Phổ la chi chủ

Chương 95: Viết một tờ giấy nợ

Dùng pháp bảo còn phải bỏ tiền vốn ra ư?
Ý nghĩa của tiền vốn, tức là phải trả một cái giá nào đó?
Mọi pháp bảo đều có một cái giá sao?
Vậy cái giá phải trả của hoa sen đồng là gì?
Lý Bạn Phong còn muốn nói chuyện thêm một chút, nhưng máy hát không đáp lại nữa, nàng mệt rồi.
Chuyện này cũng không phải là một vấn đề quan trọng, chỉ là bị trang điểm cho thôi mà.
Điều quan trọng là mình đã có thêm một tầng tu vi của trạch tu, không những thực lực tăng lên đáng kể, mà trong thời gian ngắn cũng không cần phải lo lắng về vấn đề trạch tu bị áp chế bởi lữ tu nữa.
Tâm trạng của Lý Bạn Phong rất tốt, không quấy rầy nương tử nghỉ ngơi nữa, hắn còn phải đi thăm Tần Tiểu Bàn.
Ra khỏi Tùy Thân Cư, Lý Bạn Phong trước tiên tới bên bờ sông, dưới ánh nhìn của một nhóm phụ nữ đang giặt đồ, rửa sạch lớp trang điểm trên mặt mình.
Nhóm phụ nữ bàn tán xôn xao:
"Người này là nam hay nữ, sao lại trang điểm như vậy?"
"Chẳng lẽ là thỏ ở hẻm Tổ Ong?"
"Nhìn quả đào của hẳn cong vút như vậy, chắc chắn là từ hẻm Tổ Ong ra rồi!"
Ở hẻm Tổ Ong, có nhà chứa trai bao.
Thỏ ở đây, là ám chỉ các trai bao.
Lý Bạn Phong lười giải thích với những con người nông cạn này, hắn đi thẳng đến tiệm vải của Dư gia cách đó nửa con phố, chưa kịp đến nơi, hắn đã bị một chiếc xe ngựa chặn lại.
Người đánh xe hỏi:
"Tiên sinh, ngài gọi xe?"
Lý Bạn Phong giật mình:
"Tôi không gọi xe."
Người đánh xe không quan tâm đến câu trả lời của Lý Bạn Phong, tự nói với bản thân:
"Tới địa điểm mà ngài nói, tiền xe là hai mươi."
Lý Bạn Phong không hiểu.
Tôi không đi xe, anh bảo tôi trả tiền xe như thế nào?
Người đánh xe không quan tâm đến suy nghĩ của Lý Bạn Phong, vén rèm cửa xe lên:
"Mời ngài lên xe."
Lý Bạn Phong ngẩng đầu nhìn lên, thấy trong xe có người.
Người đó mặc âu phục đen, đội mũ dạ đen có vành, vành mũ che rất thấp, mặc dù không nhìn thấy khuôn mặt nhưng Lý Bạn Phong biết đây là một người có “tâm hồn”.
Mặc dù đã che giấu rất kỹ, nhưng "tâm hồn" vẫn hơi căng ra, không thể nào thoát khỏi Hỏa Nhãn Kim Tinh của Lý Bạn Phong.
Là một người phụ nữ.
Người phụ nữ ngẩng đầu lên, Lý Bạn Phong lập tức nhận ra, đây chính là bà chủ tiệm vải, Dư Nam.
Chẳng trách mọi người đều gọi nàng là Nam Bà Tử, khi nàng mặc đồ nam, với những người không có mắt nhìn thì thực sự rất khó để phân biệt.
Lý Bạn Phong lên xe, người đánh xe buông rèm xuống, ngay lập tức khởi hành.
"Bà chủ Dư, cô định đi đâu?"
Dư Nam châm một điếu thuốc:
"Cùng với Thất gia đi thăm ông chủ Tần."
Lý Bạn Phong rất nghiêm túc mà hỏi:
"Cô mặc như vậy, có phải là muốn chạy trốn không?"
Dư Nam bị sặc khói thuốc, ho liên tục mấy tiếng:
"Quy củ trong giang hồ, quan trọng việc có qua có lại, hôm qua chúng ta ra tay với Dung Tiến An, bây giờ đến lượt tiệm thuốc Cảnh gia ra tay với chúng ta."
Lý Bạn Phong hỏi:
"Hắn khẳng định là cô làm? Có bằng chứng không?"
Dư Nam lắc đầu:
"Không cần bằng chứng, tôi và Dung Tiến An có thù, Cảnh gia biết rất rõ điều này, cho dù không phải tôi làm, trong mắt hắn cũng là do tôi, đây là giang hồ.
Chúng ta hạ ám thủ với Dung Tiến An, tiệm thuốc Cảnh gia chắc chắn cũng sẽ hạ ám thủ với chúng ta, ám tiễn rất khó phòng, tôi phải về quê nhà thôn Bách Hương trốn vài ngày."
"Trốn đến khi nào?"
"Trốn đến khi tiệm thuốc Cảnh gia muốn xử lý công khai chuyện này, thương lượng đàng hoàng với tôi."
Lý Bạn Phong rất ngạc nhiên:
"Chuyện này còn cần thương lượng sao?"
Dư Nam châm điếu thuốc, hít một hơi thật sâu:
"Mọi người đều làm ăn ở Nội Câu, Cảnh gia cũng không thể nào kết thù với tôi.
Ám tiễn đối ám tiễn, minh thương đối minh thương, ngươi kính ta một thước, ta kính ngươi một trượng, có qua có lại, đây là quy củ giang hồ."
Nói về quy củ trong giang hồ, Dư Nam luôn có một loại cảm giác ưu việt tự nhiên.
Nhưng đến tận bây giờ, Lý Bạn Phong vẫn không hiểu "giang hồ" mà nàng nói tới là gì.
"Nếu chuyện này đã có thể thương lượng, tại sao cô không cùng với Cảnh gia thương lượng?"
Dư Nam thở dài:
"Lá cờ của Cảnh gia cứng, tôi mời hắn xối răng để nói rõ chuyện này, nhưng hắn ta không cho tôi mặt mũi, nên tôi đành phải hạ ám thủ."
Giải thích: lá cờ cứng tức là gia tộc mạnh. xối răng nghĩa là uống trà. Hết giải thích.
Lý Bạn Phong rất tò mò về quyền thế của tiệm thuốc Cảnh gia lớn đến đâu:
"Toàn bộ Dược Vương Câu, đều là do Cảnh gia định đoạt hay sao?"
Dư Nam rất khinh thường:
"Cảnh gia còn kém xa, ở Dược Vương Câu, vốn dĩ là lá cờ của Hà gia cứng nhất, nhưng Hà gia đã suy sụp suốt hai năm nay, Lục gia quật khởi, phần lớn việc kinh doanh ở Dược Vương Câu đều bị Lục gia chiếm mất.
Tôi nghe nói đại công tử Hà gia sẽ kết hôn với thiên kim Lục gia, suy cho cùng, Dược Vương Câu vẫn là của một nhà bọn họ."
Hà gia và Lục gia kết hôn?
Chẳng lẽ là Hà Gia Khánh và Lục Tiểu Lan sao?
Hà Gia Khánh đang nằm liệt giường.
Lục Tiểu Lan bị nhốt trong nhà.
Với tình hình hiện tại của hai người đó, kết hôn có thể sẽ hơi khó khăn.
"Ở Dược Vương Câu, ngoài Hà gia và Lục gia, tiếp theo đó là Cảnh gia sao?"
Dư Nam nhả khói:
"Ngoài hai đại gia tộc trên, còn có Hàn gia, Bạch gia, Hoàng gia, Lỗ gia, Lưu gia, đều là những lá cờ lớn ở Dược Vương Câu. Cảnh gia so với họ, chỉ có thể coi là hạng cóc ké, là do năm ngoái họ kết giao với Giang Tương Bang, nên mới bắt đầu càn rỡ như vậy."
"Giang Tương Bang là gia tộc nào vậy?"
Dư Nam nghe vậy, cười nói:
"Mấy gia tộc mà cậu nói tới, là những lá cờ của bạch đạo, Giang Tương Bang là lá cờ của hắc đạo, mà hắc đạo chính là giang hồ."
Lý Bạn Phong cố gắng suy nghĩ rõ ràng:
"Tức là, trong hắc đạo, Giang Tương Bang có quyền thế lớn nhất."
Dư Nam liếc nhìn Lý Bạn Phong:
"Thất gia, cậu rốt cuộc ban đầu làm nghề gì vậy? Nhìn thấy cậu ra tay đủ tàn nhẫn, nhưng quy củ của giang hồ, cậu lại không hiểu một chút nào."
Lý Bạn Phong nói:
"Ban đầu tôi làm ăn đàng hoàng, bây giờ tôi cũng đàng hoàng."
Để cho Lý Bạn Phong hiểu rõ hơn, Dư Nam đưa ra một ví dụ rất sinh động:
"Tam Anh Môn, Thanh Vân Hội, Bách Hoa Môn, đây mới là những đại bang phái chân chính.
Người của những bang phái này đều là hạng đầu đội trời chân đạp đất, Giang Tương Bang nhiều lắm cũng chỉ tính là một con chó, chó điên cũng có thể cắn người, người tức giận, một đạp lập tức giết chết chó."
Lý Bạn Phong nghe xong vẫn không thể hiểu nổi:
"Nếu chỉ là một con chó, tại sao cô vẫn e sợ họ?"
Câu hỏi này, Dư Nam không thể trả lời dược.
Theo logic bình thường, Dư Nam nên nói mình còn thua kém cả một con chó.
Cái tên Lý Thất này sao lại kém tinh tế như vậy!
Hắn không hiểu chuyện, hay là đang cố ý làm thế.
"Ông chủ Tần ở thôn Bách Hương, ước chừng phải đi mất nửa ngày."
Dư Nam vội chuyển chủ đề.
Ở Việt Châu có Bách Hương Đường, là nơi bán thuốc, dựa vào tên gọi, Lý Bạn Phong cho rằng thôn Bách Hương hẳn là nơi để sản xuất dược liệu.
Quê nhà của Dư Nam ở thôn Bách Hương, vậy nàng ta có lẽ sẽ hiểu được một chút về dược lý.
Lý Bạn Phong lấy ra một viên Hồng Đan, hỏi:
"Bà chủ Dư, cô có nhận ra viên đan dược này không?"
Dư Nam cầm lấy viên đan dược, xem một lúc, hai mắt tròn xoe mà hỏi:
"Thất gia, viên đan dược này lấy từ đâu ra?"
Lý Bạn Phong cười:
"Được một người bạn tặng cho, nhưng không nói rõ viên đan dược này có tác dụng gì."
Lý do này có chút miễn cưỡng, tặng một viên đan dược quý giá như vậy, làm sao có thể không nói tác dụng được?
Dư Nam không hỏi thêm, nhìn chằm chằm viên đan dược thêm một lúc rồi nói:
"Nếu tôi không nhầm, đây là một viên Huyền Sí Đan, một viên đan dược, bằng mười ngày tu hành."
"Bà chủ Dư thật có mắt nhìn!"
Lý Bạn Phong rất bình tĩnh khen ngợi một tiếng, như thể hắn vốn đã nhận ra viên đan dược này, chỉ đang cố ý khảo nghiệm Dư Nam.
Dư Nam lắc đầu:
"Tôi không có nhãn lực tốt đến thế, trong việc phân biệt đan dược, tôi còn kém xa chưởng quỹ Phùng. Lý do tôi nhận ra đây là Huyền Sí Đan, là vì đã từng nhìn thấy người ta bán viên đan dược này, lúc đó giá cả là mười lăm vạn một viên, không biết bây giờ giá thành ra sao."
Nói xong, Dư Nam trả viên đan dược cho Lý Bạn Phong.
Lý Bạn Phong lập tức cất viên đan dược đi.
Mười lăm vạn một viên?
Ban đầu định tặng cô một viên, bây giờ không thể cho đi tùy tiện nữa.
Viên đan dược này thực sự quý như vậy sao?
Lý Bạn Phong hỏi:
"Tôi nhớ Xà Ban Đan là một vạn một viên, có thể kiếm được một ngày tu hành, Huyền Sí Đan có thể bằng mười ngày tu hành, theo lý thuyết nên bán mười vạn mới đúng, tại sao lại bán đến tận mười lăm vạn?"
Dư Nam ngẩn người, thầm nghĩ người này có phải lại đang đánh đố nàng không?
Nàng giải thích:
"Trong thuốc có ba phần là độc, đan dược cũng không ngoại lệ, hơn nữa độc tính còn lớn hơn, ngay cả độc tu không sợ độc nhất, cũng không dám ăn nhiều đan dược.
Ăn mười viên Xà Ban Đan, phải chịu mười lần độc tính, ăn một viên Huyền Sí Đan, chỉ cần chịu độc tính của một viên đan dược, hiểu như vậy, tự nhiên Huyền Sí Đan sẽ quý hơn."
Ăn đan dược là phải trả giá.
Hiệu quả của Huyền Sí Đan gấp mười lần Xà Ban Đan, nhưng ăn xuống một viên, cũng chỉ bằng mười ngày tu hành.
Ăn một trăm viên, là một nghìn ngày tu hành, ăn một nghìn viên, là một vạn ngày tu hành.
Một vạn ngày, còn chưa đến ba mươi năm, nói về tu vi, cũng chỉ ở tầng bốn mà thôi.
Một viên đan dược giá mười lăm vạn, một nghìn viên đan dược giá một trăm năm mươi triệu.
Một trăm năm mươi triệu đổi lấy tu vi tầng bốn, còn phải chịu tác dụng phụ.
Mà mười tầng tu vi mới có thể đổi lấy ba lần tuổi thọ, con đường tu hành quá khó đi!
Thôi, vẫn là kiếm nhiều tiền, tìm cách lấy giấy thông hành, trở về Việt Châu tiêu dao thôi.
"Bà chủ Dư, cô có mối liên hệ nào ở Quan Phòng Sứ không?"
Dư Nam suy nghĩ một lúc, nói:
"Nói không có cũng không phải, cũng có chút quan hệ, nếu muốn làm giấy thông hành thì vẫn có cách, chỉ là phải mất chút tiền."
"Chỉ mất phí thôi thì dễ nói rồi."
Lý Bạn Phong rất tự tin vào tình hình tài chính hiện tại của mình:
"Chuyện này thực sự phải phiền bà chủ Dư giúp đỡ."
Dư Nam gật đầu:
"Chờ gió bão qua đi, tôi sẽ giật dây giúp Thất gia, không biết Thất gia muốn đi đâu? Nếu muốn đi Vịnh Lục Thủy, chuyện này rất dễ làm, muốn đi Khố Đái Khảm cũng không khó, nhưng nếu muốn đi Hải Cật Lĩnh, chuyện lại không dễ như vậy."
Đến Hải Cật Lĩnh, không dễ dàng sao?
Lý Bạn Phong đã tưởng tượng về sự việc quá lạc quan rồi.
Thấy Lý Bạn Phong một lúc lâu cũng không nói gì, Dư Nam thử thăm dò một câu:
"Thất gia, muốn đi Khố Đái Khảm giải trí vài ngày hả?"
Nàng rất tự tin vào Khố Đái Khảm, nhưng Lý Bạn Phong lại không có chút hứng thú gì với nơi này.
"Nếu muốn đi ngoại châu thì sao?"
Lý Bạn Phong trực tiếp hỏi.
Dư Nam lập tức lắc đầu:
"Chuyện này thì làm khó cho tôi rồi, đừng nói đến ngoại châu, ngay cả Tam Đầu Xá cũng không phải nơi người thường có thể lui tới, chuyện này tôi không thể giúp cậu."
Lý Bạn Phong cười:
"Không sao, tôi chỉ hỏi thử thôi."
Qua nửa ngày, người đánh xe đã lái xe ngựa đến thôn Bách Hương.
Lý Bạn Phong vốn tưởng rằng thôn Bách Hương là nơi chuyên trồng thuốc, nhưng hắn nghĩ sai rồi.
Lý do gọi là thôn Bách Hương, là vì trong thôn này trồng nhiều thuốc lá, nhà nào cũng có mùi thuốc lá thoang thoảng.
Đây là nơi tập trung của yên tu.
Lý Bạn Phong xuống xe, đi theo Dư Nam bước vào một căn tiểu viện.
Trong viện có ba gian nhà ngói và một nhà kho, Lý Bạn Phong vì tu hành, đã đi qua không ít nơi ở Dược Vương Câu. Ở nhiều thôn khác, loại nhà này được coi là tiêu chuẩn của một gia đình trung lưu.
Gia đình trung lưu không có nhiều người hầu, nhưng sẽ thuê người làm công lâu dài và làm công nhật, đôi khi còn thuê một đến hai người giúp việc riêng.
Dư Nam thường không sống ở chỗ này, trong nhà không có người giúp việc, căn phòng cũng chỉ là do tiểu nhị của tiệm vải mới dọn dẹp xong.
Tiểu Bàn ở đông sương phòng, bên cạnh có một tiểu nhị chăm sóc, pháp thuật trên người cậu ta vẫn chưa được giải trừ, người nằm trên giường, nửa thân dưới vẫn giữ tư thế quỳ.
Dư Nam hỏi tiểu nhị:
"Đã tìm đại phu xem chưa?"
Tiểu nhị trả lời:
"Đã xem rồi, đại phu nói là bị người ta hạ chú, dùng thuốc cũng vô dụng."
Dư Nam lại nói:
"Ngày mai tôi sẽ đi mời Diêu tiên sinh đến giải chú."
Tiểu nhị đáp:
"Chưởng quỹ, chiều nay tôi đã đi mời Diêu tiên sinh rồi, Diêu tiên sinh cũng đã đến xem, nói chuyện này không có hai mươi vạn thì không làm được!"
Dư Nam nhìn sang Lý Bạn Phong.
Ý tứ của nàng rất rõ ràng, hai người là mối quan hệ hợp tác, Dư Nam muốn báo thù, Lý Bạn Phong muốn cứu người, mỗi người một nhu cầu, cũng sẽ không nợ gì nhau.
Sau chuyện đó, Dư Nam sẵn lòng tìm nơi an bài cho Tần Tiểu Bàn, đã là rất có lòng, vậy nên chuyện chữa bệnh cho Tiểu Bàn, Dư Nam không thể nào bỏ tiền ra nữa.
Tần Tiểu Bàn ngẩng đầu, nhìn Lý Bạn Phong, trên khuôn mặt xanh xao cố gắng nặn ra một nụ cười:
"Anh Lý, anh cứu tôi một mạng, ân tình này, tôi không trả nổi.
Tôi cũng không muốn trở thành phế nhân suốt đời, giờ anh cho tôi một cái chết thoải mái, kiếp sau tôi nguyện sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp anh."
"Kiếp sau, cũng không phải không được."
Lý Bạn Phong mím môi mà nói:
"Nhưng cho dù cậu ngay lập tức được sinh ra lần nữa, muốn báo đáp tôi, cũng phải chờ đến mười tám năm sau, thời gian kéo dài quá, lãi suất sẽ không dễ tính.
Vậy nên thế này, cậu viết một tờ giấy nợ trước đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận