Phổ la chi chủ

Chương 59: Hoa đẹp khó hái 1

Kết nối tất cả những chuyện này lại, Tiểu Bàn không cảm thấy mâu thuẫn.
Nói thật, cậu cùng Lý Bạn Phong cũng không tính là quen biết, đơn giản chỉ là có duyên gặp nhau ở chỗ người bán hàng rong vài lần.
Sở dĩ dọc đường giúp đỡ Lý Bạn Phong nhiều như vậy chính là vì muốn móc nối quan hệ.
Mà nay gặp gỡ được dân trong nghề là người đeo kính gọng vàng, đương nhiên Tần Tiểu Bàn không từ chối, lập tức đồng ý.
Cậu đồng ý, bốn người xung quanh cũng lập tức đồng ý.
Một người trong nghề lại nói chuyện chân thành như vậy, quả thật không tìm được lý do nào từ chối.
Bốn người này lần lượt là một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi, tên là Lão Yên Bào, tự xưng là yên tu tầng một, tẩu thuốc không rời tay.
Một người là cô gái hơn hai mươi tuổi có thân hình đẫy đà, tên Du Đào, tự xưng là thể tu, mới nhập môn, không tầng.
Một người là nha đầu choai choai mới mười bốn mười lăm tuổi, tên Thảo Diệp, tư xưng là dược tu, cũng mới nhập môn, không tầng.
Một người là thanh niên khoảng chừng hai mươi, tên Hổ Cao Tử, tự xưng là võ tu tầng một.
Tên bọn họ rõ ràng đều là tên giả, đến nỗi tu vi và đạo môn cũng không biết thật hay giả.
Đạo môn của Tần Tiểu Bàn bị người đeo kính gọng vàng đoán ra được, dứt khoát thừa nhận:
"Tôi tên Tiểu Bàn, là thực tu, không tầng."
Lúc hỏi tới Lý Bạn Phong, Lý Bạn Phong trả lời:
"Tôi tên Bạch Sa, là hoan tu, không tầng."
Tiểu Bàn sửng sốt, nhìn chằm chằm Lý Bạn Phong một hồi lâu.
Lúc đầu hắn tự xưng là Lý Thất, Bạch Sa có phải tên thật hay không? Cái này không quan trọng.
Nhưng từ lúc nào mà hắn lại biến thành hoan tu?
Chẳng phải là lữ tu sao?
Hắn cố ý không nói thật với người đeo kính gọng vàng?
Vậy những lời hắn nói với mình là thật sao?
Người đeo kính gọng vàng cũng cảm thấy tò mò, hỏi Lý Bạn Phong:
"Cậu là hoan tu? Cậu tới một mình? Hoan tu thường sẽ có bạn tình cùng đi, thuận lợi cho việc tu hành…”
Lý Bạn Phong chỉ vào Tiểu Bàn nói:
"Tôi tới đây với cậu ta."
Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Tiểu Bàn.
Tần Tiểu Bàn câm lặng trong chốc lát, lấy ra bọc quần áo sau lưng, để lộ lương khô bên trong, nhìn về phía mọi người nói:
"Tôi là thực tu, một bữa tôi có thể ăn đến hai cân rưỡi lương khô, cũng có lúc ăn đến năm cân. Tôi thật sự là thực tu, tôi không hề lừa gạt mọi người, bây giờ tôi sẽ ăn cho mọi người xem."
Người đeo kính gọng vàng nhìn mọi người nói:
"Tôi tên là Khai Sơn, lữ tu tầng một, thường ngày thích du lịch danh sơn đại thủy, đã từng lên núi Khổ Vụ mấy lần, trên đường có thể chỉ dẫn ít nhiều cho mọi người."
Hổ Cao Tử ở bên cạnh nói:
"Khai Sơn đại ca, bọn tôi tin tưởng anh, anh chính là thủ lĩnh của mọi người. Mọi người đi hái hoa, dựa theo quy củ sẽ phân cho anh hai phần, anh thấy thế nào?"
Nghe được lời này, mọi người đều cảm thấy không vui.
Nói chia liền chia, đã hỏi qua ý kiến mọi người hay chưa?
Người đeo kính gọng vàng liên tục lắc đầu:
"Tôi không thể lấy hoa của mọi người, nói thế nào đi nữa thì hoa này mọi người cũng phải liều mạng mới lấy được. Mọi người cũng không mắc nợ gì tôi, tôi giúp đỡ mọi người, mọi người giúp đỡ lại tôi, chuyện này vốn là đôi bên hợp tác cùng có lợi."
Nghe những lời này, mọi người đối với người đeo kính gọng vàng lại càng nhiều thêm mấy phần tôn kính, vị trí thủ lĩnh thuận thế giao lại cho y.
Trong làn sương mù dày đặc mơ hồ có thể nhìn thấy người của tiệm thuốc đi ở phía trước, người đeo kính gọng vàng mang theo mọi người không nhanh không chậm theo sau.
Phía trước có một cây cầu đá, chiều rộng khoảng một mét, hai đến ba người có thể đi qua cùng lúc.
"Cầu này gọi là cầu Vô Hối."
Người đeo kính gọng vàng đẩy gọng kính trên sống mũi:
"Mọi người có thể cảm thấy cổ họng hơi khó chịu, nguyên nhân là do mọi người đã hít phải sương độc.
Đi qua cầu Vô Hối, chính là khu vực núi Khổ Vụ. Mọi người, tôi không biết mọi người công khai tu vi là thật hay giả, nhưng tôi thật lòng khuyên mọi người một câu, không có tu vi, đừng đi về phía trước.
Mỗi năm đều có không ít người không có tu vi muốn lên núi Khổ Vụ thử vận may, kết quả không một ai sống sót trở về.
Tôi sẽ không ngăn cản con đường tiền tài của mọi người, tôi chỉ khuyên mọi người suy nghĩ thật kĩ trước khi quá muộn."
Ai nấy nhìn nhau, đều không lên tiếng, Hổ Cao Tử cười lạnh một tiếng:
"Khai Sơn đại ca, anh đã nói đến mức này lại có kẻ không chịu hiểu thì chính là tự mình tìm chết.
Tiểu nha đầu, anh thấy em chính là một người không có tu vi, anh khuyên em nhanh quay lại đi, lúc này vẫn còn kịp."
Tiểu cô nương tên Thảo Diệp cúi đầu, đỏ mặt nói:
"Em thật sự là dược tu, em hiểu về dược lý, sẽ có ích."
Hổ Cao Tử liếc nhìn Lão Yên Bào:
"Lão già này coi như là có tu vi, không biết lên núi còn dùng được không?"
Lão Yên Bào cười một tiếng:
"Dùng được hay không cứ đi là biết."
Mọi người đều không có ý thối lui, một nhóm bảy người cùng nhau qua cầu.
Đến đầu cầu bên kia, Lý Bạn Phong cảm thấy cổ họng sưng tấy, bắt đầu ho khan.
Đạo môn của Lý Bạn Phong là do Thiên Quang chiếu vào, không giống như người khác có thời gian dài tích lũy, lúc này hiện ra sự chênh lệch về tố chất thân thể.
Người đeo kính gọng vàng cau mày nói:
"Người anh em, cậu thật sự có tu vi?"
Lý Bạn Phong gật đầu một cái:
"Có, hoan tu."
Lão Yên Bào cười một tiếng:
"Hoan tu thân thể hư nhược, không chịu nổi sương độc, âu cũng là điều hợp lý."
Lời vừa dứt, mọi người đều nhìn về phía Tần Tiểu Bàn.
Tần Tiểu Bàn ưỡn ngực nói:
"Tôi là thực tu."
Người đeo kính gọng vàng nhìn Lý Bạn Phong nói:
"Người anh em, đi lên núi nếu cậu cảm thấy không thể chịu đựng được nữa thì sớm xuống núi, chớ vì tiền tài mà bỏ mạng."
Thảo Diệp từ trong lồng ngực lấy ra một túi vải lớn cỡ bàn tay, từ trong đó lấy ra một viên kẹo thuốc.
"Đại ca, ngậm viên kẹo thuốc này đi, có tác dụng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận