Phổ la chi chủ

Chương 122: Chúng ta đi đà đài

Lý Bạn Phong vung chân đá một phát khiến Chung Đức Tùng rơi vào nước sôi.
Hơi nước bốc lên nóng đến mức khiến Lý Bạn Phong phải nhanh chóng rút chân lại.
Trạch tu tầng hai cộng thêm lữ tu tầng một, với tu vi trước đó của Lý Bạn Phong thì bị phỏng một chút thôi cũng đau đến mức đòi mạng, càng không nói đến Chung Đức Tùng bị ngâm cả người vào nước sôi.
Chung Đức Tùng cố hết sức ngóc đầu lên, Lý Bạn Phong lấy Thiết Thước ra chọc lên đỉnh đầu của Chung Đức Tùng, đẩy ông ta vào trong nước.
Thiết Thước bị nung đến đỏ hồng, Lý Bạn Phong vội vã thu Thiết Thước lại, đạp thêm một cú vào đầu của Chung Đức Tùng.
Chung Đức Tùng bơi qua một góc tường khác thử lú đầu lên.
Lý Bạn Phong đi đến góc tường kia, lại đạp thêm một cú nữa vào đầu Chung Đức Tùng.
Mấy lần Chung Đức Tùng muốn ra khỏi cái hồ trà nóng này, nhưng từ đầu đến cuối Lý Bạn Phong đều không cho ông ta cơ hội.
Ông ta bị ngâm trong nước sôi gần năm phút.
Khổ tu có thể chịu được sự đau khổ mà người thường không dám tưởng tượng đến.
Nhưng đau khổ đến mức này thì khổ tu tầng hai cũng không thể chịu được.
Lý Bạn Phong cầm ấm trà trong tay, không biết phải sử dụng pháp bảo này thế nào, chỉ có thể từ từ chờ đợi.
Đợi đến khi miệng ấm không còn phun nước, nước trà trong hồ còn nóng hơn cả thép lỏng này mới chầm chậm rút đi.
Chung Đức Tùng nằm mọp trên đất, da khắp người đều bị lột ra, toàn bộ thịt trên người bị luộc chín, vậy mà không có chút màu máu nào.
Lý Bạn Phong than nhẹ một tiếng, chỉ bảo Chung Đức Tùng một câu:
“Có câu, phải chịu khổ trong khổ, nếu có thể chịu khổ trong khổ trong khổ, thì sự đau khổ đó cũng không phải là uổng phí, ông nghiến răng đi, kiên trì thêm chút nữa thì có thể gặp được Hàn lão thái thái rồi.”
Lý Bạn Phong nhặt ấm trà lên cất đi, xách theo Chung Đức Tùng chuẩn bị đưa về Tùy Thân Cư cho nương tử ăn thịt tái.
Không kịp mở cửa Tùy Thân Cư ra, đột nhiên Lý Bạn Phong phát hiện trong ngực Chung Đức Tùng có một đốm lửa lập lòe.
Muốn làm gì đây?
Không phải là trên người ông ta có thuốc nổ đấy chứ?
Lý Bạn Phong hoảng sợ, lập tức ném Chung Đức Tùng ra xa.
Trên người ông ta không có thuốc nổ, chỉ có hai viên đạn tín hiệu.
Hai viên đạn tín hiệu này được trét một lớp dầu nên không thấm nước, Chung Đức Tùng liều hết chút sức lực cuối cùng còn sót lại để đốt đạn tín hiệu lên.
Ở Phổ La Châu, thuốc nổ lúc được lúc không.
Vận may lần này của Chung Đức Tùng không tồi, trong hai viên đạn tín hiệu này có một viên thật sự dùng được.
Ầm! Đùng!
Đạn tín hiệu bay lên không trung, nổ thành một đóa hoa vàng.
Lý Bạn Phong xông lên phía trước, kéo Chung Đức Tùng vào Tùy Thân Cư.
Đôi mắt của Chung Đức Tùng đã bị luộc chín nên không nhìn thấy gì cả, ông ta không biết mình đang ở nơi nào, cũng không biết Lý Bạn Phong muốn làm gì với ông ta.
Ông ta dùng cơ thể gần như tan nát của mình mà ra sức níu Lý Bạn Phong lại, khàn giọng hét lên:
“Tiểu tặc, mày chạy không thoát đâu, chẳng có chỗ nào cho mày đi cả, mày tưởng chuyện ở vũ trường đã qua rồi sao? Mày tưởng chuyện của Đỗ Hồng Hỉ và Chu Vũ Quyên đã qua rồi sao?
Tiểu tặc, tao đã cho người truyền tin cho đà chủ rồi, đà chủ sẽ lập tức đến đây. Mày đắc tội với Giang Tương Bang thì một chân của mày đã bước vào âm tào địa phủ!”
Lý Bạn Phong đạp Chung Đức Tùng một cái, nói với máy hát:
“Nương tử, dùng bữa thôi.”
Xì xì!
Máy hát nức nở hai tiếng:
“Quan nhân, tiểu thiếp đói mấy hôm rồi, cuối cùng cũng có cơm ăn rồi, ai da”.
Lý Bạn Phong quát:
“Ở trước mặt người ngoài đừng nói như vậy, làm như ta để nàng bị đói vậy!”
Một làn hơi nước bất ngờ tập kích, hồn phách của Chung Đức Tùng bị xé ra từng tấc.
Lý Bạn Phong ngồi bên giường, suy nghĩ về những gì Chung Đức Tùng nói.
Chung Đức Tùng nói đà chủ của Giang Tương Bang đang không ngừng tìm mình, câu này là thật hay giả?
Lý Bạn Phong cho rằng câu nói này phần nhiều là sự thật.
Từ lúc Lý Bạn Phong cho nổ vũ trường Tiên Lạc, đến khi Giang Tương Bang biết khiếp sợ, tìm Cổ Toàn Sinh làm dê thế tội, trước sau chỉ mất thời gian một ngày.
Hành động của Giang Tương Bang quá nhanh, cho dù ở Việt Châu xử lí chuyện tương tự thì cũng không thể có hiệu suất cao như vậy.
Sở dĩ dùng tốc độ nhanh như vậy để mọi chuyện dịu lại là vì bọn họ muốn che đậy một số mục đích, mục đích nhắm vào mình.
Tìm mình!
Bọn họ vẫn đang tìm mình!
Chuyện này vẫn chưa kết thúc!
Lý Bạn Phong xoa vào nơi phát ra tiếng cót két của máy hát:
“Nương tử, nàng nói ta nghĩ có đúng không?”
Xì xì xì!
Máy hát ngứa ngáy cười mãi:
“Tướng công nói gì mà đúng hay không?”
“Ta đang nghĩ chuyện ngoài kia.”
“Tiểu thiếp không ra khỏi cửa, chân không bước ra ngoài thì làm sao biết chuyện ngoài kia?”
Lý Bạn Phong lặng lẽ ngồi bên giường, đột nhiên cảm thấy trong ngực hơi nóng.
Hắn lấy ấm trà ra, nghe thấy ấm trà đang kêu gào:
“Ngươi có lạnh không, nhanh nói ngươi có lạnh không.”
Ấm trà càng ngày càng nóng, Lý Bạn Phong nhanh chóng ném nó sang một bên.
Xì xì!
Máy hát tỏa ra hơi nước bọc ấm trà lại, giọng nói của ấm trà ngày càng nhỏ rồi dần dần biến mất.
“Ai da quan nhân, ấm trà này từ đâu đến?”
Lý Bạn Phong nhìn Chung Đức Tùng đang nằm trên đất:
“Lấy từ trên người ông ta.”
“Pháp bảo này không tầm thường, tầng cấp vốn có đã cao, lại bị chiều chuộng đến hư hỏng. Nếu quan nhân dùng nó một lần thì nó sẽ khiến quan nhân chịu khổ một lần, bất cẩn một chút thì sợ là đến tính mạng cũng mất luôn.”
Dùng một lần thì phải chịu khổ một lần.
Vốn bỏ ra cũng nhiều quá rồi.
Lại nghĩ đến năng lực của pháp bảo này, nó sẽ tạo ra hoàn cảnh chiến đấu cực đoan và ác liệt, đối với chủ nhân của mình và kẻ địch không khác là mấy.
Kỳ vọng của Lý Bạn Phong đối với ấm trà giảm đi phần nào, máy hát chậm rãi nói:
“Phu quân ơi! Pháp bảo này là báu vật với khổ tu, nhưng không có tác dụng gì lớn với trạch tu. Theo tiểu thiếp thấy, hay là nhân tiện hủy bỏ nó đi.”
Huỷ đi?
Lý Bạn Phong lắc đầu:
“Quá đáng tiếc.”
Nương tử nói không sai, ấm trà này được thiết kế cho khổ tu, nằm trong tay Chung Đức Tùng mới có thể phát huy tác dụng, đối với trạch tu mà nói thì không có giá trị gì.
Nhưng trong hoàn cảnh chiến đấu gian khổ cũng là sở trường của lữ tu, chỉ cần chọn đúng địa hình, có một cái hồ trà nóng như vậy lữ tu thậm chí còn có lợi hơn khổ tu.
Thứ duy nhất không thể chịu được là cái giá cho việc sử dụng ấm trà này.
Xì xì!
“Nếu quan nhân không nỡ thì tiểu thiếp vẫn còn hai cách xử lí. Một là tặng thẳng cho Hồng Liên để ả luyện chế lại một lần nữa, nhưng tính tình Hồng Liên gian xảo khó đoán, sau khi luyện chế có còn là pháp bảo hay không thì cũng khó nói, cũng có khả năng sẽ biến thành hai viên đan dược. Hai là cứ để đó đã, đợi tu vi của quan nhân tăng lên, có lẽ sẽ có thể chế ngự vật này.”
Lý Bạn Phong suy nghĩ chốc lát:
“Vậy thì cứ để đó đi.”
“Tiểu thiếp nghe lời phu quân.”
Máy hát đang định dùng hơi nước phong ấn ấm trà thì Lý Bạn Phong hô một tiếng:
“Khoan đã nương tử, ta vẫn cần dùng thứ này.”
“Khi nào cần dùng?”
“Chút nữa thôi.”
“Gấp vậy sao?”
Xì xì!
Máy hát hơi lo lắng:
“Phu quân, sau khi dùng xong thì nhanh về nhà giao nó cho tiểu thiếp, tuyệt đối không được hiếu chiến.”
Lý Bạn Phong gật đầu:
“Nên dùng ấm trà này như thế nào?”
“Chà nó liên tục cho đến khi nước trong ấm được đun sôi, hắt nước trà ra là có thể dùng được rồi.
Quan nhân chà liên tục thì miệng ấm sẽ chảy nước liên tục, nước trà trên đất cũng sẽ không ngừng luôn ra. Quan nhân phải nhớ kỹ, nước sẽ càng ngày càng dâng cao, tuyệt đối đừng để bản thân quan nhân bị bỏng.
Nếu quan nhân không chà nữa thì đợi năm sáu phút, miệng ấm sẽ ngừng chảy nước, nước trà trên đất cũng sẽ rút đi.
Sau khi nước trà rút đi, ấm trà sẽ hỏi quan nhân có lạnh không, quan nhân tuyệt đối không được nói lạnh, cũng không thể cứ kéo dài thời gian, lập tức về nhà là được.”
Trong con hẻm sâu, đà chủ Nhị Đà của Giang Tương Bang Dược Vương Đường là Thi Bá Vũ dẫn theo Hồng Côn Hướng Quế Thành chạy đến một con hẻm nhỏ.
Bọn họ nhìn thấy pháo hiệu thì nhanh chóng chạy sang, nhưng trong con hẻm không một bóng người, chỉ có vết nước khắp mặt đất, giống như vừa có một trận mưa lớn.
Hướng Quế Thành nghiến răng nói:
“Lão Chung xảy ra chuyện rồi, chắc chắn là đám người Nam Bà Tử và Tần Bàn Tử làm.”
Tâm Phúc Tôn Hiếu An cầm ống thuốc lào nói:
“Chuyện chưa được kết luận, nói chuyện phải thận trọng.”
Hướng Quế Thành tức giận:
“Chưa được kết luận? Tối nay lão Chung đến tiệm bánh bao Phúc Vượng uống rượu để chúc mừng Tần Bàn Tử vượt qua cửa ải tầng một, Trương Lục Trạch mời ông ta đến. Kết quả người còn chưa về đã xảy ra chuyện rồi, Tần Bàn Tử có thể thoát khỏi liên quan sao?”
Tôn Hiếu An lắc đầu nói:
“Tần Bàn Tử nghĩ thế nào thì tôi không chắc. Trương Lục Trạch lăn lộn trên giang hồ suốt mười mấy năm chắc chắn sẽ không làm ra chuyện ngu ngốc như vậy.
Hắn mời lão Chung đến dự tiệc thì tuyệt đối không ra tay với lão Chung, chuyện đó không chỉ khiến hắn rước họa vào thân mà còn làm mất mặt Tam Anh Môn.”
Hướng Quế Thành cười lạnh một tiếng:
“E là Trương Lục Trạch không hoàn hảo như những gì anh nghĩ đâu, hắn cũng là người thô lỗ. Thay vì ở đây đoán mò còn không bằng tôi đi tìm hắn hỏi thử.”
Thi Bá Vũ gật đầu, chuẩn bị đưa người đi tìm Trương Lục Trạch.
Tôn Hiếu An tiến lên cản đà chủ lại, thấp giọng nói:
“Tối nay không thể đi tìm Trương Lục Trạch.”
Thi Bá Vũ kinh ngạc hỏi:
“Tôi tìm hắn hỏi chuyện, tại sao không thể đi?”
“Có thể hỏi chuyện nhưng không thể hỏi tội, lúc này không phải lúc nên hỏi chuyện.”
Đêm hôm đến bữa tiệc tìm người, không phải hỏi tội thì là gì?
Thi Bá Vũ không lên tiếng, Tôn Hiếu An tiếp tục nói:
“Bây giờ không thấy lão Chung đâu nên cũng không nói chắc được là có xảy ra chuyện hay không, nhiệm vụ trước mắt là tìm thấy lão Chung trước đã rồi tính.
Đại ca, ngài về đà đài trước để đợi tin tức. Anh Hướng, tôi với anh triệu tập anh em lại, chúng ta nhanh chóng đi tìm người.”
Hướng Quế Thành rất bất mãn, chưa kịp nói gì thì Thi Bá Vũ đã nói trước:
“Cứ làm như vậy đi.”
Thi Bá Vũ quay người bỏ đi, Hướng Quế Thành đành chịu, chỉ có thể đi cùng Tôn Hiếu An triệu tập mọi người.
“Làm việc thì lề mà lề mề, không giống đàn ông một chút nào, người như vậy thì sao mà làm được đà chủ. Lúc đầu không nên tha cho đám tạp nham đó!”
Cả đường đi Hướng Quế Thành không ngừng than phiền.
Tôn Hiếu An rít một hơi thuốc lào:
“Anh Hướng, đà chủ của chúng ta chưa từng có ý định tha cho bọn họ, chỉ là làm việc phải có chừng mực, phải có trình tự.”
Cách một con hẻm, Lý Bạn Phong dùng khuyên tai Khản Ty nghe hết đầu đuôi.
Nếu như trong dự liệu thì chuyện này vẫn chưa qua đi.
Các người không định bỏ qua cho tôi?
Xem ra không đánh thật đau thì vẫn lì!
Thi Bá Vũ muốn về đà đài. Được thôi, tôi cũng biết đà đài của các người ở chỗ nào, chúng ta coi thử ai đi nhanh hơn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận