Phổ la chi chủ
Chương 129: Duyên phận
Lục Tiểu Lan được thả ra khỏi hầm giam, về tới phòng ngủ của mình.
Nói thật, Lục Tiểu Lan không biết đây có tính là điềm tốt không.
Vào ban đêm, Lục Đông Lương tới gặp Lục Tiểu Lan, từ lúc trở về nhà chính Lục gia đến nay, đây là lần đầu tiên Lục Tiểu Lan gặp được cha của mình.
Cô ngoan ngoãn hành lễ với cha, Lục Đông Lương bày ra nụ cười của một người cha già hiền lành:
"Ngồi đi, về nhà rồi, không cần phải câu nệ như vậy đâu.
Tiểu Lan à, hai ngày nay con phải chịu oan ức rồi, cha cũng không còn cách nào khác, có một số việc phải làm cho người Hà gia xem, còn về chuyện của Hà Gia Khánh thì cha đã nghe mẹ con nói rồi, cha tin con, nhưng liên quan tới tên Lý Bạn Phong này, cha còn có mấy câu muốn hỏi con.
Cha đã tìm người điều tra, Lý Bạn Phong quả thực đã từng tới Phổ La Châu, sau khi hắn xuống tàu hỏa ở Dược Vương Câu, từ đó lại có không có tin tức gì nữa, con nói hắn đến nhà cũ của Hà gia, cha tin lời con nói.
Nhưng cha cũng nhận được một tin tức từ ngoại châu, tên Lý Bạn Phong này chẳng qua chỉ là một dê trắng non, hắn không có lấy một chút tu vi nào, dù cho hắn gặp được người bán hàng rong sau khi xuống tàu hỏa, cũng chỉ là một tiểu tạp toái mới nhập môn mà thôi, hắn làm cách nào có thể thoát khỏi nhà cũ của Hà gia?"
Lục Tiểu Lan lắc đầu nói:
"Con đã nói với mẹ, cũng nói với nhị thúc rồi, con thật sự không biết hắn làm cách nào mà thoát được."
Lục Đông Lương trầm mặc một hồi lâu, lông mày hơi nhíu lại:
"Tiểu Lan, bên trong nhà cũ của Hà gia có trạch linh, Khâu Chí Hằng nói với cha, đó không phải là trạch linh bình thường.
Ngay cả con cũng không thoát được thì Lý Bạn Phong có bản lĩnh tới đâu mà có thể trốn ra được? Lời này coi như cha tin, con cảm thấy người Hà gia có thể tin tưởng không?"
"Người Hà gia tin hay không thì mặc kệ, cha, chẳng lẽ ngay cả cha cũng không tin con? Vì đoạt Huyền Sinh Hồng Liên mà con đã phải chịu biết bao khổ cực? Cha có biết những ngày qua con sống như thế nào không? Sao con có thể lừa cha được?"
Giọng điệu của Lục Tiểu Lan hơi kích động.
Lục Đông Lương chớp mắt, lông mày càng nhíu chặt hơn.
"Tiểu Lan, cha hỏi con một lần nữa, Lý Bạn Phong đến nhà cũ của Hà gia, có phải là đã chết dưới tay con rồi hay không?"
"Hắn không chết! Hắn chạy thoát được!"
"Huyền Sinh Hồng Liên có phải đang ở trong tay con không?"
Ngữ khí của Lục Đông Lương càng đông cứng hơn.
"Không ở trong tay con đâu mà, con còn không biết Huyền Sinh Hồng Liên có lợi ích gì thì con cầm nó làm gì chứ?"
Giọng của Lục Tiểu Lan càng lúc càng lớn, Lục Đông Lương không hỏi lại nữa.
Không khí trong phòng một lần nữa rơi vào trầm mặc, Lục Tiểu Lan không ngừng khóc nức nở, cô thật sự rất ấm ức.
Lục Đông Lương bỗng nhiên đứng dậy, rời khỏi phòng ngủ của Lục Tiểu Lan.
Lão không tin Lục Tiểu Lan.
Không chỉ không tin, bộ dạng gào thét rơi lệ của Lục Tiểu Lan khiến lão vô cùng chán ghét.
Đêm khuya, Lý Bạn Phong đến đường Bài Phường, thấy trước cửa tiệm tạp hoá Phùng Ký lại bày ra giá đựng đĩa hát.
Có tin tức về giấy thông hành rồi sao?
Hắn bước nhanh vào tiệm tạp hóa, chưởng quỹ Phùng còn chưa ngủ, trực tiếp dẫn hắn vào buồng trong.
"Ông chủ Lý, đan dược đã bán được rồi, nhưng việc này hơi kỳ quặc."
"Kỳ quặc thế nào?"
"Có một vị khách tới chỗ tôi, mua hai mươi viên Xà Ban Đan, đưa tiền ngay tại chỗ, sau đó hắn lại muốn mua hai mươi viên Huyền Sí Đan.
Tôi đã ra giá hai mươi lăm vạn một viên Huyền Sí Đan, hai mươi viên là năm trăm vạn, đây lần đầu tiên hắn mua hàng trong cửa tiệm của tôi, ấy vậy mà lại mua một đơn hàng lớn như vậy, tôi lăn lộn trên thương trường suốt bao nhiêu năm qua, chưa từng thấy khách hàng như vậy bao giờ."
Lý Bạn Phong trầm tư một lát, lập tức hỏi:
"Chưởng quỹ Phùng, ông có lương khô không?"
"Có."
"Thịt đóng hộp thì sao?"
"Cũng có luôn, thịt bò đóng hộp của hãng Ingrid, cậu muốn bao nhiêu?"
"Cho tôi hai hộp, đóng gói ba mươi cân lương khô."
Chưởng quỹ Phùng biết Lý Bạn Phong muốn làm gì:
"Ông chủ Lý, tôi có lương khô ở đây, cậu có cần không?"
"Lấy cho tôi hai hộp, ông có bản đồ không?"
"Có của Phổ La Châu, cũng có bản đồ của Dược Vương Câu, vịnh Lục Thủy, Khố Đái Khảm, Hải Cật Lĩnh, và cả Tam Đầu Xá nữa, nhưng Phổ La Châu mỗi năm lại sinh ra tân địa, bản đồ không được chính xác lắm."
"Có đại khái để xác định phương hướng là được, tôi lấy mỗi loại một cái."
Lý Bạn Phong muốn đi.
Lục gia tìm được đầu mối rồi.
Dựa theo miêu tả của Dư Nam, tu vi của Da Boyens vượt xa nàng, đây cũng không phải là nhân vật chỉ ở tầng hai tầng ba.
Dược Vương Câu, không thể ở được nữa.
Chưởng quỹ Phùng lập tức phân phó Xuân Sinh chuẩn bị đồ, lại lấy hai cái mũ dạ và hai bộ râu giả trong cửa hàng ra.
Loại mũ dạ này có vành rất rộng, rất thích hợp để che mặt.
Râu thì không phải nói, tác dụng của nó hẳn là ai cũng biết.
"Ông chủ Lý, mang theo đi, trên đường sẽ cần dùng, còn có đan dược cậu kí gửi ở đây cũng cầm theo luôn đi."
Lý Bạn Phong nhận lấy mũ dạ và râu giả, nói với chưởng quỹ Phùng:
"Đan dược còn lại gửi ở chỗ ông, có thể bán bao nhiêu thì bán bấy nhiêu, nếu như tôi không về được thì coi như là tôi cho ông."
Khóe mắt chưởng quỹ Phùng run lên, làm ăn làm nhiều năm như vậy, lão mới thấy được tình cảm chân thành từ người trước mặt này.
Lý Bạn Phong thật sự muốn đưa hết đan dược cho chưởng quỹ Phùng.
Không vì điều gì cả, trước đó Da Boyens vung tiền hào phóng như vậy, chỉ cần chưởng quỹ Phùng cố ý, bất cứ lúc nào cũng có thể bán đứng Lý Bạn Phong.
Nhưng lão không làm như vậy, phần tình nghĩa này đã đủ để Lý Bạn Phong báo đáp.
Xuân Sinh vừa chuẩn bị đầy đủ hàng, chợt nghe trước tiệm có động tĩnh.
"Chưởng quỹ Phùng, đan dược mà tôi muốn đã có hàng chưa?"
Nghe thấy giọng nói này, tóc Lý Bạn Phong thiếu điều muốn dựng ngược hết cả lên.
Thám tử tư Da Boyens!
Chưởng quỹ Phùng ra hiệu cho Lý Bạn Phong ở trong buồng đợi, đừng đi ra ngoài, lão nở nụ cười, đến trước tiệm đón khách.
"Vị khách nhân này, sao muộn như vậy rồi mà ngài còn đến?"
Da Boyens cười nói:
"Vừa vặn đi ngang qua thôi, đến hỏi một chút về chuyện đan dược, chúng ta vào buồng trong trò chuyện nhé?"
Chưởng quỹ Phùng lắc đầu nói:
"Không cần vào buồng trong, đồ ngài muốn vẫn chưa có tin tức, hai ngày nữa ngài hãy ghé qua."
"Vẫn chưa có tin tức?"
Da Boyens có chút kinh ngạc:
"Người bạn kia của tôi cần dùng thuốc rất gấp, bên này ông có sẵn bao nhiêu hàng cũng được, chúng ta vào buồng trong thương lượng giá cả một chút đi."
Chưởng quỹ Phùng lắc đầu nói:
"Ngài tới không đúng lúc rồi, bao nhiêu hàng sẵn có của tôi cũng bán hết rồi."
"Sao lại trùng hợp như vậy? Huyền Sí Đan không có, Xà Ban Đan lại luôn có? Nếu không chúng ta vào buồng trong thương lượng mua thêm một chút Xà Ban Đan đi?"
Chưởng quỹ Phùng nhìn Xuân Sinh, hỏi:
"Chúng ta còn Xà Ban Đan không?"
Xuân Sinh gãi đầu nói:
"Chưởng quỹ, Xà Ban Đan hôm qua cũng đã hết hàng."
"Xà Ban Đan cũng không có hàng?"
Da Boyens càng tỏ vẻ kinh ngạc:
"Vậy chỗ này của ông còn có đan dược gì, chúng ta vào buồng trong nói chuyện."
Da Boyens câu nào cũng không buông tha việc vào buồng trong, rất rõ ràng, y biết Lý Bạn Phong đang ở ngay trong đó.
Nhìn tình huống này, chắc chưởng quỹ Phùng cũng không chống đỡ được bao lâu nữa.
Lý Bạn Phong ở buồng trong, dùng khuyên tai Khản Ty nghe rõ mồn một.
Hắn giấu tất cả đồ đóng hộp, lương khô, lương khô vào Tùy Thân Cư, sau đó lập tức ném chìa khóa ra ngoài cửa sổ.
Bên phía trước cửa tiệm, sắc mặt của chưởng quỹ Phùng thay đổi, nụ cười biến mất:
"Vị khách nhân này, đan dược hôm nay của tôi đều đã hết hàng, để hôm khác ngài hãy ghé qua."
"Tất cả đan dược đều hết hàng? Chưởng quỹ Phùng, ông bán tất cả đan được cho người khác rồi sao?"
Chưởng quỹ Phùng cười nói:
"Việc này ngài không nên hỏi, bởi dù sao nó cũng không liên quan đến ngài."
Da Boyens lắc đầu nói:
"Tôi cảm thấy ông không có thành ý chút nào, tôi muốn vào buồng trong xem một chút, rốt cuộc còn đan dược hay không."
Khi đang nói chuyện, Da Boyens vòng qua quầy hàng, muốn ngay lập tức chui vào buồng trong, Xuân Sinh tiến lên chặn đường:
"Anh như vậy là có ý gì? Anh đã được cho phép vào trong chưa? Không vào được thì anh lại muốn xông vào sao?"
Da Boyens cười nói:
"Anh bạn nhỏ, cậu muốn dùng vũ lực với tôi?"
"Dùng vũ lực thì làm sao? Con mẹ nó, tao còn sợ thằng giả quỷ Tây như mày chắc!"
Xuân Sinh vừa trừng mắt, chộp lấy cây chổi lông gà lên cầm trong tay.
Nếu đổi lại là người ngoài, lúc này chắc chắn sẽ chế giễu Xuân Sinh không biết tự lượng sức mình.
Nhưng Da Boyens lại không cười, đừng nhìn thứ Xuân Sinh đang cầm là chổi lông gà, mà hãy nhìn vào động tác khác thường của anh ta.
"Hóa ra là võ tu."
Da Boyens đã nhìn ra, Xuân Sinh quả thật là võ tu.
Võ tu có thể thuần thục điều khiển các loại vũ khí, cho dù là một cây chổi lông gà, cũng có thể phát huy ra ưu thế lớn nhất của nó.
Lực công kích của chổi lông gà tập trung chủ yếu ở trên cây gỗ, cây gỗ có thể đâm, có thể quét ngang, có thể quất, nhưng cái này cũng không đồng nghĩa với việc lông gà không có tác dụng gì.
Màu sắc lộng lẫy lông gà có thể quấy nhiễu ánh mắt của kẻ địch, nhất là chổi lông gà đã dùng nhiều năm, dính nhiều bụi bặm, còn có thể tấn công thẳng vào mắt đối phương.
Chưởng quỹ Phùng ở bên cạnh nói:
"Có câu thường nói, sinh ý bất thành, nhân nghĩa còn. Chuyện đan dược, tôi sẽ lưu ý mà chừa cho ngài, chớ vì một chút chuyện nhỏ mà làm tổn thương hòa khí."
Lời nói rất đơn giản, không có gì đặc biệt.
Nhưng Da Boyens nghe cũng rất có đạo lý.
Đây là kỹ pháp Khẩu Thổ Liên Hoa Thuật?
"Chưởng quỹ, ông là văn tu?"
Chưởng quỹ Phùng cười một tiếng:
"Anh cứ coi như tôi là văn tu đi."
Da Boyens không cách nào xác định được đạo môn của chưởng quỹ Phùng, gật đầu tán thưởng nói:
"Khá lắm, tiệm tạp hóa này quả thực là ngọa hổ tàng long."
Hai bên giương cung bạt kiếm, đang muốn động thủ, đôi mắt Da Boyens run lên, đột nhiên thay đổi chủ ý:
"Là do tôi đã mạo muội rồi, bởi vì người bạn kia của tôi thực sự là đang chờ thuốc rất gấp, khó tránh tôi nói chuyện có chút nóng nảy, hai vị xin đừng chê cười, tôi xin phép cáo từ."
Da Boyens bước ra khỏi tiệm tạp hóa, chưởng quỹ Phùng lập tức sai Xuân Sinh đóng cửa hàng, đi vào buồng trong tìm Lý Bạn Phong.
Lý Bạn Phong sớm đã biến mất không còn dấu vết, cửa sổ trong phòng mở toang, có vẻ như là trốn thoát ra từ cửa sổ, nhưng trên cửa sổ có song cửa, chưởng quỹ Phùng cũng không biết Lý Bạn Phong đi ra kiểu gì.
Lý Bạn Phong ném chìa khóa ra ngoài cửa sổ, mượn Tùy Thân Cư chạy đi.
Hắn cắm mặt chạy như điên thẳng một đường dọc theo ngõ sâu, chuẩn bị lập tức rời khỏi Nội Câu.
Chạy đến đường Bài Phường, hắn chợt thấy sau lưng có dị vật.
Nó rất không rõ ràng, nhưng Lý Bạn Phong có thể cảm nhận được, giống như có một sợi tơ đang lơ lửng phía sau lưng.
Chẳng lẽ là...
Tơ nhện!
Lý Bạn Phong kinh hãi, quay lại xé đứt tơ nhện, nhưng đã quá muộn.
Bên tai vang lên một hồi tiếng kèn Harmonica, Da Boyens đuổi tới rồi.
Y đã bố trí tơ nhện xung quanh tiệm tạp hoá Phùng Ký, chính là vì cảm ứng được tơ nhện rung động nên mới rời khỏi tiệm tạp hóa, bằng không thì y đã chọn xông vào, hai người chưởng quỹ Phùng và Xuân Sinh cộng lại cũng chưa chắc đã là đối thủ của y.
"Chỉ là một tiệm tạp hóa mà thôi, lại có nhiều đan dược thượng đẳng như vậy, tôi đã cảm thấy việc này rất kỳ lạ rồi, hơn nữa tôi còn nghe nói có một người ngoại châu thường xuyên tới tiệm tạp hóa này mua đồ, người đầu tiên tôi nghĩ tới chính là cậu.
Tôi ở gần tiệm tạp hóa đợi cậu hai ngày, rốt cuộc thì cậu cũng chịu lộ diện, đây chính là bản lĩnh của một thám tử.
Lý Bạn Phong, bạn của tôi, tôi biết tên của cậu, nhưng khả năng cậu vẫn chưa biết tôi là ai, mặc dù chúng ta đã từng gặp mặt, tự giới thiệu một chút, tôi là thám tử tư, Da Boyens.
Tôi đã nói với cậu rồi, duyên phận giữa chúng ta vẫn chưa đứt đoạn đâu, vốn dĩ chúng ta đã có thể vui vẻ tụ họp ở tân địa núi Giang Nguyệt rồi, nhưng tôi không ngờ cậu lại dẫn Thoa Nga phu nhân đến.
Ngày hôm đó, tôi đã phải chịu khổ rất nhiều, cậu không biết lúc đó tôi đã phải trải qua những gì đâu, nhưng không cần vội, tất cả những gì mà tôi trải qua đêm đó, tôi đều sẽ giúp cậu được nếm trải một lần.
"Nói đi, đêm đó anh phải trải qua những gì, tôi thật sự cũng rất tò mò."
Lý Bạn Phong muốn mượn cơ hội để chạy trốn, bỗng nhiên cảm giác xung quanh nguy hiểm trùng điệp.
Da Boyens cười nói:
"Lữ tu? Cảm nhận được nguy hiểm sao? Gần đây đều là mạng nhện, cậu muốn trốn thì cứ trốn đi, nếu cậu mắc vào mạng nhện, tôi cũng bớt được chút việc."
Lời nói vừa dứt, Da Boyens vung tay lên, hai sợi tơ nhện từ trong ống tay áo phun ra.
Lý Bạn Phong vội vàng né tránh, né được một tia, một tia khác lại tới, trong nháy mắt, Lý Bạn Phong đã bị dồn vào góc chết.
Thực lực áp chế, khiến Lý Bạn Phong hít thở không thông.
Mặc dù không thể nhận ra tu vi, nhưng Da Boyens không kiềm chế ác ý của bản thân, điều này khiến Lý Bạn Phong hiểu được mình không có nửa phần chiến thắng.
Da Boyens cười lộ ra hai chiếc răng nanh, đi tới gần Lý Bạn Phong:
"Từ bỏ việc giãy giụa vô ích đi, cậu không còn đường nào để chạy nữa đâu."
Làm sao đây?
Chẳng lẽ dẫn y vào trong Tùy Thân Cư ư?
Nương tử có thể đánh thắng được y sao?
Cho dù đánh thắng được, nhưng nếu y không chịu đi thì phải làm sao đây?
Da Boyens cũng không phải đối thủ mà Lý Bạn Phong có thể tùy tiện khống chế.
Lỡ như không thể dụ y vào, còn để y cầm chìa khóa đi mất, thì coi như Lý Bạn Phong sẽ hoàn toàn bị nhốt trong Tùy Thân Cư.
Lý Bạn Phong huých vào Đường đao nằm trong dây lưng, chuẩn bị đánh cược một lần, xem thử nó có thể chặt đứt tơ nhện hay không.
Chợt nghe thấy giọng một người đàn ông ở gần đó truyền đến:
"Vị tiên sinh này, anh chỉ tôi đến tiệm thuốc An Đức Đường, tôi cũng đã đến rồi, nhưng bác sĩ ở chỗ đó không trị được những mụn nước của tôi."
Da Boyens sững sờ, quay đầu nhìn người phương tây kia, đó chính là người phương tây mọc đầy mụn nước y từng gặp.
Thôi Đề Khắc quan sát Da Boyens, mỉm cười nói:
"Anh chỉ nhầm đường cho tôi, khiến tôi phải chịu tổn thất không nhỏ, thôi thì xem như đền bù, anh nhường người này lại cho tôi đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận