Phổ la chi chủ

Chương 260: Núi Phi Ưng

Tiêu Chính Công đẩy hai cô nàng bên cạnh ra, leo ra khỏi bể bơi.
Y rất hưng phấn, thời tiết rất lạnh, nhưng ngay cả khăn tắm y cũng không muốn choàng:
"Lão La, tôi biết ngay anh là người dùng được, anh mang theo anh em đường khẩu đến thôn Thiết Môn, mang thứ đó về."
Lão La sờ lên ăn ten trên đầu, trầm mặc một lát rồi nói:
"Bang chủ, ngài mới nói mang theo người của tôi đi đâu? Tín hiệu bên này không được tốt lắm, không nghe rõ ràng."
Tiêu Chính Công lặp lại một lần nữa:
"Tôi bảo anh đến thôn Thiết Môn, mang thứ đó về!"
"Bang chủ, tôi nghe không rõ, bang chủ..."
La Chính Nam rút ăn ten trong đầu ra.
Tao cứ tưởng mày có chủ kiến gì hay. Sai tao dẫn người đi thôn Thiết Môn, mang thứ đó về cho mày? Dễ dàng lấy về như vậy sao? Nếu dễ dàng như vậy, Hà Gia Khánh đã sớm lấy thứ đó đi rồi, còn chờ đến lượt mày sao? La Chính Nam lau chùi ăn ten, cất vào trong hộp, cười khổ một tiếng. Mày có biết thôn Thiết Môn ở nơi nào không? Tao mang người đi rồi còn về được sao? "Lão La, lão La!"
Trong điện thoại không có tiếng trả lời, Tiêu Chính Công gọi điện thoại lại, hồi âm là: Số điện thoại quý khách vừa gọi không tồn tại. "Tên phế vật này! Cho hắn cơ hội lập công, chính hắn cũng không biết nắm lấy!"
Tiêu Chính Công ném điện thoại, bực bội một hồi, lại gọi cho đường chủ của cầu Hoàng Thổ. Từ ngoại châu muốn liên lạc với Phổ La Châu, trong trường hợp bình thường chỉ có hai cách, một là gửi thư, hai là dùng khuy tu nối móc câu, còn những cách thức truyền tin khác, hễ là dính đến điện thì đều không đáng tin cậy. Chuyện quan trọng như vậy, gửi thư chắc chắn là không kịp, xem ra chỉ có thể dựa vào móc câu. Mỗi đường khẩu của Giang Tương Bang đều có khuy tu, nhưng Tiêu Chính Công không muốn tiết lộ chuyện này ra ngoài, vừa hay gặp đường chủ cầu Hoàng Thổ đến ngoại châu làm việc, liên lạc với hắn ta là lựa chọn tốt nhất. Điện thoại kết nối, Tiêu Chính Công bảo đường chủ cầu Hoàng Thổ nhanh chóng đến Việt Châu một chuyến. Tối hôm đó đường chủ đã đến nơi. Tiêu Chính Công đuổi người khác ra ngoài, chỉ nói chuyện riêng với hắn ta:
"Chuyện ở ngoại châu tạm thời gác lại, anh mang theo anh em đường khẩu, còn có người của đường khẩu Hắc Thạch Pha, đến thôn Thiết Môn một chuyến, lấy giúp tôi một món đồ."
Đường chủ cầu Hoàng Thổ hỏi:
"Bang chủ, đó là thứ gì?"
"Một thanh trường thương."
"Kiểu dáng thế nào?"
"Không phải súng, là vũ khí lạnh."
"Là pháp bảo sao?"
Tiêu Chính Công sững người một lát. Y cũng không rõ về thứ này rốt cuộc là thứ gì. Y biết Hà Gia Khánh vẫn luôn tìm kiếm hồn phách của Triệu Kiêu Uyển, cũng biết hồn phách của Triệu Kiêu Uyển nhập vào một thanh trường thương. Nhưng thanh trường thương này cụ thể là pháp bảo hay linh vật, hay là một cô hồn dã quỷ có thực thể, Tiêu Chính Công cũng không rõ.
"Cứ coi như nó là pháp bảo đi, thanh trường thương này có uy thế để chấn nhiếp thiên quân vạn mã, chỉ cần cầm trên tay, anh có thể phân biệt được thật giả. Thứ này đang ở trong tay chủ thôn Chu An Cư của thôn Thiết Môn, anh nói với Chu An Cư, nếu hắn bằng lòng giao ra, chúng ta có thể bỏ tiền ra mua, bảo hắn báo giá. Nếu hắn không chịu giao ra, anh cứ việc chơi đen, thứ này nhất định phải lấy cho bằng được, việc này mà thành, tôi sẽ thăng chức cho anh làm trưởng lão."
Đường chủ Hàn Kim Vệ của cầu Hoàng Thổ, năm nay vừa mới nhậm chức, tuổi tác chừng ba mươi, đang trong thời kì sung mãn. Nghe thấy bang chủ hứa hẹn trọng thưởng, Hàn Kim Vệ cao giọng đáp:
"Bang chủ, việc này cứ giao cho tôi, không cần người của Hắc Thạch Pha nữa."
Tiêu Chính Công nghe vậy nhíu mày nói:
"Kim Vệ, thôn Thiết Môn không phải nơi tầm thường, một đường khẩu của anh e là không đủ."
Hàn Kim Vệ rất tự tin:
"Tôi biết thôn Thiết Môn dễ thủ khó công, nhưng chúng ta cũng có cách của mình, tôi cam đoan sẽ mang thứ đó về cho ngài."
"Tốt!"
Tiêu Chính Công khen ngợi một tiếng:
"Cần người hay cần tiền cứ việc nói với tôi, nhưng có một điều, chuyện này không thể để người ngoài biết được, khi anh bảo anh em đến thôn Thiết Môn, cũng phải phân tán hành động, không được để người khác chú ý."
"Bang chủ, những chuyện này ngài không cần bận tâm, cứ chờ tin tốt của tôi."
Hàn Kim Vệ khởi hành ngay trong đêm, quay về Phổ La Châu. Tiêu Chính Công càng thêm chắc chắn mình không nhìn lầm người, đây mới là người có thể làm nên đại sự!
Chuyển cảnh. Trên núi Phi Ưng, trại chủ Hà Chấn Lôi vẫn đang đợi tin tức của Ma Định Phú. Chu An Cư đã hẹo, anh em trên núi theo giúp đỡ gã cũng đi bán muối tập thể, chỉ còn lại mỗi Tiểu Ma. Ma Định Phú muốn làm chủ thôn, Hà Chấn Lôi đồng ý. Không đồng ý cũng không được, thôn Thiết Môn đã công nhận y là chủ thôn, muốn phái thêm người để nhúng tay cũng không kịp nữa. Nhưng Ma Định Phú đã hứa, chỉ cần lên làm chủ thôn thì sẽ nộp cho Hà Chấn Lôi mười ngàn đồng Đại Dương, chẳng lẽ chuyện này y còn muốn quỵt nợ sao? Phái người đến dằn mặt y một chút? Không được, không thể nóng vội. Tiểu Ma nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, bây giờ được làm chủ thôn, chắc chắn là có chút lâng lâng, bây giờ mà ép y đưa tiền, lỡ đâu y trở mặt với mình thì phiền phức. Thôi thì đợi thêm một thời gian, sắp xếp vài người đến bên cạnh y, xem xét hành động của y rồi nhắc nhở sau. Y là người của núi Phi Ưng, chỉ cần tiết lộ chuyện này ra ngoài, y chắc chắn không thể đặt chân ở thôn Thiết Môn được. Nắm giữ điểm yếu này trong tay, không sợ y quỵt nợ. Đương nhiên, điểm yếu này tốt nhất là nên giữ kín, đừng vạch trần nó ra, một khi chân tướng bị bại lộ, sau này sẽ không còn vốn liếng gì để uy hiếp thôn Thiết Môn mà vơ vét tài sản nữa. Hiểu rõ lợi và hại trong đó, Hà Chấn Lôi cũng không còn sốt ruột về chuyện của thôn Thiết Môn nữa, nhưng chuyện thực sự khiến gã lo lắng lại ập đến. Hơn mười tên thuộc hạ được gã phái xuống núi thu lương thực đã bị ám toán, chỉ có một tên sống sót chạy về. Người này tên là Trần Trụ Vũ, cũng được coi như là một tiểu đầu mục trên núi, lỗ tai phải bị người ta cắt mất, lúc này đang quỳ trên mặt đất, khóc lóc thảm thiết:
"Lôi gia, đám khốn kiếp thôn Thiết Môn kia, chúng dám hạ độc thủ với anh em của chúng ta!"
Hà Chấn Lôi ngẩn người:
"Mày nói ai hạ độc thủ với mày?"
"Là người của thôn Thiết Môn, bọn tôi vừa xuống núi chưa được bao xa thì bị chúng mai phục, mười lăm anh em đều chết hết rồi, chỉ có mình tôi liều chết mới chạy thoát."
Thật ra cho dù có liều chết, hắn ta cũng khó mà chạy thoát. Hắn ta bị bắt sống, được Lý Bạn Phong thả về báo tin. Hà Chấn Lôi vẫn không dám tin:
"Mày không nhìn lầm chứ? Thật sự là người của thôn Thiết Môn sao? Đám trạch tu kia chưa bao giờ bước chân ra khỏi cánh cửa sắt đó mà!"
"Lôi gia, tôi không nhìn lầm đâu, tôi từng đến thôn Thiết Môn, có một kẻ tên là Ngô Vĩnh Siêu, tôi nhận ra hắn, còn có một ả tên là Thang Diễm Ninh, tôi cũng từng gặp!"
Tiểu Ma muốn làm gì đây? Thật sự muốn trở mặt với mình sao? Hà Chấn Lôi tức giận đến mức run cả người. "Mày dẫn theo mấy anh em đến thôn Thiết Môn một chuyến, không cần đánh nhau với chúng, cũng không cần nhiều lời, gặp thẳng chủ thôn của chúng, nói với Ma Định Phú là Hà mỗ nhớ hắn!"
Con mẹ nó tiểu tử này quên mất xuất thân của chính mình rồi sao! Nếu mày không đến gặp tao nhận lỗi, tao nhất định sẽ vạch trần chuyện này, dù cho có phải từ bỏ mỏ vàng thôn Thiết Môn! Trần Trụ Vũ dẫn theo năm tên có chút bản lĩnh, lập tức đến thôn Thiết Môn, đi từ trưa, đến tối đã thấy hắn ta quay về một mình. Lần này đến lượt lỗ tai trái cũng bị cắt, hắn ta quỳ trên mặt đất, khóc không thành tiếng:
"Đương gia, tôi dẫn anh em đi rồi, chúng nhốt bọn tôi vào trong một căn phòng, bảo là chờ gặp chủ thôn, kết quả là chẳng thấy chủ thôn đâu, lại bị chúng chơi đen. Năm anh em đi theo đều bị chúng giết chết, chúng còn cắt một bên tai của tôi! Đương gia, ngài phải làm chủ cho tôi!"
Hà Chấn Lôi tức giận đến mức nổi cả gân xanh! Tiểu Ma, lúc trước mắt tao mù mới nhìn lầm thứ tạp chủng như mày, mày không nhớ là ai cho mày cơm ăn ở thôn Thiết Môn hay sao, vậy mà giờ mày dám giở trò với tao! "Mày cầm phong thư này đến thôn Thiết Môn, đứng trước cửa thôn đọc từng chữ một cho tao, nếu có ai hỏi lai lịch bức thư, mày cứ nói với chúng là do chính tay Ma Định Phú viết, nếu hắn không thừa nhận, cứ bảo hắn đến đây đối chất với tao!"
Hà Chấn Lôi đưa một bức thư cho Trần Trụ Vũ, quả thực đây là thư do chính tay Ma Định Phú viết, trong thư miêu tả chi tiết nguyên nhân cái chết của Chu An Cư và tình hình hiện tại của thôn Thiết Môn, đồng thời bày tỏ ý muốn làm chủ thôn, hy vọng nhận được sự ủng hộ của Hà Chấn Lôi. Từng chữ trong thư đều rõ ràng rành mạch, hôm nay Hà Chấn Lôi muốn dứt khoát làm lớn chuyện. Nhưng Trần Trụ Vũ không muốn đi, hai tai của hắn ta đã bị cắt mất rồi, nếu đi thêm một chuyến nữa, không biết sẽ bị cắt mất thứ gì. Hà Chấn Lôi mắng hắn ta một trận, sau đó phái một người khác đến thôn Thiết Môn đưa thư. Người này đi từ sáng sớm đến tối mịt vẫn chưa thấy quay về. Hà Chấn Lôi nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được, trong lòng không khỏi lo lắng. Lẽ nào Ma Định Phú lại hạ độc thủ? Nếu Ma Định Phú nhất quyết không chịu nhận thì phải làm sao? Nếu y nói bức thư đó không phải do mình viết thì phải làm thế nào? Chẳng lẽ cứ để yên cho y như vậy? Nghĩ tới nghĩ lui, Hà Chấn Lôi vẫn không nghĩ ra cách gì, trằn trọc mãi đến tận đêm khuya, cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, định xuống giường tìm nước uống. Lý Bạn Phong bưng một ly nước đến. Hà Chấn Lôi nhận lấy ly nước, vừa định uống thì bỗng giật mình, vội vàng quát lớn:
"Mày là ai?"
Lý Bạn Phong đáp ngắn gọn:
"Chủ thôn."
"Chủ thôn gì?"
"Chủ thôn của thôn Thiết Môn."
Hà Chấn Lôi nhìn chằm chằm Lý Bạn Phong một lúc, chỉ thấy người này đội mũ dạ, để râu quai nón, không nhìn rõ mặt. Hắn là chủ thôn của thôn Thiết Môn? Ma Định Phú không làm chủ thôn sao? Hà Chấn Lôi hỏi:
"Xưng hô thế nào?"
Lý Bạn Phong hơi thiếu kiên nhẫn:
"Không phải đã nói rồi sao? Tôi là Chủ Thôn, họ Chủ, tên Thôn."
Tên gì mà kỳ cục vậy? Người này có phải thực sự là chủ thôn của thôn Thiết Môn không? Lý Bạn Phong cũng muốn hỏi một câu tương tự:
"Thuộc hạ mà anh phái xuống núi cướp lương thực đã bị tôi giết sạch rồi, đám lâu la anh phái đến thôn Thiết Môn cũng bị tôi giết sạch rồi, đám người anh phái đến đưa thư cũng bị tôi giết sạch luôn. Tôi vẫn luôn thắc mắc, anh chiếm núi làm vua, dù sao cũng coi như là một nhân vật có máu mặt, tôi giết người của anh ngay trước mặt, vậy mà anh không phản kích sao? Anh thật sự có phải là trại chủ núi Phi Ưng không vậy?"
Hà Chấn Lôi tức giận quát:
"Mày vào sơn môn của tao bằng cách nào?"
Lý Bạn Phong khuyên nhủ:
"Nhỏ cái miệng lại, đám lâu la canh gác trước cửa của anh đã chết sạch rồi. Đám người anh phái đến thôn Thiết Môn trước đó, miệng lưỡi của họ thật sự là không kín kẽ chút nào, tất cả mọi bố trí trên núi Phi Ưng đều khai hết với tôi."
Hà Chấn Lôi nghiến răng nghiến lợi, nhảy xuống giường nói:
"Tao phải lấy mạng của mày!"
Lý Bạn Phong lướt lên một bước, đạp rớt răng cửa của Hà Chấn Lôi, sau đó lại nhấc chân đá tiếp một cước, đá bay Hà Chấn Lôi về lại trên giường:
"Tôi đã nói rồi, thuộc hạ của anh miệng lưỡi không kín kẽ, họ khai hết tu vi của anh cho tôi biết rồi. Là một tên đại sơn vương, danh tiếng của anh cũng vang dội lắm, tôi cứ tưởng anh phải có tu vi tầng bốn, không ngờ họ lại nói anh chỉ là võ tu tầng ba, người như anh mà cũng xưng bá một phương được, thật sự là nằm ngoài dự đoán của tôi, xem ra anh cũng học được không ít pháp môn của lừa tu nhỉ."
Hà Chấn Lôi lại nghiến răng, định mở miệng nói chuyện, Lý Bạn Phong đã giáng thêm một cước, đá gãy hàm răng dưới của gã. "Đừng nghiến răng nữa, tôi nghe thấy chướng tai lắm."
Hà Chấn Lôi che miệng, nói lắp bắp:
"Rốt... Rốt cuộc anh... Muốn thế nào?"
Lý Bạn Phong đáp:
"Nhìn trình của anh như vậy, tôi cũng không muốn làm khó anh, ngày mai dẫn người đến tấn công thôn Thiết Môn cho tôi, tất cả những tên nào có thể đánh được thì gọi hết đi. Chỉ cần anh chịu đến, tôi sẽ tha cho anh một mạng, nếu sáng sớm mai mà không thấy anh đâu thì cứ việc gọi người đến nhặt xác của mình đi!"
Hà Chấn Lôi ngạc nhiên thốt lên:
"Anh... Anh bảo tôi... Đánh thôn Thiết Môn?"
Lý Bạn Phong quay tay lại tát cho gã một cái:
"Tu vi kém cỏi, ngay cả lỗ tai cũng có vấn đề sao? Những lời tôi vừa nói, đừng bắt tôi phải nhắc lại lần thứ hai, ngày mai tôi ở thôn Thiết Môn chờ anh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận