Phổ la chi chủ
Chương 171: Đơn kỵ cứu chủ
Hốc mắt sâu, mũi dọc dừa, miệng hơi lớn, đôi môi đỏ mọng hơi dày, khuôn mặt trái xoan không góc cạnh.
Màu da thì không thể nào đoán được, bởi vì son phấn trên mặt quá dày, ánh mắt thâm sâu khó lường, được dặm phấn mắt rất dày càng tăng thêm vẻ ma mị.
Vũ hội bắt đầu, cùng với tiết tấu của điệu Van, các vị khách cùng vũ nữ bắt đầu nhảy múa.
Mở điệu Van này trước, hoàn toàn là để khuấy động bầu không khí, phần lớn khách khứa đến đây đều là thôn dân của thôn Lam Dương, không có mấy người biết khiêu vũ.
Nhóm vũ nữ cũng do trong thôn thuê về, tập trung huấn luyện chỉ trong hai ngày nên chưa thể học vững điệu Van , tất cả mọi người đều làm cho có, ôm nhau nhảy loạn xạ. Người khác thì chẳng để ý mấy, nhưng Sở nhị tiểu thư nhìn mà tê hết cả da đầu.
Tiểu thư khuê các không thể chịu nổi cảnh tượng này.
"Ngũ công tử, nơi này thật sự không hợp với anh."
Mã Ngũ mỉm cười, không nói gì.
Sở Hoài Viên đưa tay ra, nói:
"Nhảy một điệu cùng tôi đi."
Quý cô đã mời, quý ông không nên cự tuyệt.
Nhưng Mã Ngũ không muốn khiêu vũ cùng Sở Hoài Viên, y sợ phải tiếp xúc với Sở Hoài Viên.
Thật sự sợ hãi.
Y đã nghe nói về chuyện của Lưu Xương Vũ.
Tin tức về Sở nhị tiểu thư trừng trị sơn tặc đã lên báo.
Da mặt của Lưu Xương Vũ bị Sở nhị tiểu thư xem như chiến lợi phẩm, ngâm trong bình rượu.
"Thật xin lỗi, nhị tiểu thư, chân tôi bị thương."
Mã Ngũ gãi đầu, cho dù như thế nào cũng không muốn khiêu vũ cùng Sở nhị.
Sở nhị nhếch đôi môi đỏ mọng lên, nói:
"Vừa rồi thấy anh chào hỏi khách khứa, đi lại rất nhanh nhẹn."
Mã Ngũ giải thích:
"Lúc đó là tôi cắn răng mà gồng thôi, đùi phải của tôi bị thương vài ngày rồi, sưng đến mức nhìn không ra, thật sự không nhảy múa gì được."
Sở nhị không ép buộc nữa, chuyển ánh mắt về phía Lý Bạn Phong.
Là một trạch tu tầng ba, ở đây gần như không ai có thể chú ý đến Lý Bạn Phong.
Nhưng nhờ đại chi quải Ôn Hồng Yến nhắc Sở nhị một câu, ả cảm thấy thân phận của người đàn ông đội mũ dạ này có chút đặc biệt, ngay cả Mã Ngũ cũng cực kỳ để ý đến hắn.
Sở Hoài Viên bước đến trước mặt Lý Bạn Phong, mỉm cười bắt chuyện:
"Tiên sinh, có thể mời anh nhảy một điệu không?"
Lý Bạn Phong khẽ lắc đầu đáp:
"Tôi không biết khiêu vũ."
"Khiêu vũ đơn giản lắm, tôi dạy anh."
Lý Bạn Phong cười thầm một tiếng, lại từ chối lời mời của Sở nhị.
Dạy mình khiêu vũ xong, lại nói mình chiếm tiện nghi của cô ta, sau đó bắt đầu thu tiền bổng ngoại của mình.
Cô cho rằng tôi sẽ mắc mưu của cô sao? Tôi đã bị ăn thiệt thòi hết một lần rồi!
Sở nhị không nhịn được nữa. .
Trong cái vũ trường dở dở ương ương này mà liên tục bị người ta từ chối hai lần, có còn nể mặt ả nữa không vậy?
Sở Hoài Viên từ chối nghe giải thích, kéo Lý Bạn Phong vào sàn nhảy.
Người phụ nữ này sao lại ngang ngược như vậy chứ?
Nếu không phải hôm nay là ngày đặc biệt, Lý Bạn Phong thật sự muốn phát tiết, hắn không chịu nổi việc bị người khác bắt chẹt.
Nhưng vì đảm bảo khai trương được thuận lợi, dù sao cũng không nên để xảy ra chuyện, Lý Bạn Phong nén cơn giận xuống, nhưng tiền bổng ngoại tuyệt đối sẽ không đưa.
Thật ra, hắn cũng đã học được vài bước nhảy ở vũ trường Tiên Lạc, lại thêm bước chân vững chắc của lữ tu, màn khiêu vũ này coi như không tệ.
Cùng với tiết tấu của điệu nhảy, Sở nhị xoay người một cái, vòng đến trước mặt nhiếp ảnh gia.
Không ổn, tên nhiếp ảnh gia kia muốn chụp ảnh!
Sao Sở nhị lại mang theo cả nhiếp ảnh gia?
Trong tình hình hiện nay mà nói, chụp ảnh là một trong những chuyện Lý Bạn Phong kiêng kỵ nhất.
Lý Bạn Phong đột nhiên cúi đầu, cổ tay tiện thể trượt xuống, hung hăng nhéo vào eo của Sở nhị một cái.
Nhiếp ảnh gia không thể ấn nút chụp hình, cảnh tượng này có chút không ổn.
Sở nhị hét toáng lên một tiếng:
"Anh thật to gan!"
Lý Bạn Phong vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt:
"Dù sao cũng bị thu tiền bổng ngoại, trước tiên phải xơ múi cái đã."
Sở nhị khó hiểu:
"Cái gì là tiền bổng ngoại?"
Lý Bạn Phong cười thầm một tiếng, dưới bóng râm của vành mũ, trong đôi mắt hắn lóe lên sát khí.
Sở nhị đương nhiên không sợ chút sát khí này, ả xoay bước chân, lại đưa Lý Bạn Phong đến trước mặt nhiếp ảnh gia.
Lý Bạn Phong không chút khách khí, vặn tay nhéo xoắn luôn cả quả đào của Sở nhị lại.
Hình ảnh có chút khiếm nhã, nhiếp ảnh gia lại không thể ấn nút chụp được.
Chụp toàn thân không được, nhiếp ảnh gia muốn chụp nửa thân, bước chân của Lý Bạn Phong đảo như chong chóng, rời khỏi phạm vi ống kính của nhiếp ảnh gia. .
Sở nhị lộ vẻ kinh ngạc, dường như cảm thấy tư vị của cú nhéo vừa nãy cũng không tệ lắm, còn muốn để cho Lý Bạn Phong nhéo một cái nữa, ả lại lùa Lý Bạn Phong đến gần nhiếp ảnh gia.
Lý Bạn Phong kéo Sở nhị xoay một vòng, đâm thẳng vào người tên nhiếp ảnh gia, tên nhiếp ảnh gia không kịp tránh, máy ảnh rơi xuống đất vỡ tanh bành, toàn bộ cuộn phim bên trong đều bung hết ra ngoài.
Sở nhị nổi giận, kéo theo Lý Bạn Phong muốn tông vào máy hát.
Máy hát rất đắt, không thể để hỏng được, Lý Bạn Phong nửa đường đổi hướng, khiến Sở nhị đâm vào cây cột ở đại sảnh.
Lần này bị đâm trúng không nhẹ, Sở nhị lảo đảo suýt nữa đã ngã sấp mặt.
Dương Nham Tranh nhíu mày, đại chi quải Ôn Hồng Yến liếm cánh tay của mình, chuẩn bị động thủ bất cứ lúc nào.
Lý Bạn Phong cảm nhận được nguy hiểm sắp ập tới, sát ý trong ánh càng nồng đậm hơn.
Sở nhị ra hiệu cho những người khác đừng manh động, hai người tiếp tục khiêu vũ trong sàn nhảy.
Mã Ngũ nhìn mà toát mồ hôi giùm Lý Bạn Phong.
Lý Bạn Phong cũng không nhịn được mà túa mồ hôi.
Móng tay Sở nhị đột nhiên dài ra, cào nát quần áo, bấu vào da thịt Lý Bạn Phong.
Lý Bạn Phong lại xoay một vòng lớn, một lần nữa đẩy Sở nhị đâm vào cây cột.
Động tác của hai người cực nhanh, người bình thường không chú ý đến, chỉ cảm thấy cây cột thỉnh thoảng lại "uỳnh uỳnh" rung động.
Nhảy xong một bài, trên người Sở nhị toàn vết bầm tím, trên lưng Lý Bạn Phong thì máu me đầm đìa.
Hai người hành lễ, tự mình trở về chỗ ngồi.
Ôn Hồng Yến hỏi:
"Tiểu thư, muốn làm thịt con hàng kia hay không?"
Sở nhị xoa bóp vết bầm trên vai:
"Nhảy một bài mà thôi, nhảy nhiều sướng nhiều, không cần so đo."
Lý Bạn Phong uống một chén rượu, lập tức đứng dậy rời khỏi vũ trường. .
Con ác phụ này không chỉ tàn nhẫn mà còn hạ độc.
Lý Bạn Phong cảm thấy lưng mình ngứa kinh khủng, vội vã về Tùy Thân Cư.
Vào phòng cởi quần áo ra, đang chuẩn bị để nương tử chữa thương, không ngờ nương tử đột nhiên gầm lên:
"Ai da! Tên điên, vết cào trên lưng chàng từ đâu mà ra?"
Lý Bạn Phong giải thích:
"Bị một con quỷ cái cào."
"Ai da da! Chàng thừa nhận rồi sao! Con đàn bà này cào sâu như vậy, xem ra chàng cũng dùng không ít công phu!"
Lý Bạn Phong chỉ vào lưng:
"Ta bị trúng độc."
"Các ngươi dùng cả độc? Còn có thể chơi được cả kiểu như vậy nữa?"
Lý Bạn Phong cầm quần áo lên nói:
"Quần áo cũng cào nát."
"Quần áo nát..."
Chập cheng cheng cheng!
Máy hát trấn tĩnh lại một chút, phun ra ra một làn hơi nước, vuốt ve trên lưng Lý Bạn Phong.
Nếu quần áo không bị nát, mà chỉ có Lý Bạn Phong bị thương, đây sẽ là chuyện nghiêm trọng.
Bây giờ cả quần áo và Lý Bạn Phong đều tơi tả, chứng tỏ Lý Bạn Phong lúc đó ít nhất cũng mặc quần áo.
Trong hơi nước nóng hầm hập, Lý Bạn Phong đổ mồ hôi như tắm, đợi ráo mồ hôi, cảm giác đau ngứa đã biến mất, độc cũng đã được giải trừ sạch sẽ.
Lý Bạn Phong nằm trên giường, miệng vết thương trên lưng nhanh chóng đóng vảy, năng lực phục hồi của trạch tu ở trong nhà vô cùng kinh khủng.
Hơi nước tiếp tục nhẹ nhàng vuốt ve trên lưng, máy hát dịu dàng nói:
"Con ác phụ kia tàn nhẫn như vậy, giao ả cho tiểu thiếp xử lý, tiểu thiếp báo thù cho phu quân."
Lý Bạn Phong hừ lạnh một tiếng:
"Là muốn báo thù, hay là muốn ăn?"
"Hừ hừ! tiểu thiếp thương yêu phu quân như vậy, phu quân nỡ lòng nào nói móc nói mỉa."
Máy hát cực kì tủi thân, dùng hơi nước nâng quần áo của Lý Bạn Phong lên, cẩn thận may vá.
Cạch cạch cạch cụp!
Máy hát dung hợp công năng may vá, trên kim hát của nương tử còn có thể luồn chỉ, tốc độ may vá cực kỳ nhanh.
Quần áo vá xong, nương tử hỏi: "Nói lại xem, ác phụ kia có chắc là người không?"
"Đương nhiên là người, sao nương tử lại hỏi như vậy?"
"Ai da! Kim Tinh Thu Hào Biện Âm Dương, Bách Vị Linh Lung Tị Tiêm Thượng, phu quân hôm nay có lẽ đã bị con đàn bà kia mê hoặc đến hoa mắt rồi, lại quên đi kỹ pháp, trên người phu quân có mùi hương khói."
"Thật sao?"
Lý Bạn Phong cầm quần áo lên ngửi thử, trên quần áo nồng nặc mùi son phấn, nhưng nếu ngửi kĩ, quả thật có chút mùi hương khói.
Tại sao mình lại không để ý đến mùi này?
Đây cũng không phải do Lý Bạn Phong chủ quan, trong vũ trường lẫn lộn đủ các loại mùi, nào là mùi khói, mùi rượu, mùi son phấn, hoàn toàn át đi chút mùi hương khói kia, khiến Lý Bạn Phong thực sự không thể phân biệt nổi.
Chẳng lẽ Sở nhị là quỷ?
Không phải.
Lý Bạn Phong vẫn luôn đề phòng Sở nhị, nếu như ả là quỷ, ít nhất Lý Bạn Phong cũng có thể nhìn thấy quỷ hỏa.
Vũ hội chuẩn bị kết thúc, Sở nhị đứng dậy cáo từ, Mã Ngũ đã chuẩn bị sẵn xe ngựa để tiễn ả đến cửa thôn, lập tức trở lại vũ trường, tính toán phí tổn của hôm nay.
Nhìn thấy xe ngựa của đám người Sở nhị khuất xa dần, bóng dáng Lưu Lương Nghĩa xuất hiện ở cửa thôn.
Ông ta cầm một nén hương trong tay, khói hương phất phơ lượn lờ, bay thẳng đến Mộng Xuân Viên.
Trong vũ trường, Mã Ngũ đang ngồi tính sổ sách, khai trương ngày đầu tiên đều là khách được mời đến, tiêu hết một khoản không nhỏ.
Tính tới chỗ quan trọng, chợt nghe một vũ nữ hét toáng lên:
"Anh làm gì vậy? Không nhìn đường hả?"
Nhìn về phía phát ra tiếng hét, một người đàn ông bước vào vũ trường, đụng phải một vũ nữ khiến cô ta suýt ngã.
Người đàn ông đó mặc mã quái, đầu đội mũ len tròn, trên mặt quấn một chiếc khăn quàng cổ, không thấy rõ mặt mũi.
Tiểu Xuyên tiến lên đỡ vũ nữ dậy, nói với người đàn ông kia:
"Chúng tôi đóng cửa rồi, muốn tới khiêu vũ thì đợi ngày mai."
Người đàn ông không lên tiếng, lập tức xông thẳng về phía trước.
Tiểu Xuyên cau mày quát:
"Tôi nói anh nghe không hiểu sao? Chúng tôi đóng cửa rồi!"
Người đàn ông đột nhiên rút dao, bổ vào người Tiểu Xuyên.
Tiểu Xuyên là công tu, còn chưa lên tầng, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng.
Mã Ngũ vọt lên trước một bước, đẩy Tiểu Xuyên ra, tránh được một dao, đạp người đàn ông kia một cái.
Rắc!
Người đàn ông kia giống như bị gãy xương.
Nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến thế công của gã, tiếp tục giơ dao bổ về phía Mã Ngũ.
Mã Ngũ dễ dàng né tránh, những người khác muốn lao lên hỗ trợ, bị Mã Ngũ quát bảo dừng lại.
Thấy đối phương ra tay cũng không quá nhanh, nhưng thân thể rất cường hãn, hẳn là một thể tu không tầng.
Người như vậy đoán chừng cũng chỉ là thứ lưu manh, đập gã một trận là được, không cần thiết phải vì gã mà làm hỏng chuyện vui, càng không thể để cho thuộc hạ vì thế mà bị thương.
Y liếc mắt nhìn người đàn ông kia một cái, muốn dùng kĩ pháp Mê Loạn để khống chế đối phương.
Người đàn ông kia không hề phản ứng, liên tục vung dao chém về phía Mã Ngũ.
Có thể kháng cự trước kĩ pháp Mê Loạn?
Tên này chẳng lẽ có tầng?
Để khai trương được thuận lợi, Mã Ngũ thật sự không muốn đổ máu. .
Nhưng đối thủ này rõ ràng không thể khinh thường. .
Mã Ngũ rút đoản kiếm sau lưng ra, muốn chém đứt một cánh tay của người này.
"Răng rắc" một tiếng!
Cánh tay bị chém xuống, nhưng người này không chảy máu.
Nhìn mặt cắt trên bả vai, Mã Ngũ nhíu chặt hai hàng lông mày.
Mặt cắt hoàn toàn rỗng, có thể nhìn thấy bộ khung xương bằng tre ở bên trong.
Đây là một người giấy!
Y lập tức nghĩ đến chưởng quỹ Lưu Lương Nghĩa của tiệm vàng mã Lưu gia.
Lưu Lương Nghĩa là yểm tu tầng bốn, người giấy này là thuật pháp nổi danh của ông ta.
Ông ta đến để trả thù!
Tiểu Xuyên cũng nhìn ra là người giấy, móc ra một hộp diêm hô lớn:
"Thiếu gia, ngài tránh ra, tôi đốt nó!"
"Đừng làm bậy!"
Mã Ngũ quát, bảo Tiểu Xuyên dừng lại.
Phóng hỏa đốt nó?
Người giấy không biết đau, ngược lại còn mang theo lửa trên thân mà bổ nhào về phía mọi người.
Mã Ngũ vung đoản kiếm lên, chém người giấy thành vô số mảnh, ngoài cửa sổ bỗng nhiên thổi qua một trận âm phong, tất cả ánh nến trong phòng đều bị dập tắt.
"Chạy mau!'.
Mã Ngũ hạ lệnh lập tức rời khỏi vũ trường, bước tới cửa thì phát hiện không thể ra ngoài.
Đứng ngoài cửa là hơn trăm người đông nghịt, còn có người đang lật đật từ đất hoang xông về phía này.
Vũ trường bị bao vây.
Ngay cả Mã Ngũ cũng không dám lao ra, càng khỏi phải nói đến những tiểu nhị và vũ nữ không có tu vi kia.
Chém bay hai người giấy, Mã Ngũ lui trở về trong vũ trường, gọi hai tiểu nhị lên chặn cửa lại.
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Tiếng tông cửa không ngừng vang lên, Mã Ngũ đang nghĩ biện pháp đối phó.
Những người giấy này đoán chừng là quỷ bộc của Lưu Lương Nghĩa điều khiển.
Quỷ bộc là vong hồn, kỹ pháp của hoan tu tầng cao có thể khắc chế vong hồn.
Nhưng tầng cấp của Mã Ngũ không đủ, trừ khi có pháp bảo hoặc linh vật, nếu không y cũng chẳng dám đụng vào vong hồn, đây là điểm khó chơi nhất của yểm tu.
Nếu có chiếc áo da kia thì ngon rồi.
Thời điểm Mã Ngũ bị trục xuất khỏi gia tộc, áo da đã bị thu hồi, nếu vẫn còn chiếc áo da kia, y cũng không đến nỗi phải đi bới rác kiếm ăn, làm chút nghề đuổi quỷ cũng có thể kiếm được bộn tiền.
Lúc này trong tay không có pháp bảo, còn thứ gì có thể đối phó với quỷ bộc?
Uế vật!
Mã Ngũ nhớ tới trong sách có viết rằng, vong hồn ghét uế vật, có thể tạm thời ngăn cản một lúc.
"Nhổ, nhổ nước bọt! Nhổ vào cửa chính!"
Mười mấy tiểu nhị cộng thêm hơn hai chục vũ nữ, liên tục nhổ nước bọt về phía cửa chính, tiếng tông cửa bên ngoài dần lắng xuống.
Có vẻ hiệu quả.
Mã Ngũ mừng ra mặt, phân phó mọi người:
"Bôi nước bọt lên mặt, càng nhiều càng tốt, ai có đờm thì chia cho người khác một ít, chút nữa nghe hiệu lệnh của tôi, chúng ta lao ra ngoài rồi nói sau!"
Mọi người thi nhau nhổ nước bọt lên tay, sau đó bôi lên mặt, các vũ nữ cũng không còn sợ mất hình tượng nữa, một cô nương xinh đẹp hỉ ra cả đống nước mũi, bôi đầy lên mặt mình.
Mã Ngũ đang chuẩn bị mở cửa, chợt nghe thấy tiếng "loảng xoảng"!
Cửa sổ kính vỡ rồi!
Những người giấy ngoài cửa kia không phải bị nước bọt đẩy lui, bọn chúng dưới sự điều khiển của Lưu Lương Nghĩa, đổi đường tấn công.
Mười mấy người giấy bò vào từ cửa sổ.
"Á á á!"
Một tên tiểu nhị kêu thảm, sau lưng bị người giấy chém một dao.
"Mẹ ơi!"
Một vũ nữ bị người giấy lôi đi, tóc bị túm một nắm lớn.
Trong phòng tối thui, tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai, Mã Ngũ cũng không phân biệt rõ đâu mới là người giấy.
"Nhổ nước bọt!"
Trong lúc nguy cấp, Mã Ngũ chỉ có thể nghĩ đến một chiêu này.
Có tác dụng sao?
Chỉ bằng từng đó uế vật, tác dụng thực sự có hạn.
Đây là quỷ bộc của yểm tu tầng bốn, một ngụm nước bọt phun lên mặt người giấy chỉ khiến nó hơi khựng lại một chút, sau đó vẫn tiếp tục vung đao chém người.
Mã Ngũ vung kiếm chém nát một người giấy, quỷ bộc bên trong chui ra ngoài, phụ thể lên một người giấy khác, không bị tổn hao dù chỉ một sợi tóc, tiếp tục đồ sát.
Lưu Lương Nghĩa trốn ở cửa thôn chợt rơi vào sững sờ, liên tục lắc đầu.
Ông ta không ngờ trình của Mã Ngũ lại chỉ có bấy nhiêu đây.
Ông ta cho rằng, nếu Mã Ngũ đã có thể giết được Tống Gia Sâm, tu vi hẳn là đến tầng ba rồi, trên người ít nhất có mấy món pháp bảo.
Sớm biết Mã Ngũ chỉ có chút bản lĩnh này thì chẳng cần dùng tới người giấy, gọi mười mấy quỷ bộc đến thôi là đã đủ để làm gỏi cả đám rồi.
Mã Ngũ bị ép vào đường cùng, kêu gọi mọi người:
"Nước tiểu, đi tiểu, xịt lên người bọn chúng!"
Trong lúc nguy cấp, bất kể nam hay nữ đều không còn quan tâm đến xấu hổ nữa, móc hàng ra, bày tư thế, chuẩn bị nổ pháo.
Nhưng người giấy không cho cơ hội nổ pháo, vung đao chém tới!
Mắt thấy mọi người sắp bị dồn vào góc kẹt, cũng sắp bị chém thành thịt vụn, chợt thấy một tên cao to đen hôi từ trong nhà xí vọt ra, hô lớn một tiếng:
"Thiếu gia đừng sợ, đi theo tôi!' .
Tên đen to con kia cõng hai cái xô sắt sau lưng, cầm trong tay cái vá dài một mét năm, vẩy một đống gì đó sền sệt về phía người giấy, cả đám người giấy đều bất động tại chỗ, những người giấy còn lại thì nép vào tường để tránh né.
Tiểu Căn đến rồi!
Anh ta cõng xô đến rồi!
Đây mới là uế vật chân chính!
Phân chính là đệ nhất bách uế, phân lỏng do kim tu ủ qua, quả thật là uế vật thuộc hàng cực phẩm!
Tiểu Căn cũng không dễ dàng gì, vì cứu Mã Ngũ, anh ta từ bên ngoài vũ trường giết ngang giết dọc, lúc này mới nhảy vào từ cửa sổ nhà vệ sinh.
Nạp đầy đủ đạn dược ở trong nhà xí, Tiểu Căn lại vọt vào trung tâm sàn nhảy.
Qua một hồi chém giết, Tiểu Căn đứng bên cửa sổ, xả "hàng" xuống cái xô sau lưng.
Cái xô vừa giơ lên, chấn nhiếp cả đám người giấy.
Vá dài múa may, vẫy thẳng vào mặt Mã Ngũ.
"Thiếu gia, chạy qua bên này!"
Mã Ngũ lấy tay lau mặt, dẫn mọi người đi theo Tiểu Căn xông về phía cửa sổ.
Kim tu khắc chế yểm tu, nếu đổi lại là yểm tu tầng hai Đỗ Hồng Hỉ của Giang Tương Bang, nếu như đánh không thắng thì cũng có thể giành lấy một con đường sống.
Đáng tiếc, đây là quỷ bộc của yểm tu tầng bốn.
Lưu Lương Nghĩa cười nhạo một tiếng, nói:
"Tao cứ tưởng rằng kim tu đã tuyệt chủng, không ngờ vẫn còn tồn tại tu giả, được lắm, tao tiễn mày lên đường, tránh sau này mày để lại xú uế cho thế gian."
Ông ta thả nén hương trong tay xuống, châm một ngọn nến, mượn ngọn nến truyền đạt tâm niệm, cưỡng ép quỷ bộc ra tay.
Tiểu Căn còn chưa lên tầng, số lượng uế vật trong xô không đủ, chất lượng cũng không đủ, nếu quỷ bộc bất chấp xông tới, có thể dễ dàng vượt qua uế vật của anh ta.
Chiến pháp của Lưu Lương Nghĩa chính là cẩn thận như vậy.
Tổn thất của đánh lén là thấp nhất, hiệu quả lại cao nhất, ông ta sẽ không đích thân ra mặt, ngay cả khi Mã Ngũ chỉ còn một giây nữa là chết cũng chẳng thấy bóng dáng ông ta đâu.
Ánh nến chập chờn, tâm niệm sắp phát ra.
Đinh đông!
Tiếng động gì vậy?
Phập!
Lý Bạn Phong đâm một dao vào ót Lưu Lương Nghĩa, sau đó thổi tắt ngọn nến.
Trạch tu tầng ba bị Lưu Lương Nghĩa xem nhẹ, cũng bị quỷ bộc bên cạnh ông ta xem nhẹ.
Đánh lén là chuyện chiếm ưu thế lớn nhất, Lý Bạn Phong hoàn toàn đồng tình với ý kiến này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận