Phổ la chi chủ

Chương 117: Không làm gì cả

Đà chủ Nhị Đà Dược Vương Đường của Giang Tương Bang là Thi Bá Vũ, gã đứng trước đống đổ nát của vũ trường Tiên Lạc một hồi lâu mà không nói gì.
Nổ rồi!
Có người đã cho nổ tung vũ trường Tiên Lạc!
Đây là cơ sở kinh doanh của Giang Tương Bang!
Đây là cơ sở kinh doanh kiếm tiền nhiều nhất của toàn bộ Nhị Đà, hôm qua vẫn còn tốt đẹp, hôm nay đã bị cho nổ tung.
Không chỉ vũ trường không còn, Tuần Phong Đỗ Hồng Hỉ của Nhị Đà, bà chủ vũ trường Chu Vũ Quyên đều mất tích, sống chết chưa rõ.
Là ai làm vậy? Kẻ này điên rồi sao?
Ai dám cho nổ tung vũ trường của Giang Tương Bang, còn giết người của Giang Tương Bang?
Hắn coi Giang Tương Bang là cái gì?
Đà chủ Thi Bá Vũ vốn là Hồng Côn của Tam Đà Lục Thủy Đường, do lập công thăng chức mà trở thành đà chủ của Nhị Đà Dược Vương Đường. Gã mới nhậm chức chưa đầy hai tháng mà đã xảy ra chuyện như vậy.
Trời mưa rồi, tâm trạng của Thi Bá Vũ cực kỳ tệ.
Hồng Côn Hướng Quế Thành của Nhị Đà, võ tu tầng ba đứng nhìn một bãi gạch vụn ngói vỡ hoang tàn, nghiến răng mắng:
"Tên khốn nào làm vậy, dù có đào ba thước đất cũng phải đào tên khốn này ra!"
Vài tên côn lang dưới trướng vội vàng phụ họa:
"Chắc chắn là Nam Bà Tử làm, phải móc tim moi gan con đàn bà này, lột da rút gân ra nữa!"
"Chỉ giết con đàn bà này thôi chưa đủ, phải đưa cả tiệm vải Dư gia đi luôn!"
"Tuần Phong Đỗ Đồng Hỷ, anh ở trên trời có linh, chờ anh em chúng tôi báo thù cho anh!"
Bọn côn lang phẫn nộ. Hồng Côn Hướng Quế Thành tức giận không kìm chế được, hai má đà chủ Thi Bá Vũ cũng giật giật, không nói gì.
Thánh Hiền Chung Đức Tùng của Nhị Đà, khổ tu tầng hai cũng đứng một bên lặng lẽ nhìn.
Trách nhiệm của Thánh Hiền trong đà là tiến cử người tài. Hiện tại ông ta đang suy nghĩ về ứng cử viên Tuần Phong tiếp theo.
Một tên côn lang đột nhiên đứng ra, nói với Hồng Côn Hướng Quế Thành:
"Hướng đại ca, hôm qua tôi thấy tên tạp chủng Tần Điền Cửu kia rồi, hắn đang ở tiệm bánh bao Phúc Vượng ăn uống thoải mái, trông rất hả hê."
Hướng Quế Thành nhíu mày, hỏi:
"Tần Điền Cửu nào?"
Một tên côn lang bên cạnh nhắc nhở:
"Là tên họ Tần mập địt kia đó, chuyện của tiệm thuốc Cảnh gia chính là do hắn gây ra!"
"Mẹ nó!"
Hướng Quế Thành nhổ nửa điếu thuốc trong miệng xuống đất, nói với đà chủ Thi Bá Vũ:
"Đại ca, anh nói một câu thôi, tôi sẽ gọi người bắt tên Tiểu Bàn Tử đó về đây để lột da rút gân!"
Chưa đợi Thi Bá Vũ lên tiếng, Tâm Phúc (tâm phúc là chức vụ trong bang phái, tương đương với tham mưu của đà chủ), Tôn Hiếu An ở bên cạnh nói:
"Anh Hướng, anh bình tĩnh trước đã, đại ca đang buồn, những chuyện này lát nữa hãy nói."
"Chỉ buồn thì có ích gì!"
Hướng Quế Thành gào lớn:
"Chúng ta phải báo thù cho lão Đỗ trước!"
Tôn Hiếu An lắc đầu nói:
"Anh Hướng, thi thể còn chưa tìm thấy, không thể nói Đỗ Tuần Phong đã chết, người còn chưa chết, chúng ta đã nói đến chuyện báo thù, như vậy có ổn không?"
Hướng Quế Thành cau mày nói:
"Tôi không muốn cãi nhau với mấy người, không nói đến lão Đỗ, chỉ nói đến thù của vũ trường chúng ta cũng phải báo."
Tôn Hiếu An gật đầu:
"Thù của vũ trường phải báo, nhưng kẻ thù là ai thì vẫn còn khó nói."
Hướng Quế Thành quát:
"Còn có thể là ai? Chính là tên Tần Bàn Tử đó cùng Nam Bà Tử kia làm. Tần Bàn Tử đã quay lại, hắn dám ngang nhiên ở tiệm bánh bao, chính là không coi Giang Tương Bang chúng ta ra gì!"
Tôn Hiếu An rít một hơi thuốc lào, cười lạnh nói:
"Anh Hướng, nếu Dư Nam thật sự có bản lĩnh như vậy cũng không đến nỗi phải rời khỏi Nội Câu không dám quay về, còn về chuyện tại sao Tần Điền Cửu quay lại, chuyện này còn phải điều tra."
Hướng Quế Thành trợn tròn mắt:
"Điều tra đến bao giờ?"
Tôn Hiếu An thổi bay tàn thuốc trong ống điếu:
"Cái này phải xem đà chủ sắp xếp thế nào!"
Hướng Quế Thành không nói gì nữa.
Tôn Hiếu An khuyên đà chủ Thi Bá Vũ:
"Đại ca, chuyện này phải từ từ tính toán, anh về đà đài chờ tin tức trước, chắc chắn đường chủ sẽ phái người đến hỏi thăm."
Thi Bá Vũ gật đầu, ngồi lên một chiếc xe ngựa trở về đà đài, Tôn Hiếu An cũng đi theo.
Cái gọi là Tâm Phúc, chính là người đưa ra chủ ý cho đà chủ.
Đến đà đài đuổi những người khác đi, Thi Bá Vũ hỏi Tôn Hiếu An:
"Tôi nghe nói Hồng Côn Hướng Quế Thành và Tuần Phong Đỗ Hồng Hỉ, bình thường hai người họ không có giao tình gì, hôm nay nhìn lại, giao tình của hai người này lại khá sâu."
Tôn Hiếu An cho thêm lá thuốc vào ống điếu, lắc đầu cười nói:
"Đại ca, anh mới đến nên có thể không hiểu tính tình của một số người. Đầu năm nay, Hướng Quế Thành vay Đỗ Hồng Hỉ ba mươi vạn, Đỗ Hồng Hỉ chỉ đưa mười vạn. Hướng Quế Thành dẫn người đến vũ trường vây đánh Đỗ Hồng Hỉ, Đỗ Hồng Hỉ nhờ quỷ phó bảo vệ nên giữ được mạng.
Tháng trước, Hướng Quế Thành uống say, chạy đến vũ trường, ngủ với Chu Vũ Quyên. Đỗ Hồng Hỉ vì chuyện này mà đánh nhau với Hướng Quế Thành một ngày một đêm, anh nói xem hai người họ có thể có giao tình gì?"
Thi Bá Vũ cau mày nói:
"Vậy chuyện hôm nay..."
"Chuyện này khá kỳ quái!"
Tôn Hiếu An nhíu mày:
"Từ khi chuyện tiệm thuốc Cảnh gia xảy ra, tôi đã thấy chuyện này rất kỳ quái. Chúng ta có thể đã trêu chọc phải người không nên trêu, giờ Tần Điền Cửu lại quay về, chuyện này càng kỳ quái hơn."
"Kỳ quái thế nào?"
"Đại ca, anh nghĩ xem, chuyện Cảnh gia và Dư gia, chúng ta mới vừa nhúng tay vào. Thật ra cũng không thể coi là nhúng tay, chỉ mới quan sát, còn chưa rút đao ra, đã có người cho nổ tung vũ trường của chúng ta, đây là chuyện mà người ta có thể làm được sao? Ngay cả đường chủ của chúng ta khi làm việc cũng không thể làm tàn nhẫn như vậy!"
Thi Bá Vũ vỗ nhẹ vào tay vịn ghế sofa:
"Hay là chúng ta bắt Tần Điền Cửu về hỏi?"
Tôn Hiếu An vội vàng lắc đầu nói:
"Không thể bắt, tuyệt đối không thể bắt, bắt là trúng kế, tôi đã phái người đi điều tra rồi, hôm nay sẽ có tin tức."
Tiệm bánh bao Phúc Vượng, Tần Điền Cửu gọi hai mươi lồng bánh bao, đang ăn cùng Thiết Ấn.
Thiết Ấn là chức vụ đặc biệt của Tam Anh Môn, không giống như các bang phái khác chú trọng vào phân chia đường đà, Tam Anh Môn xem trọng ấn, dùng ấn chương để phân chia cấp bậc.
Trong Tam Anh Môn, thành viên cấp thấp nhất không có ấn chương, làm việc theo Thiết Ấn.
Dưới trướng Thiết Ấn có năm sáu người, xử lý những chuyện vụn vặt trong địa bàn.
Trên Thiết Ấn có Đồng Ấn, trên Đồng Ấn có Ngân Chương, trên Ngân Chương có Kim Ấn, Kim Ấn do ba vị môn chủ của Tam Anh Môn nắm giữ.
Ở Phổ La Châu, hệ thống quản lý của Tam Anh Môn là đơn giản nhất, mà Tam Anh Môn cũng là bang môn có thế lực lớn nhất ở Phổ La Châu.
Cấp trên của Tần Tiểu Bàn là Trương Thiết Ấn, tên thật là Trương Lục Trạch, ông ta đã hơn năm mươi tuổi, tính tình thẳng thắn.
Trương Lục Trạch là thực tu tầng một, vì vậy khi gặp được Tần Tiểu Bàn cũng là thực tu nên hai người đặc biệt hợp nhau.
Mỗi buổi trưa, hai người đều đến tiệm bánh bao để ăn uống, mỗi bữa phải ăn ít nhất ba mươi lồng và kèm theo vài món ăn cùng. Mỗi lần nhìn thấy hai người họ đến, nhân viên tiệm bánh bao đều run rẩy:
"Hai vị gia à, đầu bếp đã mệt lả rồi, bánh bao của chúng tôi cũng không còn để bán nữa, hay là buổi tối hai người hãy quay lại nhé?"
Trương Lục Trạch rất không hài lòng:
"Mỗi lần đến nhà các người đều không được ăn no!"
Tiểu Bàn xoa xoa cái bụng nói:
"Trước tiên ăn no năm phần trước đã, anh Lục, bữa này để tôi mời."
Trong Tam Anh Môn, bất kể là tuổi tác và thân phận chênh lệch bao nhiêu thì mọi người đều xưng hô anh em với nhau, ngay cả khi gặp môn chủ cũng vậy.
Trương Lục Trạch hừ một tiếng:
"Mẹ nhà cậu, mới kiếm được bao nhiêu đồng. Tiết kiệm thêm ít tiền rồi mua thuốc bổ uống để vượt qua cửa ải tầng một trước đã."
Chỉ cần cùng nhau ăn một bữa thì Trương Lục Trạch chưa bao giờ để Tần Tiểu Bàn trả tiền cả.
Hai người đi trên phố, đến từng cửa hàng xem có chuyện gì không. Trương Lục Trạch hỏi Tiểu Bàn:
"Tối qua vũ trường của Giang Tương Bang bị nổ, cậu nói thật với tôi, chuyện này có liên quan đến cậu không?"
"Chắc chắn là có liên quan."
Tiểu Bàn nghiến răng nói:
"Tôi ghét nhất đám khốn nạn như Giang Tương Bang, tôi thật sự ghét..."
Trương Lục Trạch liền đá Tiểu Bàn một cái:
"Thằng nhãi ranh, tôi nói cho cậu biết, chuyện này nếu không liên quan đến cậu thì đừng có nói bậy với tôi, tôi không phải đến nghe cậu khoác lác."
Tiểu Bàn gãi gãi da đầu, cúi đầu nói:
"Trong lòng tôi nghĩ như vậy, nhưng rốt cuộc chuyện này do ai làm thì tôi không biết."
Trương Lục Trạch liền đấm Tiểu Bàn một cái, cười nói:
"Tôi còn không biết cậu sao. Cậu làm gì có bản lĩnh đó, mẹ nhà cậu chỉ thích nói phét, cậu cũng..."
Đột nhiên Trương Lục Trạch thu lại nụ cười và quay mặt ra sau.
Có một người đàn ông đội mũ nồi đang đi theo sau hai người chậm rãi tiến về phía trước, ngay khi thấy Trương Lục Trạch quay đầu lại thì hắn ta vội vàng giả vờ mua đồ ở sạp hàng.
Trương Lục Trạch đi thẳng tới, xách tên đội mũ nồi lên:
"Sao anh theo dõi bọn tôi làm gì?"
Tên đội mũ nồi trừng mắt:
"Ai theo dõi các người? Đường này cũng không phải của các người, chẳng lẽ không cho tôi đi hả?"
Trương Lục Trạch cười nói:
"Tôi chỉ hỏi anh một lần, anh là ai? Nếu anh không nói thì phải ăn thiệt thòi một chút."
Tên đội mũ nồi nghiến răng nói:
"Tôi nói cho các người biết, tôi là người của Giang Tương Bang. Nếu anh không buông tôi ra thì tôi sẽ cho bọn anh biết..."
Bụp!
Trương Lục Trạch đấm một cái vào miệng tên đội mũ nồi, khiến hắn ta gãy mất hai cái răng cửa, khóc lóc ầm ĩ lên.
Trương Lục Trạch quay đầu lại nói với Tần Tiểu Bàn:
"Tiểu Bàn, đây là anh em trong Giang Tương Bang, cậu hãy tiếp đón tử tế cho tôi."
Tiểu Bàn xắn tay áo lên:
"Anh Lục, anh nói xem, chúng ta nên tiếp đón thế nào."
Trương Lục Trạch suy nghĩ một chút:
"Người anh em này cũng không dễ dàng gì, tha cho hắn một mạng, nhớ đừng đánh chết hắn là được."
Ở đà đài Nhị Đà, đà chủ Thi Bá Vũ nhìn thuộc hạ bị đánh đến mức cha mẹ nhìn không ra, nhíu mày:
"Không ngờ Tần Điền Cửu lại vào Tam Anh Môn."
Tôn Hiếu An vung vẩy ống thuốc lào, bảo mọi người lui ra, nhỏ giọng nói với Thi Bá Vũ:
"Đại ca, hôm nay nếu thật sự nghe theo lời Hướng Quế Thành đi bắt Tần Điền Cửu, anh đoán xem hậu quả sẽ thế nào?"
Nghĩ đến đây, Thi Bá Vũ không khỏi sợ hãi.
Giang Tương Bang ở Phổ La Châu chỉ là một bang phái tầm trung.
Nếu thật sự chọc giận Tam Anh Môn, diệt một phân đà của gã cũng chỉ là chuyện chớp mắt.
"Hướng Quế Thành không phải cũng muốn bắt Tần Điền Cửu sao?"
Thi Bá Vũ vẫn cảm thấy chuyện này có gì đó không ổn.
Tôn Hiếu An lắc đầu nói:
"Anh đoán xem hắn có thật sự đi bắt Tần Điền Cửu không? Tôi đoán hắn sẽ không đi.
Đừng nhìn hắn đã đồng ý, đến lúc động thủ thật thì hắn bị cảm, bị trúng gió, bị chuột rút, luôn có lý do để đẩy chuyện ra.
Nếu anh không giữ được cái đầu lạnh, đích thân đi bắt Tần Điền Cửu thì cũng giống như bắt người của Tam Anh Môn, như vậy sẽ gây ra bao nhiêu chuyện phiền phức?"
Thi Bá Vũ sa sầm mặt:
"Tôi và Hướng Quế Thành cũng không có ân oán gì, tại sao hắn lại hại tôi?"
Tôn Hiếu An thở dài:
"Đà chủ không còn, Hồng Côn tiếp quản, đây là quy củ bất thành văn của Giang Tương Bang. Anh từ Hồng Côn của Vịnh Lục Thủy trở thành đà chủ của Dược Vương Câu, Hướng Quế Thành cũng là Hồng Côn, anh cho rằng hắn nghĩ thế nào về chuyện này?"
"Đây là cho rằng tôi đang cản đường hắn?"
Thi Bá Vũ nghiến răng, quay sang hỏi Tôn Hiếu An:
"Anh nói xem, chuyện này nên làm thế nào?"
Tôn Hiếu An suy tư một lát rồi nói:
"Theo tôi thì chúng ta đừng làm gì cả."
Bạn cần đăng nhập để bình luận