Phổ la chi chủ

Chương 350: Hí Chiêu Phụ

Máy chiếu phim chiếu lại hình ảnh Phụng Thủ Ông, Lý Bạn Phong cẩn thận quan sát một lượt, không nhìn ra sơ hở nào.
Máy hát hỏi: "Tướng công bảo bối, chàng lại thả lão già đó ra làm gì?"
"Lão còn một đồng bọn nữa, rất giỏi dịch dung, lúc ả giả làm Địa Đầu Thần, ta hoàn toàn không phân biệt được thật giả."
Máy hát nhìn về phía máy chiếu phim: "Ngươi quay lại chưa?"
Máy chiếu phim nói: "Chỉ quay được một chút, ả muốn câu dẫn Thất đạo diễn nhưng không thành công, ta thấy chán nên không quay nữa."
Lý Bạn Phong nói: "Ngắn một chút cũng không sao, miễn có thể dựng lại hình ảnh là được."
Máy chiếu phim khó xử: "Cái này, e là không dựng được hình ảnh đâu." 
"Vì sao không dựng được?" 
Máy chiếu phim chiếu hình 
ảnh Mạnh Ngọc Xuân giả, thời gian quả thực không dài, chỉ khoảng hơn 
hai mươi giây, mà đây cũng không phải trọng điểm. 
Trọng điểm là Mạnh Ngọc Xuân giả 
luôn đối mặt với Lý Bạn P·h·o·n·g·, Máy chiếu phim chỉ có thể dựng hình ảnh phẳng, không dựng 
được hình ảnh ba chiều, nó không biết các góc độ khác trông như thế nào. 
Lý Bạn Phong nói với nương tử: "Chính là người 
này, ả giống hệt Địa Đầu Thần Mạnh Ngọc Xuân, chắc hẳn là một hí tu tầng cao." 
Nương tử bảo máy chiếu phim phát đi phát lại vài lần, rồi nói với Lý Bạn Phong: "Đây hình như là Hí Chiêu Phụ." 
"Hí Chiêu Phụ là 
cái gì?" 
"Nếu ả thật 
sự là Hí Chiêu Phụ thì chuyện 
này thú vị rồi đây."  
Nương tử hỏi Máy chiếu phim: "Trước mặt một hí tu tầng sáu, ngươi có thể trụ được bao lâu?" 
Máy chiếu phim đáp: "Nếu ở xa thì có thể trụ được hai ba phút, còn nếu ở gần thì có lẽ chỉ 
được mười mấy giây." 
*** 
Lý Bạn Phong đến mảnh đất của Mạnh Ngọc Xuân, thấy vài thợ săn đang vây quanh Mạnh Ngọc Xuân bàn bạc chuyện khai hoang. 
Nhìn thấy Lý Bạn Phong, Mạnh Ngọc Xuân nhiệt tình chào hỏi: "Lý Thất, có muốn khai hoang thêm một mảnh đất nữa không? Lớn nhỏ tuỳ ý cậu chọn!" 
Lý Bạn Phong cười cười, đáp cho qua chuyện: 
"Để hôm khác tính." 
Khai hoang? 
Lý Bạn Phong nào còn tâm 
t·r·ạ·n·g đó nữa. 
Giờ hắn chỉ muốn dẫn người rời khỏi nơi 
này. 
Thấy Lý Bạn Phong định rời đi, Mạnh Ngọc Xuân bước 
tới ngăn hắn lại: "Ta dẫn cậu đến chỗ khác nói chuyện." 
Lý Bạn Phong ngẩn ra: "Bà dẫn tôi đi đâu?" 
"Dẫn cậu đến một nơi rất tuyệt, ta sẽ không hại cậu đâu."  
Mạnh Ngọc Xuân định kéo tay Lý Bạn Phong, nhưng hắn 
nhanh chóng né sang 
một bên. 
Mạnh Ngọc Xuân ngơ ngác, nàng không hiểu tại sao Lý Bạn Phong lại đề phòng mình như vậy. 
Lý Bạn Phong đột nhiên hỏi: "Tôi đã khai hoang bao nhiêu đất ở địa giới của bà?" 
Mạnh Ngọc Xuân ngạc 
nhiên: "Ba dặm vuông, chẳng lẽ cậu quên rồi?" 
"Tôi 
đã dâng cống phẩm gì?" 
"Nửa con gà, vị rất ngon." 
Đây là Mạnh Ngọc Xuân thật, chuyện ba dặm đất có không ít người biết, nhưng chuyện nửa con gà thì chỉ có mình nàng và hắn biết. 
"Bà muốn dẫn tôi đi đâu?" 
"Một nơi mà không ai biết." 
Mạnh Ngọc Xuân dẫn Lý Bạn Phong vào một hang núi, hang rất hẹp nhưng cao hun hút, ngẩng đầu lên nhìn, chắc phải cao đến trăm mét. 
Đi sâu vào trong hang một quãng, trên người Mạnh Ngọc Xuân bốc lên từng đợt lửa xanh, nửa thân trên vẫn là người, nửa thân dưới hoá thành quỷ hỏa, nàng nói với Lý 
Bạn Phong: "Cậu đừng sợ, ta đưa 
cậu lên." 
Vong hồn thì 
có gì đáng sợ, Địa Đầu Thần đều là vong hồn cả, Lý Bạn Phong biết điều này. 
Mạnh Ngọc Xuân ôm lấy Lý Bạn Phong bay lên 
vách đá, dừng lại ở độ cao bảy tám chục mét 
so với mặt đất, rồi chui vào một hang động trên vách đá. 
Lý Bạn Phong hỏi: "Đây là đâu?" 
"Nhà của ta."  
Mạnh Ngọc Xuân đặt 
Lý Bạn Phong xuống, nói: 
"Nói nhỏ thôi, đừng kinh động đến 
trạch linh của ta." 
Lý Bạn Phong giật mình: "Không phải trạch linh của bà đã bị người ta ăn tươi nuốt sống rồi sao?" 
"Sau khi đến tân địa, ta lại tìm một trạch linh khác, nhưng tính tình nàng không 
tốt lắm, ta sợ nàng làm cậu bị thương." 
Lý Bạn Phong đứng ở c·ử·a hang, không chịu vào trong. 
Nếu không cần thiết, hắn không muốn tuỳ tiện vào nhà của trạch tu. 
"Có chuyện gì thì cứ nói ở đây đi." 
Mạnh Ngọc Xuân nói: "Hình như ta bị người khác theo dõi, mà người đó là thuộc hạ của cậu." 
Thuộc hạ của tôi? 
Lý Bạn Phong cười khẩy, kéo 
thấp vành mũ xuống, định rời khỏi hang động ngay 
lập tức: "Bà xinh đẹp như vậy, bọn họ ngày nào mà chẳng nhìn bà, có gì lạ 
đâu." 
"Chuyện chúng ta đang nói không phải chuyện đó, tối qua ta đã giết một con quái lang thang gần nhà, trạch linh nói với ta đó là Đao Bút Lại(*). 
Nàng còn nói đây là quái lang thang cực kỳ hiếm thấy, thứ này xuất hiện ở địa giới của ta, chắc chắn là có kẻ phái đến, có thể là có kẻ muốn hãm hại ta." 
(*tên 1 chức 
quan chuyên quản lý văn thư sổ sách ngày xưa) 
Giống như Lý Bạn Phong đã dự đoán, quái lang thang hiếm thấy liên tiếp xuất hiện, mục tiêu nhắm vào Mạnh Ngọc Xuân. 
"Con Đao Bút 
Lại đó trông thế nào, đưa xác nó cho tôi, tôi nghiên 
cứu một chút." 
"Chuyện Đao Bút Lại để sau đi, trước tiên phải điều tra xem ai muốn hãm hại ta!" 
Lý Bạn Phong cũng đang điều tra chuyện này: "Việc này phải xem gần đây bà 
có đắc tội 
với ai không đã." 
"Gần đây ta chẳng gặp ai khác ngoài các cậu." 
"Bà nghi ngờ tôi sao?" Lý Bạn Phong kéo thấp vành mũ, định rời khỏi hang động ngay lập tức. 
Mạnh Ngọc Xuân lắc đầu: "Ta tin tưởng cậu, nếu không cũng sẽ chẳng dẫn cậu về nhà. 
Ta làm Địa Đầu Thần bao nhiêu năm nay, chẳng gặp được ai, 
cứ tưởng cả đời này sẽ không khá lên được, may mà ông trời thương xót, cho 
ta gặp được cậu. 
Ta thật lòng kết bạn với cậu, nhưng nếu thật sự có người trong đám thuộc 
hạ của cậu muốn 
hãm hại ta, nếu ta ra tay với bọn họ thì đến lúc đó cậu đừng trách ta." 
Bà đang nói đùa sao? 
Đám thuộc hạ của tôi đều là thợ săn nghèo khổ, lấy đâu ra năng lực hãm hại bà? 
Lý Bạn 
Phong cười khẩy: "Chuyện này chắc chắn không phải 
do thuộc hạ của tôi làm, tôi có thể giúp bà 
điều tra, nhưng không thể giúp 
không công 
được, giá 
cả thế nào chúng ta có thể thương lượng. 
Nếu bà đồng 
ý, chúng ta sẽ bắt tay vào làm ngay, còn nếu bà không đồng ý, tôi sẽ dẫn người về, tôi không muốn trở mặt với bà, càng không muốn bị bà 
liên luỵ." 
Mạnh Ngọc Xuân gật đầu: "Được, chỉ cần là giá cả ta trả được, mọi chuyện đều có thể thương lượng." 
Lý Bạn Phong nói: "Vậy đưa thi 
thể Đao Bút Lại cho tôi 
trước, sau đó chúng ta bàn đến chuyện đặt bẫy, cuối cùng mới bàn đến giá cả." 
Đang nói thì khuyên tai Khiên Ti khẽ rung lên: "Lão gia, có tiếng bước 
chân." 
Lý Bạn Phong nhìn Mạnh Ngọc Xuân: "Còn ai khác biết nơi ở của bà sao?" 
"Còn có ba tỷ muội kết nghĩa, thi thoảng đến uống rượu với ta, nhưng họ chưa từng vào nhà ta, ngoài họ 
và cậu ra, không còn ai biết nơi này nữa, cậu ở đây đợi ta, đừng đi đâu 
cả." 
Mạnh Ngọc Xuân một mình bay xuống chân vách đá, đợi một lát, ba người phụ nữ ôm vò rượu và thức ăn đi 
tới. 
Một người phụ nữ mặc váy đỏ, vòng eo thon thả, cung kính chào Mạnh 
Ngọc Xuân, cười nói: "Đây là rượu Bách Hoa mới ủ, đặc biệt 
mang đến cho tỷ tỷ nếm thử." 
Người phụ nữ này tên là Hồng Điệp. 
Đi phía sau nàng ta 
là một người phụ nữ mặc váy vàng, dung mạo và hình dáng tương tự 
Hồng Điệp, tên là Hoàng Điệp. 
Người đi cuối cùng là một cô nương mũm mĩm, mặt tròn, thân hình đầy đặn, mặc áo choàng lông màu xanh 
lục, tên là Tiểu Điệp. 
Tiểu Điệp có vẻ như vẫn chưa hoá thành bướm. 
Mạnh Ngọc Xuân nói với ba người: "Ba vị muội muội, hôm nay tỷ tỷ 
có việc, 
hôm khác chúng ta tụ tập nhé." 
Ba cô nương có vẻ hơi thất vọng, Mạnh Ngọc Xuân trò chuyện với họ thêm vài câu, tiễn họ đi 
rồi mới quay lại vách đá. 
Lý Bạn Phong 
nhìn bóng lưng họ rời đi, nhỏ giọng hỏi: 
"Ba người họ luôn đi cùng 
nhau sao?" 
Mạnh Ngọc Xuân gật đầu: "Gần giống như hình với bóng." 
Như hình với bóng? 
Chắc không đâu. 
Người ta thường nói bướm luyến hoa, có ai nghe nói đến sâu róm luyến hoa bao giờ chưa? 
Lý 
Bạn Phong hỏi: "Bà có từng nghe nói đến Hí Chiêu Phụ chưa?" 
"Hí cái gì cơ?" Mạnh Ngọc Xuân ngơ ngác. 
Giống như con cóc miêu tả, Mạnh Ngọc Xuân là một trạch tu thuần tuý, trước tầng mười chưa từng đến tân địa, kiến thức về quái lang thang cũng chẳng hơn Lý Bạn Phong là bao. 
*** 
Ăn trưa xong, Lý Bạn Phong vác một người đàn ông vào Tùy Thân Cư. 
Người đàn 
ông đó mặc trường bào, hoạ tiết thêu trên áo 
đã bạc màu, nhìn giống quan bào, nhưng không biết là của triều đại nào. 
Trên tay ông ta cầm một cây bút lông, trên đầu bút trắng có dính chút mực, nương tử nhìn thấy thì mừng 
rỡ: "Đây là Đao Bút Lại, đồ tốt! Tướng công, chàng thật là..." 
Tiếng chiêng trống vui mừng bỗng im bặt, thay vào đó là giọng hát thê lương: "Ai ya tướng công, sao chàng lại mang xác chết về đây? Chàng không thương tiểu thiếp nữa sao?" 
Hồng Oánh cười 
ha hả: "Ngươi ăn không được thì để ta ăn, cho ngươi thèm 
tới chết." 
Nói rồi, 
Hồng Oánh lao đến ăn ngấu nghiến. 
Ăn xong, Hồng Oánh quay về trước gương, ngồi im lặng, hình dáng cơ thể ngày càng rõ ràng, thân thương vốn gầy gò nay đã đầy đặn hơn. 
Máy hát lẩm bẩm: "Tiện nhân này sắp biến thành người rồi, sao ả ta lại may mắn 
thế nhỉ, không biết có 
phải là may mắn thật không..." 
Các pháp bảo khác tranh nhau 
đến chia thức ăn, Lý Bạn Phong an ủi nương tử: "Đợi làm xong vụ này, ta sẽ bắt đồ sống về cho nàng." 
Nương tử lắc lư miệng loa, đột nhiên phun ra một luồng hơi nước, đẩy lùi đám pháp bảo. 
"Ăn vậy là được rồi, để dành 
cho Hồng Liên." 
Đao Bút Lại còn hơn một nửa, vậy mà đã muốn để dành cho Hồng Liên rồi sao? 
Hôm nay nương tử thật quan tâm đến Hồng Liên. 
Lý Bạn Phong bưng Hồng Liên đến, cánh hoa nở rộ, bên trong có một hạt sen đã chín. 
Lý Bạn Phong bóc hạt sen xuống, nó lập tức nổ ra, một đôi Uyên Ương 
Việt rơi vào tay hắn. 
Chẳng trách nương tử lại quan tâm đến Hồng Liên như vậy, thì ra hôm nay Hồng Liên đến đây với đầy thành ý. 
Nhưng mà thoạt nhìn thì có vẻ không khác gì đôi Uyên Ương Việt trước đó. 
Lý Bạn Phong ngồi xổm xuống cạnh Hồng Liên: "A Liên, ngươi lại muốn trêu ta sao?" 
Xùy xùy~ 
"Tướng công, chàng oan uổng cho ả rồi, trên người đôi Uyên Ương Việt này có mùi ngọt, chàng ngửi thử xem." 
Lý Bạn 
Phong dùng kỹ pháp Bách Vị Linh Lung ngửi thử, quả nhiên ngửi 
thấy một mùi ngọt thoang thoảng. 
"Để ta ngửi thử xem."  
Hồng Oánh ở bên cạnh ngửi ngửi một hồi lâu, bị điếc tai mù mắt nhiều năm như vậy 
nên khứu giác của ả rất nhạy bén, nhưng lại chẳng ngửi thấy mùi vị gì. 
Lý Bạn Phong hít một hơi thật sâu, có 
vẻ như kỹ pháp Bách Vị Linh Lung không chỉ khiến khứu giác nhạy bén hơn, mà còn có 
công năng khác. 
"Nương tử, pháp bảo này 
sử dụng thế nào?" 
"Thứ này linh tính không đủ, không 
tính là pháp bảo, nhiều nhất chỉ là linh vật mà thôi, một đôi Uyên Ương Việt, 
một đực một cái, thanh bên tay trái của tướng công là đực, thanh bên phải là cái. 
Nếu thanh đực chém trúng phụ nữ, sẽ khiến người đó phải lòng người cầm kiếm, khi người đó xuất hiện trong phạm vi một dặm, thanh đực sẽ cảm ứng được, còn nếu thanh cái chém trúng đàn ông, cũng có tác dụng tương tự." 
Lý Bạn Phong gật gù: "Cũng coi như là 
vật hữu dụng, vậy gọi là Công Mẫu Việt đi!" 
"Tướng công, hay là gọi là Thư Hùng Việt, nghe có vẻ hay hơn đó." 
"Nương tử thật có tài văn chương!"  
Lý Bạn Phong cất Thư Hùng Việt đi, mang theo máy chiếu phim rời khỏi Tùy Thân Cư. 
*** 
Mười giờ tối, Tiểu Điệp ăn lá cây no nê, bò xuống khỏi cây, uể oải đi dạo trong rừng sâu. 
Lý Bạn Phong và Mạnh Ngọc Xuân bám theo từ xa, nhờ đặc tính dễ bị người khác xem nhẹ của trạch tu nên Tiểu Điệp vẫn không hề 
hay biết. 
Đi được hơn một tiếng, hình như Tiểu Điệp lại đói, bèn bò lên một cây khác gặm lá. 
Lý Bạn Phong 
nấp sau ụ đất, hỏi Mạnh Ngọc Xuân: "Không phải bà nói họ như hình với bóng sao? Sao không thấy hai người còn lại đâu?" 
Mạnh Ngọc Xuân đáp: "Sở thích của Tiểu Điệp khác với hai người họ nên không thể lúc nào cũng ở bên nhau được, Hoàng Điệp 
và Hồng Điệp đều thích ăn mật hoa, bình thường họ hiếm khi tách rời nhau." 
Lý Bạn 
Phong đoán không sai, Tiểu Điệp đúng là 
vẫn chưa hoá thành bướm. 
Trải qua trận chiến giữa 
Thủy Dũng Tuyền và Thu Lạc Diệp, Lý Bạn Phong biết được một chi tiết quan trọng, nơi ở của Địa Đầu Thần là nơi huyết mạch, trong 
nhà cất giấu khế ước, nếu bị đào ra thì sẽ là mối đe dọa nghiêm 
trọng đối với Địa 
Đầu Thần, cho nên bất 
kể là Thủy Dũng Tuyền hay Thu Lạc Diệp đều phòng ngự rất nghiêm ngặt nơi ở của mình. 
Rốt cuộc là đe dọa gì thì tạm thời chưa biết, nhưng 
Lý Bạn Phong biết phương pháp tốt nhất để đối phó với Địa Đầu Thần chính là xuống tay với chỗ ở của họ. 
Phụng Thủ Ông, Hí Chiêu Phụ, Đao Bút Lại, Sên Tình Thương,... Quái lang thang hiếm thấy liên tiếp đến địa phận của Mạnh Ngọc Xuân, chắc chắn không phải muốn liều mạng với Mạnh Ngọc Xuân, Đao Bút 
Lại đã dùng mạng để chứng minh, chúng không có khả năng đấu lại Địa 
Đầu Thần. 
Mục đích của chúng là điều tra chỗ ở của Mạnh Ngọc Xuân. 
Sên Tình Thương ký sinh trên người Tào Chí Đạt, Tào Chí Đạt bám riết lấy Mạnh Ngọc Xuân, có xác suất nhất định có thể tìm được chỗ ở của Mạnh 
Ngọc Xuân. 
Nhưng nó đã thất bại, chết trong tay 
Lý Bạn Phong. 
Đao Bút Lại thành công tìm được chỗ ở của Mạnh Ngọc Xuân, nhưng không trốn thoát được, chết trong tay Mạnh 
Ngọc Xuân. 
Phụng Thủ 
Ông và Hí Chiêu Phụ hợp tác, một kẻ đánh một kẻ lừa, tỷ lệ thành công là lớn nhất. 
Hiện tại Phụng Thủ Ông đã chết, nhưng Hí Chiêu Phụ hẳn là vẫn chưa biết Phụng Thủ Ông chết rồi, có khả năng cao sẽ không dừng tay. 
Ngoại trừ Lý Bạn Phong, người biết chỗ ở của Mạnh Ngọc Xuân chỉ có ba người, Hồng Điệp, Hoàng Điệp, Tiểu Điệp. 
Tiểu Điệp bởi vì chưa hóa bướm, tính cách khác với hai người còn lại, thời gian ở một mình càng 
nhiều, xác suất bị Hí Chiêu Phụ giả mạo là cao nhất. 
Lý Bạn Phong xác định mục tiêu chính là ả ta. 
Mạnh Ngọc Xuân nói nhỏ: "Không nhất định là tỷ muội của ta, ả Hí Chiêu Phụ kia cũng có thể là thuộc hạ của cậu." 
Lý Bạn Phong lắc đầu: "Nếu thật sự là Hí Chiêu Phụ, tuyệt đối không phải thuộc hạ của tôi, thuộc hạ của tôi đều là đàn ông." 
"Ả không thể giả 
trang thành đàn ông sao?" 
"Không thể." 
Lý Bạn Phong lấy 
máy chiếu phim ra, 
chiếu hình ảnh Phụng Thủ Ông. 
Chờ mười mấy phút, Tiểu Điệp bò xuống từ trên cây, chậm rãi đi tới bên cạnh "Phụng Thủ Ông", hạ giọng nói: "Đắc thủ." 
Bạn cần đăng nhập để bình luận