Phổ la chi chủ

Chương 180: Muỗi Tuyệt Hậu

Xe ngựa của Sở nhị vào thôn Lam Dương, Mã Ngũ đích thân nghênh đón ả vào Mộng Xuân Viên.
Mở một chai rượu vang, hai người đối ẩm một ly, Sở nhị đưa tờ báo cho Mã Quân Dương.
Thôn Lam Dương vốn héo lảnh, cập nhật tin tức chậm, Mã Ngũ đọc qua tiêu đề cũng thấy kinh hãi.
"Lục Đông Lương ở tửu lâu Thiên Duyệt là do Lục Đông Tuấn giả trang?"
Mã Ngũ có chút khó tin:
"Tin tức này chuẩn chứ?"
"Đừng quan tâm có chuẩn hay không, Lục gia đã rối tung lên rồi, trước kia chẳng phải anh vẫn muốn Bách Lạc Môn sao? Bây giờ ‌chính là cơ hội tốt."
Mã Ngũ cười khổ một tiếng:
"Có cơ hội, Mã mỗ cũng nắm không nổi, tôi hiện tại còn đồng vốn nào đâu?"
"Anh không có, tôi có, tôi bỏ tiền, anh bỏ sức, chúng ta cùng nhau mua lại Bách Lạc Môn, anh giúp tôi tính xem, giá bao nhiêu thì hợp lý."
Khi nhắc đến chuyện làm ăn thì Mã Ngũ lại sáng suốt hơn so với bất kỳ ai khác.
Cô bỏ tiền, tôi bỏ sức?
Bỏ sức xong, mối làm ăn này tính là của ai?
Chẳng phải sẽ biến thành của cô sao?
Nói tới nói lui, đây tóm lại chính là gạt người ta bán sức không công cho cô.
Mã Ngũ cũng không dư hơi để làm chuyện hại mình lợi người như vậy, bèn khéo léo từ chối:
"Cô coi trọng tôi quá rồi, tôi kinh doanh ở thôn Lam Dương đây đã mệt tới mức sứt đầu mẻ trán, vụ làm ăn lớn như vậy, tôi nào dám nhúng tay."
Sắc mặt Sở nhị hơi trầm xuống, nhìn Mã Ngũ nói:
"Ngũ công tử, tôi thành tâm thành ý đến mời anh nhập bọn."
Bộ dạng này của ả thật sự rất đáng sợ.
Mã Ngũ châm điếu thuốc, cố trấn an bản thân:
"Nhị tiểu thư, tôi thật sự cảm thấy mình không kham nổi."
Bầu không khí trong phòng trở nên yên tĩnh.
Ôn Hồng Yến liếm cánh tay, chuẩn bị động thủ.
Đây là đối sách mà bà ta đã bàn bạc sẵn với Sở nhị, nếu Mã Ngũ không nghe lời, cứ trực tiếp dùng vũ lực.
Đùng đùng!
Bên ngoài truyền đến tiếng‌ đập cửa.
Dương Nham Tranh sững sờ, liếc mắt nhìn về phía cửa.
Ông ta cảm nhận được nguy hiểm.
Mã Ngũ hô một tiếng:
"Vào đi."
Chân Cẩm Thành ‌và Tào Chí Đạt mang theo hai chai rượu cùng mấy dĩa đồ ăn, đẩy cửa vào phòng.
"Ngũ gia, rượu thịt mà ngài muốn đã chuẩn bị xong, chúng tôi thấy tiểu nhị bưng đồ ăn lóng ngóng tay chân quá, sợ hắn úp hết xuống đất, nên hai anh em chúng tôi đưa vào thay."
Mã Ngũ vội chìa tay ra nói: ‌"Làm phiền hai vị rồi, ngồi xuống cùng ăn đi."
Hai người cười hề hề gật đầu, nhưng đều không ngồi xuống.
Mã Ngũ lại khui một chai rượu, nói với Sở nhị:
"Nhị tiểu thư, chúng ta lại uống một ly nữa chứ?"
Sở nhị trầm mặt nói:
"Quyết định mọi chuyện cho rõ ràng trước, quyết định xong rồi uống cũng không muộn, rốt cuộc anh có theo tôi hay không?"
Mã Ngũ lắc đầu đáp:
"Tôi thật sự không có bản lĩnh đó."
Ôn Hồng Yến trừng mắt:
"Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, Mã Ngũ, hôm nay cậu phải đi, không đi cũng phải đi!"
"Bớt nói nhảm!"
Tả Vũ Cương từ ngoài cửa bước vào:
"Có câu, khách tùy chủ tiện, Ngũ gia chúng tôi là chủ nhà, muốn đi hay không, cũng chẳng đến lượt người khác quyết định."
Nhìn thấy Tả Vũ Cương, Ôn Hồng Yến lập tức đứng chắn trước người Sở nhị.
Đây là phản ứng khi người giang hồ nhìn thấy cường giả.
"Lão Tả, nhanh như vậy đã đổi chủ rồi? Ở Lục gia chưa đủ mất mặt hay sao, lại mò đến Mã gia để tấu hài nữa?"
Ôn Hồng Yến khiêu khích một câu.
Tả Vũ Cương cũng không tức giận:
"Thời vận không đủ, quả thật là tôi bị mất mặt ở Lục gia, nhưng Ngũ gia không chê tôi, ân tình này tôi hiểu, tôi không cho phép bất cứ ai động đến Ngũ gia."
Mã Ngũ khuyên nhủ:
"Tả đại ca, không đến nỗi như vậy, tôi với Nhị tiểu thư chỉ đang tâm sự, anh ngồi xuống uống ly rượu này trước đã."
Tả Vũ Cương cười đáp:
"Tạ ơn Ngũ gia, tôi ngồi suốt một ngày rồi nên hơi chán, đang muốn hoạt động gân cốt một chút."
Hắn ta không ngồi, đứng cười tủm tỉm bên cạnh Mã Ngũ.
Đây là để cảnh cáo Ôn Hồng Yến và Dương Nham Tranh, muốn động thủ lúc nào thì hắn chiều lúc đó.
Đánh thật sao?
Ôn Hồng Yến ‌không chắc mình có thể đánh lại Tả Vũ Cương, Chân Cẩm Thành và Tào Chí Đạt cũng có thể ngăn chặn Dương Nham Tranh.
Đây là địa bàn của Mã Ngũ, nếu kéo dài, phía bất lợi chính là ‌Sở nhị.
Sở nhị có hơi điên, nhưng ả cũng chẳng ngốc, không thể động thủ ở nơi này.
Giằng co một hồi lâu, mặt Sở ‌nhị dần trở nên trắng bệch, đứng dậy gọi Ôn Hồng Yến một tiếng:
"Đi."
Cả đám lên xe ngựa, rời khỏi thôn Lam Dương, Mã Ngũ gọi Tiểu Xuyên tới:
"Đến thành Lục Thủy một chuyến, thăm dò chút tin tức của Lục gia."
Chiều hôm sau, Tiểu Xuyên trở về:
"Ngũ gia, Lục gia quả thực đã xảy ra chuyện, nội bộ cắn xé nhau loạn hết rồi, lão gia tử Lục gia là Lục Mậu Tiên đã đập Lục Đông Tuấn một trận.
Lục Đông Tuấn ngay trong đêm đó dẫn người đến ga tàu hỏa, lại đập Hầu Tử Khâu một trận, tịch thu hết hàng hóa của Hầu Tử Khâu!"
"Tịch thu hết hàng hóa rồi? ‌Là hàng gì?"
Mã Ngũ không ngờ sự việc lại loạn đến như vậy.
"Là lương thực, lương thực được vận chuyển đến Hải Cật Lĩnh, Hải Cật Lĩnh gặp nạn, bùng phát nạn đói, Lục gia, Mã gia, Hà gia, Sở gia đều có không ít mối làm ăn ở Hải Cật Lĩnh, bọn họ sợ gặp rắc rối, đều tiếp tế lương thực cho Hải Cật Lĩnh.
Lục Đông Tuấn điên rồi, không chỉ tịch thu lương thực của Hầu Tử Khâu, mà cũng tịch thu luôn hàng của những nhà khác, ngay cả chuyện này mà ông ta cũng dám nhúng tay vào quậy phá!"
"Hải Cật Lĩnh gặp nạn? Chuyện này đăng báo rồi sao?"
Mã Ngũ cảm thấy mọi chuyện ập tới quá đột ngột, hiện tại đã sớm qua vụ Thu, Hải Cật Lĩnh gặp tai họa gì?
"Chưa đăng báo, nhưng tôi nghe nói sự việc rất nghiêm trọng, không ít người đã chết đói."
Mã Ngũ xoa trán, lẩm bẩm:
"Sở Hoài Viên, nếu bây giờ cô vẫn còn dám tơ tưởng đến Bách Lạc Môn, coi như chọc phải tổ ong vò vẽ."
Trong nhà chính Hà gia, Hà Ngọc Tú bực bội ném áo choàng lên sofa, bắt đầu chửi bới:
"Thằng chó đẻ Lục Đông Tuấn này, mẹ nó dám giữ hàng nhà tao! Tao phải cắt hai cái trái dứng của nó ném cho chó ăn!"
Đêm qua, Hầu Tử Khâu ra nhà ga đưa hàng, bị Lục Đông Tuấn chặn ngay cửa ra.
Lục Đông Tuấn muốn giết Hầu Tử Khâu, nhưng Hầu Tử Khâu sớm đã chuẩn bị sẵn đường lui ở nhà ga, chỉ bị thương nhẹ, vẫn chạy được.
Không biết Lục Đông Tuấn vì nguyên nhân gì mà giam giữ lại toàn bộ hàng hóa của Lục gia, Hà gia, Mã gia và Sở gia.
Chuyến hàng này là lương thực sắp được chuyển đến Hải Cật Lĩnh để cứu trợ, là việc hệ trọng của cả Phổ La Châu, vậy mà Lục Đông Tuấn lại dám xuống tay với chuyện này.
"Hắn điên rồi, thật sự điên rồi."
Gia chủ Hà gia, cha của Hà Gia Khánh, Hà Hải Khâm, ngồi trên ghế sofa liên tục lắc đầu, ngay cả ông ta cũng không rõ, rốt cuộc thì Lục Đông Tuấn muốn làm gì.
Hà Ngọc Tú sửa soạn quần áo một chút:
"Chị mặc kệ nó điên hay là đần độn, bây giờ phải đi đốt nhà nó!"
Hà Hải Khâm ngăn Hà Ngọc Tú lại, nói:
"Đại tỷ, đừng nóng vội, việc này vẫn còn quá nhiều uẩn khúc, chút nữa em sẽ cho người đi thăm dò cẩn thận, Lục Đông Tuấn tuy không phải kẻ thông minh, nhưng cũng không ngu dốt đến mức này.
Cho dù hắn không sợ đắc tội các đại gia tộc, cũng không nên đắc tội với người ngoại châu, hắn dựa vào đâu để làm loạn ở nhà ga, việc này cần phải điều tra rõ ràng."
Vào ban đêm, toàn bộ thành Lục Thủy đều như ong vỡ tổ, Mã gia, Sở gia đều chuẩn bị đầy đủ nhân thủ, muốn tìm Lục Đông Tuấn để đòi ‌một lời giải thích.
Lục Đông Tuấn ngồi trong nhà chờ bọn họ đến, quậy quá đã hai ngày, nhưng vẫn không ai dám đến.
Vì sao không đến?
Một, bởi vì Lục Đông Tuấn là võ tu tầng tám, chỉ cần ông ta chuẩn bị kỹ càng, người bình thường vào biệt thự của ông ta chính là chịu chết.
Hai, bởi vì còn có một thế lực khác vẫn chưa nhúc nhích, Quan Phòng Sứ cũng chẳng bày tỏ thái độ gì.
Lục Đông Tuấn cướp hàng ở nhà ga, trong số lương thực cứu trợ này cũng có một phần là của Quan Phòng Sứ dùng tiền thu mua, ông ta làm như vậy chẳng khác nào đang tát vào mặt Quan Phòng Sứ.
Nhưng Quan Phòng Sứ lại không có chút phản ứng gì đối với chuyện này.
Điều này đã khiến cho các đại gia tộc bị lú đến cực điểm, ngay cả Hầu Tử Khâu cũng không nhìn ra được mưu đồ của Lục Đông Tuấn.
Sáng sớm, kí giả đến dinh thự của Lục Đông Tuấn, Lục Đông Tuấn ung dung tiếp nhận phỏng vấn:
"Liên quan tới lương thực ở nhà ga, xin các vị yên tâm, Lục mỗ nhất định sẽ đưa số lương thực này đến Hải Cật Lĩnh, không chỉ không thiếu một hạt, mà còn phải góp vào chút lòng thành của Lục Đông Tuấn tôi, tôi muốn đưa gấp đôi số lương thực này qua đó."
Kí giả khó hiểu:
"Lục tiên sinh, vậy tại sao ngài phải tạm giữ lương thực lại?"
"Bởi vì chưa đến thời điểm chuyển đi."
Lục Đông Tuấn kiên nhẫn giải thích:
"Hải Cật Lĩnh đang bị nạn sâu bệnh, khắp nơi đều có côn trùng, trước đó cũng có mấy chuyến lương thực được chuyển đến, có tác dụng không?
Vô dụng!
Lương thực vừa rơi xuống đất đã bị côn trùng ăn sạch sẽ, dân bị nạn còn chưa được đụng vào một hạt.
Bây giờ lại ‌chuyển lương thực đến, chẳng khác nào dâng cho côn trùng đớp, đến thời điểm thật sự cần lương thực thì lại không có, đây không phải là cứu trợ đúng cách!"
Hải Cật Lĩnh thật sự gặp phải nạn sâu bệnh, mà còn là nạn sâu bệnh vô cùng hiếm thấy.
Loại côn trùng này là một loại muỗi chuyên ăn lương thực.
Nếu là trước đây, sẽ chẳng ai tin trên đời này sẽ có muỗi ăn lương thực. Muỗi vốn dĩ hút thức ăn bằng vòi, căn bản là cái vòi của nó không có chức năng ăn lương thực.
Nhưng chuyện này thật sự đã xảy ra.
Ở Hải Cật Lĩnh, xuất hiện một loại muỗi vằn, loại muỗi này không hút máu, chỉ ăn lương thực.
Từ lúc trứng nở ra, ấu trùng bọ gậy của loại muỗi này chỉ ăn rận nước, một ngày là đã lớn lên.
Ngày thứ hai hóa nhộng, ngày thứ ba biến thành muỗi trưởng thành, bắt đầu ăn lương thực.
Lấy gạo trắng làm ví dụ, loại muỗi này có thể đục một cái lỗ trên hạt gạo, rồi tiết ra một loại dịch axit, biến hạt gạo từ trong ra ngoài thành nước, sau đó hút hết ruột của hạt gạo, chỉ còn lại một cái vỏ rỗng.
Một con muỗi mỗi ngày có thể ăn hai hạt gạo, nghe thì có vẻ không nhiều.
Nhưng đến ngày thứ tư, muỗi trưởng thành có thể ghép đôi giao phối, giao phối xong thì lập tức đẻ trứng, một con muỗi có thể đẻ hơn trăm quả trứng.
Ngày thứ năm, muỗi còn có thể đẻ trứng, vẫn là hơn trăm quả.
Dựa theo năng suất như vậy, một con muỗi với tuổi thọ chừng chín mươi ngày, trong chín mươi ngày thì có hơn tám mươi ngày đẻ trứng, vòng đời của một con muỗi có thể đẻ hơn tám ngàn trứng.
Hơn tám ngàn trứng có thể sống sót toàn bộ không?
Có thể sống được đến tám phần.
Loại muỗi này có độc, từ trứng, ấu trùng bọ gậy, đến muỗi trưởng thành đều có kịch độc, chim thú cá sâu cũng không dám ăn chúng, không có thiên địch, chúng có thể sinh sôi với tốc độ chóng mặt.
Toàn bộ Hải Cật Lĩnh, khắp nơi đều là loại muỗi này, chúng có thể đánh hơi được mùi lương thực, gạo, kê, lúa mạch, bắp, chỉ cần là lương thực thì đớp hết.
Hải Cật Lĩnh đã dùng hết cách để đối phó với loại muỗi này, dùng khói hun, dùng độc dược, có nhiều chỗ thậm chí còn mời độc tu đến dùng kỹ pháp, một lần có thể độc chết mấy chục vạn con.
Có tác dụng không?
Căn bản là vô dụng.
Con số mấy chục vạn này đối cái này đám muỗi mà nói thì không đáng là bao.
Trong một thôn, cho dù giết sạch toàn bộ muỗi, ngày hôm sau lại có một bầy muỗi lớn từ ngoài thôn bay vào, càn quét sạch sẽ lương thực.
Có vài thôn cố thủ nghiêm ngặt, bảo vệ chút lương thực còn lại, chỉ trông mong đến tháng chạp, lúc đó lũ muỗi này sẽ biến mất.
Ai mà ngờ loại muỗi này không sợ lạnh, nay đã đến tháng chạp, số lượng muỗi không hề giảm bớt, lương thực ở Hải Cật Lĩnh hầu như đã bị chúng đớp sạch.
Đây là khu vực tập trung của thực tu, thực tu một ngày không ăn gì, khả năng cao sẽ mất mạng.
Khắp Hải Cật Lĩnh đã chết không biết bao nhiêu người, mà loại muỗi vằn này được người ta gọi là muỗi Tuyệt Hậu.
Kí giả trực tiếp đặt câu hỏi:
"Lục tiên sinh, hiện tại muỗi Tuyệt Hậu đang tàn phá bừa bãi, mỗi ngày ở Hải Cật Lĩnh đều có người chết, ông vẫn định chờ đợi như vậy sao?"
Lục Đông Tuấn lắc đầu đáp:
"Đương nhiên sẽ không chờ lâu, tôi sẽ dốc toàn lực của Lục gia, trong vòng một tháng, tiêu diệt sạch sẽ đám côn trùng gây hại này."
Tách tách tách!
Nhiếp‌ ảnh gia liên tục nhấn nút chụp, trọng lượng của những lời này rất nặng.
Các đại gia tộc ở Phổ La Châu đã sử dụng mọi biện pháp, đến nay cũng đành bó tay, Lục Đông Tuấn lại nói muốn tiêu diệt sạch sẽ trong vòng một tháng?
Kí giả cũng hồi hộp đứng dậy:
"Lục tiên sinh, Lục gia hiện tại là do ngài làm chủ sao? Những lời vừa rồi của ngài là đại diện cho lập trường của cả Lục gia sao?"
Lục Đông Tuấn đứng dậy đáp:
"Huynh trưởng đã giao trọng trách trong nhà cho tôi, đây là phó thác quan trọng mà huynh trưởng dành cho tôi, cho dù đám bát nháo kia có tác oai tác quái như thế nào đi chăng nữa, sự tín nhiệm của huynh trưởng đối với tôi vẫn không thay đổi.
Hải Cật Lĩnh xảy ra chuyện, Lục gia chúng tôi tuyệt đối sẽ không ngoảnh mặt làm ngơ, cũng sẽ không chỉ chuyển vài xe lương thực đến, bày tỏ được chút lòng thành, sau đó phủi tay mặc kệ.
Tôi nhất định phải cứu vớt Hải Cật Lĩnh bằng được, cứu vớt muôn vàn dân chúng đang phải chịu khổ chịu đói.
Đây là bổn phận của Lục gia chúng ta, cũng là trách nhiệm của Lục Đông Tuấn tôi!"
Tách tách!
Biểu cảm và dáng vẻ kiên định của Lục Đông Tuấn đã được lưu lại trên cuộn phim.

Kí giả rời đi, Lục Đông Tuấn gọi Vạn Tấn Hiền tới:
"Chuyện này có chắc chắn thành công không?"
Vạn Tấn Hiền lấy ra một cái lọ thủy tinh, đưa cho Lục Đông Tuấn:
"Lão gia, ngài nhìn xem, muỗi nằm trong cái lọ này, không có con nào sống sót.
Đây là thủ đoạn mà tôi đã hao phí hết tâm huyết mới tạo ra, chỉ cần một con muỗi nhiễm bệnh, những con muỗi khác chạm vào nó đều sẽ chết, cứ lây lan từng lớp một, trong vòng nửa tháng, muỗi ở Hải Cật Lĩnh nhất định sẽ biến mất.
Đến lúc đó, ngài chính là thần linh của Hải Cật Lĩnh, Hải Cật Lĩnh chính là địa bàn của một mình ngài.
Chuyện quan trọng trước mắt là nhanh chóng xử lý chuyện làm ăn ở thành Lục Thủy, đổi hết tất cả thành vàng bạc, chúng ta nhất định phải đổi chỗ, thành Lục Thủy sắp loạn tung lên rồi, không thể để vướng chân ngài được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận