Phổ la chi chủ

Chương 147: Nương tử, hãy trả lời ta

Đêm khuya, Lý Bạn Phong cùng với Mã Ngũ trốn vào một cái hang núi, lặng lẽ quan sát cửa hang.
Thoa Nga phu nhân ở ngay ngoài cửa hang, lặng lẽ chờ hai người đi ra ngoài.
Thoa Nga phu nhân có thể đi vào, chỉ là bà ta không muốn vào mà thôi, bà ta thích chơi trò trốn tìm cùng với con mồi, mặc dù theo góc nhìn của Thoa Nga phu nhân thì thủ đoạn trốn tìm của Lý Bạn Phong và Mã Ngũ vụng về chẳng khác gì đứa con nít.
Trốn được vài phút, Thoa Nga phu nhân bắt đầu thả tơ vào trong động, cuối cùng thì Mã Ngũ cũng không chịu nổi nữa.
Thật ra y đã sớm chịu hết nổi từ lâu rồi.
Y cũng không phải là lữ tu, sức chịu đựng cũng không được tốt, hoan tu vốn dĩ rất yếu ớt, không ăn không uống chạy cả ngày nên Mã Ngũ bây giờ đứng còn chẳng vững.
Quan trọng là cứ chạy như vậy cũng chẳng có kết quả gì, Mã Ngũ từng đọc được trong sách rằng, một khi gặp phải Thoa Nga phu nhân, nếu không thỏa mãn được yêu cầu của bà ta thì chẳng có cách nào để trốn thoát, trừ phi có tu vi bằng hoặc cao hơn bà ta.
Tu vi của Thoa Nga phu nhân cao bao nhiêu?
Xấp xỉ tầng tám, bà ta là một trong những dị loại mạnh mẽ nhất ở tân địa.
Nếu như gặp phải Thoa Nga phu nhân trong lúc khai hoang, thì tương đương với khai hoang thất bại, người đi khai hoang bắt buộc phải chia nhau ra để chạy trốn, có người còn sống hay không đều dựa vào tâm trạng của Thoa Nga phu nhân.
Da Bonyes đã sống sót thành công dưới bàn tay của Thoa Nga phu nhân, phần lớn thời gian, Thoa Nga phu nhân đều không thích giết người, bà ta thích chơi đùa với con người, nhưng mà sau khi bị bà ta chơi đùa, còn sống hay không phải tùy vào vận may.
Nếu đã không thể trốn thoát khỏi bà ta, Mã Ngũ chỉ có thể làm theo phương pháp chạy trốn được giới thiệu trong sách để thỏa mãn yêu cầu của Thoa Nga phu nhân.
Nhưng vấn đề là y có thể chịu đựng được những yêu cầu của Thoa Nga phu nhân hay không?
Da Boyens thì có thể, còn y thì không.
Da Boyens là thể tu, không những có tu vi cực kỳ cao mà còn có thể phách khác người, những điều này, Mã Ngũ đều không thể so sánh được.
Cho dù vậy, Mã Ngũ vẫn quyết định liều một phen, dù có bỏ mạng ở đây cũng phải tạo được một cơ hội cho Lý Bạn Phong trốn thoát.
“Anh Lý, anh trốn đi, tôi liều mạng với bà ta!”
Lý Bạn Phong nhìn Mã Ngũ nói:
“Anh dựa vào cái gì để liều mạng với bà ta?”
Mã Ngũ nói:
“Bà ta chỉ muốn chơi, tôi đơn giản là chơi cùng với bà ta, tôi là hoan tu, có chuyện gì mà chưa từng trải qua chứ?”
Lý Bạn Phong chỉ vào Thoa Nga phu nhân:
“Kiểu này cũng từng trải qua rồi hả?”
“Kiểu này, thì chưa…”
Mã Ngũ nghiến răng nghiến lợi nói:
“Anh Lý, tôi nợ anh một mạng, giờ xem như trả lại cho anh, anh đi mau đi!”
Nói xong, Mã Ngũ xông về phía cửa hang, cao giọng quát:
“Bà muốn chơi hả, vậy thì chúng ta cùng chơi nào!”
Thoa Nga phu nhân cười nói:
“Gọi đứa còn lại ra đây, một mình cậu thì không đủ.”
Mã Ngũ hét nói:
“Chỉ có mình tôi thôi, bà còn muốn sao nữa?”
“Tiểu tử này, cậu đừng có nóng nảy như vậy chứ?”
Thoa Nga phu nhân lớn tiếng cười vang, râu ở đỉnh đầu vung lên, muốn cuốn lấy Mã Ngũ.
Bà ta có thể chơi đùa với Mã Ngũ, cũng có thể trực tiếp ăn Mã Ngũ.
Bà ta cũng có thể biến Mã Ngũ thành con của mình, đặt trong kén nuôi từ từ.
Nhưng Lý Bạn Phong đã nhìn ra ý định của Thoa Nga phu nhân, dù bà ta có làm gì Mã Ngũ đi nữa thì cũng sẽ không tha cho Lý Bạn Phong.
Lý Bạn Phong móc ra một viên Tú Đan, đập lên người Thoa Nga phu nhân.
Vết rỉ sét nhanh chóng lan ra khắp người Thoa Nga phu nhân, Thoa Nga phu nhân cảm thấy đau đớn tột cùng.
Bà ta chẳng để để ý đến Mã Ngũ nữa, quay mặt sang nhìn Lý Bạn Phong.
Mã Ngũ vẫn còn đang chưa hết ngạc nhiên, chỉ nghe thấy Lý Bạn Phong hét:
“Chạy!”
Mã Ngũ không dám chậm trễ, nhanh chân bỏ chạy.
Nếu như Thoa Nga phu nhân muốn đuổi theo thì Mã Ngũ không thể trốn thoát được, kể cả Lý Bạn Phong có kéo dài thời gian, Mã Ngũ vẫn không thể nào thoát được.
Nhưng Thoa Nga phu nhân không muốn đuổi theo nữa, bà ta bắt đầu nổi điên.
Bà ta không thèm để ý đến Mã Ngũ, dán mắt vào Lý Bạn Phong.
“Cậu thật là không nghe lời, ta không thích những đứa trẻ giống như cậu.”
Lý Bạn Phong nhìn chằm chằm vào vết rỉ sét trên cơ thể của Thoa Nga phu nhân.
Theo như hắn thấy, chừng đó vết rỉ sét nhất định có thể khiến cho Thoa Nga phu nhân bị thương.
Ít nhất cũng có thể khiến Thoa Nga phu nhân bị lột mất một lớp da.
Nhưng Thoa Nga phu nhân không lột da, bà ta thậm chí còn không loại bỏ phần bị rỉ trên cơ thể đi.
Dưới da của bà ta tràn ra từng đợt chất lỏng, sinh ra một cái vòng xoáy, thôn phệ sạch sẽ vết rỉ sắt trên người.
Từ khi Lý Bạn Phong có được viên Tú Đan đầu tiên trên núi Khổ Vụ, thứ đan dược mạnh mẽ này gần như bất khả chiến bại, đây là lần đầu tiên Tú Đan lại không thể phát huy tác dụng gì trên người của đối thủ.
Thoa Nga phu nhân dùng hai sợi râu nựng khuôn mặt của Lý Bạn Phong, dịu dàng nói:
“Ta có thể sinh con với cậu, cũng có thể biến cậu trở thành con ta.
Ta có thể biến cậu thành một đứa bé, cũng có thể biến cậu thành ba đứa bé.
Ta có thể cắt cậu ra thành trăm khúc, biến thành trăm đứa bé,
Ta có thể sinh con trên cơ thể của cậu, để chúng nó ăn thịt uống máu cậu mà lớn lên, biến cậu trở thành nhà của chúng nó.”
Nhà của chúng nó.
Lý Bạn Phong nhớ tới kén của Thoa Nga.
Thì ra những cái kén kia cũng được tạo nên từ các vật còn sống.
Sợi râu vuốt ve trên khuôn mặt của Lý Bạn Phong càng ngày càng nhanh, đồng nghĩa với việc cảm xúc của Thoa Nga phu nhân càng ngày càng tồi tệ hơn.
“Ta thấy lối thoát cuối cùng hợp với cậu nhất, vì cậu không dịu dàng , cũng chẳng dễ thương.”
Lời vừa dứt, Thoa Nga phu nhân đâm đầu vào hang núi.
Lý Bạn Phong nhanh chóng lùi về phía sau, mở Tùy Thân Cư, ném chìa khóa ra ngoài.
Trong tình huống này, trở về Tùy Thân Cư để trốn là lựa chọn duy nhất của hắn.
Còn việc làm thế nào để thoát ra thì chỉ có thể suy nghĩ biện pháp khác.
Cửa phòng đóng lại ầm một tiếng, Lý Bạn Phong thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ đã thoát được kiếp nạn lần này rồi, tiếp theo nên làm thế nào đây?
Nếu Thoa Nga phu nhân đi rồi thì tốt, còn nếu bà ta cứ chặn cửa, Lý Bạn Phong phải làm sao để ra ngoài?
Nếu bà ta cầm chìa khóa đi rồi thì càng tệ hơn nữa.
Phải chuẩn tốt tốt việc lẩn trốn lâu dài.
Đầu tiên phải kiểm tra đồ trong nhà đã.
Trong nhà có không ít thứ có thể ăn được, còn có đồ đóng hộp, còn có lương khô, còn có lạp xưởng,...
Lạp xưởng ở đâu ra vậy?
Cây lạp xưởng này sao còn có thể động đậy?
Đây là cái gì?
Đây là râu!
Râu của Thoa Nga phu nhân.
Bà ta theo vào đến đây rồi!
Bà ta theo vào kiểu gì vậy? Là mình đóng cửa chưa chặt sao?
Lý Bạn Phong vung Đường đao lên muốn chặt đứt sợi râu.
Sợi râu nhẹ nhàng vung lên, hất Lý Bạn Phong ra xa.
Đến khi Lý Bạn Phong chật vật đứng dậy thì cửa đã bị mở toang.
Con sâu xanh khổng lồ xông vào Tùy Thân Cư, chiếm trọn cả chính phòng.
“Đây là chỗ nào, sao mà kỳ lạ vậy?”
Căn phòng quá chật hẹp, Thoa Nga phu nhân nhất thời không thể quay người.
Xùy xùy xùy!
Máy hát đã tỉnh, vui vẻ hát:
“Phu quân, chàng đi mua thức ăn về rồi! Chàng mua, chàng mua, chàng mua cái gì vậy chứ…”
Thoa Nga phu nhân quay người lại, quan sát xung quanh rồi nói:
“Căn phòng này không tồi, để con của ta ở đây đi, có thể chứa được rất nhiều đứa.”
Lý Bạn Phong móc Đường đao ra, ném về phía Thoa Nga phu nhân.
Soạt!
Phập! Phập! Phập!
Đường đao ra khỏi vỏ, chém ba nhát vào đầu của Thoa Nga phu nhân rồi ngay lập tức quay trở về túi của Lý Bạn Phong.
Chém xong ba nhát, Thoa Nga phu nhân không hề hấn gì.
Trên đầu của bà ta còn chẳng có nổi một vết trầy nào.
Chẳng trách Đường đao lại chạy nhanh như vậy, chênh lệch giữa hai bên có hơi lớn.
Lý Bạn Phong móc con lắc đồng hồ Hàm Huyết ra, muốn chém về phía cơ thể của Thoa Nga phu nhân, con lắc đồng hồ trực tiếp lui về phía sau:
“Chủ nhân, không được đâu, tôi chết mất, hãy tha mạng cho tôi!”
Con lắc đồng hồ không dám lên, có lên cũng chẳng được gì.
Ấm trà đâu?
Ấm trà có tác dụng hay không?
Thoa Nga phu nhân cũng chẳng có chỗ để trốn trong căn nhà nhỏ này, thử bỏng chết bà ta xem sao!
Lý Bạn Phong đang muốn tìm ấm trà.
Vù!
Một búi tơ bắn về phía Lý Bạn Phong, hắn cũng không có nhiều chỗ để né trong căn phòng chật hẹp này.
Phù!
Một làn hơi nước bay qua, thiêu tơ trùng thành tro bụi.
Máy hát hét lên:
“Quan nhân, hãy ra ngoại thất chờ, nguyên liệu nấu ăn hôm nay có chút khó sơ chế, đợi tiểu thiếp xử lý trước đã.”
Không chờ Lý Bạn Phong đáp, một làn hơi nước đẩy Lý Bạn Phong ra ngoại thất, cánh cửa của ngoại thất ngay lập tức đóng chặt, bị bịt kín bằng hơi nước.
Thoa Nga phu nhân xông về phía máy hát gào thét một tiếng:
“Mày là cái thứ gì?”
Xùy xùy!
Máy hát cười nhạo:
“Ngươi thật dũng cảm, là ta bây giờ đã xuống dốc, ngay cả con sâu cái kiến như ngươi cũng dám ăn nói với ta như vậy.”
Phù!
Hơi nước cực nóng tràn ngập cả căn phòng.
Thoa Nga phu nhân há tròn cái miệng khổng lồ, ưỡn người một cái đã hút sạch sẽ hơi nước trong phòng.
Chi la la!
Máy hát phát ra một tiếng hát cao vút, hơi nước trong cơ thể của Thoa Nga phu nhân nhanh chóng giãn nở.
Thoa Nga phu nhân liên tục gào thét, phun tơ ra, cuốn lấy đĩa nhạc của máy hát, bịt miệng loa của máy hát lại, không cho máy hát phát ra âm thanh nữa.
Hai chiếc răng nanh khổng lồ cắn thủng hộp máy của máy hát, cắm sâu vào trong thân của máy hát.

Vài phút sau, tiếng đánh nhau ngoài cửa dần dần lắng xuống.
Lý Bạn Phong xông vào chính phòng, nhìn thấy cơ thể của Thoa Nga phu nhân trở nên nhỏ hơn rất nhiều, nằm co quắp không nhúc nhích trên mặt đất.
Máy hát mình đầy vết thương, không phát ra tiếng động.
Phần cửa trước vỡ nát, miệng loa biến dạng, điều khiến cho Lý Bạn Phong lo lắng nhất là bên trong của máy hát bị rơi mất hai cái bánh răng.
Lý Bạn Phong hoảng hốt, từ trước tới nay chưa hoảng loạn như vậy.
Hắn vuốt ve máy hát, gọi từng tiếng:
“Nương tử, nương tử, hãy trả lời ta…”
Ư ư !
Có âm thanh.
Nương tử phát ra âm thanh.
Tuy rẳng rất nhỏ nhưng Lý Bạn Phong có thể nghe thấy được.
Hắn nhìn về phía miệng loa của máy hát, phát hiện bị tơ sâu bịt kín.
Miệng loa nóng phỏng tay, nhưng Lý Bạn phong không hề để ý đến đau đớn, cố dùng sức kéo tơ sâu ra.
Két két!
Két két!
Miệng loa đã thông, nhưng máy hát chỉ có thể phát ra tiếng ma sát kỳ dị.
Bên trong hộp máy, không ít bánh răng cũng bị kẹt bởi tơ sâu.
Lý Bạn Phong lấy công cụ ra, cẩn thận dọn dẹp từng li từng tý hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng bánh răng cũng từ từ quay vòng.
Hồng hộc! hồng hộc!
Hơi nước bắt đầu phun ra một cách nhịp nhàng.
“Nương tử, hãy trả lời ta!”
Lý Bạn Phong vội vàng nhìn máy hát.
“Ai da, tướng công, có việc gì mà lo lắng vậy?”
Máy hát trả lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận