Phổ la chi chủ

Chương 143: Giảng dạy ở Cát Khánh Ban

Khi Mã Ngũ vừa rời khỏi Cát Khánh Ban, y đã bị người ta đánh cướp.
Y chui vào tân địa hái chút thảo dược, tự xử lý vết thương của mình. Không thể không nói rằng, vị công tử nhà giàu này hiểu biết không ít. Trong khoảng thời gian này, Lý Bạn Phong đã học được không ít kiến thức từ y.
Khi thương thế bắt đầu có chuyển biến tốt đẹp, Mã Ngũ thi lễ thật sâu với Lý Bạn Phong:
“Anh Lý, Mã mỗ nợ ân anh, không biết tới khi nào mới có thể đền đáp lại. Qua đêm nay, tôi sẽ dọn ra ngoài, không thể để chuyện trong nhà của tôi liên lụy tới anh.”
Lý Bạn Phong nhướng mày, nói:
“Chúng ta vẫn chưa kiếm đủ tiền đâu, bây giờ anh muốn đi?”
Mã Ngũ cười đáp:
“Chờ Mã mỗ vượt qua giai đoạn khó khăn này, sẽ lại đến tìm anh Lý làm đại sự.”
Lý Bạn Phong gật đầu:
“Cũng được, đi thì cứ đi, chúng ta chia đều số tiền kiếm được mấy ngày nay.”
Mã Ngũ lắc đầu:
“Đó là tiền của anh, tôi chỉ làm việc cho anh thôi.”
“Đừng nói nhảm nữa, có thể kiếm được tiền ở thôn Lam Dương, toàn bộ đều dựa vào bản lĩnh của anh, số tiền này nên chia cho anh, một đồng cũng không thể thiếu.”
Mã Ngũ lắc đầu:
“Anh Lý, không cần phải chia tiền cho tôi, một đồng cũng không cần. Tôi không giữ lại được, sớm muộn gì cũng sẽ bị cướp mất thôi.”
Lý Bạn Phong nhăn mày nói:
“Rốt cuộc nhà anh muốn làm gì? Ai mà chơi trò khốn nạn như vậy, thật sự không muốn để anh sống?”
Mã Ngũ thở dài:
“Có thể là Tứ ca, cũng có thể là Đại tỷ và Nhị tỷ. Sống ở Mã gia hơn 20 năm, có một số việc, tôi cũng không nhìn thấu.”
Lý Bạn Phong nhíu chặt mày.
Trêu chọc Lục gia, dây dưa với Hà gia, bây giờ nếu làm không tốt sẽ phải đắc tội với Mã gia.
Đắc tội thì đắc tội thôi, cùi không sợ lở, trước mắt nên nắm rõ tình hình rồi tính sau. Lý Bạn Phong vẫn luôn cảm thấy rằng, Mã Ngũ làm rối tung rối mù sự việc lên chưa chắc là do Mã gia gây ra.
“Ngày mai tôi đi Cát Khánh Ban với anh.”
Mã Ngũ sửng sốt:
“Anh đi Cát Khánh Ban để làm gì?”
“Tu hành chứ sao nữa! Nơi tốt như vậy, tôi cũng phải đến thể hiện bản lĩnh.”
Ở Phổ La Châu, những chỗ ăn chơi được chia thành rất nhiều loại, có Bách Lạc Môn, có Đại Thế Giới, còn những vũ trường lớn nhỏ thì đếm không hết.
So sánh với những nơi đó, gánh hát là loại tồn tại rất lâu đời, thậm chí còn lâu đời hơn so với Phổ La Châu.
Ở Cát Khánh Ban, không thể tìm thấy ca nữ và vũ nữ thời thượng, chỉ có mười mấy người phụ nữ biết hát tiểu khúc tiếp khách. Nhưng gánh hát nhà này đã lâu đời lắm rồi, nghe nói từ trước tới nay đã qua tay hơn mấy chục vị bầu gánh, bảng hiệu vẫn chưa từng bị rớt.
Mã Ngũ tìm đến cô nương mà y quen rồi cùng nhau đi tu hành. Tuy đã qua được cửa ải tầng một, nhưng cơ sở tu hành một ngày ba lần không thể thiếu được. Nếu muốn lên tầng, một ngày phải năm lần mới đủ.
Lý Bạn Phong cũng tìm tới một cô nương.
Cát Khanh Ban không có nhà Tây hoa lệ hay hoa viên lộng lẫy, chỉ có một dãy nhà trệt. Cô nương dẫn Lý Bạn Phong vào một căn phòng, đầu tiên là để Lý Bạn Phong nằm lên giường rồi xoa chân đấm lưng cho hắn, sau đó hỏi hắn có muốn nghe hát một khúc hay không.
Nếu không muốn nghe hát thì trực tiếp vào nội dung chính. Còn nếu muốn nghe hát thì phải thưởng thêm một ít tiền.
Tới cũng tới rồi, đương nhiên phải nghe hát. Lý Bạn Phong kêu cô nương hát bài nào sở trường nhất, cô nương lấy đàn tỳ bà xuống, hát trước một bài “Nguyệt Viên Hoa Hảo”.
“Mây mù tan, ánh trăng sáng dẫn lối người đến…”
Lý Bạn Phong nghiêm túc nghe xong một khúc này, hắn cảm thấy giọng hát quá bình thường, so với nương tử, hoàn toàn không ở cùng đẳng cấp.
Cô nương buông đàn tỳ bà xuống, chuẩn bị làm chuyện chính. Lý Bạn Phong nói:
“Cô hát thêm bài ‘Tứ Quý Ca’ đi.”
Cô nương cau mày:
“Hát nữa sao?”
Lý Bạn Phong lấy ra một trăm đồng tiền Hoàn Quốc, để lên trên bàn.
Ở Cát Khánh Ban, đây không phải là con số nhỏ, cô nương mặt tươi hơn hoa, lại hát thêm một bài “Tứ Quý Ca.”
Sau khi hát xong bài này, Lý Bạn Phong lại càng không hài lòng.
“Bài này cô hát không tập trung chút nào hết, cô hãy đổi qua bài “Trường Tương Tư” đi.”
Cô nương hắng giọng, cắn răng hát hai câu:
“Một đêm hoan lạc tương tư mãi, ai tương tư mãi, khúc hát bên song thắm thiết nói với người, ai, ai…”
“Ai gì!”
Lý Bạn Phong nổi khùng:
“Ngay cả lời bài hát mà cô cũng không nhớ được, còn hát cái gì nữa?”
Cô nương sững sờ một lúc lâu:
“Tôi nói vị quan khách này, anh tới chỗ chúng tôi, thật sự chỉ để nghe hát thôi sao?”
“Không nghe hát thì tới chỗ cô làm gì? Tôi hát một câu, cô hát theo một câu, cô nghiêm túc học cho tôi.”
Hai giờ trôi qua, Mã Ngũ tu hành xong, ra khỏi phòng.
Tiểu nhị đến thông báo, Lý Bạn Phong cũng ra khỏi phòng.
Cô nương mà Mã Ngũ nhìn trúng tên là Tiểu Điệp, gương mặt thùy mị, đi ra cửa đưa tiễn:
“Ngũ gia, ngày mai ngài nhớ tới nữa đó.”
“Tới, chắc chắn sẽ tới.”
Cô nương mà Lý Bạn Phong nhìn trúng tên là Tiểu Thúy, mặt mày tái xanh, cũng đi ra cửa đưa tiễn:
“Vị quan khách này, nếu như ngày mai ngài vẫn tới thì hãy thử qua cô nương khác.”
Tiểu Điệp nghe thấy không ổn, hỏi:
“Thúy Nhi, sao giọng của cô khàn vậy? Làm tới mức ra tiếng nhiều như vậy sao?”
Tiểu Thúy không biết phải trả lời thế nào:
“Ra tiếng lớn lắm, tôi không được ngừng nghỉ chút nào hết.”
Mã Ngũ quay đầu lại nhìn, hỏi Lý Bạn Phong:
“Cô nương tên Tiểu Thúy kia như thế nào?”
Lý Bạn Phong lắc đầu trả lời:
“Kém lắm, còn cần phải rèn luyện kỹ lưỡng hơn.”
Mã Ngũ hơi tò mò:
“Anh Lý nói rèn luyện, rốt cuộc là chỗ nào rèn luyện chưa đủ?”
“Cuống họng đó.”
Mã Ngũ lại tò mò hơn:
“Cuống họng quan trọng lắm hả?”
Lý Bạn Phong cũng thắc mắc:
“Cuống họng không quan trọng thì cái gì quan trọng?”
Mã Ngũ gật đầu, nói:
“Thì ra anh Lý có sở thích khác người.”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, khoảng cách tới nhà gỗ còn hơn hai trăm mét, Lý Bạn Phong bỗng dừng lại, tránh khỏi phạm vi tầm nhìn của cửa sổ nhà gỗ.
Hắn cảm thấy có nguy hiểm.
Mã Ngũ giật mình, quay lại hỏi:
“Có phải trong nhà có vấn đề rồi không?”
Lý Bạn Phong ra hiệu cho Mã Ngũ đừng nói chuyện, lấy khuyên tai đeo vào bên tai, cẩn thận lắng nghe âm thanh trong nhà.
Gần đây có rất nhiều nhà, đổi thành vũ khí có linh tính, khó nói có thể nghe được cái gì.
Nhưng pháp bảo không giống vậy, nó biết Lý Bạn Phong muốn nghe cái gì.
Có tiếng thở dốc.
Có tiếng nói chuyện.
Còn có tiếng bước chân.
Một người ở cửa.
Hai người ở lầu hai.
Còn có một người ở phòng khách.
Tầng không quá cao, ác ý của bọn họ rất rõ ràng.
Tất nhiên, đối phó với Mã Ngũ hiện tại cũng không cần cao thủ.
Bọn khốn nạn này, không đi Cát Khánh Ban gây chuyện, cũng không mai phục giữa đường, trực tiếp chạy tới chỗ người ta ở ngồi chờ.
Giẫm mâm rất chuẩn, sao bọn họ biết được Mã Ngũ ở đây?
Lý Bạn Phong nói:
“Anh Mã, trước tiên anh đừng vào nhà, tôi đi vào xử lý chút chuyện.”
Mã Ngũ ngăn Lý Bạn Phong lại, nói:
“Có phải người nhà của tôi tới hay không? Anh Lý, chuyện này không thể liên lụy đến anh, tôi đi tìm bọn họ là được.”
Nói xong, Mã Ngũ muốn xông về phía nhà gỗ. Lý Bạn Phong lấy ra một đôi ủng:
“Anh có cái này không?”
Dưới đế ủng là một tấm sắt.
“Không có cái này thì không thể vào nhà.”
Mã Ngũ hiểu ý của Lý Bạn Phong. Lý Bạn Phong muốn dùng bùn.
Lý Bạn Phong mang ủng vào, nhỏ giọng nói với Mã Ngũ:
“Trước hết hãy tìm nơi nào đó trốn đi.”
Đây là yêu cầu của Lý Bạn Phong đối với Mã Ngũ, y phải bảo vệ bản thân thật tốt, không được để liên lụy tới Lý Bạn Phong.
Nếu như Mã Ngũ trốn được vào chỗ an toàn nhưng vẫn bị phát hiện thì phải làm thế nào?
Nếu vậy thì bó tay.
Nói khó nghe một chút, cho dù Mã Ngũ phải chết, cũng phải chết xa một chút, không thể khiến Lý Bạn Phong phân tâm.
Mã Ngũ trực tiếp trốn vào quán mì, đây là phương pháp của người thông minh. Nơi vắng vẻ chưa chắc đã an toàn, còn nơi đông người thì ngược lại, đối phương sẽ không dám ra tay.
Lý Bạn Phong không tùy tiện tiếp cận nhà gỗ, trước hết hắn đi vào Tùy Thân Cư, sau đó ném chìa khóa tới gần nhà gỗ.
Hai người canh ở lầu hai của nhà gỗ đang tán gẫu. Một gã đàn ông mặc áo khoác ngắn màu lam nói:
“Một lát nữa mày đừng có hạ tử thủ, chuyện của hào môn nhà người ta, chúng ta không hiểu rõ được đâu.”
Gã đàn ông mặc áo gile màu xanh nói:
“Hạ tử thủ hay không, phải xem tiểu tử này có biết điều hay không. Tìm trong phòng này nửa ngày trời mà cũng không thấy món gì quý giá hết. Nếu nó không giao thứ gì quý giá ra, khi trở về chúng ta phải ăn nói sao đây?”
“Ăn nói như thế nào là chuyện của lão đại, chúng ta lo lắng theo làm gì? Mày phải coi chừng nó trả thù, dù gì thì nó cũng là Ngũ công tử.”
“Trả thù con mẹ gì, lần trước tao đánh nặng tay như vậy mà nó cũng chẳng dám nhìn tao một cái. Tao nói mày nghe, bây giờ nó khác gì một con chó rách đâu, không nhân lúc này mà đánh cho đã nghiền thì còn chờ lúc nào…”
Loạt soạt.
Bên ngoài hình như có tiếng động.
Tên mặc áo gile màu xanh thò đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn sơ qua:
“Lúc nãy mày có nghe tiếng loạt soạt gì không?”
“Loạt soạt gì?”
“Ngay ngoài cửa sổ này, tao nghe thấy mà…”
“Ngoài cửa sổ có ai đâu? Mày rút cái đầu vào, tránh xa cửa sổ ra một chút, biết ngồi xổm, mai phục không? Cứ thò đầu ra ngoài làm gì?”
Lý Bạn Phong lặng lẽ ra khỏi Tùy Thân Cư, nhờ vào ưu thế của Lữ tu, men theo vách tường bò lên mái nhà.
Lần này, tên mặc áo gile màu xanh thật sự nghe thấy tiếng động. Gã lại thò đầu ra ngoài cửa sổ.
Tên mặc áo khoác ngắn màu lam tức giận:
“Lại chuyện gì nữa? Đã nói mày đừng có thò đầu ra ngoài rồi, đừng để người khác nhìn thấy!”
“Ở bên trên thật sự có tiếng động, thật sự là bên trên…”
Tên mặc áo gile màu xanh bỗng nhiên ngừng nói.
Gã thò đầu ra ngoài cửa sổ, ngước mặt nhìn lên trời, miệng vẫn còn đang mở, góc độ vô cùng thích hợp.
Lý Bạn Phong từ mái nhà lộn ngược mình xuống, dùng liềm móc thẳng vào miệng của gã, thuận theo hàm trên móc vào não của gã.
Tên mặc áo khoác ngắn màu lam hoảng sốt, đang định rút dao.
Đường đao đã nhanh hơn một bước, ra khỏi vỏ, một đao chém đứt nửa cái cổ của y.
Tên mặc áo khoác ngắn màu lam ngã đùng ra sàn, lấy tay đập xuống sàn, âm thanh ba dài hai ngắn. Đây là để báo tin cho hai người ở dưới lầu.
Lý Bạn Phong nhảy vào phòng, mở Tùy Thân Cư ra, ném tên mặc áo khoác ngắn màu lam và tên mặc áo gile màu xanh vào trong phòng. Sau đó lặng lẽ đứng chờ ở cửa phòng ngủ.
Thật ra hắn có thể xử lí chuyện này gọn gàng hơn.
Và thật ra hắn có thể khiến tên mặc áo khoác ngắn màu lam không thể phát ra một chút âm thanh.
Nhưng hắn cố ý để tên mặc áo khoác ngắn màu lam phát ra chút tiếng động để báo hiệu, chính là để cho hai người ở dưới lầu nghe thấy.
Tiếng bước chân trên cầu thang dồn dập vọng tới. Lý Bạn Phong mở hộp sắt ra, rải một ít bùn trước cửa, sau đó lại nhảy ra ngoài cửa sổ, leo lên mái nhà.
Đây là lần đầu tiên hắn dùng bùn trong thực chiến. Về phạm vi và hiệu quả của nó, hắn không quá tin tưởng.
Gần một phút trôi qua, cửa phòng ngủ bị đẩy ra. Có hai người đứng trước cửa, cẩn thận dò xét.
Cửa sổ mở ra, bệ cửa sổ có vết máu, trên sàn nhà cũng có vết máu. Không thấy hai tên đồng bọn đâu, hai người kia rất căng thẳng.
Bốn người bọn họ cùng đến, mục đích là để đập Mã Ngũ một trận, sau đó trấn lột.
Mã Ngũ chỉ là một hoan tu vừa lên tầng một, việc này đối với bọn họ mà nói là dễ như trở bàn tay. Bọn họ không nghĩ tới việc này cũng có thể chết người!
Hai người dò xét một lúc lâu, trong phòng không thấy bóng dáng ai cả.
Người trốn đâu mất rồi?
Dưới gầm giường?
Cả hai cẩn thận từng li từng tí bước vào phòng, mỗi tên cầm một con dao găm, yểm trợ lẫn nhau.
Một bước, hai bước, tiếng bước chân thứ ba nghe bẹp một cái rồi bỗng nhiên im bặt.
Bọn họ bị dính chặt rồi.
Hai người kinh hãi, một gã đàn ông mặc áo vải màu tím la lên:
“Đại ca, chúng ta bị gì vậy?”
Tên đàn ông mặc áo Tôn Trung Sơn màu xám đen nói:
“Đừng nhúc nhích, đây là bùn.”
Tên mặc áo Tôn Trung Sơn này chính là đại ca.
Rất rõ ràng, trong số bốn người này, y hiểu biết nhiều nhất, kinh nghiệm cũng phong phú nhất.
Lý Bạn Phong phải xử lý y đầu tiên.
Hắn lấy cây súng lục mãng xà Dư Nam cho ra, mở chốt an toàn, thả người xuống, nhắm chuẩn tên mặc áo xám, liên tiếp bắn sáu phát.
Vận may của Lý Bạn Phong không tệ lắm, sáu phát trúng hết ba phát. Tên mặc áo tím ngay lập tức ngã xuống sàn.
Đường đao ca ngợi hô lên một tiếng:
“Kỹ thuật bắn súng thật tốt!”
Lý Bạn Phong cũng rất bất ngờ, người hắn nhắm là tên mặc áo xám. Kết quả ba phát đạn đều bắn vào người của tên mặc áo tím.
Tên đàn ông mặc áo xám nhìn chằm chằm vào Lý Bạn Phong, giống như muốn thi triển kĩ pháp. Lý Bạn Phong co người một cái, lại leo lên mái nhà.
Tên đàn ông mặc áo xám cạn lời, Lý Bạn Phong không hề muốn đánh nhau với y.
Vậy y phải làm sao đây? Cũng không đánh nhau với Lý Bạn Phong?
Dĩ nhiên là không thể.
Lý Bạn Phong đang ở trên mái nhà thay đạn, đợi tới lúc hắn trở lại nổ súng thì nên làm gì bây giờ?
Tên đàn ông mặc áo Tôn Trung Sơn màu xám này chỉ có tu vi tầng hai. Đứng tại chỗ né đạn, chuyện này ông cố nội y cũng không thể làm được.
Không lâu sau, Lý Bạn Phong lại thả người xuống, vừa muốn nổ súng, tên mặc áo xám la lên một tiếng:
“Anh bạn, xin hãy tha mạng cho tôi. Chúng tôi chỉ phụng mệnh của Đại tiểu thư Mã gia đến tìm Ngũ công tử thôi. Anh hỏi cái gì, tôi cũng sẽ nói hết, chỉ cần anh tha mạng cho tôi là được.”
Lý Bạn Phong hỏi:
“Đại tiểu thư Mã gia tại sao lại phải vùi dập Mã Ngũ đến như vậy?”
Tên mặc áo xám đáp:
“Chuyện này chúng tôi cũng không biết, chúng tôi chỉ biết lấy tiền làm việc thôi.”
Lý Bạn Phong nghe vậy, hài lòng gật đầu:
“Chuyện gì anh cũng không biết vậy, thì giữ anh lại có tác dụng gì?”
Nói xong, hắn lại muốn nổ súng, tên mặc áo xám vội vàng nói:
“Đợi chút, tôi còn có chuyện chưa nói. Trước khi chúng tôi tới, Đại tiểu thư Mã gia có dặn dò một câu.
Phải đập Ngũ công tử một trận, phải cướp tiền của hắn rồi nói với hắn là thù của năm đó coi như trả xong rồi.”
Lý Bạn Phong cau mày hỏi:
“Trả thù chuyện gì của năm đó?”
Tên mặc áo xám nói:
“Anh bạn à, anh hãy bỏ súng xuống trước đã, có gì thì chúng ta từ từ thương lượng. Mã công tử chắc chắn là có thù với Đại tiểu thư, bên tôi cũng nghe ngóng được đôi chút, nhưng không biết là thật hay giả. Nếu không thì anh gọi Mã công tử đến đây, chúng ta giáp mặt xác minh với Mã công tử.”
Lý Bạn Phong gật đầu nói:
“Lời này nói cũng có lý.”
Hắn từ ngoài cửa sổ nhảy vào phòng, trải một tấm vải xuống mặt sàn, nói với tên mặc áo xám:
“Cởi giày ra, đạp lên tấm vải này, đi về phía trước, tôi đưa anh đi gặp Mã công tử.”
“Đa tạ tráng sĩ, đa tạ tráng sĩ.”
Tên mặc áo xám rối rít cảm ơn, nhanh chóng cởi giày ra, cẩn thận giẫm lên tấm vải.
Y vô cùng mừng, cái mạng này coi như giữ lại được rồi.
Chuyện kế tiếp y cần phải làm là nhân lúc Lý Bạn Phong không chú ý, tìm cơ hội giết chết tên điên này.
“Tráng sĩ, bây giờ chúng ta phải đi tìm Ngũ công tử?”
“Phải, đi ngay bây giờ.”
Lý Bạn Phong xoay người, xoay chìa khóa mở Tùy Thân Cư ra.
Tên mặc áo xám mừng như điên.
Y không ngờ Lý Bạn Phong dễ dụ vậy, dám đưa lưng về phía mình.
Y giơ dao găm lên, đâm tới giữa lưng Lý Bạn Phong.
Lý Bạn Phong bỗng nhiên lách người, tiện thể tặng thêm một cước, đạp tên mặc áo xám vào Tùy Thân Cư.
Thật không uổng khi tên áo xám là đại ca, y vô cùng có tính tự giác.
Ngoại trừ đôi giày da, cũng không để lại dấu vết gì, đỡ mất công Lý Bạn Phong dọn dẹp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận