Phổ la chi chủ

Chương 133: Kiện hàng quá cảnh

Hoàng hôn, Lý Bạn Phong đang tản bộ ở đồng không mông quạnh.
Tối hôm qua, hắn luyện Thiết Thước cùng với máy hát trong Tùy Thân Cư suốt một đêm, sau khi ăn hai hộp đồ ăn thì đi ngủ, đến khi tỉnh dậy thì đã là năm giờ chiều.
Thừa dịp trời còn sáng, hắn tranh thủ hoàn thành nốt cơ sở tu hành của lữ tu.
Núi Ma Trúc rất lớn, thế núi hiểm trở, đi bộ một dặm ở đường núi tương đương với nửa dặm đường bình thường.
Hắn đi hơn ba mươi dặm đường núi mới cảm nhận được cơ sở tu hành đã đủ.
Từ lúc nhập môn lữ tu trong hai tháng nay, hắn chưa từng dừng việc tu hành. Dựa theo tính toán của hắn, trừ đi hao phí tu hành từng bước, hắn vẫn tích lũy được hơn ba tháng quang âm.
Chuyện này chủ yếu có liên quan đến việc Lý Bạn Phong thường xuyên tu hành trong hoàn cảnh hung hiểm, hay còn gọi là tìm đường chết.
Lý Bạn Phong còn muốn đi thêm mấy dặm đường, tích lũy thêm chút quang âm, hắn chợt thấy có bóng người đung đưa trong rừng trúc.
Hắn lấy khuyên tai Khản Ty ra, lắng tai nghe trong chốc lát thì nhận ra giọng của tuẩn bổ Ngô Kim Minh.
“Mọi người đi đường cẩn thận một chút, đi qua ngọn núi này là có thể kết thúc công việc hôm nay rồi.”
“Đội trưởng Ngô, chúng ta qua loa một chút là được. Đêm hôm khuya khoắt bắt đi tuần trong núi như vậy, từ lúc tôi làm chức quan nhỏ này đến giờ chưa từng phải trải qua việc này bao giờ.”
“Làm gì còn cách nào khác, Lục gia người ta miệng lớn, dù chúng ta không muốn thì cũng phải tìm cho ra Lý Bạn Phong.”
“Chúng ta là người của Quan Phòng Sứ, Quan Phòng Sứ đến từ ngoại châu, quan tâm chuyện Lục gia bọn họ làm gì?”
“Chắc hẳn Quan Phòng Sứ của chúng ta thu không ít lợi lộc từ Lục gia, bằng không làm sao quan tâm nhiều đến như vậy?”
“Quan Phòng Sứ kiếm lời thì mẹ nó cũng chia cho chúng ta một chút đi, chúng ta đi lang thang khắp nơi suốt một ngày, giày da cũng sắp bị mài đến lủng, vậy mà không phát cho chúng ta thêm một đôi.”
“Đừng nói bậy bạ, đây không phải chỗ thích hợp để nói chuyện này. Lục gia sắp xưng hùng Phổ La Châu rồi, Hà gia, Mã gia, Sở gia đều không phải là đối thủ của bọn họ. Nói cho cùng, Quan Phòng Sứ vẫn làm việc ở Phổ La Châu, tương lai không thể thiếu chuyện phối hợp với Lục gia.”
Ngô Kim Minh dẫn người đi qua một cánh rừng, nhìn mặt trời đang khuất núi, anh ta nói với cấp dưới:
“Được rồi, hôm nay kết thúc thôi. Ngày mai thông quan, nhất định không được để xảy ra sơ suất, cũng đi nghỉ ngơi sớm một chút, đừng có đi ra ngoài làm chuyện vớ vẩn.”
Sau khi một đám tuần bổ xuống núi, Lý Bạn Phong đi ra từ trong Tùy Thân Cư.
Lục gia đã truy xét đến vùng biên giới rồi sao?
Ngày mai đi ra ngoài như thế nào?
Đoán chừng hắn vừa đi đến vùng phụ cận của tổ tuần bổ thì chắc chắn sẽ bị bắt lại. Phải nghĩ biện pháp khác mới được.
Đêm khuya, Lý Bạn Phong mới trở về nhà của Du Đào.
Cô thấy Lý Bạn Phong thì vui mừng khôn xiết, vội vàng đóng cửa lầu trúc, thấp giọng nói:
“Người anh em Bạch Sa, cậu dọa chết tôi mất, kẻ thù mà cậu muốn né tránh là Lục gia?”
Lý Bạn Phong khẽ gật đầu.
Du Đào chép miệng một cái:
“Ca này thì khó rồi, Lục gia muốn tìm người, chỉ cần người đó còn ở Dược Vương Câu thì chắc chắn trốn không thoát.”
Lý Bạn Phong gật đầu:
“Cho nên tôi mới muốn chuẩn bị đến vịnh Lục Thủy.”
“Cậu điên rồi sao? Đến vịnh Lục Thủy làm gì?”
Du Đào khó hiểu:
“Hang ổ của Lục gia nằm ở vịnh Lục Thủy, cậu đi đến đó chẳng phải là đâm đầu chịu chết sao?”
Lý Bạn Phong lại gật đầu:
“Chị nói đúng, bây giờ tôi đã nghĩ rõ rồi, người thì không thể đi, nhưng phải đưa được đồ. Chị có thể giúp tôi đưa đồ đến vịnh Lục Thủy không?”
Không phải hắn không tin tưởng Du Đào, nhưng tình thế ép người, có một số việc không thể để cho Du Đào biết được.
“Đưa đồ…”
Du Đào suy tư trong chốc lát, gật đầu, nói:
“Ngày mai tôi đi tìm lưỡi hoa hỏi giá thị trường một chút.”
Lý Bạn Phong tiếp xúc với Dư Nam được một thời gian nên bây giờ hắn cũng có thể nghe hiểu một vài câu tiếng lóng.
Lưỡi hoa ý chỉ người môi giới.
Ở vùng biên giới có một loại lưỡi hoa đặc biệt, bọn họ chuyên đi tìm chuyện làm ăn với người muốn quá cảnh.
Những người này đều có giấy thông hành, có thể quá cảnh như bình thường, lưỡi hoa mời bọn họ hỗ trợ mang theo chút đồ vật, sẽ chia cho họ ba hoặc năm vạn đồng tiền.
Dĩ nhiên là không thể mang quá nhiều đồ.
Mang một phong thư, một cái túi, Quan Phòng Sứ sẽ không để ý đến, nhưng nếu đưa cả một cỗ xe ngựa đi qua thì không được.
Nhất định phải nhờ người cầm hộ đồ quá cảnh sao? Phổ La Châu không có bưu cục hả?
Đương nhiên có bưu cục, nhưng có rất nhiều quy củ, nhất là gửi đồ xuất cảnh từ bưu điện thì càng có nhiều thứ rườm rà.
Ví dụ như không thể gửi đan dược qua bưu điện, không thể gửi pháp khí qua bưu điện, không thể gửi vũ khí qua bưu điện, không thể gửi vật còn sống qua bưu điện, cũng không thể gửi vật có linh tính qua bưu điện.
Tất cả những vật phẩm gửi qua bưu điện đều phải trải qua nhiều lần kiểm tra. Hơn nữa, thời gian gửi qua bưu điện rất lâu, thường mất một tháng thì hàng hóa mới được giao đến địa chỉ nhận, Lý Bạn Phong không dám lấy việc này ra để mạo hiểm.
“Mỗi lần lưỡi hoa tìm người giao đồ thì phải đưa cho người ta từ ba đến năm vạn, bản thân họ còn kiếm được gấp đôi. Một lần mang đồ qua biên giới cũng có thể kiếm tới mười vạn đồng tiền. Có thể nói là giá cả không giống với bưu điện.”
Du Tuyết Đào nói rõ giá tiền, vẻ mặt khó xử nhìn Lý Bạn Phong.
Lý Bạn Phong có ân cứu mạng với cô nên Du Tuyết Đào không muốn tính chuyện tiền nong với hắn.
Thế nhưng Du Tuyết Đào không có tiền.
Cô là một người có thể vì Xà Ban Cúc đáng tám mươi lăm đồng mà đi liều mạng. Tuy nói cô có được mấy viên đan dược từ Lý Bạn Phong nhưng cuộc sống vẫn túng quẫn như cũ.
Mười vạn không phải là chuyện lớn gì đối với Lý Bạn Phong:
“Tôi đưa cho chị hai mươi vạn.”
Du Đào lắc đầu ngay lập tức:
“Không cần nhiều như vậy…”
“Phần còn dư thuộc về chị. Ngoài ra, chị có biết ở giữa sườn núi phía tây núi Ma Trúc có một cái hồ không?”
Du Đào gật đầu:
“Nước ở đó rất trong, cũng rất ít người lui tới, tôi thường tắm ở đó.”
“Bên cạnh hồ nước có một tảng đá rất lớn, bên dưới nó có một cái khe, chị có biết không?”
Du Đào gật đầu:
“Biết, lúc tôi tắm thường đặt quần áo ở trên tảng đá.”
Lý Bạn Phong cau mày:
“Sao chị cứ nhắc chuyện tắm rửa hoài vậy? Hai giờ đêm ngày mai, chị ra cái ao kia một chuyến, bên trong cái khe phía dưới tảng đá có một cái túi, giúp tôi giao cái túi đó đến thôn Lam Dương ở vịnh Lục Thủy rồi đặt ở cổng thôn, tìm một chỗ kín đáo nào đó rồi giấu vào là được.”
Thôn Lam Dương cách đường biên giới rất gần, nơi đó là do Lý Bạn Phong nhìn thấy trên bản đồ.
Du Đào hơi không hiểu:
“Đó là thứ gì? Bây giờ giao cho tôi luôn không được sao?”
“Hiện tại thời cơ chưa tới nên không đưa được.”
Du Tuyết Đào nhắc nhở Lý Bạn Phong một câu:
“Chuyện nhờ người quá cảnh mang theo đồ này khó có thể nói là đồ sẽ được đưa tới đúng chỗ. Những người thường xuyên qua lại thì có chút uy tín, còn những người khác thì không chắc chắn lắm.
Nếu không phải là đồ cần giao gấp thì hay là đưa đến bưu cục sẽ chắc ăn hơn. Còn nếu như cậu nhất định phải tìm người quá cảnh thì để ngày mai tôi gặp lưỡi hoa nói chuyện, bảo hắn cố tìm người quen. Thế nhưng lỡ như không tìm được…”
“Vậy thì đánh cược một lần đi.”
Thật ra cũng không nhất định phải là thôn Lam Dương, chỉ cần có thể rời khỏi Dược Vương Câu là được.
Lý Bạn Phong xoay người muốn đi. Du Tuyết Đào tiến lên kéo cánh tay hắn:
“Cậu muốn đi đâu?”
“Qua đêm trên núi.”
“Trên núi không an toàn, tôi nghe nói tuần bổ bắt đầu lục soát núi rồi.”
“Tôi sẽ tự nghĩ biện pháp, nói chung là cũng không thể cứ làm phiền chị được.”
Lý Bạn Phong đi, Du Tuyết Đào vẫn cứ đứng ở cửa.
Cô lo rằng đây sẽ là lần cuối cô nhìn thấy Lý Bạn Phong. Tiếng ho khan lại truyền tới từ trên lầu, Du Tuyết Đào đi lên.
Cô nương ngồi ở trong góc hừ một tiếng:
“Cô quan tâm hắn thì đi cùng hắn đi.”
Du Tuyết Đào gật đầu:
“Được thôi, tôi đi cùng với hắn.”
“Cô là đồ không có lương tâm!”
Cô nương khóc:
“Vừa nhìn một cái đã thấy hắn không phải người tốt, chẳng biết cô vừa ý điểm nào của hắn.”
Du Tuyết Đào cười, sờ lên gương mặt của cô nương:
“Hắn là người tốt, thật sự là người tốt.”
Ngày hôm sau, Du Tuyết Đào đến cửa thôn tìm lưỡi hoa, đối phương ra giá mười hai vạn, đảm bảo sẽ tìm người quen giao đồ vật đến đúng nơi yêu cầu.
Du Tuyết Đào cau mày, nói:
“Sao lại lên giá rồi? Lúc trước đắt lắm cũng chỉ mười vạn thôi mà!”
Lưỡi hoa vừa cười vừa nói:
“Thôn Lam Dương không yên bình, nếu ít tiền công hơn thì sẽ không có ai tình nguyện đi đâu.”
Du Tuyết Đào chưa từng đi qua vịnh Lục Thủy, cũng không biết tình huống của thôn Lam Dương như thế nào. Thế nhưng nếu Lý Bạn Phong đã chỉ định nơi đó thì Du Tuyết Đào cũng không hỏi nhiều nữa.
Hai người bàn bạc xong, sáng sớm ngày mai gặp mặt, một tay giao đồ, một tay giao tiền.
Lưỡi hoa dặn dò cô một câu:
“Đào Tử, giữa chúng ta xem như là cũng có giao tình, tôi muốn nói rõ ràng với cô. Hai ngày nay, tuần bổ tuần tra rất gắt, tôi sẽ không nhận đồ phạm pháp, cô cũng đừng có hại tôi.”
Du Đào đáp ứng, cô cũng không biết đồ mà Lý Bạn Phong muốn giao là gì.
Hai giờ đêm, Du Đào đi tới hồ nước ở sườn núi phía tây của núi Ma Trúc, cô tìm thấy một cái túi do Lý Bạn Phong để lại bên dưới tảng đá, cái túi chỉ lớn bằng lòng bàn tay, rất nhẹ.
Du Đào cầm túi chuẩn bị xuống núi thì bất chợt nghe được tiếng động ở gần đó. Cô thò đầu nhìn về phía rừng trúc, thấy vài ngọn đèn.
Không ổn, là tuần bổ!
Ngọn đèn kia rất đặc biệt, là đèn cacbua chuyên dụng của tuần bổ.
Đèn cacbua chính là đèn khí đốt, một cái đèn khí đốt to bằng cỡ nắm đấm, trên đèn có một cái ống, mở đinh ốc trên van ống lên thì sẽ có khí đốt phun ra, sáng hơn đèn lồng bình thường rất nhiều.
Ở Phổ La Châu, xăng sẽ đọng lại rất nhanh, không có cách nào dự trữ một lượng lớn, dụng cụ có thể chuyển hóa dầu bị đọng thành một ít khí đốt là vô cùng đắt đỏ. Ở vùng lân cận núi Ma Trúc chỉ có tuần bổ mới có thể sử dụng đèn khí đốt.
Du Đào muốn chạy trốn, chợt thấy ánh đèn lóe lên, tuần bổ đã nhìn thấy cô, còn đang dùng ánh đèn ra hiệu cho cô không được nhúc nhích.
Du Đào hết cách, chỉ đành nhanh chóng cởi quần áo, nhét túi đồ vào bên trong, còn bản thân thì lao vào trong nước.
Không bao lâu, tuần bổ Ngô Kim Minh dẫn người đi đến gần hồ.
Du Đào co rúc ở trong nước, mấy tên tuần bổ thấy thế thì tiếc hận bản thân không thể vùi đầu vào trong nước nhìn cho cẩn thận.
Đáng tiếc, vị trí của Du Đào đã bị cái bóng của tảng đá cản lại, mấy tên tuần bổ kia không nhìn thấy được gì.
Ngô Kim Minh nhíu mày, hỏi:
“Du Tuyết Đào, cô làm gì ở chỗ này?”
Du Đào cũng nhíu chặt mày:
“Trưởng quan Ngô, chẳng lẽ anh không nhìn thấy tôi đang làm gì sao? Tôi đang tắm đó, hay là anh cũng muốn xuống đây tắm chung?”
Nếu là ngày bình thường, Ngô Kim Minh sẽ trêu chọc Du Đào vài câu, nhưng hôm nay anh ta không có tâm trạng đó:
“Tôi đã từng nói với cô, tôi chưa gây khó dễ với cô bao giờ, tại sao cô lại cứ muốn gây phiền phức đến cho tôi?”
“Trưởng quan Ngô, anh dẫn một đám cấp dưới đến nhìn tôi tắm, vậy mà còn nói tôi gây phiền phức đến cho anh, có chuyện vô lý như vậy sao?”
Lúc Du Đào nói chuyện, cô vẫn nhìn Ngô Kim Minh, giọng điệu không tự ti cũng không kiêu ngạo, ba phần hận ý, năm phần uất ức, còn có hai phần bất đắc dĩ và đau khổ.
Nước mắt dâng lên trong hốc mắt, nhưng kiên cường không rơi xuống.
Không thể dùng lực khóc quá lố, vì Ngô Kim Minh cũng là tu giả, không thể để cho anh ta nảy sinh địch ý.
Cũng không thể khóc quá nhẹ, như vậy sẽ không đủ khiến cho Ngô Kim Minh mềm lòng.
Hoan tu, không chỉ phải xem tu vi hay chừng mực, mà còn phải xem tâm cơ.
Ngô Kim Minh không nói gì, nhưng đám cấp dưới của anh ta đều cúi đầu.
Bọn họ đang đau lòng cho Du Đào, cũng cảm thấy áy náy. Ai cũng không muốn ở đây thêm một giây phút nào nữa.
...
Ngô Kim Minh không còn vặn hỏi Du Đào mà dẫn theo đám tuần bổ xuống núi. Trên đường đi, không có ai nghi ngờ Du Đào, ngược lại còn oán giận Ngô Kim Minh.
“Đội trưởng Ngô, tội tình gì mà anh phải làm như vậy? Du cô nương người ta cũng không phạm tội, chúng ta làm khó người ta làm gì?”
“Nói đúng đó, hơn nửa đêm đi tuần tra núi đã đủ khiến người ta sốt ruột rồi. Vậy mà một đám đàn ông chúng ta còn chạy tới khi dễ cô nương người ta.”
“Ngày thường hay đụng mặt nhau, chúng ta còn phải ở nơi này làm việc, không thể vì chuyện của Lục gia mà đắc tội hết tất cả mọi người được.”
“Xử lý xong chuyện này, về sau mỗi lần tôi nhìn thấy Du cô nương chắc sẽ ngượng ngùng đến hoảng hốt mất!”
“Vừa rồi tôi còn không biết xấu hổ mà nhìn vào trong nước.”
Trong lòng mấy tên tuần bổ dâng trào thương tiếc cho Du Đào, cứ thế sinh ra tự trách nặng nề.
Ngô Kim Minh không nói tiếng nào, anh ta biết đám cấp dưới đã bị trúng kĩ pháp của hoan tu.
Anh ta chắc chắn Du Đào đang giấu giếm chuyện gì đó, rất có thể là chuyện liên quan đến Lý Bạn Phong mà Lục gia đang tìm.
Nếu người anh kết nghĩa kia của Du Đào quay về đây, Ngô Kim Minh nhất định sẽ không bỏ qua.
Thế nhưng, vì không gặp mặt trực tiếp nên anh ta cũng không thể hỏi rõ ràng được.
Đám anh em cấp dưới của anh ta nói đúng, anh ta còn phải làm việc ở nơi này, quả thật không thể bởi vì một câu của Lục gia mà không quan tâm đến những cái khác.

Lúc trời sáng, Du Tuyết Đào giao cái túi của Lý Bạn Phong cho lưỡi hoa, đối phương tiếp tục giao tận tay cho một vị trung niên ngay trước mặt Du Tuyết Đào.
Người đàn ông trung niên này tên là Dương Nham Tranh, ông ta là quản sự của Sở gia, một trong tứ đại gia tộc ở Phổ La Châu. Bình thường ông ta rất hay đến Dược Vương Câu mua dược liệu, là người quen của lưỡi hoa, đảm bảo uy tín tuyệt đối.
Lưỡi hoa cười nói:
“Đào Tử, cô thật may mắn, đúng lúc Dương tiên sinh cần đến thôn Lam Dương, cho nên nhất định sẽ giao đồ đến đúng chỗ hẹn.”
Dương Nham Tranh cầm theo túi đồ đi đến tổ tuần bổ. Ngô Kim Minh dẫn theo hai mươi tên tuần bổ và mười người quá cảnh đi đến trạm gác đường.
Mỗi ngày, núi Ma Trúc chỉ cho phép mười người quá cảnh, nếu hôm nay chưa tới lượt thì chờ ngày hôm sau.
Trạm gác cũng được đổi mỗi ngày, đó là quy củ của Phổ La Châu. Địa điểm được lựa chọn hôm nay là dưới chân núi phía nam của núi Ma Trúc.
Trên đường biên giới không có lấy một ngọn cỏ, rất dễ nhận ra. Mười tên tuần bổ lái chiếc xe hơi nước vận chuyển một cái thùng sắt cao một mét, dài hai mét, rộng một mét đến bên cạnh đường biên giới.
Quan Phòng Sứ đi cùng với năm tên hộ vệ, đích thân dùng chìa khóa mở thùng sắt ra.
Một tên tuần bộ mang ra một chiếc hộp đèn hình vuông từ trong thùng sắt, Quan Phòng Sứ đích thân kiểm tra vị trí của hộp đèn.
Sau khi kiểm tra không thấy có gì sai sót, một tên tuần bổ châm nước ở phía trên hộp đèn, một tên khác mở nắp ở phía sau đèn rồi thêm than vào bên trong, ngoài ra còn có một tên tuần bộ theo xách một thùng dầu, phụ trách đốt lửa.
Ù ù! Ù ù! Ù ù!
Hơi nước phun ra theo tiết tấu từ phía trên hộp đèn, cùng với tiết tấu ngày càng nhanh, hộp đèn lóe lên vài cái, dần dần sáng lên.
Cách khởi động này không phải dựa vào điện lực mà là nhờ vào hơi nước cực nóng kích hoạt pháp bảo bên trong hộp đèn.
Một chùm ánh đèn màu xanh lam pha lẫn màu xanh lục bắn về phía đường biên giới, lưu lại một vầng sáng có đường kính một mét năm ở phía trên đường biên giới.
Người quá cảnh đều biết, vị trí có vầng sáng là nơi mà sức mạnh vô địch của đường biên giới sẽ bị vô hiệu hóa tạm thời.
Dương Nham Tranh đứng đầu trong hàng cùng với các tuần bổ, là người đầu tiên đến trước mặt Quan Phòng Sứ.
Quan Phòng Sứ phân phó cho thư ký ở bên cạnh:
“Trình giấy thông hành ra.”
Dương Nham Tranh lấy giấy thông hành ra giao cho Quan Phòng Sứ.
Quan Phòng Sứ xem qua một lượt rồi ngẩng đầu hỏi:
“Tên của ông là gì?”
Lúc này tuyệt đối không được nói dối, bởi vì trên người Quan Phòng Sứ có pháp bảo.
Mặc dù Dương Nham Tranh không biết hình dáng pháp bảo kia ra sao, nhưng ông ta biết hậu quả của việc nói dối. Ông ta đã từng nhìn thấy ba người dùng giấy thông hành giả danh người khác để vượt biên, bọn họ khai báo sai tên họ, thân thể vỡ vụn tại chỗ, hóa thành một bãi thịt nát.
Đừng nói đến việc mạo danh, ngay cả một người vừa mới đổi tên, nếu độ tán thành đối với tên của bản thân không đủ, ở trước món pháp bảo kia cũng phải chết bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ.
Một số người lần đầu tiên quá cảnh có chút không hiểu, ngồi tàu hỏa cũng phải kiểm tra giấy thông hành, nhưng đó là chuyện của nhân viên bán vé. Tại sao quá cảnh ở đường biên giới lại phải do Quan Phòng Sứ đích thân kiểm tra giấy thông hành?
Chỉ cần đi nhiều là sẽ hiểu nguyên nhân.
Những người không lựa chọn ngồi xe hoặc ngồi thuyền đều có lý do đặc biệt nên mới phải quá cảnh ở đường biên giới.
Giống như Dương Nham Tranh, ông ta đi chuyến này là để mua một hộp đan dược đặc biệt cho nhị tiểu thư của Sở gia, tiện đường đi đến thôn Lam Dương làm vài chuyện.
Hộp đan dược này có chứa kịch độc, không thể đem lên tàu hỏa, cũng không thể ngồi thuyền, nếu như bị nhân viên phục vụ phát hiện thì Dương Nham Tranh có thể sẽ chết ở trên đường.
Hễ là người muốn quá cảnh, thông thường đều muốn làm chút chuyện đặc biệt, đa số những người này đều mang tuyệt kỹ bên thân, phải do Quan Phòng Sứ đích thân ra mặt, phòng bị nghiêm ngặt.
Sau khi xác nhận thân phận của Dương Nham Tranh xong, Quan Phòng Sứ chấp nhận cho ông ta quá cảnh.
Dương Nham Tranh đi tới bên cạnh đường biên giới, cẩn thận đạp lên vầng sáng trên mặt đất rồi bước qua ranh giới.
Thời gian Dương Nham Tranh đi tới thôn Lam Dương chưa được nửa ngày, ông ta đặt túi đồ trong một hốc cây ở trước cửa thôn, sau đó đi vào trong thôn ngay lập tức.
Qua ba giờ chiều, Lý Bạn Phong tính toán thời gian, đoán chừng đã tới nơi nên hắn rời khỏi Tùy Thân Cư. Sau khi chui ra khỏi hốc cây, cả người hắn bị phủ đầy gỗ vụn và rêu xanh.
Người giao đồ này có trách nhiệm ghê, bỏ túi đồ vào chỗ như thế này.
Lý Bạn Phong vừa phủi bụi bặm trên người vừa thở dài một cái, nhìn thôn trang trước mắt.
Rốt cuộc hắn cũng đã tới vịnh Lục Thủy.
Nơi này là thành thị lớn nhất của Phổ La Châu, cũng là thiên đường ngập trong vàng son!
Nhưng mà chỗ này… Không giống như trong tưởng tượng của Lý Bạn Phong cho lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận