Phổ la chi chủ

Chương 66: Nên ra tay rồi (2)

“Giao cho cậu bảo quản?”
Lão Yên Bào cười:
“Cảm ơn ý tốt của cậu, chúng ta bèo nước gặp nhau, duyên phận cũng đến đây thôi.”
Hổ Cao Tử chặn đường đi của Lão Yên Bào:
“Lão hán, để chiếc túi lại, tôi thật tâm là vì tốt cho lão.”
Lão hán cười khẩy một tiếng:
“Nghé con, tôi sớm đã nhìn ra cậu và tên bốn mắt đó chẳng phải loại tốt đẹp gì.
Vừa nãy khi tên đầu trọc đó đến, hai người các cậu chỉ biết nói, không góp sức, một tung một hứng, ở đó tấu hài. Cậy sắp hoàn thành rồi, hai cậu xông đến ra vẻ người tốt, các cậu và tên đầu trọc là một hội nhỉ!”
Lời này là nói cho Tần Tiểu Bàn nghe.
Tần Tiểu Bàn ngơ ngẩn đứng tại chỗ, vẫn không biết tại sao Hổ Cao Tử và Lão Yên Bào cãi nhau.
Nghe Lão Yên Bào nói như vậy, cậu ta ít nhiều đã hiểu một chút.
Lão Yên Bào tiếp tục nói:
“Khi xuống núi, tên đầu trọc đó cướp chúng ta một lần, đến nơi hái hoa, lại cướp chúng ta một lần, cậu ra vẻ người tốt, thực tế là muốn để tên đầu trọc thăm dò bản lĩnh của chúng ta.
Nếu bản lĩnh của chúng ta không tốt, thì để tên đầu trọc cướp một đợt trước, chúng ta mất hoa, chắc chắn phải liều mạng quay lại tìm thêm hoa, đợi đến tối, cậu lại thu hoạch thêm một mớ nữa.
Nếu bản lĩnh của chúng ta không tồi, cậu sẽ không để tên đầu trọc ra tay, đến tối, đợi chúng ta tản ra, cậu lại đối phó từng người một.
Tiểu Bàn Tử và cậu cùng đến chỗ của người tên là Bạch Sa đó, đoán chừng là đã chết trên nửa đường, hai cô bé kia sợ là cũng mất mạng rồi, nếu chúng ta không ra tay, cũng phải chết trong tay của hai con nghé này.”
Tiểu Bàn nghe vậy, vội vàng thu lại chiếc túi, xách chiếc rìu lên.
Người đeo kính gọng vàng đỡ mắt kính, nhìn hai người, nét mặt vui cười nói:
“Các người đừng kích động, nghe tôi khuyên một câu.
Lão Yên Bào, thị lực của ông rất tốt, tiếc là quá tham lam, với tu vi của ông, nếu xuống núi trước thời hạn, chúng tôi cũng không cản được ông.
Nhưng ông nhất quyết chịu đựng đến bây giờ, đoán chừng đứng cũng đứng không vững nhỉ?
Có thể nhìn ra, ông là người từng đi khắp bốn phương, nhưng có lẽ là lần đầu tiên ông lên Núi Khổ Vụ.
Ông cảm thấy dựa vào hơi dầu khói đó của ông là có thể ngăn được hết tất cả sương độc của Núi Khổ Vụ sao? Nếu thật sự là như vậy, Núi Khổ Vụ đã thành thiên hạ của yên tu các ông rồi!”
Lão Yên Bào cười nói:
“Dầu khói không thể ngăn được tất cả sương độc, ít nhất có thể ngăn hơn một nửa, chung quy lại vẫn mạnh hơn nhiều so với các người bây giờ, không tin thì các người thử xem.”
Người đeo kính gọng vàng thở dài, lấy ra một chiếc khăn tay, lau tròng kính:
“Tôi không nên nói chuyện với tên ngốc như ông, quá phí hơi sức.”
Hổ Cao Tử cầm dao găm lao ra nói:
“Xử lão xong rồi, lão muốn chết, còn có thể ngăn cản kiểu gì?”
Lão Yên Bào nhìn về phía Tiểu Bàn.
Tần Tiểu Bàn vẫn đang nghĩ thời cơ nào hợp lý để ra tay.
Không ngờ Hổ Cao Tử đột nhiên nhảy đến, đạp một chân lên mặt Tiểu Bàn.
Thực tu, dưới tình huống ăn uống no đủ, có thiên phú thân thể hơn người, có thể chạy, có thể đánh, rất mạnh, còn có kháng tính đối với những loại độc vật nhất định.
Nhưng nếu như xét riêng thiên phú nào đó, họ cũng không phải là tốt nhất.
Giống như thiên phú đánh nhau, cậu hiển nhiên không bằng Hổ Cao Tử, bởi vì Hổ Cao Tử là võ tu.
Cú đạp này trên mặt Tiểu Bàn, Tiểu Bàn không hề phòng bị, Hổ Cao Tử bước đến bồi thêm một dao, đâm vào bụng Tiểu Bàn, Tiểu Bàn lúc này ngược lại miễn cưỡng né tránh.
Nhưng vừa né được nhát dao vào bụng này, lại ăn thêm một cú đấm vào cằm của Hổ Cao Tử, Tiểu Bàn đứng không vững, ngã xuống đất, Hổ Cao Tử lại bồi thêm một cú đạp lên mặt, trực tiếp đạp Tiểu Bàn bất tỉnh.
Hổ Cao Tử đang định bổ dao xuống, đột nhiên thấy một làn khói vàng đến sau lưng.
Hổ Cao Tử nhanh chóng né khói, một đốm lửa bay đến trên mặt gã.
Hổ Cao Tử và người đeo kính gọng vàng đều tự xưng là tu giả tầng một, thật ra đây là lời dọa nạt người khác, bọn họ đều không có tầng bậc gì cả, mà Lão Yên Bào mới thật sự là tu giả tầng một.
Một mình người đeo kính gọng vàng không đối phó được Lão Yên Bào, Lão Yên Bào cũng không cho Hổ Cao Tử cơ hội bồi thêm một dao.
Lão Yên Bào rất tán thưởng Tiểu Bàn Tử, bởi vì lúc đầu khi đánh nhau với tên đầu trọc, chỉ có Tiểu Bàn Tử thật sự ra tay.
Đợi trừng trị xong người đeo kính gọng vàng và Hổ Cao Tử, lúc xuống núi có thể sẽ gặp phải tên đầu trọc, có tên Tiểu Bàn Tử này cũng là một trợ thủ tốt.
Hổ Cao Tử thấy không thể giải quyết được Tiểu Bàn trong thời gian ngắn, nhanh chóng cùng người đeo kính gọng vàng vây đánh Lão Yên Bào, Lão Yên Bào đối phó với hai tên, lúc đầu còn chiếm ưu thế, Lão Yên Bào vốn tưởng rằng trong thời gian một bao thuốc là có thể xử gọn hai tên này.
Nhưng đợi hút hết bao thuốc này rồi, Lão Yên Bào vẫn chưa đánh thắng, tình hình của lão dần không ổn nữa.
Yên tu thiếu khói, chiến lực lập tức kém đi một bậc.
Lão hán vừa đánh vừa lui, người đeo kính gọng vàng khua chiếc quạt giấy, ra tay càng thêm quyết liệt.
Không đúng, người đeo kính gọng vàng cũng ở lại trên núi một ngày, sao không có chút dáng vẻ gì là trúng độc?
Lão Yên Bào bị hai người tiền giáp hậu kích, không còn đường lui nữa, một ngụm khói cuối cùng vẫn luôn được lão kìm nén đã phun ra, làn khói như lưỡi dao sắc bén xông đến mặt của người đeo kính gọng vàng.
Người đeo kính gọng vàng khua chiếc quạt giấy, quạt khói đi.
Quạt đi cũng vô ích, khói này có độc, Lão Yên Bào phun chất độc giấu trong răng giả ra ngoài.
Hổ Cao Tử bịt mũi miệng lại, liên tục lùi về sau, nước mắt nước mũi cùng nhau chảy xuống.
Người đeo kính gọng vàng ho hai tiếng, nhưng không chịu ảnh hưởng quá lớn.
Lão Yên Bào sững sờ, tại sao hơi khói độc này không xô ngã y?
Lẽ nào y là độc tu?
Chết tiệt!
Ngụm khói cuối cùng cũng dùng hết rồi, Lão Yên Bào chưa thể đổi lại cơ hội thoát thân.
Chiếc quạt giấy quạt vù vù trước mặt lão, ngược lại khiến Lão Yên Bào ngửi thấy một hương vị kỳ dị.
Không ổn!
Trên quạt của y có độc!
Tầm nhìn của Lão Yên Bào dần mơ hồ, ý thức được bản thân đã trúng độc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận