Phổ la chi chủ

Chương 374: Tang tu

Tang tu?
Chưa từng nghe qua đạo môn này.
Lý Bạn Phong còn muốn nhìn kỹ tướng mạo của lão già này, Khâu Chí Hằng lập tức che cửa sổ lại: "Người anh em, ít nhìn một chút, bớt đi một phần xui xẻo."
"Rốt cuộc đạo môn gì mà tà môn vậy, tôi chưa từng nghe nói qua."
"Cậu chưa từng nghe qua cũng là bình thường, tôi sống ở Phổ La Châu hơn bốn mươi năm, tính cả lần này, tổng cộng chỉ gặp qua tang tu ba lần.
Tu giả của đạo môn này bình thường sẽ không đi lung tung, bọn họ cũng có nơi ở cố định, chỉ khi nào ở nơi ở ban đầu không tìm được đường sống hoặc là con đường tu hành, tang tu mới đổi chỗ."
Lý Bạn Phong nghe không hiểu l·ắ·m·: "Không tìm được đường sống là sao?" 
"Chính là người ở chỗ 
cũ không 
thể nhịn được nữa, liều mạng với hắn, hắn không còn đường sống thì phải chạy." 
"Không tìm thấy đường tu hành là sao?" 
"Hắn ép tất cả hàng xóm xung quanh đều phát điên, ép đi, thậm chí ép chết, hắn ta mới đổi chỗ 
khác, tiếp tục hại người." 
Trong lúc hai người nói chuyện, Thảo Diệp ở một bên khóc nức nở, chị dâu an ủi: "Đừng khóc, đừng khóc nữa, lão 
già đó khóc tang cho mình lão nghe mà, em đừng để ý tới lão ta!" 
Trong lòng chị dâu hiểu rõ, lời an ủi này thật ra cũng không có tác dụng gì. 
Khâu Chí Hằng nói với Lý Bạn Phong: "Cô bé này 
trúng 
kỹ pháp Chuông Tang Ngân Vang của tang tu, mỗi câu 
lão già kia nói đều giống như dao, đâm vào chỗ đau nhất trong lòng, có thể khiến 
người ta mất đi ý chí, cả tháng cũng không thể bình tĩnh lại." 
Thảo Diệp khóc một lúc, nhìn chằm chằm Lý Bạn 
Phong nói: "Anh, anh là... Bạch Sa đại ca?" 
Cô bé đã sớm thấy Lý Bạn Phong quen mắt, nhưng dù sao đã xa cách hơn một năm, Thảo Diệp vẫn không dám nhận. 
Chị 
dâu kinh ngạc: "Hai người quen nhau sao?" 
Lý Bạn Phong khẽ gật đầu, mỉm cười. 
Vốn tưởng rằng nhìn thấy người quen, tâm trạng của Thảo Diệp sẽ tốt hơn một chút, không ngờ nhìn nhau 
một lúc, Thảo Diệp lại càng khóc thảm thiết hơn. 
"Em chỉ là một phế nhân, một phế nhân chẳng làm được việc gì, Bạch Sa đại ca, lúc trước 
anh không nên cứu em, để em chết đi 
coi như được giải thoát." 
Chưa kịp để Lý Bạn Phong lên 
tiếng, lão 
già tang tu kia không biết đã vòng từ cửa ra bên ngoài tường từ lúc nào, nghe được lời này của Thảo Diệp, còn cố tình nói thêm một câu: "Cô nói chết là được giải thoát, tôi thấy nói rất 
đúng, người sống trên đời mưu cầu cái gì? Cũng chỉ mong muốn làm được một chút việc. 
Người như cô, có thể làm được việc gì? Từ Tam Phổ Trang đưa dược liệu đến Nội Câu, sau đó lại đánh 
xe về? 
Việc này cần người làm sao? Huấn luyện hai con lừa nhà cô cho tốt, còn làm khỏe hơn cô! Cô nói xem cô sống có ích gì?" 
Chị dâu không nhịn được nữa, lớn tiếng chửi: "Thằng chó già không biết xấu hổ, lo mà ăn nói cho cẩn thận!" 
Khâu Chí Hằng kéo vợ mình một cái, ý bảo cô đừng manh động. 
Nhưng vợ y đã chửi, việc này coi như đã muộn. 
"Chậc chậc chậc~" Ngoài cửa truyền đến một trận tiếng chép miệng, vô cùng vang dội. 
Ba tiếng chậc lưỡi này là dấu hiệu tang tu vận dụng kỹ pháp. 
Lão già mở miệng: "Nghe đây, nghe đây, hàng xóm láng giềng nghe đây, người đi đường nghe 
đây. 
Tiệm thuốc này mở 
cửa buôn bán, vậy mà lại mắng chửi người, mọi người có nghe thấy cô ta vừa 
mắng chửi khó nghe đến 
mức nào không?" 
Chị dâu quát: 
"Sao ông không tự rêu 
rao bản thân nói chuyện khó nghe đến mức nào?" 
"Tôi nói cái gì? Tôi nói cái gì cơ?"  
Từ giọng điệu đến thần thái của lão già đều tỏ vẻ vô cùng vô tội: "Tôi chẳng nói gì hết, tôi chỉ nói 
tiểu cô nương này nói có lý, người phụ nữ này lập tức mắng chửi người ta! 
Mọi người đều nghe thấy rồi đó, tôi đến tiệm thuốc mua thuốc, bọn họ thấy tôi thì đóng cửa, tôi còn chưa nói gì, người phụ nữ nhà bọn họ đã mở miệng mắng chửi người ta!" 
Bây giờ phải làm sao? 
Tiếp tục lý luận với lão ta sao? 
Đương nhiên là không. 
Thứ nhất, người thường không cãi lại bọn họ. 
Khâu Chí Hằng hiểu rõ tang tu: "Đây là một trong những kỹ pháp của tang tu, gọi là Tang Môn Tang Diện, vì học được kỹ pháp này, tất cả 
tang tu đều phải trải qua rèn luyện đặc 
biệt, cho dù có cãi nhau ra sao, tang tu đều có thể nói ra lý lẽ của mình, hơn nữa càng cãi càng chiếm thượng phong." 
Nếu là Ác Khẩu Phụ ở đây, không biết có cãi lại lão già này hay không. 
Khâu Chí Hằng nói tiếp: "Ngoài ra, đôi co với tang tu, chúng ta không chiếm được lợi thế, dù 
thắng 
hay thua cũng không được lợi 
ích 
gì. 
Lão ta là khách 
qua đường, cãi nhau ngay trước cửa nhà chúng ta, người chịu thiệt chính là thanh danh và việc buôn bán của chúng ta, còn đối với lão mà nói chẳng có tổn thất gì. 
Hơn nữa càng ồn ào với lão, chúng ta càng thiệt hại, tổn thất này không chỉ là thanh danh, mà còn là phong thủy, dưới sự chỉ trích của những người xung quanh, phong thủy tiệm thuốc của chúng ta cũng bị lão ta phá hoại." 
Chị dâu thở dài: "Chí Hằng, việc này là do anh hết, 
nếu nghe lời chưởng quỹ Phùng một chút thì có thể tránh được kiếp nạn này rồi." 
Thảo Diệp ngậm nước mắt nói: "Khâu đại ca, chị dâu, lão già đó nhắm vào tôi mà đến, tôi đi là được rồi, tuyệt đối không thể 
liên lụy đến mọi người." 
"Nha đầu ngốc này, em có thể đi đâu? Bị tang tu đeo bám thì 
mất mạng như 
chơi." Chị dâu kéo Thảo Diệp vào phòng. 
Lão già tang tu vẫn còn ở ngoài tường chửi bới. 
Thật ra, Lý Bạn Phong vẫn 
không hiểu 
tang tu này lợi hại ở điểm nào. 
Khâu Chí Hằng bình thường là người nghiêm túc, nếu không Lý Bạn Phong sẽ nghi ngờ y đang nói đùa. 
Không hiểu thì phải hỏi, Lý Bạn Phong nói: "Khâu đại ca, tang tu này rất giỏi đánh nhau sao?" 
Một lão già không biết xấu hổ như vậy, giữ lão ta lại làm gì? 
Lý Bạn Phong đang định đi ra ngoài, Khâu Chí Hằng vội vàng ngăn cản: "Người anh em, không được!" 
Nếu như có thể thì Khâu Chí Hằng đã sớm ra ngoài rồi. 
Lý Bạn Phong hỏi: "Có phải sau lưng bọn 
họ có bang môn 
hay 
không? Hay là lo lắng bọn họ trả thù? Không sao, tôi sẽ giải quyết sạch sẽ." 
Khâu Chí Hằng lắc đầu: "Nếu là chuyện bang môn, tôi thật sự không sợ lão ta, dù sao tôi cũng lăn lộn trên giang hồ nhiều năm như vậy." 
Chị dâu nói: "Lý Thất, cậu không biết vài thứ, 
có câu nói rằng, thà uống một bát canh của kim tu, cũng không động đến tang tu nửa 
phần." 
Một bát canh của kim tu? 
Lý Bạn Phong ngạc nhiên một lúc: "Chị dâu, ý chị 
nói một bát canh của kim tu, chẳng lẽ là..." 
"Đúng vậy, chính là thứ trong xô đó! Uống một bát kia vào, 
nhiều nhất cũng chỉ khó chịu hai ngày." 
Lý Bạn Phong xua tay: "Hai ngày sao đủ, ít nhất cũng phải khó chịu mấy ngày." 
Chị dâu nói: "Nếu làm tang tu bị thương, chúng ta sẽ phải sống dở chết dở cả đời, tang tu sẽ bám riết lấy chúng ta không 
tha." 
"Vậy thì giết lão đi." 
"Giết lão ta, 
hồn phách lão vẫn sẽ bám lấy chúng ta." 
"Vậy thì thu luôn hồn phách của lão." 
"Thu hồn phách của lão ta, những tang tu khác cảm nhận được, sẽ tiếp tục đến dây dưa với chúng ta." 
"Vậy thì giết hết, giết đến khi nào diệt môn thì thôi!" Nghe tiếng chửi rủa bên ngoài, Lý 
Bạn Phong càng thêm sôi máu. 
Khâu Chí Hằng lắc đầu: "Tang tu chuyên đi phá hoại vận thế người khác, nếu thật sự phải đối phó với tang tu cả đời thì làm sao sống nổi? Chuyện này để 
tôi nghĩ 
cách." 
Lý Bạn Phong nhìn ra ngoài tường, nghiến răng nghiến lợi: "Nếu có Tiểu Căn ở đây, cho lão già kia vài vá sốt 
vàng, xem lão ta còn dám ngông cuồng thế nào." 
*** 
Mã Ngũ xuống tàu hỏa ở Khố Đái Khảm, hai cô gái trẻ trung xinh đẹp, trang điểm lòe loẹt, cùng nhau tiến lên chào mời. 
"Vị tiên sinh này, đã tìm được chỗ nghỉ ngơi chưa? Nhà trọ của chúng tôi là rẻ nhất ở đây." 
"Phòng đơn một 
trăm rưỡi, giường 
tập thể chỉ cần năm mươi thôi." 
"Cô đúng là không có mắt nhìn người, nhìn cách ăn mặc của vị tiên sinh này, cũng biết người ta đâu phải 
hạng ở giường tập thể, quán trọ của chúng tôi có phòng thượng hạng, ba trăm một đêm, hai chị em chúng tôi sẽ cùng làm ấm giường cho ngài." 
Mã Ngũ lịch sự từ chối hai cô nương, nếu như y không từ chối thì không làm được việc gì, đã từng có người lượn lờ ở gần ga tàu hỏa Khố Đái Khảm cả tháng trời, vậy mà vẫn không thoát r·a được. 
Ra khỏi nhà ga, Mã Ngũ gọi một chiếc xe kéo, người kéo xe hỏi: "Quý khách, ngài muốn tìm chỗ nghỉ ngơi trước rồi 
đi dạo một vòng, hay là đi dạo trước rồi nghỉ ngơi?" 
Mã Ngũ cười nói: "Có chỗ nào vừa đi dạo vừa nghỉ ngơi được không?" 
Người kéo xe gật đầu: "Có chứ, nhiều lắm." 
Mã Ngũ 
thích bầu không khí này của Khố Đái Khảm, 
cho dù đến đây trăm lần cũng không thấy chán. 
"Trước tiên chở tôi 
đến rạp chiếu phim một chuyến." 
Người kéo xe ngẩn người, khách vừa xuống tàu hỏa đã muốn xem phim cũng không nhiều. 
"Ngài muốn đến rạp chiếu phim nào?" 
"Anh đề cử một chỗ đi." 
"Vậy ngài muốn xem theo kiểu nằm, hay là kiểu ngồi?" 
Đây là quy củ đặc biệt của Khố Đái Khảm, xem 
phim theo kiểu nằm, chính là nằm trên giường lớn, xem trong phòng VIP, bên cạnh có 
người nằm cùng. 
Mã Ngũ 
đến đây để làm việc, 
đương nhiên không thể xem kiểu nằm, y bảo người kéo xe chở đi dạo một vòng trong thị trấn, sau đó chọn đại một rạp chiếu phim kiểu ngồi. 
Không lâu sau, Mã Ngũ đến rạp chiếu phim, mua vé xem "Huyết Nhận Thần Thám", ngồi vào chỗ của mình. 
Sau đó có một cô nương đến, ngồi lên đùi của Mã Ngũ. 
Đây chính 
là xem phim theo kiểu ngồi. 
Ở Khố Đái Khảm, "Huyết Nhận 
Thần Thám" bán không chạy lắm, trong rạp chiếu phim tổng cộng chưa đến mười người, vừa hay tạo điều kiện cho cô nương kia 
hành nghề. 
Ngược lại 
"Huyết Thương Thần Thám" bán rất chạy, vé 
xem buổi chiều và buổi tối đều bán hết, muốn mua cũng phải xếp hàng 
đến suất chiếu nửa đêm. 
Phim chiếu được một nửa, Mã Ngũ thỉnh thoảng lại nhìn vào mắt cô nương, không thấy Tình Căn. 
Tình huống này không giống với bên Hắc Thạch Pha. 
Ở Hắc Thạch Pha, chỉ cần vào rạp chiếu phim, trong mắt nhất định sẽ lưu lại Tình Căn. 
Nhưng chỉ cần rời khỏi rạp chiếu phim ba đến năm tiếng đồng hồ, Tình Căn trong mắt sẽ dần dần biến mất. 
Nói cách khác, bộ phim "Huyết Nhận Thần Thám" này chỉ kiếm được tiền của một đợt khán giả, những 
khán giả này trúng Tình Căn, ở trong rạp chiếu 
phim x·e·m hết suất này đến suất khác. 
Nhưng sau khi rời khỏi rạp 
chiếu phim, bọn họ sẽ cảm thấy nhạt nhẽo vô vị, giống 
như A Cầm và Hỏa Linh, ngày hôm sau hoàn toàn không muốn đến rạp 
chiếu 
phim. 
Nhưng làm như vậy có mục đích gì? 
Chẳng lẽ chỉ vì muốn kiếm 
thêm vài đồng tiền bán vé? 
Tính kỹ lại cũng thấy kiếm được cả bộn, ở Hắc Thạch 
Pha, theo tin tức Mã Ngũ nắm được, "Huyết Nhận Thần Thám" bán chạy hơn bộ trước 
gấp ba lần. 
Theo suy đoán của Mã Ngũ, "Huyết Nhận Thần Thám 6" rất có thể là lần đầu tiên bọn họ thêm Tình Căn vào trong phim. 
Bọn họ 
là ai? 
Làm như vậy phải mạo hiểm lớn đến mức nào? 
Nếu để 
người khác biết bọn họ giở trò trong phim thì còn ai dám đến rạp xem phim nữa? 
Có cách nào hóa giải hay không? 
Đang lúc Mã Ngũ suy nghĩ, cô nương trên đùi lau miệng, đột nhiên đứng dậy rời đi. 
Cô ta đi cũng tốt, Mã Ngũ cũng đang thấy hơi chán, bèn tập trung xem phim. 
Một lát sau, lại có một cô gái khác đến ngồi lên đùi Mã Ngũ, cười nói: "Ngũ Lang, đến địa bàn của tôi vui vẻ mà không báo cho tôi một tiếng." 
Mã Ngũ cười nói: "Tôi cố ý đi dạo một vòng trong thị trấn chính là muốn đến gặp cô đây." 
Y lấy khăn tay dính máu đưa cho Phùng Đái Khổ, hạ giọng nói: "Cô xem thử, có nhận ra thứ này không?" 
Phùng Đái Khổ mỉm cười, 
còn 
tưởng máu này là do trên giường lưu lại: "Là cô nương nào bị cậu ăn sạch rồi?" 
Sau khi ngửi thử vết máu, nụ cười của Phùng Đái Khổ lập tức biến mất. 
"Ngũ Lang, đây là Ngụy Tình Căn, cậu lấy đâu ra thứ này vậy?" 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận