Phổ la chi chủ

Chương 309: Ông nói đi!

Dạ Lai Hương và Thanh Thủ Hội đánh lôi đài, chuyện này ở Hắc Thạch Pha đã gây ra chấn động rất lớn.
Trước khi đánh lôi đài, Đường Bồi Công mang theo cờ hiệu, dẫn theo kí giả, dẫn theo hơn một trăm đệ tử hùng hổ đến ứng chiến.
Lúc trở về, các đệ tử phải tìm cáng, gọi bác sĩ, vừa khóc vừa kêu chạy về phủ đệ suốt đường đi.
Đường Bồi Công bị thương rất nặng, Thanh Thủ Hội bị thương rất nặng.
Các đệ tử khóc lóc kể lể khắp nơi, nói Dạ Lai Hương không tuân thủ quy củ, động võ ở trên văn lôi.
Thanh Thủ Hội và các đại bang môn có qua lại mật thiết, thuộc hạ của đại bang môn kiểm soát các tờ báo lớn, về độ tuyên truyền, Thanh Thủ Hội có lợi thế hơn Dạ Lai Hương.
Nhưng về mặt chiến lược tuyên truyền, Thanh Thủ Hội lại chịu thiệt lớn. 
Dù giải thích thế nào, họ đã thua, thua rất thảm hại. 
Hơn nữa, võ trưởng lão Ngô Đức Thành vẫn không lên tiếng, lão cũng không nói rõ hai nhà hẹn nhau đến cùng là văn lôi hay võ lôi, chỉ nói là có 
chút hiểu lầm. 
Mấy vị 
danh sĩ làm chứng cũng không tiện lên tiếng, họ cũng không rõ trận lôi đài này rốt cuộc là quy củ gì. 
Ba ngày trôi qua, cả Hắc Thạch Pha chỉ nhớ đến một chuyện, Dạ Lai Hương trên lôi đài đã thắng 
Thanh Thủ 
Hội, trưởng lão Thanh Thủ Hội bị đánh gục, suýt chút nữa đã chầu gia tiên. 
Các rạp chiếu phim bắt đầu công chiếu "Huyết Thương Thần Thám", lời cảnh cáo trước đó mà 
Thanh Thủ Hội đưa ra, mọi người đều xem như gió thoảng bên tai. 
"Dạ Lai Hương" càng ngày càng bán chạy, khối lượng công việc in ấn ngày càng lớn, vì in thêm tạp chí, Mã Ngũ đã thức đến 
ba giờ sáng, vừa ngủ được hai 
tiếng, chợt nghe thấy một tiếng ầm rất lớn. 
"Chuyện gì vậy!"  
Mã Ngũ giật nảy mình, vội vàng bò dậy khỏi giường. 
Ra ngoài xem xét, ngoại trừ Lý Bạn Phong, mọi người đều bị 
đánh thức, âm thanh phát ra từ sân thượng. 
Trên sân thượng có một chiếc còi hơi nước, là vật dụng nhà máy dùng để báo hiệu giờ làm việc, giờ ăn cơm, giờ ngủ. 
Lò hơi bị hỏng, không có hơi nước, cái còi này kêu kiểu gì? 
Mã Ngũ đang 
suy nghĩ nguyên nhân, Tiểu Xuyên mặt mũi đầy bụi than chạy tới: "Ngũ gia, lò hơi đã sửa xong!" 
"Lò hơi nào?" 
"Lò hơi trong sân!" 
Mã N·g·ũ tức giận hỏi: "Cậu sửa nó làm gì?" 
Tiểu Xuyên 
cúi đầu không đáp, cậu ta đã ba ngày ba đêm không chợp mắt, vất vả lắm mới sửa 
xong lò hơi. 
Mã Ngũ bình tĩnh lại một chút rồi nói: "Nếu lò hơi đã 
sửa xong thì đi mua một cái máy in tử tế về, đỡ cho chúng ta 
phải làm việc vất vả như vậy." 
Tiểu Xuyên vui mừng, hí hửng đi mua máy in. 
Lý Bạn Phong ngủ một giấc đến 
trưa, tỉnh táo bước ra từ trong 
Tùy Thân Cư, đi dạo hai vòng trong nhà máy, đang định vào thành dạo chơi, có người đến thông báo, trưởng lão Thanh Thủ Hội Ngô Đức Thành lại đến. 
Lý Bạn Phong sai 
người dọn dẹp sạch sẽ một gian nhà xưởng, hai người ngồi đối diện 
nhau. 
"Ngô 
trưởng lão, trà đang pha, lát 
nữa là xong, lần này hạ độc không tầm thường, không đắng không chát, chút nữa ông nếm thử xem." 
Ngô Đức Thành cười lắc đầu nói: "Ông chủ Dạ, cậu ra tay quá nặng, Đường trưởng lão e rằng một năm tới cũng không xuống giường được." 
Lý Bạn Phong có chút bất đắc dĩ: "Ngô trưởng lão, ông bảo lão ta đến đánh lôi đài làm gì? Đây chẳng phải là tự tìm 
đường chết sao? Người của tôi tha cho lão một mạng, coi như là lão may mắn lắm rồi." 
Ngô Đức Thành gật đầu: "Đúng là như vậy, trận đấu tiếp theo sẽ 
diễn ra vào tối mai, cậu đừng quên giao hẹn trước đó của chúng ta." 
Lý Bạn Phong cười đáp: "Yên tâm, chẳng phải chỉ cần phái vài người lên cho có lệ sao, tôi chắc chắn không quên!" 
Ngô Đức Thành đứng dậy cáo từ, Lý Bạn Phong tiễn đến cửa. 
Nhìn theo bóng lưng Ngô Đức Thành đi xa, Lý Bạn Phong sờ sờ vào con lắc đồng hồ bên hông: "Lần này lại phải nhờ đến ngươi ra tay rồi." 
"Chủ nhân, có gì căn dặn ngài cứ việc nói." 
*** 
Ngô Đức Thành rời khỏi tòa soạn "Dạ Lai Hương", trở về nhà mình. 
Trong thư phòng có bốn đệ tử đang ngồi ngay ngắn, một võ tu tầng năm tên là Ngũ Vinh Kim, một văn tu tầng năm tên là Nhiêu Thiểu Phong, một 
thể tu tầng bốn tên là Trình Tử Nham, và một độc tu tầng bốn tên là Nhạc Thanh Tùng. 
Bốn đệ tử này là bốn 
người biết đánh nhất dưới trướng Ngô Đức Thành. 
Ngô Đức 
Thành rót cho mỗi người một chén rượu: "Các con, những năm qua đi theo ta 
đã chịu không ít uất ức, đặc biệt là 
chịu không ít ức hiếp từ Đường Bồi 
Công kia." 
Bốn người nâng chén rượu, đồng thanh 
nói: "Đệ tử cam tâm tình nguyện!" 
"Trận chiến ngày mai liên quan 
đến vinh nhục cả đời chúng ta, thắng, sau này Hắc Thạch Pha là thiên hạ của chúng ta, thua, sau này chúng ta không thể đặt chân ở Hắc Thạch Pha nữa. 
Ngày mai trước khi lên lôi đài nhất định phải nhìn cho rõ, nếu họ Dạ lên lôi đài, 
vi sư cũng sẽ lên, nếu họ Dạ không 
lên, vi sư sẽ ở dưới quan sát. 
Ta đã có giao hẹn với hắn, trận này, họ Dạ đến để nhận thua, hắn nhất định sẽ phái mấy tên ô hợp lên lôi đài cho có lệ. 
Các con đừng nương tay, bất kể hắn phái ai đến, cứ ra tay giết chết, nếu họ Dạ lên lôi 
đài thì 
giết luôn hắn, nếu hắn không lên, các con giết hết người trên lôi đài, rồi xông xuống giết hắn. 
Đừng lo về những kẻ bên cạnh hắn, đến lúc đó ta sẽ cùng các con ra tay!" 
Việc đã quyết định, đại đệ tử Ngũ Vinh Kim có chút lo 
lắng: "Sư tôn, chúng ta trực 
tiếp giết họ Dạ, có khi nào 
bị người ta lên án không?" 
"Lên án cái gì?"  
Ngô Đức Thành cười nói: "Nói chúng ta ra tay quá tàn nhẫn? Nhưng ai bảo bọn họ lên lôi đài? Trên lôi đài sao có thể nghĩ được nhiều như vậy? 
Đường Bồi Công bị đánh đến 
thừa sống thiếu chết, có 
ai thương hại hắn không? Cho dù lúc đó có vài người bàn tán, qua vài ba 
ngày họ cũng sẽ quên chuyện này thôi. 
Người 
trên đời 
này chỉ nhớ kẻ thắng, kẻ thua có khóc lóc đến mức nào cũng chỉ là trò cười cho người khác. Nhớ kỹ, lấy đầu họ Dạ về, Hắc Thạch Pha chính là của chúng ta!" 
*** 
Ngày hôm sau, năm rưỡi chiều, hai bên đến lôi đài đúng giờ. 
Công nhân 
vừa tan ca, cơm nước cũng 
không kịp ăn, đều đến xem đánh lôi đài. 
"Mọi người đoán xem lần này ai 
thắng?" 
"Lần này tôi nghe nói là võ lôi thật sự, Ngô trưởng lão tự mình ra tay, ông chủ Dạ lành ít dữ nhiều." 
"Lần trước anh cũng nói lành ít dữ nhiều, chẳng phải ông chủ Dạ vẫn thắng hay sao?" 
"Lần 
trước không giống..." 
"Anh đừng nói nhảm nữa, 100 đồng Hoàn Quốc, tôi cược 
cho ông chủ Dạ, anh có dám cược không?" 
Những người xung quanh đã 
bắt đầu giở trò đỏ đen. 
Lý Bạn Phong bước đến bên lôi đài với vẻ mặt buồn ngủ, chào hỏi Ngô Đức Thành: "Ngô trưởng lão, tôi lên nhận thua luôn, hay là đánh một lúc rồi hẵng nói?" 
Ngô Đức Thành nhíu mày: "Ông chủ Dạ, đừng nói đùa như vậy nữa, lên lôi đài rồi, chúng ta phải xem bản lĩnh." 
"Được, xem bản lĩnh, góp vui lấy lệ còn cho là thật..." Lý Bạn Phong vừa ngáp vừa gọi ba người lên đài. 
Đúng như Ngô Đức Thành dự đoán, họ Dạ này đến là để nhận thua, hơn nữa thái độ còn cực kỳ không nghiêm túc. 
Mấy người biết đánh lần trước đều không đến, ba người lên đài thật s·ự 
không đáng xem. 
Có một người tráng hán cao lớn nhưng thân hình lại béo núc ních, nhìn không giống người luyện 
võ. 
Hai người còn lại thấp bé nhẹ cân, giống như không được ăn no, đi đứng cũng không vững. 
Nhìn trang phục của họ, đều mặc quần áo vải thô, người đầy dầu nhớt, mặt đầy bụi than. 
Quá qua loa rồi. 
Họ Dạ chắc là thuê mấy công nhân vừa tan ca ở nhà máy đến, muốn qua loa cho xong chuyện. 
Ngô Đức Thành hạ giọng nói: "Ông chủ Dạ, đây là người của cậu sao?" 
Lý Bạn Phong hừ một tiếng: "Thì sao? Chê? Mấy người ông đưa lên cũng chẳng ra gì!" 
Ngô Đức Thành nhìn sang bên cạnh Lý Bạn Phong, ngay cả một tên thuộc hạ cũng không mang theo. 
Được lắm hậu bối, cậu đủ ngông cuồng. 
Lát nữa đừng 
có khóc nhè! 
Một tiếng còi hơi vang 
lên, hai bên chuẩn bị giao 
đấu. 
Bốn đệ tử của Ngô Đức Thành lên lôi đài. 
Lý Bạn Phong nhíu mày: "Có ý gì vậy? Bên tôi chỉ có ba người, bên ông lên bốn người, lấy nhiều hiếp ít sao?" 
Câu này nói rất to, 
mọi người xung quanh đều 
bàn tán xôn xao. 
Ngô Đức 
Thành không lên tiếng, đồ đệ dưới trướng là Nhiêu Thiểu Phong tầng năm bước ra nói: "Ông chủ Dạ, chẳng phải ngài cũng đến rồi sao? Không ngại 
lên đài tỷ thí một chút chứ?" 
Lý Bạn Phong nhíu mày: "Tôi lên 
làm gì, dù sao cũng thua, mất 
mặt thì xấu hổ lắm." 
Ngô Đức Thành vội vàng dừng chủ đề này lại, cứ 
tiếp tục như vậy, chuyện này sẽ bị họ Dạ nói lộ 
ra: "Ba đấu ba cũng được, Thanh Tùng, con đừng lên nữa." 
Độc tu tầng bốn Nhạc Thanh Tùng xuống khỏi lôi đài, đứng 
bên cạnh Ngô Đức Thành. 
Tiếng còi hơi thứ hai vang lên, hai bên chốt hạ nhân thủ, không được thay đổi. 
Tiếng còi hơi thứ ba vang lên, hai bên khai chiến. 
Võ tu tầng năm Ngũ Vinh Kim dẫn đầu xông về phía tráng hán. 
Trong ba người kia, hình như chỉ có tráng hán này là có thể chống đỡ được vài chiêu. 
Tráng hán không dám đánh trả, vội vã lùi về phía sau. 
Một người đàn ông lưng còng gầy yếu lặng lẽ đến bên cạnh Ngũ 
Vinh Kim, đột ngột duỗi chân ra khiến Ngũ Vinh Kim loạng choạng. 
Ngũ Vinh Kim xoay người tung ra một quyền đánh người đàn ông này. 
Người đàn ông 
dễ dàng né tránh, cười nói: "Đánh không trúng, sao cậu ngu vậy?" 
Ngũ Vinh Kim giơ chân định đá người đàn ông này, ông ta lại 
né được: "Cậu bị mù hả? Đá đi đâu vậy, tôi ở đây mà!" 
Thằng già này nói chuyện thật ngứa tai, Ngũ Vinh Kim đuổi theo đánh, người đàn ông vừa né tránh vừa cười mắng: "Cậu nói thử xem, sao mẹ cậu lại sinh ra một tên phế vật như cậu vậy, lớn thây to xác cỡ này mà đi đứng cũng không xong. 
Cậu xem hai chân cậu vụng về đến mức không thể tách ra nổi, với chút bản lĩnh này mà cậu còn dám đánh lôi đài, cậu có ăn cứt cũng chẳng kịp nóng hổi đâu." 
Ngũ Vinh Kim nổi trận lôi đình, ra tay không hề lưu tình, bước chân bắt 
đầu rối loạn, bị người đàn ông kia nắm lấy cơ hội, tung một 
cước vào bắp chân. 
Cú đá 
này không quá mạnh, nhưng lại đá rất đúng chỗ, hai chân Ngũ Vinh Kim vướng vào nhau, ngã sấp mặt. 
Người đàn ông gầy gò cười nói: "Nói đâu có sai, cậu có ăn cứt cũng chẳng kịp nóng hổi đâu." 
Tráng hán to béo phía sau khuyên nhủ: "Đừng nói như vậy, có nóng hổi mà." 
Gã lấy ra một cái xô từ trong áo, úp lên đầu Ngũ Vinh Kim. 
Ngũ Vinh Kim nôn ọe một bãi, chưa kịp tháo cái 
xô ra đã bị người đàn ông gầy gò kia đạp gãy xương chân, bẻ gãy cánh tay, đạp xuống khỏi lôi đài. 
Người đàn ông này là ai vậy? Sao có thể đánh đấm như vậy? 
Đây không phải đàn ông, đây là Ác Khẩu Phụ. 
Con lắc đồng hồ có tài hóa trang, đã hóa trang Ác Khẩu Phụ thành hình dạng đàn 
ông. 
Phải nói là thuật hóa trang của con lắc đồng hồ Hàm Huyết đã tiến 
bộ hơn rất nhiều, ngay cả Lý Bạn Phong lúc đầu cũng không nhận ra. 
Vẻ ngoài có thể giả được, nhưng dáng người 
thì không thể 
giả, bà lão gầy gò như vậy, hóa trang thành đàn ông trông càng gầy hơn. 
Ngũ Vinh Kim nằm lăn ra đất, chửi ầm lên: "Chờ gì nữa, sao không tới giúp tôi!" 
Hắn ta đang mắng hai sư đệ của mình, ba đánh ba, lại chỉ đứng nhìn một mình hắn bị đánh. 
Hai sư đệ của hắn ta muốn lên giúp, nhưng lại không rảnh tay, bị một người đàn ông gầy gò khác quấn lấy. 
Một cân hai, người đàn ông gầy gò này không hề rơi vào thế hạ phong. 
Đây là A Cầm, thể tu tầng sáu. 
Ngũ Vinh Kim đã bị đánh rớt khỏi lôi đài, theo luật không thể lên nữa, bây giờ thành hai đánh ba rồi. 
Hai đánh một cũng không chiếm được lợi thế, hai đánh ba thì đánh kiểu gì? 
Văn tu 
tầng năm Nhiêu Thiểu Phong quát lớn: "Không được lấy nhiều hiếp ít!" 
Kỹ pháp Đồng Văn Cộng Quy. 
Tráng hán to béo ôm xô 
nói: "Vậy tôi không đánh nữa." 
Tráng hán to béo này là Tiểu Căn, chỉ có tu vi tầng hai, anh nói không đánh thì thôi, tôi không đánh nữa, dù sao tôi cũng đánh không lại người ta. 
Còn lại bốn người, hai đánh hai, giằng co một lúc, văn tu Nhiêu 
Thiểu Phong hét lớn: "Phù Diêu Trực Thượng Cửu Vạn Lý!" 
(lên cao chín vạn dặm như 
diều gặp gió) 
Y nhảy lên, chuẩn bị 
tấn công từ trên không. 
Chín vạn dặm thì 
không thể, nhưng kỹ pháp Nhất Ngữ Thành Chân quả thực 
khiến y bay rất cao, ít nhất cũng phải bảy tám mét. 
Nguyên thân của A Cầm 
vốn là dế, nàng dang cánh, nhún người nhảy lên, một tay túm lấy mắt cá chân 
của Nhiêu Thiểu Phong, lôi kéo giữa không trung, xoay một vòng, ném mạnh xuống lôi đài. 
A Cầm lập tức đáp xuống đất, tiến lên giẫm một cước chí mạng lên người Nhiêu Thiểu Phong, Nhiêu Thiểu Phong lập tức hộc máu. 
Còn lại một Trình Tử Nham tầng bốn, gã để lại cho mình đường lui, thấy A Cầm và Ác Khẩu Phụ cùng tiến tới, Trình 
Tử Nham đột nhiên xoay người, ầm một tiếng, 
thả ra một đám khói. 
A Cầm bịt mũi. 
Ác Khẩu Phụ chửi 
một câu: "Con mẹ nó, là chồn hôi, tiểu tử kia thả 
sốt vàng, ngươi lại 
thả rắm thối, như vậy ai mà chịu nổi!" 
Hai người mỗi người một cước, đạp Trình Tử 
Nham rớt khỏi lôi đài. 
Ùuuuuu! 
Còi hơi vang lên, trận đấu kết thúc. 
Mọi người bịt mũi, hiện t·r·ư·ờ·n·g tĩnh mịch. 
Trận này tuy đẹp mắt, nhưng lại không dễ ngửi. 
Ngô Đức Thành tức giận quát: "Họ Dạ, cậu gian lận!" 
Lý Bạn Phong đáp: "Tôi gian lận hồi nào!" 
"Cậu dám lừa tôi!" 
Lý Bạn Phong quát: "Tôi lừa ông cái gì, ông nói đi, nói to lên!" 
"Tôi nói..." 
Nói 
kiểu gì bây giờ? 
Ngô Đức Thành giận run người, nhân lúc lão 
đang tập 
trung 
vào 
Lý Bạn Phong, Tiểu Căn cầm vá hất thẳng vào mặt Ngô Đức 
Thành. 
"Ông nói đi!" 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận