Phổ la chi chủ
Chương 438: Lộ diện là đánh tới chết !
Trong phòng VIP lầu ba, một bàn sơn hào hải vị bày ra trước mặt, Quan Phòng Tổng sứ Liêu Tử Huy không hề động đũa.
Cô nương trang điểm xinh đẹp ở bên cạnh thổi kèn kéo đàn hát, trên mặt Liêu Tử Huy vẫn luôn mang theo nụ cười nhạt, từ đầu đến cuối không nói gì.
Một người phụ nữ đang hát được Sở Hoài Tuấn ám chỉ, ngồi lên đùi Liêu Tử Huy.
Vốn tưởng rằng làm như vậy có thể hóa giải bầu không khí gượng gạo, không ngờ rằng, một chút nụ cười duy nhất của Liêu Tử Huy cũng biến mất.
Hôm nay Liêu Tử Huy có vẻ khác thường. Nhìn thấy lông mày của Quan Phòng Tổng sứ từ từ cau lại, Sở Hoài Tuấn vội vàng bảo những người khác đi ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại hai người Liêu Tử Huy và Sở Hoài Tuấn, Liêu Tử Huy lấy bút máy trong túi áo ra, đặt lên bàn. Cây bút này dùng để làm gì? Sở Hoài Tuấn nhìn bút máy, rồi lại nhìn Liêu Tử Huy. Gã nhận ra Liêu Tử Huy có vài lời không tiện nói, có một số việc cũng không tiện làm. Sở Hoài Tuấn cố gắng tìm kiếm câu trả lời từ nét mặt của Liêu Tử Huy, nhưng Liêu Tử Huy gần như không có biểu cảm gì. "Hoài Tuấn, đừng căng thẳng như vậy, tôi đã biết chuyện Tam Anh Môn, trách nhiệm cũng không hoàn toàn thuộc về cậu, nhưng trong việc xử lý một số chuyện, cậu làm chưa đủ cẩn thận. Có một số việc, tôi cần báo cáo lại cho cấp trên, nhưng với cá nhân tôi mà nói, sự tín nhiệm của tôi đối với cậu không hề thay đổi."
Có ý gì? Đây là đến hỏi tội sao? Thái độ của Liêu Tử Huy khiến Sở Hoài Tuấn lạnh sống lưng. Gã cho rằng Liêu Tử Huy sẽ cùng mình bàn bạc đối sách cho bước tiếp theo, gã sẽ nhân cơ hội này đề xuất kế hoạch tiêu diệt Tam Anh Môn. Nhưng Liêu Tử Huy không có ý định bàn bạc bất cứ chuyện gì với gã, chỉ vài ba câu nói đã khiến Sở Hoài Tuấn cảm thấy vô cùng sợ hãi và khủng hoảng. Sở Hoài Tuấn điều chỉnh lại mạch suy nghĩ, dùng giọng điệu gần gũi, nói với Liêu Tử Huy:
"Liêu tổng sứ, chuyện của Tam Anh Môn là một âm mưu, có rất nhiều người tham gia vào âm mưu này. Hiện tại, Đại Kim Ấn của Tam Anh Môn là Thẩm Tiến Trung đã trở thành con rối của những người này, nhất định phải tiêu diệt hoàn toàn Tam Anh Môn mới có thể ngăn chặn âm mưu này!"
Liêu Tử Huy gật đầu nói:
"Cậu đã nói là âm mưu, tôi hy vọng cậu có thể điều tra rõ ràng tiền căn hậu quả của âm mưu này."
Sở Hoài Tuấn rất căng thẳng, gã muốn hút một điếu thuốc, nhưng nhìn thái độ và bầu không khí lúc này của Liêu Tử Huy, gã không dám lấy điếu thuốc từ trong hộp ra. "Tôi vẫn đang điều tra chuyện này, nhưng trước khi tình hình xấu đi, Tam Anh Môn nhất định phải..."
"Vậy thì chờ cậu điều tra rõ ràng rồi hẵng nói."
Liêu Tử Huy ngắt lời Sở Hoài Tuấn:
"Tam Anh Môn là đại bang môn, trong bang có mấy vạn đệ tử, trải rộng khắp Phổ La Châu. Một khi bang môn này xảy ra chuyện, mấy vạn đệ tử này sẽ trở thành mối nguy hiểm tiềm tàng cực lớn ở Phổ La Châu, chúng tôi không muốn nhìn thấy mối nguy hiểm tiềm tàng."
Sở Hoài Tuấn giải thích:
"Liêu tổng sứ, tôi làm như vậy cũng là vì muốn loại bỏ mối nguy hiểm tiềm tàng."
Liêu Tử Huy khẽ gật đầu:
"Tôi có thể nhìn thấy sự nỗ lực của cậu, nhưng mỗi một việc mà sảnh Quan Phòng làm đều phải có mục tiêu và kế hoạch rõ ràng. Từ những việc cậu đang làm hiện tại, tôi không thấy được mục tiêu của cậu, cũng không hiểu được suy nghĩ của cậu, tôi cảm thấy cậu nên phân tích kỹ hơn những khó khăn gặp phải hiện tại, tập trung sức lực để giải quyết điểm mấu chốt của vấn đề. Tất nhiên, đây không phải là một việc dễ dàng, nếu như việc này quá khó khăn đối với cậu, tôi có thể cân nhắc lựa chọn người có năng lực hơn để hợp tác."
Nói xong, Liêu Tử Huy cầm lấy bút máy, cất vào túi áo, rời khỏi phòng VIP. Dưới lầu truyền đến tiếng ô tô hơi nước nổ máy, Liêu Tử Huy cứ như vậy mà rời đi. Sở Hoài Tuấn rút một điếu thuốc, ngậm vào miệng. Hôm nay rốt cuộc là tình huống gì? Cây bút máy kia là thứ gì? Tại sao những lời Liêu Tử Huy nói lại khiến gã nghe không hiểu. Không chỉ Sở Hoài Tuấn nghe không hiểu, những lời Liêu Tử Huy nói ra, chính y cũng không hiểu rõ lắm. Hiểu rõ hay không thật ra cũng không quan trọng, Liêu Tử Huy cũng từng làm việc ở ngoại châu, y cũng thường xuyên phải phát biểu, y cũng thường xuyên không hiểu mình đang nói gì, nhưng điều này không ảnh hưởng đến bầu không khí và hiệu quả tại hiện trường. Quan trọng nằm ở chỗ, nói như vậy là an toàn nhất. Trên ô tô hơi nước, vị trí phía sau ghế phụ lái vẫn luôn là của Liêu Tử Huy, nhưng hôm nay lại có một người khác ngồi ở vị trí này. Người này tên là Tôn Tuấn Phúc, đến từ ngoại châu, cấp bậc ngang với Liêu Tử Huy, nhưng lần này đến với thân phận đặc biệt, hắn ta đến để kiểm tra công tác. Hắn ta rất không hài lòng với công tác gần đây của Liêu Tử Huy, đặc biệt là cách xử lý một số việc ở Hắc Thạch Pha. Quan Phòng Sứ tiền nhiệm của Hắc Thạch Pha là Trình Minh Khoa, là thuộc hạ thân tín của Tôn Tuấn Phúc, thông qua nhiều lần tiến cử của hắn ta, mới có được cơ hội quý báu đến Phổ La Châu nhậm chức, kết quả mới nhậm chức không lâu đã bị Liêu Tử Huy tống cổ về ngoại châu. Tôn Tuấn Phúc lạnh mặt, nói với Liêu Tử Huy:
"Liêu tổng sứ, chúng ta cũng coi như là người quen cũ, có vài lời tôi muốn nói thẳng. Tôi cảm thấy thái độ làm việc của anh có vấn đề nghiêm trọng, tôi thấy suy nghĩ của Sở Hoài Tuấn rất tốt, Hà Ngọc Tú, Tam Anh Môn, những thế lực này công khai khiêu khích thì nên sớm ngày loại bỏ, tại sao anh lại nhiều lần lựa chọn thỏa hiệp và nhượng bộ?"
Lại còn những "thế lực" này nữa. Qua những lời Tôn Tuấn Phúc nói, hắn ta căn bản không hiểu tình hình của Phổ La Châu. Liêu Tử Huy khiêm tốn cười nói:
"Phổ La Châu có tình hình đặc biệt, trong đó..."
Tôn Tuấn Phúc ngắt lời Liêu Tử Huy:
"Lão Liêu, tình hình của Phổ La Châu đặc biệt, điều này chúng ta đều biết, đừng nói đến lý do khách quan nữa. Nếu như anh có tư tưởng sợ khó khăn, thậm chí là nhút nhát, thì làm sao xứng đáng với sự tín nhiệm mà mọi người dành cho anh? Làm sao xứng đáng với trọng trách được giao phó? Về vấn đề này của anh, tôi thấy chủ yếu có ba điểm sau..."
Tên khốn này, nói chuyện giống hệt đồ đệ của hắn ta. Liêu Tử Huy rất muốn đập Tôn Tuấn Phúc một trận, thậm chí muốn khiến hắn ta biến mất khỏi Phổ La Châu. Nhưng y không thể làm như vậy, bởi vì cây bút máy trước ngực y sẽ ghi lại toàn bộ lời nói và hành động của y ở Phổ La Châu, đợi đến khi kết thúc kiểm tra, Tôn Tuấn Phúc sẽ tự mình mang về ngoại châu. Bao giờ thì việc kiểm tra mới kết thúc? Chắc phải mất một tháng. Tên đần độn nói như rồng leo làm như mèo mửa này sẽ ở đây một tháng, Liêu Tử Huy cảm thấy sẽ có chuyện lớn xảy ra. Đùng! Tôn Tuấn Phúc vừa mới nói đến vấn đề thứ hai thì lốp ô tô hơi nước đột nhiên nổ tung. Bốn vệ sĩ trên xe bao gồm cả tài xế lập tức chuẩn bị chiến đấu. Tôn Tuấn Phúc tưởng rằng xảy ra tai nạn giao thông, tức giận nhìn tài xế:
"Đây là tình huống gì? Bình thường các anh lái xe không có ý thức an toàn sao?"
Đùng! Tài xế nổ tung thành một đống máu thịt. Máu thịt bắn tung tóe lên mặt Tôn Tuấn Phúc, cơ thể Tôn Tuấn Phúc bắt đầu run rẩy, ngũ quan bắt đầu méo mó. "Ặc, ặc ặc..."
Vài tiếng phát ra từ cổ họng, cũng không biết hắn ta muốn nói gì. Người tài xế này là một tu giả tầng năm, cứ như vậy mà chết, hiện trường còn chưa ai nhìn thấy bóng dáng của sát thủ. Vệ sĩ ngồi ở ghế phụ lái có tu vi tầng bảy, là người có tu vi cao nhất trong số các vệ sĩ, hắn ta lập tức ngồi vào ghế lái, vừa điều khiển vô lăng vừa kéo cần gạt bên dưới vô lăng ra, lắc lên lắc xuống hai cái. Cả chiếc ô tô hơi nước đột nhiên biến mất. Đây là dịch chuyển tức thời sao? Lý Bạn Phong mở Kim Tinh Thu Hào, trong màn đêm vẫn có thể nhìn thấy hình dáng của chiếc xe. Không phải dịch chuyển tức thời, là thuật ẩn thân, xem ra chiếc xe này có không ít bí mật. Chẳng trách Quan Phòng Tổng sứ đi đâu cũng phải ngồi ô tô hơi nước, đây không chỉ là biểu tượng của thân phận mà còn là để đảm bảo an toàn. Chiếc xe chạy như bay về phía sảnh Quan Phòng, Lý Bạn Phong thong thả đuổi theo phía sau. Đi được một lúc, hai vệ sĩ tầng sáu ngồi ở hàng ghế cuối lần lượt nổ tung, đến lúc này Liêu Tử Huy vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của sát thủ. Tên sát thủ này bị điên rồi sao? Hắn có biết người ngồi trong xe là ai không? Đây là Quan Phòng Tổng sứ, hắn thật sự muốn đuổi cùng giết tận sao? Liêu Tử Huy co rúm người trong xe, ấn chặt Tôn Tuấn Phúc đang sợ hãi, xé lớp da bọc trên lưng ghế phụ lái, lấy ra một cái núm xoay, xoay ba vòng theo chiều kim đồng hồ. Ù ù! Sau một tiếng động nặng nề, ô tô hơi nước của Quan Phòng Tổng sứ biến mất. Lần này là thật sự biến mất, Lý Bạn Phong thi triển Kim Tinh Thu Hào đến mức tối đa cũng không nhìn thấy dấu vết của chiếc xe. Lần này là dịch chuyển tức thời sao? Bọn họ đã về sảnh Quan Phòng rồi? Liêu tổng sứ, mạng ông lớn thật đấy. Hôm nay coi như là chào hỏi, sau này chúng ta sẽ còn gặp nhau dài dài. Lý Bạn Phong kéo thấp vành mũ, biến mất trong màn đêm. Lúc này, Liêu Tử Huy và những người khác không hề trở về sảnh Quan Phòng. Bọn họ vẫn ở tại chỗ, chỉ là tiến vào một không gian mà Lý Bạn Phong không nhìn thấy. Nơi này tối đen như mực, Liêu Tử Huy cũng không nhìn thấy gì bên ngoài. Y chỉ có thể chờ đợi, dựa theo kinh nghiệm, chờ đến khi trời sáng là lựa chọn sáng suốt nhất. Nhưng sau khi đợi khoảng mười mấy phút, Liêu Tử Huy đã thay đổi suy nghĩ. Một mùi hương khiến người ta nghẹt thở xộc vào mũi, Liêu Tử Huy nhìn sang Tôn Tuấn Phúc bên cạnh, hỏi:
"Anh tè ra quần rồi?"
Sắc mặt Tôn Tuấn Phúc trắng bệch, run rẩy nói:
"Tôi muốn về, mau đưa tôi về, tôi muốn về..."
Liêu Tử Huy lấy cây bút máy trong áo ra, đặt lên miệng, hét lớn:
"Lão Tôn, anh tè ra quần như vậy, có xứng đáng với sự tín nhiệm của mọi người không? Có xứng đáng với trọng trách được giao phó không?"
Thực ra Liêu Tử Huy cũng rất sợ hãi. Tôi chỉ ra ngoài ăn một bữa cơm thôi mà. Rốt cuộc là tên điên nào đến đây ra tay tàn độc như vậy? Lần này, ngay cả chiều không gian ngầm cũng bị ép phải dùng. Sở Hoài Tuấn ngồi trong Nghênh Xuân Lâu, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác. Mưu sĩ Viên Hùng Huy ở bên cạnh nói:
"Lão gia, thức ăn nguội hết rồi, ngài ăn một chút đi."
Sở Hoài Tuấn lắc đầu:
"Tôi nghĩ nát óc cũng không hiểu ý của Quan Phòng Tổng sứ."
"Chuyện này chúng ta đừng đoán nữa."
Viên Hùng Huy rất thận trọng:
"Chờ ngày mai phái người đi dò la xem sảnh Quan Phòng có xảy ra biến cố gì không."
Sở Hoài Tuấn nghiêm nghị nói:
"Tôi không sợ bọn họ xảy ra biến cố, tôi sợ biến cố xảy ra ở chỗ tôi. Liêu tổng sứ bất mãn với tôi, nhưng đến bây giờ tôi vẫn không biết mình đã làm sai điều gì. Chúng ta đã làm nhiều việc như vậy cho sảnh Quan Phòng, lúc này làm sao có thể để người khác hái đào được!"
Sở Hoài Tuấn càng nghĩ càng thấy khó chịu, không còn muốn ăn nữa, gã khoác thêm áo, rời khỏi Nghênh Xuân Lâu. Xe kéo đang đợi ở dưới lầu, Sở Hoài Tuấn vừa lên xe thì nghe thấy tiếng huýt sáo liên hồi bên tai. "Người của Tam Anh Môn!"
Mưu sĩ Viên Hùng Huy có thể nghe hiểu tiếng huýt sáo của Tam Anh Môn. Sở Hoài Tuấn rất bình tĩnh:
"Trước tiên cứ nói chuyện với bọn họ đã, bảo bọn họ có chuyện gì thì nói thẳng, đừng có giở trò trước mặt tôi!"
Viên Hùng Huy vốn định nói chuyện với đối phương vài câu, nhưng nghe tiếng huýt sáo, càng cảm thấy không ổn. "Lão gia, bọn chúng muốn hạ tử thủ thật rồi!"
Sở Hoài Tuấn cười lạnh:
"Đây là Nghênh Xuân Lâu, là địa bàn của Sở gia và sảnh Quan Phòng, tôi muốn xem bọn chúng có lá gan đó không."
Vừa dứt lời, Thẩm Tiến Trung đã dẫn theo mấy chục cao thủ của Tam Anh Môn từ bên kia đường đi tới. Viên Hùng Huy tiến lên hô:
"Thẩm Đại Kim Ấn, vào trong uống chén trà, có chuyện gì từ từ nói."
"Nói con mẹ mày chứ nói! Cút xa ra, tao đến tìm chủ của mày."
Thẩm Tiến Trung nhìn Sở Hoài Tuấn, vẫy tay nói:
"Tao đã chọn cho mày một tảng đá để làm bia mộ, báo ngày sinh tháng đẻ của mày cho tao biết, lát nữa tao sẽ dọn xác cho mày, trực tiếp chôn luôn."
Vừa nói, Thẩm Tiến Trung vừa dẫn người đi thẳng về phía trước, thuộc hạ của ông ta thật sự đang ôm một tảng đá. Sở Hoài Tuấn không còn bình tĩnh nữa. Tam Anh Môn thật sự muốn ra tay rồi. Sở Hoài Tuấn biết sẽ có chút xung đột với Tam Anh Môn, gã cũng đã có sự chuẩn bị nhất định, mang theo một số người, nhưng không nhiều lắm. Hôm nay gã mời Quan Phòng Tổng sứ ăn cơm, ai dám gây sự trước mặt Quan Phòng Tổng sứ? Hơn nữa Thẩm Tiến Trung vẫn chưa đứng vững gót chân, gây ra chút xung đột cũng là chuyện hợp tình hợp lý, sao dám ra tay với Sở gia đang trên đà phát triển? Đây là ý kiến của Lý Thất, Thẩm Tiến Trung quả thực vẫn chưa đứng vững, giết chết Sở Hoài Tuấn đang khoa chân múa tay ở đầu ngọn gió, vừa hay có thể thành công đứng vững gót chân. Nếu thuận tiện cảnh cáo Quan Phòng Tổng sứ một chút thì càng đứng vững hơn nữa! Sở Hoài Tuấn nhìn Viên Hùng Huy, hạ giọng nói:
"Gọi người đi, mau gọi người đi!"
Trong Nghênh Xuân Lâu vẫn còn một số người, nhưng những người này vẫn chưa ra, không biết là không nắm rõ tình hình hay là không vội. Thẩm Tiến Trung hô to:
"Hôm nay tôi chỉ tìm Sở Hoài Tuấn, không liên quan đến người khác!"
Bên phía Nghênh Xuân Lâu vẫn không có động tĩnh, những người bên cạnh Sở Hoài Tuấn bắt đầu nhìn nhau. Sở Hoài Tuấn hoảng hốt, sau khi cha gã chết, gã đã chém giết lẫn nhau với anh chị em của mình để giành quyền. Gã biết hậu quả của việc thuộc hạ nhìn nhau là gì. Hai giờ sáng, Viên Hùng Huy toàn thân đầy thương tích, dìu Sở Hoài Tuấn về nhà riêng. Bọn họ không dám về nhà chính, Tam Anh Môn làm việc rất cẩn thận, chắc chắn sẽ có mai phục ở nhà chính. Căn nhà riêng này rất bí mật, người biết đến không nhiều. Viên Hùng Huy giúp Sở Hoài Tuấn xử lý sơ qua vết thương, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Lão gia, ngài cứ chờ, ngày mai tôi sẽ đi triệu tập nhân thủ, san bằng Tam Anh Môn!"
Sở Hoài Tuấn khoát tay nói:
"Việc này để sau hẵng nói, ngày mai ký một văn thư, trước tiên giao một nửa Bách Lạc Môn cho Liêu tổng sứ."
"Trực tiếp giao?"
Viên Hùng Huy ngây người:
"Lão gia, ý của ngài là ngay cả vốn liếng cũng không cần?"
"Còn cần vốn liếng gì nữa! Nếu Quan Phòng Sứ thực sự bỏ rơi chúng ta, chúng ta sẽ tiêu đời, Tam Anh Môn, Hà gia, Lục gia, còn có Lý Thất và Mã Ngũ, ai mà chẳng muốn hạ tử thủ với chúng ta? Một nửa Bách Lạc Môn thì tính là gì? Cho thì cứ cho ".
"Đó là của anh hay sao mà anh cho?"
Bỗng nhiên có tiếng nói vọng vào từ ngoài cửa. Viên Hùng Huy lập tức đứng dậy, Sở Hoài Tuấn ra hiệu cho y đừng nhúc nhích. Cánh cửa phòng kẽo kẹt một tiếng bị đẩy ra. Một người phụ nữ đầu đội mũ dạ trắng, đeo mạng che mặt màu đen, mặc sườn xám đuôi cá màu đen trắng, phấn nền trắng như tuyết, mắt đánh phấn xanh đen, môi tô son đỏ sậm, từng bước một đi vào trong nhà. Giữa đêm khuya thanh vắng, trong số những người Sở Hoài Tuấn quen biết, chỉ có một người ăn mặc như vậy. "Hoài Viên, em nghe anh nói, anh làm như vậy là vì nhà chúng ta..."
"Đại ca, chúng ta không phải người một nhà, chúng ta đã sớm tách ra rồi."
Sở Hoài Viên cúi đầu, mắt nhìn Sở Hoài Tuấn:
"Của tôi là của tôi, anh động vào đồ của tôi thì chính là anh sai."
Sở Hoài Tuấn cười lạnh một tiếng:
"Hoài Viên, em nói chuyện với anh như vậy có thích hợp không?"
Sở Nhị cũng cười:
"Anh cảm thấy nói thế nào mới thích hợp?"
Sở Hoài Tuấn châm một điếu thuốc:
"Phải, anh động vào đồ của em, em có thể làm gì anh?"
Sở Nhị không nói gì. Viên Hùng Huy ở bên cạnh kéo kéo Sở Hoài Tuấn. Ngoài cửa vốn có mấy tên chi quải canh gác, đến giờ họ vẫn chưa có động tĩnh gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận