Phổ la chi chủ

Chương 62: Chỗ này không thể ở lâu (2)

Lý Bạn Phong bắt đầu cảm thấy đầu óc choáng váng, hắn sắp không chịu nổi sương độc trên núi này.
Ngược lại, Lão Yên Bào còn đang chăm chỉ tìm kiếm, nhân lúc bọn họ đang nói chuyện, lão lại hái thêm được một gốc Xà Ban Cúc.
Cất hoa vào trong túi vải, Lão Yên Bào lại phun ra một làn khói vàng.
Khói vàng quanh quẩn trong chốc lát, có cảm ứng, Lão Yên Bào vội vàng tiến lên, trước mặt lại xuất hiện thêm một gốc Xà Ban Cúc.
Lão Yên Bào cầm kéo, thuần thục cắt đứt cành hoa, đang muốn cất đi, chợt nhìn thấy tên đầu trọc từng gặp lúc trước đang xông tới, đưa tay ra muốn cướp hoa.
Lão Yên Bào không vội vàng, không hoảng hốt, dùng tẩu thuốc ngăn bàn tay của tên đầu trọc. Xèo một tiếng, đốt cháy cả một mảng da thịt.
Tên đầu trọc kêu lên một tiếng đau đớn, trợn mắt nhìn Lão Yên Bào quát lên:
"Lão già kia, lão chán sống rồi sao?"
Lão Yên Bào cười nói:
"Cướp đồ của tôi, cậu mới chán sống đó."
"Ai cướp đồ của lão? Hoa kia là do tôi nhìn thấy trước!"
"Đừng quan tâm ai nhìn thấy trước ai, hoa ở trong tay tôi, cậu có giỏi thì tới mà lấy!"
Lão Yên Bào không muốn nói nhảm, bỏ hoa vào túi, cầm tẩu thuốc lạnh nhạt nhìn tên đầu trọc.
Tên đầu trọc huýt sáo, lại có ba người nữa đi tới cạnh Lão Yên Bào.
Gã gọi người trợ giúp.
Lần này Lão Yên Bào có chút luống cuống.
"Lão già kia, đưa túi đây, hôm nay để cho lão một con đường sống."
Tên đầu trọc rút dao bầu ra, ba người còn lại cũng rút vũ khí ra.
Lão Yên Bào do dự một chút, cũng không định liều mạng, lão mở túi ra, nhìn tên đầu trọc nói:
"Trong này có hai mươi hai gốc, tôi để lại cho các cậu một nửa, chuyện này coi như xong."
"Tôi nói ông để lại toàn bộ, ông nghe không hiểu sao? Cần tiền không cần mạng hả?"
Tên đầu trọc cười một tiếng, không cho đối phương nói gì thêm, nâng đao lên chém tới.
Tiểu cô nương Thảo Diệp bị dọa sợ, trốn sau lưng người đeo kính gọng vàng.
Người đeo kính gọng vàng vội vàng nói:
"Các anh bạn, nghe tôi nói, chuyện gì cũng có thể thương lượng!"
Hổ Cao Tử cũng đi tới:
"Chúng ta phải phân rõ phải trái, mấy người chớ vội ra tay!."
Hai người tiến tới khuyên can, tên đầu trọc không thèm để ý, một dao lại một dao chém tới, dao nào cũng hướng trên đầu mà chém.
Bị bốn người vây công, Lão Yên Bào ngay cả thời gian hút thuốc cũng không có, mắt thấy một dao sắp chém tới trên đầu Lão Yên Bào, tên đầu trọc đột nhiên thu tay, trên mu bàn tay xuất hiện một vết máu.
Tiểu Bàn ra tay.
Muốn móc nối quan hệ, phải giúp đỡ lẫn nhau, Tiểu Bàn rất hiểu quy củ, hơn nữa, cậu đã sớm muốn dạy dỗ tên đầu trọc này.
Tên đầu trọc chỉ thấy một mình Tiểu Bàn xông lên, gọi cả đám trực tiếp vây lại.
Nhìn tình hình trước mắt, Hổ Cao Tử nhìn người đeo kính gọng vàng một cái.
Người đeo kính gọng vàng quét mắt về phía những người còn lại.
Tiểu nha đầu Thảo Diệp bị dọa sợ núp sau lưng gã, sợ là không giúp được gì.
Cô nương Du Đào nhìn tên đầu trọc không biết định làm thế nào.
Lý Bạn Phong nhìn thấy một gốc Xà Ban Cúc đang chuẩn bị hái hoa, giống như chuyện ngay tại đây xảy ra tranh chấp không liên quan gì tới hắn.
Hổ Cao Tử lại nhìn người đeo kính gọng vàng một cái, thấp giọng nói:
"Vừa đúng lúc."
Người đeo kính gọng vàng đưa ánh mắt nhìn về phía tên đầu trọc.
Bốn đánh hai, nhóm tên đầu trọc vốn dĩ đang chiếm thế thượng phong, không biết nguyên nhân gì, bốn người vội vàng ra tay. Tay cầm dao run run rẩy rẩy, lúc chém xuống xiên xiên xẹo xẹo, giống như con nít lần đầu đánh lộn.
Đây là làm sao?
Sao bọn họ lại bối rối như vậy?
Cục diện này có gì mà phải hốt hoảng.
Ánh mắt tên đầu trọc đỏ ngầu, gò má cũng đỏ lên.
Gã không phải hoảng hốt mà là hưng phấn.
Hưng phấn quá mức, khiến thân thể mất khống chế.
Người đeo kính gọng vàng thấy vậy, hai bước vọt tới bên cạnh tên đầu trọc, một cước đá lên ngực gã, đạp gã lui về phía sau mấy bước.
Hổ Cao Tử cũng xông tới, tung một đấm vào người đàn ông cầm dao bầu, hướng về mọi người hô to:
"Cho mấy người mặt mũi mà không chịu! Có phải cảm thấy chúng ta dễ bắt nạt hay không?"
Tên đầu trọc cầm dao chỉ về phía hai người:
"Tao khuyên tụi mày đừng có lo chuyện bao đồng."
Người đeo kính gọng vàng đẩy gọng kính:
"Chúng ta cùng nhau hợp tác, còn có thể giúp đỡ lẫn nhau, chuyện này chúng ta không tính toán."
Tiểu Bàn mở túi ra, ăn như hổ đói, ăn liền nửa cân lương khô, nhìn về phía mọi người hô to:
"Tới đi, đánh đi, để xem ông nội tụi mày đây có chém chết tụi mày hay không?"
Lão Yên Bào cầm tẩu thuốc lên, hút hai hơi, khói vàng dần dần tỏa ra.
Tên đầu trọc thấy tình thế không ổn, mang đám người xoay người bỏ chạy.
Người đeo kính gọng vàng thở ra một hơi dài, xoay người nói với mọi người:
"Mọi người tranh thủ hái hoa đi, bọn chúng không dám quay lại đâu."
Lão Yên Bào cất tẩu thuốc, ngồi xuống đất thở dốc một hồi, sau đó lại tiếp tục hái hoa.
Tiểu Bàn đi tới bên cạnh Lý Bạn Phong, thấp giọng nói:
"Anh Lý, sao anh không giúp tôi một tay?"
Lý Bạn Phong đưa gốc Xà Ban Cúc vừa hái cho Tiểu Bàn:
"Vội vàng hái hoa, hái xong mấy gốc mới thấy tình huống không đúng."
Nói xong, Lý Bạn Phong bỏ mấy hòn đá trong tay xuống đất.
Vừa rồi, hắn vẫn một mực nắm chặt mấy hòn đá.
Lúc này Tiểu Bàn mới biết, Lý Bạn Phong đã chuẩn bị sẵn sàng ra tay.
Người đeo kính gọng vàng nhìn thấy một gốc Xà Ban Cúc, vừa mới hái xuống, Hổ Cao Tử lặng lẽ đi tới bên cạnh:
"Mới vừa rồi sao không để cho lão tam cướp đi một nửa?
Cướp đi một nửa, bọn chúng mới có thể ra sức tìm kiếm, trong đám người này, trừ lão già kia ra đều là thứ vô dụng."
Người đeo kính gọng vàng đem hoa bỏ vào túi vải, thì thầm:
"Cái tên Bạch Sa kia, có chút không đúng lắm."
"Có gì không đúng, chỉ là một tên phế vật tham tiền sợ phiền phức."
"Hắn là hoan tu, hoan tu có kỹ pháp rối loạn tâm thần, phải cẩn thận hơn."
Hổ Cao Tử xem thường:
"Em thấy hắn không giống hoan tu, em còn chưa từng nhìn thấy hoan tu nào lại kết giao với đàn ông."
Người đeo kính gọng vàng nhíu mày:
"Còn nhiều chuyện mày chưa từng thấy."
Hổ Cao Tử vẫn không tin:
"Vừa rồi lúc tên béo kia bị đánh, em cũng đâu thấy hắn ra tay, hoan tu sao có thể nhìn bạn đồng hành của mình bị đánh?"
"Sao mày biết nó không ra tay?"
Người đeo kính gọng vàng vỗ vỗ bùn đất trong lòng bàn tay:
"Vừa rồi lão lam trúng kỹ pháp của hoan tu, mày không nhìn thấy sao? Ngay cả dao cũng cầm không vững."
"Đó là kỹ pháp của hoan tu?"
Hổ Cao Tử sửng sốt một chút:
"Em còn tưởng lão tam đang sợ hãi, vậy anh định làm thế nào? Vụ làm ăn này không làm nữa hả?"
"Làm ăn thì nhất định phải làm, một lát nữa chúng ta đổi địa điểm, hoan tu thân thể hư nhược, không chịu đựng được quá lâu, nhất định phải xuống núi trước thời hạn. Chờ hắn rời nhóm, tao sẽ để lão tam thu thập hắn, chúng ta bên này sẽ cùng nhau dọn dẹp đám người còn lại."
Người đeo kính gọng vàng đứng dậy, lại tiếp tục tìm kiếm gốc Xà Ban Cúc tiếp theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận