Phổ la chi chủ
Chương 337: Bình dầu
Nghĩ đến ngôi nhà, khiến cho cơ thể trở nên nặng nề.
Quá trình liên tưởng này có chút phức tạp.
Nương tử điều chỉnh góc độ ánh lửa, chiếu lên vách tường một bức ảnh đại trạch viện.
"Trạch viện thượng đẳng, chú trọng vững chắc dày nặng, ngày thường có thể che mưa che gió, khi có chiến tranh có thể chống đỡ kẻ địch.
Bất kể long đàm hổ huyệt, hay núi đao biển lửa, muôn vàn hung hiểm đều ở ngoài tường, chỉ cần ở trong nhà, trạch tu sẽ không sợ hãi."
Lý Bạn Phong cảm nhận rất rõ điều này.
Đối với trạch tu mà nói, chỉ cần ở trong nhà mình, cho dù có du
ngoạn vũ trụ thì hắn cũng không sợ.
Máy hát nói tiếp: "Tướng công hãy tưởng tượng mình giống như hình dáng ngôi nhà của mình,
dồn hết sự vững chắc và dày nặng của ngôi
nhà lên người, để cho bản thân
có một thân thể bất khả xâm phạm."
Quá trình thì có thể hiểu, nhưng đối với Lý Bạn Phong
lại có chút khó khăn.
Hắn không thể tưởng tượng ra ngôi nhà của mình, hắn chưa từng
thấy qua hình dạng tổng thể của Tùy Thân Cư.
Vậy phải làm sao bây giờ?
Không cần để ý tới hình dáng thật của Tùy Thân Cư, cứ
tưởng tượng một ngôi nhà thật kiên cố!
Lý Bạn Phong thử hai lần, thân thể hoàn toàn không có thay đổi.
Máy hát nhắc nhở: "Tướng công, phải nghĩ đến nhà
của chúng ta, nghĩ đến nhà khác là vô dụng."
Còn phải là nhà của mình.
Tưởng tượng một chút về tàu hỏa
hơi nước?
Nói đi cũng phải nói lại, tàu hỏa hơi nước cũng rất kiên cố.
Lý Bạn Phong thử mấy lần, cảm thấy thân thể mình
quả thật có chút thay đổi, giống như như có thêm một lớp thiết giáp dày nặng bao bọc.
Lần này chắc là thành công rồi, có lớp thiết giáp này, năng
lực phòng ngự sẽ tăng vọt.
Lý Bạn Phong
thử mấy lần, cảm thấy kỹ pháp của mình đã rất thuần thục.
"Nương tử, ta học xong rồi, ta đi mua thức
ăn đây." Lý Bạn Phong định ra ngoài thì
bị hơi nước chặn lại.
"Tướng công đừng vội, để tiểu thiếp thử một chút đã."
Thử cũng được.
Lý Bạn Phong thử đoán trước quỹ tích tấn công của kim hát.
Sống chung ngần ấy ngày, Lý Bạn Phong cũng hiểu phần nào về thói quen ra tay của nương tử.
Hơn nữa, đây là luận bàn giữa vợ chồng, nương tử chắc chắn sẽ không ra tay quá
nặng, những chỗ hiểm yếu không cần phải lo lắng, nàng ấy chắc
chắn sẽ tìm một chỗ không quá quan trọng mà đâm một cái...
Phừ phừ!
Lý Bạn Phong bị nương tử dùng hơi nước hấp cho đỏ bừng cả người.
"Ai ya~
tướng công, tiểu thiếp chỉ dùng một phần lực mà chàng đã không đỡ được rồi, kỹ pháp của chàng căn
bản là vô dụng."
Lý Bạn Phong trầm ngâm một lúc rồi nói: "Ta cứ tưởng nàng muốn dùng
kim hát đâm ta, ai ngờ nàng lại dùng hơi nước hấp ta."
Máy hát cười khẩy một tiếng: "Ai ya~ tướng công,
vẫn còn
chưa phục sao? Thiếp nói là một kích sinh tử, nhưng có nói nhất định phải dùng lợi khí để ra tay đâu."
Lý Bạn Phong gãi nách máy hát: "Nương tử bảo bối, nàng bắt chước trò hư."
Máy hát cười khanh khách một hồi: "Tướng công đừng quậy nữa, lo mà học kỹ pháp cho tốt đi."
Nương tử nói có lý, lúc giao chiến so chiêu, khó mà nói đối phương sẽ dùng thủ đoạn
gì.
Chỉ cứng rắn thôi thì chưa đủ, phải chống cháy, chịu được nhiệt độ cao, chống ăn mòn... Phải nghĩ đến mọi trường hợp.
Lý Bạn Phong tĩnh tâm lại, nghĩ
đến từng chi tiết một, nghĩ hơn nửa tiếng đồng hồ mới nói với máy hát: "Lần
này ta chuẩn
bị xong rồi, nương tử cứ việc ra tay đi."
Máy hát gật đầu: "Tướng công, tư thế này không tồi, kỹ pháp xem như đã dùng được, nhưng chưa chắc đã hữu dụng."
Lý Bạn Phong không hiểu: "Đã dùng được rồi, sao lại nói là vô dụng?"
"Ai ya~
tướng công, để thiếp ví dụ cho chàng xem."
Máy hát hắng giọng một cái, chiêng trống bỗng nhiên nổi lên: "Hạo nhiên chính khí vút trời cao, tinh tú bừng tỉnh lóe hàn mang!"
Trích
đoạn vở kinh kịch "Trận Xích Bích" - Tráng Biệt.
Lý Bạn Phong ngã bịch xuống đất.
Kỹ
pháp quả nhiên không dùng được.
Lý Bạn Phong quên mất việc cách âm.
Bài "Tráng Biệt" được hát rất hùng hồn,
khiến Lý Bạn Phong run rẩy toàn thân, mồ hôi lạnh túa ra.
Nếu nương tử dùng thêm chút sức nữa,
chắc chắn hai tai Lý Bạn Phong
đã điếc đặc.
Chờ sau khi bình tĩnh lại, Lý Bạn Phong thở dốc một hồi lâu mới nói: "Chúng ta làm lại!"
"Ai ya~
tướng công, hôm nay không thể thử lại được nữa, chàng thử vận chuyển tâm niệm một chút xem, e là không còn chút sức lực nào nữa đâu."
Lý Bạn Phong lại tưởng tượng mình như một chiếc tàu hỏa hơi nước, nhưng lần này cơ thể lại không cảm nhận được bất kỳ sự thay đổi nào.
"Kỹ pháp Trạch Tâm Nhân Hậu một ngày chỉ có thể sử dụng một lần, lần đầu tiên chàng không dùng được, miễn cưỡng sử dụng lần thứ hai, trước ngày mai, tướng công đừng
nghĩ đến việc
sử dụng nó nữa."
Lý Bạn Phong không cam tâm, nhìn máy hát nói: "Nương tử, nàng cũng biết ta mà, hai ba lần đối với ta mà nói chẳng là gì cả."
Máy hát cười đáp: "Tướng công đừng cố quá, nghỉ ngơi
trước đi."
Nàng ấy nói mình cố quá...
Lý Bạn Phong tức giận, lấy bình dầu ra.
Máy hát run
rẩy: "Ai ya tướng công, tướng công bảo bối, tiểu thiếp không có ý chế giễu chàng, thiếp chỉ thật lòng muốn chàng nghỉ ngơi một chút thôi mà, là thiếp lắm lời, thiếp biết lỗi rồi, chàng nhẹ một chút, nhắm kỹ vào..."
Giọng nói của nương tử có chút mơ hồ.
Hồng
Oánh cười lạnh một tiếng: "Tên điên này lại đi nhầm chỗ rồi, cho đau chết ngươi đi ác phụ!"
***
Bách Lạc Môn, chính giữa đại sảnh khiêu
vũ, Lục Đông Đường - con trai trưởng của Lục Mậu Tiên, hai
tay bưng một chén trà, dâng lên cho Lục Xuân Oánh trước mặt toàn thể già trẻ trong tộc.
Mối thù của Lục Mậu Tiên đã được con gái dòng chính - Lục Xuân Oánh báo thù, theo quy củ của Lục gia, Lục Mậu Tiên phải dâng trà tạ ơn.
Lục Mậu Tiên
lấy
cớ vết thương chưa lành,
không xuống giường
được, để con trai trưởng Lục Đông Đường thay mình dâng
trà, Lục Xuân Oánh vui vẻ nhận lời.
Hôm nay
quy mô hội họp rất lớn, khách khứa đông đủ, ngay cả phu nhân dòng chính Đoàn Thiếu Hà cũng có mặt.
Lục Xuân Oánh nhận lấy chén trà trong tay Lục Đông Đường, nhấp một ngụm rồi đặt sang một
bên.
Cô bé nhìn chằm chằm Lục Đông Đường một lúc, sau đó sai người mang thêm một chén trà nữa.
"Chú là trưởng bối của tôi, chú Đông Đường, chén trà này tôi kính chú." Lục Xuân Oánh đưa chén trà cho Lục Đông Đường.
Lục Xuân Oánh không cần phải đáp lễ, nhưng đây là sắp xếp của Hầu Tử Khâu, như vậy mới thể hiện được phong thái của con gái
dòng chính.
Sắc mặt Lục Đông Đường tái mét, uống trà xong thì trở về chỗ ngồi của mình.
Cho dù có khó chịu đến
đâu, gã cũng phải ngồi im.
Không chỉ mình gã khó chịu, mà cả nhà đều khó chịu theo,
Lục Nguyên Cúc - con gái út của Lục Đông Đường, nghiến răng ken két.
Ả còn lớn hơn Lục Xuân Oánh một chút, hôm qua nghe nói cha mình phải dâng trà tạ ơn một tiểu nha đầu, Lục Nguyên Cúc tức đến mức cả đêm không ngủ.
Ả đã sớm chuẩn bị kỹ càng để trả thù, tuy rằng còn chưa chính thức nhập đạo môn, nhưng cũng biết không ít quy tắc của đạo môn.
Ả biết người thường kiêm tu ba loại đạo môn chắc
chắn sẽ chết.
Suy luận từ đặc tính n·à·y·, ả nghĩ ra một kế sách độc ác để đối phó với Lục Xuân Oánh.
Ả chuẩn bị ba loại thuốc bột,
đợi đến khi tiệc rượu tàn sẽ rắc lên người
Lục Xuân Oánh!
Theo bối phận, mình là chị của nó,
chắc chắn nó sẽ không nghi ngờ mình.
Sau đó, mình sẽ nói mình muốn nhập đạo môn, nhưng vẫn chưa chọn được loại thuốc
bột phù hợp, vô ý làm rơi
vào người nha đầu kia.
Lục Nguyên Cúc nhìn sắc mặt Lục Đông Đường, âm thầm siết chặt nắm tay.
Cha!
Cha đừng buồn!
Tội danh mạo phạm dòng
chính để con gánh!
Con muốn xem dòng chính có thể làm gì con!
Hai tiếng sau, tiệc rượu tàn.
Lục Xuân Oánh vẫn
đang chào hỏi họ hàng Lục gia.
"Xuân Oánh tiểu thư, tôi thật
sự khâm phục cô, chúng ta đợi cả đêm, ngay cả người cũng không nhìn thấy, cô vừa ra tay đã giải
quyết xong rồi!"
Lục Xuân Oánh khiêm tốn cười nói: "Tôi mới bao nhiêu tuổi, tu vi cũng chẳng được bao nhiêu, đều là
nhờ các vị tiền bối ra
sức giúp đỡ."
Không kể công
tự ngạo, còn uyển chuyển thể hiện căn cơ của mình, lời nói của Lục Xuân Oánh vô cùng khéo léo, khiến cho Hầu Tử Khâu rất hài lòng.
Mọi người nhao nhao phụ họa: "Xuân Oánh tiểu thư vừa dũng cảm vừa mưu trí, lại còn độ lượng
như vậy, sau này có việc cứ việc phân phó, cả nhà chúng tôi đều nghe theo hiệu lệnh của dòng chính."
Ra khỏi Bách Lạc Môn, trước cửa đã có xe chờ sẵn, Lục Xuân Oánh vừa định lên xe thì bỗng nghe thấy có người gọi: "Xuân
Oánh, em chờ chút, chị có thứ muốn đưa cho em."
Lục Xuân Oánh vừa quay đầu lại, hóa ra là Lục Nguyên Cúc: "Chị Nguyên Cúc, thứ gì vậy?"
Lục
Nguyên Cúc đưa tay vào túi x·á·c·h·: "Một người bạn đi ngoại châu về tặng chị sợi dây chuyền, nghe
nói chất lượng khá tốt, có hai sợi, chị tặng em một sợi."
"Thật sao!"
Lục Xuân Oánh tròn mắt, nhìn về phía túi xách của Lục Nguyên Cúc, tay phải lặng lẽ rút chiếc quạt gấp bên hông ra.
Lục Nguyên
Cúc nắm lấy ba túi thuốc bột, bất ngờ lôi
ra, ném về phía Lục Xuân Oánh.
Lục Xuân
Oánh sớm đã có chuẩn bị, mũi chân nhón lên, lùi lại mấy bước,
tránh
được thuốc bột.
Cô
bé mở quạt xếp, vung
về phía Lục Nguyên Cúc.
Ba loại thuốc bột bay hết lên mặt Lục Nguyên Cúc, khiến ả đau đớn lăn lộn trên đất.
Hầu Tử
Khâu che
chắn cho Lục Xuân Oánh ở phía sau, Đàm Phúc Thành ngạc nhiên nhìn Lục Nguyên Cúc, hạ giọng hỏi: "Nó rắc thứ thuốc gì vậy?"
Hầu Tử Khâu cũng rất kinh hãi: "Hình như là thuốc bột nhập môn."
Đàm Phúc Thành không
hiểu: "Nó rắc thứ này làm gì?"
Hầu Tử Khâu nghĩ mãi không ra, Lục Xuân Oánh nói: "Chắc là muốn em dính phải thuốc bột, sau đó giết em."
Đàm Phúc Thành cau mày nói: "Chủ ý này của ai vậy? Nó
chỉ là dê trắng non chưa nhập môn, còn muốn ném thuốc bột lên người tu giả? Đã có bản lĩnh rắc thuốc bột lên người khác, sao không ném luôn hai cân
thuốc độc cho rồi?"
Lục Đông Đường
chạy ra, thấy con gái đ·ầ·y người thuốc bột, vội vàng sai người gọi bác sĩ.
Bác sĩ nhìn Lục Nguyên Cúc, không muốn chạm vào ả, thuốc bột dính vào tay rất đau.
Lục Xuân Oánh hỏi Đàm Phúc Thành: "Đàm đại ca, có phải bây giờ chị ta đang
kiêm tu ba đạo môn phái
không?"
Đàm Phúc Thành cười nói: "Kiêm tu cái gì, nó
có căn cơ đó sao? Ngay cả
một đạo môn cũng không tu luyện nổi, bôi thuốc bột lên người thì có tác dụng gì."
Thấy Lục Nguyên Cúc không còn giãy giụa nữa, Lục Xuân Oánh hỏi: "Chị ta sẽ không chết chứ?"
Đàm Phúc Thành lắc đầu: "Khó
nói
lắm, thuốc nhập môn rất hại cơ thể, thuốc bột của ba đạo môn lại càng nguy hiểm,
Nếu có tu vi một tầng thì có thể vượt qua, nhưng nó chưa nhập môn, lại dính nhiều thuốc bột như vậy, không chết cũng thành tàn phế, rốt cuộc nó nghĩ gì vậy?"
Lục Đông Đường gọi người
đưa Lục Nguyên Cúc đi, Đoàn Thiếu Hà từ trong Bách Lạc Môn đi tới.
"Xuân Oánh, hôm nay con làm rất tốt, thật là nở mày nở mặt với Đông Lương." Đoàn Thiếu Hà liên tục khen ngợi Lục Xuân Oánh, ánh mắt tràn đầy yêu thương.
Lục
Xuân Oánh vội vàng hành lễ: "Tạ ơn phu
nhân đã khen ngợi."
Đoàn Thiếu Hà cười nói: "Đứa bé này thật hiểu chuyện, Chí Hằng, đừng để Xuân Oánh ở bên ngoài nữa, bảo con bé chuyển về nhà ở đi."
Khâu Chí Hằng nhìn Lục Xuân Oánh, không nói gì.
Lục Xuân Oánh lại hành lễ với Đoàn Thiếu Hà: "Phu nhân, mấy ngày nay con đang bế quan tu luyện, chuyện chuyển nhà, xin để con suy nghĩ thêm."
Không đồng ý, cũng không từ
chối, rất biết cách ứng xử.
Đoàn Thiếu Hà liên tục gật đầu, vẫn không ngớt lời khen ngợi Lục Xuân Oánh, trong mắt bất tri bất giác xuất hiện một tia máu.
Lục Xuân
Oánh vẫn luôn cúi đầu, cô bé không hề nhìn vào mắt Đoàn Thiếu Hà.
***
Lý Bạn Phong ngồi trong Tùy Thân Cư, tâm trạng không được tốt cho lắm.
Hắn và nương tử đã luận bàn suốt
hai ngày nay, nhưng chưa từng thắng nổi một lần.
Máy hát thở dài: "Tướng công, hay là chúng ta đừng luận bàn nữa, kỹ pháp Trạch Tâm Nhân Hậu cần phải mài
giũa theo thời gian."
Quả thật là cần phải mài giũa.
Thủ đoạn tấn công của nương tử vô
cùng kì quái, luôn có những chỗ khiến Lý Bạn Phong không ngờ tới.
Vất vả lắm mới có một lần Lý Bạn Phong tính toán đâu ra đấy, kết quả là còn chưa
kịp chuẩn bị xong,
đã bị nương tử dùng một luồng hơi nước hấp cho đỏ bừng cả người.
"Tướng công, lâm trận so chiêu với đối thủ phải phân định sinh tử trong nháy mắt, chàng chuẩn bị một lần đã mất cả tiếng đồng hồ, e là không được."
Lý Bạn Phong
nhìn máy hát mỉm cười.
Máy hát run lên
một cái, tưởng Lý Bạn Phong
lại muốn tra dầu máy.
Lý Bạn Phong không tra dầu máy, hắn muốn ra ngoài đi dạo một chút.
Ở nhà hai ngày, việc tu hành của lữ tu đã bị chậm trễ không ít.
Hơn nữa, Lý Bạn Phong cũng muốn ra ngoài chụp một ít tư liệu, chuẩn bị cho lần
sử dụng máy chiếu phim tiếp theo.
Máy hát toát mồ hôi lạnh, Hồng Oánh ở bên cạnh cười nói: "Không ngờ tên điên đó lại tha cho ngươi, tối hôm qua lúc ngủ,
ta vẫn còn nghe thấy hắn gọi
bình dầu, bình dầu!"
Lý Bạn Phong ra khỏi cửa, vừa bước một bước, cả người
đột nhiên rơi vào một vực thẳm trơn trượt
không đáy.
Trơn trượt...
Cái gì mà trơn trượt vậy?
Đây là... Dầu?
Một lượng lớn dầu mỡ không ngừng chui vào mắt mũi miệng hắn.
Chẳng lẽ mình rơi vào chảo dầu rồi sao?
Lý Bạn Phong ra sức đạp chân, bơi từ trong vũng dầu lên trên, mãi mới ngoi lên được mặt dầu.
Hắn nhìn xung quanh.
Có đất liền, có đường bờ, còn
có một hòn đảo nhỏ.
Đây không phải chảo dầu, đây là một cái hồ, tất cả đều là dầu.
Tại sao mình lại tới đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận