Phổ la chi chủ
Chương 155: Nhất đại kiêu hùng
Nơi này rất hoang vu, không có thôn trấn, không có nhà cửa, ngay cả người đi đường cũng không có, chỉ có cỏ dại um tùm và một mặt hồ mênh mông.
Lý Bạn Phong cảm thấy nơi này rất thích hợp, chuẩn bị thả người khi nãy vừa cứu được trên đường ra, đang định lấy chìa khóa, chợt thấy một người đàn ông trung niên bước nhanh như gió đến ngay trước mặt.
"Râu xồm, cậu từ đâu đến?"
Người đàn ông trung niên mặc chiếc áo khoác ngắn sọc xám, trên miệng ngậm một điếu thuốc lá đen.
Râu xồm...
Mặc dù Lý Bạn Phong đang dán một bộ râu giả, nhưng nghe người khác gọi mình như vậy thì vẫn cảm thấy không quen cho lắm.
"Tìm tôi có việc gì sao?"
Lý Bạn Phong mỉm cười với người đàn ông trung niên.
Người đàn ông dùng tay kẹp điếu thuốc nói:
"Lão gia nhà chúng ta muốn gặp cậu."
"Tôi quen biết lão gia nhà ông sao?"
"Lẽ nào cậu không biết Lục gia ở Phổ La Châu?"
Người đàn ông trung niên này tên là Hoàng Quang Thực, là một lữ tu dưới trướng Hầu Tử Khâu.
Hầu Tử Khâu hạ lệnh phải lùng bắt những người có mang theo máy hát, trên người Lý Bạn Phong không có máy hát, tại sao ông ta nhìn trúng Lý Bạn Phong?
Bởi vì người này rất nhạy bén, người khác thì đi tìm máy hát, ông ta lại để ý cái khác, tìm đến tiểu kiềm thủ Hình Thu Sơn ở Quỷ Thủ Môn, hỏi về đặc điểm nhận dạng của Lý Bạn Phong, biết được đặc điểm rõ nhất của hắn chính là râu xồm.
Người khác tìm máy hát, ông ta tìm râu xồm, giảm bớt giành giật không cần thiết, khả năng thành công cũng cao hơn một chút.
Lý Bạn Phong nói:
"Lục gia thì tôi biết, nhưng lão gia nhà các người thì tôi không quen."
"Đến gặp là quen, lão gia nhà chúng tôi đang đợi."
Hoàng Quang Thực không nhiều lời, thò tay đến bắt người, tốc độ nhanh đến mức không kịp nhìn thấy tàn ảnh.
Lữ tu.
Từ khi ông ta đột ngột xuất hiện vừa nãy, lại nhìn tốc độ ra tay, có thể thấy đây là một lữ tu, hơn nữa còn có tu vi cao hơn Lý Bạn Phong.
Lý Bạn Phong có thể phách của trạch tu tầng hai, lại vừa mới bước ra khỏi nhà không lâu, co người lại, lùi về sau một bước, dễ dàng tránh né.
Hoàng Quang Thực mỉm cười:
"Cậu có tu vi, xem ra tôi tìm đúng người rồi."
Lời vừa dứt, Hoàng Quang Thực đột nhiên sấn tới một bước, lần này không hề có dấu hiệu báo trước, chẳng thấy bóng dáng, cứ như cả người đã dịch chuyển trong nháy mắt vậy.
Đây rốt cuộc là tu vi cao cỡ nào?
Thật ra tu vi của Hoàng Quang Thực không cao, chỉ là tầng hai mà thôi.
Tiếp cận bằng một bước này, trên đầu ngón tay của Hoàng Quang Thực mọc ra một mũi dùi nhọn dài hơn năm phân, đâm về phía mi tâm Lý Bạn Phong.
Lý Bạn Phong thấy vậy thì tiếp tục lùi, Hoàng Quang Thực rất kiên nhẫn, cầm mũi dùi từng bước áp sát, cho tới khi ép Lý Bạn Phong đến bờ hồ.
Đây là chiến thuật của Hoàng Quang Thực, cũng là thủ đoạn mà đại đa số lữ tu hay dùng.
Xung quanh mặt hồ này um tùm cỏ dại, có hoa cỏ lau còn cao hơn đầu người, người bình thường đi vào, bất cẩn một chút thôi là sẽ bị vấp rễ cây té sấp mặt.
Chiến đấu trong môi trường như vậy, lữ tu có lợi thế rất lớn.
Tuy Lý Bạn Phong cũng là lữ tu, nhưng tầng không cao bằng Hoàng Quang Thực, nếu muốn cứng đối cứng, thất bại chỉ là chuyện sớm muộn.
Thấy Lý Bạn Phong đã rơi vào bẫy, Hoàng Quang Thực quyết định thu lưới.
Ông ta thuấn di một lần nữa, bước vòng ra sau Lý Bạn Phong, nâng mũi dùi chuẩn bị đâm vào cột sống hắn.
Hoàng Quang Thực rất giàu kinh nghiệm, nếu lần này đâm trúng, có thể khiến Lý Bạn Phong mất đi khả năng hành động, nhưng vẫn có thể nói chuyện, vừa không lo hắn chạy trốn, cũng không làm chậm trễ vấn đề thẩm vấn.
Lý Bạn Phong không né, cũng chẳng đỡ, bóng dáng hắn đột nhiên biến mất.
Hoàng Quang Thực sững sờ, trên người tên này có pháp bảo hay là kĩ pháp ẩn thân?
Ông ta cố gắng tìm kiếm Lý Bạn Phong khắp ba bên bốn phía, đột nhiên cảm thấy nguy hiểm ập đến từ bên phải.
Đợi đến khi ông ta kịp xoay người sang thì đã muộn, Thiết Thước của Lý Bạn Phong đã đâm vào quai hàm của Hoàng Quang Thực.
Lý Bạn Phong lợi dụng Tùy Thân Cư để vừa thụp vừa ló, hoàn toàn làm rối loạn phương thức tác chiến quen thuộc của Hoàng Quang Thực.
Hoàng Quang Thực muốn thuấn di một lần nữa để thoát khỏi Thiết Thước, nhưng lần này không thành công, bị Lý Bạn Phong thuận tay tóm vào Tùy Thân Cư.
Sau khi vào phòng, Hoàng Quang Thực ôm vết thương trên miệng, quan sát bốn phía.
Xung quanh tối đen như mực, ông ta hoàn toàn không thể nhìn ra đây là nơi nào.
Nhưng Lý Bạn Phong không cần ánh sáng, đây là nhà của hắn.
Cho dù không cần nhìn, cho dù có nhắm mắt lại để mò mẫm thì Lý Bạn Phong cũng vẫn hình dung ra được rõ ràng cách bài trí sắp xếp trong nhà, đi lại tự nhiên mà không bị đụng phải thứ gì.
Ban đêm đi tiểu cũng không lấy nhầm bô, chui vào chăn cũng không ôm nhầm nương tử, đây chính là rèn luyện cơ bản hằng ngày của một trạch nam.
Hoàng Quang Thực còn chưa nắm rõ tình hình, Lý Bạn Phong đã dùng lưỡi liềm cắt đứt gân đùi phải của ông ta.
Hoàng Quang Thực què một chân vẫn còn muốn phản kháng, Lý Bạn Phong lại khoét thêm một cái lỗ dài hơn nửa thước trên bụng ông ta.
Lữ tu tầng hai vào nhà của trạch tu tầng hai, gần như không có khả năng phản kháng.
"Bịch" một tiếng, Hoàng Quang Thực quỳ xuống, lớn tiếng gào lên:
"Lão gia nhà tôi muốn hỏi cậu chút chuyện, tôi cũng chỉ làm việc theo mệnh lệnh thôi, vị đại gia này, tha cho tôi một mạng đi!"
Lý Bạn Phong hỏi:
"Lão gia các người chỉ đích danh phải tìm tôi sao?"
Hoàng Quang Thực lúc này không dám nói dối, cũng không dám đánh đố, chỉ có thể nói thật:
"Lão gia nhà chúng tôi cần tìm người có mang theo máy hát và để râu."
Lý Bạn Phong mỉm cười:
"Trong thành Lục Thủy, không biết bao nhiêu người để râu, các người có thể bắt hết sao?"
Xùy xùy!
Máy hát cũng cười.
Một ánh lửa bùng lên, máy hát đánh nhịp chậm, nói:
"Có máy hát thì sao? Phạm vào vương pháp nhà ai hả, các ngươi dựa vào đâu mà bắt người chứ?"
Nghe thấy tiếng của máy hát, Hoàng Quang Thực bị dọa đến mức toàn thân run rẩy.
Ông ta từng nghe máy hát phát nhạc, nhưng chưa từng nghe qua máy hát có thể nói chuyện với con người.
Nhưng điều khiến ông ta sợ hãi nằm ở đằng sau.
Ông ta nhìn thấy trên sàn nhà có một chiếc áo măng tô, là chiếc măng tô len màu vàng được đặt may ở nước Anh.
Chiếc áo này là do thợ may nổi tiếng của nước Anh thiết kế riêng cho Lục Đông Lương, sao lại xuất hiện trong căn phòng nhỏ này?
Máy hát, râu xồm, áo măng tô của lão gia.
Lẽ nào...
Hoàng Quang Thực ngẩng đầu nhìn Lý Bạn Phong:
"Cậu là..."
Ông ta không dám nói tiếp vế sau nữa.
Người trước mắt này có lẽ thực sự chính là Lý Bạn Phong.
Lẽ nào Lý Bạn Phong đã giết lão gia?
Không thể nào.
Tu vi của lão gia cao như vậy, khắp Phổ La Châu này không ai có thể giết được.
Lý Bạn Phong lười nói nhảm, dùng lưỡi liềm móc vào cằm của Hoàng Quang Thực, nói với máy hát:
"Nương tử, dùng bữa thôi."
Xùy xùy!
"Tạ ơn quan nhân cưng chiều, tiểu thiếp không đói chút nào."
Lý Bạn Phong giật mình:
"Nương tử, nàng nói lại lần nữa, ta nghe không rõ."
"Quan nhân, tiểu thiếp thật sự không đói."
Lý Bạn Phong nghi ngờ nương tử có vấn đề gì rồi.
Hoặc là do mình bị người ta đâm một dao vào bụng, thành ra thính lực bị ảnh hưởng.
Nương tử nói nàng không đói?
Chuyện này lại có thể thật sự xảy ra!
Hẳn là thương thế vẫn còn chưa khỏi hẳn.
Nếu như chưa khỏi thì cần phải ăn nhiều thêm!
"Nương tử, đồ ăn ta cũng mua về rồi, chi bằng nàng ăn vài miếng, coi như là ăn vặt đi."
"Ai da! quan nhân thương tiểu thiếp như vậy, tiểu thiếp từ chối thì bất kính quá! ta hỏi người này trước, đạo môn của ngươi là gì?"
Một làn hơi nước phả vào mặt Hoàng Quang Thực.
Hoàng Quang Thực thành thật trả lời:
"Tôi là lữ tu..."
"Lữ tu? Há há há!"
Tiếng chiêng trống vang lên, tiếng cười của nương tử ngày càng dữ tợn.
"Lần trước tướng công đem về một lữ tu tầng chín, ngươi cũng là lữ tu, sao lại có nhiều lữ tu như vậy?"
Lời hát của nương tử càng lúc càng hung ác.
Lý Bạn Phong ngẩn người ra.
Tại sao địch ý của nương tử đối với lữ tu lại lớn đến thế?
Nàng nói mình đem về một lữ tu tầng chín là có ý gì?
Lữ tu tầng chín ở đâu ra?
Không đợi Hoàng Quang Thực trả lời, nương tử đã xén mất một phần hồn phách của ông ta.
"Lữ tu trong thiên hạ này đều đáng phải chịu thiên đao vạn quả!"
Nương tử thét lên một tiếng, bắt đầu hút hồn.
Lý Bạn Phong cảm thấy khó hiểu:
"Vì sao lữ tu phải chịu thiên đao vạn quả?"
Máy hát vừa ăn vừa cười:
"Bởi vì bọn họ đáng chết, tướng công, chàng là trạch tu, lẽ nào không hận lữ tu sao?"
Lý Bạn Phong cười gượng vài tiếng:
"Hận chứ, ta rất hận, vô cùng hận họ..."
Không đúng, chỉ vì đạo môn tương khắc mà nương tử hận lữ tu sao?
Chắc không phải đâu.
Có lẽ còn có nguyên nhân khác.
"Cậu ta cũng là..."
Hoàng Quang Thực trong cơn đau đớn, muốn hét lên rằng Lý Bạn Phong cũng là lữ tu.
Lý Bạn Phong toát mồ hôi lạnh, đột nhiên thấy hoa sen đồng phun ra một giọt sương, bắn vào miệng Hoàng Quang Thực, không để ông ta nói hết vế sau.
Hoa sen đồng là người quen cũ của máy hát, nàng biết tốt nhất đừng nhắc đến lữ tu trước mặt máy hát.
Máy hát gầm lên:
"Hỗn xược, ta còn chưa ăn xong mà ngươi đã động đũa rồi!"
Hoa sen đồng phỉ nhổ máy hát một cái, trong lúc hai người đánh nhau, tạm thời gác chuyện lữ tu sang một bên.
Lý Bạn Phong ngồi bên giường, nhìn chằm chằm vào chiếc áo măng tô vàng trên đất, cảm thấy giống như đã từng gặp ở đâu rồi.
Hôm nay có rất nhiều chuyện kì quái, máy hát không muốn ăn, nàng còn nói cái gì mà lữ tu tầng chín.
Bây giờ miễn cưỡng ăn một miếng, nàng vẫn còn không tập trung, chỉ chăm chăm đánh nhau với hoa sen đồng.
"Nương tử, rốt cuộc nàng đã ăn gì rồi mà no rồi?"
"Ai da, tướng công, chàng vừa mới mua đồ ăn về xong, nhanh vậy đã quên rồi sao?"
Mua đồ ăn?
Lý Bạn Phong không nhớ mình đã từng mua đồ ăn, hắn chỉ nhớ mình từng mang về ba chiếc máy hát, bị hoa sen đồng luyện hóa, luyện thành một viên đan dược có bánh răng rồi đút cho nương tử ăn, điều đáng nói là hiệu quả luyện hóa cũng rất tốt...
Đợi đã.
"Người ta cứu về đâu?"
Lý Bạn Phong cuối cùng cũng nhớ ra lai lịch của chiếc áo măng tô vàng.
"Ăn rồi."
Nương tử thản nhiên thừa nhận:
"Mấy tỷ muội chúng ta cùng nhau ăn."
"Sao lại có thể ăn bừa như vậy được, các nàng có biết đó là ai không? Đó là người có thể mang lại phúc vận đó!"
Chập cheng chập cheng!
Máy hát đánh vang tiếng chiêng trống vui vẻ, cất cao giọng hát:
"Phúc vận đến rồi đó thây, cả nhà chúng ta đều đã được hưởng."
Một làn hơi nước bay đến, hai tờ báo cũ tiến vào trong hộp máy của máy hát.
Xoẹt xoẹt, mặt kính phẳng trong hộp máy chuyển động, chiếu ánh lửa vào miệng loa máy hát.
Từ trong loa bắn ra một tia sáng, chiếu lên vách tường, tấm vải trên tường cũng theo đó mà mở ra.
Nương tử đã kế thừa chức năng của máy chiếu phim.
Trên màn vải xuất hiện một bức ảnh, trích từ tin tức Lục gia khai hoang thành công, trên ảnh có không ít thành viên cốt cán của Lục gia, nương tử đặc biệt khoanh tròn mặt của Lục Đông Lương.
Bức ảnh thứ hai, là ảnh chụp khi Lục gia thu mua hai tiệm thuốc ở Dược Vương Câu, nương tử lại khoanh tròn mặt của Lục Đông Lương.
Bức ảnh thứ ba, Lục gia thu mua Bách Lạc Môn của Sở gia.
Bức ảnh thứ tư, Lục gia thu mua ngân hàng của Hà gia.
Bức ảnh thứ năm, Lục gia thu mua ruộng đất của Mã gia.
Bức thứ sáu, Lục Đông Lương nằm trong Tùy Thân Cư, mặt đầy bùn đất.
Lý Bạn Phong kinh hãi nhìn màn vải:
"Vừa nãy, người ta mang về, là Lục Đông Lương?"
"Tiểu thiếp không biết lão là ai, chỉ biết người này giống y đúc với người trên báo, lão là lữ tu tầng chín, tu vi hiếm thấy ở Phổ La Châu. Lão chết rồi thật là tốt, lữ tu đều đáng chết!
Tiểu thiếp ăn no rồi, con điếm Hàm Huyết kia cũng no căng, tiện nhân Hồng Liên còn chưa ăn xong, bữa này sợ rằng phải ăn thêm vài ngày nữa mới hết."
Ăn no rồi, đều ăn no hết rồi...
Lý Bạn Phong nhất thời cảm thấy thật là sốc.
Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng nức nở, phát ra từ khuyên tai Khản Ti.
Lý Bạn Phong cẩn thận lắng nghe, chỉ nghe được một câu:
"Lão gia, số tôi khổ quá, khổ quá đi mà..."
Khuyên tai Khản Ti vẫn luôn đi theo Lý Bạn Phong, bữa cơm này cô không kịp húp.
Năng lực biểu đạt của khuyên tai Khản Ti có hạn, chỉ biết khóc, Lý Bạn Phong còn chưa hiểu cô khổ ở chỗ nào, lại nghe thấy tiếng thở dài bi phẫn:
"Hư phụ lăng vân vạn trượng tài, nhất sinh khâm bão vị tằng khai, kì ngộ hiếm thấy như vậy, lại để lỡ mất rồi."
Câu trên dịch nghĩa là: uổng thay tài cao vạn trượng tới mây xanh, hoài bão cả đời chưa từng phai.
Đường đao khóc, khóc một cách rất thê thảm.
Lúc trước khi đấu với Thoa Nga phu nhân một trận, Đường đao chém ba đao, sau đó lập tức chui vào trong túi của Lý Bạn Phong.
Sau khi về Tùy Thân Cư, Đường đao trốn vào nhị phòng, rơi vào ngủ say.
Ngủ một giấc dậy, lại để lỡ mất bữa ăn quan trọng như vậy.
Đường đao chưa bình phục nhảy ra khỏi túi tiền của Lý Bạn Phong, biến thành một con dao găm, chém về phía con lắc đồng hồ Hàm Huyết:
"Ngươi được ăn thịt, ít nhiều gì cũng phải chừa cho ta một miếng canh, ngươi bú no máu rồi, cũng phải chia ta một hớp!"
"Không cho, không cho!"
Con lắc đồng hồ Hàm Huyết ra sức phản kháng, cả hai bắt đầu đánh nhau trong chính phòng.
Con lắc đồng hồ Hàm Huyết uống máu của tu giả tầng chín, đánh nhau với Đường đao không lo rơi vào thế hạ phong.
Lý Bạn Phong hoàn toàn không thèm để ý đến đấu đá giữa con lắc đồng hồ và Đường đao nữa, trong đầu hắn chỉ lặp đi lặp lại một câu:
Lục Đông Lương chết rồi, Lục Đông Lương đã chết rồi.
Thật ra, hắn cũng không hiểu biết nhiều về Lục Đông Lương, hôm nay là lần đầu tiên hắn gặp Lục Đông Lương.
Hắn không biết vì sao Lục Đông Lương lại cắm đầu xuống bùn, nhưng dường như điều này không còn quan trọng nữa.
Lục Đông Lương chết rồi.
Gia chủ của Lục gia đã chết rồi.
Kẻ có quyền thế ngợp trời kia, lại còn đang truy bắt Lý Bạn Phong khắp nơi, đã chết rồi.
Lý Bạn Phong ra khỏi Tùy Thân Cư, lợi dụng màn đêm, một đường chạy như bay đến thôn Lam Dương.
Chạy đến thôn, vào nhà gỗ, Mã Ngũ rốt cuộc cũng yên tâm:
"Anh Lý, cuối cùng anh cũng quay lại, máy hát đã mua được chưa?"
Lý Bạn Phong gật đầu:
"Mua được rồi, cảm thấy không vừa ý, vứt ở dọc đường rồi."
"Vứt rồi? Mạo hiểm như vậy để vào thành, mua được máy hát xong lại vứt đi?"
Mã Ngũ thật sự bội phục:
"Anh Lý, anh thật đúng là..."
Sáng ngày hôm sau, Mã Ngũ xách theo hai con mồi vừa săn được ở tân địa, chuẩn bị mang đến bán ở cửa thôn, tâm trạng Lý Bạn Phong hôm nay thoải mái nên cũng đi cùng.
Xe lu hơi nước vừa khởi động, các công nhân rải sỏi, đổ nhựa đường, bắt đầu sửa đường.
Mã Ngũ giao hàng xong đang chuẩn bị rời đi, Lý Bạn Phong nhảy lên xe lu hơi nước, thương lượng với Tiểu Xuyên Tử:
"Có thể cho tôi lái thử một chút được không?"
Trong ấn tượng thuở ấu thơ, ban đầu Lý Bạn Phong cho rằng trong số các loại xe công trình, máy xúc có uy lực mạnh nhất.
Cho đến khi lần đầu nhìn thấy xe lu, Lý Bạn Phong thay đổi cách nhìn nhận, hắn cho rằng xe lu mới là tồn tại tối thượng.
Tiểu Xuyên Tử nhìn Lý Bạn Phong, vẻ mặt khó xử:
"Lão gia, tôi đã nói với ngài rồi, chuyện này thực sự không được!"
Lý Bạn Phong móc ra một xấp tiền:
"Tôi cho cậu tiền!"
"Đây không phải vấn đề tiền bạc..."
Tiểu Xuyên Tử ngày càng trở nên khó xử.
Mã Ngũ lườm Tiểu Xuyên Tử, Tiểu Xuyên Tử cau mày:
"Nhưng nếu bị quản đốc phát hiện thì làm sao?"
"Giờ mới mấy giờ? Quản đốc không đến sớm như vậy đâu, yên tâm đi!"
Tiểu Xuyên Tử nhận tiền của Lý Bạn Phong, để Lý Bạn Phong ngồi lên ghế lái.
Không có chân ga, không có phanh, vị trí ngồi lái chỉ có một cái vô lăng, một cái cần phanh tay, vài cái van hơi.
Dưới sự hướng dẫn của Tiểu Xuyên, Lý Bạn Phong kéo phanh, đẩy về phía trước, xe lu bắt đầu chầm chậm lăn bánh.
Tất cả công nhân đều dừng việc dang dở, đứng tránh sang một bên, nhìn Lý Bạn Phong đang vô cùng thích thú điều khiển vô lăng.
Tiểu Xuyên bên cạnh cẩn thận hướng dẫn:
"Đúng vậy, rất tốt, lái rất vững, lão gia, ngài có thể tăng tốc, đúng rồi, mở van hơi đến điểm lớn nhất."
Lý Bạn Phong mở van hơi.
Không ngờ động cơ hơi nước của xe lu không hề chậm, mở van hơi xong, vận tốc ước chừng đạt ba mươi dặm trên giờ!
Xình xịch! Xình xịch!
Lý Bạn Phong cảm giác mình như đang lái tàu hỏa, lại lái xe lu, cảm giác sướng rơn ấy chạy từ dưới chân lên đến đỉnh đầu.
Tiểu Xuyên hoảng hốt:
"Không phải, ngài không được mở van hơi lớn như vậy! Ngài, ngài, ngài chậm chút, không thể mở như vậy được. Lão gia, ngài vừa nói gì cơ?
Ngài nói phanh xe? Phanh xe là cái gì? Cái này không có phanh, ngài mau mở van để hơi nước thoát ra! Ngài mau mở van hơi ra, kéo cần gạt xuống, không được, sắp rơi xuống cống rồi!"
Ùm!
Xe lu lao xuống cống.
Lý Bạn Phong nhảy khỏi vị trí ghế lái, nhìn Mã Ngũ:
"Thuê vài người nhanh chóng kéo xe lu này lên đi."
Tiểu Xuyên ngồi trên xe lu khóc ròng:
"Phải làm sao bây giờ? Một lát nữa là quản đốc tới rồi!"
Quản đốc tới, Mã Ngũ đánh tiếng chào hỏi, nhét cho một ít tiền, chợt nghe bên kia có người hét:
"Đất hoang đối bàn, Thanh Thiên Tràng, mau đến xem náo nhiệt thôi!"
Lý Bạn Phong cảm thấy thích thú:
"Đi thôi anh Mã, đi xem náo nhiệt thôi!"
Mã Ngũ cau mày nói:
"Anh đừng đi nữa."
"Giờ tôi có thể đi rồi, tôi cảm thấy tôi đi được!"
Lý Bạn Phong hưng phấn vô cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận