Phổ la chi chủ

Chương 341: Cửa mình rộng mở

Nửa con gà nướng biến mất, mảnh đất bỗng nhiên sáng lên.
Một người phụ nữ nói bắt đầu khảo hạch.
Đây là ý gì?
Bà ta là Địa Đầu Thần?
Bảo mình khai hoang?
Lý Bạn Phong hô lên: "Tôi không muốn hiến tế, tôi không bày bàn thờ!"
"Tế phẩm đã nhận được rồi." Người phụ nữ vừa đáp vừa gặm đùi gà.
"Muốn khảo hạch thì chúng ta phải ký khế ước trước đã!"
"Khảo hạch xong rồi ký cũng như nhau, ta không câu nệ hình thức!"
Khảo hạch xong rồi ký?
Khảo hạch xong rồi bà không thừa nhận thì sao?
Lý Bạn Phong không thèm để ý đến nàng, đầu óc của vị Địa Đầu Thần này không được bình thường.
Hắn đi thẳng ra ngoài mảnh đất, cùng lắm thì coi như khai hoang thất bại. 
Nơi này hẻo lánh như vậy, về sau không đến nữa là được. 
Vừa đến ranh 
giới mảnh đất, một chiếc lá rơi xuống giới tuyến đang phát sáng, lập tức biến thành tro bụi. 
Chuyện gì đây? 
Lý Bạn Phong chỉ thấy cảnh tượng này ở biên giới giữa các 
khu vực. 
"Đến chỗ của ta rồi còn muốn đi?"  
Địa Đầu Thần hừ lạnh nói: "Ta đã nhận cống phẩm của cậu rồi, cậu nhất định phải khai hoang ở đây, cậu không hiểu quy củ sao?" 
Lý Bạn 
Phong không hiểu nổi vị Địa Đầu Thần này, hắn dùng Kim Tinh Thu Hào nhìn một hồi lâu, không 
thấy nàng ở đâu. 
"Chúng ta nói lý lẽ một chút, chuyện 
khế ước không 
nói nữa, bà muốn tôi khai hoang thì cũng phải đợi đến giờ này ngày mai, để tôi chuẩn bị một ngày, chúng ta mới bắt đầu được. 
Về phần tôi tìm người khai hoang hay tự mình khai hoang, đến lúc đó tôi sẽ quyết 
định, quy củ này phải có chứ." 
"Không có những quy củ đó! Nhận cống phẩm rồi thì bắt đầu, chuyện khác để sau rồi nói!" 
"Vậy tôi không khai hoang nữa, tôi từ bỏ 
là được, bà cứ coi như tôi khai hoang thất bại đi!" 
"Không được! Chỉ cần cậu còn sống thì không tính 
là thất bại, 
mảnh đất ba dặm, khảo hạch bắt đầu ngay bây giờ!" 
"Một mình tôi làm sao khai hoang ba dặm..." Lý Bạn Phong còn chưa nói xong, xung quanh đã vang lên tiếng gầm rú. 
Có dị quái đến! 
Hắn chưa từng khai hoang ba dặm, cũng 
không hiểu quy củ của mảnh đất 
ba dặm. 
Giống như mảnh đất một dặm, dị quái đến 
từng con một, hay là có thể cùng nhau xông lên? 
Hiểu quy củ cũng vô dụng, vị Địa Đầu Thần này vốn dĩ không tuân thủ quy 
củ. 
Đối với Lý Bạn Phong mà nói, khai hoang vốn là chuyện đơn giản, 
chỉ cần Địa 
Đầu Thần cho Lý Bạn Phong một ngày chuẩn bị, hắn lấy 
được chìa khóa, chạy về, trốn trong Tùy Thân Cư ba ngày là đủ. 
Nhưng Địa Đầu Thần này không nói lý! 
Không ra khỏi ranh giới được, Lý 
Bạn Phong không còn cách nào 
khác, chỉ có thể lấy hết pháp bảo ra, chuẩn bị chiến đấu. 
Pháp bảo còn chưa bày ra xong, một con mãnh 
hổ khổng lồ cao năm sáu mét đã xông vào mảnh đất. 
Lý 
Bạn Phong nghiêng mình né tránh con hổ, phía sau là một gốc đại thụ hai người ôm không xuể bị con hổ đâm đổ. 
Gốc đại thụ đổ xuống đất chậm 
rãi đứng dậy, ngáp một cái, dùng 
cành cây quật về phía Lý Bạn Phong. 
Lý Bạn Phong chỉ vào con hổ, nói với gốc đại thụ: "Là nó đẩy ngươi, ngươi đánh ta làm gì?" 
Con hổ cắn một cành 
cây, nhắm vào ngực Lý Bạn Phong mà đâm, động tác nhanh, đâm chuẩn, 
canh thời gian rất tốt, khiến Lý Bạn Phong khó lòng 
né tránh. 
Cành cây được sử dụng tinh xảo như vậy, 
con hổ này là võ tu? 
Lý Bạn Phong tránh 
được đòn tấn công của con hổ, Đường đao một nhát chém đứt thân cây. 
Trong thân cây bị gãy nhảy ra một con cóc, kêu to: "Ộp! Ộp! Lá rụng xào xạc đầy trời!" 
Vừa dứt lời, vô số cành cây 
sắc nhọn trên gốc đại thụ rơi xuống như mưa. 
Nhất Ngữ Thành Chân? 
Con cóc này là văn tu! 
Lý Bạn Phong vừa né tránh cành cây, vừa phải đề phòng con hổ đánh lén. 
Trong lúc giằng co, bên tai vang lên giọng nói của Địa Đầu Thần: "Thân pháp của cậu linh hoạt như 
vậy, chẳng lẽ là lữ tu? Vậy ta không thể nương tay với cậu rồi!" 
Con mụ này cũng có thù với lữ tu? 
Chẳng lẽ nàng là trạch tu? 
Đang suy nghĩ thì mặt đất rung chuyển dữ dội. 
Một con giun đất có đường kính hơn một mét, dài hơn mười 
mét, chui lên từ dưới đất, cuộn tròn người lại, quấn lấy Lý Bạn Phong. 
Chiến thuật của con giun đất này 
rất đơn giản, nó khống chế Lý 
Bạn Phong, để gốc đại thụ cùng con cóc và con hổ tấn công. 
Nó có khả năng tái sinh rất mạnh, không sợ bị 
Lý Bạn 
Phong chém giết. 
Bị giun đất quấn lấy, tình thế của Lý Bạn Phong có chút khó khăn, hắn hét lên 
với máy chiếu phim: "Gọi người ra giúp 
ta một 
tay." 
Máy chiếu phim vẫn luôn điều chỉnh góc chiếu, vất vả lắm mới chiếu ra được một đoạn phim. 
Một cô nương xinh đẹp đến bên cạnh Lý Bạn 
Phong, trước tiên chuẩn bị chiến đấu, sau 
đó xoay người, quay lưng về phía Lý Bạn Phong, cởi bộ sườn xám. 
"Cô cởi quần áo làm gì?" Lý Bạn Phong tức giận nói: "Đánh nhau trước đã!" 
*** 
Trong Tùy Thân Cư, máy hát toát mồ hôi hột. 
"Tên điên này lại không về nhà nhiều ngày như vậy, ta xem lần này hắn giải thích với căn nhà kiểu gì!" 
"Mẹ nó còn giải thích cái gì nữa?"  
Hồng 
Oánh giãy giụa ở góc tường nói: "Ác 
phụ, thả ta ra, ta liều mạng với căn nhà này!" 
"Ngươi liều được sao?"  
Giọng điệu của máy hát có chút mỉa mai: "Cũng không nhìn xem bộ dạng của ngươi bây giờ ra sao, đã biến thành một con mụ mù lòa rồi, ngươi lấy gì mà liều. 
Tiện nhân Hồng Liên kia giấu không biết bao 
nhiêu sức mạnh, muốn ra khỏi đây, 
ngay cả ả cũng không dám 
hành động thiếu suy nghĩ?" 
Hồng Oánh ngẩn ra: "Hồng Liên giấu sức mạnh gì?" 
Hồng Liên ở thất phòng hét lớn: "Hai con tiện nhân các 
ngươi, đừng có nói xấu sau lưng ta!" 
Ba người đang định cãi nhau thì bỗng cảm thấy căn nhà rung chuyển, một tiếng cười già nua vang lên bên tai: "Ha ha 
ha~ " 
Là căn nhà 
đang cười. 
Máy hát, Hồng Liên, Hồng 
Oánh, ba người b·ọ·n họ có vị cách(*) đủ cao, ba người bọn họ đều đã từng nghe qua tiếng cười này. 
(*có lẽ từ ghép giữa 
“địa vị” và “tư cách”? Vì mình không search thấy kết quả nào về từ này bằng tiếng Trung mà liên quan đến truyện) 
Bọn họ đều là người cứng cỏi, nhưng mỗi lần nghe thấy tiếng cười 
này, ai nấy cũng đều nổi da gà. 
Cơ thể Hồng Oánh run 
lên, hét lớn: 
"Ác phụ, thả ta ra, ta liều mạng với hắn, ta không chịu nổi nữa!" 
"Tiện nhân! Im miệng! Muốn ăn đòn sao!" Máy hát quát lớn vài câu, Hồng Oánh tạm thời 
im lặng. 
Vài phút sau, Hồng Oánh lại mất kiểm soát: "Không được, ta phải liều mạng với hắn! Ta phải giết lão tặc này!" 
 
Ả 
bất ngờ sinh ra một luồng sức mạnh kì quái, thừa dịp máy hát không chú ý, thoát khỏi sự trói buộc của hơi nước, dùng mũi thương đâm vào tường của Tùy 
Thân Cư. 
"Ùuuuuuu~~" 
Tiếng còi tàu hỏa vang lên trong Tùy Thân 
Cư. 
Trường thương bay múa, ra sức chém giết trong tiếng còi tàu, không biết ả đang chém giết với ai. 
Năm phút sau, Hồng Oánh nằm bất động trên mặt đất. 
Phù phù~ Phù phù~ 
Máy hát cẩn thận hỏi: "Tiện nhân, còn sống không?" 
Hồng Oánh chống người dậy, đứng lên. 
Máy hát sững s·ờ một hồi 
lâu, nàng không 
hiểu Hồng Oánh dùng gì để chống đỡ cơ thể, cũng không hiểu Hồng Oánh dùng gì để đứng 
lên. 
Hồng Oánh mọc ra tay, cũng mọc ra chân! 
"Tiện nhân! Ngươi làm sao vậy?" Máy hát rất lo lắng. 
Hồng Oánh sờ lên cán thương của bản thân, trầm giọng nói: "Ta không sao, trận chiến này coi như hòa." 
Nói xong, Hồng Oánh sải bước đến 
góc tường, đứng nghiêm chỉnh. 
Trong ấn tượng của máy hát, Hồng Oánh là một người phụ nữ không biết sợ hãi. 
Cũng không biết căn nhà dùng thủ đoạn gì mà 
đánh Hồng Oánh thành ra như 
vậy, thậm chí đánh ra được cả tay chân. 
"Tiện nhân, ngươi không tè ra quần 
đấy chứ?" 
"Hừ!"  
Hồng Oánh cười lạnh một tiếng: "Nói cái gì vậy? Sao ta lại tè ra quần được? Ta có quần 
sao? 
Ngươi vừa nói như vậy khiến ta phải tìm cái quần, không phải ta có chân sao? Có chân phải có quần, nếu không để 
cho người 
ta nhìn thấy hết thì làm sao bây giờ?" 
Hồng Oánh nói năng lộn xộn, trận chiến đấu này đã tạo thành chấn động rất lớn đối với ả. 
Máy hát hạ giọng nói: "Căn nhà này, e rằng còn mạnh hơn cả người đã tạo ra hắn." 
Hồng Oánh hỏi: "Là ai 
đã tạo ra hắn?" 
"Hẳn là một vị tông sư, còn trên cả khôi thủ." 
"Người tạo ra hắn còn trên cả khôi thủ, vậy mà hắn còn mạnh hơn cả người đã tạo ra mình. Hắc hắc hắc..." Hồng Oánh đột nhiên 
cười phá lên, cười đến mức thở hổn hển. 
Máy hát hỏi: "Ngươi cười cái gì? Có gì buồn cười? Đừng tự làm mình cười đến nội thương." 
"Không phải ta cười ngươi, 
ta cười chính mình, ngực ta buồn bực đến khó chịu, giống như mọc ra tâm hồn vậy." 
"Tâm hồn..." Máy hát chuyển loa về phía Hồng Oánh, phát hiện một phần tư thân thương hơi nhô lên. 
"Thật sự có thể mọc ra..."  
Máy hát kích động nói: "Ngươi có thể mọc ra, có phải ta cũng có thể mọc ra được hay không?" 
"Hình như 
không chỉ có tâm hồn..."  
Hồng 
Oánh nói chuyện vẫn không lưu loát: "Hình như còn có thứ khác..." 
"Cái gì khác, cửa mình sao?"  
Máy hát càng hưng phấn hơn! 
"Hình 
như là thật sự có!"  
Hồng Oánh kinh ngạc hô một tiếng: "Ta biết vì sao 
căn nhà này lại mạnh như vậy rồi, hắn có rất 
nhiều đạo pháp của 
đạo môn. 
Những đạo 
pháp này từ đâu mà tới? 
Làm sao có thể kiêm tu nhiều đạo môn như vậy?" 
Máy hát dùng hơi nước bao quanh trường thương, dịu dàng hỏi: "Muội muội, trước tiên không nói chuyện đạo pháp, hãy nói chuyện cửa mình 
trước đã, thật sự mọc ra rồi sao?" 
"Mọc ra rồi, cả hai cái đều ra rồi, nếu ngươi có thể mọc ra cửa mình, thì cả hai 
cái cũng đều phải mọc ra, đừng để cho tên điên kia tìm nhầm chỗ nữa, ta cũng thấy đau thay cho ngươi." 
"Toẹt! Ngươi đau cái gì?" Máy hát khạc nhổ một cái. 
Hồng Oánh hoảng hốt nói: "Ác phụ, đừng nói chuyện cửa mình nữa, ngươi có biết những đạo pháp của căn nhà này từ đâu mà có không? Chúng ta có thể cũng sẽ biến thành đạo pháp hay không, chúng ta có thể sẽ không ra ngoài được nữa hay không!" 
"Tiện nhân, ta đã bảo ngươi đừng chọc vào 
hắn rồi mà, giờ thì ngươi đã hiểu chưa?"  
Máy hát quay sang nhìn tấm lịch, nói với Mộng Đức: "Chuyện ở đây không được hé nửa lời với tướng công, nhớ chưa?" 
Mộng Đức liên tục gật đầu. 
Hồng Oánh hỏi: "Ta thật sự không hiểu, ngươi cứ giấu tên điên kia làm gì?" 
Hồng Liên ở thất phòng hét lên: "Ngươi cũng biết hắn bị điên rồi mà! Ngươi không sợ hắn đánh nhau với căn nhà sao? Nếu hắn xảy ra chuyện gì chúng ta toang cả lũ!" 
"Nhảm nhí, ngươi mới là điên." 
Máy hát mắng Hồng Liên hai câu, rồi quay sang nói với Hồng Oánh: "Tướng công không điên, nhưng làm 
việc không theo lẽ thường, chuyện này phải từ từ nói cho hắn biết, tuyệt đối không thể ép hắn." 
Hồng Oánh 
nói: "Ta cũng sốt ruột lắm rồi, 
tìm cho ta cái quần đi, ta thật sự có cửa mình rồi đây!" 
*** 
Lý Bạn Phong rất sốt ruột. 
Chạy ba ngày ba 
đêm ở chỗ Kiểm Bất Đại, liều mất nửa cái mạng. 
Giờ chỉ còn 
nửa cái mạng, lại tiếp 
tục liều mạng ở tân địa. 
Trên mặt đất la liệt thi thể. 
Những dị quái bị thương đứng thành hàng ở rìa mảnh đất. 
Lý Bạn Phong đá 
bay một con báo, giẫm lên một con lợn rừng, giết đến mức hai mắt đỏ ngầu. 
Bỗng nghe Địa Đầu Thần hô lên một tiếng: "Khảo hạch đã xong." 
Đám dị quái nhao nhao rút khỏi 
mảnh đất. 
Lý Bạn Phong kiệt sức ngồi bệt xuống đất, chỉ cảm thấy tầm mắt dần mờ 
đi. 
Hắn muốn ngủ. 
Địa Đầu Thần xuất hiện trước mặt Lý Bạn Phong, ngồi xuống bên cạnh hắn nói: "Hảo hán, ta rất thưởng thức cậu." 
Á·n·h mắt Lý Bạn Phong nhìn về phía không trung. 
Trên không trung có ánh sáng lấp lánh, đây là dấu hiệu khai 
hoang thành 
công. 
Lý Bạn Phong khẽ gật đầu, còn chưa kịp nhìn rõ dung mạo của Địa Đầu Thần thì mí mắt đã sụp 
xuống, ngủ thiếp đi. 
Bạn cần đăng nhập để bình luận