Phổ la chi chủ

Chương 145: Tôi yêu Giang Tương Bang

"Dương Nham Tranh là quản sự của nhị tiểu thư trong Sở gia, hơn hai tháng trước, ông ta đến thôn Lam Dương một chuyến, bảo tôi nghe ngóng tin tức của cậu, một khi nghe ngóng được cậu có tiền thì đi tìm hai viên gạch đặt bên cạnh cái giếng cổ ở đầu thôn, ông ta sẽ phái người đến đây làm việc, sau khi xong chuyện sẽ cho tôi tiền thưởng, một lần ba mươi đồng Đại Dương.
Hai ngày trước, ông ta đến gặp tôi một lần, đưa tiền thưởng cho tôi đúng theo ước định, còn nói cho tôi biết, càng làm tiếp thì tiền thưởng sẽ càng nhiều, lúc này tôi mới liên tục theo dõi hành tung của cậu.
Những người đến cướp tiền đều là do Dương Nham Tranh phái tới, họ là người ngoại hương, chưa quen với cuộc sống nơi đây, tôi phụ trách chỉ đường để họ làm quen.
Nếu có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ mau chóng báo cho Dương Nham Tranh biết, từ lúc tôi nhúng tay vào chuyện này đến giờ chưa hề động thủ với cậu, cũng chưa từng muốn hại cậu, tôi đã nói hết tất cả những gì tôi biết, Ngũ công tử, còn có vị đại gia này, hai người hãy tha cho tôi một mạng."
Ông chủ Ngụy quỳ trên mặt đất, muốn khóc nhưng khóc không thành tiếng.
Ông ta thật sự đã nói hết tất cả những gì mình biết.
Trong mắt ông ta, Lý Bạn Phong không khác gì ma quỷ, bất kể trong lòng ông ta giấu giếm cái gì, Lý Bạn Phong dường như đều có thể nhìn ra được.
Lúc này Mã Ngũ mới hiểu ra, mỗi lần đến cướp tiền đều là một người khác, nhưng lần nào những người này cũng đều có thể nhận ra y, còn có thể tìm đến y.
Hóa ra đều là do ông chủ Ngụy chỉ đường cho.
Mã Ngũ hỏi ông chủ Ngụy:
"Tại sao Dương Nham Tranh muốn hại tôi? Tôi vốn dĩ không biết người này."
Ông chủ Ngụy lắc đầu:
"Tôi đây cũng không biết chuyện này, tôi chỉ chạy việc thôi."
Lý Bạn Phong gật đầu:
"Đây cũng là nói thật, ông còn gì chưa nói cho chúng tôi biết nữa không?"
Ông chủ Ngụy khóc ròng:
"Đã nói hết tất cả rồi, không hề giấu giếm chút nào."
Lý Bạn Phong tin tưởng những gì ông ta nói là sự thật, hắn nói với Mã Ngũ:
"Anh Mã, làm phiền anh trước tiên ra ngoài tránh mặt một chút, tôi có đôi lời muốn tâm sự riêng với ông chủ Ngụy."
Vừa nghe thấy lời này, ông chủ Ngụy gào khóc.
Ông ta không muốn ở một mình với Lý Bạn Phong, một giây cũng không muốn.
Mã Ngũ cũng đoán được Lý Bạn Phong định làm gì.
Nhìn thấy bộ dạng khóc lóc của ông chủ Ngụy khóc, Mã Ngũ thật sự động lòng trắc ẩn.
Giống như chính ông ta đã nói, ông ta là người nhận tiền làm việc, cũng không phải thủ phạm, cũng không thật sự động thủ với Mã Ngũ.
"Anh Lý, nếu tôi nói chuyện này thì…"
Lý Bạn Phong phớt lờ Mã Ngũ, hắn hỏi ông chủ Ngụy một câu:
"Ông đã biết rõ Mã Ngũ phải ngủ lều ngủ bạt, tại sao lại còn báo tin cho Dương Nham Tranh, tại sao còn để lão ta phái người đến cướp tiền? Ngay cả chút tiền ăn cơm cuối cùng cũng không buông tha?"
Ông chủ Ngụy vừa khóc vừa nói:
"Là do tôi tham chút tiền kia, tôi nhìn thấy Ngũ công tử đi bán vé chai, tôi chỉ muốn kiếm nhiều tiền hơn một chút."
Lý Bạn Phong lại hỏi:
"Mã Ngũ cứu mạng ông, chuyện này ông đã quên?"
"Vậy tôi đây sẽ dùng tiền thuê nhà trả lại, cái này việc nào ra việc đó."
Vừa nghe thấy lời này, lòng trắc ẩn của Mã Ngũ biến mất.
"Anh Lý, tôi ra ngoài đi dạo đây, sẽ trở về sau một tiếng nữa."
"Không cần một tiếng."
Lý Bạn Phong nhìn ông chủ Ngụy rồi mỉm cười:
"Ông chủ Ngụy nói chuyện sảng khoái như vậy, vài phút thôi là tán gẫu xong rồi.”
Ông chủ Ngụy lạc giọng hô to:
"Mã Ngũ, cậu không thể đi, bây giờ chúng ta đã nói rõ mọi chuyện, trên đường tôi có rất nhiều bạn bè, nếu hôm nay các người dám động vào tôi, chắc chắn các người sẽ không thể bước ra khỏi cánh cửa này!"
Vài ngày trước, thời điểm ông chủ Ngụy và Vu mặt rỗ quyết sống mái với nhau, xung quanh quả thực có không ít người giúp ông ta chém giết.
Chẳng lẽ ông ta cũng là người trong bang môn?
Phòng Đông Bang?
Chú thích: Phòng Đông để chỉ chủ nhà, thời xưa chủ nhà khi tiếp khách sẽ ngồi ở góc Đông, khách ở góc Tây, nên người ta thường quan niệm chữ “Đông” là chủ. Hết giải thích.
Mã Ngũ chế nhạo:
"Ông chủ Ngụy, ông thật sự cho rằng tôi không nắm được giá thị trường sao? Những bạn bè kia của ông đều là đám vô lại, trả tiền là có thể làm việc, ai đưa thì cũng giống nhau cả thôi."
Nói xong, Mã Ngũ bỏ đi.
Lý Bạn Phong vỗ vỗ mặt ông chủ Ngụy:
"Bây giờ chỉ còn lại hai người chúng ta."
Hai mươi phút sau, Mã Ngũ trở về nhà gỗ, thấy Lý Bạn Phong đang trải thảm đỏ đến vị trí có bùn, còn ông chủ Ngụy thì chẳng biết đã đi đâu.
Mã Ngũ giúp Lý Bạn Phong quét dọn sạch sẽ phòng khách, hai người nói về chuyện ông chủ Ngụy trước.
Mã Ngũ hỏi:
"Ông chủ Ngụy không còn nữa, sau này chúng ta vẫn cứ ở đây như vậy?"
"Ở chứ sao!"
Lý Bạn Phong ngồi xuống ghế sofa, châm một điếu thuốc:
"Ông chủ Ngụy phải xa nhà, không biết khi nào ông ta sẽ trở về, trong khoảng thời gian này sẽ không có ai đến tìm ông ta, đơn giản chỉ là thiếu đi một người thu tiền nhà."
Mã Ngũ ngẫm một chút, đạo lý này cũng đúng.
Lý Bạn Phong nói tiếp:
"Nhưng thật ra có một chuyện tôi vẫn chưa suy nghĩ rõ ràng, đối bàn ở đất hoang, có thể tìm người thay thế sao?"
"Ý anh là tìm người thay thế ông ta quyết đấu?"
Mã Ngũ lắc đầu nói:
"Nếu là Thanh Thiên Tràng, tức là quyết đấu ban ngày thì có thể tìm người thay thế, nhưng Hồn Thiên Tràng thì không được, đây là quyết đấu sinh tử, chỉ có thể tự mình thượng đài."
"Đây mới là lạ."
Lý Bạn Phong cau mày:
"Ông chủ Ngụy này thật sự không có thủ đoạn nào ra hồn, Vu mặt rỗ sao có thể bị thua dưới tay ông ta?"
Là do Vu mặt rỗ quá gà?
Vào thời điểm loạn chiến, biểu hiện của Vu mặt rỗ cũng không quá gà cho lắm.
Chẳng lẽ còn có nguyên do khác?
Vấn đề này nhất thời không thể nghĩ ra đáp án, tạm gác lại qua một bên.
Sau khi nói xong về ông chủ Ngụy, hai người nói đến chuyện Dương Nham Tranh.
Lý Bạn Phong hỏi Mã Ngũ:
"Chắc chắn Dương Nham Tranh nhận lệnh của chủ tử đến hại anh, anh biết nhị tiểu thư Sở gia không? Thật ra tôi có xem qua tin tức của cô ta trên báo chí, lúc đó báo nói cô ta giết chồng không thành."
Mã Ngũ suy tư một lúc lâu:
"Nhị tiểu thư Sở gia, Sở Hoài Viên, tôi biết cô ta, nhưng tôi không kết thù với cô ta, chỉ có chút va chạm trên phương diện làm ăn."
"Nói rõ về va chạm."
Lý Bạn Phong nhấp một ngụm trà, dường như hắn cảm thấy rất hứng thú về chuyện này.
Mã Ngũ kể:
"Cũng không phải chuyện gì to tát, vào dịp Tết năm nay, vịnh Lục Thủy tổ chức liên tiếp mười lăm đợt ca hội từ mùng một đến mười lăm của năm mới, mỗi đợt ca hội sẽ bình ra một Ca Hậu, có tổng cộng mười lăm cái tên được bình ra, trong đó có Khương Mộng Đình, Từ Thu Lan và Tiêu Tú Phi, ba Ca Hậu này có độ yêu thích cao nhất.
Tôi có hai cái vũ trường, mời Khương Mộng Đình được yêu thích nhất đến, ký hợp đồng ba năm với cô ấy, để cô ấy luân phiên lên sân khấu tại hai vũ trường của tôi.
Tháng ba vừa rồi, tôi tìm cách móc Tiêu Tú Phi ra khỏi tay Sở nhị, tam đại Ca Hậu, trong tay tôi chiếm hết hai người, hai người họ bình thường tách ra biểu diễn ở hai vũ trường, đôi khi cũng lên sân khấu cùng nhau ca hát.
Anh Lý, tôi nói anh nghe, khoảng thời gian đó, toàn bộ vũ trường của vịnh Lục Thủy, có gần một nửa số mối làm ăn là của tôi, ban ngày tôi còn sắp xếp cho hai người họ khắc đĩa nhạc…"
Lý Bạn Phong đã hiểu vì sao Mã Ngũ chỉ dựa vào hai cái vũ trường mà có thể kiếm được bằng hai phần doanh thu của Mã gia, y thật sự giỏi kiếm tiền, đầu óc kinh doanh của y thật sự quá nhạy.
Hắn cũng biết vì sao Sở nhị tiểu thư không buông tha cho y.
"Anh Mã, anh kinh doanh giỏi như vậy, chắc cũng biết cắt đứt con đường nhân tài cũng giống như giết cha giết mẹ người ta chứ?"
Mã Ngũ sửng sốt một hồi, không nói nên lời.
Lúc trước là Ngũ công tử Mã gia, y nghĩ rằng trên mọi cuộc làm ăn đều dựa vào bản lĩnh.
Mà nay y đã sa cơ, mới nhận ra ở trước mặt Sở nhị, y đã trở thành một con kiến hôi tùy ý để ả nghiền nát.
Vậy phải làm sao?
Sở gia cũng là một trong tứ đại gia tộc.
Tình hình hiện tại của Mã Ngũ làm sao có thể đọ sức với Sở nhị?
Ngược lại, Lý Bạn Phong rất lạc quan:
"Cô ta chắc chắn sẽ không giết anh, Sở gia cũng sẽ không cho phép cô ta làm như vậy, bằng không, cô ta cũng sẽ chẳng phái mấy con hàng này tới.
Về phần có tiếp tục giày vò anh nữa hay không, tôi đây đoán là cô ta sẽ không dừng tay, nhưng nếu vẫn là những con hàng này, thật ra cũng dễ đối phó.”
Mã Ngũ cân nhắc một lát rồi nói:
"Anh đắc tội Lục gia, tôi đắc tội Sở gia, chúng ta ở thôn Lam Dương này tham sống sợ chết cũng thật sự không dễ dàng."
Lý Bạn Phong không vui:
"Cái gì gọi là tham sống sợ chết? Thứ chúng ta muốn làm là gây dựng nên một sự nghiệp lẫy lừng!"
Tỉnh Việt Đông, thành phố Việt Châu, khu biệt thự Thành Đông.
Tiêu Chính Công ngồi trong căn phòng khách rộng rãi, nhìn cây kéo Thôi Đề Khắc đưa qua, cây kéo có dính vết máu.
"Tiêu chưởng môn, anh có nhận ra cây kéo này không?"
Tiêu Chính Công khẽ lắc đầu.
Thôi Đề Khắc nói:
"Tôi nghĩ anh cần phải nắm rõ về bang môn của mình nhiều hơn, cây kéo này đến từ một thuộc hạ của anh, cô ta tên là Chu Vũ Quyên."
Tiêu Chính Công suy tư một lát rồi nói:
"Cái tên này hình như có hơi quen tai..."
Thôi Đề Khắc nói:
"Cô ta là bà chủ của vũ trường Tiên Lạc ở Dược Vương Câu, vũ trường Tiên Lạc thuộc về sản nghiệp của Giang Tương Bang, cô ta đã mất tích, mất tích cùng với cô ta còn có Tuần Phong Đỗ Hồng Hỉ của Nhị Đà Dược Vương Đường."
Tiêu Chính Công nhớ tới một chuyện, đường chủ của Dược Vương Đường là La Chính Nam đã từng báo cáo cho y, vũ trường Tiên Lạc bị nổ tung:
"Anh tìm thấy cây kéo này ở đâu?"
"Tôi tìm được ở chỗ Lý Bạn Phong."
"Lý Bạn Phong? Hắn giật kéo của Chu Vũ Quyên?"
Tiêu Chính Công cảm thấy khó mà tin nổi:
"Anh muốn nói con dê trắng non kia cho nổ tung vũ trường Tiên Lạc?"
Thôi Đề Khắc lắc đầu:
"Tiêu chưởng môn, anh không biết quá nhiều về đối thủ của mình.
Lý Bạn Phong không phải là dê trắng non như lời anh nói, hắn là ám năng giả, phán đoán sơ bộ là lữ tu, tầng có thể không cao, nhưng hắn có rất nhiều vũ khí cường lực, cũng chính là linh vật và pháp bảo mà Phổ La Châu thường nói.
Ngoài những vũ khí cường lực này, hắn còn có khả năng tư duy chiến thuật vô cùng nhạy bén, cùng với phương thức chiến đấu mà người bình thường khó có thể nắm bắt, đây không phải là một đối thủ tầm thường đâu."
Tiêu Chính Công khoát tay nói:
"Anh không cần phải nói những lời này, chỉ cần nói ý chính, anh cần bao nhiêu tiền mới có thể tìm được hắn?"
Thôi Đề Khắc suy nghĩ một lát, lắc đầu nói:
"Tiêu chưởng môn, đây không còn là vấn đề về tiền bạc nữa, anh còn chưa ý thức được sự nghiêm trọng của tình hình.
Hào môn đứng đầu Phổ La Châu là Lục gia đã để mắt đến Lý Bạn Phong, tôi đã giao thủ qua với thám tử tư họ phái tới, người đó tự xưng là Da Boyens, là một trong những thám tử xuất sắc nhất ở Phổ La Châu."
Tiêu Chính Công nghe vậy cười nói:
"Việc này tôi sớm đã biết, thám tử tư này là do Trác Dụ Linh phái tới, Trác Dụ Linh không phải là phu nhân chính thất của Lục Đông Lương, hành động của cô ta không đại biểu cho Lục gia."
"Tiêu chưởng môn, đó là chuyện trước đây, có lẽ anh vẫn chưa biết, Lục Tiểu Lan đã trở về nhà chính Lục gia, nó đã nói chuyện của Lý Bạn Phong cho cha nó nghe.
Lục gia đã đầu tư một lượng nhân lực khổng lồ vào việc tìm kiếm Lý Bạn Phong ở Dược Vương Câu, tôi tin rằng Lục Đông Lương sẽ không nghi ngờ con gái mình, lực lượng mà họ đã đầu tư càng ngày càng lớn, nếu còn tiếp tục dính líu thì tôi sẽ phải gánh chịu rủi ro cực kỳ to lớn."
Lông mày Tiêu Chính Công nhíu lại, y châm một điếu xì gà, nói với Thôi Đề Khắc:
"Anh phải cướp Lý Bạn Phong trước khi Lục gia tìm được, muốn điều kiện gì cũng có thể thương lượng."
Thôi Đề Khắc thở dài:
"Tiêu chưởng môn, anh không được hiểu ý của tôi, tôi không có cách nào để đối đầu với Lục gia."
"Giang Tương Bang có thể giúp anh."
"Giang Tương Bang cũng không phải đối thủ của Lục gia."
Tiêu Chính Công hút một hơi xì gà, khẽ cười nói:
"Nếu Lục gia đã xuất toàn lực, ở Phổ La Châu sẽ không có ai là đối thủ của họ, nhưng họ sẽ không thể xuất toàn lực, vì còn có Hà gia kiềm chế, tôi để anh chữa trị cho Hà Hải Khâm, chính là vì mục đích này."
Thôi Đề Khắc nghe vậy, hơi gật đầu.
Thôi Đề Khắc đã từng nhiều lần coi thường Tiêu Chính Công.
Nhưng không thể không thừa nhận, Tiêu Chính Công đã hoàn toàn làm rất tốt chuyện cứu sống Hà Hải Khâm.
Tiêu Chính Công cầm điếu xì gà, nghiêng đầu, nhìn Thôi Đề Khắc nói:
"Mau nói ra điều kiện của anh, tranh thủ lúc tôi còn chịu lắng nghe."
Thôi Đề Khắc cân nhắc một lúc lâu, đưa ra mức giá trong lòng anh ta muốn nhất.
"Tôi muốn mở một bệnh viện."
"Anh? Muốn mở bệnh viện?"
Tiêu Chính Công cho rằng mình đã nghe thấy yêu cầu buồn cười nhất trên thế giới này.
Y biết Thôi Đề Khắc tu đạo môn gì, cũng biết những thuật pháp trong đạo môn này của Thôi Đề Khắc không thể nhìn thấu.
Người này là tai họa của tất cả bệnh viện, bây giờ anh ta còn muốn mở một bệnh viện.
Nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc của Tiêu Chính công, Thôi Đề Khắc khẽ cười:
"Tiêu chưởng môn, đừng nói anh cho rằng tôi không thể mở được bệnh viện đó chứ?"
"Có thể, đương nhiên có thể, không phải chỉ là chuyện tiền bạc thôi sao?"
Tiêu Chính Công cố hết sức khống chế biểu cảm của mình.
"Không chỉ là chuyện tiền bạc, ở Phổ La Châu, tất cả chuyện làm ăn đều phải có bang môn chiếu cố, bệnh viện cũng không ngoại lệ, Tiêu chưởng môn, hẳn là anh hiểu được chỗ khó xử của tôi."
Tiêu Chính Công nhếch miệng.
Để Giang Tương Bang chiếu cố bệnh viện của Thôi Đề Khắc?
Thanh danh của Giang Tương Bang vốn đã không được tốt rồi...
Do dự hết lần này đến lần khác, Tiêu Chính Công cuối cùng cũng đồng ý:
"Tôi sẽ liên hệ với đường chủ Dược Vương Đường."
Thôi Đề Khắc lắc đầu nói:
"Tôi không muốn mở bệnh viện ở Dược Vương Câu, tôi muốn mở một bệnh viện trong thành thị, mở ở vịnh Lục Thủy."
Mở ở vịnh Lục Thủy?
Con mẹ nó, đồ quỷ dương chết tiệt, mày cảm thấy mình hơi quá đáng rồi không?
Mặt Tiêu Chính Công giật giật:
"Chuyện này, không lo liệu nổi đâu, dù sao anh cũng không phải là người của Giang Tương Bang, mở bệnh viện ở vịnh Lục Thủy này, tôi sợ không chiếu cố cho anh được."
"Tôi là người của Giang Tương Bang."
Thôi Đề Khắc banh áo ra, để lộ hình xăm trên ngực, trên đó viết năm chữ to tướng:
TÔI YÊU GIANG TƯƠNG BANG.
Tiêu Chính Công kinh ngạc một hồi lâu rồi nói:
"Trước kia không phải là anh yêu Phổ La Châu sao?"
Thôi Đề Khắc mỉm cười:
"Tôi nghĩ tôi và Giang Tương Bang có tình cảm sâu đậm hơn."
Tiêu Chính Công nhếch miệng nói:
"Anh, cái hình xăm này của anh không thể tùy tiện thay đổi được."
Thôi Đề Khắc nói với vẻ mặt trịnh trọng:
"Tôi có thể tùy ý đổi, tôi còn có thể đổi thành TÔI YÊU TIÊU CHƯỞNG MÔN."
Tiêu Chính Công cầm điếu xì gà, xanh mặt nói:
"Cái đó không được, tốt nhất anh đừng có đổi.
Hình xăm kia của anh, bình thường đừng để cho người khác nhìn thấy, anh không hiểu phong tục của Phổ La Châu, thuần phong mỹ tục sẽ bị ảnh hưởng nếu như để lộ hình xăm ra."
Bạn cần đăng nhập để bình luận