sợ không ổn."
Mã Ngũ ngạc nhiên:
"Còn nhỏ? Rèn luyện? A Cầm, cô đang nói Yến Tử nào vậy?"
"Ôn Hồng Yến đó, đệ tử của tôi, lúc học nghệ với tôi, con bé đó bị tôi đánh không ít, trên quả đào toàn là vết roi, hôm nào tôi nói nó cho cậu xem."
Mã Ngũ cười:
"Tôi đang nói Yến Tử nhà tôi, không phải nói đến chi quải của Sở Nhị."
A Cầm cụt hứng:
"Sao cậu lại nhắc đến con tiện nhân không biết xấu hổ đó?"
Mã Ngũ vội vàng ôm A Cầm dỗ dành:
"Chúng ta đều là người một nhà, nên hòa thuận với nhau."
A Cầm hất vai:
"Tôi không thể nào hòa thuận với ả."
"Được rồi A Cầm, đừng so đo nữa, tôi về nghe cô đàn."
"Ngũ Lang, việc này tôi không giúp được gì cho cậu, cậu không được giận tôi đâu."
"Tôi không giận, nhưng cô phải đền bù cho tôi đó."
"Vậy cậu cũng phải yêu thương tôi một chút."
Hôm sau, khai hoang bắt đầu. Mã Ngũ dẫn Yến Tử và A Cầm đến mảnh đất. Lục Tiểu Lan chưa chắc đã đến, bởi vì chủ nhân của mảnh đất có thể thuê người khác khai hoang. Mã Ngũ cũng đã chuẩn bị cho việc này, nếu Lục Tiểu Lan tự mình đến khai hoang thì để Yến Tử đuổi cô ta đi, A Cầm sẽ nhân cơ hội giết chết cô ta. Nếu Lục Tiểu Lan không đến, vậy sẽ để Yến Tử phá hỏng việc khai hoang. Đi dọc đường, A Cầm và Yến Tử cãi nhau suốt. "Tiểu lang ca, cần gì phải dẫn theo con dế này? Chuyện nhỏ này, tôi xử lý một mình là được rồi."
A Cầm hừ lạnh:
"Chẳng phải là sợ cô ngu, không làm được việc gì nên mới phải dẫn tôi theo sao."
"Con mụ già kia, bà nói ai ngu? Có tin tôi chặt chân bà không hả?"
"Cô thử động vào tôi xem, xem tôi bẻ răng cô trước."
Mã Ngũ cười gượng:
"Làm chính sự trước đã, làm chính sự."
Đến gần khu vực khai hoang, có mấy người đang ngồi bên đống lửa ăn uống, Mã Ngũ không thấy Lục Tiểu Lan đâu. Y phân phó:
"Yến Tử, đuổi bọn họ đi."
Chuyện khai hoang này nhất định phải phá, nếu để cho Lục Tiểu Lan khai hoang thành công mảnh đất trước cửa nhà, cô ta sẽ ngày ngày theo dõi bọn họ, lúc gặp chuyện lại chạy đến đó trốn, như vậy chẳng khác nào ghim một cái đinh vào tim Lý Bạn Phong và Mã Ngũ. Yến Tử liếc xéo A Cầm:
"Mụ già, lần này không đến lượt bà ra tay đâu."
A Cầm đong đưa râu, không nói gì. Yến Tử uốn éo thân thể chui vào mảnh đất, hù dọa đám người khai hoang sợ đến mức run rẩy. Yến Tử mỉm cười, đi đến trước mặt bọn họ, dùng râu hất văng một người:
"Đám tiểu tử các cậu trông rất tuấn tú, nếu không phải bổn cô nương là danh hoa đã có chủ, thật sự rất muốn chơi đùa với các cậu. Tranh thủ lúc tâm trạng bổn cô nương đang tốt, các cậu mau cút đi, chậm chân là mất mạng đó."
Đám người khai hoang vội vàng chạy tán loạn, Yến Tử quay về bên cạnh Mã Ngũ, nũng nịu cọ xát vào người y. A Cầm cúi đầu không nói, Mã Ngũ nhìn chằm chằm mảnh đất, khẽ cười. Lục Tiểu Lan, tôi không tin cô không lộ diện. Chỉ cần cô dám lộ diện, tôi sẽ lấy mạng cô. Tối hôm đó, Thủy Dũng Tuyền tìm đến:
"Mã Ngũ huynh đệ, ta nghe nói cậu dẫn theo một con Thoa Nga đến đuổi người khai hoang đi?"
Mã Ngũ không thừa nhận, cũng không phủ nhận:
"Ông chủ Thủy, Thoa Nga không cần phải tuân thủ quy củ khai hoang, cho dù chuyện này có liên quan đến tôi hay không, Thoa Nga phá hỏng việc khai hoang cũng đâu có gì sai?"
Thủy Dũng Tuyền nhấp một ngụm trà:
"Nói thì nói vậy, nhưng vấn đề không phải như vậy."
Lý Bạn Phong ở bên cạnh lên tiếng:
"Vậy ông nói xem, rốt cuộc là như thế nào?"
Thủy Dũng Tuyền nói:
"Ta phải rất vất vả mới thương lượng được với Thu Lạc Diệp, sau này sẽ không đánh nhau nữa, trên đất của hắn từ trước đến nay chưa từng có ai khai hoang thành công, vậy mà bây giờ cuối cùng cũng có người đến khai hoang, các cậu lại đi phá, chẳng phải là ép hắn trở mặt hay sao? Ta nói rõ ràng cho hai vị biết, nếu như Thu Lạc Diệp trở mặt, chắc chắn sẽ còn đánh tới, nếu hắn đánh tới, người đầu tiên gặp họa chính là hai vị, hai vị huynh đệ, đã nói rồi, hai vị tự cân nhắc."
Thủy Dũng Tuyền vừa đi không lâu, Tiểu Xuyên chạy tới đưa tin:
"Lại có người khai hoang, còn ở địa bàn của Thu Lạc Diệp."
Bạn cần đăng nhập để bình luận