Phổ la chi chủ

Chương 67: Tôi sợ lắm luôn (1)

Tần Tiểu Bàn trợn tròn mắt, bên tai còn nghe được tiếng đánh nhau.
Cậu quay đầu, thấy Lão Yên Bào vẫn đang chiến đấu với người đeo kính gọng vàng, trên cơ thể đã dính đầy máu.
Động tác của Lão Yên Bào rất chậm, sau lưng lão, Hổ Cao Tử đang đợi cơ hội.
Không được, phải nhanh chóng giúp đỡ, Lão Yên Bào sắp không chống cự được nữa rồi.
Tần Tiểu Bàn cầm cái rìu, vừa bò dậy, đã thấy người đeo kính gọng vàng chuyển đến sau lưng Lão Yên Bào, tóm chặt đầu lão.
Lão Yên Bào ngẩng đầu theo lực kéo, Hổ Cao Tử nhảy đến, dùng dao găm cắt đứt yết hầu Lão Yên Bào.
Máu tươi trào ra, Lão Yên Bào ngã khuỵu xuống đất.
Hổ Cao Tử nhìn máu phun ra, hưng phấn cười thành tiếng lớn, thỉnh thoảng lại ho vài cái.
Gã bị sương độc ngấm vào máu, lại trúng phải khói độc của Lão Yên Bào, trạng thái hiện tại không ổn.
Nhưng người đeo kính gọng vàng thì lại rất ổn.
Là một độc tu, y có sức đề kháng cực mạnh với sương độc.
Đương nhiên điều này không có nghĩa là y có thể ở lại núi Khổ Vụ này mãi, với tu vi trước đây của y còn không thể chống lại được sự ăn mòn của sương độc.
Nhưng thời gian một ngày không tính là dài với y, có thể nói là không ảnh hưởng gì tới y cả.
Y lấy khăn tay lau các vết máu trên người, bước đến trước mặt Tần Tiểu Bàn.
“Lời tôi nói ban nãy chắc cậu cũng nghe thấy rồi, tôi ghét nói chuyện với kẻ ngu, một câu cũng không muốn nói, so với lão già kia, cậu thông minh hơn một chút, ít nhất cậu còn trẻ, không cố chấp như thế, đưa hoa cho tôi, tôi sẽ thả cậu đi.”
“Không!”
Tần Tiểu Bàn giữ chặt cái túi.
“Cậu hà tất phải làm vậy?”
Hổ Cao Tử cười nói:
“Tôi đã đếm giúp cậu rồi, tổng cộng cậu hái hai mươi bông hoa, nếu xuống núi bán cũng được hơn một nghìn tệ, chỉ vì một nghìn tệ mà đánh đổi bằng cả tính mạng, có đáng không?”
“Tao sẽ không đưa cho tụi mày đâu!”
Tần Tiểu Bàn nắm chắc cây rìu, cậu ta biết mạng của mình không chỉ đáng có một nghìn tệ, nhưng cậu sẽ không cho phép người khác dễ dàng lấy đi đồ của mình.
“Mày con mẹ nó đúng thật là không cần mặt mũi!”
Hổ Cao Tử bước lên đạp vào ngực Tiểu Bàn một cái.
Lần này Tiểu Bàn đã có chuẩn bị, dùng cán rìu chặn cú đá, xoay người cho Hổ Cao Tử ăn một rìu.
Hổ Cao Tử né được rìu nhưng rất khó khăn, do trúng phải khói độc, nếu hai người đánh với nhau, gã chưa chắc đã là đối thủ của Tiểu Bàn.
Nhưng gã không cần đánh nhau, vì bên cạnh gã đã có người đeo kính gọng vàng.
Người đeo kính gọng vàng đi đến trước mặt Tần Tiểu Bàn, phe phẩy chiếc quạt nói:
“Người anh em, khuyên cậu một câu, để hoa xuống rồi nhanh chóng xuống núi đi.”
“Con mẹ nó đừng có nằm mơ!”
Tiểu Bàn nhổ nước bọt “Uổng công tao tin tưởng mày, loại tạp chủng mày thật thâm độc, suốt một đường đến đây mày lừa tao!”
“Thâm độc?”
Người đeo kính gọng vàng lắc đầu:
“Tôi thấy tôi vô cùng chính trực.”
“Con mẹ mày đánh rắm!”
Tiểu Bàn lại nhổ nước bọt:
“Gặp phải loại tạp chủng như mày coi như là tao đen đủi!”
“Đây không phải đen đủi, không gặp được tôi, cậu cũng sẽ gặp người khác thôi.”
Người đeo kính gọng vàng bật cười:
“Cậu mang theo cái rìu lớn như thế, vừa nhìn đã biết là lần đầu lên núi, từ khi cậu bắt đầu rời khách sạn, đã có không ít người nhắm vào cậu rồi.”
Tiểu Bàn giật mình, nhớ lại chưởng quỹ Phùng.
Chẳng trách lão nói, không được mang Thanh Long Đao lên núi.
Người đeo kính gọng vàng nói tiếp:
“Tôi biết cậu không cam tâm, liều mạng cả ngày, hái được hai mươi bông, cứ thế mà để mất, đổi lại là ai cũng sẽ thấy khó chịu thôi, nhưng cậu nghĩ xem, hai mươi bông hoa này thuộc về cậu sao? Cậu xứng sao?
Lần đầu tiên cậu lên núi Khổ Vụ, đã muốn kiếm tiền, cậu nghĩ cậu có tư cách sao? Cậu không hiểu gì hết, không biết đường, không hiểu quy củ, đến Xà Ban Cúc trông như thế nào cậu cũng không biết, tôi đã dạy cậu rất nhiều điều, ít nhất lần sau cậu đến, cậu sẽ biết đi hái hoa ở đâu, hái hoa nào, bản thân có thể hái bao nhiêu, có thể mang đi bao nhiêu, loại người nào đáng tin, loại người không thể tin tưởng, cậu đã học được nhiều như vậy, lại còn nhặt về được cái mạng, tất cả đổi lại chỉ mất hơn một nghìn tệ, lẽ nào cậu cảm thấy không xứng sao?”
Tiểu Bàn nghe xong, lấy ra một miếng lương khô từ trong túi bỏ vào miệng.
Đây là miếng lương khô cuối cùng, cũng là vốn liếng bỏ ra cuối cùng.
Bất luận đối phương nói thế nào, Tiểu Bàn cũng không thể giao ra Xà Ban Cúc.
Người đeo kính gọng vàng rất thất vọng, y muốn Tiểu Bàn buông lỏng cảnh giác, rồi nhẹ nhàng xử lý cậu.
Nhưng nếu Tiểu Bàn ngoan cường cố chấp như vậy, chỉ đành dùng cách khác.
“Người anh em, tôi cho cậu thời gian năm phút, cậu nghĩ cho kỹ.”
Người đeo kính gọng vàng lấy quạt ra khe khẽ quạt, mùi hương từ quạt dần tản ra từ cơ quan trên nan quạt.
Mùi hương lan ra, Tiểu Bàn không có cảnh giác gì, bởi cậu không biết người đeo kính gọng vàng là độc tu.
Khi Lão Yên Bào phát hiện người đeo kính gọng vàng là độc tu, Tiểu Bàn đã ngất xỉu rồi.
“Tôi nói lại, nói với kẻ ngu, thêm một câu là mất thêm một phần sức, tôi tin cậu không phải kẻ ngu.”
Người đeo kính gọng vàng vẫn đang hạ độc, đột nhiên thấy từ phía xa có một người đang chạy đến.
“Anh Bàn, mọi người, tôi tìm thấy một nơi tốt, ở đó có rất nhiều Xà Ban Cúc!”
Tiểu Bàn quay đầu nhìn, là Lý Bạn Phong chạy đến.
Người đeo kính gọng vàng sững sờ một lúc, lùi về sau hai bước, Hổ Cao Tử vội vàng cầm dao găm.
Sao hắn lại đến, không phải hắn xuống núi rồi sao?
Lý Bạn Phong chạy đến, nói với Tiểu Bàn:
“Lần này phát tài rồi, phía trước không xa có khóm trúc, dưới khóm trúc có rất Xà Ban Cúc, mau đi xem thử đi!”
Tiểu Bàn giữ Lý Bạn Phong lại:
“Người anh em à, có chuyện rồi.”
“Có chuyện gì?”
“Lão Yên Bào chết rồi.”
“Chết rồi? Sao chết rồi?”
“Bị họ giết rồi!”
Tiểu Bàn chỉ về hướng thi thể đằng xa.
Lý Bạn Phong nhìn vết máu khắp đất cùng với thi thể của Lão Yên Bào, chân run cầm cập.
“Sao, sao lại thế, các người, các người đây là muốn làm gì, không phải chúng ta đã lập đội rồi sao? Không phải chúng ta phải giúp đỡ lẫn nhau sao?”
Lý Bạn Phong sợ đến mức nói chuyện cũng không lưu loát nữa.
Tần Tiểu Bàn túm chặt Lý Bạn Phong nói:
“Này người anh em, nói điều này cũng vô dụng thôi, ngay từ ban đầu họ đã muốn cướp đồ của chúng ta, chúng ta cũng đánh với họ rồi!”
“Đánh, đánh rồi...”
Toàn thân Lý Bạn Phong run rẩy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận