Phổ la chi chủ

Chương 140: Thứ Thôn Châu

Vốn dĩ có mười hai gốc xương rồng, hiện tại đã biến thành mười ba gốc, bọn họ muốn chờ thứ gì đó đến.
Gốc xương rồng dư ra này ở đâu?
Dựa theo trí nhớ của Lý Bạn Phong, hình như nằm ở giữa gốc xương rồng thứ năm và thứ sáu.
Lý Bạn Phong chuẩn bị dùng Đường đao động thủ, Mã Ngũ ra hiệu Lý Bạn Phong chờ thêm một lát.
Hai người đồng ‌thời xoay người, không nhìn chằm chằm vào xương rồng nữa.
Xương rồng lúc này đang nuốt cá chình đầu rắn, nó mở túi ra, dùng “cánh tay” đầy gai nhọn, đâm vào một con cá chình đưa lên.
Sau đó nó dùng một cánh tay khác, tự rạch ra một cái lỗ trên người mình, nhét cá chình vào trong cái lỗ.
Đây chính là cách nó ăn, toàn bộ quá trình không phát ra một chút tiếng động.
Mã Ngũ đang tính toán tốc độ ăn cá của xương rồng.
Ăn càng nhiều càng tốt, nhưng cũng không thể chờ nó ăn hết, nếu không nó có thể sẽ chuồn mất, còn có thể phát sinh thêm những chuyện đáng sợ hơn.
Lần này số lượng cá chình đầu rắn tương đối nhiều, Mã Ngũ muốn chờ thêm một lát nữa, lỗ tai Lý Bạn Phong run lên, dùng kĩ pháp Thông Suốt Linh Âm nghe được một âm thanh:
"Còn có cái này nữa."
Còn có cái gì?
Lý Bạn Phong đột nhiên quay đầu lại, phát hiện một gốc xương rồng cao gần hai mét đã đứng trước mặt hai người.
Nguy hiểm thật.
Mã Ngũ hốt hoảng, xương rồng đã ăn cá xong, chuẩn bị ăn món khác.
Loại xương rồng này tên là Thứ Thôn, bình thường nó nấp dưới cát vàng, không tùy tiện lộ diện.
Thứ Thôn cũng có tập tính ăn tạp, nó ăn cả côn trùng rắn rết trong cát,
Nhưng ở tân địa này, chỉ có hai loại thức ăn có thể dụ bọn chúng ra khỏi cát.
Loại thứ nhất là cá chình đầu rắn, chính là cá mà Lý Bạn Phong và Mã Ngũ đã vớt ở dưới hồ lên, bất kể là sống hay chết, Thứ Thôn đều thích.
Loại thức ăn thứ hai là người, chỉ ăn sống.
Sức chiến đấu của Thứ Thôn rất mạnh, chờ sau khi nó ra tay, với chiến lực của Lý Bạn Phong và Mã Ngũ, rất có thể sẽ chết trong tay gốc xương rồng này.
Nhưng Thứ Thôn có nhược điểm trí mạng, trong tình huống có người nhìn chằm chằm vào nó, nó không thể cử động.
Cho nên Mã Ngũ và Lý Bạn Phong ngay từ đầu phải đưa lưng về phía cá chình đầu rắn nằm trên đất, mới có thể dụ nó ra khỏi mặt đất.
Thứ Thôn lặng lẽ tiếp cận không một tiếng động, mà lại không có gì khác với những cây xương rồng khác, hình dạng rất khó phân biệt, Mã Ngũ chỉ có thể nhờ vào cách đếm để xác nhận Thứ Thôn xuất hiện hay chưa.
Lúc Thứ Thôn ăn sẽ không phát ra tiếng động, Mã Ngũ cũng chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm để tính ra thời gian.
Lần này tính ra không được chuẩn lắm, bởi vì sức ăn của gốc xương rồng kia quá lớn, đớp sạch cá chỉ trong vài nốt nhạc, cũng may nhờ vào Lý Bạn Phong có kĩ pháp Thông Suốt Linh Âm, nếu chờ thêm một lát nữa, Lý Bạn Phong và Mã Ngũ rất có thể sẽ biến thành đồ ăn trong bụng nó.
Bây giờ không cần lo lắng, Mã Ngũ và Lý Bạn Phong cùng nhau nhìn chằm chằm vào gốc xương rồng này, chỉ cần hai người đừng chớp mắt cùng lúc thì nó sẽ không cử động.
"Đến vùng sa mạc này, ít nhất phải có hai người mới có thể tránh khỏi tập kích của Thứ Thôn."
Mã Ngũ vung ra một thanh đoản kiếm dài hơn một thước, nhảy lên bổ đôi gốc xương rồng này ra.
Trong gốc xương rồng bị phanh ra này chảy ra chất lỏng trong suốt không màu, Mã Ngũ thu thập được tám hạt châu to bằng hạt đậu phộng.
“Gốc xương rồng này vừa mới làm thịt không ít người…”
Vẻ mặt Mã Ngũ có chút đông cứng, y lấy ấm nước ra, rửa sạch chất nhầy trên hạt châu, sáu hạt châu hiện ra màu đỏ thẫm, hai hạt châu còn lại hiện ra màu đỏ tươi.
Nhìn thấy hai hạt châu màu đỏ tươi kia, Mã Ngũ nhếch miệng cười.
Y cược trúng rồi.
"Anh Lý, anh nhìn xem, Thứ Thôn Châu, chính là thức ăn mà Thứ Thôn chưa tiêu hóa hết, sáu hạt châu này đều được hình thành sau khi ăn thịt người, trên hạt châu có bám oan hồn, chất lượng không tốt.
Hai hạt châu này là hình thành đúng lúc vừa mới ăn cá, những con cá này đã chết từ lâu, trên hạt châu không có oan hồn, chất lượng thượng giai.
Hai hạt châu này mang đến vịnh Lục Thủy, mỗi hạt đều có thể bán được hơn ba mươi vạn, so với sáu hạt kia cộng lại còn đáng tiền hơn!"
Đây chính là nguyên nhân Mã Ngũ muốn chờ Thứ Thôn ăn xong cá chình đầu rắn, ăn nhiều hơn một chút, có lẽ sẽ có thể sinh ra nhiều hơn một hạt châu tinh khiết.
Lý Bạn Phong quan sát sáu hạt châu màu đỏ thẫm kia, hỏi:
"Trên mỗi hạt châu đều có một oan hồn?"
Hắn dùng Âm Dương Nhãn, nhưng không nhìn thấy quỷ hỏa.
Mã Ngũ lắc đầu nói:
"Không chỉ có nhiêu đó, ăn người sống, hạt châu chậm rãi lớn lên, dăm ba người chưa chắc có thể đổi lấy một hạt châu, nhìn màu sắc của hạt châu này, đoán chừng trên đó có năm sáu oan hồn bám vào, hạt châu như vậy là hạ phẩm, ở Tống gia có thể bán hơn hai ngàn đồng, đưa đến thành Lục Thủy, bán được ba vạn cũng không tệ rồi."
Oan hồn càng nhiều, phẩm chất của hạt châu càng thấp, nhưng tại sao không nhìn thấy oan hồn? Chẳng lẽ là trốn quá sâu sao?
Lý Bạn Phong suy nghĩ một chút, nói:
"Nếu diệt trừ oan hồn trên hạt châu, chẳng phải sẽ thành hạt châu thượng phẩm?"
Mã Ngũ cười khổ:
"Chuyện đó khó lắm, người bị Thứ Thôn ăn, ‌trước khi chết sẽ bị ngàn vạn gai đâm xuyên người, chết cực kỳ thống khổ, hồn phách mất đi nguyên thần, lại tích tụ oán khí cực lớn.
Muốn trừ khử oan hồn, hoặc là dùng pháp bảo, hoặc là mời yểm tu, pháp bảo loại này không nhiều lắm, bản thân yểm tu cũng rất ít ỏi, muốn khu trừ oán linh sạch sẽ, không tốn dưới mười mấy vạn, một khi thất thủ, làm hư hạt châu, coi như mất cả chì lẫn chài, cho nên có rất ít người làm như vậy."
Lý Bạn Phong nói:
"Trước hết đưa hạt châu cho tôi, tôi có biện pháp."
"Anh có biện pháp?"
Mã Ngũ bán tin bán nghi, nhưng chuyến làm ăn này là để mình báo ân, Mã Ngũ không hề do dự, giao tám hạt Thứ Thôn Châu cho Lý Bạn Phong.
"Anh Lý, anh cần phải giữ gìn thật tốt, trên đường trở về nhất định không thể để người của Tống gia phát hiện, Tống gia cũng thường xuyên săn bắt Thứ Thôn, nhưng thứ bọn họ dùng không phải cá chình đầu rắn, mà là dùng người sống làm mồi đi câu Thứ Thôn."
"Dùng người sống làm mồi?"
Lý Bạn Phong ngẩn người.
Mã Ngũ gật đầu:
"Ở thôn Lam Dương, những người xác định mình không sống nổi nữa sẽ tìm đến Tống gia kí một bản hợp đồng, dùng cái mạng của mình thế chấp hai vạn đồng, trở thành mồi người của Tống gia.
Người của Tống gia sẽ trói chặt mồi người lại, ném vào vùng sa mạc này, bởi vì Thứ Thôn sợ bị người ta nhìn chằm chằm, nên mồi người phải bị bịt kín mắt.
Chờ Thứ Thôn xuất hiện, nếu như người của Tống gia ra tay kịp thời, mồi người có lẽ sẽ giữ được mạng, nhưng người của Tống gia chủ yếu vì Thứ Thôn, chỉ tập trung cân nhắc thời cơ săn bắt tốt nhất, hơi đâu mà bận tâm đến sống chết của mồi người, bởi vậy làm mồi người, cửu tử nhất sinh."
Mồi người.
Lý Bạn Phong lại nghe được một danh từ mới.
"Anh Mã, sao anh biết Thứ Thôn thích ăn cá chình đầu rắn?"
"Học được từ điển tịch gia truyền, Mã gia có nhiều sách, nhiều hơn so với các đại gia tộc của Phổ La Châu, con cháu Mã gia có yêu văn, có yêu võ, trong thư khố của Mã gia đều có thể tìm thấy điển tịch.
Tôi cũng thích xem sách, nhưng tôi chỉ xem sách kiếm tiền, đáng tiếc, đời này của tôi rốt cuộc không thể quay về Mã gia, trong thư khố kia có rất nhiều sách hay, còn rất nhiều thủ đoạn kiếm tiền tôi chưa học hết."
Lý Bạn Phong suy tư một hồi, nói:
"Từ Thổ Ngọc Đào, đến rận đầu hổ, đến cá chình đầu rắn, lại đến Thứ Thôn Châu, một chuỗi quá trình đều viết trên cùng một quyển sách?"
Mã Ngũ lắc đầu:
"Quá trình không có, những điều này cũng không có khả năng xuất hiện trong cùng một quyển sách.
Thức ăn ưa thích của Thổ Ngọc Đào có hơn trăm loại, cá thối là dễ tìm nhất, cho nên mọi người đều biết loại phương pháp này.
Trong Thổ Ngọc Đào còn có hơn trăm loại côn trùng, nhưng rận đầu hổ là một trong số đó, người biết điều này không nhiều.
Cá chình đầu rắn cực kỳ giảo hoạt, không có mồi phù hợp, nhất định không bắt được, xuống hồ để bắt lại cực kỳ nguy hiểm, bắt lên cũng chỉ có thể cho độc tu dùng luyện độc, bán không được giá, bởi vậy có rất ít người nguyện ý bắt.
Nhưng rận đầu hổ là một trong những mồi câu cá chình đầu rắn, cũng chỉ có thể tìm thấy loại mồi này ở tân địa thôn Lam Dương, người biết được điều này lác đác không có bao nhiêu.
Mà xương rồng Thứ Thôn lại có tập tính ăn rất tạp, số mồi trên sách ghi lại có hơn sáu mươi loại, cá chình đầu rắn chỉ là một trong số đó, ở tân địa thôn Lam Dương, ngoại trừ người sống, đây là mồi dễ tìm nhất.
Tôi tổng hợp lại những thứ trong sách đã từng xem qua trước kia, lại đến ăn dầm nằm dề ở tổng kho Tống gia vài ngày, dò la ra được ở tân địa này sản sinh ra cái gì, mới nảy ra được lộ tuyến này.”
Lý Bạn Phong nói:
"Vậy về sau mỗi ngày chúng ta cứ đi theo quá trình này, câu đào, câu cá, săn Thứ Thôn."
Mã Ngũ lắc đầu:
"Vậy không được, cứ vậy mãi, Tống gia nhất định sẽ nghi ngờ, manh mối này tuy đáng quý, nhưng tôi không chỉ biết mỗi một manh mối."
Lý Bạn Phong liên tiếp gật đầu, loại người như Mã Ngũ đã được chú định có thể kiếm tiền.
Hai người về thôn Lam Dương, vì để che giấu tai mắt, Mã Ngũ vẫn vác túi cá thối kia.
Tống Gia Sâm đang đi dạo buổi sớm trong thôn, nhìn thấy Mã Ngũ, cười nói:
"Ngũ công tử, ném túi cá thối kia đi, mùi kinh quá rồi, xem ra đã sinh giòi."
Mã Ngũ cười lạnh một tiếng:
"Nếu ông chủ Tống thưởng thêm chút tiền cơm, tôi cũng không đến nỗi túng quẫn như vậy."
Tống Gia Sâm bày ra bộ mặt kinh ngạc:
"Ngũ công tử vì sao lại nói ra những lời đó? Chẳng lẽ vẫn còn ghi hận chuyện bán đào? Tống mỗ đây cũng bất đắc dĩ, đó là quy củ bao năm qua của thôn Lam Dương, cũng không thể vì Ngũ công tử mà phá tiền lệ được.
Nếu không như vậy đi, nếu Ngũ công tử không chê, đêm nay đến tệ xá của ta ăn cơm, có một bữa của Tống mỗ, Ngũ công tử tuyệt đối không đói được."
Ngắn ngủi mấy lời mà toàn nghe ra móc mỉa.
Mã Ngũ không đáp, hai người cùng nhau quay về nhà gỗ, Mã Ngũ ngủ dưới lầu, Lý Bạn Phong về Tùy Thân Cư.
Nhìn thấy Lý Bạn Phong trở về, máy hát hồng hộc một tiếng, phun ra một làn hơi nước, bao phủ toàn bộ chính phòng:
"Ai da! tướng công, ngày hôm nay sắp chịu hết nổi rồi, tiểu thiếp cũng sắp chết đói."
Lý Bạn Phong phất tay, xua tan hơi nước trước mặt, lấy ra một viên Thứ Thôn Châu:
"Nương tử, nhìn xem nguyên liệu trên thứ này có ăn được hay không?"
"Thứ này… Đúng là có thể ăn được!"
Âm Dương Nhãn của máy hát còn rõ ràng hơn cả của Lý Bạn Phong, xem xét kĩ càng một hồi, nói:
"Đây là Thứ Thôn Châu, đã nhiều năm không nhìn thấy thứ này."
"Hạt châu này có công dụng gì?"
"Nguyên liệu luyện chế pháp bảo, Thứ Thôn Châu có thể khóa linh tính, mà lại khóa rất chặt, Thứ Thôn Châu càng tinh khiết, càng thích hợp cho việc luyện pháp bảo, bởi vì nó có thể khóa một linh tính duy nhất, không có tạp linh can thiệp.
Trong hạt châu này của chàng có tám vong hồn, chất lượng của hạt châu như vậy không được tinh khiết, nếu khóa linh tính sẽ bị quấy nhiễu, bán không được giá, để cho tiểu thiếp ăn nha!"
Lý Bạn Phong ngồi bên cạnh máy hát, dịu dàng thương lượng:
"Nương tử à, hạt châu như vậy, lãng phí thì thật đáng tiếc, nàng có thể ăn hết vong hồn, chừa hạt châu lại được không?"
Xùy!
Chập cheng chập cheng!
Máy hát rất không tình nguyện:
"Tướng công đúng là đồ hám tiền, ăn thứ này cũng không để tiểu thiếp ăn cho thoải mái, cũng được, tiểu thiếp thử một chút xem sao.
Thứ Thôn Châu có thể khóa linh tính rất chặt, điều đó cũng không phải là nói suông, Âm Dương Nhãn của tướng công không thể nhìn thấy đám vong hồn trên này đâu.
Những vong hồn này đã mất đi nguyên thần, hòa làm một thể cùng hạt châu, tiểu thiếp tuy có biện pháp tách oan hồn ra, nhưng nếu hạt châu có vấn đề gì, tướng công cũng đừng trách tội tiểu thiếp."
"Không trách, không trách, nương tử cứ mạnh tay thi triển, hư rồi thì coi‌ như là ta làm!"
Chỉ cần có thể giữ lại được một hạt châu, Lý Bạn Phong coi như kiếm lời lớn.
Máy hát dùng hơi nước vuốt ve hạt châu một chút, tách một vong hồn từ trong hạt châu ra ngoài, bị máy hát hút vào miệng loa.
Đừng nghe nương tử nói chuyện này không dễ dàng, chưa đến năm phút sau, một hạt châu ‌đã được xử lý xong xuôi, màu đỏ thẫm biến thành màu đỏ tươi, tất cả oan hồn đã bị quét tan sạch sẽ.
Nhìn vài giọt nước còn đọng trên miệng loa, Lý Bạn Phong đau lòng mà lau một chút:
"Nương tử vất vả rồi."
"Ai da! ngược lại cũng không vất vả gì mấy, nhưng những vong hồn này oán khí quá nặng, có hơi cay‌.”
Cay…
"Nương tử thích ăn cay sao? Ta còn nữa!"
Lý Bạn Phong lấy ra năm hạt châu còn lại.
Máy hát cười khúc khích, phun ra làn hơi nước có chút đỏ ửng:
"Ai da! tướng công, thiếp biết chàng cưng chiều tiểu thiếp mà."
Không đến nửa giờ, toàn bộ Thứ Thôn Châu đều đã được xử lý.
Nương tử ợ một cái, mơ màng thiếp đi.
Lý Bạn Phong ôm Thứ Thôn Châu chất lượng thượng giai, nằm trên giường, cũng ngủ thiếp đi.

Đến tối, Lý Bạn Phong đưa sáu viên Thứ Thôn Châu thượng phẩm cho Mã Ngũ.
Mã Ngũ há hốc mồm, thật sự không nghĩ ra được rốt cuộc là Lý Bạn Phong dùng thủ đoạn gì.
Y cũng không hỏi nhiều, bởi vì y biết thủ đoạn này chắc chắn sẽ không thể tùy tiện nói cho người khác biết.
"Anh Mã, chuyện xuất hàng giao cho anh."
Mã Ngũ gật đầu:
"Anh Lý, cùng tôi đến cửa thôn một chuyến, tôi sợ bị người ta ám toán.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận