Phổ la chi chủ

Chương 295: Đây Là Nghệ Thuật!

Mã Ngũ không so đo nhiều về tiếng tăm, nhưng lần này y thật sự tức giận.
Lục Nguyên Sơn rót cho Mã Ngũ một ly rượu: "Quân Dương, cậu nói vậy là sao, tình nghĩa anh em chúng ta thế nào, cậu kiếm được tiền, chúng tôi vui thay cho cậu."
Lục Nguyên Hải ở bên cạnh phụ họa: "Đúng vậy, đều vui thay cho cậu."
"Vui thay cho tôi cái gì chứ?"
Mã Ngũ không uống ly rượu này: "Hai người không nên vui sao? Hai nhà hợp tác bỏ tiền ra quay phim, bây giờ kiếm được tiền, chúng ta nên chia như thế nào thì chia như thế đó!"
"Xa lạ rồi, xa lạ rồi."
Lục Nguyên Sơn lại đưa cho Mã Ngũ một điếu xì gà: "Nói đến chia tiền là xa lạ rồi, anh em chúng ta đừng nói đến chuyện này nữa." 
Lục Nguyên Hải nói: "Lão Ngũ, cậu bươn chải ở thành Lục Thủy không dễ dàng gì, anh em chúng tôi nhìn mà xót xa, giúp đỡ cậu một chút cũng là chuyện nên 
làm." 
"Cái gì gọi là giúp đỡ?"  
Mã Ngũ càng nghe càng tức giận: "Hợp tác làm ăn, xem doanh thu thế nào thì chia chác thế ấy, ngày mai tôi sẽ gọi các kí giả đến, nói 
chuyện phân chia của chúng ta trước." 
"Không chia nữa, không chia!"  
Lục Nguyên Sơn xua tay nói: "Bọn tôi và chú Khâu đã bàn bạc rồi, tiền kiếm được từ Huyết Thương Thần Thám đều thuộc về cậu, phần của chúng tôi, coi như là tài trợ cho cậu quay phần hai." 
Lục Nguyên Hải nói: "Thật ra, anh em chúng tôi không 
thiếu chút tiền này, chuyện quay phim là vì cậu, cậu đừng khách sáo với chúng tôi nữa." 
Khách sáo? 
Hai anh em nhà 
này tốt bụng như vậy ư? 
Thật sự cho rằng Mã Ngũ không hiểu 
ý tứ trong lời nói 
này sao? 
Họ không cần lợi nhuận của Huyết Thương Thần Thám, không phải 
vì họ thật sự không 
quan tâm đến tiền, mà là họ không muốn làm ảnh hưởng đến thanh danh của Lục gia. 
Công ty điện ảnh là do hai nhà góp vốn mở, Lục gia chiếm một nửa cổ phần, chọn diễn viên phụ, chọn diễn viên chính, quảng bá bán vé,...  Tất cả các khâu, hai anh em đều đã học được, biên kịch, đạo diễn, quay phim,... Cả 
một 
đội ngũ, hai anh em đều đã nắm trong tay. 
Kinh nghiệm có, nguồn lực có, quan 
hệ có, thủ đoạn cũng có, Lục gia đã nhúng tay vào giới điện ảnh. 
Huyết Nhận Thần Thám của Lăng gia bị Huyết Thương Thần Thám của Mã Ngũ chèn ép, về danh dự lẫn lợi ích đều tổn thất nặng nề, Lăng 
gia muốn độc chiếm ngành điện ảnh là rất khó, vừa vặn nhường chỗ cho Lục gia. 
Tất cả mục đích của Lục gia đều đã đạt được. 
Còn lại tiếng xấu, chuẩn bị để Mã Ngũ gánh hết. 
Sau này Lục gia sẽ mở một công ty mới, quay phim tử tế. 
Còn công ty hợp tác với Mã Ngũ, 
Lục gia sẽ dần rút lui, lấy danh nghĩa là để lại cho Mã Ngũ, 
trên thực 
tế công ty này trở thành công cụ để quay phim đen, làm chuyện xấu xa. 
Không thể trách Lục gia tàn nhẫn, làm ăn phải như vậy. 
Nhưng Mã Ngũ 
là cáo già kinh doanh, chuyện này làm sao có thể không nhìn thấu. 
"Buổi họp báo phim mới sắp đến rồi, 
nếu hai vị anh không xuất hiện, tôi sẽ không quay bộ phim này nữa!" Mã Ngũ tức giận. 
Lục Nguyên Sơn vội vàng khuyên nhủ: "Lão Ngũ, cậu nói vậy là làm mất hòa khí rồi." 
Lục Nguyên Hải cũng khuyên: "Lão 
Ngũ, cậu làm sao vậy, trước kia không nóng tính 
như vậy, uống ly rượu, bớt 
giận." 
Uống gì cũng vô dụng! 
Mã Ngũ không bận tâm, chờ trở về Tiêu Dao Ổ, nghe nói Lý Bạn Phong đã trở về, mở hai bình rượu ngon, cùng Lý Bạn 
Phong than ngắn thở dài một 
buổi chiều. 
"Lão Thất, anh nói vở kịch này còn có thể quay sao?" 
"Quay chứ! Tại sao không quay?" 
Mã Ngũ khoát 
tay nói: "Lão Thất, anh không hiểu, lúc trước vì đánh trận 
lôi đài này với Lăng Diệu Ảnh, tôi bất chấp cả thể diện, 
có thể anh cũng chưa từng xem bộ phim tôi quay kia..." 
Lý Bạn Phong đặt chén rượu xuống nói: "Tôi xem rồi, xem hai lần." 
"Anh xem rồi, anh nên biết, đó cũng không phải là phim, mất 
mặt quá, ngay cả tôi cũng cảm thấy mất mặt." 
"Sao lại không phải là phim? 
Sao lại mất mặt?" 
Mã Ngũ cúi đầu không 
nói, 
tuy nói xuất thân hào môn, nhưng dù sao y cũng là người Phổ La Châu, có chút quan niệm vẫn còn bó hẹp trong giới hạn của Phổ La Châu. 
Lý Bạn Phong kiên nhẫn khuyên giải: "Ở ngoại châu, đạo diễn dựa vào loại phim 
này để nổi tiếng nhiều vô số kể, đây là nghệ thuật. 
Thành Lục Thủy cũng có không ít phòng tranh Tây D·ư·ơ·n·g·, người ta vẽ tranh Tây Dương cũng không cảm thấy mất mặt, đến lượt chúng ta thì sao lại mất mặt?" 
Mã Ngũ lắc đầu nói: "Vẽ là vẽ, chúng ta đây là quay phim, không giống nhau." 
"Có gì không giống, đều là nghệ thuật, làm chuyện không thành công mới mất mặt, làm chuyện thành công chính là danh gia! Việc này đã quyết định rồi, nhất định phải 
quay." 
Mã Ngũ ngẩng đầu nói: "Vậy có phải cũng phải thêm tên anh vào không?" 
"Vậy không 
được! Tôi không phải sợ mất mặt, mà thân phận của tôi không tiện lộ ra." 
Mã Ngũ thở dài một 
hơi: "Được rồi, tóm lại 
tôi nghe lời anh mọi chuyện, bộ phim thứ hai còn quay theo kiểu như 
bộ thứ nhất hay sao?" 
"Không thể giống với bộ thứ 
nhất, bộ thứ nhất gây ấn tượng mạnh là đủ rồi, nhưng cốt truyện lại kém, khán giả 
sẽ bị bội thực, anh bảo mấy biên kịch kia chú ý một chút, viết cốt truyện 
hay hơn một chút." 
"Tôi sợ không kịp, tôi không biết Lăng gia dùng cách nào 
mà một tháng là có thể quay xong một bộ phim, nếu tôi làm chậm trễ, e là không cướp được trước bọn họ." 
"Không cần cướp 
trước bọn 
họ."  
Lý Bạn Phong rất tự tin với tình hình trước mắt: "Lần này 
anh đầu tư nhiều hơn một chút, muộn hơn mười 
ngày nửa tháng so với bọn họ cũng không sao, hơi muộn một chút, hiệu quả còn tốt hơn, những lời quảng cáo kia của Lăng gia, ít nhất có một nửa là có 
lợi cho chúng ta." 
Mã Ngũ chớp chớp mắt nói: "Anh thật sự cảm thấy đây 
là việc làm ăn đứng đắn?" 
"Đứng đắn, vô cùng đứng đắn!"  
Lý Bạn Phong nhìn Mã Ngũ rất chân thành: 
"Nghe tôi chắc chắn không sai, ngành này chúng ta ăn chắc rồi!" 
*** 
"Không thể để Mã Ngũ tiếp tục như vậy, nếu không chúng ta sẽ bị hắn dắt mũi!"  
Chu Xương Hoành buông tờ báo trong tay xuống, nói với Lăng Diệu 
Ảnh: "Phải gây chút phiền phức cho Mã Ngũ, bọn họ dám đốt phim của chúng ta, chúng ta 
có thể đập phá phim 
trường của bọn họ, cái này gọi là có qua có lại." 
"Huyết Nhận Thần Thám" được công chiếu, doanh thu phòng vé kém 
xa so với dự kiến, tâm trạng của Chu Xương Hoành rất tệ, áp lực của Lăng Diệu Ảnh rất lớn. 
Bây giờ Chu Xương Hoành muốn chơi xấu, Lăng 
Diệu 
Ảnh cảm thấy có chút không lý trí. 
"Sau lưng Mã Ngũ là Lục gia, nếu chúng ta động vào Lục gia, chẳng phải là xé rách mặt sao." 
"Không cần chúng ta động thủ, bên Tam Anh Môn liên lạc thế nào rồi?" 
"Nhị đương gia có quan hệ khá tốt với chúng ta, hẳn là có thể giúp chúng 
ta một tay, nhưng những gì bang môn nói đều là lời đường mật, giúp đến đâu thì khó mà 
nói." 
Chu Xương Hoành nắm chắc trong lòng: "Không cần yêu cầu quá cao, bọn họ phái người đến là được rồi. 
Bộ 
phim Mã Ngũ quay quá 
bẩn, Lục gia cũng không muốn nhúng tay vào quá sâu, nhìn thấy Tam Anh Môn ra tay, bọn họ chắc chắn sẽ không dễ dàng lộ diện, đến lúc đó 
nhất định sẽ để mặc Mã Ngũ tự lo liệu, tôi xem lần này hắn 
xoay sở thế nào!" 
*** 
Mã Ngũ tìm diễn viên xong, chốt kịch bản, ngày khai máy, một thanh niên gầy gò mang theo mười mấy tên thuộc hạ đến phim trường. 
Nhân viên hậu cần tiến lên dọn dẹp hiện trường: "Mọi người, chúng tôi sắp quay phim rồi, đạo diễn vừa rồi cũng nói, 
những người không liên quan xin mời rời khỏi." 
"Ai không liên quan?"  
Thanh niên cầm chiếc bánh bao trong 
tay, cắn một miếng, vừa nhai vừa nói: "Mấy người không phải quay phim sao? Chúng tôi đến xem quay phim, xem quay 
phim mà cũng không được hả?" 
Nhân viên hậu cần còn muốn 
nói thêm vài câu, bị thuộc hạ của thanh niên kia đẩy cho loạng choạng. 
Đạo diễn biết những người này đến gây rối, vội vàng bảo người đi thông báo cho Mã Ngũ. 
Đợi đến khi Mã 
Ngũ chạy tới phim trường, thanh niên kia đang giáo huấn nữ diễn viên: "Cô xem cô tuổi còn trẻ, lại còn xinh đẹp như vậy, làm 
gì mà chẳng được, tại sao cứ phải làm việc này? 
Thứ này mà 
phát tán ra ngoài, hàng họ của cô bị người ta nhìn thấy hết, sau này cô còn sống kiểu gì? Cô còn gả đi được nữa không? Liệu còn có ai muốn cô nữa không?" 
Nữ diễn viên bị dọa đến khóc thét, Mã Ngũ bước tới, nhìn thanh niên kia nói: "Vị tiên sinh này, ngài đến đây có gì chỉ giáo?" 
"Tiên sinh? C·h·ỉ giáo?"  
Thanh niên cười lớn: "Chúng tôi không gọi là tiên sinh, chúng tôi đều gọi là anh em." 
Tả Vũ Cương ở bên cạnh nhắc nhở Mã Ngũ một câu: "Ngũ gia, đây là người của Tam Anh Môn, trong môn phái bọn 
họ đều gọi là anh em." 
Mã Ngũ nói: "Mã m·ỗ và Tam Anh Môn không thù không oán, mấy vị hôm nay đến..." 
"Có thù chứ, sao lại nói là không có?"  
Thanh niên cắt ngang lời Mã Ngũ: "Anh em bọn tôi ở Tam Anh Môn đều là 
người 
đàng hoàng, nhìn thấy chuyện làm ăn không đàng hoàng này của anh thì có chút không quen. 
Chính anh tự mình ngẫm lại xem, anh thấy thứ này của mình có đứng đắn không? Chính các người nhìn vào mà không thấy xấu hổ sao?" 
Tả Vũ Cương ở bên cạnh nhắc nhở: 
"Ngũ gia, đừng hỏi nhiều, bọn họ đến gây sự, 
đánh hay không?" 
Nói đến đánh nhau, Tả Vũ Cương thật sự không sợ. 
Thế nhưng Mã Ngũ không muốn động thủ. 
Tam Anh Môn không phải đại gia tộc, bọn họ là bang phái, bọn họ có rất nhiều thủ đoạn hèn hạ, nếu thật sự xé rách mặt, chẳng khác nào chọc vào tổ ong vò vẽ, rất nhiều thủ đoạn Mã Ngũ căn bản không thể nào chống 
đỡ. 
Bang phái đến phim trường gây sự, chắc là vì tiền nhỉ? 
Mã Ngũ bảo người lấy một trăm đồng Đại Dương, nhét vào tay thanh niên: "Người anh em, việc làm ăn của Mã mỗ này còn phải dựa vào các vị chiếu cố, đây là chút lòng thành của tôi." 
Thanh niên đẩy trả lại số tiền Đại Dương cho Mã Ngũ: 
"Ngũ công tử, tiền này tôi không nhận, trước kia chúng ta đã từng gặp mặt, nhưng chắc anh không nhớ ra tôi, tôi khuyên 
anh một câu, bộ phim này anh đừng quay nữa, 
sau này cũng đừng quay nữa, anh cũng kiếm được không ít tiền rồi, nhân lúc này dừng lại còn kịp." 
Hôm đó không quay phim được nữa, Mã Ngũ trở về Tiêu Dao Ổ, kể lại chuyện cho Lý Bạn Phong 
nghe. 
Lý Bạn Phong 
rất tò mò: "Vì sao Tam Anh Môn lại muốn gây khó dễ cho chúng ta?" 
Mã Ngũ lắc đầu nói: "Việc này tôi nghĩ mãi mà vẫn không hiểu, chúng ta không 
hề đắc tội gì với Tam Anh Môn." 
"Lục gia nói sao?" 
"Lục Nguyên Sơn nói việc này hắn sẽ đi hỏi, nhưng tôi đoán chắc là hỏi cũng không ra kết quả, nếu tôi đoán không nhầm, đây là do Lăng gia sai khiến Tam Anh Môn ra tay." 
Lý Bạn Phong 
day day trán, quan hệ giữa các đại gia tộc và bang 
phái ở Phổ La Châu quá phức 
tạp, hắn nhất thời không thể nào hiểu rõ được. 
"Thanh niên đến phim trường gây chuyện kia có lai lịch 
thế nào?" 
Mã Ngũ nói: 
"Lão Tả đã đi điều tra rồi, nhưng vẫn chưa có tin tức, nghe nói là nhân tài mới nổi trong Tam Anh Môn, họ gì tên gì cũng không biết." 
Lý Bạn Phong kéo thấp vành mũ: "Ngày mai tôi đi gặp 
cậu ta." 
"Lão Thất, đám người Tam Anh Môn này 
không dễ chọc đâu." 
"Tôi không muốn gây chuyện với bọn họ, nhưng cũng không thể để bọn họ leo lên đầu chúng ta tác oai tác quái!" 
*** 
Ngày hôm sau, phim trường lại bắt đầu quay phim, quay chưa được 
bao lâu thì 
thanh niên kia lại dẫn người đến. 
Hôm nay cậu ta không ăn bánh bao mà đổi sang ăn đùi gà. 
Cánh tay bóng nhẫy mỡ của cậu ta trực tiếp vỗ lên người 
Mã Ngũ, thanh niên cười nói: "Ngũ công tử, tôi nói anh đúng là không hiểu chuyện, đã bảo anh đừng có quay nữa mà, tại sao 
anh vẫn không nghe lời vậy?" 
Mã Ngũ nói với thanh niên: "Người anh em, chúng ta ra ngoài nói chuyện." 
"Ra ngoài nói chuyện thì cũng vẫn là câu chuyện đó thôi?"  
Thanh niên đi theo Mã Ngũ ra phía sau phim trường: "Ngũ 
công tử, 
nếu anh muốn động thủ thì tôi tiếp, muốn đánh ở đâu cũng được, nhưng bộ phim này 
hôm nay nhất định không cho các người quay." 
"Vậy cậu nói xem ngày nào thì cho chúng tôi quay?"  
Lý Bạn Phong từ một góc khuất phía sau phim trường bước ra, đi tới trước mặt thanh niên: "Rốt cuộc là có ý gì? Sao lại đến đây quấy rối bọn tôi?" 
Thanh niên nhìn Lý Bạn Phong, chiếc đùi gà trong tay rơi xuống đất: "Cái, cái 
gì, Thất ca..." 
Lý Bạn Phong kinh ngạc: "Cậu là ai?" 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận