Phổ la chi chủ

Chương 197: Nở mày nở mặt lần cuối

Lý Bạn Phong giẫm nát một hòn đá.
Đạp Phá Vạn Xuyên?
Kỹ pháp khó nhất của lữ tu? Đã học được rồi?
Khi nãy đã làm được bằng cách nào vậy?
Lý Bạn Phong không có thời gian để phân tích quá trình vừa rồi, con cuốn chiếu nổi giận nằm rạp trên mặt đất, trực tiếp tông về phía Lý Bạn Phong.
Mày đã nằm xuống thì ngược lại dễ xử lý hơn, không cần nhảy lên cũng có thể đánh mày!
Lý Bạn Phong gọi Đường đao, chắn trước người, chuẩn bị lấy cứng đối cứng.
Hồ lô rượu vọt lên ra tay trước một bước, một làn sương rượu phun lên đầu con cuốn chiếu.
Con cuốn chiếu đang chuẩn bị tông vào mũi đao, bỗng nhiên ngừng lại.
Có lẽ là bị cồn kích thích, thân thể cuốn chiếu bắt đầu run rẩy dữ dội.
Cơ hội tốt!
Lý Bạn Phong giơ Đường đao lên, muốn chém vào đầu của cuốn chiếu.
Hồ lô rượu ngăn Lý Bạn Phong lại:
"Tiểu huynh đệ, chớ lỗ mãng, thanh đao này của ngươi không chém đứt lớp vỏ của nó được đâu.
Ta chưa từng nhìn thấy con trùng này bao giờ, nhưng thứ này rất mạnh mẽ, chúng ta hợp sức lại cũng chưa chắc đã là đối thủ của nó."
Dự đoán ban đầu của Lý Bạn Phong hoàn toàn chính xác, con cuốn chiếu này có chiến lực không hề thua kém Thoa Nga phu nhân.
Nhưng không chém nó thì còn có biện pháp nào khác nữa?
Hồ lô rượu quan sát trạng thái của cuốn chiếu sau khi say rượu, nói với Lý Bạn Phong:
"Tửu phẩm kiến nhân phẩm, con trùng này thẩm rượu không tệ, chắc hẳn không phải loại hung ác."
Như vậy mà cũng có thể nhìn ra?
Hồ lô rượu thật sự không nhìn lầm.
Cuốn chiếu lắc lư hai sợi râu, vốn dĩ muốn đứng dậy, sau đó lảo đảo mà nằm lăn ra đất.
Con cuốn chiếu này say khướt rồi?
Cũng không hẳn là say, hai sợi râu của nó đang đong đưa, bộ dạng rất hưởng thụ, càng giống như là bị hương vị của rượu ngon làm cho cảm phục.
Hồ lô rượu nói:
"Lão đệ, ngươi đứng sang một bên, chừa đường cho nó đi qua."
Lý Bạn Phong nhường đường, cuốn chiếu lại không chịu đi, một sợi râu mò đến gần Lý Bạn Phong, không ngừng đong đưa trước người.
Tại sao lại đột nhiên trở nên ngoan ngoãn như vậy rồi?
Thật ra con cuốn chiếu này vốn cũng rất hiền lành, nhưng gặp phải người lạ thì có chút căng thẳng, lại bị một loạt những hành động của Lý Bạn Phong chọc giận.
Thứ này có linh tính không?
Lý Bạn Phong dùng kỹ pháp Thông Suốt Linh Âm nghe cả buổi, miễn cưỡng nghe được một âm thanh mơ hồ.
"Uống ngon, muốn uống, muốn uống nữa..."
Còn muốn uống, vậy thì cho nó thêm một ngụm rượu.
Chờ chút!
Sao con cuốn chiếu này đi lại trong hang núi dễ dàng như vậy?
Lý Bạn Phong nhớ tới một chuyện, hắn bày tấm bản đồ mà Diêu lão cho hắn ra.
Nhìn bản đồ, Lý Bạn Phong mỉm cười.
Trong hang núi này không có lối rẽ.
"Muốn uống đúng không, mày chở tao một đoạn đường, tao sẽ cho mày một ngụm rượu ngon."
Lý Bạn Phong nói ra điều kiện với cuốn chiếu.
Cũng không biết con cuốn chiếu này có thật sự nghe hiểu hay không, nó nằm rạp trên mặt đất không nhúc nhích.
Lý Bạn Phong dè dặt ngồi lên người con cuốn chiếu.
Hai sợi râu của cuốn chiếu lắc lư một cái, có chút không quá thích ứng, quăng Lý Bạn Phong xuống đất, nhanh chóng bỏ đi.
"Không muốn chở tao? Vậy tao cũng không cho mày uống rượu nữa!"
Lý Bạn Phong sôi máu.
Con cuốn chiếu này rất dài, đầu đã rời xa Lý Bạn Phong, nhưng đuôi vẫn còn ở bên ngoài hang núi.
Lý Bạn Phong bảo hồ lô rượu phun thêm một ngụm rượu, hương rượu thơm lừng lan tỏa bốn phía, vẩy lên người cuốn chiếu.
Cuốn chiếu lại run rẩy, ngừng lại một lúc, tất cả đống chân trên người bắt đầu di chuyển ngược hướng.
Nó đang lùi về đây.
"Uống ngon, muốn uống..."
"Đồng ý chở tao rồi?"
Hai sợi râu rung rung, giống như cuốn chiếu đang gật đầu.
Lý Bạn Phong lại cưỡi trên lưng cuốn chiếu.
Lần này nó không giãy giụa nữa, mang theo Lý Bạn Phong tiến về phía trước.
Lý Bạn Phong bảo hồ lô rượu phun một ngụm rượu, cuốn chiếu vô cùng hưởng thụ.
"Uống trước một ngụm này, xem như tiền cọc, đến nơi sẽ được uống rượu tiếp."
Cuốn chiếu chở Lý Bạn Phong, đi hơn năm dặm thì chợt dừng lại.
Bảo nó chở mình một đoạn đường, chỉ chở đến đây thôi?
Đoạn đường này có phải quá ngắn rồi hay không?
Lý Bạn Phong đang định hỏi, mơ hồ nghe thấy cuốn chiếu nói:
"Nghỉ ngơi một chút."
Đi lại trong hang núi này, cuốn chiếu cũng rất khó khăn, toàn bộ đều nhờ vào thể phách mạnh mẽ mới có thể cầm cự lâu hơn một chút so với Lý Bạn Phong.
Nghỉ một lúc cũng được, dù sao vẫn nhanh hơn so với Lý Bạn Phong tự đi.

Trong Tùy Thân Cư, nương tử tỉnh rượu, đang giặt quần áo cho Lý Bạn Phong.
Trong ngoại thất, Hồng Liên đột nhiên mở miệng:
"Cảm nhận được nữ tử này có gì đó bất thường hay không?"
Nàng đang nói tới hồ lô rượu.
Xùy xùy!
Máy hát đáp lại:
"Đúng là bất thường, ả không hề sợ hãi, hẳn là đã từng trải không ít."
"Ngươi cũng nhìn ‌ra, lúc trước tên điên kia mang ả về ngôi nhà này, ả chỉ lo quan sát bốn phía, không hề hỏi một câu.
Sau đó nhìn thấy ta, ả cũng không hỏi nhiều, bây giờ thấy ngươi, ả cũng vẫn không hỏi nhiều. Người như vậy, trong lòng nhất định có chuyện che giấu."
"Cũng không cần lo lắng, về sau đề phòng ả một chút là được."
Máy hát giặt sạch một chiếc quần, dùng hơi nước hong khô, gấp gọn gàng rồi bỏ vào tủ quần áo.

Hải Cật Lĩnh, Đầu Đạo Lĩnh, biệt thự của Lục Đông Tuấn.
Gia chủ Mã gia, cha của Mã Ngũ, Mã Xuân Đình, đang cùng Lục Đông Tuấn bàn chuyện làm ăn.
"Đông Tuấn, chúng ta cũng là bạn bè cũ, chuyện xưởng da, tôi đã nhắc suốt hai ngày rồi, anh cũng nên cho tôi một câu trả lời chứ."
Lục Đông Tuấn bưng chén trà, hững hờ thổi, nói với Mã Xuân Đình:
"Mã đại ca, trước đó không phải đã nói với anh rồi sao? Chuyện trên phương diện làm ăn, tìm lão Vạn là được, tôi đây đang bận bịu cứu nạn, không lo nổi những chuyện vụn vặt này đâu."
Mã Xuân Đình nói:
"Đã nói nhiều lần với Vạn quản gia rồi, nhưng Vạn quản gia vẫn không có động tĩnh gì, tôi mới phải đến tìm anh."
"Có chuyện này nữa? Không thể nào?"
Lục Đông Tuấn làm bộ kinh ngạc:
"Có phải giá cả không thích hợp hay không?"
Mã Xuân Đình xòe bàn tay ra nói:
"Đều theo giá của các người, tôi còn không trả giá một đồng."
Lục Đông Tuấn chép miệng:
"Như vậy không được rồi, lão Vạn này đúng là nhỏ nhen quá, việc này giao cho tôi, tôi đi tìm hắn nói chuyện."
Mã Xuân Đình đứng dậy:
"Vậy thì làm phiền anh."
Lục Đông Tuấn không đứng:
"Tôi cũng đang bận, không giữ anh lại được."
Mã Xuân Đình cười gượng một tiếng, rời khỏi dinh thự Lục gia.
Xưởng da theo như lời lão nói, vốn dĩ chính là sản nghiệp của Mã gia.
Hải Cật Lĩnh mất mùa, xưởng da đóng cửa, bỏ xó không ai quản, Vạn Tấn Hiền vào Hải Cật Lĩnh, thu mua xưởng da với giá cực thấp.
Bây giờ muỗi đã được diệt, xưởng da cũng tiếp tục mở cửa, Mã Xuân Đình muốn mua xưởng da về, mới hay chỉ có thể mua cổ phần, mà giá còn tăng gấp ba lần.
Mã Xuân Đình không phục, muốn cương với Lục Đông Tuấn.
Bang môn lớn nhỏ ở Hải Cật Lĩnh đều ủng hộ Lục Đông Tuấn, khiến Mã gia ăn thiệt thòi nặng.
Mã Xuân Đình chịu thua, nhắc lại chuyện mua cổ phần, Vạn Tấn Hiền báo tăng giá, từ gấp ba biến thành gấp năm.
Mã Xuân Đình cắn răng đồng ý, nhưng đến nay, Vạn Tấn Hiền vẫn chưa trả lời.
"Con mẹ nó!"
Trở về nhà, Mã Xuân Đình giận đến mức nghiến răng nghiến lợi:
"Mẹ nó tao đưa tiền cho Lục Đông Tuấn, còn phải nhìn sắc mặt của nó!"
Mã Quân Giang ở bên cạnh nói:
"Đúng vậy, ‌Lục Đông Tuấn quá ngang ngược."
Mã Xuân Đình nhét thuốc vào trong tẩu hút, ngậm trong miệng nói:
"Đức hạnh chó má của Lục Đông Tuấn tao quá quen rồi, nói chuyện mất dạy một chút tao còn chịu được, Vạn Tấn Hiền là cái thá gì, cũng dám nhe nanh với tao?"
Mã Quân Giang gật đầu:
"Đúng vậy, Vạn Tấn Hiền chỉ là đầy tớ của Lục gia, ông ta dựa vào đâu mà càn rỡ trước mặt chúng ta?"
Mã Xuân Đình càng nghĩ càng giận:
"Cũng không biết Vạn Tấn Hiền suốt ngày bận cái gì, muốn gặp mặt nó một chút cũng không được, nó đúng là chẳng coi ai ra gì!"
Mã Quân Giang tiếp tục gật đầu:
"Đúng vậy..."
"Đúng con mẹ gì mà đúng?"
Mã Xuân Đình ném tẩu thuốc xuống đất:
"Suốt cả buổi mày ngoại trừ đúng vậy ra thì chẳng nói được câu gì khác.
Xưởng da vốn dĩ là sản nghiệp nhà chúng ta, bây giờ biến thành như vậy, mày không cảm thấy khó coi hay sao? Nếu như lão Ngũ còn ở đây, làm sao tao phải ăn thiệt thòi lớn như vậy?"
Chuyện làm ăn gặp bất trắc, Mã Xuân Đình lại nhớ về Mã Ngũ.
Đây chính là hào môn.
Nhưng Vạn Tấn Hiền gần đây thật sự hơi bận bịu, ngay cả Lục Đông Tuấn muốn tìm y cũng khó.
Liên tiếp cho người tìm mấy lần, Vạn Tấn Hiền vào buổi tối cuối cùng cũng đến biệt thự.
Lục Đông Tuấn cau mày nói:
"Chạy đi đâu vậy, cả ngày không thấy người!"
Vạn Tấn Hiền giải thích:
"Chuyện làm ăn thật sự quá nhiều."
"Tôi đang muốn bàn với ông về chuyện làm ăn, Mã gia muốn mua cổ phần xưởng da, việc này ông biết không?"
Vạn Tấn Hiền gật đầu:
"Mã Xuân Đình đã nói với tôi mấy lần rồi, tôi không để ý tới hắn, trước đó ra giá cho hắn gấp ba, hắn không chịu, còn tìm người tới gây sự, bây giờ hắn ra gấp năm, tôi dự định treo hắn thêm hai ngày nữa."
Lục Đông Tuấn gật đầu:
"Treo hắn thêm hai ngày cũng được, nhưng đừng đẩy mọi chuyện đi quá xa, căn cơ của Mã gia vẫn còn ở ‌đó."
"Vâng, lão gia."
Vạn Tấn Hiền cười gật đầu.
"Ông cũng đừng để tâm chuyện làm ăn quá nhiều, chuyện côn trùng cũng không thể chậm trễ, nên động thủ bên phía Nhị Đạo Lĩnh rồi."
"Lão gia, ngài yên tâm, tôi đã chuẩn bị kỹ càng, ngày mốt chúng ta sẽ động thủ."
"Được!"
Lục Đông Tuấn gật đầu:
"Nghỉ ngơi sớm một chút đi, mấy ngày qua vất vả cho ông rồi, tuyệt đối đừng có mệt đến chết đó."
Vạn Tấn Hiền rời khỏi dinh thự Lục gia, không ngồi xe, mà dạo một vòng qua Đầu Đạo Lĩnh, sau khi xác nhận không có ai bám đuôi, bèn đến tửu lâu Thực Vi Thiên, tiến vào một căn nhà Tây ở gần tửu lâu.
Trong căn nhà Tây, lão Tam trong ba anh em Lăng gia, Lăng Diệu Ảnh chờ đã lâu.
"Anh Vạn, tôi đã chuẩn bị kỹ càng."
"Làm phiền Tam gia rồi."
Lăng Diệu Ảnh dẫn theo một gã đàn ông bước ra.
Vạn Tấn Hiền nhìn chằm chằm gã đàn ông kia một hồi, khẽ gật đầu nói:
"Tôi đây không nhìn ra sơ hở, đêm nay xử lý luôn đi."
Lúc trời sáng, đường Thiêu Mạch Đầu Đạo Lĩnh, hẻm Vân Thôn, trong một căn nhà dân.
Bà chủ nhà dậy sớm nhóm lửa nấu cháo.
Từ khi Hải Cật Lĩnh loạn vì nạn muỗi, không nhà nào dám mở bao gạo ra, miễn trữ được một chút gạo là đều phải giấu trong rương khóa lại, nhưng ngay cả khi phòng thủ nghiêm ngặt như vậy, cũng vẫn không phòng nổi đám muỗi này.
Bây giờ thì không sợ nữa rồi, Nhị gia của Lục gia đã diệt sạch muỗi, hiện tại có thể yên tâm mà lớn mật mở bao gạo ra, vo gạo trong nồi.
Gạo này cũng do Nhị gia của Lục gia tặng, Hải Cật Lĩnh không ai là không nhớ về lòng tốt của Lục nhị gia.
"Mây tan, trăng sáng chiếu người đến, đoàn viên mỹ mãn, hôm nay say!"
Bà chủ nhà ngân nga, trong lúc đang vo gạo, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng kêu sắc nhọn.
Vo ve!
"Xoảng" một tiếng, bà chủ nhà run rẩy, đánh rơi thau gạo đang vo xuống đất.
Âm thanh này là ác mộng của cả Hải Cật Lĩnh, bất cứ ai sinh sống ở Hải Cật Lĩnh mà nghe thấy âm thanh này thì đều phải run rẩy.
Là muỗi sao?
Không phải, chắc chắn không phải...
Muỗi ở Đầu Đạo Lĩnh đều đã bị Lục nhị gia giết sạch.
Đây rốt cuộc là tiếng động gì?
Là mình nghe nhầm sao?
Nhất định là nghe nhầm rồi.
Bà chủ nhà cúi đầu xuống, thấy gạo bị văng ra đất.
Cô nhanh chóng nhặt gạo lên.
Vo ve!
Một con muỗi lượn lờ trước mặt cô, đậu lên hạt gạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận