Phổ la chi chủ

Chương 275: Đào rễ

Nhà chính Lục gia, Lục Nguyên Hải cười nói: "Anh nói có buồn cười không, Lăng Diệu Ảnh làm rầm rộ như vậy, kết quả bộ phim của hắn bị thiêu rụi! Em đã cười suốt một tiếng đồng hồ vì chuyện này."
Lục Nguyên Sơn không cười, hắn ta lớn tuổi hơn Lục Nguyên Hải, có một số việc phải nhìn xa trông rộng hơn.
"Chú Khâu, chú thấy đây có phải là cơ hội không?"
Khâu Chí Hằng nhìn Lục Nguyên Sơn: "Cậu cũng muốn làm phim?"
"Ý tưởng của Lăng Diệu Ảnh quả thực không tồi, quay cùng lúc mười tập phim, nếu chúng ta làm được..."
Đại phu nhân Đoàn Thiếu Hà nói: "Nguyên Sơn, con từng làm phim bao giờ chưa? Chuyện không chắc chắn thì đừng xen vào."
Lục Nguyên Sơn nói: "Chính vì không chắc chắn nên con mới thảo luận với chú Khâu đây." 
Khâu Chí Hằng không vội lên tiếng, 
chuyện này y cũng phải suy xét cẩn thận. 
Lục Nguyên Hải nói: "Cháu thấy được, cái này chủ yếu là do diễn viên, chỉ cần diễn viên nổi tiếng thì chắc chắn phim sẽ bán chạy." 
Đoàn Thiếu Hà liếc xéo Lục Nguyên Hải: "Con nói thì dễ, diễn viên đâu phải dễ tìm, Lăng gia người ta có bản lĩnh mời cả Ca Hậu về đóng phim, nghe nói còn diễn giả làm thật, con 
có bản lĩnh đó sao?" 
Lục Nguyên Hải cười khẩy: "Đó mà gọi là bản lĩnh gì? Đám Ca Hậu hay Ảnh Hậu đó chỉ cần cho đủ tiền, bảo họ l·à·m gì họ cũng làm, đừng nói là diễn giả làm thật, muốn họ làm từ đầu đến đuôi cũng được..." 
Lục Nguyên Sơn nhíu mày: "Đừng nói mấy chuyện vớ vẩn nữa, nói chuyện chính đi, Lăng Diệu Ảnh chuẩn bị quay lại bộ phim này, nếu chúng 
ta quay xong 
trước hắn, miếng thịt béo bở này sẽ thuộc về chúng ta!" 
"Béo bở gì chứ?"  
Lục Nguyên Hải không cho rằng một bộ phim có thể kiếm được bao nhiêu tiền. 
Lục Nguyên Sơn thở dài: "Nói chuyện với em thật mệt, anh không chỉ nói đến bộ phim này, mà là cả ngành công nghiệp này! Ngành này kiếm được bộn tiền! 
Nhưng chúng ta lần đầu tiên thử sức, nếu làm ăn thua lỗ, bồi thường ít tiền là chuyện nhỏ, chỉ 
sợ làm hỏng thanh danh Lục gia, về sau muốn nhúng tay vào ngành này nữa sẽ rất khó khăn." 
Hầu Tử 
Khâu hiểu được lợi và hại, nhưng trong lòng y cũng không quá chắc chắn: "Nếu chúng ta đã không chắc chắn, vậy tìm người có kinh nghiệm làm việc này đi." 
Lục Nguyên Sơn suy tư một phen rồi nói: "Người có kinh nghiệm, có thể nghĩ đến 
cũng chỉ có Mã Ngũ." 
Lục Nguyên Hải gật đầu: "Cậu ấy đúng là người có tố chất làm việc này! Em nghe nói trước đây 
cậu ấy từng làm phim, nhưng các rạp chiếu phim thông thường không dám chiếu, nói là có phần trái với thuần phong mỹ tục!" 
Đoàn Thiếu Hà ở bên cạnh khuyên nhủ: "Mọi người đừng cứ nghĩ đến chuyện lừa gạt Quân Dương, tôi nghe nói chỉ cần một lần thất bại trong ngành điện ảnh này, vốn liếng sẽ mất trắng, nội tình của Quân Dương 
không thể so với nhà chúng ta, thằng bé làm sao chịu được sự tổn thất này?" 
Lục Nguyên Sơn không kiên nhẫn nói: "Đây đâu phải lừa gạt cậu ấy, đây là giúp đỡ cậu ấy, chúng ta có thể cho cậu ấy một ít tiền, hai nhà đều có thể có lợi." 
Khâu Chí Hằng gật 
đầu: "Chúng ta bỏ ra một nửa số tiền, một nửa còn lại để Mã Ngũ tự mình xoay sở. 
Mất tiền, chúng ta tổn thất không lớn, đối với thanh danh Lục gia cũng không tổn hại gì. Kiếm được tiền, 
chúng ta cùng nhau 
hưởng lợi, cũng không bạc đãi cậu ta." 
Lục 
Nguyên Sơn khoác áo lên người: "Con đi tìm Mã Ngũ đây." 
*** 
Trong Tiêu Dao Ổ, Mã Ngũ và Lý Bạn Phong đang bàn bạc chuyện làm phim. 
"Lão Thất, anh nói xem việc này có thể đồng ý không?" 
"Đồng ý chứ, tại sao không đồng ý? Chẳng phải anh đã từng 
làm phim sao?" 
"Những bộ phim tôi làm đều không được đứng đắn cho lắm." 
"Tôi đã xem qua rồi, tôi thấy rất đứng đắn." 
Mã Ngũ vẫn còn có chút lo lắng: "Lăng gia đã đầu tư rất nhiều vào bộ phim này, chúng ta nếu giành chiếu trước bọn họ, chỉ sợ Lăng Diệu Ảnh sẽ hạ tử thủ với chúng ta." 
"Bọn họ đã sớm hạ tử thủ rồi."  
Lý Bạn Phong không kể lại chi tiết sự việc, hắn chỉ kể lại thủ 
đoạn và cách thức mà Lăng Diệu Ảnh thường dùng. 
Hiện tại hắn quan tâm đến 
một chuyện khác hơn: "Mâu thuẫn giữa chúng ta và Lăng gia rốt cuộc đã bắt đầu như thế nào?" 
Mã Ngũ cũng vẫn nghĩ đến vấn đề này, nhưng ngoại trừ Lục Tiểu Lan ra, y 
không nghĩ ra manh 
mối nào khác. 
"Vì Lục Tiểu Lan? Cô ta đáng giá sao?" 
Nói Lăng Diệu Ảnh vì sắc đẹp của Lục Tiểu Lan mà nhắm vào Lý 
Bạn Phong và Mã Ngũ, Lý Bạn Phong tuyệt đối không tin, làm gì có dạng phụ nữ nào mà Lăng Diệu Ảnh chưa từng gặp qua? 
"Cũng có thể là chúng ta phát triển quá nhanh, Lăng gia muốn ra tay sớm để chèn ép." 
"Chúng ta xứng sao?"  
Lý Bạn Phong lắc đầu: "Anh đã từng nói, Lăng gia là đại gia tộc thứ năm của Phổ La Châu, đại gia tộc thứ năm mà lại nhỏ nhen như vậy sao? Hạ tử 
thủ đối với hai tiểu nhân vật vừa 
mới 
phất lên như chúng ta? 
Bọn họ làm báo chí, làm đĩa 
nhạc, làm phim, những việc này chúng 
ta đều chưa từng nhúng tay 
vào, chúng ta lấy đâu ra mặt mũi lớn như vậy, có thể lọt vào mắt 
xanh của bọn họ? Chuyện này có uẩn khúc, sau lưng bọn họ có người, người này phải điều tra cho rõ ràng!" 
Không chỉ có chuyện này bị bỏ qua, còn có một người bị Lý Bạn Phong bỏ sót. 
Đèn hoa vừa thắp lên, Lý Bạn Phong đến tiệm máy hát Diệu Thanh. 
Mặt tiền vẫn nhỏ như vậy, nhưng nhỏ cũng có cái hay của nó. 
Từ sau khi Lăng Diệu Ảnh xảy ra chuyện, tiệm máy hát Diệu Thanh đã 
bị đập phá vài chục lần, may mà 
chỉ 
đập phá ở khu vực 
cửa ra vào, bên trong tiệm máy hát 
quá phức tạp, người bình thường không thể xông vào, còn người có khả năng cũng không thèm làm loại chuyện này. 
Phía sau quầy hàng đổ nát, Lăng Diệu Thanh vẫn ngủ gật như thường lệ, thấy có khách đến, anh ta ngẩng đầu 
lên, nở một nụ cười. 
Anh ta nhận ra Lý Bạn Phong, tuy ngoại hình Lý Bạn Phong có chút thay đổi, nhưng là khuy tu tầng cao, anh ta vẫn nhận ra vị khách quen này. 
"Ngài đến mua máy 
hát hay là đến trả thù? Nếu đến trả thù, ngài cứ việc ra tay, đáng tiếc ở 
đây không có nhiều thứ để đập phá." 
Lý Bạn Phong nhìn tấm rèm 
sau lưng Lăng Diệu Thanh: "Nếu tôi nhớ không lầm, đồ tốt đều ở bên trong phải không?" 
Lăng Diệu Thanh khẽ lắc đầu: "Đồ bên trong không thể để ngài tùy tiện đập phá, đó là mạng sống của tôi." 
"Tôi đến mua máy hát, 
dù sao cũng phải để tôi xem hàng chứ." 
Lăng Diệu Thanh gật đầu, dẫn Lý Bạn Phong vào phòng trong. 
Những nhân viên vốn phụ trách quét dọn trong các phòng đều chẳng thấy 
đâu, không ai dám làm việc ở chỗ Lăng Diệu Thanh nữa. 
Lý 
Bạn Phong nhìn lướt qua mấy chiếc máy hát, chọn trúng một chiếc máy hát lên dây cót, chuẩn bị trả tiền mua. 
Âm thanh của chiếc máy hát này không tệ, đương nhiên không thể so sánh với nương tử, nhưng chiếc máy hát này được sản xuất tại Mỹ, linh kiện có thể dùng chung với nương tử. 
Lăng Diệu Thanh không nhận tiền của Lý Bạn Phong: "Chiếc máy hát này tặng cho ngài, 
coi như là lời 
xin lỗi của tôi, ngài yên tâm, tôi đã kiểm tra kỹ rồi, trên máy hát không có gắn móc câu." 
Lý Bạn Phong lắc cần quay, tiếng đàn violin du dương vang lên. 
"Có thể hỏi anh vài việc được không?" 
Lăng Diệu Thanh đoán được Lý 
Bạn Phong muốn hỏi gì, bèn 
trực tiếp trả lời: "Chuyện của Đại ca và lão Tam, tôi hầu như đều không biết, bọn họ gắn móc 
câu trong tiệm và trên máy hát, tôi thật sự cũng không biết nhiều lắm." 
Lý Bạn Phong không tin: "Anh cũng 
là khuy tu, 
hơn nữa còn là 
khuy 
tu tầng cao, vậy mà không nhìn ra móc câu của bọn họ?" 
Lăng Diệu Thanh 
cười khổ nói: "Ngài nói đúng, tôi thật sự là khuy tu, không 
phải tôi khoác lác, tu vi của tôi còn cao hơn Đại ca và lão Tam, nhưng tìm móc câu không thể chỉ 
dựa vào tu vi, còn phải dựa vào tâm cơ. 
Một cửa tiệm lớn như vậy, nhiều máy hát như vậy, một móc câu chỉ nhỏ như một cây kim, tôi thật sự không đoán ra nổi bọn họ sẽ gắn móc câu ở đâu. 
Cho đến ngày hôm nay, trong tiệm máy hát vẫn còn không ít móc câu, nhưng tôi tìm không thấy, có lẽ tôi sẽ không bao giờ biết được bọn họ đã gắn móc câu ở đâu. 
Điều duy nhất tôi biết là bọn họ đang làm việc cho một đại nhân vật, hiện tại đại nhân vật đó đang ở ngoại châu, tôi không rõ mục đích của bọn họ là gì, cũng không biết bước tiếp theo bọn họ định làm gì." 
Lý Bạn Phong không nói gì, Lăng Diệu Thanh tự mình bao bọc chiếc máy hát cẩn thận, đưa cho Lý Bạn Phong. 
"Có thể ngài vẫn không tin tôi, chuyện này không 
sao cả, nếu ngài muốn đánh nhau, chúng ta ra ngoài đánh, đừng làm hỏng máy hát của tôi." 
Lý Bạn Phong kéo 
thấp vành mũ, cầm chiếc máy hát rời khỏi tiệm. 
Lăng Diệu Thanh cởi mũ, đặt trước ngực hành lễ, 
tiễn Lý Bạn Phong rời đi. 
*** 
Trở về Tiêu Dao Ổ, Lý Bạn Phong ngâm nga bài "Dạ Lai Hương" với máy hát, không hề có tiếng động nào của móc câu bị vỡ. 
Lăng Diệu Thanh có lẽ đã nói thật, xem ra không thể điều tra được gì thêm từ anh ta, manh mối vẫn nằm ở chỗ Lăng Diệu Ảnh kia. 
Đại nhân vật ở ngoại châu. 
Có thể là đại nhân vật nào nhỉ? 
*** 
"Gia 
Khánh, 
người bạn kia của cậu hôm nay đến tiệm máy hát của Nhị ca tôi, mua một chiếc máy hát." 
"Chỉ mua 
máy hát thôi sao? Tôi đoán hắn không rảnh rỗi như vậy." 
Hà Gia Khánh cười nói: "Hẳn là hắn đến tìm Nhị ca của anh hỏi chuyện." 
"Tôi cũng nghi ngờ hắn hỏi một số chuyện, nhưng Nhị ca đã gỡ bỏ phần lớn móc câu, bọn họ đã nói gì, tạm thời vẫn chưa rõ, tôi định tìm Nhị ca hỏi một chút." 
"Anh còn không biết tính tình của Nhị ca anh sao? Hỏi cũng vô ích, người anh e·m kia của 
tôi đang muốn điều tra đến cùng, Nhị ca anh cũng không biết nhiều, tôi e là sắp tới hắn sẽ đi tìm anh." 
Lăng Diệu Ảnh gật đầu: "Hắn đến tìm tôi càng tốt, tôi nghi ngờ chuyện hỏa hoạn có liên quan đến 
hắn, lần này tiện thể giải quyết luôn với hắn." 
"Không được!"  
Giọng điệu của Hà Gia Khánh rất kiên quyết: "Hoàn thành tốt việc quay lại bộ phim này đi, tuyệt đối không thể xảy ra sơ suất nào nữa, thay nam chính đi, tìm diễn viên khác." 
"Chu Xương Hoành là diễn viên phù hợp nhất, điều này cậu cũng biết rõ." 
"Chính vì hắn là diễn viên phù hợp nhất nên có việc khác cần hắn phải làm." 
*** 
Hôm sau, trên báo chí đăng tin Điện ảnh Lăng gia sẽ quay lại bộ phim "Huyết Nhận Thần Thám", Mã Ngũ nhíu mày nói: 
"Bọn họ ra tay nhanh thật, diễn viên của tôi còn chưa tìm đủ, bọn họ đã bắt đầu quay rồi." 
Lý Bạn Phong đã đến phim trường vài 
lần, cũng coi như quen thuộc với các diễn viên chính, sau khi xem 
báo, hắn phát hiện danh sách diễn viên có thay đổi: "Sao lại thay nam chính rồi?" 
Mã Ngũ nhìn kỹ một chút: "Họ thay Chu Xương Hoành, người này diễn xuất rất tốt, tôi có thể kéo hắn về phe chúng ta, nhưng hắn đã đi theo Lăng Diệu Ảnh bảy tám năm, không biết có bằng lòng 
đầu quân cho chúng ta hay không." 
Mã Ngũ lập tức phái người đi liên lạc với Chu Xương Hoành, nhưng lại được tin anh ta đã rời khỏi vịnh Lục 
Thủy từ hôm qua. 
Anh ta đi đâu? 
Đêm đó, Mã Ngũ 
nhận được tin từ Quan Phòng Sứ, Chu Xương Hoành đã đến ngoại châu. 
"Hắn không ở đây đóng phim, chạy đến ngoại châu làm gì?"  
Mã Ngũ có phần không hiểu: "Chẳng lẽ hắn muốn đến ngoại châu đóng phim?" 
Đi theo Lăng Diệu Ảnh bảy tám năm, lúc Lăng Diệu Ảnh cần 
gấp rút quay lại bộ phim, anh ta lại chạy đến ngoại châu. 
Ngoại châu... 
Lý Bạn Phong nói với Mã Ngũ: "Theo dõi hành tung của người này cho 
tôi, có t·i·n tức gì báo ngay cho tôi." 
Hai ngày sau, tin tức đến. 
Mã Ngũ nói: "Chu Xương Hoành đã trở về, nhưng không nhận đóng phim, nghe nói hắn còn đang làm giấy thông hành, hai ngày nữa lại phải đi." 
Lý Bạn Phong nói: 
"Theo dõi hướng đi của hắn, làm cho tôi một tờ giấy thông 
hành giống vậy, tôi muốn xem rốt cuộc hắn là kẻ truyền tin, hay chính 
là đại nhân vật ở ngoại châu kia." 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận