Phổ la chi chủ

Chương 163: Không đi đúng không?

Thời gian đối bàn ở đất hoang đã sắp đến, nhưng lại không thấy bóng dáng của Tống Gia Sâm đâu, ngay cả Tống Chí Nghị cũng không biết đang ở nơi nào.
Con trai trưởng của Tống Gia Sâm là Tống Chí Cương sốt ruột đến mức cả người đổ mồ hôi như tắm, ngồi ở trước mặt Nghê Thụy Lương, vẻ mặt khổ sở van xin nói:
"Chú Thế, chú giúp tôi một chuyện, đã một tiếng rồi, nếu một tiếng nữa mà nhà chúng tôi không phái người đến đất hoang, chắc chắn sẽ phải chịu thua."
Nghê Thụy Lương là môn khách của Tống gia, bình thường xưng huynh gọi đệ với Tống Gia Sâm. Có thể nói Nghê Thụy Lương là tu giả duy nhất mà Tống gia có thể dựa giẫm vào lúc này, là một thể tu tầng bốn.
Nhưng chỉ là có thể trông cậy vào, chứ không có nghĩa là chịu nghe sai khiến.
Thuở nhỏ, Nghê Thụy Lương nhà nghèo, lúc còn trẻ đã từng nhận được trợ giúp của Tống gia, sau khi tu vi của ông ta thăng đến tầng bốn, bình thường mỗi tháng Tống Gia Sâm cho ông ta hai trăm đồng Đại Dương để tiêu, đến ngày lễ tết thì còn phải có thêm chút lòng thành khác, nói trắng ra chính là nuôi vị thể tu tầng bốn này.
Khi gặp chuyện, nếu muốn Nghê Thụy Lương ra tay thì Tống Gia Sâm còn phải thương lượng với ông ta.
Ngay cả Tống Gia Sâm cũng không thể ra lệnh cho Nghê Thụy Lương, càng khỏi phải nói đến con trai của ông ta.
Nghê Thụy Lương nhấp một hớp trà rồi nói:
"Chí Cương, rốt cuộc thì cha và em trai của cậu đi đâu rồi? Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, sao có thể không quan tâm đến một chút nào cơ chứ?"
Tống Chí Cương lo lắng nói:
"Tôi thật sự không biết hai người họ đi đâu. Chú Thế, trận đối bàn hôm nay liên quan đến việc Tống gia còn giữ được chỗ đứng ở thôn Lam Dương hay không, chú không thể mặc kệ được."
Nghê Thụy Lương đặt chén trà xuống:
"Chí Cương à, không phải là tôi không muốn lo chuyện này, nhưng nếu tôi xía vào thì sẽ không hợp quy củ.
Hôm qua, cha cậu đã nói chuyện rõ ràng với Mã Quân Dương, để cho em trai cậu đối bàn. Nếu bây giờ cậu để tôi ra tay, vậy sau này còn gì là danh tiếng của Tống gia nữa?"
"Hiện tại không phải là lúc quan tâm đến danh tiếng. Chú Thế, tôi cầu xin chú, chú đánh một trận thay nhà chúng tôi đi mà."
Nghê Thụy Lương thở dài đáp:
"Đợi một chút, đợi một chút đi."
Không phải ông ta không muốn giúp, mà là không dám giúp, Nghê Thụy Lương lờ mờ cảm thấy Tống Gia Sâm đã gặp chuyện.
Suy cho cùng, sự việc lần này không thể trách người khác, chỉ trách bản thân Tống Gia Sâm không biết chừng mực. Ông ta đắc tội ai cũng được, nhưng đừng nên đắc tội Ngũ công tử của Mã gia.
Mặc dù Mã Ngũ sa cơ lỡ vận, nhưng chung quy lại vẫn là người của Mã gia, Mã gia muốn thật sự ra tay diệt trừ Tống gia là chuyện dễ như giẫm chết một con kiến.
Về phần những gia tộc ở trên Tống gia như Lưu gia, Tư gia, hay thậm chí là Lục gia, tuy rằng thời điểm bọn họ cầm tiền thì rất nghiêm túc, nhưng đến lúc ra tay thì cũng khó nói.
Huống chi Nghê Thụy Lương nói không sai, là Tống gia muốn đối bàn với Mã Ngũ.
Tuy nói Thanh Thiên Tràng có thể thay người, nhưng Mã Ngũ người ta đích thân ra trận, Tống gia các người lại tìm một người ngoài xuất chiến thay, vậy chẳng phải Mã Ngũ cũng có thể làm điều tương tự hay không?
Mã Ngũ người ta có thể thay vào một người có cấp độ như thế nào, các người biết được sao?
Thấy thời gian sắp đến, Tống Chí Cương nghiến răng nghiến lợi nói:
"Được lắm, chú Thế, chú nhớ lấy lời này cho kĩ, tôi không cầu xin chú nữa, tôi tự ra mặt là được!"
Tống Chí Cương vừa mới ra khỏi cửa, Nghê Thụy Lương làm bộ khuyên bảo đôi ba câu:
"Chí Cương à, đừng nóng nảy. Chúng ta bàn bạc kỹ hơn, bàn bạc kỹ hơn!"
Tống Chí Cương vừa mới đến đất hoang, nhìn thấy Mã Ngũ còn đang diễn thuyết trước mặt một đám người đến xem náo nhiệt.
Hôm nay có rất nhiều người bu đến, dù sao thì cảnh tượng Tống gia đích thân ra tay là vô cùng hiếm thấy trong suốt bao nhiêu năm qua, những kẻ nhiều chuyện trong thôn Lam Dương đều kéo đến đây.
"Mã mỗ đã đợi ở nơi này được hai tiếng đồng hồ, dựa theo quy củ của thôn Lam Dương chúng ta, nếu sau hai tiếng mà đối thủ không đến thì coi như tôi thắng trận đối bàn này!
Hôm nay nhờ bà con cô bác làm chứng, Mã mỗ không chơi điếm, không xỏ lá, Mã mỗ thắng Tống gia một cách quang minh chính đại, lời này có đúng hay không?
Lúc trước, Tống gia kéo cả bầy đến trước cửa nhà tôi, gia chủ Tống gia lại động đao động thương, đánh người anh em của Mã Ngũ tôi, khoét mắt, chặt đùi, tất cả đều là những lời đe dọa của ông ta.
Lúc đó ông ta còn muốn động thủ với tôi, Mã mỗ không sợ ông ta, Mã mỗ chưa từng sợ ông ta, nhưng hôm nay Mã mỗ đã đến đối bàn, cho dù thắng hay thua cũng phải có một lời giải thích chứ?
Lúc đó Tống Gia Sâm đã nói như thế nào, hẳn là bà con đều nghe thấy, Thanh Thiên Tràng, ai thua thì cút ra khỏi thôn Lam Dương!
Quân tử nhất ngôn cửu đỉnh! Người của Tống gia có đến hay không? Rốt cuộc Tống gia muốn giải quyết chuyện này như thế nào?"
Vốn dĩ đám người đến xem náo nhiệt này sợ đắc tội với Tống gia, ngoại trừ đám người Lý Bạn Phong, Tiểu Xuyên và mấy công nhân sửa đường thì hiện trường hoàn toàn không ai dám hó hé gì.
Nhưng Mã Ngũ vẫn dùng thuật khích lệ để kích thích mọi người, hơn nữa, những lời này của y rất "đao to búa lớn", mọi người càng nghe càng thấy lâng lâng, tiếng trầm trồ khen ngợi cứ nối liền không dứt.
Tuy nhiên, hai tiếng sắp trôi qua, tiếng khen ngợi bất chợt dừng lại.
"Người của Tống gia đến!"
"Đừng có lên tiếng, biết điều thì nhìn là được rồi."
Tống Chí Cương vào đất hoang, phía sau còn có hai mươi tùy tùng đi theo:
"Mã Quân Dương, nói chuyện bớt càn rỡ lại, theo tôi thượng đài rồi nói sau."
Mã Ngũ ngẩn người:
"Tống Chí Cương, ban đầu cha anh nói là em trai của anh đến đối bàn. Tại sao lại đổi người rồi?"
"Chí Nghị có chuyện quan trọng hơn cần giải quyết nên không đến được. Tôi là người Tống gia, cũng là võ tu tầng một, tầng một đấu tầng một, không tính là tôi bắt nạt anh, động thủ đi!"
Tống Chí Cương quả là hảo hán, tuy bị nội thương nhưng vẫn thượng đài.
Chẳng lẽ Tống gia không còn người nào có thể xuất chiến sao?
Có chứ, trong đám thuộc hạ của Tống gia còn có hai tu giả tầng hai.
Hai người kia sớm đã đến đây, sau khi họ nhận được mệnh lệnh của Tống Gia Sâm vào chiều hôm qua, sáng sớm hôm nay đã đến đất hoang phong tràng.
Bọn họ có thể đại diện cho Tống gia xuất chiến, Thanh Thiên Tràng có thể thay người.
Nhưng hai tu giả tầng hai này không phải đồ ngu.
Đại quản gia ra ngoài tìm Mã Ngũ nhưng không trở về.
Lão gia ra ngoài tìm Mã Ngũ, cũng không thấy tăm hơi gì.
Đến bây giờ không biết lão gia lại đi đâu, xem ra Mã Ngũ này không hề dễ ăn như vậy.
Ngay cả Nghê Thụy Lương là tu giả tầng bốn cũng không ra tay, bọn họ nào có lá gan để thượng đài?
Phong tràng chính là phong tràng, phong tràng xong, chuyện khác không liên quan gì đến họ.
Huống chi lão gia đã ra lệnh phải để cho Tống Chí Nghị đối bàn với Mã Ngũ, bọn họ thượng đài cũng không hợp quy củ, có cái cớ này nên họ mới không nghe theo sự phân phó của Tống Chí Cương.
Trận này, Tống Chí Cương chỉ có thể tự mình đánh với Mã Ngũ.
Tống Chí Cương đứng tại chỗ liếc nhìn xung quanh, bắt gặp một mảnh ngói đặc biệt, lập tức nhận ra công dụng của nó.
Khác với Tống Chí Nghị, Tống Gia Sâm rất yêu thích Tống Chí Cương, không ít những chuyện cơ mật đều nói cho Tống Chí Cương biết.
Tống Chí Cương dành phần lớn thời gian để tu hành võ nghệ ở nhà, mảnh ngói kia là cơ quan do cha anh ta để lại.
Trước kia, khi anh ta cùng Tống Gia Sâm làm chứng cho trận đối bàn, Tống Chí Cương đã từng nhìn thấy cơ quan này rồi.
Biết cha mình đã sắp xếp từ trước, Tống Chí Cương cũng tự tin hơn một chút, trỏ tay vào Mã Ngũ nói:
"Không cần nói nhảm thêm nữa, chúng ta trực tiếp động thủ!"
Mã Ngũ gật đầu:
"Anh cũng coi như là hảo hán, chúng ta phân cao thấp thôi nào."
Hai người đứng dựa lưng vào hàng rào sắt, mỗi người một bên. Tiếng trống vừa vang lên, cả hai lập tức động thủ.
Tống Chí Cương là võ tu, lao thẳng về phía Mã Ngũ, trực tiếp cận chiến.
Mã Ngũ đảo qua hai mắt Tống Chí Cương, bỗng nhiên nhịp tim anh ta tăng mạnh, luôn cảm thấy hôm nay Mã Ngũ vô cùng đẹp trai, không muốn phá hỏng khuôn mặt tuấn tú kia.
Trong lúc bị mê hoặc, Tống Chí Cương ra tay có chút do dự. Mã Ngũ ném một con dao găm nhắm thẳng vào ngực, Tống Chí Cương vội vàng lắc mình, dao găm sượt qua bả vai để lại một vết máu.
Chờ đến khi đứng vững thì lại đuổi theo, nhưng Mã Ngũ đã lui về hơn năm mét, tiếp tục thả diều.
Lối đánh của y có chút bỉ ổi, nhưng cách chiến đấu của hoan tu tầng thấp chính là như vậy.
Càng về sau lại càng bỉ ổi hơn, hai người quần nhau được mấy phút, đột nhiên Tống Chí Cương cảm thấy khắp người trở nên tê dại, lúc này mới nhận ra trên dao găm của Mã Ngũ có độc.
"Mã Quân Dương, mày đúng là đồ chó chết!"
Tống Chí Cương chửi một câu, nhưng cũng chỉ có thể chửi một câu. Bởi vì đối bàn ở đất hoang không có quy tắc, bất kỳ thủ đoạn nào cũng đều có thể lôi ra sử dụng.
Tống Chí Cương nhìn thoáng qua vị trí của mảnh ngói, sau đó đuối sức hết chịu nổi, muốn rút lui về phía sau.
Mã Ngũ tiến lên đuổi theo, đúng lúc giẫm lên mảnh ngói vỡ.
Tống Chí Cương nhoẻn miệng cười, chờ cơ quan được kích hoạt. Mã Ngũ dính bẫy rồi, đối bàn đến đây là xong, nếu Mã Ngũ không nhận thua thì đánh đến khi nào y nhận thua mới thôi.
Mặc kệ y là công tử sa cơ như thế nào, mặc kệ thế lực sau lưng y lớn đến bao nhiêu, chỉ cần thắng trận đối bàn này, giữ lại gia nghiệp của Tống gia rồi nói sau, trước tiên...
Quái lạ, tại sao cơ quan không nhúc nhích gì?
Mã Ngũ đã giẫm lên mảnh ngói này cả buổi rồi, tại sao còn chưa thấy cơ quan kích hoạt?
Cơ quan mất linh?
Là mình nhìn nhầm rồi?
Loại chuyện như vậy chưa bao giờ phát sinh.
Mã Ngũ thì ngày càng đuổi sát.
Có gì mà phải sợ? Đuổi sát thì không phải chuyện tốt sao? Mình là võ tu, mình sợ hắn làm gì?
Hai người bắt đầu đánh cận chiến, càng đánh thì nhịp tim của Tống Chí Cương càng trở nên loạn nhịp.
Thân thủ của Mã Ngũ vô cùng tốt, bởi vì y cùng từng luyện võ.
Tống Chí Cương bị thương, lại còn bị trúng độc, nếu tiếp tục đánh cận chiến kéo dài, anh ta lo mình không đánh lại.
Mà nếu đã không cận chiến, chẳng phải sẽ càng không đánh lại sao?
Thật ra, Tống Chí Cương đánh cận chiến không kém, sở dĩ trong tâm trí xuất hiện nhiều suy nghĩ lung tung như vậy là bởi vì thủ đoạn đặc biệt của Mã Ngũ.
Dưới cái nhìn chăm chú của Mã Ngũ, mạch suy nghĩ của Tống Chí Cương ngày càng loạn, anh ta đã trúng kĩ pháp Mê Loạn của Mã Ngũ.
Uỵch!
Tiếng động do hòn đá kia tạo ra có gì đó không đúng.
Bên dưới hòn đá có một cái hố bẫy, tuy không sâu nhưng cũng đủ để lọt một nửa chân vào bên trong.
Tống Chí Cương giẫm phải, bất chợt ngã xuống đất.
Mã Ngũ tiến lên vung một cước vào mặt Tống Chí Cương, hỏi:
"Chịu thua chưa?"
Tống Chí Cương còn chưa kịp phản ứng lại đã bị Mã Ngũ bồi thêm một cước:
"Chú Thạch Tàm là thứ rất thích hợp để bố trí bẫy. Anh nghĩ chỉ mỗi Tống gia của anh có thôi hả? Còn tôi thì tìm không thấy sao? Ở tân địa cũng có thứ này, chẳng qua là khó nuôi nên bình thường tôi mới lười bắt."
Tối hôm qua, khi Lý Bạn Phong mai phục ở đất hoang, đã dùng khuyên tai Khản Ti để nghe lén cuộc trò chuyện giữa Tống Gia Sâm và Tống Chí Nghị, đương nhiên cũng biết rõ về chuyện cơ quan.
Sau khi giết hai người họ, Lý Bạn Phong vốn muốn phá bẫy, nhưng Mã Ngũ nói y biết cách dùng của bẫy này, sau đó chạy suốt đêm đến tân địa, bắt hai con Chú Thạch Tàm, tức là con tằm đục đá để sửa lại bẫy.
Sở dĩ làm như vậy là để lưu lại chút thủ đoạn trong trận đối bàn ở đất hoang.
Tống Chí Cương không biết quá trình diễn ra như thế nào, nhưng anh ta đã biết được kết quả.
Kết quả chính là Tống gia thua, thua một cách triệt để.
Ngay cả bẫy mà Tống Gia Sâm hiểu rõ nhất cũng có thể bị sửa lại, chuyện này chứng tỏ một điều rằng, Tống gia ngay từ đầu đã sai lầm rồi, bọn họ đã chọn sai đối thủ.
Ngay từ đầu, bọn họ không nên động thủ với Mã Ngũ.
Y muốn đi săn thì cứ để y săn, y muốn kiếm tiền thì cứ để y kiếm tiền, dù sao Tống gia cũng không thiếu chút tiền đó, tại sao lại cố chấp muốn đấu đến cùng với Mã Ngũ chứ?
Bây giờ phải làm sao đây?
Tống Chí Cương nhận thua, đám thôn dân của thôn Lam Dương đến xem đều choáng váng.
"Con trai trưởng của Tống gia nhận thua?"
"Nói như thế nào đây nhỉ? Đây là đối bàn thua?"
"Gia chủ Tống gia đã nói rồi, nếu bọn họ thua thì Tống gia phải cút khỏi thôn Lam Dương."
"Như vậy nghĩa là sao? Chẳng lẽ sau này thôn Lam Dương không còn người họ Tống nữa?"
"Có thể nào sẽ đổi thành họ Mã không?"
Mã Ngũ đứng trước mặt Tống Chí Cương, cười dữ tợn:
"Nói lời thì phải giữ lời, anh trở về nói với cha anh lập tức dọn nhà cút khỏi đây. Ngay trong hôm nay phải dọn sạch sẽ ra ngoài cho tôi!"
Tống Chí Cương dẫn theo tùy tùng trở về biệt thự với bộ dạng chật vật.
Anh ta chịu dọn đi sao?
Đương nhiên là không rồi, chỉ cần cha của anh ta không lên tiếng thì Tống Chí Cương nhất quyết không rời đi!
Anh ta bố trí hộ vệ trông coi xung quanh biệt thự cả cửa trước và cửa sau, bảo vệ chặt chẽ già trẻ lớn bé trong nhà, chuẩn bị đấu với Mã Ngũ đến cùng.
Đến bảy giờ, trời đã sập tối, nhưng Tống gia lại chẳng có động tĩnh gì.
Lý Bạn Phong nói với Tiểu Xuyên:
"Người anh em, cậu cho tôi mượn xe lu tiếp. Anh Mã, anh đem tất cả đám Chú Thạch Tàm theo."
Tống Chí Cương, mày không chịu rời đi đúng không?
Tao ủi nát nhà mày luôn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận